Vũ Khí Hình Người

Chương 233: Thôn Vàng Bạc (12)

165@- Edit: Ry

Con trai ông Lý xông vào, đẩy Tiểu Tề ra rồi đứng im tại chỗ. Con mắt mang theo ác ý vi diệu không thể che giấu lập tức rà soát toàn bộ căn phòng.

Thời gian đột nhiên tĩnh lặng, Tiểu Tề không nghe được bất cứ âm thanh nào, cứng đờ tại chỗ.

Nhưng cô thấy NPC cứ đứng đó, cảm thấy không đúng lắm, nghiêng người nhìn theo, thấy cảnh tượng trong phòng lúc này.

Đã khôi phục như ban đầu, không có bất cứ chi tiết lạ thường nào đáng bị chỉ trích.

Quan tài bị mở nắp đã được đậy kín!

Trạng thái giống hệt lúc họ mới tiến vào, không một ai có thể nhìn ra được họ đã từng làm gì.

Tiểu Tề hơi hoảng hốt, còn tưởng là thi thể không rét mà run ban nãy mình và Nguyên Dục Tuyết cùng mở quan tài thấy được, thật ra chỉ là ảo giác của cô.

Bây giờ Nguyên Dục Tuyết còn đang đứng cách quan tài hai ba bước chân, hai tay chắp lại thành tư thế nào đó.

Bước thêm một bước là có thể thấy sườn mặt hơi cúi của cậu.

Nguyên Dục Tuyết nhắm mắt, nét mặt mặc dù vẫn lạnh nhạt, lại toát lên sự thành kính, dường như đang cầu nguyện điều gì. Những que hương được châm lẳng lặng bốc khói, có một sợi bay về phía Nguyên Dục Tuyết, lửng lơ giữa khuôn mặt thiếu niên, tô đậm thêm cảm giác thiêng liêng thần thánh khiến người ta rung động.

--- Tóm lại là dù Nguyên Dục Tuyết không phát ra bất cứ âm thanh nào, nhưng người khác vẫn có cảm giác là cậu đang cầu nguyện cho người đã khuất.

Tiểu Tề ngẩn ngơ vài giây, sực tỉnh, phản ứng nhanh hơn bất cứ ai. Thậm chí nhờ động tác của Nguyên Dục Tuyết, cô trôi chảy đưa ra lí do hết sức toàn diện mà họ nghĩ ra trước đó.

"Chúng tôi đang cầu nguyện cho chị cậu. Chỉ là không thể thông gió, tránh cho linh hồn bị thổi đi, nên mới đóng cửa lại." Giọng điệu hết sức chính trực, không có chỗ để bắt bẻ.

Cô liếc con trai ông Lý, giọng nói có một sự trách móc đậm đặc và khó hiểu: "Tại sao cậu lại nghĩ chúng tôi như vậy? Mà la hét ngoài cửa như thế --- là muốn quấy rầy ai đây?"

Thôn dân theo con trai ông Lý đi vào thấy cảnh này, biểu cảm vốn lạnh lùng quái dị, gần như là chết lặng cũng trở về bình thường.

Bọn họ có vẻ rất kiêng kị, ngó nghiêng quan sát căn phòng một chút, lúc nhìn sang con ông Lý thì ánh mắt đã không khỏi có thêm sự trách cứ.


Một vài người chơi cũng theo sau. Họ thấy hành động kì lạ của gã ta thì lập tức có linh cảm không lành, đoán là đám Nguyên Dục Tuyết đã xảy ra chuyện.

Vừa rồi còn cố ý chặn đường một chút, tuy là vẫn không ngăn được, còn khiến NPC kia càng thêm u ám, như thể sắp nổi điên tới nơi, nhìn chằm chằm bọn họ.

Giờ thấy không có chuyện gì mới yên tâm.

Họ thấy Nguyên Dục Tuyết đứng trước bàn thờ, tay chắp lại như đang cầu nguyện, thế là cũng nhìn theo, ánh mắt rơi trên bức ảnh đen trắng.

"Đúng rồi, cậu Lý, sao cậu lại gây chuyện trước mặt linh cữu của chị mình như thế hả?" Âu Phục còn rất rảnh rỗi, hùa theo trách móc một câu.

Không một thôn dân nào đứng ra nói đỡ cho con trai ông Lý, có vẻ còn đồng tình với người chơi.

Tiểu Tề vẫn nhớ cặp mắt đỏ quạch mình nhìn thấy ban nãy, tâm trạng thật ra đã căng cứng tới tột độ, lòng bàn tay cũng có vệt mồ hôi ướt át, nhưng biểu cảm ngoài mặt vẫn hết sức hoàn hảo: "Nếu không có việc gì thì trước hết ra ngoài đi, không nên làm phiền tôi và bạn tôi."

" --- Tôi không ra." Gã ta bỗng nói: "Tôi cứ ở đây đấy."

Nhưng gã ta vừa dứt lời, Nguyên Dục Tuyết đã hoàn thành "cầu nguyện". Cậu buông tay, mở mắt, khi xoay người, cặp mắt lạnh lùng đối diện với con trai ông Lý.

Không né tránh.

Con ngươi đen láy ánh lên như lưỡi dao lạnh lẽo.

Một phút trầm mặc.

Con trai ông Lý bỗng sấn tới, tay đặt trên quan tài, dường như định kiểm tra gì đó.

Quan tài đã được đóng kín, nếu bị người ta động tay động chân, chắc chắn sẽ có dấu vết ---

Nhưng gã ta không tìm được.

Trong sự không cam tâm tột đỉnh, cái tay đang bấu lấy nắp quan tài càng thêm dùng sức, ngón tay như muốn cắm vào chất liệu gỗ.


Cổ tay gã ta gồng lên, khi nắp quan tài sắp được nhấc lên, Nguyên Dục Tuyết bỗng đè lại tay gã.

So với NPC rất bất thường này, nhiệt độ cơ thể của Nguyên Dục Tuyết còn thấp hơn, đến mức con trai ông Lý cảm thấy tay mình lạnh lẽo, hơi lạnh từ cánh tay lan truyền tới cơ thể.

Hành động như bị trói chặt bởi gông xiềng, khiến gã trong lúc điên cuồng cũng phải ngẩng lên đối mặt với Nguyên Dục Tuyết.

Con ngươi quái dị kia lại thay đổi, trở thành thẳng đứng, còn loang ra chút màu đỏ, quỷ dị và âm độc nhìn Nguyên Dục Tuyết.

Nhưng biểu hiện của Nguyên Dục Tuyết còn dị dạng khác người hơn cả gã.

Nét mặt thiếu niên không thay đổi, cứ lạnh lẽo bình thản nhìn gã chằm chằm. Thậm chí so với con trai ông Lý, khí thế cậu thể hiện còn đậm mùi nguy hiểm khiến người ta phải tránh né.

Nguyên Dục Tuyết mở miệng, im lặng nói một câu.

"Cậu dám mở quan tài à"?

Hậu quả của việc này, cậu gánh nổi không?

Con trai ông Lý có vẻ nghe hiểu.

Vì sau vài giây cứng đờ, gã ta đột nhiên rút tay về.

Nguyên Dục Tuyết cũng không giữ tay gã làm gì.

Cậu xoay người, nhìn sang Tiểu Tề bên cạnh, chớp mắt.

Tiểu Tề bừng tỉnh, hiểu ý của Nguyên Dục Tuyết, hơi ngập ngừng hỏi lại: "Giờ chúng ta về chứ?"

Còn chỗ nào chưa xử lý tốt không?

Nguyên Dục Tuyết gật đầu, cô mới yên tâm, theo cậu rời khỏi căn phòng kì lạ tràn đầy khí lạnh này.

Hai người ra khỏi phòng đặt linh cữu, có vẻ như đã điều tra được manh mối đặc biệt. Những người chơi khác cũng không tiếp tục ở lại nhà ông Lý, an ủi vài câu kết thúc công việc. Để hoàn thiện vở kịch, Âu Phục còn rút từ trong ví tiền mình mang theo ra mấy tờ tiền đỏ đưa cho ông Lý, khuyên họ đừng quá đau lòng, những ngày tới hãy nghỉ ngơi bồi bổ cơ thể cho khỏe, nghi thức sau đó họ sẽ còn phải mệt nhọc hơn nhiều, không thể ngã xuống lúc này.


Âu Phục ngoài đời là người ra tay rất hào phóng, e là mấy tờ tiền đỏ này là phần lễ rẻ rúng nhất gã từng đưa. Nhưng bó tay rồi, tài nguyên trong phó bản có hạn, tiền gã chuẩn bị do vấn đề cơ chế nên không thể mang vào, đống tiền này còn phải tiêu tiết kiệm.

Vợ chồng ông Lý liên tục nói cảm ơn, trông nhiệt tình hơn trước nhiều, như thể muốn giữ Âu Phục lại ăn cơm vậy. Mà cũng nhờ thế Âu Phục moi ra được thông tin mấy ngày sau sẽ còn "nghi thức" khác cần phải hoàn thành, dám cá đó là tập tục mai táng đặc biệt của thôn Vàng Bạc mà giới thiệu phó bản nhắc tới.

Phải nghĩ cách tham gia, Âu Phục nghĩ.

Bọn họ rời khỏi nhà ông Lý.

Những người khác có vẻ rất muốn hỏi đám Nguyên Dục Tuyết, trong thời gian ở căn phòng đó, rốt cuộc họ đã phát hiện tin tức gì?

Tại sao con trai ông Lý đột nhiên trông hoảng loạn như vậy?

Tiểu Tề kìm nén rất nhiều thứ, chỉ muốn nói hết ngay. Điện thoại của cô ở trong túi có vẻ phỏng tay.

Nhưng giờ lại không phải thời cơ tốt để trao đổi tin tức.

Béo vẫn còn đang đi cạnh họ, nói cái gì ông ta sẽ nghe thấy ngay.

Xét theo một mặt nào đó, Béo là một NPC dẫn đường rất tận tụy. Ông ta thu tiền ăn ngủ và du lịch của họ, dẫn họ tới thôn Vàng Bạc, cũng coi mình như hướng dẫn viên du lịch, giới thiệu với họ đủ nơi "vui chơi" trong thôn. Chẳng qua là cái thôn nhỏ hoang vắng trong núi, giao thông còn không thuận tiện, quanh đi quẩn lại cũng chỉ ngắm sông suối, núi rừng, ruộng lúa, phong cảnh chẳng khác mấy với những nơi khác, có lẽ là không khí tốt hơn một chút, cảnh sắc cũng đậm màu hơn. Vất vả đi dạo hết đống phong cảnh không có gì để ngắm này, Béo mới dẫn họ về chuẩn bị bữa trưa.

Trong lúc ông ta đi chuẩn bị đồ ăn, mấy người chơi cuối cùng cũng có thời gian tập trung lại, tranh thủ mấy phút quý giá này. Tiểu Tề xác nhận xung quanh không có NPC khác mới mở miệng: "Bọn tôi mở quan tài ra xem."

Câu đầu tiên đã khiến người ta giật mình.

Cả đám nhìn hai người.

Âu Phục "chậc" một tiếng, nụ cười trên mặt không biết là khen hay mỉa: "Hai người cũng giỏi thật đấy."

Có vài phút như vậy, lỡ bị phát hiện thì bị đuổi ra khỏi thôn, chết sớm cũng chưa biết chừng.

Tiểu Tề: "... Hầy."


Nguyên Dục Tuyết: "."

Nhưng thông tin thu thập được luôn đáng giá.

Tiểu Tề không dây dưa, tuy chưa tìm được gián điệp, nhưng thông tin này luôn phải chia sẻ. Thế là cô nàng mở luôn bức ảnh mình chụp cho mọi người xem.

Tuy đã tự trải nghiệm, nhưng một lần nữa nhìn ảnh, Tiểu Tề vẫn không tránh khỏi cảm giác cổ họng khô khốc, vô thức né tránh.

Những bức ảnh này truyền đạt thông tin trực quan hơn bất cứ lời nói nào.

Tiểu Tề hơi cụp mắt: "Cô ấy không phải chết bệnh, mà là tử vong... Vì một nguyên nhân khác."

Nói là bị giết cũng không đủ.

Những người khác đều im lặng.

Ngay cả Âu Phục luôn có vẻ cà lơ phất phơ, trên mặt cũng hiện vẻ suy tư.

Nguyên Dục Tuyết mở ảnh mình chụp ra.

Hai chiếc điện thoại qua tay từng người, tới khi trở lại trong tay Nguyên Dục Tuyết, cậu hơi nghiêng đầu.

"?"

Đại khái là nét nghi hoặc được biểu hiện quá rõ ràng trên khuôn mặt, Cửa Sổ ở bên cạnh lập tức nhìn sang: "Sao vậy?"

Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ, lấy ra giấy bút, viết một dòng chữ.

---

"Ảnh chụp thay đổi".


Vũ Khí Hình Người
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Khí Hình Người Truyện Vũ Khí Hình Người Story Chương 233: Thôn Vàng Bạc (12)
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...