Vũ Động Càn Khôn

Chương 77: Đóa hoa yêu dị

Dịch: dit_bu999 (A Bư)

Đóa hoa màu đỏ lẻ loi sinh ra từ trên mặt đá, sinh cơ chập chờn phiêu nhiên như có như không ở trong một thế giới nóng bỏng như thế này lại lộ ra một vẻ kỳ dị không nói nên lời.

Ánh mắt Lâm Động nhìn thoáng qua đóa hoa màu đỏ đẹp đẽ kia, trực giác nói cho hắn biết vật này không đơn giản. Nói thừa! Có thể dưới tình huống không có chút sinh cơ nào mà vẫn có thể nở hoa, thì chính bản thân nó đã nói lên điều kỳ lạ rồi.

Tiểu Viêm cào loạn đất đá hướng về phía đóa hoa yêu dị kia phát ra một tiếng gầm, nhưng thủy chung lại không dám xông lên.

Lâm Động đứng trên tầng nham thạch đang bốc lên hơi nóng, ánh mắt chần chờ nhìn đóa hoa yêu dị kia. Hắn do dự một hồi lâu rồi mạnh mẽ cắn răng một cái, dọc theo đám nham thạch kia nhảy tới.

"Xoát…xoát!"

Thủ chưởng của Lâm Động vừa chạm lên tảng đá, bỗng nhiên trong cơ thể bộc phát ra một tiếng vang rất nhỏ, một cỗ Nguyên Lực âm hàn nhanh chóng từ trong đan điền hắn xông ra, cuối cùng bao trùm lên thân thể, tránh cho thân thể bị nhiệt độ làm phỏng.

Lâm Động nhanh chóng bò lên đống cự nham kia, sau đó hắn mới phát hiện ra trên đỉnh cự nham này còn có một hắc động ước chừng một cái đầu. Hắc động phảng phất như chạy thẳng xuống dưới lòng đất, một cỗ khí thể nóng rực dị thường từ nơi đó phát ra.

"Thì ra Dương Cương Khí là từ sâu trong lòng đất phun ra..."

Nhìn thấy một màn này, Lâm Động chợt hiểu rõ. Sau đó ánh mắt của hắn tập trung vào hắc động dọc theo nơi có đóa hoa yêu dị kia.


Dường như cảm thấy có người đang chăm chú nhìn mình, đóa hoa kia đột nhiên nhẹ nhàng lắc lư. Đám sương mù nhàn nhạt kia lượn lờ ở chung quanh nó phiêu đãng ra, lặng lẽ quấn quanh thân thể Lâm Động.

Khi đám sương mù đó quấn quanh thân thể của Lâm Động, thì tinh thần của hắn đột nhiên trở nên hoảng hốt. Một loại cảm giác mỏi mệt suy yếu đến cực đoan từ trong cơ thể hắn hiện ra, loại cảm giác này phảng phất như sinh cơ trong cơ thể hắn đang bị mạnh mẽ hút đi.

Kéo theo tinh thần Lâm Động càng ngày càng suy yếu, thì đóa hoa quỷ dị kia lại càng lộ ra vẻ kiều diễm ướt át.

Khi nguy cơ đang đến gần thì hữu chưởng Lâm Động đột nhiên rung lên, một cỗ ba động khuếch tán ra đem đám sương khói quỷ dị đang sinh sôi lượn lờ trong đầu óc Lâm Động toàn bộ đánh tan.

Khi đám sương khói tản đi, trong chốc lát Lâm Động đột nhiên tỉnh táo lại, trên khuôn mặt lộ ra vẻ kinh hãi nhìn đóa hoa màu đỏ trước mặt. Không nghĩ ngợi gì thêm hắn vội vàng muốn rút lui.

Bất quá, ngay khi hắn đang chuẩn bị vội vàng rời khỏi địa phương quỷ dị này, thì lòng bàn tay hắn lại một lần nữa bộc phát ra một cỗ hấp lực kỳ dị. Mà mục tiêu của cỗ hấp lực đó lại là đóa hoa đẹp đẽ kia!

Dưới hấp lực cuồng mãnh, đóa hoa màu đỏ kia bị nhổ lên rồi trong ánh mắt hoảng sợ của Lâm Động đụng vào hữu chưởng của hắn.

"Khúc khích!"

Khi đóa hoa đó đụng vào lòng bàn tay Lâm Động thì trong sát na, một đạo ánh sáng từ lòng bàn tay hắn bắn ra. Chỉ ngắn ngủi trong nháy mắt, đóa hoa đẹp đẽ kia trực tiếp biến thành một đoàn chất lỏng sền sệt màu đỏ.



"Chuyện gì đã xảy ra?"

Khiếp sợ trong lòng vừa mới dâng lên, thì Lâm Động lại nhìn thấy đoàn chất lỏng sền sệt kia đột nhiên chui vào lòng bàn tay của hắn.

"Oanh!"

Đoàn chất lỏng sền sệt kia vừa tiến vào trong lòng bàn tay của Lâm Động thì trong đầu của hắn đột nhiên nổ ầm ầm. Ở ngoại giới bất kỳ thanh âm gì hắn cũng không thể nghe thấy, hắn chỉ có thể cảm giác được một cỗ năng lượng mạnh mẽ đặc thù đang ở trong cơ thể hắn di chuyển cực nhanh, cuối cùng giống như một đầu hồng hoang mãnh thú cậy mạnh mà xông ào ào vào trong óc hắn.

"A!"

Một tiếng kêu thảm thiết thê lương, đột nhiên từ trong sự yên tĩnh của sơn động vang lên. Thân thể Lâm Động trực tiếp từ trên cự nham rơi xuống đất, điên cuồng lăn lộn, đầu của hắn giống như là bành trướng ra. Sự đau nhức làm cho khuôn mặt Lâm Động vặn vẹo, trở nên cực kỳ dữ tợn.

Tiểu Viêm nhìn Lâm Động đang điên cuồng lăn lộn trên mặt đất thì phát ra một tiếng gầm khẽ lo lắng. Nhưng nó cũng không dám đến gần Lâm Động lúc này, bởi trực giác nhạy bén nói cho nó biết, vào thời khắc này trong cơ thể Lâm Động đang bắt đầu khởi động một cỗ năng lượng cực mạnh, cỗ năng lượng này đủ để cho nó cảm thấy sự nguy hiểm trí mạng.

Tiếng kêu thê lương thảm thiết điên cuồng quanh quẩn trong sơn động. Trên khuôn mặt Lâm Động gân xanh nổi lên giống như một con giun, hắn có thể cảm giác được tinh thần lực đang tồn tại ở trong óc hắn đang nhanh chóng cùng cỗ năng lượng cực mạnh này dung hợp. Mà khi chúng đang dung hợp thì tinh thần lực của hắn giống như là bị một chất xúc tác cực mạnh mà mạnh mẽ tăng lên.

Tinh thần lực nhanh chóng tăng cường thì loại đau nhức này càng ngày càng mãnh liệt, nếu cứ theo tình huống này thì đầu của Lâm Động tất sẽ bị tinh thần lực đang tăng lên làm nổ tung mất!



Cũng may từ nhỏ Lâm Động đã có một tính cách kiên nghị, nếu đổi lại là người khác thì sớm đã bị loại đau nhức này hành hạ đến phát điên rồi, làm gì còn có thể giữ được thanh tĩnh mà nghĩ tới biện pháp tự cứu mình nữa.

Ánh mắt Lâm Động trở nên điên cuồng, đột nhiên một đạo khẩu quyết lướt qua trong đầu hắn.

"Thần Phân Âm Dương, Thần Chi Động, Mệnh Chi Thủy..."

Đạo khẩu quyết này chính là "Thần Động Thiên", mà lúc này Lâm Động giống như người chết đuối vớ được cọc, không chút nghĩ ngợi trong lòng hắn lập tức lóe lên khẩu quyết hai tầng phía sau của "Thần Động Thiên".

Vị Nham Đại Sư ở Viêm Thành kia cho Lâm Động ba tầng đầu của "Thần Động Thiên", mà trong mấy tháng này Lâm Động cũng đã thuận lợi đem tầng thứ nhất tu luyện thành công. Về phần tiến triển hai tầng phía sau thì lại giảm bớt một chút.

Bất quá loại tiến triển chậm chạp thường ngày vào lúc này lại đột nhiên tăng tốc, theo khẩu quyết Lâm Động có thể cảm giác được rõ ràng tinh thần lực trong đầu đang điên cuồng tăng lên rốt cục cũng bắt đầu từ từ bị khống chế.

Thân thể Lâm Động đã ngưng giãy dụa, ngồi xếp bằng trên mặt đất, khẩu quyết "Thần Động Thiên" luôn quanh quẩn trong đầu hắn.

Tinh thần lực vô hình mà mạnh mẽ, ở trong đầu Lâm Động gào thét. Dưới sự tăng vọt của tinh thần lực, hai tầng sau của "Thần Động Thiên" cơ hồ là chỉ ngắn ngủi trong thời gian mấy phút đồng hồ đã bị Lâm Động lấy phương thức dễ như trở bàn tay tu luyện xong.

Nếu vị Nham Đại Sư kia mà biết Lâm Động ở nơi này, ngắn ngủi chỉ trong thời gian mấy phút đồng hồ đã hoàn thành "Thần Động Thiên" tầng thứ hai và tầng thứ ba thì không biết sẽ kinh hãi mà tạo thành bộ dáng gì đây...?



"Nê Hoàn Cung thông suốt rồi sao?!"

Nhận thấy được hiện tượng này, trong lòng Lâm Động có chút chấn động, từ trên chú giải "Thần Động Thiên" hắn hiểu được, tu luyện tinh thần lực trọng yếu nhất là cần phải mở ra Nê Hoàn Cung!

Nếu nói đầu có Cửu Cung, thì trên ứng với Cửu Thiên, ở giữa một cung gọi là Nê Hoàn!

Nơi này chính là nơi tạo ra và trú ngụ của tinh thần lực, giống như đan điền cho Nguyên Lực vậy!

Tinh thần lực giống như như thủy triều tràn vào bên trong Nê Hoàn Cung, theo một tia tinh thần lực cuối cùng tràn vào loại cảm giác đau nhức nhất thời tiêu tán hầu như không còn. Mà hai mắt Lâm Động đang nhắm chặt lại đột nhiên mở ra!

Một đạo khiếu âm từ trong miệng Lâm Động truyền ra, mà khi đạo khiếu âm này vang lên, một cỗ tinh thần lực vô hình mạnh mẽ đột nhiên từ bên trong Nê Hoàn Cung tuôn ra dữ dội!

"Oanh!"

Trong sơn động khổng lồ đột nhiên rung lên, một cỗ sóng lãng vô hình ba động lấy Lâm Động làm trung tâm khuếch tán ra bốn phương tám hướng. Trên mặt đất, một tầng nham thạch bắn ra theo vòng tròn, cuối cùng hung hăng đụng vào vách núi làm cho sơn động càng thêm rung động.

"Hô..."

Lâm Động thở ra một hơi, sau đó hắn ngẩng đầu nhìn sự phá hoại bốn phía, trong mắt hiện lên vẻ rung động dữ dội.

Vũ Động Càn Khôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Động Càn Khôn Truyện Vũ Động Càn Khôn Story Chương 77: Đóa hoa yêu dị
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...