Vũ Khí Hình Người

Chương 162: Hàng Hành Khủng Bố (12)

165@- Edit: Ry

Một bước thao tác tinh vi cuối cùng hoàn thành, linh kiện kết hợp lại như được điêu khắc chung một chỗ, tự nhiên như nó sinh đã vậy.

Khoảnh khắc kết nối thành công, vô số kí hiệu bí ẩn nổi lên, có tia sáng màu vàng dị dạng xuyên qua, vẽ thành những hoa văn rườm rà tinh xảo. Tia sáng chói lòa mất một lúc lâu mới tan rã, để lại ánh vàng lấm tấm.

Thiết bị đã hư hại suốt mấy chục năm, một lần nữa sống dậy.

Các bộ phận bị hư hại của hệ thống phòng ngự chịu trách nhiệm bảo vệ khu vực trung tâm phi thuyền đã được sửa chữa, nguồn năng lượng xuyên qua, nhanh chóng lan tràn. Lúc này Nguyên Dục Tuyết mới thu tay về, bình thản khởi động máy, rồi để người bên cạnh kiểm tra chức năng của hệ thống.

Ánh mắt của đám thanh niên mặc áo nghiên cứu màu trắng khóa chặt trên những dòng báo cáo trạng thái của bảng điều khiển. Gần như không dám thở, hai má vì mệt nhọc có vẻ xanh xao lúc này lại ửng lên màu hồng dị dạng vì kích động.

"Độ vận chuyển 1%"

"Độ vận chuyển 10%."

"Độ vận chuyển 50%."

"Độ vận chuyển 100%---"

Kiểm tra đến cuối, xác nhận chương trình không có vấn đề, có thể đưa vào sử dụng. Đám người đã không kìm nén được sự kích động trong lời nói, vô cùng hân hoan, gấp gáp báo lại với Nguyên Dục Tuyết: "Thầy Nguyên! Thầy Nguyên, sửa được thật rồi ---"

Bởi vì quá kích động, mặt họ đỏ bừng, nhưng khi đối mặt với Nguyên Dục Tuyết, họ vẫn khó tránh khỏi có chút ngượng ngùng.

Những người này là "nhân viên kĩ thuật" hiếm hoi trên tinh hạm, phụ trách sửa chữa thiết bị và vận hành, có điều nói ra thật xấu hổ, thứ họ có thể làm được nhiều lắm là bảo dưỡng thiết bị, làm chậm thời gian hư hao của chúng. Đây là lần đầu tiên họ thực hành, thật sự sửa được hệ thống phòng ngự đã hỏng cả trăm năm.

Đương nhiên cái này cũng không phải công lao của họ.

... Mà là thầy dạy tốt.

Thầy của họ chính là Nguyên Dục Tuyết.

Ban đầu nhóm nhân viên nghiên cứu trẻ tuổi này được đưa tới cạnh Nguyên Dục Tuyết, họ đều rất khó chịu, thậm chí còn có địch ý, không thể làm bản thân mất mặt.


Nguyên Dục Tuyết là thiên tài, nhưng ánh sáng của một thiên tài không thể bao phủ lên vô số thiết bị tổn hại hoặc bắt đầu biến chất trên tinh hạm. Mà vấn đề quan trọng nhất là họ không thể lặp lại vết xe đổ, để tình trạng giống lúc đám nhân viên ban đầu chết già, cuối cùng kĩ thuật thất truyền.

Đám người tầng trên không thể cam đoan Nguyên Dục Tuyết sẽ đứng về phe mình, nên mới muốn để người của mình đi học vài thứ cho đỡ lỗ, thế là thành nhận thức chung, tất cả đều ăn ý nhét "trợ thủ" cho Nguyên Dục Tuyết.

Nguyên Dục Tuyết không có quyền từ chối.

Những tri thức về máy móc này rất đặc thù, đám nhân viên kỹ thuật lại luôn có cái khái niệm lạc hậu cố chấp là chỉ truyền cho người thân trực hệ của mình. Nếu có người dám "học lỏm", đó là hành vi cực kì xúc phạm, với một thiên tài máy móc mà nói lại càng là sự sỉ nhục lớn lao.

Bọn họ cưỡng chế phái nhiều người tới như vậy, tất cả đã chuẩn bị cho việc Nguyên Dục Tuyết chống đối, sẵn sàng trấn an cậu. Lại không ngờ Nguyên Dục Tuyết tốt tính tới mức này, cũng không biết có phải cậu ta cho rằng mình không có người thân trên phi thuyền nên dứt khoát nhận hết không.

Thái độ của Nguyên Dục Tuyết với mấy nhân viên kỹ thuật "học lỏm" này cũng không có tồi tệ, có khi còn thoải mái hơn thầy trò bình thường.

Đám nhân viên kia ban đầu chỉ đứng cạnh xem, như Thao Thiết tham lam hấp thụ kiến thức mới, sau đó mới thí nghiệm. Kết quả gặp được vấn đề không thể giải quyết, đang luống cuống tay chân thì Nguyên Dục Tuyết đứng ngoài quan sát bỗng lên tiếng chỉ điểm cho họ.

Phản ứng như vậy đủ để mọi nhân viên nghiên cứu vui mừng.

Nguyên Dục Tuyết dốc túi truyền thụ như vậy càng khiến đám người vốn ôm tâm tư tới hà hiếp cậu xấu hổ, thật sự coi cậu như thầy của mình.

Bọn họ tưởng là Nguyên Dục Tuyết sẽ căm thù mình, cũng không sai, vì bọn họ ép cậu trước. Nhưng thầy Nguyên thật sự quá tốt bụng, làm chính họ cũng sinh lòng áy náy.



Thế nên kể cả khi Nguyên Dục Tuyết có vẻ tức giận, không cho họ gọi là thầy, bắt họ đổi cách xưng hô, họ vẫn mặt dày giữ nguyên.

Thật ra đây cũng là một hiểu lầm bắt nguồn từ nhận thức của hai bên.

Nguyên Dục Tuyết là một người máy, căn bản không rối rắm vụ truyền thừa như con người, cũng không hề ngại người khác học cậu làm sao để sửa hệ thống.

Ban đầu cậu còn tưởng là mấy người này tới giám sát. Vì con người không hoàn toàn tin tưởng người máy, bị giám sát là chuyện rất bình thường.

Kết quả đám người này im lặng xem hết trình tự sửa chữa của cậu rồi còn muốn đến giúp đỡ, giúp xong xảy ra lỗi, Nguyên Dục Tuyết sửa cho đúng, sau đó bị họ gọi là thầy. Cậu rất ngạc nhiên, suýt thì lắp sai linh kiện.


Xưng hô này khiến một Nguyên Dục Tuyết luôn bình tĩnh cũng phải kinh ngạc.

Một người máy chiến đấu như cậu, lại nhận một đám nhân loại... Làm học trò?

Mà còn không phải học kĩ thuật chiến đấu với Trùng tộc, mà học mấy kiến thức vô nghĩa như sửa hệ thống?

Cậu có tài cán gì.

Chỉ nghĩ vậy thôi đã khiến Nguyên Dục Tuyết cảm thấy quá mức kì lạ.

Nên cậu yêu cầu họ đổi cách gọi, mấy người kia lại hoảng loạn liên tục xin lỗi, nhưng không đề cập tới chuyện đổi cách gọi, còn dè dặt nhìn cậu mấy lần, như thể điều cậu vừa nói khiến họ vô cùng khó xử.

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Không hiểu lắm nhân loại các người.

Giờ cậu đã có thể bình tĩnh nghe xưng hô này.

Lần đầu tiên thực hành đã sửa được hệ thống quan trọng như vậy, đám nhân viên kích động đến mức thở gấp, khóe mắt đuôi mày tràn đầy vui sướng, sốt ruột chạy tới báo tin.

Nguyên Dục Tuyết thì không cần nhìn, sửa xong cậu đã rà quét xác nhận, bảo họ chạy thử chỉ là làm theo chu trình thôi. Thế là bình thản đáp: "Ừ."

Thái độ lạnh nhạt của cậu khiến đám học trò đang hân hoan có phần xấu hổ, cảm thấy mình không nên thiếu chín chắn như thế. Vả lại họ vốn có chút tâm lý hổ thẹn với Nguyên Dục Tuyết, thế là càng thêm ân cần. Có người tiến lên muốn nắn vai nắn tay cho Nguyên Dục Tuyết, nhưng thầy có vẻ không thích bị chạm vào --- Họ đổi sang bưng trà dâng nước, quan tâm ân cần thăm hỏi, mang tới các loại máy giúp giảm thiểu mệt mỏi, không có một chút bóng dáng nào của vẻ ngang ngược khi đứng trước những người khác.

Thực tế thì Nguyên Dục Tuyết không mệt.

Nhưng vì hành vi của đám người này, cậu lại không quen từ chối ý tốt của người khác, vẫn rất phối hợp uống nước ấm pha thuốc có thể bổ sung một xíu năng lượng, cánh môi đỏ thắm vì thế mà càng thêm diễm lệ.

Sau đó ngồi xuống, bỏ tay vào trong máy mát xa giảm mệt, để cái máy nhẹ nhàng nhào nặn cổ tay cho thả lỏng, hơi nóng trong máy dường như còn giúp ép ra mỏi mệt đau buốt thấm trong khớp. Ngay cả lưng ghế cậu đang ngồi cũng có hệ thống xoa bóp, không ngừng mát xa vai lưng.

Cảm giác dễ chịu thoải mái khiến người ta buồn ngủ này với người máy lại chỉ là nhào nặn tiếp xúc bình thường. Nguyên Dục Tuyết khép hờ mắt, nhưng khi mở ra, con ngươi đen láy ấy vẫn tỉnh táo lạnh lẽo, không hề có vẻ buồn ngủ.


Tuy là Nguyên Dục Tuyết không thấy mệt mỏi, nhưng các học trò của cậu lại rất cố chấp, khăng khăng cho là thầy Nguyên đã rất mệt.

Trên tinh hạm còn vô số hệ thống cần Nguyên Dục Tuyết sửa chữa, nhưng họ không đành lòng để thầy Nguyên tiếp tục mệt mỏi, cứng rắn từ chối hết những kế hoạch đó, lùi lại không biết bao nhiêu ngày.

Nhưng dù vậy, đám nhân viên kỹ thuật vẫn hết sức bất bình. Trong đó có một thanh niên còn rất trẻ, hắn bĩu môi: "Bọn họ nghĩ thầy là cái gì vậy? Bắt đi sửa mấy hệ thống phòng ngự kia liên tục, làm không nghỉ suốt ngày đêm, chẳng lẽ họ cho rằng thầy là máy à?!"

Nguyên Dục Tuyết: "..."

Mặc dù những "công việc" đó bị đẩy ra sau, nhưng vẫn còn vài lời mời tham dự tiệc tùng vô nghĩa, đến từ các vị tầng trên ---



Đám học trò do dự nhìn Nguyên Dục Tuyết, miệng gọi: "Thầy ơi, cái này..."

Cái này thuộc về giao thiệp mở rộng mối quan hệ, tuy họ rất muốn làm gì đó cho Nguyên Dục Tuyết, nhưng nếu ngay cả công việc xã giao họ cũng can thiệp thì không khỏi có chút vượt rào. Thế là chỉ dám rụt rè thuyết phục thầy Nguyên, nếu thầy không muốn đi thì có thể từ chối, trên tinh hạm sẽ không có ai dám làm khó thầy.

Nguyên Dục Tuyết liếc tấm thiệp mời được đưa tới trước mặt, nói một chữ.

"Đi."

Một chữ này đủ khiến đám học trò đau lòng.

Suy bụng ta ra bụng người, bọn họ cho rằng nhân viên nghiên cứu giống Nguyên Dục Tuyết sẽ chỉ muốn tập trung nghiên cứu sửa chữa hệ thống, không mấy hứng thú với xã giao qua lại.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết xuất thân từ tầng dưới cùng, thầy không có chỗ dựa, nếu không bọn họ cũng sẽ không được công khai đưa tới bên cạnh thầy mà không bị đuổi đi. Nguyên Dục Tuyết chỉ có thể tốn sức lực đối phó với đống tiệc tùng phiền toái này để mở rộng quan hệ.

Cái người cực kì bất đắc dĩ, không còn cách nào khác trong mắt họ, đã lưu loát ngồi dậy, mở thiệp mời, liếc qua những con chữ trên đó.

Cậu vẫn nhớ tên của người mời.

Bữa tiệc lần trước Nguyên Dục Tuyết tham gia cũng do người này chủ trì.


Chủ nhân của bữa tiệc đến từ tầng thứ 2, là một người rất biết thưởng thức, đến cả đồ ăn cũng... Rất ngon.

Nguyên Dục Tuyết không hề cảm thấy xấu hổ khi ăn chùa uống chùa, khép lại lá thư mời.

...

"Anh Dạ."

Người chơi cùng phe với hắn, cũng là đồng đội tạm thời, nhỏ giọng gọi tên anh Dạ. Tầm mắt họ thoáng gặp nhau giữa không trung, chỉ trong khoảnh khắc, sau đó cùng nhìn đi chỗ khác.

Anh Dạ không trả lời gã, chỉ dùng mắt ra hiệu. Trong bữa tiệc họ không nên có quá nhiều tiếp xúc, để tránh bị những người khác phát hiện.

Thông qua khoảng thời gian ẩn núp vừa rồi, anh Dạ đã xác nhận, đám NPC này cực kì thông minh, rất khó giải quyết... Cũng không thể giải quyết.

Tuy không phải là "quái chữ đỏ" sẽ chủ động tấn công họ, nhưng nếu để đám người này biết thân phận "người chơi", e là sẽ phiền phức không thể tưởng tượng được.

Dù sao nơi này cũng là phó bản cấp A+, thiết lập của đám NPC sẽ là một trong những thử thách của phó bản.

Người chơi dù có mạnh đến mấy cũng không thể đấu với nguyên dàn vệ binh của một tinh hạm.

Sau vài giây tiếp xúc ngắn ngủi, người kia nhận được cảnh cáo của anh Dạ, không dám bại lộ nữa, phục tùng rủ mắt đi xuyên qua bữa tiệc, tập trung hầu rượu những người khác.

Anh Dạ cũng trở lại sau lưng "chủ nhân" của phe mình.

Bữa tiệc cấp bậc này, đương nhiên là hắn không thể có chỗ ngồi.

Nhưng hắn có thể đi theo sau lưng vị "chủ nhân" đang ngồi phía trước kia, làm tay sai trung thành cho cô ta. Điều này đã chứng tỏ khả năng và thủ đoạn của anh Dạ, hắn có thể tiếp xúc với rất nhiều thông tin mà những người chơi khác không thể mơ tới.

Tác giả có lời muốn nói:

Người chơi khác: Hổn hển hổn hển cố gắng lên cấp, quyến rũ NPC tầng trên

Nguyên Dục Tuyết: Chờ bị quyến rũ (:
Vũ Khí Hình Người
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Khí Hình Người Truyện Vũ Khí Hình Người Story Chương 162: Hàng Hành Khủng Bố (12)
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...