Vũ Động Càn Khôn
Chương 712: Điện Thí bắt đầu
Trong khu vực trung tâm đ*o Tông có một dãy sơn mạch kéo dài liên miên bất tận. Trong sơn mạch là những đỉnh núi cao sừng sững, mây mù bao phủ tựa như tiên cảnh.
Lúc này trên đỉnh núi thanh tịnh lại vang lên những tiếng huyên náo ầm ĩ. Những âm thanh này tụ lại rồi lan tỏa đến hàng trăm dặm vẫn có thể nghe rõ.
Điện Thí là cuộc tỷ thí lớn nhất của Đạo Tông diễn ra mỗi năm một lần. Cả Đạo Tông, bất kể là cao tầng hay đệ tử đều vô cùng coi trọng sự kiện này.
Khi Lâm Động đến nơi, nhìn cảnh tượng đông đúc đó cũng không khỏi chép miệng, rồi bay tới đỉnh núi ở trung tâm.
Vì số lượng đệ tử tham gia Điện Thí quá lớn, nên mấy ngọn núi xung quanh đều có rất nhiều chỗ thi đấu, nhưng nhìn chung thu hút nhất vẫn là ngọn núi mà Lâm Động đang đi tới. Vì nơi đây diễn ra các cuộc tỷ thí của những đệ tử ưu tú nhất nên không khí sục sôi hơn nhiều những nơi khác!
Đỉnh núi lúc này cũng chật kín người, Lâm Động quét mắt nhìn thì thấy khu vực của đệ tử Hoang Điện, rồi nhanh chóng tiến lại.
- Lâm Động sư huynh đến rồi!
Lâm Động vừa đến nơi, các đệ tử Hoang Điện đã cùng đồng loạt kêu lên, rồi mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Từ sau khi tham ngộ được Đại Hoang Vu Kinh, danh tiếng của Lâm Động trong Hoang Điện hiện giờ cũng ngày một cao. Với việc này, bốn người bọn Bàng Thống, Tưởng Hạo cũng rất bình tĩnh, không hề có biểu hiện đố kỵ. Vì bản lĩnh của Lâm Động đã khiến bọn họ khâm phục từ tận đáy lòng!
- Lần nào ngươi cũng là người đến cuối cùng!
Bàng Thống nhìn Lâm Động, cười nói.
- Muộn một chút thôi!
Lâm Động nhìn bốn người, cười ngại ngùng.
- Ha ha, Lâm Động sư đệ, Điện Thí lần này, Hoang Điện chúng ta liệu có thể gia tăng thứ hạng được hay không là nhờ vào đệ cả đấy!
Tưởng Hạo cười vang, nói.
Nghe thế, Lâm Động chỉ cười cười, rồi ngẩng lên nhìn về hướng khác. Đối diện Hoang Điện không xa là khu vực của đệ tử ba điện còn lại. Chỗ Thiên Điện, Lâm Động nhìn thấy ở hàng đầu tiên là hai người thu hút nhất, Ứng Tiếu Tiếu và Ứng Hoan Hoan. Đôi tỷ muội này đi đến đâu cũng là trung tâm của sự chú ý của tất cả mọi người!
Ứng Tiếu Tiếu vẫn thản nhiên như trước, chỉ có điều Lâm Động có thể thấy được sự u ám và bất lực trong mắt nàng, và điều này có là do vị Vương Diêm sư huynh kia.
Ứng Hoan Hoan thì đã lấy lại vẻ tinh nghịch trước đây. Trên gương mặt nàng là nụ cười trong sáng quen thuộc, bên cạnh nàng là một gã thanh niên cao ráo, chính là Thanh Diệp của Địa Điện, và bọn họ đang nói cười gì đó.
Khi Lâm Động nhìn sang, rõ ràng Ứng Hoan Hoan cũng cảm giác thấy, nàng hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Động từ xa, rồi thu ánh mắt lại giống như không quan tâm. Có điều khi nàng thu ánh mắt lại, Lâm Động đã thấy rõ ràng trong mắt nàng khẽ ánh lên nét nghịch ngợm.
Thanh Diệp ở bên cạnh thấy Ứng Hoan Hoan chỉ nhìn Lâm Động lướt qua một cái như vậy, bất giác đứng thẳng hơn, ngực ưỡn ra rồi nhìn Lâm Động cười đắc ý.
Lâm Động thu nhận hết những vẻ mặt đó của hai người, không kìm được buồn cười, Thanh Diệp dường như coi hắn là tình địch trong tưởng tượng a!
- Lâm Động sư đệ, trong Đạo Tông chúng ta có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn về Hoan Hoan tiểu sư muội, nếu phải hạ thủ thì phải nhanh tay một chút để khỏi bị Thanh Diệp nẫng tay trên a!
Mấy người Bàng Thống ở bên cạnh cũng nhìn thấy Ứng Hoan Hoan và Thanh Diệp, Tưởng Hạo đột nhiên tiến lại gần Lâm Động, cười hì hì nói.
Lâm Động nhìn Tưởng Hạo, lần đầu tiên phát hiện hắn cũng có biểu hiện không đứng đắn thế này, liền lắc đầu bất lực, nói:
- Huynh nghĩ nhiều quá rồi!
Bàng Thống trước nay luôn là người điềm lĩnh lúc này cũng cười nói.
- Ha ha, Bàng Thống sư huynh nói đúng, việc chấn hưng danh tiếng của Hoang Điện chúng ta phải nhờ vào Lâm Động sư huynh rồi!
Các đệ tử Hoang Điện ở xung quanh nghe thế cũng cười.
Lâm Động cũng chỉ lắc đầu cười không nói gì. Khi định lên tiếng thì trái tim hắn bỗng rung lên một cái, nhìn lên phía đỉnh núi. Một thân ảnh màu xám đang bay tới, đem theo khí tức lạnh lùng huyết tinh, rồi hắn đáp xuống khu vực đệ tử Thiên Điện.
Thân ảnh đó vừa xuất hiện, tiếng huyên náo lập tức giảm bớt. Hắn không để tâm những ánh mắt phức tạp kia, cũng không đến gần chỗ đệ tử Thiên Điện. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn hai tỷ muội Ứng Tiếu Tiếu rồi ngồi xuống, nhắm mắt lại. Ứng Tiếu Tiếu thấy thân ảnh đó thì khẽ cắn môi, bàn tay khẽ nắm lại, ánh mắt bình thản bỗng ánh lên vẻ quyết tâm.
- Tỷ tỷ!
Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh khẽ nắm lấy tay Ứng Tiếu Tiếu.
- Tỷ sẽ ngăn cản huynh ấy!
Ứng Tiếu Tiếu quay sang nhìn Ứng Hoan Hoan cười nói, chỉ có điều nụ cười ấy lại mang sự bất lực và chua xót. Ứng Hoan Hoan cảm nhận được nhưng cũng không nói gì, chỉ miễn cưỡng gật đầu. Tuy nàng luôn có lòng tin đối với Ứng Tiếu Tiếu nhưng lần này niềm tin ấy bị giảm sút đi ít nhiều…
Khi tâm trạng trở nên hụt hẫng, đôi mắt đen lung linh của Ứng Hoan Hoan không biết vì sao lại nhìn về phía Lâm Động, nhưng rồi ngay sau đó nàng tự cười chính mình, nếu Ứng Tiếu Tiếu còn không ngăn cản được Vương Diêm thì dù Lâm Động có tham ngộ thành công Đại Hoang Vu Kinh cũng không thể làm gì được.
Lâm Động nhìn về phía Vương Diêm, hắn có thể cảm nhận được thực lực của Vương Diêm hiển nhiên đã là Cửu Nguyên Niết Bàn, thậm chí không hề thua kém Ứng Tiếu Tiếu, hơn nữa cảm giác nguy hiểm trên người Vương Diêm luôn khiến trái tim hắn rét lạnh.
- Đó là Vương Diêm sư huynh… không ngờ huynh ấy trở về thật!
Bọn Tưởng Hạo, Phương Vân nhìn thấy thế cũng cảm thấy lạnh sống lưng, lẩm bẩm nói:
- Chả trách Vương Diêm sư huynh xếp thứ hai trong Tông Phái Thông Tập Bảng. Khí thế này, trong số đệ tử Đạo Tông chẳng ai kháng cự được!
- Điện Thí lần này nhất định là rất náo nhiệt rồi. Tiếu Tiếu sư tỷ có lẽ sẽ không dễ dàng để Vương Diêm sư huynh giành được quyền chỉ huy đâu!
Bàng Thống thở dài.
Bọn Tưởng Hạo nghe thế cũng gật gù.
Lâm Động mím môi, Vương Diêm sư huynh kia chỉ đang ngồi nhắm mắt mà không khí đã trở nên quái dị. Tuy đã rời khỏi Đạo Tông nhiều năm nhưng danh tiếng của hắn vẫn không thua kém Ứng Tiếu Tiếu!
Lâm Động nhìn về phía trước của đài, đó là chỗ ngồi của các vị cao tầng trong Đạo Tông. Lúc này Điện chủ của bốn điện đều đã vào chỗ, ở trung tâm chính là Ứng Huyền Tử, sắc mặt vị Chưởng giáo Đạo Tông lúc này lại bình tĩnh như mặt hồ.
Không khí trên chỗ ngồi này không hề nóng bỏng như tưởng tượng. Bốn vị Điện chủ nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng nhìn về phía Vương Diêm, ánh mắt có phần phức tạp vô cùng.
- Chưởng giáo, chuyện này…
Điện chủ Thiên Điện Tề Lôi nghiến răng, không kìm được hỏi nhỏ.
- Cứ làm theo quy tắc!
Mí mắt Ứng Huyền Tử khẽ động, bình thản nói.
Tề Lôi trầm giọng nói.
- Nhưng bây giờ hắn vẫn là đệ tử Thiên Điện!
Ứng Huyền Tử nhìn Tề Lôi, thở dài rồi phẩy tay, nói:
- Cũng đến giờ rồi, tuyên bố Điện Thí bắt đầu đi!
Tề Lôi đành gật đầu đứng dậy, ánh mắt sắc bén quét qua biển người mênh mông. Đỉnh núi huyên náo bỗng dần trở nên yên tĩnh.
- Chắc các vị Điện chủ đều đã nói rõ ràng về quy tắc Điện Thí rồi, ta cũng không nói nhiều nữa. Có điều Điện Thí chỉ là nơi giao lưu rèn luyện, không phải ân oán sinh tử, vì thế phải biết điểm dừng, nếu ai hạ sát thủ với sư huynh đệ, sẽ không được tha thứ!
Giọng nói Tề Lôi vang lên khắp không gian, khi nói câu cuối cùng, Tề Lôi nhìn thân ảnh áo xám kia, nhưng hắn vẫn không hề động đậy, làm như không nghe thấy.
- Trước khi đến đây chắc mọi người đã nhận được thứ tự, sau đây Điện Thí sẽ diễn ra theo thứ tự đã có!
Tề Lôi vừa dứt lời, không khí trên đỉnh núi lại bắt đầu sục sôi. Các đệ tử lật tay, một miếng ngọc xuất hiện, rồi vô vàn thân ảnh bay ra đáp xuống hơn trăm đài thi đấu.
Lâm Động thấy vậy cũng cười, trên miếng ngọc của hắn có ghi chữ Giáp Ngũ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Động quét mắt tìm rồi bay tới một cái đài rộng.
Khi Lâm Động vừa đến thì xung quanh bỗng vang lên những tiếng kêu kinh ngạc. Lâm Động khựng người lại, chợt hắn nhìn thấy một thân ảnh kiều diễm ôm theo cây đàn tranh nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn.
Nhìn nụ cười trên gương mặt kẻ ấy, Lâm Động cảm thấy một trận bất lực, hắn không thể ngờ đối thủ đầu tiên của mình lại chính là Ứng Hoan Hoan!
Vũ Động Càn Khôn
Lúc này trên đỉnh núi thanh tịnh lại vang lên những tiếng huyên náo ầm ĩ. Những âm thanh này tụ lại rồi lan tỏa đến hàng trăm dặm vẫn có thể nghe rõ.
Điện Thí là cuộc tỷ thí lớn nhất của Đạo Tông diễn ra mỗi năm một lần. Cả Đạo Tông, bất kể là cao tầng hay đệ tử đều vô cùng coi trọng sự kiện này.
Khi Lâm Động đến nơi, nhìn cảnh tượng đông đúc đó cũng không khỏi chép miệng, rồi bay tới đỉnh núi ở trung tâm.
Vì số lượng đệ tử tham gia Điện Thí quá lớn, nên mấy ngọn núi xung quanh đều có rất nhiều chỗ thi đấu, nhưng nhìn chung thu hút nhất vẫn là ngọn núi mà Lâm Động đang đi tới. Vì nơi đây diễn ra các cuộc tỷ thí của những đệ tử ưu tú nhất nên không khí sục sôi hơn nhiều những nơi khác!
Đỉnh núi lúc này cũng chật kín người, Lâm Động quét mắt nhìn thì thấy khu vực của đệ tử Hoang Điện, rồi nhanh chóng tiến lại.
- Lâm Động sư huynh đến rồi!
Lâm Động vừa đến nơi, các đệ tử Hoang Điện đã cùng đồng loạt kêu lên, rồi mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía hắn.
Từ sau khi tham ngộ được Đại Hoang Vu Kinh, danh tiếng của Lâm Động trong Hoang Điện hiện giờ cũng ngày một cao. Với việc này, bốn người bọn Bàng Thống, Tưởng Hạo cũng rất bình tĩnh, không hề có biểu hiện đố kỵ. Vì bản lĩnh của Lâm Động đã khiến bọn họ khâm phục từ tận đáy lòng!
- Lần nào ngươi cũng là người đến cuối cùng!
Bàng Thống nhìn Lâm Động, cười nói.
- Muộn một chút thôi!
Lâm Động nhìn bốn người, cười ngại ngùng.
- Ha ha, Lâm Động sư đệ, Điện Thí lần này, Hoang Điện chúng ta liệu có thể gia tăng thứ hạng được hay không là nhờ vào đệ cả đấy!
Tưởng Hạo cười vang, nói.
Nghe thế, Lâm Động chỉ cười cười, rồi ngẩng lên nhìn về hướng khác. Đối diện Hoang Điện không xa là khu vực của đệ tử ba điện còn lại. Chỗ Thiên Điện, Lâm Động nhìn thấy ở hàng đầu tiên là hai người thu hút nhất, Ứng Tiếu Tiếu và Ứng Hoan Hoan. Đôi tỷ muội này đi đến đâu cũng là trung tâm của sự chú ý của tất cả mọi người!
Ứng Tiếu Tiếu vẫn thản nhiên như trước, chỉ có điều Lâm Động có thể thấy được sự u ám và bất lực trong mắt nàng, và điều này có là do vị Vương Diêm sư huynh kia.
Ứng Hoan Hoan thì đã lấy lại vẻ tinh nghịch trước đây. Trên gương mặt nàng là nụ cười trong sáng quen thuộc, bên cạnh nàng là một gã thanh niên cao ráo, chính là Thanh Diệp của Địa Điện, và bọn họ đang nói cười gì đó.
Khi Lâm Động nhìn sang, rõ ràng Ứng Hoan Hoan cũng cảm giác thấy, nàng hơi nghiêng đầu nhìn Lâm Động từ xa, rồi thu ánh mắt lại giống như không quan tâm. Có điều khi nàng thu ánh mắt lại, Lâm Động đã thấy rõ ràng trong mắt nàng khẽ ánh lên nét nghịch ngợm.
Thanh Diệp ở bên cạnh thấy Ứng Hoan Hoan chỉ nhìn Lâm Động lướt qua một cái như vậy, bất giác đứng thẳng hơn, ngực ưỡn ra rồi nhìn Lâm Động cười đắc ý.
Lâm Động thu nhận hết những vẻ mặt đó của hai người, không kìm được buồn cười, Thanh Diệp dường như coi hắn là tình địch trong tưởng tượng a!
- Lâm Động sư đệ, trong Đạo Tông chúng ta có không biết bao nhiêu ánh mắt nhìn về Hoan Hoan tiểu sư muội, nếu phải hạ thủ thì phải nhanh tay một chút để khỏi bị Thanh Diệp nẫng tay trên a!
Mấy người Bàng Thống ở bên cạnh cũng nhìn thấy Ứng Hoan Hoan và Thanh Diệp, Tưởng Hạo đột nhiên tiến lại gần Lâm Động, cười hì hì nói.
Lâm Động nhìn Tưởng Hạo, lần đầu tiên phát hiện hắn cũng có biểu hiện không đứng đắn thế này, liền lắc đầu bất lực, nói:
- Huynh nghĩ nhiều quá rồi!
Bàng Thống trước nay luôn là người điềm lĩnh lúc này cũng cười nói.
- Ha ha, Bàng Thống sư huynh nói đúng, việc chấn hưng danh tiếng của Hoang Điện chúng ta phải nhờ vào Lâm Động sư huynh rồi!
Các đệ tử Hoang Điện ở xung quanh nghe thế cũng cười.
Lâm Động cũng chỉ lắc đầu cười không nói gì. Khi định lên tiếng thì trái tim hắn bỗng rung lên một cái, nhìn lên phía đỉnh núi. Một thân ảnh màu xám đang bay tới, đem theo khí tức lạnh lùng huyết tinh, rồi hắn đáp xuống khu vực đệ tử Thiên Điện.
Thân ảnh đó vừa xuất hiện, tiếng huyên náo lập tức giảm bớt. Hắn không để tâm những ánh mắt phức tạp kia, cũng không đến gần chỗ đệ tử Thiên Điện. Hắn chỉ lạnh lùng nhìn hai tỷ muội Ứng Tiếu Tiếu rồi ngồi xuống, nhắm mắt lại. Ứng Tiếu Tiếu thấy thân ảnh đó thì khẽ cắn môi, bàn tay khẽ nắm lại, ánh mắt bình thản bỗng ánh lên vẻ quyết tâm.
- Tỷ tỷ!
Ứng Hoan Hoan ở bên cạnh khẽ nắm lấy tay Ứng Tiếu Tiếu.
- Tỷ sẽ ngăn cản huynh ấy!
Ứng Tiếu Tiếu quay sang nhìn Ứng Hoan Hoan cười nói, chỉ có điều nụ cười ấy lại mang sự bất lực và chua xót. Ứng Hoan Hoan cảm nhận được nhưng cũng không nói gì, chỉ miễn cưỡng gật đầu. Tuy nàng luôn có lòng tin đối với Ứng Tiếu Tiếu nhưng lần này niềm tin ấy bị giảm sút đi ít nhiều…
Khi tâm trạng trở nên hụt hẫng, đôi mắt đen lung linh của Ứng Hoan Hoan không biết vì sao lại nhìn về phía Lâm Động, nhưng rồi ngay sau đó nàng tự cười chính mình, nếu Ứng Tiếu Tiếu còn không ngăn cản được Vương Diêm thì dù Lâm Động có tham ngộ thành công Đại Hoang Vu Kinh cũng không thể làm gì được.
Lâm Động nhìn về phía Vương Diêm, hắn có thể cảm nhận được thực lực của Vương Diêm hiển nhiên đã là Cửu Nguyên Niết Bàn, thậm chí không hề thua kém Ứng Tiếu Tiếu, hơn nữa cảm giác nguy hiểm trên người Vương Diêm luôn khiến trái tim hắn rét lạnh.
- Đó là Vương Diêm sư huynh… không ngờ huynh ấy trở về thật!
Bọn Tưởng Hạo, Phương Vân nhìn thấy thế cũng cảm thấy lạnh sống lưng, lẩm bẩm nói:
- Chả trách Vương Diêm sư huynh xếp thứ hai trong Tông Phái Thông Tập Bảng. Khí thế này, trong số đệ tử Đạo Tông chẳng ai kháng cự được!
- Điện Thí lần này nhất định là rất náo nhiệt rồi. Tiếu Tiếu sư tỷ có lẽ sẽ không dễ dàng để Vương Diêm sư huynh giành được quyền chỉ huy đâu!
Bàng Thống thở dài.
Bọn Tưởng Hạo nghe thế cũng gật gù.
Lâm Động mím môi, Vương Diêm sư huynh kia chỉ đang ngồi nhắm mắt mà không khí đã trở nên quái dị. Tuy đã rời khỏi Đạo Tông nhiều năm nhưng danh tiếng của hắn vẫn không thua kém Ứng Tiếu Tiếu!
Lâm Động nhìn về phía trước của đài, đó là chỗ ngồi của các vị cao tầng trong Đạo Tông. Lúc này Điện chủ của bốn điện đều đã vào chỗ, ở trung tâm chính là Ứng Huyền Tử, sắc mặt vị Chưởng giáo Đạo Tông lúc này lại bình tĩnh như mặt hồ.
Không khí trên chỗ ngồi này không hề nóng bỏng như tưởng tượng. Bốn vị Điện chủ nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng nhìn về phía Vương Diêm, ánh mắt có phần phức tạp vô cùng.
- Chưởng giáo, chuyện này…
Điện chủ Thiên Điện Tề Lôi nghiến răng, không kìm được hỏi nhỏ.
- Cứ làm theo quy tắc!
Mí mắt Ứng Huyền Tử khẽ động, bình thản nói.
Tề Lôi trầm giọng nói.
- Nhưng bây giờ hắn vẫn là đệ tử Thiên Điện!
Ứng Huyền Tử nhìn Tề Lôi, thở dài rồi phẩy tay, nói:
- Cũng đến giờ rồi, tuyên bố Điện Thí bắt đầu đi!
Tề Lôi đành gật đầu đứng dậy, ánh mắt sắc bén quét qua biển người mênh mông. Đỉnh núi huyên náo bỗng dần trở nên yên tĩnh.
- Chắc các vị Điện chủ đều đã nói rõ ràng về quy tắc Điện Thí rồi, ta cũng không nói nhiều nữa. Có điều Điện Thí chỉ là nơi giao lưu rèn luyện, không phải ân oán sinh tử, vì thế phải biết điểm dừng, nếu ai hạ sát thủ với sư huynh đệ, sẽ không được tha thứ!
Giọng nói Tề Lôi vang lên khắp không gian, khi nói câu cuối cùng, Tề Lôi nhìn thân ảnh áo xám kia, nhưng hắn vẫn không hề động đậy, làm như không nghe thấy.
- Trước khi đến đây chắc mọi người đã nhận được thứ tự, sau đây Điện Thí sẽ diễn ra theo thứ tự đã có!
Tề Lôi vừa dứt lời, không khí trên đỉnh núi lại bắt đầu sục sôi. Các đệ tử lật tay, một miếng ngọc xuất hiện, rồi vô vàn thân ảnh bay ra đáp xuống hơn trăm đài thi đấu.
Lâm Động thấy vậy cũng cười, trên miếng ngọc của hắn có ghi chữ Giáp Ngũ. Nguồn truyện: Truyện FULL
Lâm Động quét mắt tìm rồi bay tới một cái đài rộng.
Khi Lâm Động vừa đến thì xung quanh bỗng vang lên những tiếng kêu kinh ngạc. Lâm Động khựng người lại, chợt hắn nhìn thấy một thân ảnh kiều diễm ôm theo cây đàn tranh nhẹ nhàng đáp xuống trước mặt hắn.
Nhìn nụ cười trên gương mặt kẻ ấy, Lâm Động cảm thấy một trận bất lực, hắn không thể ngờ đối thủ đầu tiên của mình lại chính là Ứng Hoan Hoan!
Vũ Động Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Động Càn Khôn
Story
Chương 712: Điện Thí bắt đầu
10.0/10 từ 44 lượt.