Vũ Khí Hình Người

Chương 117: Sống Thử Ở Nhà Ma (24)

187@- Edit: Ry

Đau đầu.

Đầu tiên là một mảng tối, dần hóa thành quầng sáng lốm đốm điểm đen, bao trùm trước mắt. Tinh thần bị kích thích, bất an giấu dưới đáy mắt A Kiếm điên cuồng múa may, hàng mi dày cuối cùng cũng nứt ra một khe hở, lờ mờ thấy được ánh sáng cực kì chói mắt.

Quỷ quái bị kiềm chế gay gắt dưới đao của Nguyên Dục Tuyết, không dám cựa quậy.

Nguyên Dục Tuyết thấy nó tạm thời không có uy hiếp thì bớt chút thời gian để ý tình trạng của A Kiếm.

Vừa rồi A Kiếm mất ý thức, ngã gục xuống đất. Lão Vương tốt bụng ngồi dưới đất đỡ y dậy, lại đệm phần gáy hỗ trợ A Kiếm, không để y nằm trên sàn nhà lạnh buốt, cũng tiện để quan sát tình trạng.

Nguyên Dục Tuyết hơi ngồi xuống, cẩn thận quan sát sắc mặt A Kiếm hiện giờ.

Trên người y không còn âm khí dư thừa, có vẻ vẫn ổn.

Nếu như xảy ra bất trắc, Nguyên Dục Tuyết cũng thật sự không giúp được --- Cậu là người máy chiến đấu, khả năng tự lành rất tốt, nhưng năng lực trị liệu thật sự rất bình thường, có thể phát sóng ngắn an ủi tinh thần đã là tốt lắm rồi.

Mà lúc A Kiếm mở mắt, người đầu tiên y nhìn thấy lại không phải lão Vương, mà là Nguyên Dục Tuyết đang cúi người nhìn mình.

Nhìn từ dưới lên thì đây đúng là góc độ tử vong.

Nhưng dù Nguyên Dục Tuyết đang đeo mặt nạ thì ảo ảnh mặt nạ tạo ra vẫn rất xuất sắc.

A Kiếm có thể thấy được nước da nhạt màu và khuôn mặt xinh đẹp của cậu, cánh môi đỏ thắm hơi cong, hàng mi dài khẽ rủ, che đi sự lạnh nhạt trong mắt, bật lên chút mềm mại dịu dàng.

Cứ thế nhìn A Kiếm, có vẻ cậu thật quan tâm, ánh mắt như vậy khiến lòng người nhũn ra.

Nguyên Dục Tuyết thấy mắt y dần có tiêu cự, hình như đã tỉnh, ánh mắt còn tập trung trên người mình, thế là bình tĩnh hỏi: "Anh tỉnh rồi? Có thấy khó chịu ở đâu không?"

A Kiếm: "..."

Đầu y đau muốn chết, sau khi tỉnh lại, ký ức còn dừng ở --- Quỷ quái dùng ảo giác mê hoặc, bị y nhìn thấu thì thông qua sơ hở trong trận pháp, tấn công y.

Người và quỷ tranh chấp, con quỷ kia ẩn núp, lúc y nhìn lên, có âm khí ngưng kết thành giọt nước Nịch Tử, từ trên nhỏ xuống mắt.

Sau đó mọi ấn tượng trở nên mơ hồ, A Kiếm không nhớ nổi.


Mà lúc này, y nhìn thấy người trong tưởng tượng của mình, đang ở ngay trước mặt.

Trong một thoáng, A Kiếm lại không thấy cảm động hay tình cảm linh tinh gì đó, chỉ thấy chột dạ.

Nguyên Dục Tuyết đang ở ngay trước mặt.

Mà còn vô cùng lo lắng nhìn y, hỏi thăm y, như thể đang e ngại cho thương thế của y.

... Đều là giả.

Phản ứng đầu tiên của A Kiếm, đây chính là một ảo giác khác.

Mà ảo giác này so với cảnh tượng mập mờ trước đó càng thêm rõ nét. Không còn là chiếc bóng trốn trong phòng tắm, không còn là thân hình như ẩn như hiện trong hơi nước, mà là một Nguyên Dục Tuyết sống động đang đứng ngay trước mặt y.

Có khuôn mặt cực kì tương tự, có hàng mi cong dài hơi rủ, có bờ môi đỏ thắm, thậm chí còn nói những lời quan tâm vô vàn, có sự dịu dàng hiếm thấy --- Tất cả mọi thứ đều bắt nguồn từ vọng tưởng tốt đẹp của y.

A Kiếm hoàn toàn không ý thức được bên cạnh còn có Giới Chu Diễn, người đỡ mình là lão Vương.

Y chỉ cảm thấy ảo ảnh này quá chân thực, so với cái trước đó càng thêm khó phá, cũng càng khiến y thấy khó chịu.

Chẳng lẽ y lại là người dễ bị mê hoặc như vậy sao?

Đóng giả làm Nguyên Dục Tuyết một lần không sao, nhưng lại dùng tới lần hai, lần ba.



Tại thời điểm này, A Kiếm vô cùng tức giận, phần thì cảm thấy quỷ quái đóng giả Nguyên Dục Tuyết là vũ nhục cậu, phần thì tức giận vì tâm tư bí ẩn trong lòng bị chọc thủng.

Y thầm nhủ, tuyệt đối không thể để quỷ quái đạt được mục đích.

Đây là sỉ nhục.

Thế nên dù cơ thể không còn sức lực, y vẫn thúc giục huyết mạch chân nguyên chuyển động trong cơ thể, đầu ngón tay ngưng tụ một lá bùa vô hình, đánh về phía người trước mặt ---

A Kiếm đang rất yếu, nhưng lá bùa này tung ra quá đột ngột, thật sự uy hiếp tới Nguyên Dục Tuyết.


Một phần là Nguyên Dục Tuyết không hề đề phòng với đồng đội, một phần là do lá bùa này tới quá nhanh.

Cậu hơi bất ngờ, lui ra sau, giơ đao ngăn cản.

Lá bùa kia sượt qua cổ tay, bị cây đao trong tay Nguyên Dục Tuyết ngăn chặn nên chỉ cắt được một vết thương rất bé. Lá bùa bỗng bùng lên ánh sáng như ngọn lửa, hừng hực đốt Phá Hồng Mông.

Sắc mặt Giới Chu Diễn tức khắc đen sì, hắn cũng nóng nảy, lập tức dùng tay tóm ngọn lửa kia, hung hăng bóp chặt, lửa đỏ bỗng hóa hư không.

A Kiếm ho ra một ngụm máu, sắc mặt càng thêm tím tái.

Giới Chu Diễn tiến lên muốn ra tay với A Kiếm, bị Nguyên Dục Tuyết chặn lại. Cậu khẽ nói với hắn: "Chờ chút."

Không biết có phải do ngọn lửa vừa rồi không, hai mắt Giới Chu Diễn đỏ lên. Hắn vươn tay, cẩn thận từng li từng tí, như muốn chạm vào vết thương của Nguyên Dục Tuyết lại không dám, thấy sắc màu đỏ tươi kia thì sự tàn ác trên mặt càng đậm đặc.

Lần tấn công này không chỉ có Nguyên Dục Tuyết không ngờ tới, mà những người khác cũng sững sờ.

Lão Vương kinh ngạc nhìn A Kiếm, đầu óc rối bời, không có cả sức để mắng y nữa, rốt cuộc là chuyện gì đây.

Nguyên Dục Tuyết ngăn Giới Chu Diễn lại xong, phản ứng đầu tiên là --- Đương nhiên không phải gây sự với A Kiếm.

Cậu nghĩ quỷ quái vẫn còn giữ lại chiêu trò, A Kiếm chắc chắn đã bị nó mê hoặc. Thế là hơi giơ đao với con quỷ, đao khí sắc bén ập tới. Quỷ quái lập tức hét lên, âm khí trên người nó như bị đánh tan, co rúm lại thành một cục bé xíu.

Nó vừa la hét thảm thiết vừa thê lương thanh minh, đựng đầy oán giận: "Là anh ta ra tay với cậu, cậu đánh tôi làm gì!!"

Những người khác: "..."

Ngay cả phòng phát sóng của Nguyên Dục Tuyết cũng im thin thít, thầm nghĩ streamer này dữ quá, chả nói lí gì hết.

Nguyên Dục Tuyết lạnh nhạt nhìn nó: "Tôi chỉ muốn biết cậu đã dùng thủ đoạn gì mê hoặc anh ta ra tay đánh người."

Cậu lười nói lý... Vốn Nguyên Dục Tuyết không phải kiểu giỏi ăn nói, lưỡi đao sáng như tuyết bày ra trước mặt con quỷ: "Gỡ bỏ quỷ thuật. Nếu không tôi có thể giết cậu, chỉ là tốn thêm chút thời gian nghiên cứu thôi."

Quỷ quái suýt tắt thở.

Trước giờ luôn là nó đùa bỡn người khác, đây là lần đầu tiên bị người ta đùa bỡn!

Quỷ quái không phải không nghĩ tới để lại vài chiêu, tiện cho sau này còn làm việc. Nhưng Nguyên Dục Tuyết đánh nó ra quá bất ngờ, nó không kịp chuẩn bị, thật sự là chưa làm gì hết.

Con quỷ vô cùng ấm ức giải thích: "Không có, không có quỷ thuật gì hết!"

Tiếng la hét của quỷ quái cũng đưa tới sự chú ý của A Kiếm.

Lá bùa vừa rồi A Kiếm dùng chính máu tim của mình để ngưng tụ, tiêu hao rất nhiều sinh lực. Sau khi bị Giới Chu Diễn cắn nuốt, y chịu cắn ngược, lồng ngực tuôn ra vị tanh.

Nhưng đây không phải lí do khiến y ngơ ngác như lúc này. Y chủ yếu đang khó hiểu tại sao chiêu vừa rồi không thành công, mà ảo ảnh quỷ quái tạo ra trước mặt còn không giết y, còn ra tay với một bên khác.

Lúc này A Kiếm mới ý thức được có người đang đỡ mình.

Y khó khăn ngồi dậy, nhìn quanh, thấy con quỷ đầy mùi nước tanh và âm khí dày đặc.



Quỷ quái nằm sấp dưới đất, bên cạnh nó không chỉ có ảo ảnh Nguyên Dục Tuyết, mà còn có cả những người khác. Lão Vương thì đang hốt hoảng giữ y lại, miệng lải nhải gì đó.

A Kiếm: "..."

Y lập tức đờ đẫn.

Vừa rồi mới tỉnh, đầu óc còn chưa rõ ràng.

Nhưng lúc này y lại hiểu rất rõ tình huống hiện giờ là cái chết tiệt gì.

Lồng ngực lập tức tuôn ra một ngụm máu tanh, đả kích A Kiếm phải nhận còn lớn hơn cả phản phệ vừa rồi --- Nếu có lựa chọn, y chỉ ước vừa rồi thật sự là ảo ảnh của quỷ, mà một đòn của y không thành công, uy hiếp tính mạng, chấp nhận thua cuộc.

... Vậy còn tốt hơn sự thật, vì người y vừa ra tay đánh bị thương chính là Nguyên Dục Tuyết thật.

A Kiếm bị tích tụ trong lòng, bị hành vi của chính mình hại, thật sự không thể chấp nhận. Thế là lại phun ra một ngụm máu nữa, hô hấp càng thêm mongr manh.

Nguyên Dục Tuyết nhìn thấy lại cho rằng quỷ quái tiếp tục làm trò.

Đao khí trong tay càng tăng, cậu không muốn giữ con quỷ này lại nữa.

Nam quỷ hoảng sợ, nhìn A Kiếm đang nhìn mình, khóc không ra nước mắt: "Mi mau nói gì đi, ta không khống chế mi làm gì hết mà, có thể giải thích giùm được không!"

Mặc dù nó thật sự đã lừa A Kiếm, nhưng cũng không cần phải diễn kịch để lừa lại chứ.


A Kiếm phun ra ngụm máu kia, mặt mày trắng bệch, đã hoàn toàn không dám nhìn Nguyên Dục Tuyết.

Liên tiếp trải qua bị chiếm xác cho tới đả kích trong lòng, A Kiếm hiện giờ trông khá thê thảm, nhưng vẫn ráng đứng dậy nói xin lỗi với Nguyên Dục Tuyết: "Đúng là không phải nó gây ra, vừa rồi là tôi, tôi..."

Thật sự quá khó để y mở miệng, hận không thể trở lại mấy phút trước giết chính mình: "Tưởng mình vẫn trong ảo ảnh, nên mới vô thức..."

Nguyên Dục Tuyết khựng lại, trong mắt chứa nghi hoặc.

Giới Chu Diễn lạnh lùng nhìn y, ánh mắt kia thậm chí để lão Vương hoài nghi, nếu lúc này không có Nguyên Dục Tuyết ở đây, hắn chắc chắn sẽ ra tay khiến A Kiếm không còn mạng trở về.

Lão Vương cũng cảm thấy rất không bình thường, nhưng vẫn cố gắng đứng ra hòa giải.

Mặc dù ông thấy hành vi của A Kiếm thiếu đạo đức còn khó hiểu, Nguyên Dục Tuyết tốt bụng cứu y, y chưa tìm hiểu gì đã ra tay ác như vậy. Ông máy móc đùa vài câu: "Dù có là ảo ảnh thì cậu cũng không thể cứ thế ra tay chứ --- Cũng may chưa mặt mũi không làm sao, nếu không tôi sẽ đại diện cho đông đảo đồng bào nam nữ liều mạng với cậu. A Kiếm, cậu nói thật với tôi đi, ra tay ác như vậy có phải do bình thường ghen tị với khuôn mặt điển trai của Tuyết nhà chúng ta không?"

Ông cũng chỉ muốn tìm chủ đề, thuận tiện đùa vài câu, còn tự cười "hề hề".

Nhưng vừa nói xong, bầu không khí xung quanh tĩnh lặng đến đáng sợ, khiến lão Vương lập tức ngậm miệng... Sao tự dưng lại thấy trò đùa của mình hợp lí quá vậy. Ra tay ác như thế là có thù oán cá nhân rồi, chứ không sao giải thích được.

Thường ngày cũng không thấy A Kiếm nói chuyện gì với Nguyên Dục Tuyết, còn có vẻ rất lạnh lùng.

Lão Vương cảm giác mình đã vô tìm làm lộ chân tướng, vội ngậm miệng.

Nguyên Dục Tuyết như hiểu ra nhìn A Kiếm, cậu thấy lão Vương nói rất có lí, thế là có chút cân nhắc hỏi: "Hóa ra là vì anh ghét tôi?"

Thật ra Nguyên Dục Tuyết cũng chẳng ngại chuyện bị ghét --- Chủ yếu do có quá nhiều con người ghét cậu. Nếu A Kiếm không có di chứng gì thì tốt rồi.

A Kiếm vốn chột dạ không dám nói, lại nghe lão Vương đoán linh tinh thì lập tức sốt ruột, mọi thứ cứ tắc nghẹn trong ngực, chỉ muốn phun ra thêm vài ngụm máu.

Trên thực tế y thật sự có phản ứng như vậy, bên môi lại trào ra chút vị tanh.

Không biết là bị mình làm cho tức ói máu, hay là bị lão Vương làm cho tức ói máu.

A Kiếm cuống quít giải thích: "Tôi không có ý đó, không phải vậy. Chỉ là lúc nãy con quỷ này tạo ảo ảnh..."

Tác giả có lời muốn nói:

Quỷ quái: Bớ người ta ăn vạ!!!!
Vũ Khí Hình Người
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Khí Hình Người Truyện Vũ Khí Hình Người Story Chương 117: Sống Thử Ở Nhà Ma (24)
10.0/10 từ 16 lượt.
loading...