Vũ Động Càn Khôn
Chương 371: Tàn khốc
Trước vô vàn ánh mắt kính phục của mọi người, đạo quang ảnh đó chầm chầm ngừng lại, hiện rõ thân ảnh, chính là Tộc trưởng Gia tộc Lâm Thị, Lâm Phạm.
Sau khi hiện thân, Lâm Phạm quét mắt nhìn đống lộn xộn trên mặt đất, mắt tóe lên nộ hỏa. Sau đó hắn quay sang nhìn Lâm Động, đang định lên tiếng thì bỗng nhìn thấy ngọn núi đen biến trở về kích cỡ bằng bàn tay trong tay Lâm Động, thân thể hắn khẽ rung lên, kinh ngạc nói:
- Ngươi thu phục được Trọng Ngục Phong rồi?
- May mắn thôi!
Lâm Động gật đầu. Hắn cũng biết hành động này sẽ gây kinh ngạc thế nào cho bọn Lâm Phạm. Dù gì thì bọn họ cũng đã từng thất bại trên Trọng Ngục Phong, giờ thấy Linh bảo mình không làm gì nổi đã rơi vào tay Lâm Động, sao có thể bình tĩnh được cơ chứ?
Lâm Phạm nhìn Lâm Động với ánh mắt có phần kỳ dị, trong lòng có cảm giác gã thanh niên trước mặt này càng ngày càng khó nắm bắt. Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều về điều này, trầm giọng hỏi:
- Chuyện này là thế nào?
Cái hắn nói đến đương nhiên là cái đống bừa bộn kia. Thân là Tộc trưởng, trong nội bộ Gia tộc lại gây ra náo loạn như thế này, sao có thể không nổi giận được chứ?
- Tộc trưởng, bốn người chúng ta đang bảo vệ ở đây, vốn cảm giác được trong Tộc Tàng có điều khác lạ, kiểm tra thì phát hiện nguyên lực trong Tộc Tàng bỗng biến mất một cách kỳ lạ. Hơn nữa Linh bảo bên trong cũng bị tổn hại. Vốn chúng ta muốn Lâm Động có lời giải thích, nhưng ai ngờ hắn quá mức ngông nghênh, ra tay thẳng với bốn người chúng tôi!
Thấy Lâm Phạm, Lâm Trí vừa rồi gần như bị Lâm Động đánh rụng hết hàm răng, lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng tố giác Lâm Động với giọng nói đầy oán hận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nghe vậy, Lâm Phạm khẽ nhíu mày. Có thể trở thành Tộc trưởng của Gia tộc Lâm Thị, đương nhiên Lâm Phạm không phải kẻ ngu ngốc, vì thế hắn cũng không thể chỉ nghe lời một mình phía Lâm Trí. Hắn quay sang Lâm Động, hỏi:
- Là như vậy sao?
Lâm Động lắc đầu, ánh mắt có phần thương hại nhìn Lâm Trí:
- Làm Trưởng lão như ngươi thật mất mặt Gia tộc Lâm Thị!
Nghe thế, Lâm Trí càng giận đến mặt đỏ bừng bừng. Nhưng lão cũng hiểu với thực lực của mình, căn bản không phải đối thủ của Lâm Động.
- Tộc trưởng, lần này ta vừa vào Tộc Tàng đã bị đánh lén. Có kẻ ngầm sắp đặt trận pháp muốn ta bỏ mạng ở trong đó. Có điều may mắn ta phát hiện được nên mới thoát khỏi kiếp nạn này. Chỉ là, trong khi tránh sự công kích của trận pháp, ta cũng chẳng may làm hỏng mất một số Linh bảo. Mà người có thể khống chế trận pháp trong Tộc Tàng thì chỉ có bốn người Trưởng lão Lâm Trí mà tôi. Ta nghĩ quanh đây có trang bị có thể điều khiển trận pháp trong Tộc Tàng, Tộc trưởng có thể phái người kiểm tra là biết.
Nghe Lâm Động nói vậy, sắc mặt Lâm Trí bất giác thay đổi. Lâm Phạm cau mày một cái rồi gật đầu với Lâm Mục. Lâm Mục nhanh chóng đi vào lầu gác, một lúc sau trở ra, bẩm báo:
- Tộc trưởng, trang bị thao túng trận pháp đã bị phá hỏng, bên trên vẫn còn dấu vết có người sử dụng…
Lâm Mục nói nhỏ.
- Lâm Trí, ngươi to gan thật!
Mặt Lâm Phạm biến sắc, quát lớn với Lâm Trí.
Thấy sự việc bị bại lộ, mặt mày Lâm Trí tái mét, muốn mở miệng giảo biện, nhưng nhìn ánh mắt sắc bén của Lâm Phạm thân thể không khỏi run rẩy một trận, vội vàng nhìn về phía Lâm Lang Thiên.
- Tộc trưởng, chuyện này dù có lỗi của Trưởng lão Lâm Trí, nhưng Lâm Động thật sự cũng quá ngông cuồng. Trong Tứ đại Gia tộc đã từng có chuyện tử đệ Gia tộc đả thương Trưởng lão chưa? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì ảnh hưởng sẽ rất lớn!
Lâm Lang Thiên trầm giọng nói.
- Được rồi! Ta biết ân oán giữa các ngươi, nhưng ta không muốn nhìn thấy cảnh người trong Gia tộc tàn sát lẫn nhau. Chuyện hôm nay ta có thể không truy cứu Lâm Trí, nhưng thời gian sắp tới, ngươi và Lâm Động phải ngoan ngoãn cho ta. Ba ngày sau cùng ta đến Hoàng Thành tham gia Cuộc chiến Hạt giống. Muốn so tài cao thấp thì phải xem ai sẽ giành được thành tích trong Bách Triều Đại Chiến. Chỉ có người ưu tú thật sự mới có tư cách đảm nhiệm vai trò người kế thừa Gia tộc.
Những tộc nhân đứng xung quanh nghe Lâm Phạm nói vậy đều run lên một trận. Bọn họ có thể hiểu được ý của Lâm Phạm, ai giành được vị trí cao trong Bách Triều Đại Chiến mới là người kế thừa thật sự của Gia tộc Lâm Thị, đồng thời cũng sẽ có được quyền lợi vượt xa đối phương.
Cũng có nghĩa là, trong Cuộc chiến Hạt giống này, nếu Lâm Lang Thiên thành công thì Lâm Động sẽ mãi mãi không có cơ hội ngóc đầu dậy. Đến lúc đó, với địa vị của mình, nếu Lâm Lang Thiên thật sự muốn hạ thủ với Lâm Động thì ngay cả Lâm Phạm cũng chẳng thể nhúng tay can thiệp. Thậm chí sẽ không loại trừ khả năng Lâm Phạm sẽ đích thân ra tay giúp Lâm Lang Thiên đối phó Lâm Động nữa!
Vì giá trị của Lâm Lang Thiên lúc đó sẽ vượt xa so với Lâm Động!
Đương nhiên nếu ngược lại thì Lâm Lang Thiên sẽ hoàn toàn bị Lâm Động áp chế, mà địa vị tối cao của hắn trong Gia tộc cũng sẽ bị Lâm Động thay thế.
Đây là cuộc tranh đấu rất tàn khốc, bất luận ai thua cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt!
Nếu nói cuộc chiến ở Tộc Hội khiến Lâm Động có tư cách ngồi ngang hàng với Lâm Lang Thiên thì Cuộc chiến Hạt giống này rất có khả năng giúp hắn vượt qua Lâm Lang Thiên, trở thành nhân vật hàng đầu của Gia tộc Lâm Thị!
Đương nhiên cũng có khả năng hắn sẽ bị đàn áp lần nữa, và mọi thành tựu, vinh quang trước đó sẽ tan thành mây khói.
Lâm Động cầm trong tay Trọng Ngục Phong, ánh mắt vẫn bình tĩnh như vậy. Lời nói của Lâm Phạm có phần lãnh đạm khắc nghiệt, nhưng cũng khiến hắn hiểu được tầm quan trọng của thực lực chính bản thân mình.
Tuy hắn không để tâm cái gọi là Gia tộc Lâm Thị này, nhưng dù sao thì người thân của hắn vẫn ở đó, dù là chỉ vì họ, hắn cũng phải trở thành nhân vật hàng đầu của Gia tộc Lâm Thị.
- Vâng!
Từ trong đáy mắt Lâm Lang Thiên tràn ngập sát ý lạnh lẽo. Hắn trừng mắt nhìn sắc mặt Lâm Động đầy bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên. Cũng tốt, chỉ cần đợi hắn thành công trong Cuộc chiến Hạt giống này, hắn sẽ cho Lâm Động hiểu rằng, mèo vẫn hoàn mèo mà thôi!
- Thôi được rồi, giải tán! Ba ngày sau các người cùng ta lên đường đến Hoàng Thành!
Lâm Phạm gật đầu rồi cũng không nói gì hơn, thân hình khẽ động rồi biến mất.
Sau khi Lâm Phạm rời đi không khí căng thẳng mới được giải tỏa. Vô số ánh nhìn kỳ dị hướng về phía hai đạo thân ảnh trên bầu trời. Nhưng lúc này không còn ai dám có nửa câu châm chọc Lâm Động hoặc nịnh nọt Lâm Lang Thiên nữa. Vì chẳng ai có thể biết được ai sẽ là người thành công trong Cuộc chiến Hạt giống…
Những lời Lâm Phạm nói vừa rồi khiến họ hiểu rằng, người giành chiến thắng cuối cùng mới là người kế thừa của Gia tộc Lâm Thị. Lúc này mà thể hiện thái độ bừa bãi, e là sau này sẽ phải hối hận!
Vì thế mà mọi người nhìn nhau rồi trầm mặc lặng lẽ rời đi. Cuộc tranh đấu này nếu họ mà chen vào chỉ sợ sẽ thịt nát xương tan.
- Lâm Động, hãy tranh thủ thời gian đi, ngày ngươi giễu võ giương oai không còn nhiều nữa đâu!
Lâm Lang Thiên nhìn Lâm Động cười nham hiểm, rồi quay người đi trong hiên ngang.
- Câu này phải để ta nói mới phải!
Nhìn bóng dáng Lâm Lang Thiên rời đi, Lâm Động cũng cười nhạt, sát ý tận sâu đáy mắt cuộn lên.
Dứt lời, hắn cũng biến thành một đạo lưu quang biến mất trước ánh mắt của mọi người.
o0o
Chuyện bên ngoài Tộc Tàng rất nhanh đã truyền khắp Gia tộc Lâm Thị, khi tất cả người Nội tộc biết đến câu nói của Lâm Phạm thì không một ai không bị chấn động. Rõ ràng Lâm Phạm đã biết ân oán giữa Lâm Động và Lâm Lang Thiên khó lòng điều hòa, hắn nhất thiết phải chọn một người. Mà sự lựa chọn này hắn đã đặt vào Cuộc chiến Hạt giống, chỉ cần ai giành chiến thắng sẽ lập tức được sự ủng hộ của cả Gia tộc Lâm Thị, bất luận người đó là ai, Lâm Lang Thiên hay Lâm Động.
Đến lúc đó, kết cục của người còn lại thì có lẽ sẽ rất thê thảm…
Ai cũng biết, lần Cuộc chiến Hạt giống này sẽ quyết định ai mới là niềm kiêu hãnh thật sự của Gia tộc Lâm Thị.
o0o
Tại một nơi u tĩnh của Gia tộc, một nhóm người đang quây quần, tiếng cười tiếng nói truyền ra, là đám người Lâm Chấn Thiên, Lâm Khiếu.
- Động nhi, con lại xung đột với Lâm Lang Thiên à?
Trong thạch đình, Lâm Khiếu nhìn Lâm Động nói.
- Oán hận của hắn với con vô cùng lớn, dù con không gây hấn thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho con.
Lâm Động cười khẽ:
- Hai ngày sau con sẽ cùng Tộc trưởng Lâm Phạm đến Hoàng Thành tham gia Cuộc chiến Hạt giống. Cha và mọi người định ở ở lại Nội tộc hay về Viêm Thành?
- Ta và gia gia con cũng đã bàn bạc, Nội tộc tuy lớn mạnh nhưng không thích hợp với chúng ta, vì thế sau khi con đi chúng ta cũng về Viêm Thành.
Lâm Khiếu cười nói.
Lâm Động gật đầu. Trong Nội tộc, quan hệ giữa các phái hệ rất phức tạp, nếu Lâm Khiếu bọn họ ở lại thì hắn có phần không yên tâm. Tuy Viêm Thành không so sánh được với Lâm Thành nhưng ít nhất là nó yên ổn. Ở đó Lâm gia Viêm Thành cũng có thực lực không yếu, có lẽ ở đó vẫn tốt hơn.
- Lần này con đi có lẽ cũng sẽ khá lâu, con có đưa Thanh Đàn theo không? Nha đầu này thiên phú rất lớn, nếu phát triển tốt, sau này thành tựu cũng không tệ, hơn nữa nó cũng muốn ở bên con.
Lâm Khiếu bỗng nói.
Lâm Động trầm mặc một chút rồi lắc đầu:
- Con lần này sẽ phải trải qua rất nhiều nguy hiểm, nếu Thanh Đàn theo con thì lành ít dữ nhiều. Tuy nàng ấy có thiên phú, nhưng con mong muốn nàng được bình yên bên cạnh mọi người. Thế giới ngoài kia để người làm ca ca như con xông pha là đủ rồi.
Lâm Động hiểu rõ, Cuộc chiến Hạt giống sắp tới, thậm chí Bách Triều Đại Chiến đều vô cùng nguy hiểm, ngay cả bản thân hắn cũng không chắc có thể vượt qua, nếu đem theo Thanh Đàn thì có lẽ sẽ còn nguy hiểm hơn.
- Ừm, con đã quyết định thế thì cứ làm vậy đi. Nha đầu Thanh Đàn này, có lẽ hai năm nay cũng có chút kỳ ngộ, chỉ là nó không nói ra, bọn ta cũng chẳng biết làm thế nào. Sau này nó chọn con đường nào thì cứ để tự nó quyết định, chúng ta cũng không tiện can thiệp.
Lâm Khiếu nói.
Lâm Động gật gật đầu.
- Ngoài ra…
Lâm Khiếu hơi ngừng lại, ngẩng lên nhìn đứa con trai cao tương đương mình, nét mặt nghiêm nghị:
- Ở bên ngoài con phải tự bảo vệ mình, xông pha mệt rồi thì về nhà, chúng ta đều đợi con!
Nhìn gương mặt ôn hòa của Lâm Khiếu, Lâm Động cảm giác sống mũi cay cay. Hắn hít sâu một hơi, ngẩng lên nhìn bầu trời rồi khẽ cười, trong lòng thầm nghĩ:
- Phụ thân, chính vì muốn bảo vệ mọi người khỏi nguy hiểm nên con mới đi xông pha. Nhưng sức mạnh hiện nay của con vẫn chưa đạt được đến mức độ có thể bảo vệ được mọi người…
Vũ Động Càn Khôn
Sau khi hiện thân, Lâm Phạm quét mắt nhìn đống lộn xộn trên mặt đất, mắt tóe lên nộ hỏa. Sau đó hắn quay sang nhìn Lâm Động, đang định lên tiếng thì bỗng nhìn thấy ngọn núi đen biến trở về kích cỡ bằng bàn tay trong tay Lâm Động, thân thể hắn khẽ rung lên, kinh ngạc nói:
- Ngươi thu phục được Trọng Ngục Phong rồi?
- May mắn thôi!
Lâm Động gật đầu. Hắn cũng biết hành động này sẽ gây kinh ngạc thế nào cho bọn Lâm Phạm. Dù gì thì bọn họ cũng đã từng thất bại trên Trọng Ngục Phong, giờ thấy Linh bảo mình không làm gì nổi đã rơi vào tay Lâm Động, sao có thể bình tĩnh được cơ chứ?
Lâm Phạm nhìn Lâm Động với ánh mắt có phần kỳ dị, trong lòng có cảm giác gã thanh niên trước mặt này càng ngày càng khó nắm bắt. Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều về điều này, trầm giọng hỏi:
- Chuyện này là thế nào?
Cái hắn nói đến đương nhiên là cái đống bừa bộn kia. Thân là Tộc trưởng, trong nội bộ Gia tộc lại gây ra náo loạn như thế này, sao có thể không nổi giận được chứ?
- Tộc trưởng, bốn người chúng ta đang bảo vệ ở đây, vốn cảm giác được trong Tộc Tàng có điều khác lạ, kiểm tra thì phát hiện nguyên lực trong Tộc Tàng bỗng biến mất một cách kỳ lạ. Hơn nữa Linh bảo bên trong cũng bị tổn hại. Vốn chúng ta muốn Lâm Động có lời giải thích, nhưng ai ngờ hắn quá mức ngông nghênh, ra tay thẳng với bốn người chúng tôi!
Thấy Lâm Phạm, Lâm Trí vừa rồi gần như bị Lâm Động đánh rụng hết hàm răng, lập tức nhảy dựng lên, lớn tiếng tố giác Lâm Động với giọng nói đầy oán hận. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Nghe vậy, Lâm Phạm khẽ nhíu mày. Có thể trở thành Tộc trưởng của Gia tộc Lâm Thị, đương nhiên Lâm Phạm không phải kẻ ngu ngốc, vì thế hắn cũng không thể chỉ nghe lời một mình phía Lâm Trí. Hắn quay sang Lâm Động, hỏi:
- Là như vậy sao?
Lâm Động lắc đầu, ánh mắt có phần thương hại nhìn Lâm Trí:
- Làm Trưởng lão như ngươi thật mất mặt Gia tộc Lâm Thị!
Nghe thế, Lâm Trí càng giận đến mặt đỏ bừng bừng. Nhưng lão cũng hiểu với thực lực của mình, căn bản không phải đối thủ của Lâm Động.
- Tộc trưởng, lần này ta vừa vào Tộc Tàng đã bị đánh lén. Có kẻ ngầm sắp đặt trận pháp muốn ta bỏ mạng ở trong đó. Có điều may mắn ta phát hiện được nên mới thoát khỏi kiếp nạn này. Chỉ là, trong khi tránh sự công kích của trận pháp, ta cũng chẳng may làm hỏng mất một số Linh bảo. Mà người có thể khống chế trận pháp trong Tộc Tàng thì chỉ có bốn người Trưởng lão Lâm Trí mà tôi. Ta nghĩ quanh đây có trang bị có thể điều khiển trận pháp trong Tộc Tàng, Tộc trưởng có thể phái người kiểm tra là biết.
Nghe Lâm Động nói vậy, sắc mặt Lâm Trí bất giác thay đổi. Lâm Phạm cau mày một cái rồi gật đầu với Lâm Mục. Lâm Mục nhanh chóng đi vào lầu gác, một lúc sau trở ra, bẩm báo:
- Tộc trưởng, trang bị thao túng trận pháp đã bị phá hỏng, bên trên vẫn còn dấu vết có người sử dụng…
Lâm Mục nói nhỏ.
- Lâm Trí, ngươi to gan thật!
Mặt Lâm Phạm biến sắc, quát lớn với Lâm Trí.
Thấy sự việc bị bại lộ, mặt mày Lâm Trí tái mét, muốn mở miệng giảo biện, nhưng nhìn ánh mắt sắc bén của Lâm Phạm thân thể không khỏi run rẩy một trận, vội vàng nhìn về phía Lâm Lang Thiên.
- Tộc trưởng, chuyện này dù có lỗi của Trưởng lão Lâm Trí, nhưng Lâm Động thật sự cũng quá ngông cuồng. Trong Tứ đại Gia tộc đã từng có chuyện tử đệ Gia tộc đả thương Trưởng lão chưa? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì ảnh hưởng sẽ rất lớn!
Lâm Lang Thiên trầm giọng nói.
- Được rồi! Ta biết ân oán giữa các ngươi, nhưng ta không muốn nhìn thấy cảnh người trong Gia tộc tàn sát lẫn nhau. Chuyện hôm nay ta có thể không truy cứu Lâm Trí, nhưng thời gian sắp tới, ngươi và Lâm Động phải ngoan ngoãn cho ta. Ba ngày sau cùng ta đến Hoàng Thành tham gia Cuộc chiến Hạt giống. Muốn so tài cao thấp thì phải xem ai sẽ giành được thành tích trong Bách Triều Đại Chiến. Chỉ có người ưu tú thật sự mới có tư cách đảm nhiệm vai trò người kế thừa Gia tộc.
Những tộc nhân đứng xung quanh nghe Lâm Phạm nói vậy đều run lên một trận. Bọn họ có thể hiểu được ý của Lâm Phạm, ai giành được vị trí cao trong Bách Triều Đại Chiến mới là người kế thừa thật sự của Gia tộc Lâm Thị, đồng thời cũng sẽ có được quyền lợi vượt xa đối phương.
Cũng có nghĩa là, trong Cuộc chiến Hạt giống này, nếu Lâm Lang Thiên thành công thì Lâm Động sẽ mãi mãi không có cơ hội ngóc đầu dậy. Đến lúc đó, với địa vị của mình, nếu Lâm Lang Thiên thật sự muốn hạ thủ với Lâm Động thì ngay cả Lâm Phạm cũng chẳng thể nhúng tay can thiệp. Thậm chí sẽ không loại trừ khả năng Lâm Phạm sẽ đích thân ra tay giúp Lâm Lang Thiên đối phó Lâm Động nữa!
Vì giá trị của Lâm Lang Thiên lúc đó sẽ vượt xa so với Lâm Động!
Đương nhiên nếu ngược lại thì Lâm Lang Thiên sẽ hoàn toàn bị Lâm Động áp chế, mà địa vị tối cao của hắn trong Gia tộc cũng sẽ bị Lâm Động thay thế.
Đây là cuộc tranh đấu rất tàn khốc, bất luận ai thua cũng sẽ phải trả một cái giá rất đắt!
Nếu nói cuộc chiến ở Tộc Hội khiến Lâm Động có tư cách ngồi ngang hàng với Lâm Lang Thiên thì Cuộc chiến Hạt giống này rất có khả năng giúp hắn vượt qua Lâm Lang Thiên, trở thành nhân vật hàng đầu của Gia tộc Lâm Thị!
Đương nhiên cũng có khả năng hắn sẽ bị đàn áp lần nữa, và mọi thành tựu, vinh quang trước đó sẽ tan thành mây khói.
Lâm Động cầm trong tay Trọng Ngục Phong, ánh mắt vẫn bình tĩnh như vậy. Lời nói của Lâm Phạm có phần lãnh đạm khắc nghiệt, nhưng cũng khiến hắn hiểu được tầm quan trọng của thực lực chính bản thân mình.
Tuy hắn không để tâm cái gọi là Gia tộc Lâm Thị này, nhưng dù sao thì người thân của hắn vẫn ở đó, dù là chỉ vì họ, hắn cũng phải trở thành nhân vật hàng đầu của Gia tộc Lâm Thị.
- Vâng!
Từ trong đáy mắt Lâm Lang Thiên tràn ngập sát ý lạnh lẽo. Hắn trừng mắt nhìn sắc mặt Lâm Động đầy bình tĩnh, khóe miệng nhếch lên. Cũng tốt, chỉ cần đợi hắn thành công trong Cuộc chiến Hạt giống này, hắn sẽ cho Lâm Động hiểu rằng, mèo vẫn hoàn mèo mà thôi!
- Thôi được rồi, giải tán! Ba ngày sau các người cùng ta lên đường đến Hoàng Thành!
Lâm Phạm gật đầu rồi cũng không nói gì hơn, thân hình khẽ động rồi biến mất.
Sau khi Lâm Phạm rời đi không khí căng thẳng mới được giải tỏa. Vô số ánh nhìn kỳ dị hướng về phía hai đạo thân ảnh trên bầu trời. Nhưng lúc này không còn ai dám có nửa câu châm chọc Lâm Động hoặc nịnh nọt Lâm Lang Thiên nữa. Vì chẳng ai có thể biết được ai sẽ là người thành công trong Cuộc chiến Hạt giống…
Những lời Lâm Phạm nói vừa rồi khiến họ hiểu rằng, người giành chiến thắng cuối cùng mới là người kế thừa của Gia tộc Lâm Thị. Lúc này mà thể hiện thái độ bừa bãi, e là sau này sẽ phải hối hận!
Vì thế mà mọi người nhìn nhau rồi trầm mặc lặng lẽ rời đi. Cuộc tranh đấu này nếu họ mà chen vào chỉ sợ sẽ thịt nát xương tan.
- Lâm Động, hãy tranh thủ thời gian đi, ngày ngươi giễu võ giương oai không còn nhiều nữa đâu!
Lâm Lang Thiên nhìn Lâm Động cười nham hiểm, rồi quay người đi trong hiên ngang.
- Câu này phải để ta nói mới phải!
Nhìn bóng dáng Lâm Lang Thiên rời đi, Lâm Động cũng cười nhạt, sát ý tận sâu đáy mắt cuộn lên.
Dứt lời, hắn cũng biến thành một đạo lưu quang biến mất trước ánh mắt của mọi người.
o0o
Chuyện bên ngoài Tộc Tàng rất nhanh đã truyền khắp Gia tộc Lâm Thị, khi tất cả người Nội tộc biết đến câu nói của Lâm Phạm thì không một ai không bị chấn động. Rõ ràng Lâm Phạm đã biết ân oán giữa Lâm Động và Lâm Lang Thiên khó lòng điều hòa, hắn nhất thiết phải chọn một người. Mà sự lựa chọn này hắn đã đặt vào Cuộc chiến Hạt giống, chỉ cần ai giành chiến thắng sẽ lập tức được sự ủng hộ của cả Gia tộc Lâm Thị, bất luận người đó là ai, Lâm Lang Thiên hay Lâm Động.
Đến lúc đó, kết cục của người còn lại thì có lẽ sẽ rất thê thảm…
Ai cũng biết, lần Cuộc chiến Hạt giống này sẽ quyết định ai mới là niềm kiêu hãnh thật sự của Gia tộc Lâm Thị.
o0o
Tại một nơi u tĩnh của Gia tộc, một nhóm người đang quây quần, tiếng cười tiếng nói truyền ra, là đám người Lâm Chấn Thiên, Lâm Khiếu.
- Động nhi, con lại xung đột với Lâm Lang Thiên à?
Trong thạch đình, Lâm Khiếu nhìn Lâm Động nói.
- Oán hận của hắn với con vô cùng lớn, dù con không gây hấn thì hắn cũng sẽ không bỏ qua cho con.
Lâm Động cười khẽ:
- Hai ngày sau con sẽ cùng Tộc trưởng Lâm Phạm đến Hoàng Thành tham gia Cuộc chiến Hạt giống. Cha và mọi người định ở ở lại Nội tộc hay về Viêm Thành?
- Ta và gia gia con cũng đã bàn bạc, Nội tộc tuy lớn mạnh nhưng không thích hợp với chúng ta, vì thế sau khi con đi chúng ta cũng về Viêm Thành.
Lâm Khiếu cười nói.
Lâm Động gật đầu. Trong Nội tộc, quan hệ giữa các phái hệ rất phức tạp, nếu Lâm Khiếu bọn họ ở lại thì hắn có phần không yên tâm. Tuy Viêm Thành không so sánh được với Lâm Thành nhưng ít nhất là nó yên ổn. Ở đó Lâm gia Viêm Thành cũng có thực lực không yếu, có lẽ ở đó vẫn tốt hơn.
- Lần này con đi có lẽ cũng sẽ khá lâu, con có đưa Thanh Đàn theo không? Nha đầu này thiên phú rất lớn, nếu phát triển tốt, sau này thành tựu cũng không tệ, hơn nữa nó cũng muốn ở bên con.
Lâm Khiếu bỗng nói.
Lâm Động trầm mặc một chút rồi lắc đầu:
- Con lần này sẽ phải trải qua rất nhiều nguy hiểm, nếu Thanh Đàn theo con thì lành ít dữ nhiều. Tuy nàng ấy có thiên phú, nhưng con mong muốn nàng được bình yên bên cạnh mọi người. Thế giới ngoài kia để người làm ca ca như con xông pha là đủ rồi.
Lâm Động hiểu rõ, Cuộc chiến Hạt giống sắp tới, thậm chí Bách Triều Đại Chiến đều vô cùng nguy hiểm, ngay cả bản thân hắn cũng không chắc có thể vượt qua, nếu đem theo Thanh Đàn thì có lẽ sẽ còn nguy hiểm hơn.
- Ừm, con đã quyết định thế thì cứ làm vậy đi. Nha đầu Thanh Đàn này, có lẽ hai năm nay cũng có chút kỳ ngộ, chỉ là nó không nói ra, bọn ta cũng chẳng biết làm thế nào. Sau này nó chọn con đường nào thì cứ để tự nó quyết định, chúng ta cũng không tiện can thiệp.
Lâm Khiếu nói.
Lâm Động gật gật đầu.
- Ngoài ra…
Lâm Khiếu hơi ngừng lại, ngẩng lên nhìn đứa con trai cao tương đương mình, nét mặt nghiêm nghị:
- Ở bên ngoài con phải tự bảo vệ mình, xông pha mệt rồi thì về nhà, chúng ta đều đợi con!
Nhìn gương mặt ôn hòa của Lâm Khiếu, Lâm Động cảm giác sống mũi cay cay. Hắn hít sâu một hơi, ngẩng lên nhìn bầu trời rồi khẽ cười, trong lòng thầm nghĩ:
- Phụ thân, chính vì muốn bảo vệ mọi người khỏi nguy hiểm nên con mới đi xông pha. Nhưng sức mạnh hiện nay của con vẫn chưa đạt được đến mức độ có thể bảo vệ được mọi người…
Vũ Động Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Động Càn Khôn
Story
Chương 371: Tàn khốc
10.0/10 từ 44 lượt.