Vũ Động Càn Khôn
Chương 429: Xuất phát
Khi nhìn thấy Lâm Động từ trong thạch thất đi ra, ba người Mạc Lăng phía bên ngoài hiển nhiên thở phào một hơi. Bất tri bất giác bọn hắn đã xem Lâm Động trở thành trung tâm của tiểu đoàn này, giống như chỉ khi có sự tồn tại của hắn thì đoàn đội mới có thể ngưng tụ lực lượng vậy.
- Mấy ngày nay tình huống thế nào?
Sau khi thành công thu phục Huyết Linh Khôi thì Lâm Động cũng có chút vui vẻ thoải mái, mệt mỏi cũng giảm bớt không ít. Hắn duỗi cái lưng mệt mỏi, ôm cổ Tiểu Viêm vừa xông lại, sau đó hướng về phía ba người cười nói
- Chúng ta ở nơi vắng vẻ này đã hơn bốn ngày, cũng không hề ra ngoài cho nên trái lại cũng không có tình huống gì ngoài ý muốn.
Mạc Lăng cười cười nói:
- Chỉ có điều Dương Thành thì ngược lại càng ngày càng náo nhiệt, gần nhất là mỗi ngày đều có các đội ngũ từ các Vương triều khắp nơi hội tụ, có lẽ là vì để chuẩn bị cho đợt vào núi ngày mai.
Lâm Động khẽ gật đầu, Yêu thú bên trong Sơn mạch Lôi Nham đông đảo, chỉ dựa vào đội ngũ của một Vương triều thì hiển nhiên không có khả năng đến được Lôi Nham Cốc, cho nên phần đông cường giả tại Dương Thành vẫn phải liên thủ thì mới có thể đến được Lôi Nham Cốc. Về phần sau khi đến Lôi Nham Cốc, phải tranh đoạt bảo vật như thế nào thì còn phải bản lĩnh của bản thân.
- Hai ngày nay Ma Thiết có đến một lần, chỉ có điều thấy ngươi đang bế quan thì liền rời đi, còn về phần Vương triều Thánh Quang thì ngược lại rất yên tĩnh, Tấn Mục dường như cũng rất kiêng kỵ ngươi, không dám làm chuyện xằng bậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mạc Lăng cười, sau đó nhìn về phía Lâm Động nói:
- Chúng ta tiếp theo phải làm gì?
- Chờ đến ngày mai cùng cường giả Dương Thành tập trung một chỗ, Sơn mạch Lôi Nham không thiếu Yêu thú mạnh mẽ cường đại, chúng ta vẫn phải mượn lực lượng của những người khác, bằng không thì muốn thuận lợi đến Lôi Nham Cốc cũng không phải dễ dàng.
Lâm Động trầm ngâm nói.
Mà đối với lời của Lâm Động, hiển nhiên cũng không có ai phản đối, ba người lập tức gật đầu. Đối với lượng lớn bảo vật trong Lôi Nham Cốc, bọn hắn cũng có chút mong chờ.
o0o
Hôm sau, lúc ánh bình minh chiếu rọi lên tòa thành thị khổng lồ, trong thành thị lập tức phát ra tiếng ồn ào kinh người. Trên bầu trời từng đợt xé gió, vô số thân ảnh giống như châu chấu lướt đi, ánh mắt của những người này đều không ngoại lệ hiện lên vẻ nóng rực, hiển nhiên trong khoảng thời gian này, bảo tàng trong Lôi Nham Cốc đã khiến trong lòng bọn hắn ngứa ngáy đến cực điểm.
Mà đoàn người Lâm Động cũng sớm chuẩn bị đầy đủ hết mọi thứ, sửa sang qua loa xong thì đều bay ra khỏi Dương Thành. Mà lúc bọn hắn từ trên tường thành đáp xuống, ngoài thành đã có vô số người đông như kiến. Thấy trận thế như vậy cũng khiến cho bốn người Lâm Động có chút rung động, có thể đến Chiến trường Viễn Cổ này thì mỗi người ít nhiều cũng có vài phần bản lĩnh, tại Vương triều của mình, bọn hắn có thể xem là thiên tài, mà khi nhiều thiên tài như vậy tập trung một chỗ thì quả thật có chút hùng tráng đồ sộ.
- Ha ha, Lâm Động huynh, ngươi đã xuất quan rồi!
Ngay lúc bốn người Lâm Động vì một màn trước mặt này mà kinh ngạc thì một tiếng cười đột nhiên từ phía sau vang lên, Lâm Động quay đầu lại chỉ thấy một từng trận âm thanh xé gió, một đám thân ảnh liền xuất hiện trên tường thành rộng rãi.
Đám người này số lượng không nhỏ, chỉ e là có gần trăm người, trận hình không tệ, hơn nữa còn khiến người khác kinh dị đó là dẫn đầu ngoại trừ Ma Thiết còn có khoảng chừng ba người cảnh giới Bán Bộ Niết Bàn, mà khi cùng so sánh với bọn họ thì đội hình của Lâm Động bên này quả thực có chút khó coi, không chỉ nhân số ít mà thậm chí ngay cả cường giả Bán Bộ Niết Bàn cũng không có.
Cho nên, lúc đám người kia đáp xuống, ánh mắt của một số người nhìn về phía bọn hắn trong mơ hồ có mang theo chút vẻ khinh thường, bọn hắn đều là Vương triều Trung cấp, mà đội hình của Lâm Động vừa nhìn thì đã biết là tiểu Vương triều không có danh tiếng gì rồi.
Lâm Động đưa ánh mắt hời hợt lướt qua, nhìn thấy những ánh mắt khinh thường này thì lông mày của hắn thoáng nhíu lại một chút.
- Ma Thiết, đây chính là những bằng hữu mà ngươi nói có thể đối kháng với Tấn Mục sao?
Bên cạnh Ma Thiết là một nữ tử cao gầy mặc áo đỏ. Dung mạo của nữ tử có chút tú lệ, chỉ có điều trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn vẫn có một tia ngạo khí. Nàng nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Động, trên mặt mặc dù không có vẻ khinh thường giống như những người khác, thế nhưng vẻ hoài nghi trong mắt thì lại tương đối nồng đậm.
Đối với nữ tử này, Lâm Động cũng cảm thấy kinh ngạc, trái lại cũng không phải vì dung mạo của đối phương, mà bởi vì đây là lần đầu tiên sau khi hắn bước vào Chiến trường Viễn Cổ nhìn thấy nữ tử cảnh giới Bán Bộ Niết Bàn.
- Tạo Hóa Cảnh đại thành, loại thực lực này muốn hành tẩu tại trong Sơn mạch Lôi Nham thì dường như có chút khó khăn a.
Một nam tử khuôn mặt bình thường, nhưng trong mắt lại toát ra một khí thế sắc bén cũng bình tĩnh nói.
- Ha ha, Lâm Động huynh không chỉ có thể cùng đối kháng với Tấn Mục, hơn nữa ngày đó còn ép cho hắn hết sức chật vật. Nhìn người cũng không thể chỉ nhìn vẻ bên ngoài được.
Đối với khẩu khí tràn đầy hoài nghi của hai người, Ma Thiết lại mỉm cười áy náy với Lâm Động, sau đó nói.
- Hy vọng vậy!
Nghe vậy, hai người đám nữ tử áo đỏ cũng từ chối cho ý kiến. Mặc dù có nghe thấy chuyện của Lâm Động, nhưng ngày đó bọn họ lại không có tại hiện trường, tuy rằng đối với việc Lâm Động có thể đối kháng với Tấn Mục thì vẫn cảm thấy có chút kinh dị, nhưng vẻn vẹn cũng chỉ vậy. Dù sao thì bất kể thế nào đi nữa, trong mắt bọn hắn, đẳng cấp của Lâm Động cũng chỉ là Tạo Hóa Cảnh đại thành mà thôi. Có lẽ cho dù có thể cùng giao thủ với Bán Bộ Niết Bàn thì cũng chỉ là miễn cưỡng.
- Lâm Động huynh, để ta giới thiệu cho ngươi, vị này chính là Đường Tuyên của Vương triều Đại Đường.
Ma Thiết chỉ vào vị nữ tử xinh đẹp mặc áo đỏ, sau đó lại chỉ vào nam tử vẻ mặt bình thường nói:
- Vị này chính là Lưu Huyền của Vương triều Huyền Vân, hai vị này đều là cường giả Bán Bộ Niết Bàn, lần này tiến vào Sơn mạch Lôi Nham, chúng ta kết bạn đồng hành cũng có thể thêm một phần bảo đảm. Ha ha, mặt khác bọn họ là người tương đối thẳng thắn, cũng không có ý tứ xem thường Lâm Động huynh, có chỗ đắc tội mong rằng thông cảm.
Ma Thiết này mặc dù vóc người tráng kiện, thế nhưng lại là người có tâm tư lại tinh tế cẩn mật.
Lâm Động cũng không quan tâm những lời thắc mắc của hai người này, lập tức cười xòa để bầu không khí bớt căng thẳng.
Lâm Động khẽ gật đầu, chắp tay với hai người kia, mà hai người Đường Tuyên thấy vậy cũng bình thản đáp lễ. Mặc dù trong lòng của bọn họ vẫn có chút hoài nghi đối với thực lực của Lâm Động, nhưng dù sao cũng không phải là người không biết nói đạo lý. Nhìn thấy thái độ chất phác của Lâm Động, bọn họ hiển nhiên cũng không muốn làm khó dễ. Trong mắt bọn họ, cho dù Lâm Động không có thực lực, nhưng có thể khiến Ma Thiết nể mặt đã khiến bọn họ cảm thấy không đơn giản rồi.
- Ta thấy ngươi đã chuẩn bị thành viên đầy đủ, ắt hẳn chuẩn bị tiến vào Sơn mạch Lôi Nham rồi?
Nhìn thấy hai bên chào hỏi nhau, Ma Thiết ngẩng đầu thoáng nhìn qua biển người chi chít ở ngoài thành, chậm rãi nói.
Lâm Động lại gật đầu lần nữa, ánh mắt quét nhìn xung quanh, sau đó liền phát hiện xung quanh bọn họ có không ít nhóm nhỏ, có lẽ là Vương triều ở khắp nơi lôi kéo lẫn nhau, tạm thời hình thành loại quan hệ minh hữu, giống như tình huống bọn hắn bây giờ vậy.
- Hắc hắc, Ma Thiết, đã lâu như vậy mà xem ra nhân số của ngươi cũng không khá hơn chút nào, ngay cả những kẻ này cũng lôi kéo?
Ngay lúc ánh mắt Lâm Động quét lên tường thành, đột nhiên, một tiếng cười lạnh quen tai vang lên.
Nghe thấy thanh âm này, hai mắt Lâm Động liền hơi nhíu lại, quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy một đại đội nhân mã đang kéo đến chỗ bọn hắn, mà dẫn đầu chính là Tấn Mục, người lúc trước từng có ân oán với hắn.
Ánh mắt Lâm Động đảo qua nhân mã nhóm người của Tấn Mục. Bên cạnh hắn không chỉ có Hải Sa đã nhìn thấy lần trước, thậm chí còn có ba cường giả đã bước vào cảnh giới Bán Bộ Niết Bàn, thoạt nhìn đã có năm vị cường giả Bán Bộ Niết Bàn, so với Ma Thiết bên này hiển nhiên không chỉ mạnh hơn một bậc.
Nghe thấy âm thanh của Tấn Mục, sắc mặt Ma Thiết cùng với hai người Đường Tuyên hơi trầm xuống. Giữa bọn họ và Tấn Mục cũng không được xem là quá mức hữu hảo, huống chi trong lời của đối phương còn không hề che giấu sự cười nhạo nữa.
Chỉ có điều mặc dù trong lòng giận dữ, nhưng e ngại đội hình mạnh mẽ bên phía Tấn Mục cho nên ba người Ma Thiết chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm.
- Tiểu tử đừng tưởng rằng tìm được một chỗ dựa thì có thể bình tĩnh thoải mái, đợi sau khi vào Sơn mạch Lôi Nham có lẽ bọn chúng cũng khó bảo đảm ngươi có thể sống sót đi ra được a…
Tấn Mục cười cười, sau đó ánh mắt âm lãnh liền quét về phía Lâm Động, trong mắt tràn ra vẻ oán độc nồng đậm.
- Không cần nhọc lòng lo lắng!
Thanh âm của Lâm Động vô cùng bình thản, ngược lại cũng không bởi vì phía bên kia có năm tên cường giả Bán Bộ Niết Bàn mà cảm thấy kiêng kỵ, bày ra bộ dạng không mặn không nhạt nói, khiến cho Tấn Mục tức giận đến mức ánh mắt có chút âm trầm.
- Tiểu tử, ngươi cứ đắc ý đi, đợi sau khi tiến vào Sơn mạch Lôi Nham, ngươi sẽ phải hối hận.
Tấn Mục âm trầm nhìn Lâm Động, sau đó nhìn về phía Ma Thiết, nói:
- Ân oán giữa ta và người này các ngươi đều biết, nếu như thức thời thì đến lúc đó không nên nhúng tay, nếu không đừng trách ta trở mặt.
- Hừ, Tấn Mục, ngươi đừng có quá phận!
Sắc mặt Ma Thiết có chút khó coi, Tấn Mục tại trước mặt nhiều người như vậy ngang nhiên uy hiếp, quả thật là không nể mặt hắn.
- Tự giải quyết cho tốt, vì một người không liên quan mà khiến mình mất mạng cũng không phải là suy tính tốt, ha ha…
Tấn Mục cũng không để ý đến sự tức giận của Ma Thiết, cười to một tiếng, sau đó mang theo đám đông nhân mã sau lưng lướt xuống tường thành.
Ba người Ma Thiết, Đường Tuyên, Lưu Huyền nhìn bóng lưng đám người Tấn Mục mà sắc mặt khó coi, bọn họ cũng không nghĩ rằng Tấn Mục lại có thể liên kết với nhiều Vương triều như vậy.
- Ba vị, ta và Tấn Mục này thù hận rất sâu, xem ra một mình ta hành tẩu là được rồi.
Hai mắt Lâm Động nheo lại, thu hồi ánh mắt rồi đột nhiên nhìn về phía Ma Thiết nói.
- Lâm Động huynh nói gì vậy, nếu như tìm ngươi làm đồng bọn thì chúng ta hiển nhiên sẽ không sợ gì cả, hơn nữa chúng ta và Tấn Mục cũng có không ít ân oán, cho dù ngươi rời đi thì lúc bọn chúng có cơ hội vẫn sẽ động thủ, còn không bằng đồng hành với nhau, cũng sẽ chiếu cố nhau tốt hơn.
Thế nhưng, đối với lời nói của Lâm Động thì Ma Thiết lại không chút do dự trầm giọng nói.
- Ừ, ngươi mặc dù chỉ có thực lực Tạo Hóa Cảnh đại thành, nhưng liên kết cùng một chỗ thì lại có nhiều hơn một phần lực lượng, đi cùng với chúng ta, cho dù tại Sơn mạch Lôi Nham gặp bọn chúng thì bọn chúng cũng sẽ có chút kiêng kỵ.
Đường Tuyên cũng nhàn nhạt mở miệng nói. Chỉ có điều mặc dù nữ tử này có lòng tốt, nhưng lời nói lại có chút chướng tai. Nghe thấy lời này, mọi người làm sao không cảm thấy nàng cho rằng Lâm Động muốn bọn họ bảo vệ cơ chứ?
Chỉ có điều chướng tai thì chướng tai, nhưng Lâm Động đối với loại hồi đáp này ngược lại cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao thì hai bên cũng chỉ có thể coi là mới quen biết, nhưng bọn họ dù sao cũng có thể dưới điều kiện đầu tiên là đắc tội với Tấn Mục để duy trì quan hệ với hắn, chỉ điểm này cũng đủ khiến thu lại bớt một chút cảnh giác đối với bọn họ rồi.
- Được rồi, Lâm Động huynh, đại nam nhân cũng không nên từ chối, thời gian cũng không còn nhiều nữa, chúng ta hãy xuất phát thôi, trước hết tới Lôi Nham Cốc đã rồi nói sau!
Ma Thiết vỗ vai Lâm Động, sau đó cũng không nói nhiều, thân hình khẽ động, lập tức dẫn đầu lướt xuống tường thành, sau đó lao về phía sơn mạch vô cùng khổng lồ phía xa. Tại sau lưng, đám người Đường Tuyên cũng theo sát sau.
Lâm Động thấy vậy cũng chỉ có thể vung tay lên, sau đó vẫy tay với ba người Mạc Lăng, rồi cũng đi theo.
Tấn Mục có thể tìm được bốn cường giả Bán Bộ Niết Bàn, có thể thấy năng lực của hắn cũng không nhỏ, chỉ có điều nếu như tên này muốn lén giở trò thì Lâm Động cũng không ngại đem bọn chúng lưu lại tại trong Sơn mạch Lôi Nham này.
Vũ Động Càn Khôn
- Mấy ngày nay tình huống thế nào?
Sau khi thành công thu phục Huyết Linh Khôi thì Lâm Động cũng có chút vui vẻ thoải mái, mệt mỏi cũng giảm bớt không ít. Hắn duỗi cái lưng mệt mỏi, ôm cổ Tiểu Viêm vừa xông lại, sau đó hướng về phía ba người cười nói
- Chúng ta ở nơi vắng vẻ này đã hơn bốn ngày, cũng không hề ra ngoài cho nên trái lại cũng không có tình huống gì ngoài ý muốn.
Mạc Lăng cười cười nói:
- Chỉ có điều Dương Thành thì ngược lại càng ngày càng náo nhiệt, gần nhất là mỗi ngày đều có các đội ngũ từ các Vương triều khắp nơi hội tụ, có lẽ là vì để chuẩn bị cho đợt vào núi ngày mai.
Lâm Động khẽ gật đầu, Yêu thú bên trong Sơn mạch Lôi Nham đông đảo, chỉ dựa vào đội ngũ của một Vương triều thì hiển nhiên không có khả năng đến được Lôi Nham Cốc, cho nên phần đông cường giả tại Dương Thành vẫn phải liên thủ thì mới có thể đến được Lôi Nham Cốc. Về phần sau khi đến Lôi Nham Cốc, phải tranh đoạt bảo vật như thế nào thì còn phải bản lĩnh của bản thân.
- Hai ngày nay Ma Thiết có đến một lần, chỉ có điều thấy ngươi đang bế quan thì liền rời đi, còn về phần Vương triều Thánh Quang thì ngược lại rất yên tĩnh, Tấn Mục dường như cũng rất kiêng kỵ ngươi, không dám làm chuyện xằng bậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Mạc Lăng cười, sau đó nhìn về phía Lâm Động nói:
- Chúng ta tiếp theo phải làm gì?
- Chờ đến ngày mai cùng cường giả Dương Thành tập trung một chỗ, Sơn mạch Lôi Nham không thiếu Yêu thú mạnh mẽ cường đại, chúng ta vẫn phải mượn lực lượng của những người khác, bằng không thì muốn thuận lợi đến Lôi Nham Cốc cũng không phải dễ dàng.
Lâm Động trầm ngâm nói.
Mà đối với lời của Lâm Động, hiển nhiên cũng không có ai phản đối, ba người lập tức gật đầu. Đối với lượng lớn bảo vật trong Lôi Nham Cốc, bọn hắn cũng có chút mong chờ.
o0o
Hôm sau, lúc ánh bình minh chiếu rọi lên tòa thành thị khổng lồ, trong thành thị lập tức phát ra tiếng ồn ào kinh người. Trên bầu trời từng đợt xé gió, vô số thân ảnh giống như châu chấu lướt đi, ánh mắt của những người này đều không ngoại lệ hiện lên vẻ nóng rực, hiển nhiên trong khoảng thời gian này, bảo tàng trong Lôi Nham Cốc đã khiến trong lòng bọn hắn ngứa ngáy đến cực điểm.
Mà đoàn người Lâm Động cũng sớm chuẩn bị đầy đủ hết mọi thứ, sửa sang qua loa xong thì đều bay ra khỏi Dương Thành. Mà lúc bọn hắn từ trên tường thành đáp xuống, ngoài thành đã có vô số người đông như kiến. Thấy trận thế như vậy cũng khiến cho bốn người Lâm Động có chút rung động, có thể đến Chiến trường Viễn Cổ này thì mỗi người ít nhiều cũng có vài phần bản lĩnh, tại Vương triều của mình, bọn hắn có thể xem là thiên tài, mà khi nhiều thiên tài như vậy tập trung một chỗ thì quả thật có chút hùng tráng đồ sộ.
- Ha ha, Lâm Động huynh, ngươi đã xuất quan rồi!
Ngay lúc bốn người Lâm Động vì một màn trước mặt này mà kinh ngạc thì một tiếng cười đột nhiên từ phía sau vang lên, Lâm Động quay đầu lại chỉ thấy một từng trận âm thanh xé gió, một đám thân ảnh liền xuất hiện trên tường thành rộng rãi.
Đám người này số lượng không nhỏ, chỉ e là có gần trăm người, trận hình không tệ, hơn nữa còn khiến người khác kinh dị đó là dẫn đầu ngoại trừ Ma Thiết còn có khoảng chừng ba người cảnh giới Bán Bộ Niết Bàn, mà khi cùng so sánh với bọn họ thì đội hình của Lâm Động bên này quả thực có chút khó coi, không chỉ nhân số ít mà thậm chí ngay cả cường giả Bán Bộ Niết Bàn cũng không có.
Cho nên, lúc đám người kia đáp xuống, ánh mắt của một số người nhìn về phía bọn hắn trong mơ hồ có mang theo chút vẻ khinh thường, bọn hắn đều là Vương triều Trung cấp, mà đội hình của Lâm Động vừa nhìn thì đã biết là tiểu Vương triều không có danh tiếng gì rồi.
Lâm Động đưa ánh mắt hời hợt lướt qua, nhìn thấy những ánh mắt khinh thường này thì lông mày của hắn thoáng nhíu lại một chút.
- Ma Thiết, đây chính là những bằng hữu mà ngươi nói có thể đối kháng với Tấn Mục sao?
Bên cạnh Ma Thiết là một nữ tử cao gầy mặc áo đỏ. Dung mạo của nữ tử có chút tú lệ, chỉ có điều trên khuôn mặt trái xoan trắng nõn vẫn có một tia ngạo khí. Nàng nhàn nhạt liếc nhìn Lâm Động, trên mặt mặc dù không có vẻ khinh thường giống như những người khác, thế nhưng vẻ hoài nghi trong mắt thì lại tương đối nồng đậm.
Đối với nữ tử này, Lâm Động cũng cảm thấy kinh ngạc, trái lại cũng không phải vì dung mạo của đối phương, mà bởi vì đây là lần đầu tiên sau khi hắn bước vào Chiến trường Viễn Cổ nhìn thấy nữ tử cảnh giới Bán Bộ Niết Bàn.
- Tạo Hóa Cảnh đại thành, loại thực lực này muốn hành tẩu tại trong Sơn mạch Lôi Nham thì dường như có chút khó khăn a.
Một nam tử khuôn mặt bình thường, nhưng trong mắt lại toát ra một khí thế sắc bén cũng bình tĩnh nói.
- Ha ha, Lâm Động huynh không chỉ có thể cùng đối kháng với Tấn Mục, hơn nữa ngày đó còn ép cho hắn hết sức chật vật. Nhìn người cũng không thể chỉ nhìn vẻ bên ngoài được.
Đối với khẩu khí tràn đầy hoài nghi của hai người, Ma Thiết lại mỉm cười áy náy với Lâm Động, sau đó nói.
- Hy vọng vậy!
Nghe vậy, hai người đám nữ tử áo đỏ cũng từ chối cho ý kiến. Mặc dù có nghe thấy chuyện của Lâm Động, nhưng ngày đó bọn họ lại không có tại hiện trường, tuy rằng đối với việc Lâm Động có thể đối kháng với Tấn Mục thì vẫn cảm thấy có chút kinh dị, nhưng vẻn vẹn cũng chỉ vậy. Dù sao thì bất kể thế nào đi nữa, trong mắt bọn hắn, đẳng cấp của Lâm Động cũng chỉ là Tạo Hóa Cảnh đại thành mà thôi. Có lẽ cho dù có thể cùng giao thủ với Bán Bộ Niết Bàn thì cũng chỉ là miễn cưỡng.
- Lâm Động huynh, để ta giới thiệu cho ngươi, vị này chính là Đường Tuyên của Vương triều Đại Đường.
Ma Thiết chỉ vào vị nữ tử xinh đẹp mặc áo đỏ, sau đó lại chỉ vào nam tử vẻ mặt bình thường nói:
- Vị này chính là Lưu Huyền của Vương triều Huyền Vân, hai vị này đều là cường giả Bán Bộ Niết Bàn, lần này tiến vào Sơn mạch Lôi Nham, chúng ta kết bạn đồng hành cũng có thể thêm một phần bảo đảm. Ha ha, mặt khác bọn họ là người tương đối thẳng thắn, cũng không có ý tứ xem thường Lâm Động huynh, có chỗ đắc tội mong rằng thông cảm.
Ma Thiết này mặc dù vóc người tráng kiện, thế nhưng lại là người có tâm tư lại tinh tế cẩn mật.
Lâm Động cũng không quan tâm những lời thắc mắc của hai người này, lập tức cười xòa để bầu không khí bớt căng thẳng.
Lâm Động khẽ gật đầu, chắp tay với hai người kia, mà hai người Đường Tuyên thấy vậy cũng bình thản đáp lễ. Mặc dù trong lòng của bọn họ vẫn có chút hoài nghi đối với thực lực của Lâm Động, nhưng dù sao cũng không phải là người không biết nói đạo lý. Nhìn thấy thái độ chất phác của Lâm Động, bọn họ hiển nhiên cũng không muốn làm khó dễ. Trong mắt bọn họ, cho dù Lâm Động không có thực lực, nhưng có thể khiến Ma Thiết nể mặt đã khiến bọn họ cảm thấy không đơn giản rồi.
- Ta thấy ngươi đã chuẩn bị thành viên đầy đủ, ắt hẳn chuẩn bị tiến vào Sơn mạch Lôi Nham rồi?
Nhìn thấy hai bên chào hỏi nhau, Ma Thiết ngẩng đầu thoáng nhìn qua biển người chi chít ở ngoài thành, chậm rãi nói.
Lâm Động lại gật đầu lần nữa, ánh mắt quét nhìn xung quanh, sau đó liền phát hiện xung quanh bọn họ có không ít nhóm nhỏ, có lẽ là Vương triều ở khắp nơi lôi kéo lẫn nhau, tạm thời hình thành loại quan hệ minh hữu, giống như tình huống bọn hắn bây giờ vậy.
- Hắc hắc, Ma Thiết, đã lâu như vậy mà xem ra nhân số của ngươi cũng không khá hơn chút nào, ngay cả những kẻ này cũng lôi kéo?
Ngay lúc ánh mắt Lâm Động quét lên tường thành, đột nhiên, một tiếng cười lạnh quen tai vang lên.
Nghe thấy thanh âm này, hai mắt Lâm Động liền hơi nhíu lại, quay đầu lại quả nhiên nhìn thấy một đại đội nhân mã đang kéo đến chỗ bọn hắn, mà dẫn đầu chính là Tấn Mục, người lúc trước từng có ân oán với hắn.
Ánh mắt Lâm Động đảo qua nhân mã nhóm người của Tấn Mục. Bên cạnh hắn không chỉ có Hải Sa đã nhìn thấy lần trước, thậm chí còn có ba cường giả đã bước vào cảnh giới Bán Bộ Niết Bàn, thoạt nhìn đã có năm vị cường giả Bán Bộ Niết Bàn, so với Ma Thiết bên này hiển nhiên không chỉ mạnh hơn một bậc.
Nghe thấy âm thanh của Tấn Mục, sắc mặt Ma Thiết cùng với hai người Đường Tuyên hơi trầm xuống. Giữa bọn họ và Tấn Mục cũng không được xem là quá mức hữu hảo, huống chi trong lời của đối phương còn không hề che giấu sự cười nhạo nữa.
Chỉ có điều mặc dù trong lòng giận dữ, nhưng e ngại đội hình mạnh mẽ bên phía Tấn Mục cho nên ba người Ma Thiết chỉ hừ lạnh một tiếng, cũng không nói gì thêm.
- Tiểu tử đừng tưởng rằng tìm được một chỗ dựa thì có thể bình tĩnh thoải mái, đợi sau khi vào Sơn mạch Lôi Nham có lẽ bọn chúng cũng khó bảo đảm ngươi có thể sống sót đi ra được a…
Tấn Mục cười cười, sau đó ánh mắt âm lãnh liền quét về phía Lâm Động, trong mắt tràn ra vẻ oán độc nồng đậm.
- Không cần nhọc lòng lo lắng!
Thanh âm của Lâm Động vô cùng bình thản, ngược lại cũng không bởi vì phía bên kia có năm tên cường giả Bán Bộ Niết Bàn mà cảm thấy kiêng kỵ, bày ra bộ dạng không mặn không nhạt nói, khiến cho Tấn Mục tức giận đến mức ánh mắt có chút âm trầm.
- Tiểu tử, ngươi cứ đắc ý đi, đợi sau khi tiến vào Sơn mạch Lôi Nham, ngươi sẽ phải hối hận.
Tấn Mục âm trầm nhìn Lâm Động, sau đó nhìn về phía Ma Thiết, nói:
- Ân oán giữa ta và người này các ngươi đều biết, nếu như thức thời thì đến lúc đó không nên nhúng tay, nếu không đừng trách ta trở mặt.
- Hừ, Tấn Mục, ngươi đừng có quá phận!
Sắc mặt Ma Thiết có chút khó coi, Tấn Mục tại trước mặt nhiều người như vậy ngang nhiên uy hiếp, quả thật là không nể mặt hắn.
- Tự giải quyết cho tốt, vì một người không liên quan mà khiến mình mất mạng cũng không phải là suy tính tốt, ha ha…
Tấn Mục cũng không để ý đến sự tức giận của Ma Thiết, cười to một tiếng, sau đó mang theo đám đông nhân mã sau lưng lướt xuống tường thành.
Ba người Ma Thiết, Đường Tuyên, Lưu Huyền nhìn bóng lưng đám người Tấn Mục mà sắc mặt khó coi, bọn họ cũng không nghĩ rằng Tấn Mục lại có thể liên kết với nhiều Vương triều như vậy.
- Ba vị, ta và Tấn Mục này thù hận rất sâu, xem ra một mình ta hành tẩu là được rồi.
Hai mắt Lâm Động nheo lại, thu hồi ánh mắt rồi đột nhiên nhìn về phía Ma Thiết nói.
- Lâm Động huynh nói gì vậy, nếu như tìm ngươi làm đồng bọn thì chúng ta hiển nhiên sẽ không sợ gì cả, hơn nữa chúng ta và Tấn Mục cũng có không ít ân oán, cho dù ngươi rời đi thì lúc bọn chúng có cơ hội vẫn sẽ động thủ, còn không bằng đồng hành với nhau, cũng sẽ chiếu cố nhau tốt hơn.
Thế nhưng, đối với lời nói của Lâm Động thì Ma Thiết lại không chút do dự trầm giọng nói.
- Ừ, ngươi mặc dù chỉ có thực lực Tạo Hóa Cảnh đại thành, nhưng liên kết cùng một chỗ thì lại có nhiều hơn một phần lực lượng, đi cùng với chúng ta, cho dù tại Sơn mạch Lôi Nham gặp bọn chúng thì bọn chúng cũng sẽ có chút kiêng kỵ.
Đường Tuyên cũng nhàn nhạt mở miệng nói. Chỉ có điều mặc dù nữ tử này có lòng tốt, nhưng lời nói lại có chút chướng tai. Nghe thấy lời này, mọi người làm sao không cảm thấy nàng cho rằng Lâm Động muốn bọn họ bảo vệ cơ chứ?
Chỉ có điều chướng tai thì chướng tai, nhưng Lâm Động đối với loại hồi đáp này ngược lại cũng không cảm thấy ngoài ý muốn. Dù sao thì hai bên cũng chỉ có thể coi là mới quen biết, nhưng bọn họ dù sao cũng có thể dưới điều kiện đầu tiên là đắc tội với Tấn Mục để duy trì quan hệ với hắn, chỉ điểm này cũng đủ khiến thu lại bớt một chút cảnh giác đối với bọn họ rồi.
- Được rồi, Lâm Động huynh, đại nam nhân cũng không nên từ chối, thời gian cũng không còn nhiều nữa, chúng ta hãy xuất phát thôi, trước hết tới Lôi Nham Cốc đã rồi nói sau!
Ma Thiết vỗ vai Lâm Động, sau đó cũng không nói nhiều, thân hình khẽ động, lập tức dẫn đầu lướt xuống tường thành, sau đó lao về phía sơn mạch vô cùng khổng lồ phía xa. Tại sau lưng, đám người Đường Tuyên cũng theo sát sau.
Lâm Động thấy vậy cũng chỉ có thể vung tay lên, sau đó vẫy tay với ba người Mạc Lăng, rồi cũng đi theo.
Tấn Mục có thể tìm được bốn cường giả Bán Bộ Niết Bàn, có thể thấy năng lực của hắn cũng không nhỏ, chỉ có điều nếu như tên này muốn lén giở trò thì Lâm Động cũng không ngại đem bọn chúng lưu lại tại trong Sơn mạch Lôi Nham này.
Vũ Động Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Động Càn Khôn
Story
Chương 429: Xuất phát
10.0/10 từ 44 lượt.