Vũ Khí Hình Người
Chương 262: Thôn Vàng Bạc (41)
121@-
Edit: Ry
Dân làng lại như không hề phát hiện ánh mắt ẩn chứa phẫn nộ của họ, tiếp tục hân hoan chúc mừng thần linh đã từ bi bỏ qua cho mình.
Lời lẽ lại càng không kiêng nể.
"Thằng trộm tế phẩm đó chắc chắc đã bị thần giết chết rồi nên thần mới bằng lòng tha thứ cho con dân vô tội của ngài."
"Chỉ tiếc tao không được tự tay bắt nó, nếu không tao chắc chắn sẽ rút gân lột xương, trói nó lại hiến cho thần."
Miệng nói vậy, trên mặt họ là vẻ nghĩ lại vẫn còn sợ.
Vì chuyện của Nguyên Dục Tuyết, các người chơi vốn dĩ đang đau như tim bị dao băm, hối hận vô cùng. Họ vốn không thể chấp nhận chuyện cậu đã chết, nghe bọn họ trắng trợn bàn tán lại càng thấy lồng ngực như vỡ ra một lỗ thủng, róc rách chảy máu, cơn tức dồn lên não.
Nếu... Nếu không phải vì bọn họ...
Nghĩ cũng biết Nguyên Dục Tuyết là kiểu người rất cẩn thận và điềm tĩnh. Nếu không phải họ bị quỷ ám, bị ảo giác mê hoặc, bị đám người ma quỷ này bắt lại, bị ép phải ăn những con cá kì dị kia, Nguyên Dục Tuyết vốn không cần phải ra mặt ở thời điểm như vậy chỉ để cướp đi đống cá.
Cậu đã cứu mạng họ.
Nếu Nguyên Dục Tuyết thật sự bị tà thần để mắt tới vì cướp đoạt tế phẩm, vậy người phải chết đáng lẽ là bọn họ.
Mà chỉ mới vài phút trước, khi chưa biết ân nhân của mình là Nguyên Dục Tuyết, họ còn lạnh lùng lí trí đến mức máu lạnh như thế.
Sự hối hận chưa từng có dâng lên trong lòng. Nghe đám thôn dân trắng trợn thảo luận "tội nhân" xúc phạm thần linh sẽ phải chịu tra tấn tàn khốc như thế nào, Cửa Sổ là người mất bình tĩnh đầu tiên.
Bàn tay đang rủ bên người nắm chặt thành đấm, thấy được cả gân xanh nổi lên, y cố kiểm soát cơ thể đang run bần bật.
Đây không phải run rẩy vì sợ, mà là vì lửa giận không thể dập tắt, đang thiêu đốt trong lồng ngực!
Khoảnh khắc cơn giận lấn át lí trí, Cửa Sổ bỗng vọt tới. Sức lực của y lớn hơn cả bình thường, túm cổ áo gã đàn ông đang cười hả hê kia, tiếng vải bị xé rách vang lên, cơ thể không tính là gầy ốm đã bị y nhấc bổng. Cổ áo bị túm chặt và nắm đấm kẹ ngay yết hầu khiến gã dần không thở được, mặt đỏ bừng nhìn Cửa Sổ.
Sắc mặt y hiện giờ khiến người ta rất sợ hãi.
Cửa Sổ giống như mãnh thú sổng chuồng, chỉ biết giết chóc, ai ngăn cản kẻ đó sẽ phải chuẩn bị tinh thần bị y cắn đứt cổ họng. Sát ý tàn bạo trong mắt khiến đám dân làng kì quái kia cũng phải cứng họng.
"Nói đi." Cửa Sổ cười gằn: "Nói... Ai đáng chết?"
Nhưng lúc y chuẩn bị xả giận, những người khác lại nhìn sang.
Ông Lý làm người cầm đầu ở đây, sắc mặt rất xấu xí.
Đây là... Tang lễ và tế điển do ông ta chủ trì, xảy ra chuyện như vậy, còn chọc giận thần, tội của ông ta khó tránh.
Nhưng dù đã thất thần sa sút thành như vậy, thậm chí trong cơn hồng thủy vừa rồi, ông ta còn bị gãy một cánh tay, ông Lý vẫn không hoàn toàn chìm trong hối hận. Ông ta ngẩng lên, u ám nhìn về phía Cửa Sổ.
"Chẳng phải các người không quen tên người xứ khác đó sao, giờ lại muốn ra mặt cho nó?"
Thằng khốn chết tiệt đã hủy hoại tất cả đó!
Cửa Sổ cười khẩy, không đáp. Tay y siết chặt hơn, gã đàn ông bị y bóp cổ đã sắp trợn trắng mắt.
Bầu không khí mâu thuẫn tới đỉnh điểm, Cửa Sổ lại cảm nhận được một bàn tay đặt lên cổ tay mình.
Bên tai là tiếng nói mệt mỏi của Âu Phục: "Đủ rồi."
Đủ rồi?
Cái gì gọi là đủ rồi?
Nhưng Cửa Sổ vẫn thả tay.
Gã đàn ông được hít thở trở lại vội vàng lùi mấy bước/ Cửa Sổ không màng ánh mắt nguy hiểm của dân làng, trợn trừng với Âu Phục. Trong mắt y là sự hung tàn không kể xiết, nhưng vành mắt lại in một vệt đỏ chua xót.
Giọng điệu y bén nhọn châm chọc: "Lúc đó mày không bảo là đủ."
Nguyên Dục Tuyết vì họ mà...
Nhưng giờ, ngay cả tên của cậu họ cũng không dám nói ra. Trước mặt đám người này, họ không thể để lộ rằng mình có liên quan tới cậu, thậm chí còn phải nghe bọn chó đó tiếp tục chửi bới cậu. Vậy họ có còn tính là người không, có còn lương tâm không?
Hiển nhiên Âu Phục nghe ra căm hận chất chứa trong tiềm thức của Cửa Sổ, cảm giác tồi tệ bất lực trong lòng gã cũng không thua kém gì y.
"Về rồi nói tiếp." Âu Phục xoa mũi, thì thầm sao cho chỉ có gã và Cửa Sổ nghe thấy: "Hẳn là cậu cũng không muốn uổng phí nỗ lực của cậu ấy."
Tất cả cố gắng của Nguyên Dục Tuyết là để họ không bị bại lộ, chí ít bây giờ họ không thể trở mặt với dân làng.
Dù ngày mai dân làng phát hiện nhóm bọn họ thiếu một người, vậy cũng là vấn đề của ngày mai.
Hiểu được ý của Âu Phục, Cửa Sổ mới bình tĩnh lại đôi chút.
Ông Lý không dễ dàng buông tha cho họ như vậy. Ông ta cười gằn, định tiếp tục xoáy vào biểu hiện lạ thường của Cửa Sổ, Âu Phục bỗng nói. Ánh mắt gã giống như chúa tể chuỗi thức ăn bắt được con mồi của mình, giọng điệu còn thấp thoáng giễu cợt: "Tế điển xảy ra sai phạm lớn như vậy, thần còn tức giận. Chắc ngài ấy phải bất mãn với ông Lý lắm nhỉ."
Chỉ một câu này, khiến ông Lý vốn định mượn cơ hội phát rồ lập tức cứng đờ tại chỗ.
Ông ta đang sợ.
Khi nhược điểm nằm trong tay người chơi, dù ông ta có là NPC cực nguy hiểm thì cũng không có sức đe dọa.
Ánh mắt Âu Phục rơi trên quan tài bị dòng nước đẩy đi xa.
Trong quan đã trống rỗng, thậm chí nó còn bị cơn lũ dữ dội dựng ngược lên, gã thấy được cả từng vết móng cào rõ rệt trên vách.
Cảm xúc gã thể hiện lại càng mờ nhạt, đôi mắt không chút đồng tình, bình thản nói: "Có cần phải tổ chức lại lễ tế không? Nhưng mà ông đâu còn đứa con gái nào sắp chết đâu?"
Mặc dù không có con gái thứ hai, nhưng nhà ông Lý còn một đứa con trai.
Âu Phục hờ hững nhắc một câu như vậy. Gã nhìn ông Lý, mỉm cười, nụ cười đầy lễ độ xã giao, đến mức không có nhân tính.
"Nếu có buổi lễ tế thứ hai, hoặc là lễ tang, tôi rất mong bác có thể mời tôi lần nữa."
"Lần này tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ, thậm chí bác muốn tôi tới giúp cũng không thành vấn đề, tôi luôn sẵn sàng phối hợp." Âu Phúc nói vậy, ánh mắt nhìn xuống ông ta lại không hề có hơi ấm: "Tôi còn muốn thử những con cá mĩ vị quý hiếm kia, lần này mất cơ hội thưởng thức thật sự quá đáng tiếc... Bác thấy tôi nói có đúng không?"
Tiểu Cao mấp máy định nói gì đó, nhưng nhìn Âu Phục một cái, cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Thôi để gã điên đi.
Dù sao tâm trạng bọn họ hiện giờ... Đều rất tệ.
Thật sự là không có sức để cản người khác làm khùng làm điên.
Âu Phục rất lịch thiệp chỉnh lại vạt áo, nhấc chân bỏ đi.
Gã rất không vui, nên cũng muốn khiến tất cả không vui giống gã.
Tác giả có lời muốn nói:
Ông Lý: Dạ vâng tôi cảm ơn anh ạ.
Vũ Khí Hình Người
Dân làng lại như không hề phát hiện ánh mắt ẩn chứa phẫn nộ của họ, tiếp tục hân hoan chúc mừng thần linh đã từ bi bỏ qua cho mình.
Lời lẽ lại càng không kiêng nể.
"Thằng trộm tế phẩm đó chắc chắc đã bị thần giết chết rồi nên thần mới bằng lòng tha thứ cho con dân vô tội của ngài."
"Chỉ tiếc tao không được tự tay bắt nó, nếu không tao chắc chắn sẽ rút gân lột xương, trói nó lại hiến cho thần."
Miệng nói vậy, trên mặt họ là vẻ nghĩ lại vẫn còn sợ.
Vì chuyện của Nguyên Dục Tuyết, các người chơi vốn dĩ đang đau như tim bị dao băm, hối hận vô cùng. Họ vốn không thể chấp nhận chuyện cậu đã chết, nghe bọn họ trắng trợn bàn tán lại càng thấy lồng ngực như vỡ ra một lỗ thủng, róc rách chảy máu, cơn tức dồn lên não.
Nếu... Nếu không phải vì bọn họ...
Nghĩ cũng biết Nguyên Dục Tuyết là kiểu người rất cẩn thận và điềm tĩnh. Nếu không phải họ bị quỷ ám, bị ảo giác mê hoặc, bị đám người ma quỷ này bắt lại, bị ép phải ăn những con cá kì dị kia, Nguyên Dục Tuyết vốn không cần phải ra mặt ở thời điểm như vậy chỉ để cướp đi đống cá.
Cậu đã cứu mạng họ.
Nếu Nguyên Dục Tuyết thật sự bị tà thần để mắt tới vì cướp đoạt tế phẩm, vậy người phải chết đáng lẽ là bọn họ.
Mà chỉ mới vài phút trước, khi chưa biết ân nhân của mình là Nguyên Dục Tuyết, họ còn lạnh lùng lí trí đến mức máu lạnh như thế.
Sự hối hận chưa từng có dâng lên trong lòng. Nghe đám thôn dân trắng trợn thảo luận "tội nhân" xúc phạm thần linh sẽ phải chịu tra tấn tàn khốc như thế nào, Cửa Sổ là người mất bình tĩnh đầu tiên.
Bàn tay đang rủ bên người nắm chặt thành đấm, thấy được cả gân xanh nổi lên, y cố kiểm soát cơ thể đang run bần bật.
Đây không phải run rẩy vì sợ, mà là vì lửa giận không thể dập tắt, đang thiêu đốt trong lồng ngực!
Khoảnh khắc cơn giận lấn át lí trí, Cửa Sổ bỗng vọt tới. Sức lực của y lớn hơn cả bình thường, túm cổ áo gã đàn ông đang cười hả hê kia, tiếng vải bị xé rách vang lên, cơ thể không tính là gầy ốm đã bị y nhấc bổng. Cổ áo bị túm chặt và nắm đấm kẹ ngay yết hầu khiến gã dần không thở được, mặt đỏ bừng nhìn Cửa Sổ.
Sắc mặt y hiện giờ khiến người ta rất sợ hãi.
Cửa Sổ giống như mãnh thú sổng chuồng, chỉ biết giết chóc, ai ngăn cản kẻ đó sẽ phải chuẩn bị tinh thần bị y cắn đứt cổ họng. Sát ý tàn bạo trong mắt khiến đám dân làng kì quái kia cũng phải cứng họng.
"Nói đi." Cửa Sổ cười gằn: "Nói... Ai đáng chết?"
Nhưng lúc y chuẩn bị xả giận, những người khác lại nhìn sang.
Ông Lý làm người cầm đầu ở đây, sắc mặt rất xấu xí.
Đây là... Tang lễ và tế điển do ông ta chủ trì, xảy ra chuyện như vậy, còn chọc giận thần, tội của ông ta khó tránh.
Nhưng dù đã thất thần sa sút thành như vậy, thậm chí trong cơn hồng thủy vừa rồi, ông ta còn bị gãy một cánh tay, ông Lý vẫn không hoàn toàn chìm trong hối hận. Ông ta ngẩng lên, u ám nhìn về phía Cửa Sổ.
"Chẳng phải các người không quen tên người xứ khác đó sao, giờ lại muốn ra mặt cho nó?"
Thằng khốn chết tiệt đã hủy hoại tất cả đó!
Cửa Sổ cười khẩy, không đáp. Tay y siết chặt hơn, gã đàn ông bị y bóp cổ đã sắp trợn trắng mắt.
Bầu không khí mâu thuẫn tới đỉnh điểm, Cửa Sổ lại cảm nhận được một bàn tay đặt lên cổ tay mình.
Bên tai là tiếng nói mệt mỏi của Âu Phục: "Đủ rồi."
Đủ rồi?
Cái gì gọi là đủ rồi?
Nhưng Cửa Sổ vẫn thả tay.
Gã đàn ông được hít thở trở lại vội vàng lùi mấy bước/ Cửa Sổ không màng ánh mắt nguy hiểm của dân làng, trợn trừng với Âu Phục. Trong mắt y là sự hung tàn không kể xiết, nhưng vành mắt lại in một vệt đỏ chua xót.
Giọng điệu y bén nhọn châm chọc: "Lúc đó mày không bảo là đủ."
Nguyên Dục Tuyết vì họ mà...
Nhưng giờ, ngay cả tên của cậu họ cũng không dám nói ra. Trước mặt đám người này, họ không thể để lộ rằng mình có liên quan tới cậu, thậm chí còn phải nghe bọn chó đó tiếp tục chửi bới cậu. Vậy họ có còn tính là người không, có còn lương tâm không?
Hiển nhiên Âu Phục nghe ra căm hận chất chứa trong tiềm thức của Cửa Sổ, cảm giác tồi tệ bất lực trong lòng gã cũng không thua kém gì y.
"Về rồi nói tiếp." Âu Phục xoa mũi, thì thầm sao cho chỉ có gã và Cửa Sổ nghe thấy: "Hẳn là cậu cũng không muốn uổng phí nỗ lực của cậu ấy."
Tất cả cố gắng của Nguyên Dục Tuyết là để họ không bị bại lộ, chí ít bây giờ họ không thể trở mặt với dân làng.
Dù ngày mai dân làng phát hiện nhóm bọn họ thiếu một người, vậy cũng là vấn đề của ngày mai.
Hiểu được ý của Âu Phục, Cửa Sổ mới bình tĩnh lại đôi chút.
Ông Lý không dễ dàng buông tha cho họ như vậy. Ông ta cười gằn, định tiếp tục xoáy vào biểu hiện lạ thường của Cửa Sổ, Âu Phục bỗng nói. Ánh mắt gã giống như chúa tể chuỗi thức ăn bắt được con mồi của mình, giọng điệu còn thấp thoáng giễu cợt: "Tế điển xảy ra sai phạm lớn như vậy, thần còn tức giận. Chắc ngài ấy phải bất mãn với ông Lý lắm nhỉ."
Chỉ một câu này, khiến ông Lý vốn định mượn cơ hội phát rồ lập tức cứng đờ tại chỗ.
Ông ta đang sợ.
Khi nhược điểm nằm trong tay người chơi, dù ông ta có là NPC cực nguy hiểm thì cũng không có sức đe dọa.
Ánh mắt Âu Phục rơi trên quan tài bị dòng nước đẩy đi xa.
Trong quan đã trống rỗng, thậm chí nó còn bị cơn lũ dữ dội dựng ngược lên, gã thấy được cả từng vết móng cào rõ rệt trên vách.
Cảm xúc gã thể hiện lại càng mờ nhạt, đôi mắt không chút đồng tình, bình thản nói: "Có cần phải tổ chức lại lễ tế không? Nhưng mà ông đâu còn đứa con gái nào sắp chết đâu?"
Mặc dù không có con gái thứ hai, nhưng nhà ông Lý còn một đứa con trai.
Âu Phục hờ hững nhắc một câu như vậy. Gã nhìn ông Lý, mỉm cười, nụ cười đầy lễ độ xã giao, đến mức không có nhân tính.
"Nếu có buổi lễ tế thứ hai, hoặc là lễ tang, tôi rất mong bác có thể mời tôi lần nữa."
"Lần này tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ, thậm chí bác muốn tôi tới giúp cũng không thành vấn đề, tôi luôn sẵn sàng phối hợp." Âu Phúc nói vậy, ánh mắt nhìn xuống ông ta lại không hề có hơi ấm: "Tôi còn muốn thử những con cá mĩ vị quý hiếm kia, lần này mất cơ hội thưởng thức thật sự quá đáng tiếc... Bác thấy tôi nói có đúng không?"
Tiểu Cao mấp máy định nói gì đó, nhưng nhìn Âu Phục một cái, cuối cùng vẫn ngậm miệng.
Thôi để gã điên đi.
Dù sao tâm trạng bọn họ hiện giờ... Đều rất tệ.
Thật sự là không có sức để cản người khác làm khùng làm điên.
Âu Phục rất lịch thiệp chỉnh lại vạt áo, nhấc chân bỏ đi.
Gã rất không vui, nên cũng muốn khiến tất cả không vui giống gã.
Tác giả có lời muốn nói:
Ông Lý: Dạ vâng tôi cảm ơn anh ạ.
Vũ Khí Hình Người
Đánh giá:
Truyện Vũ Khí Hình Người
Story
Chương 262: Thôn Vàng Bạc (41)
10.0/10 từ 16 lượt.