Vũ Động Càn Khôn
Chương 483: Ba huynh đệ
Làn sương trắng mờ ảo từ trên đỉnh núi khuếch tán ra, nhưng ánh mắt của Lâm Động lúc này lại đang ngưng thần quan sát thân ảnh từ trong làn sương trắng bước ra với những bước đi nặng nề.
Đạo nhân ảnh này vô cùng tráng kiện, làn da đen xì khiến cho hắn thoạt nhìn như một tòa thiết tháp. Chỉ đứng đó thôi, cũng xuất ra những cỗ áp lực khiến cho người khác hít thở không thông.
Toàn thân nhân ảnh, khuôn mặt của hắn, thoạt nhìn thoáng có nét hồn hậu, hơn nữa nếu như nhìn kỹ sẽ thấy khuôn mặt này lại có một vài nét tương đồng với Lâm Động.
Không khí trên đỉnh núi lúc này phảng phất như ngưng đọng lại, Lâm Động kinh ngạc đứng ở bên sườn núi nhìn thân ảnh tráng kiện kia, một thoáng sau, mới há miệng lúc này đã đắng chát ra, nói:
- Tiểu Viêm?
Đạo nhân ảnh đen xì như hắc thiết kia vừa nghe thấy cái tên ấy, hai mắt màu đen thoáng ánh lên nét hồn hậu kia bỗng sáng lên mãnh liệt. Ánh mắt của hắn nhìn không chớp mắt vào người Lâm Động, sau đó giơ cái đầu ra, há mồm tựa hồ muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng chỉ có những tiếng bật hơi truyền đến. Những sự kích động chỉ thoáng hiện lên trong ánh mắt của nó, đều bị Lâm Động nhìn thấy rõ ràng.
- Hắc hắc, rõ ràng đã thoát khỏi hình thú rồi!
Tiểu điêu cũng kinh ngạc nhìn Tiểu Viêm đã hoàn toàn thoát khỏi hình thú, cười nói.
Ánh mắt tò mò của Lâm Động dừng lại trên người Tiểu Viêm, sau đó nói:
- Tiểu Viêm đến giờ vẫn không thể nói chuyện sao?
- Tuy rằng hôm nay nó đã có được linh trí chân chính không kém gì con người, có điều phải chờ thích ứng mới có thể nói chuyện được.
Tiểu điêu trừng mắt, nói.
Sắc mặt Lâm Động tràn đầy niềm vui phi thân lên trước, đứng trước thân hình Tiểu Viêm. Hắn cơ hồ chỉ đứng đến phần bụng của nó, hơn nữa những cỗ uy áp cường đại không ngừng phát ra từ trong thân thể Tiểu Viêm cũng khiến sự hô hấp của hắn bị ngưng trệ.
- Chủ…
Tiểu Viêm nhìn chăm chăm vào Lâm Động, khuôn mặt thoáng ra vẻ ngây ngô. Sau đó quỳ xuống, một âm thanh trầm thấp khó nhọc, từ trong miệng nó thoát ra.
- Chủ cái rắm à!
Nhìn bộ dạng này của nó, Lâm Động cười mắng, bàn tay vỗ nhẹ vào cái đầu cứng như kim thiết của Tiểu Viêm, nói:
- Sau này ngươi sẽ gọi là Lâm Viêm, ngươi do một tay ta nuôi lớn, nên kêu ta Đại ca!
Tiểu Viêm gật đầu, nó đã có được linh trí chân chính, có thể hiểu được lời nói của Lâm Động cũng như niềm hoan hỉ từ tận trong tim trong ánh mắt hắn. Lúc này trên gương mặt hồn hậu của hắn nở ra một nụ cười trông thật khó coi, rồi gật đầu mạnh.
- Vâng, Đại ca!
Khuôn mặt tràn đầy nụ cười của Lâm Động liền chỉ vào Tiểu điêu đang ngồi trên vai mình, nói:
- Đây là Nhị ca của ngươi!
Tiểu điêu đang ôm móng vuốt trước ngực nhìn khung cảnh vui vẻ này bị lời nói bất ngờ này của Lâm Động làm cho sững sờ, sau đó lông toàn thân dựng ngược lên, the thé nói:
- Này, ai là Nhị ca của con hổ ngu ngốc hắn? Con mẹ nó, ngươi chỉ là một đứa trẻ ranh mà cũng đòi làm Đại ca ta? Cũng dám ngồi lên đầu điêu gia ta? Ngươi chán sống phải không?
- Tuy ngươi luôn miệng xưng mình là điêu gia, nhưng ta biết rõ, trong Thiên Điêu Yêu Tộc, tuổi của ngươi bất quá cũng chỉ tương đương với ta mà thôi.
Lâm Động dương dương nói, đã nhiều năm ở chung như vậy, đối với cái tên Tiểu điêu này hắn hiểu rất rõ. Kẻ này bình thường thích giả trang thành lão nhân, nhưng có một vài động tác, rõ ràng là đã làm bại lộ chân tướng của hắn.
Tuy Lâm Động không phủ nhận tuổi của Tiểu điêu không ít, có điều Thiên Điêu Yêu Tộc ở Yêu giới vốn có tuổi thọ rất dài, ở trong tộc đó, thời kỳ này của Tiểu điêu có lẽ chỉ được coi như là thiếu niên mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Nhị ca!
Nhưng mặc cho Tiểu điêu phản đối dữ dội, Tiểu Viêm cũng không quan tâm, trong lòng của nó, đối với Lâm Động, người đã đưa nó từ trạng thái ấu hổ đạt được bước tiến như ngày hôm nay thì chỉ có sự phục tùng tuyệt đối và cảm giác thân thiết. Cho nên đối với lời nói của hắn, Tiểu Viêm đương nhiên không có chút phản đối.
Tiểu điêu vốn đang phản kháng mãnh liệt sự an bài của Lâm Động, sau câu nói này của Tiểu Viêm đột nhiên im lặng, hai mắt bình thường vốn giảo hoạt, lúc này đây phảng phất là một cái gì đó thật khác biệt.
- Hai tên này, thật ngu ngốc!
Tiểu điêu nhếch mép, sau đó mắng một tiếng, có điều kỳ lạ là sau đó không nói thêm gì nữa.
Lâm Động cười cười, từ mặt nào đó mà nói, ba người bọn họ tình cảm sâu đậm. Lâm Động đối Tiểu Viêm có lẽ quan hệ vừa là chủ cũng vừa là cha, còn Lâm Động đối với Tiểu điêu mà nói lại là quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, ba người nương tựa vào nhau, bắt đầu thuở sơ khai tại trấn Thanh Dương, trải qua bao gian nan trắc trở, cuối cùng vươn đến thực lực mạnh mẽ tại Vương triều Đại Viêm. Hơn nữa Lâm Động tin tưởng, đây chưa phải là kết thúc của bọn hắn, về sau trong thiên hạ này sẽ có một truyền thuyết ghi danh bọn hắn.
- Tiểu Viêm, trước tiên phải mặc quần áo vào đã!
Lâm Động lấy ra một kiện hắc bào lớn từ trong túi Càn Khôn ném về phái Tiểu Viêm, nó cũng giơ tay đón được. Mặc dù vẫn còn chút vụng về, nhưng vẫn có thể mặc được kiện hắc bào lên người.
Mặc xong quần áo, Tiểu Viêm như một cột thiết tháp đứng bên cạnh Lâm Động, thân thể tráng kiện đó có một sức uy áp kinh người. Cho dù là Huyết Linh Khôi, so với nó cũng kém hơn một phần khí thế.
Đương nhiên, với thực lực của Tiểu Viêm hôm nay cơ hồ dù là Huyết Linh Khôi cũng khó lòng đối phó được. Sau khi vượt qua một lần Niết Bàn Kiếp, Tiểu Viêm đã chân chính bước vào Nhất Nguyên Niết Bàn, tốc độ như vậy nhanh hơn không ít so với Lâm Động. Tuy rằng đó là nhờ có Thiên Ma Hổ Cốt, nhưng cũng khiến cho người khác không khỏi bái phục.
- Tiểu tử, bây giờ ngươi định đi đâu?
Tiểu điêu dương dương nói, tuy không phản đối cách xưng hô của Tiểu Viêm với gã, có điều muốn một kẻ vô cùng kiêu ngạo như gã gọi Lâm Động một tiếng Đại ca, hiểu nhiên là việc trời có sập xuống cũng không thể xảy ra.
- Hắc hắc, đương nhiên là đi đến chỗ mở Viễn Cổ Bí Tàng!
Khóe miệng Lâm Động nhếch lên, thời gian khoảng mười ngày tới, chính là thời cơ tốt nhất mở Viễn Cổ Bí Tàng, việc lớn như vậy, hắn sao có thể bỏ qua?
- Giờ này e rằng người của Vương triều Ma Nham đều đã ở đó rồi…
Tiểu điêu cười châm chọc nói.
- Vương triều Ma Nham? Bây giờ chúng ta còn phải sợ chúng sao?
Lâm Động cũng cười, nói. Hôm nay Tiểu Viêm đã vượt qua một lần Niết Bàn Kiếp, bên cạnh Lâm Động đã có thêm một trợ thủ có thể sánh với cường giả Niết Bàn Cảnh. Với khả năng này, cho dù là đối với những Vương triều Cao cấp cũng không hề thua kém. Tuy lần này có lẽ vẫn chưa thể tiêu diệt được Vương triều Ma Nham, có điều nếu chúng dám ra tay, Lâm Động sẽ cho chúng thấy rõ cái gì là đá phải thiết bản.
Hiện giờ hắn không chỉ không cần kiêng kỵ Vương triều Ma Nham, thậm chí ngược lại hắn còn mong chạm trán Vương triều Ma Nham. Nghĩ đến sắc mặt Thạch Hiên lúc đó, chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
- Tiểu Viêm tuy đã vượt qua một lần Niết Bàn Kiếp, có điều đối với thân thể này vẫn chưa thực sự thuần thục, còn cần một chút ma hợp mới có thể giao thủ với những cường giả đó. Nhưng con hổ ngốc này đã gọi ta một tiếng Nhị ca, điêu gia đương nhiên không thể bạc đãi ngươi.
Tiểu điêu nắm chặt móng vuốt, một đạo quang giản màu đen xuất hiện trong tay của gã, sau đó đưa hướng về phía Tiểu Viêm.
- Đây là vũ kỹ trấn tộc của Thiên Ma Hổ Tộc, Thiên Ma Thần Biến, thứ này không thể đem ra so sánh với thứ rác rưởi lần trước đưa cho Đại Lực Liệt Địa Hổ đó. Nếu ngươi có thể tu luyện đại thành, hắc hắc, cho dù là ở bên trong Yêu Vực, ngươi cũng tìm được chỗ đứng cho mình.
Tiểu Viêm xòe bàn tay ra bắt lấy quang giản, quang giản trong tay hắn xuất ra những luồng hắc mang kỳ dị, mơ hồ bên trong có tiếng hổ trầm thấp gầm vang truyền ra, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường. Tuy Tiểu Viêm đối với vật này rõ ràng là rất thích, nhưng hắn không lấy ngay, mà như thường lệ lại đưa ánh mắt nhìn Lâm Động.
- Khó có lúc nào Nhị ca ngươi hào phóng như thế, nhận lấy đi. Thứ tốt như vậy, hắn chắc chẳng bao giờ cho ta!
Lâm Động cười nói.
- Đồ vật trong tay ta phần lớn đều do Yêu thú tu luyện, ngươi muốn cũng không dùng được, hơn nữa dựa vào người khác thì không thể trở thành cường giả chân chính.
Tiểu điêu vươn vai mệt mỏi, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, nói:
- Có điều nếu như ngươi có thể hoán đổi vị trí của hai chúng ta, ta có lẽ sẽ cho ngươi một vài đồ tốt.
Lâm Động cười một tiếng, tên này đối với việc xưng hô vô cùng cố chấp, xem ra đúng như hắn dự liệu, tên này trong Thiên Yêu Điêu chẳng phải là lão nhân gì hết.
- Bây giờ Tiểu Viêm vẫn còn thiếu một thứ vũ khí thích hợp, đợi lần này đi Viễn Cổ Bí Tàng xem xem có thể lấy được Linh bảo Thiên cấp nào không…
Lâm Động cũng không để ý tới Tiểu điêu nữa, mà nhìn về phía Tiểu Viêm, sau đó nói.
- Vũ khí… Đệ có!
Nghe được lời nói của Lâm Động, Tiểu Viêm thoáng cười ngây ngô, chợt bàn tay to lớn của hắn nắm lại, hắc quang trong tay lóe lên, nhanh chóng ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một cây côn toàn thân đen kịt, đường kính cơ hồ còn to hơn đùi của Lâm Động.
Cây côn này không biết rốt cục làm bằng vật liệu gì, nhìn kỹ lại bên trên thân côn phảng phất bao phủ một tầng lân phiến màu đen. Hơn nữa, một đầu cây côn lại bén nhọn như mũi thương, hình dạng như miệng rắn nhe ra, răng nanh trong đó tỏa ra tua tủa.
Đây cơ hồ như một thanh xà côn đặc biệt.
- Đây có lẽ là Linh bảo Bổn mạng mà Tiểu Viêm dùng khúc xà vĩ trước kia của hắn luyện thành. Chậc chậc, thực là không thể nghĩ tới, nó mới chỉ vượt qua một lần Niết Bàn Kiếp mà đã có được bản lãnh này. Bình thường chỉ có Yêu thú vượt qua ba lần Niết Bàn Kiếp mới có thể đem những vật trên thân thể bọn chúng luyện chế thành Linh bảo Bổn mạng.
Tiểu điêu kinh ngạc nói.
- Những Linh bảo Bổn mạng này sẽ cùng với thực lực của chúng mà ngày càng mạnh lên, chính là Linh bảo dạng trưởng thành!
Khuôn mặt Lâm Động cũng đầy vẻ kinh ngạc. Từ trên thanh xà côn đen kịt này, hắn có thể cảm thấy một cỗ ba động cực kỳ mạnh mẽ. Những cỗ ba động đó, không hề thua kém gì Trọng Ngục Phong cùng với Thiên Ngạc Cốt Thương của hắn. Hơn nữa vật để luyện chế xà côn vốn là một bộ phận trên thân thể Tiểu Viêm, lúc thi triển sẽ càng trở nên dễ dàng, uy lực vô cùng.
- Xem ra không cần tìm vũ khí nữa. Cũng được, nên đi thôi! Ta thực sự muốn xem Vương triều Ma Nham bây giờ còn có thể làm khó dễ được ta không?
Lâm Động cười, khoát tay áo, sau đó quay người lại, lao về phía sơn mạch. Phía sau lưng, thân hình Tiểu Viêm khẽ động, giống như vật ký sinh, bám sát theo sau Lâm Động.
Vũ Động Càn Khôn
Đạo nhân ảnh này vô cùng tráng kiện, làn da đen xì khiến cho hắn thoạt nhìn như một tòa thiết tháp. Chỉ đứng đó thôi, cũng xuất ra những cỗ áp lực khiến cho người khác hít thở không thông.
Toàn thân nhân ảnh, khuôn mặt của hắn, thoạt nhìn thoáng có nét hồn hậu, hơn nữa nếu như nhìn kỹ sẽ thấy khuôn mặt này lại có một vài nét tương đồng với Lâm Động.
Không khí trên đỉnh núi lúc này phảng phất như ngưng đọng lại, Lâm Động kinh ngạc đứng ở bên sườn núi nhìn thân ảnh tráng kiện kia, một thoáng sau, mới há miệng lúc này đã đắng chát ra, nói:
- Tiểu Viêm?
Đạo nhân ảnh đen xì như hắc thiết kia vừa nghe thấy cái tên ấy, hai mắt màu đen thoáng ánh lên nét hồn hậu kia bỗng sáng lên mãnh liệt. Ánh mắt của hắn nhìn không chớp mắt vào người Lâm Động, sau đó giơ cái đầu ra, há mồm tựa hồ muốn nói gì đó. Nhưng cuối cùng chỉ có những tiếng bật hơi truyền đến. Những sự kích động chỉ thoáng hiện lên trong ánh mắt của nó, đều bị Lâm Động nhìn thấy rõ ràng.
- Hắc hắc, rõ ràng đã thoát khỏi hình thú rồi!
Tiểu điêu cũng kinh ngạc nhìn Tiểu Viêm đã hoàn toàn thoát khỏi hình thú, cười nói.
Ánh mắt tò mò của Lâm Động dừng lại trên người Tiểu Viêm, sau đó nói:
- Tiểu Viêm đến giờ vẫn không thể nói chuyện sao?
- Tuy rằng hôm nay nó đã có được linh trí chân chính không kém gì con người, có điều phải chờ thích ứng mới có thể nói chuyện được.
Tiểu điêu trừng mắt, nói.
Sắc mặt Lâm Động tràn đầy niềm vui phi thân lên trước, đứng trước thân hình Tiểu Viêm. Hắn cơ hồ chỉ đứng đến phần bụng của nó, hơn nữa những cỗ uy áp cường đại không ngừng phát ra từ trong thân thể Tiểu Viêm cũng khiến sự hô hấp của hắn bị ngưng trệ.
- Chủ…
Tiểu Viêm nhìn chăm chăm vào Lâm Động, khuôn mặt thoáng ra vẻ ngây ngô. Sau đó quỳ xuống, một âm thanh trầm thấp khó nhọc, từ trong miệng nó thoát ra.
- Chủ cái rắm à!
Nhìn bộ dạng này của nó, Lâm Động cười mắng, bàn tay vỗ nhẹ vào cái đầu cứng như kim thiết của Tiểu Viêm, nói:
- Sau này ngươi sẽ gọi là Lâm Viêm, ngươi do một tay ta nuôi lớn, nên kêu ta Đại ca!
Tiểu Viêm gật đầu, nó đã có được linh trí chân chính, có thể hiểu được lời nói của Lâm Động cũng như niềm hoan hỉ từ tận trong tim trong ánh mắt hắn. Lúc này trên gương mặt hồn hậu của hắn nở ra một nụ cười trông thật khó coi, rồi gật đầu mạnh.
- Vâng, Đại ca!
Khuôn mặt tràn đầy nụ cười của Lâm Động liền chỉ vào Tiểu điêu đang ngồi trên vai mình, nói:
- Đây là Nhị ca của ngươi!
Tiểu điêu đang ôm móng vuốt trước ngực nhìn khung cảnh vui vẻ này bị lời nói bất ngờ này của Lâm Động làm cho sững sờ, sau đó lông toàn thân dựng ngược lên, the thé nói:
- Này, ai là Nhị ca của con hổ ngu ngốc hắn? Con mẹ nó, ngươi chỉ là một đứa trẻ ranh mà cũng đòi làm Đại ca ta? Cũng dám ngồi lên đầu điêu gia ta? Ngươi chán sống phải không?
- Tuy ngươi luôn miệng xưng mình là điêu gia, nhưng ta biết rõ, trong Thiên Điêu Yêu Tộc, tuổi của ngươi bất quá cũng chỉ tương đương với ta mà thôi.
Lâm Động dương dương nói, đã nhiều năm ở chung như vậy, đối với cái tên Tiểu điêu này hắn hiểu rất rõ. Kẻ này bình thường thích giả trang thành lão nhân, nhưng có một vài động tác, rõ ràng là đã làm bại lộ chân tướng của hắn.
Tuy Lâm Động không phủ nhận tuổi của Tiểu điêu không ít, có điều Thiên Điêu Yêu Tộc ở Yêu giới vốn có tuổi thọ rất dài, ở trong tộc đó, thời kỳ này của Tiểu điêu có lẽ chỉ được coi như là thiếu niên mà thôi. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
- Nhị ca!
Nhưng mặc cho Tiểu điêu phản đối dữ dội, Tiểu Viêm cũng không quan tâm, trong lòng của nó, đối với Lâm Động, người đã đưa nó từ trạng thái ấu hổ đạt được bước tiến như ngày hôm nay thì chỉ có sự phục tùng tuyệt đối và cảm giác thân thiết. Cho nên đối với lời nói của hắn, Tiểu Viêm đương nhiên không có chút phản đối.
Tiểu điêu vốn đang phản kháng mãnh liệt sự an bài của Lâm Động, sau câu nói này của Tiểu Viêm đột nhiên im lặng, hai mắt bình thường vốn giảo hoạt, lúc này đây phảng phất là một cái gì đó thật khác biệt.
- Hai tên này, thật ngu ngốc!
Tiểu điêu nhếch mép, sau đó mắng một tiếng, có điều kỳ lạ là sau đó không nói thêm gì nữa.
Lâm Động cười cười, từ mặt nào đó mà nói, ba người bọn họ tình cảm sâu đậm. Lâm Động đối Tiểu Viêm có lẽ quan hệ vừa là chủ cũng vừa là cha, còn Lâm Động đối với Tiểu điêu mà nói lại là quan hệ vừa là thầy vừa là bạn, ba người nương tựa vào nhau, bắt đầu thuở sơ khai tại trấn Thanh Dương, trải qua bao gian nan trắc trở, cuối cùng vươn đến thực lực mạnh mẽ tại Vương triều Đại Viêm. Hơn nữa Lâm Động tin tưởng, đây chưa phải là kết thúc của bọn hắn, về sau trong thiên hạ này sẽ có một truyền thuyết ghi danh bọn hắn.
- Tiểu Viêm, trước tiên phải mặc quần áo vào đã!
Lâm Động lấy ra một kiện hắc bào lớn từ trong túi Càn Khôn ném về phái Tiểu Viêm, nó cũng giơ tay đón được. Mặc dù vẫn còn chút vụng về, nhưng vẫn có thể mặc được kiện hắc bào lên người.
Mặc xong quần áo, Tiểu Viêm như một cột thiết tháp đứng bên cạnh Lâm Động, thân thể tráng kiện đó có một sức uy áp kinh người. Cho dù là Huyết Linh Khôi, so với nó cũng kém hơn một phần khí thế.
Đương nhiên, với thực lực của Tiểu Viêm hôm nay cơ hồ dù là Huyết Linh Khôi cũng khó lòng đối phó được. Sau khi vượt qua một lần Niết Bàn Kiếp, Tiểu Viêm đã chân chính bước vào Nhất Nguyên Niết Bàn, tốc độ như vậy nhanh hơn không ít so với Lâm Động. Tuy rằng đó là nhờ có Thiên Ma Hổ Cốt, nhưng cũng khiến cho người khác không khỏi bái phục.
- Tiểu tử, bây giờ ngươi định đi đâu?
Tiểu điêu dương dương nói, tuy không phản đối cách xưng hô của Tiểu Viêm với gã, có điều muốn một kẻ vô cùng kiêu ngạo như gã gọi Lâm Động một tiếng Đại ca, hiểu nhiên là việc trời có sập xuống cũng không thể xảy ra.
- Hắc hắc, đương nhiên là đi đến chỗ mở Viễn Cổ Bí Tàng!
Khóe miệng Lâm Động nhếch lên, thời gian khoảng mười ngày tới, chính là thời cơ tốt nhất mở Viễn Cổ Bí Tàng, việc lớn như vậy, hắn sao có thể bỏ qua?
- Giờ này e rằng người của Vương triều Ma Nham đều đã ở đó rồi…
Tiểu điêu cười châm chọc nói.
- Vương triều Ma Nham? Bây giờ chúng ta còn phải sợ chúng sao?
Lâm Động cũng cười, nói. Hôm nay Tiểu Viêm đã vượt qua một lần Niết Bàn Kiếp, bên cạnh Lâm Động đã có thêm một trợ thủ có thể sánh với cường giả Niết Bàn Cảnh. Với khả năng này, cho dù là đối với những Vương triều Cao cấp cũng không hề thua kém. Tuy lần này có lẽ vẫn chưa thể tiêu diệt được Vương triều Ma Nham, có điều nếu chúng dám ra tay, Lâm Động sẽ cho chúng thấy rõ cái gì là đá phải thiết bản.
Hiện giờ hắn không chỉ không cần kiêng kỵ Vương triều Ma Nham, thậm chí ngược lại hắn còn mong chạm trán Vương triều Ma Nham. Nghĩ đến sắc mặt Thạch Hiên lúc đó, chắc chắn sẽ rất đặc sắc.
- Tiểu Viêm tuy đã vượt qua một lần Niết Bàn Kiếp, có điều đối với thân thể này vẫn chưa thực sự thuần thục, còn cần một chút ma hợp mới có thể giao thủ với những cường giả đó. Nhưng con hổ ngốc này đã gọi ta một tiếng Nhị ca, điêu gia đương nhiên không thể bạc đãi ngươi.
Tiểu điêu nắm chặt móng vuốt, một đạo quang giản màu đen xuất hiện trong tay của gã, sau đó đưa hướng về phía Tiểu Viêm.
- Đây là vũ kỹ trấn tộc của Thiên Ma Hổ Tộc, Thiên Ma Thần Biến, thứ này không thể đem ra so sánh với thứ rác rưởi lần trước đưa cho Đại Lực Liệt Địa Hổ đó. Nếu ngươi có thể tu luyện đại thành, hắc hắc, cho dù là ở bên trong Yêu Vực, ngươi cũng tìm được chỗ đứng cho mình.
Tiểu Viêm xòe bàn tay ra bắt lấy quang giản, quang giản trong tay hắn xuất ra những luồng hắc mang kỳ dị, mơ hồ bên trong có tiếng hổ trầm thấp gầm vang truyền ra, vừa nhìn đã biết không phải là vật tầm thường. Tuy Tiểu Viêm đối với vật này rõ ràng là rất thích, nhưng hắn không lấy ngay, mà như thường lệ lại đưa ánh mắt nhìn Lâm Động.
- Khó có lúc nào Nhị ca ngươi hào phóng như thế, nhận lấy đi. Thứ tốt như vậy, hắn chắc chẳng bao giờ cho ta!
Lâm Động cười nói.
- Đồ vật trong tay ta phần lớn đều do Yêu thú tu luyện, ngươi muốn cũng không dùng được, hơn nữa dựa vào người khác thì không thể trở thành cường giả chân chính.
Tiểu điêu vươn vai mệt mỏi, trong mắt hiện lên vẻ châm chọc, nói:
- Có điều nếu như ngươi có thể hoán đổi vị trí của hai chúng ta, ta có lẽ sẽ cho ngươi một vài đồ tốt.
Lâm Động cười một tiếng, tên này đối với việc xưng hô vô cùng cố chấp, xem ra đúng như hắn dự liệu, tên này trong Thiên Yêu Điêu chẳng phải là lão nhân gì hết.
- Bây giờ Tiểu Viêm vẫn còn thiếu một thứ vũ khí thích hợp, đợi lần này đi Viễn Cổ Bí Tàng xem xem có thể lấy được Linh bảo Thiên cấp nào không…
Lâm Động cũng không để ý tới Tiểu điêu nữa, mà nhìn về phía Tiểu Viêm, sau đó nói.
- Vũ khí… Đệ có!
Nghe được lời nói của Lâm Động, Tiểu Viêm thoáng cười ngây ngô, chợt bàn tay to lớn của hắn nắm lại, hắc quang trong tay lóe lên, nhanh chóng ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một cây côn toàn thân đen kịt, đường kính cơ hồ còn to hơn đùi của Lâm Động.
Cây côn này không biết rốt cục làm bằng vật liệu gì, nhìn kỹ lại bên trên thân côn phảng phất bao phủ một tầng lân phiến màu đen. Hơn nữa, một đầu cây côn lại bén nhọn như mũi thương, hình dạng như miệng rắn nhe ra, răng nanh trong đó tỏa ra tua tủa.
Đây cơ hồ như một thanh xà côn đặc biệt.
- Đây có lẽ là Linh bảo Bổn mạng mà Tiểu Viêm dùng khúc xà vĩ trước kia của hắn luyện thành. Chậc chậc, thực là không thể nghĩ tới, nó mới chỉ vượt qua một lần Niết Bàn Kiếp mà đã có được bản lãnh này. Bình thường chỉ có Yêu thú vượt qua ba lần Niết Bàn Kiếp mới có thể đem những vật trên thân thể bọn chúng luyện chế thành Linh bảo Bổn mạng.
Tiểu điêu kinh ngạc nói.
- Những Linh bảo Bổn mạng này sẽ cùng với thực lực của chúng mà ngày càng mạnh lên, chính là Linh bảo dạng trưởng thành!
Khuôn mặt Lâm Động cũng đầy vẻ kinh ngạc. Từ trên thanh xà côn đen kịt này, hắn có thể cảm thấy một cỗ ba động cực kỳ mạnh mẽ. Những cỗ ba động đó, không hề thua kém gì Trọng Ngục Phong cùng với Thiên Ngạc Cốt Thương của hắn. Hơn nữa vật để luyện chế xà côn vốn là một bộ phận trên thân thể Tiểu Viêm, lúc thi triển sẽ càng trở nên dễ dàng, uy lực vô cùng.
- Xem ra không cần tìm vũ khí nữa. Cũng được, nên đi thôi! Ta thực sự muốn xem Vương triều Ma Nham bây giờ còn có thể làm khó dễ được ta không?
Lâm Động cười, khoát tay áo, sau đó quay người lại, lao về phía sơn mạch. Phía sau lưng, thân hình Tiểu Viêm khẽ động, giống như vật ký sinh, bám sát theo sau Lâm Động.
Vũ Động Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Động Càn Khôn
Story
Chương 483: Ba huynh đệ
10.0/10 từ 44 lượt.