Vũ Động Càn Khôn
Chương 389: Thánh Linh Đàm
Hôm sau, khi ánh rạng đông nhô lên từ phía chân trời, chiếu rọi Hoàng Thành, thành thị phồn hoa nhất Vương triều Đại Viêm lập tức trong khoảnh khắc bộc phát ra sức sống kinh người. Các loại thanh ầm ĩ hội tụ cùng một chỗ, sau đó xông thẳng lên trời.
Mấy ngày gần đây, chủ đề trong Hoàng Thành đều liên quan đến cuộc Cuộc chiến Hạt giống. Đối với việc tỷ thí của lớp trẻ tuổi trong Vương triều Đại Viêm, gần như mọi người đều ôm hứng thú và hiếu kỳ rất lớn. Bọn họ quả thật rất muốn biết, trong số đông đảo thiên tài tụ tập này đến tột cùng ai có thể thuận lợi giành được danh ngạch Bách Triều Đại Chiến.
Mà mặc dù nói Cuộc chiến Hạt giống tổ chức trong Hoàng cung, thế nhưng điều này hiển nhiên không thể giấu diếm được tất cả mọi người, bởi vậy ngay ngày tiếp theo của cuộc chiến chấm dứt, cả Hoàng Thành đều biết được kết quả cuối cùng. Mà kết quả này khiến cho mọi người cảm thấy kinh dị nhất, không thể nghi ngờ chính là người thanh niên tên gọi là Lâm Động.
Dù sao, trong năm người này thì danh khí của Lâm Động xem như thấp nhất, mặc dù lúc trước cùng giao thủ với Lâm Lang Thiên đã khiến thanh danh của hắn nâng lên rất nhiều, nhưng ở trong mắt nhiều người, hắn và Lâm Lang Thiên, cùng với những nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất như Vương Chung vẫn có chênh lệch không nhỏ. Nhưng hôm nay, lúc bọn hắn nghĩ Lâm Động và đám người Lâm Lang Thiên có một khoảng chênh lệch, ấy vậy mà lại thuận lợi giành được một danh ngạch, điều này sao có thể không khiến bọn họ mở rộng tầm mắt được?
Mà bên trong loại mở rộng tầm mắt này vẫn có không ít người lại tỏ vẻ hoài nghi. Mặc dù Cuộc chiến Hạt giống này là hàng thật giá thật, nhưng cũng có vận khí trong đó, nếu như một đường tiến vào, không gặp phải đối thủ có chút khó đối phó thì độ khó của việc giành được danh ngạch hiển nhiên sẽ thấp hơn rất nhiều. Mà những người này đều cho rằng trong lần Cuộc chiến Hạt giống này, vận khí của Lâm Động rất tốt, cho nên thuận buồm xuôi gió một được đi đến cuối cùng.
Đương nhiên, những người ôm suy nghĩ như vậy cũng không quá lâu, bởi vì khi càng nhiều tin tức truyền đến thì bọn họ mới có thể biết chính xác trận quyết đấu trong đợt tuyển chọn. Mà khi bọn họ nghe thấy đối thủ ở vòng cuối cùng của Lâm Động lại chính là Vương Chung của Gia tộc Vương Thị thì không ít người đều trợn mắt há hốc mồm.
Thực lực của Vương Chung, ở một góc độ nào đó mà nói, trong đám trẻ tuổi của Vương triều Đại Viêm tuyệt đối có thể đứng trong hàng ngũ ba hạng đầu. Trước khi bắt đầu Cuộc chiến Hạt giống, rất nhiều người đều dự đoán năm danh ngạch lần này, Vương Chung tất sẽ có một suất, thế nhưng kết quả cuối cùng lại ngoài dự kiến của tất cả mọi người. Không ai ngờ rằng Vương Chung lại thất bại, hơn nữa lại thua trong tay một kẻ xuất thân từ Phân gia trong Gia tộc Lâm Thị mà thanh danh cũng không hề quá mức vang dội.
Mà rất nhiều người bởi vì kết quả như vậy mà vô cùng khiếp sợ, cũng có một số người tâm tư nhanh nhạy trong lòng đều thầm lè lưỡi. Vương Chung đã thua trong tay Lâm Động, như vậy bất kể tin tức này chấn động cỡ nào, ít nhất bọn họ cũng phải tin tưởng thực lực của Lâm Động, ít nhất là sắp sửa vượt qua Vương Chung, nếu không tuyệt đối không thể từ trong tay người này dành được danh ngạch. Dù sao ai cũng tin rằng, danh ngạch này đối với Gia tộc Vương Thị là quan trọng đến mức nào, cho nên dù Vương Chung có phải liều mạng tranh đấu cũng phải dốc hết toàn lực, thế nhưng cuối cùng vẫn bại trong tay Lâm Động.
Chuyện tàn khốc như vậy nói rõ cho mọi người biết cuộc Cuộc chiến Hạt giống lần này không có chút kẽ hở nào, mà Lâm Động quả thật là một con hắc mã thực lực cường hãn khiến người khác lắc đầu lè lưỡi.
Lần này nếu như lại sắp xếp thứ hạng của những cường giả trẻ tuổi trong Vương triều Đại Viêm, xếp ba hạng đầu chắc chắn có một suất của Lâm Động.
Mà lúc cả Hoàng Thành đang xôn xao vì kết quả của cuộc Cuộc chiến Hạt giống thì đám người Lâm Động lại lần nữa tiến vào Hoàng cung từ sớm, hơn nữa dưới sự dẫn dắt của Mạc Tiêu Thiên, đi đến chỗ sâu nhất trong Hoàng cung.
Vị trí của đám người Lâm Động chính là một mảnh rừng rậm nguyên sơ cực kỳ bao la. Mà lúc này, cách phía trước bọn hắn không xa có một tế đàn, trên tế đàn đầy phù văn kỳ lạ, trong mơ hồ có một năng lượng ba động cường đại từ trong đó phát tán ra.
- Thánh Linh Đàm ấn giấu bên trong tế đàn. Tế đàn này là do năm đó Hoàng thất và Tứ đại Gia tộc cùng ba đại tông phái liên thủ dựng nên, ẩn sâu trong Hoàng cung, hai mươi năm mới mở ra một lần.
Bên cạnh Lâm Động lúc này, Lâm Phạm khẽ giải thích.
Lâm Động khẽ gật đầu, trong mắt có chút kinh dị, không ngờ rằng tại Vương triều Đại Viêm lại có Thánh Linh Đàm, vật trước giờ chỉ nghe được trong truyền thuyết này lại là tồn tại thật sự!
- Các vị, người đã đến đông đủ, chúng ta liền động thủ mở tế đàn thôi!
Mạc Tiêu Thiên chậm rãi nhìn xung quanh một lượt, sau đó cao giọng nói.
Nghe thấy lời của hắn, đám người Lâm Phạm khẽ gật đầu, rồi sau đó Tộc trưởng của Tứ đại Gia tộc và Tông chủ của ba đại tông phái cũng đều đi ra, hình thành một vòng tròn, đem tế đàn vây quanh.
- Động thủ!
Mạc Tiêu Thiên dẫn đầu quát khẽ một tiếng, thủ ấn biến ảo, nhất thời, một đạo cột sáng từ trong tay bạo xuất, sau đó liền bắn thẳng vào trong tế đàn.
Mà khi Mạc Tiêu Thiên động thủ, đám người Lâm Phạm cũng lập tức theo sau, từng đạo cột sáng liên tiếp bắn ra, cuối cùng chiếu rọi bên trên tế đàn.
Ong ong!
Dưới cột sáng bao phủ, tế đàn phát ra tiếng ong ong kỳ dị, rồi sau đó một đạo vòng sáng dưới ánh mắt chăm chú của đám người Lâm Động chậm rãi hạ xuống tế đàn, rồi sau đó tràn ra, hóa thành một dòng suối năng lượng to lớn. Trong mơ hồ Lâm Động có thể cảm nhận được một năng lượng kỳ dị cực kỳ cường đại từ trong vòng ánh sáng này thẩm thấu ra.
- Trong vòng sáng chính là Thánh Linh Đàm. Mạc Lăng, Lâm Lang Thiên, năm người các ngươi nhanh chóng tiến vào trong đó, về phần có thể nhận được chỗ tốt gì ở trong đó thì còn phải xem năng lực và bản lĩnh của bản thân!
Lúc vòng sáng ngưng tụ lại, Mạc Tiêu Thiên trầm giọng quát.
- Rõ!
Nghẽ thấy tiếng quát của Mạc Tiêu Thiên, trong mắt năm người Lâm Động đều xẹt qua một tia nóng rực. Bọn họ đều hiểu độ trân quý của Thánh Linh Đàm, hai mươi năm mới mở ra một lần, loại kỳ ngộ này không phải là tùy tiện thì có thể gặp.
Vù!
Thanh âm vừa dứt, thân hình Mạc Lăng lập tức hóa thành một đạo thân ảnh mơ hồ, lao ra, rồi sau đó xông vào trong vòng ánh sáng, biến mất không nhìn thấy đâu nữa.
Mà sau lưng Mạc Lăng, Đỗ Vân và Man Sơn cũng đuổi theo, vẻ mặt hưng phấn xông vào trong vòng sáng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nhìn ba người thuận lợi tiến vào, Lâm Lang Thiên khẽ gật đầu, rồi sau đó liếc qua Lâm Động, sâu trong ánh mắt xẹt qua một tia âm lãnh, rồi sau đó cũng vọt vào.
Lâm Động thấy vậy, hai mắt hơi nhíu lại. Lâm Lang Thiên dường như không lúc nào là không nghĩ biệp pháp đối phó hắn, xem ra trong lúc ở trong Thánh Linh Đàm phải cẩn thận một chút.
Trong lòng xẹt qua suy nghĩ này, bàn tay Lâm Động nhẹ nhàng vỗ Tiểu Viêm được giấu trong tay áo, rồi sau đó cười, thân hình khẽ động, trực tiếp phóng vào trong vòng ánh sáng, cuối cùng cũng biến mất.
Mà theo năm người đều tiến vào trong vòng sáng, xung quanh tế đàn, đám người Mạc Tiêu Thiên cũng trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, không ngừng thúc dục năng lượng duy trì vòng ánh sáng thành hình. Bọn họ cần phải kiên trì cho đến khi đám người Lâm Động đi ra trở lại.
o0o
Lúc Lâm Động xông vào trong vòng sáng, trước mắt liền xuất hiện bóng tối trong chốc lát, chợt sau đó ánh sáng nhu hòa liền tràn ngập ánh mắt, một mùi thơm mang theo chút mùi vị ẩm ướt ập vào mặt.
Ánh mắt Lâm Động vừa chuyển, lúc này ở trước mắt hắn liền xuất hiện một cái đầm nước khổng lồ. Nước hồ màu bích lục, nhìn bên trên mặt đầm tràn ngập sinh cơ. Một cỗ năng lượng tinh thuần đến kinh người không ngừng từ trong nước đầm phát tán ra. Lâm Động hít một hơi, lập tức cảm thấy thoải mái đến mức không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, vô số tế bào giãn ra giống như đang reo hò nhảy múa.
- Đây chính là Thánh Linh Đàm sao? Năng lượng quả nhiên vô cùng kinh ngươi!
Lâm Động ngạc nhiên nhìn nước đầm màu bích lục thần kỳ, thì thào lẩm bẩm.
Lúc này, phía trên đầm nước, đám người Mạc Lăng đang tu tập tại đó, Lâm Động nhìn thấy vậy cũng phóng tới. Nhìn thấy Lâm Động phóng tới, Mạc Lăng hướng về phía hắn mỉm cười rồi sau đó chỉ xuống Thánh Linh Đàm nói:
- Các vị, theo quy củ, trong Thánh Linh Đàm chia làm năm khu vực, Đông Tây Nam Bắc và Trung ương, chúng ta năm người vừa vặn chiếm mỗi người một phương. Chỉ có điều vì để công bằng và đạt được mục đích, việc giành lấy khu vực nào hãy rút thăm quyết định, thế nào?
Mạc Lăng quả thật không hổ là người của Hoàng thất, khí chất tự nhiên lúc nói chuyện liền thuyết phục mọi người, bởi vậy, đối với lời nói hợp tình hợp lý của hắn, ngay cả Lâm Động cũng không nói gì phản đối.
Lâm Lang Thiên ở một bên cười nhạt một tiếng, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Nhìn thấy mọi người không phản đối, Mạc Lăng tiện tay xuất ra một vài điểm ánh sáng, Lâm Động tiện tay chụp một cái, quang mang tán đi, trên trang giấy viết chữ "Đông".
Mà lúc Lâm Động giành được vị trí của hắn, bốn người còn lại cũng đều tự mình ấn chứng kết quả, xem như không có vấn đề gì.
- Các vị, năng lượng trong Thánh Linh Đàm có hạn, chỉ có điều từ một góc độ nào đó mà nói thì có thể cướp đoạt. Chỉ có điều, ta hy vọng mọi người có thể hòa thuận một chút, miễn dẫn đến tranh chấp.
Nhìn thấy phân chia vị trí xong, Mạc Lăng lại lần nữa lên tiếng. Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn liếc về phía Lâm Động và Lâm Lang Thiên một cái thật sâu.
- Không ai trêu chọc, ta tự nhiên rất vui lòng hòa thuận!
Thanh âm bình thản của Lâm Động phát ra, rồi sau đó chắp tay với ba người Mạc Lăng, trực tiếp phi thân về phía Đông của Thánh Linh Đàm. Hắn không phải là người ngang ngược không biết nói đạo lý, hơn nữa hắn và ba người Mạc Lăng, Đỗ Vân, Man Sơn cũng không có ân oán gì, tất nhiên sẽ không chủ động cướp đoạt năng lượng Thánh Linh Đàm của bọn họ. Đương nhiên, nếu như quả thật có người đánh chủ ý với hắn, vậy hắn cũng chỉ có thể tuận tiện đoạt một phần của đối phương thôi.
Thấy vậy, Lâm Lang Thiên ngược lại cười một tiếng, cũng không nói nhiều, xoay người bay về phía khu vực của hắn. Chỉ là trong lúc xoay người, trên gương mặt của hắn lại xuất hiện một tia hàn ý.
- Muốn đấu với ta, Lâm Động, bây giờ ta sẽ cho ngươi đến Thánh Linh Đàm mà không chút thu hoạch quay về!
Vũ Động Càn Khôn
Mấy ngày gần đây, chủ đề trong Hoàng Thành đều liên quan đến cuộc Cuộc chiến Hạt giống. Đối với việc tỷ thí của lớp trẻ tuổi trong Vương triều Đại Viêm, gần như mọi người đều ôm hứng thú và hiếu kỳ rất lớn. Bọn họ quả thật rất muốn biết, trong số đông đảo thiên tài tụ tập này đến tột cùng ai có thể thuận lợi giành được danh ngạch Bách Triều Đại Chiến.
Mà mặc dù nói Cuộc chiến Hạt giống tổ chức trong Hoàng cung, thế nhưng điều này hiển nhiên không thể giấu diếm được tất cả mọi người, bởi vậy ngay ngày tiếp theo của cuộc chiến chấm dứt, cả Hoàng Thành đều biết được kết quả cuối cùng. Mà kết quả này khiến cho mọi người cảm thấy kinh dị nhất, không thể nghi ngờ chính là người thanh niên tên gọi là Lâm Động.
Dù sao, trong năm người này thì danh khí của Lâm Động xem như thấp nhất, mặc dù lúc trước cùng giao thủ với Lâm Lang Thiên đã khiến thanh danh của hắn nâng lên rất nhiều, nhưng ở trong mắt nhiều người, hắn và Lâm Lang Thiên, cùng với những nhân tài trẻ tuổi kiệt xuất như Vương Chung vẫn có chênh lệch không nhỏ. Nhưng hôm nay, lúc bọn hắn nghĩ Lâm Động và đám người Lâm Lang Thiên có một khoảng chênh lệch, ấy vậy mà lại thuận lợi giành được một danh ngạch, điều này sao có thể không khiến bọn họ mở rộng tầm mắt được?
Mà bên trong loại mở rộng tầm mắt này vẫn có không ít người lại tỏ vẻ hoài nghi. Mặc dù Cuộc chiến Hạt giống này là hàng thật giá thật, nhưng cũng có vận khí trong đó, nếu như một đường tiến vào, không gặp phải đối thủ có chút khó đối phó thì độ khó của việc giành được danh ngạch hiển nhiên sẽ thấp hơn rất nhiều. Mà những người này đều cho rằng trong lần Cuộc chiến Hạt giống này, vận khí của Lâm Động rất tốt, cho nên thuận buồm xuôi gió một được đi đến cuối cùng.
Đương nhiên, những người ôm suy nghĩ như vậy cũng không quá lâu, bởi vì khi càng nhiều tin tức truyền đến thì bọn họ mới có thể biết chính xác trận quyết đấu trong đợt tuyển chọn. Mà khi bọn họ nghe thấy đối thủ ở vòng cuối cùng của Lâm Động lại chính là Vương Chung của Gia tộc Vương Thị thì không ít người đều trợn mắt há hốc mồm.
Thực lực của Vương Chung, ở một góc độ nào đó mà nói, trong đám trẻ tuổi của Vương triều Đại Viêm tuyệt đối có thể đứng trong hàng ngũ ba hạng đầu. Trước khi bắt đầu Cuộc chiến Hạt giống, rất nhiều người đều dự đoán năm danh ngạch lần này, Vương Chung tất sẽ có một suất, thế nhưng kết quả cuối cùng lại ngoài dự kiến của tất cả mọi người. Không ai ngờ rằng Vương Chung lại thất bại, hơn nữa lại thua trong tay một kẻ xuất thân từ Phân gia trong Gia tộc Lâm Thị mà thanh danh cũng không hề quá mức vang dội.
Mà rất nhiều người bởi vì kết quả như vậy mà vô cùng khiếp sợ, cũng có một số người tâm tư nhanh nhạy trong lòng đều thầm lè lưỡi. Vương Chung đã thua trong tay Lâm Động, như vậy bất kể tin tức này chấn động cỡ nào, ít nhất bọn họ cũng phải tin tưởng thực lực của Lâm Động, ít nhất là sắp sửa vượt qua Vương Chung, nếu không tuyệt đối không thể từ trong tay người này dành được danh ngạch. Dù sao ai cũng tin rằng, danh ngạch này đối với Gia tộc Vương Thị là quan trọng đến mức nào, cho nên dù Vương Chung có phải liều mạng tranh đấu cũng phải dốc hết toàn lực, thế nhưng cuối cùng vẫn bại trong tay Lâm Động.
Chuyện tàn khốc như vậy nói rõ cho mọi người biết cuộc Cuộc chiến Hạt giống lần này không có chút kẽ hở nào, mà Lâm Động quả thật là một con hắc mã thực lực cường hãn khiến người khác lắc đầu lè lưỡi.
Lần này nếu như lại sắp xếp thứ hạng của những cường giả trẻ tuổi trong Vương triều Đại Viêm, xếp ba hạng đầu chắc chắn có một suất của Lâm Động.
Mà lúc cả Hoàng Thành đang xôn xao vì kết quả của cuộc Cuộc chiến Hạt giống thì đám người Lâm Động lại lần nữa tiến vào Hoàng cung từ sớm, hơn nữa dưới sự dẫn dắt của Mạc Tiêu Thiên, đi đến chỗ sâu nhất trong Hoàng cung.
Vị trí của đám người Lâm Động chính là một mảnh rừng rậm nguyên sơ cực kỳ bao la. Mà lúc này, cách phía trước bọn hắn không xa có một tế đàn, trên tế đàn đầy phù văn kỳ lạ, trong mơ hồ có một năng lượng ba động cường đại từ trong đó phát tán ra.
- Thánh Linh Đàm ấn giấu bên trong tế đàn. Tế đàn này là do năm đó Hoàng thất và Tứ đại Gia tộc cùng ba đại tông phái liên thủ dựng nên, ẩn sâu trong Hoàng cung, hai mươi năm mới mở ra một lần.
Bên cạnh Lâm Động lúc này, Lâm Phạm khẽ giải thích.
Lâm Động khẽ gật đầu, trong mắt có chút kinh dị, không ngờ rằng tại Vương triều Đại Viêm lại có Thánh Linh Đàm, vật trước giờ chỉ nghe được trong truyền thuyết này lại là tồn tại thật sự!
- Các vị, người đã đến đông đủ, chúng ta liền động thủ mở tế đàn thôi!
Mạc Tiêu Thiên chậm rãi nhìn xung quanh một lượt, sau đó cao giọng nói.
Nghe thấy lời của hắn, đám người Lâm Phạm khẽ gật đầu, rồi sau đó Tộc trưởng của Tứ đại Gia tộc và Tông chủ của ba đại tông phái cũng đều đi ra, hình thành một vòng tròn, đem tế đàn vây quanh.
- Động thủ!
Mạc Tiêu Thiên dẫn đầu quát khẽ một tiếng, thủ ấn biến ảo, nhất thời, một đạo cột sáng từ trong tay bạo xuất, sau đó liền bắn thẳng vào trong tế đàn.
Mà khi Mạc Tiêu Thiên động thủ, đám người Lâm Phạm cũng lập tức theo sau, từng đạo cột sáng liên tiếp bắn ra, cuối cùng chiếu rọi bên trên tế đàn.
Ong ong!
Dưới cột sáng bao phủ, tế đàn phát ra tiếng ong ong kỳ dị, rồi sau đó một đạo vòng sáng dưới ánh mắt chăm chú của đám người Lâm Động chậm rãi hạ xuống tế đàn, rồi sau đó tràn ra, hóa thành một dòng suối năng lượng to lớn. Trong mơ hồ Lâm Động có thể cảm nhận được một năng lượng kỳ dị cực kỳ cường đại từ trong vòng ánh sáng này thẩm thấu ra.
- Trong vòng sáng chính là Thánh Linh Đàm. Mạc Lăng, Lâm Lang Thiên, năm người các ngươi nhanh chóng tiến vào trong đó, về phần có thể nhận được chỗ tốt gì ở trong đó thì còn phải xem năng lực và bản lĩnh của bản thân!
Lúc vòng sáng ngưng tụ lại, Mạc Tiêu Thiên trầm giọng quát.
- Rõ!
Nghẽ thấy tiếng quát của Mạc Tiêu Thiên, trong mắt năm người Lâm Động đều xẹt qua một tia nóng rực. Bọn họ đều hiểu độ trân quý của Thánh Linh Đàm, hai mươi năm mới mở ra một lần, loại kỳ ngộ này không phải là tùy tiện thì có thể gặp.
Vù!
Thanh âm vừa dứt, thân hình Mạc Lăng lập tức hóa thành một đạo thân ảnh mơ hồ, lao ra, rồi sau đó xông vào trong vòng ánh sáng, biến mất không nhìn thấy đâu nữa.
Mà sau lưng Mạc Lăng, Đỗ Vân và Man Sơn cũng đuổi theo, vẻ mặt hưng phấn xông vào trong vòng sáng. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Nhìn ba người thuận lợi tiến vào, Lâm Lang Thiên khẽ gật đầu, rồi sau đó liếc qua Lâm Động, sâu trong ánh mắt xẹt qua một tia âm lãnh, rồi sau đó cũng vọt vào.
Lâm Động thấy vậy, hai mắt hơi nhíu lại. Lâm Lang Thiên dường như không lúc nào là không nghĩ biệp pháp đối phó hắn, xem ra trong lúc ở trong Thánh Linh Đàm phải cẩn thận một chút.
Trong lòng xẹt qua suy nghĩ này, bàn tay Lâm Động nhẹ nhàng vỗ Tiểu Viêm được giấu trong tay áo, rồi sau đó cười, thân hình khẽ động, trực tiếp phóng vào trong vòng ánh sáng, cuối cùng cũng biến mất.
Mà theo năm người đều tiến vào trong vòng sáng, xung quanh tế đàn, đám người Mạc Tiêu Thiên cũng trực tiếp ngồi xếp bằng xuống, không ngừng thúc dục năng lượng duy trì vòng ánh sáng thành hình. Bọn họ cần phải kiên trì cho đến khi đám người Lâm Động đi ra trở lại.
o0o
Lúc Lâm Động xông vào trong vòng sáng, trước mắt liền xuất hiện bóng tối trong chốc lát, chợt sau đó ánh sáng nhu hòa liền tràn ngập ánh mắt, một mùi thơm mang theo chút mùi vị ẩm ướt ập vào mặt.
Ánh mắt Lâm Động vừa chuyển, lúc này ở trước mắt hắn liền xuất hiện một cái đầm nước khổng lồ. Nước hồ màu bích lục, nhìn bên trên mặt đầm tràn ngập sinh cơ. Một cỗ năng lượng tinh thuần đến kinh người không ngừng từ trong nước đầm phát tán ra. Lâm Động hít một hơi, lập tức cảm thấy thoải mái đến mức không nhịn được phát ra tiếng rên rỉ, vô số tế bào giãn ra giống như đang reo hò nhảy múa.
- Đây chính là Thánh Linh Đàm sao? Năng lượng quả nhiên vô cùng kinh ngươi!
Lâm Động ngạc nhiên nhìn nước đầm màu bích lục thần kỳ, thì thào lẩm bẩm.
Lúc này, phía trên đầm nước, đám người Mạc Lăng đang tu tập tại đó, Lâm Động nhìn thấy vậy cũng phóng tới. Nhìn thấy Lâm Động phóng tới, Mạc Lăng hướng về phía hắn mỉm cười rồi sau đó chỉ xuống Thánh Linh Đàm nói:
- Các vị, theo quy củ, trong Thánh Linh Đàm chia làm năm khu vực, Đông Tây Nam Bắc và Trung ương, chúng ta năm người vừa vặn chiếm mỗi người một phương. Chỉ có điều vì để công bằng và đạt được mục đích, việc giành lấy khu vực nào hãy rút thăm quyết định, thế nào?
Mạc Lăng quả thật không hổ là người của Hoàng thất, khí chất tự nhiên lúc nói chuyện liền thuyết phục mọi người, bởi vậy, đối với lời nói hợp tình hợp lý của hắn, ngay cả Lâm Động cũng không nói gì phản đối.
Lâm Lang Thiên ở một bên cười nhạt một tiếng, không ai biết hắn đang suy nghĩ gì.
Nhìn thấy mọi người không phản đối, Mạc Lăng tiện tay xuất ra một vài điểm ánh sáng, Lâm Động tiện tay chụp một cái, quang mang tán đi, trên trang giấy viết chữ "Đông".
Mà lúc Lâm Động giành được vị trí của hắn, bốn người còn lại cũng đều tự mình ấn chứng kết quả, xem như không có vấn đề gì.
- Các vị, năng lượng trong Thánh Linh Đàm có hạn, chỉ có điều từ một góc độ nào đó mà nói thì có thể cướp đoạt. Chỉ có điều, ta hy vọng mọi người có thể hòa thuận một chút, miễn dẫn đến tranh chấp.
Nhìn thấy phân chia vị trí xong, Mạc Lăng lại lần nữa lên tiếng. Lúc nói chuyện, ánh mắt của hắn liếc về phía Lâm Động và Lâm Lang Thiên một cái thật sâu.
- Không ai trêu chọc, ta tự nhiên rất vui lòng hòa thuận!
Thanh âm bình thản của Lâm Động phát ra, rồi sau đó chắp tay với ba người Mạc Lăng, trực tiếp phi thân về phía Đông của Thánh Linh Đàm. Hắn không phải là người ngang ngược không biết nói đạo lý, hơn nữa hắn và ba người Mạc Lăng, Đỗ Vân, Man Sơn cũng không có ân oán gì, tất nhiên sẽ không chủ động cướp đoạt năng lượng Thánh Linh Đàm của bọn họ. Đương nhiên, nếu như quả thật có người đánh chủ ý với hắn, vậy hắn cũng chỉ có thể tuận tiện đoạt một phần của đối phương thôi.
Thấy vậy, Lâm Lang Thiên ngược lại cười một tiếng, cũng không nói nhiều, xoay người bay về phía khu vực của hắn. Chỉ là trong lúc xoay người, trên gương mặt của hắn lại xuất hiện một tia hàn ý.
- Muốn đấu với ta, Lâm Động, bây giờ ta sẽ cho ngươi đến Thánh Linh Đàm mà không chút thu hoạch quay về!
Vũ Động Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Động Càn Khôn
Story
Chương 389: Thánh Linh Đàm
10.0/10 từ 44 lượt.