Vũ Động Càn Khôn
Chương 790: Huynh đệ Dương thị
Trên sơn cốc, Lâm Động nhìn vào trong rồi dừng lại ở mặt hồ bảy màu, ánh mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Hiển nhiên hắn không thể ngờ trong Dị Ma Vực bị ma khí xâm thực lại có năng lượng thuần túy thế này.
- Nghe nói Thái Thanh Tiên Trì là nơi một vị cường giả Viễn Cổ tọa hóa, xương cốt của ngài xâm nhập vào đại địa, cách biệt hoàn toàn sự xâm thực của ma khí, đồng thời hình thành nên Thái Thanh Tiên Trì.
Lăng Thanh Trúc khẽ nói.
- Ở đây có Ma quái trấn thủ, thực lực cũng rất mạnh!
Lâm Động nhìn về phía trước của Thái Thanh Tiên Trì. Ở đó, trên mặt đất là một đầu quái xà đen xì khổng lồ đang cuộn tròn. Nó có ba đầu, răng nhọn ánh lên hàn quang, nước dãi chảy xuống khiến mặt đất tan chảy.
Lâm Động có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh cuồng bạo từ người đầu quái xà đó truyền ra. Theo như hắn dự đoán, thực lực của nó không hề thua kém Lôi Thiên, chỉ còn một bước nữa là lên đến Sinh Huyền Cảnh!
- Thứ này vô cùng khó đối phó, nhưng cũng may Ma quái không có linh trí, bọn chúng chỉ biết công kích theo bản năng mà thôi, dụ nó đi là được!
Lâm Động trầm ngâm nói.
- Ừm!
Lăng Thanh Trúc gật đầu, nàng cũng biết dây dưa với loại Ma quái không biết sợ chết này vô cùng phiền phức, không giải quyết triệt để thì sẽ không thôi.
Lâm Động vung tay lên, Ma thi xuất hiện, định dùng nó để dụ quái xà đi thì lông mày bỗng chau lại, ánh mắt nhìn về phía sau.
- Sao vậy?
Lăng Thanh Trúc nhận ra sắc mặt của Lâm Động, hỏi.
- Không có gì!
Lâm Động lưỡng lự một chút rồi lắc đầu, tâm thần khẽ động, Ma thi bay ra, thân thể lơ lửng trên không trung, sau đó tung quyền đánh ra kình phong mạnh mẽ lên người đầu quái xà.
Bùm!
Âm thanh dữ dội vang lên, đầu quái xà vốn đang ngủ bỗng mở to đôi mắt đỏ ngầu ra, tiếng kêu phẫn nộ vọng ra từ ba cái đầu, rồi hắc quang đem theo sức mạnh ăn mòn đáng sợ bắn thẳng về phía Ma thi.
Ma thi nhanh nhẹn tránh được hắc quang, rồi quay người bay ra ngoài sơn cốc.
- Grào!
Quái xà gầm lên, do bởi vì không có linh trí nên nó không hề suy nghĩ, dựa vào bản năng quẫy đuôi biến thành hắc quang đuổi theo Ma thi.
Âm thanh uỳnh uỳnh vang ra từ trong sơn cốc. Cuối cùng nó cũng đi xa ra khỏi vùng sơn cốc này.
- Được rồi!
Lâm Động vỗ tay cười nhạt, rồi gật đầu với Lăng Thanh Trúc, hai người bay vào chỗ Thái Thanh Tiên Trì.
Lăng Thanh Trúc cúi người xuống, đưa tay xuống mặt hồ cảm nhận nguồn năng lượng đặc biệt trong nó, gương mặt hiện vẻ mừng rỡ.
- Ngươi có thể canh chừng bên ngoài giúp ta một thời gian không?
Lăng Thanh Trúc ngẩng đầu lên, ánh mắt lúc này lấp lánh vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ.
- Ồ, được!
Lâm Động khựng người, sau đó chợt hiểu, cười khan rồi quay người đi ra.
Lăng Thanh Trúc nhìn bóng lưng của Lâm Động rồi thở phào, gỡ tấm mạng xuống, định cởi y phục bước xuống hồ thì một bàn tay bỗng đưa ra ngăn nàng lại.
- Ngươi!
Lăng Thanh Trúc giật mình, vội quay lại thì thấy Lâm Động đã quay người lại, gương mặt nàng nhất thời hiện lên vẻ đầy giận dữ.
- Chúng ta đã bị theo dõi!
Lăng Thanh Trúc chưa kịp nổi giận thì Lâm Động đã nhìn vào vùng tối trong sơn cốc, nói.
- Cái gì?
Nghe vậy, lông mày Lăng Thanh Trúc khẽ chau lại, ánh mắt lóe lên hàn quang.
- Hai vị, lén lén lút lút lâu như vậy, cũng nên hiện thân rồi!
Lâm Động trầm giọng nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trước đó hắn đã mơ hồ cảm thấy có gì bất ổn, nhưng cảm giác đó quả thật rất nhỏ, thậm chí hắn cũng tưởng ảo giác. Nhưng đúng lúc Lăng Thanh Trúc định cởi bỏ y phục thì hắn mới chợt cảm nhận được một luồng khí tức ba động nhàn nhạt trong bóng tối.
- Không muốn tự hiện thân thì ta đành ép các ngươi ra vậy!
Lâm Động thấy chỗ tối đó vẫn yên tĩnh như cũ, hàn quang lóe lên trong mắt, lòng bàn tay cong lại, thanh quang ngưng tụ thành những tấm vảy sắc bén bắn ra.
Keng keng!
Những chiếc vảy đó bắn vào trong bóng tối, lập tức có những âm thanh giòn tan vang lên, tia lửa bắn tung tóe, rồi hai thân ảnh bắn ra trước mắt Lâm Động và Lăng Thanh Trúc.
- Hắc hắc, tiểu tử này cũng nhạy bén thật!
Hai kẻ đó dừng ở phía trên cửa vào sơn cốc nhìn xuống hai người, nở nụ cười kỳ quái.
Ánh mắt Lâm Động tối sầm lại nhìn hai kẻ đó. Bọn chúng đều mặc hắc bào, vẻ ngoài khá giống nhau, dường như là huynh đệ. Dáng vẻ hai kẻ này cũng tạm ổn, chỉ là đôi mắt hẹp dài không ngừng quét quanh người Lăng Thanh Trúc, nụ cười trên mặt khiến bọn chúng trở nên cực kỳ dâm đãng.
- Nữ nhân xinh đẹp thật! Hai huynh đệ ta từng gặp không ít nữ nhân, nhưng đây mới là cực phẩm a!
Một tên mặc hắc bào ánh mắt thèm thuồng dừng lại trên gương mặt đầy hàn khí của Lăng Thanh Trúc, cười hắc hắc nói.
- Vốn chỉ cảm nhận được năng lượng ba động ở đây, không ngờ lại có được thu hoạch này!
Tên kia cũng cất tiếng cười kỳ quái.
Ánh mắt Lâm Động tối sầm lại nhìn hai kẻ đáng ghét kia. Từ năng lượng tỏa ra trên người bọn chúng, Lâm Động biết bọn chúng đều thuộc hàng cường giả Sinh Huyền Cảnh, thực lực không hề thua kém bọn Lôi Thiên.
Nhưng điều này cũng không khiến hắn thấy dè chừng, vì thế ánh mắt hắn lạnh tanh nhìn bọn chúng, giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Không muốn chết thì cút đi!
Hai kẻ kia nheo mắt, ánh mắt tối lại nhìn Lâm Động rồi cười:
- Một tên tiểu tử Bát Nguyên Niết Bàn cũng dám nói vậy trước mặt bọn ta, thật đúng là không biết trời cao đất dày!
- Mỹ nhân, chút bản lĩnh đó của hắn không bảo vệ được nàng đâu, chi bằng theo hai huynh đệ ta, rồi Thái Thanh Tiên Trì tùy nàng dùng, hắc hắc!
Nghe hai kẻ đó đùa cợt, gương mặt Lăng Thanh Trúc cũng bị bao phủ bởi lớp băng lạnh, thế nhưng như vậy lại càng khiến hai kẻ kia thêm ngứa ngáy.
- Nàng trị thương trước đi! Thời gian Thái Thanh Tiên Trì xuất hiện có hạn, hai tên này cứ để ta!
Lâm Động quay sang nói với Lăng Thanh Trúc, nụ cười trên mặt mang đầy sát khí.
Thứ sát khí đó vô cùng đậm đặc, Lâm Động không biết tại sao lại không kìm được thứ sát khí đó, nhưng hiện giờ lý trí bảo hắn rằng hắn không muốn thả cho hai tên kia đi!
- Hai kẻ này có lẽ là huynh đệ Dương thị nổi tiếng có hung danh trong Dị Ma Vực. Bên trái là Lão đại Dương Chiến, bên phải là Lão nhị Dương Uy. Bọn chúng đều là cường giả Sinh Huyền Cảnh, hơn nữa nghe nói thủ đoạn của bọn chúng hung tàn, bản tính háo sắc, từng bị các Tông phái siêu cấp truy nã. Nhưng bọn chúng lẩn trốn vào trong Dị Ma Vực, ngay cả các Tông phái siêu cấp cũng không không thể làm gì được. Chúng ta cùng đối phó đi!
Lăng Thanh Trúc do dự, hai kẻ trước mặt thực lực đều không thua kém Lôi Thiên, nếu chỉ mình Lâm Động thì có lẽ rất vất vả.
- Chúng ta không có một tháng ở đây nữa đâu!
Lâm Động cười, nếu bỏ qua lần này, Thái Thanh Tiên Trì một tháng nữa mới xuất hiện, vì cuộc thi, rõ ràng bọn họ không thể ở lại đây được!
- Vậy ngươi cẩn thận, ta sẽ cố gắng ra nhanh nhất có thể!
Lăng Thanh Trúc nghe vậy, hơi chần chừ rồi cắn môi, gật đầu với Lâm Động, sau đó bay vào sâu bên trong, một tấm váy áo màu trắng hiện ra bao bọc lấy thân thể của nàng.
Thấy Lăng Thanh Trúc đã vào Thái Thanh Tiên Trì, nụ cười trên gương mặt Lâm Động dần thu lại, đôi mắt lạnh lùng quay sang khóa chặt hai kẻ kia.
- Hắc hắc, mỹ nhân đừng vội, lát nữa hai huynh đệ ta sẽ phục vụ nàng!
Hai huynh đệ Dương thị nhìn Thái Thanh Tiên Trì gợn sóng, ánh mắt đầy dục hỏa nỏng bỏng.
- Không cần đâu, hai ngươi xuống dưới đất mà làm bạn với nhau đi!
Lâm Động từ từ bay lên, sau đó hắn cười hung hăng, khóe miệng nhếch lên, bàn tay nắm lại, một chiếc đỉnh lô đỏ rực cỡ bàn tay hiện ra.
Hai kẻ trước mặt rõ ràng đã triệt để kích thích sát ý trong lòng Lâm Động!
Vũ Động Càn Khôn
- Nghe nói Thái Thanh Tiên Trì là nơi một vị cường giả Viễn Cổ tọa hóa, xương cốt của ngài xâm nhập vào đại địa, cách biệt hoàn toàn sự xâm thực của ma khí, đồng thời hình thành nên Thái Thanh Tiên Trì.
Lăng Thanh Trúc khẽ nói.
- Ở đây có Ma quái trấn thủ, thực lực cũng rất mạnh!
Lâm Động nhìn về phía trước của Thái Thanh Tiên Trì. Ở đó, trên mặt đất là một đầu quái xà đen xì khổng lồ đang cuộn tròn. Nó có ba đầu, răng nhọn ánh lên hàn quang, nước dãi chảy xuống khiến mặt đất tan chảy.
Lâm Động có thể cảm nhận được một luồng sức mạnh cuồng bạo từ người đầu quái xà đó truyền ra. Theo như hắn dự đoán, thực lực của nó không hề thua kém Lôi Thiên, chỉ còn một bước nữa là lên đến Sinh Huyền Cảnh!
- Thứ này vô cùng khó đối phó, nhưng cũng may Ma quái không có linh trí, bọn chúng chỉ biết công kích theo bản năng mà thôi, dụ nó đi là được!
Lâm Động trầm ngâm nói.
- Ừm!
Lăng Thanh Trúc gật đầu, nàng cũng biết dây dưa với loại Ma quái không biết sợ chết này vô cùng phiền phức, không giải quyết triệt để thì sẽ không thôi.
Lâm Động vung tay lên, Ma thi xuất hiện, định dùng nó để dụ quái xà đi thì lông mày bỗng chau lại, ánh mắt nhìn về phía sau.
- Sao vậy?
Lăng Thanh Trúc nhận ra sắc mặt của Lâm Động, hỏi.
- Không có gì!
Lâm Động lưỡng lự một chút rồi lắc đầu, tâm thần khẽ động, Ma thi bay ra, thân thể lơ lửng trên không trung, sau đó tung quyền đánh ra kình phong mạnh mẽ lên người đầu quái xà.
Bùm!
Âm thanh dữ dội vang lên, đầu quái xà vốn đang ngủ bỗng mở to đôi mắt đỏ ngầu ra, tiếng kêu phẫn nộ vọng ra từ ba cái đầu, rồi hắc quang đem theo sức mạnh ăn mòn đáng sợ bắn thẳng về phía Ma thi.
Ma thi nhanh nhẹn tránh được hắc quang, rồi quay người bay ra ngoài sơn cốc.
- Grào!
Quái xà gầm lên, do bởi vì không có linh trí nên nó không hề suy nghĩ, dựa vào bản năng quẫy đuôi biến thành hắc quang đuổi theo Ma thi.
Âm thanh uỳnh uỳnh vang ra từ trong sơn cốc. Cuối cùng nó cũng đi xa ra khỏi vùng sơn cốc này.
- Được rồi!
Lâm Động vỗ tay cười nhạt, rồi gật đầu với Lăng Thanh Trúc, hai người bay vào chỗ Thái Thanh Tiên Trì.
Lăng Thanh Trúc cúi người xuống, đưa tay xuống mặt hồ cảm nhận nguồn năng lượng đặc biệt trong nó, gương mặt hiện vẻ mừng rỡ.
- Ngươi có thể canh chừng bên ngoài giúp ta một thời gian không?
Lăng Thanh Trúc ngẩng đầu lên, ánh mắt lúc này lấp lánh vẻ ngượng ngùng của thiếu nữ.
- Ồ, được!
Lâm Động khựng người, sau đó chợt hiểu, cười khan rồi quay người đi ra.
Lăng Thanh Trúc nhìn bóng lưng của Lâm Động rồi thở phào, gỡ tấm mạng xuống, định cởi y phục bước xuống hồ thì một bàn tay bỗng đưa ra ngăn nàng lại.
- Ngươi!
Lăng Thanh Trúc giật mình, vội quay lại thì thấy Lâm Động đã quay người lại, gương mặt nàng nhất thời hiện lên vẻ đầy giận dữ.
- Chúng ta đã bị theo dõi!
Lăng Thanh Trúc chưa kịp nổi giận thì Lâm Động đã nhìn vào vùng tối trong sơn cốc, nói.
- Cái gì?
Nghe vậy, lông mày Lăng Thanh Trúc khẽ chau lại, ánh mắt lóe lên hàn quang.
- Hai vị, lén lén lút lút lâu như vậy, cũng nên hiện thân rồi!
Lâm Động trầm giọng nói. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Trước đó hắn đã mơ hồ cảm thấy có gì bất ổn, nhưng cảm giác đó quả thật rất nhỏ, thậm chí hắn cũng tưởng ảo giác. Nhưng đúng lúc Lăng Thanh Trúc định cởi bỏ y phục thì hắn mới chợt cảm nhận được một luồng khí tức ba động nhàn nhạt trong bóng tối.
- Không muốn tự hiện thân thì ta đành ép các ngươi ra vậy!
Lâm Động thấy chỗ tối đó vẫn yên tĩnh như cũ, hàn quang lóe lên trong mắt, lòng bàn tay cong lại, thanh quang ngưng tụ thành những tấm vảy sắc bén bắn ra.
Keng keng!
Những chiếc vảy đó bắn vào trong bóng tối, lập tức có những âm thanh giòn tan vang lên, tia lửa bắn tung tóe, rồi hai thân ảnh bắn ra trước mắt Lâm Động và Lăng Thanh Trúc.
- Hắc hắc, tiểu tử này cũng nhạy bén thật!
Hai kẻ đó dừng ở phía trên cửa vào sơn cốc nhìn xuống hai người, nở nụ cười kỳ quái.
Ánh mắt Lâm Động tối sầm lại nhìn hai kẻ đó. Bọn chúng đều mặc hắc bào, vẻ ngoài khá giống nhau, dường như là huynh đệ. Dáng vẻ hai kẻ này cũng tạm ổn, chỉ là đôi mắt hẹp dài không ngừng quét quanh người Lăng Thanh Trúc, nụ cười trên mặt khiến bọn chúng trở nên cực kỳ dâm đãng.
- Nữ nhân xinh đẹp thật! Hai huynh đệ ta từng gặp không ít nữ nhân, nhưng đây mới là cực phẩm a!
Một tên mặc hắc bào ánh mắt thèm thuồng dừng lại trên gương mặt đầy hàn khí của Lăng Thanh Trúc, cười hắc hắc nói.
- Vốn chỉ cảm nhận được năng lượng ba động ở đây, không ngờ lại có được thu hoạch này!
Tên kia cũng cất tiếng cười kỳ quái.
Ánh mắt Lâm Động tối sầm lại nhìn hai kẻ đáng ghét kia. Từ năng lượng tỏa ra trên người bọn chúng, Lâm Động biết bọn chúng đều thuộc hàng cường giả Sinh Huyền Cảnh, thực lực không hề thua kém bọn Lôi Thiên.
Nhưng điều này cũng không khiến hắn thấy dè chừng, vì thế ánh mắt hắn lạnh tanh nhìn bọn chúng, giọng nói lạnh lùng vang lên:
- Không muốn chết thì cút đi!
Hai kẻ kia nheo mắt, ánh mắt tối lại nhìn Lâm Động rồi cười:
- Một tên tiểu tử Bát Nguyên Niết Bàn cũng dám nói vậy trước mặt bọn ta, thật đúng là không biết trời cao đất dày!
- Mỹ nhân, chút bản lĩnh đó của hắn không bảo vệ được nàng đâu, chi bằng theo hai huynh đệ ta, rồi Thái Thanh Tiên Trì tùy nàng dùng, hắc hắc!
Nghe hai kẻ đó đùa cợt, gương mặt Lăng Thanh Trúc cũng bị bao phủ bởi lớp băng lạnh, thế nhưng như vậy lại càng khiến hai kẻ kia thêm ngứa ngáy.
- Nàng trị thương trước đi! Thời gian Thái Thanh Tiên Trì xuất hiện có hạn, hai tên này cứ để ta!
Lâm Động quay sang nói với Lăng Thanh Trúc, nụ cười trên mặt mang đầy sát khí.
Thứ sát khí đó vô cùng đậm đặc, Lâm Động không biết tại sao lại không kìm được thứ sát khí đó, nhưng hiện giờ lý trí bảo hắn rằng hắn không muốn thả cho hai tên kia đi!
- Hai kẻ này có lẽ là huynh đệ Dương thị nổi tiếng có hung danh trong Dị Ma Vực. Bên trái là Lão đại Dương Chiến, bên phải là Lão nhị Dương Uy. Bọn chúng đều là cường giả Sinh Huyền Cảnh, hơn nữa nghe nói thủ đoạn của bọn chúng hung tàn, bản tính háo sắc, từng bị các Tông phái siêu cấp truy nã. Nhưng bọn chúng lẩn trốn vào trong Dị Ma Vực, ngay cả các Tông phái siêu cấp cũng không không thể làm gì được. Chúng ta cùng đối phó đi!
Lăng Thanh Trúc do dự, hai kẻ trước mặt thực lực đều không thua kém Lôi Thiên, nếu chỉ mình Lâm Động thì có lẽ rất vất vả.
- Chúng ta không có một tháng ở đây nữa đâu!
Lâm Động cười, nếu bỏ qua lần này, Thái Thanh Tiên Trì một tháng nữa mới xuất hiện, vì cuộc thi, rõ ràng bọn họ không thể ở lại đây được!
- Vậy ngươi cẩn thận, ta sẽ cố gắng ra nhanh nhất có thể!
Lăng Thanh Trúc nghe vậy, hơi chần chừ rồi cắn môi, gật đầu với Lâm Động, sau đó bay vào sâu bên trong, một tấm váy áo màu trắng hiện ra bao bọc lấy thân thể của nàng.
Thấy Lăng Thanh Trúc đã vào Thái Thanh Tiên Trì, nụ cười trên gương mặt Lâm Động dần thu lại, đôi mắt lạnh lùng quay sang khóa chặt hai kẻ kia.
- Hắc hắc, mỹ nhân đừng vội, lát nữa hai huynh đệ ta sẽ phục vụ nàng!
Hai huynh đệ Dương thị nhìn Thái Thanh Tiên Trì gợn sóng, ánh mắt đầy dục hỏa nỏng bỏng.
- Không cần đâu, hai ngươi xuống dưới đất mà làm bạn với nhau đi!
Lâm Động từ từ bay lên, sau đó hắn cười hung hăng, khóe miệng nhếch lên, bàn tay nắm lại, một chiếc đỉnh lô đỏ rực cỡ bàn tay hiện ra.
Hai kẻ trước mặt rõ ràng đã triệt để kích thích sát ý trong lòng Lâm Động!
Vũ Động Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Động Càn Khôn
Story
Chương 790: Huynh đệ Dương thị
10.0/10 từ 44 lượt.