Vũ Động Càn Khôn
Chương 352: Ta cho ngươi một chữ
Thua rồi!
Dưới vô số ánh mắt nhìn, hiệp cuối cùng, Lâm Thanh, Lâm Mộc, hai thiên tài chỉ thua kém Lâm Lang Thiên trong Gia tộc Lâm Thị đã hoàn toàn bại dưới tay Lâm Động!
Sự kinh hãi dần dần chiếm lĩnh gương mặt tất cả mọi người, họ nhìn hai rãnh sâu dưới đất, không còn nghi ngờ gì nữa, nỗi kinh hoàng đã đến cực điểm.
Không một ai lại nghĩ có kết cục như vậy, ai cũng cho rằng chỉ là Lâm Động đã cuồng ngôn loạn ngữ, nhưng lúc này, những điệu cười chế giễu chuẩn bị xem kịch hay của họ đã đóng băng trên gương mặt, nhìn rất hoạt kê và nực cười.
Một sự im lặng chết chóc như bao trùm lấy đấu trường, cuối cùng thì nổ ra một tràng pháo tay kinh thiên động địa.
Trong những ánh mắt một lần nữa nhìn con người trẻ tuổi kia không còn chút chế giễu nào nữa, có chăng chỉ là sự kính sợ một cường giả.
Những năm gần đây, đệ tử của Gia tộc Lâm Thị đa phần đều là người của Nội tộc được vẻ vang, những người thuộc Phân gia chỉ có thể theo đuôi. Nhưng nay lần đầu tiên họ được thấy người của Phân gia tham gia cuộc thi đã thể hiện sự mạnh mẽ của mình.
Hơn nữa, trong những người có mặt ở đây, không thiếu người có nhãn lực thực sự. Qua mười hiệp giao đấu vừa rồi họ hiểu, chín hiệp đầu Lâm Động cơ hồ không ra tay mà hoàn toàn chỉ phòng ngự, thậm chí để mặc cho Lâm Thanh, Lâm Mộc tấn công. Lần ra tay duy nhất của hắn chính là chiêu cuối cùng!
Rất nhiều người tin rằng, nếu Lâm Động dùng chiêu đó ngay từ ban đầu thì e là Lâm Thanh, Lâm Mộc đã thua thảm hại ngay từ khi chân chưa kịp đứng vững.
Lâm Động phòng thủ chín hiệp, chỉ ra tay ở hiệp cuối, xét về mặt nào đó đúng là đã hết sức giữ thể diện cho hai người bọn Lâm Thanh rồi. Như thế dù hai người có thua cũng không đến nỗi quá thảm, đó cũng là vì thể diện của Nội tộc. Dù gì thì trong tình huống này, với năng lực của các Trưởng lão kia có lẽ cũng nhận ra…
Nghĩ đến điều đó, không ít người đều thầm kinh ngạc. Từ lần đầu xuất hiện Lâm Động đã thể hiện sự cuồng ngạo của mình, điều này khiến một số người bất giác coi hắn là kỳ tích, nhưng những hành động tinh tế này lại khiến một số người sợ hãi.
- Lâm Động thắng rồi?
Bọn người Lâm Chấn Thiên cũng đầy kinh ngạc, nhất thời chưa tỉnh lại. Họ cũng rõ thực lực của Lâm Thanh, Lâm Mộc trong Gia tộc Lâm Thị. Nhưng ngay cả hai vị Bán Bộ Tạo Hóa này liên thủ lại cũng bại dưới tay Lâm Động. Thực lực của Lâm Động rốt cuộc đã đạt mức khủng bố đến thế nào?
- Ha ha, Lâm Chấn Thiên lão đệ, xin chúc mừng! Phân gia Viêm Thành lần này có thể mở mày mở mặt rồi!
Khi Lâm Chấn Thiên, Lâm Khiếu còn bị chấn động bởi thực lực của Lâm Động thì từ bốn phía vang lên tiếng chúc mừng.
Lâm Chấn Thiên nhìn thì thấy Gia chủ các Phân gia từ các nơi đều vây lại mặt mày tươi cười. Những điệu cười chế giễu lúc này đã được thay bằng nụ cười nịnh nọt.
Trong các Phân gia này, kẻ thực lực mạnh nhất là Tạo Khí Cảnh đại thành, kém nhất chỉ là Nguyên Đan Tiểu viên mãn. Tuy Lâm gia Viên Thành cũng tương đương với bọn họ nhưng giờ lại xuất hiện một kẻ biến thái như Lâm Động, lập tức địa vị cũng cao hẳn lên.
Ngay hai Bán Bộ Tạo Hóa như hai người Lâm Thanh cũng bại trong tay Lâm Động, vậy thực lực của hắn mạnh đến thế nào? Những Phân gia không có nổi một cao thủ Tạo Khí Cảnh như họ sao còn dám vênh mặt với Lâm Chấn Thiên?
Với những tên gió chiều nào che chiều ấy này, trong lòng Lâm Chấn Thiên cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười. Hắn nhìn những gương mặt xu nịnh xung quanh mà bỗng cảm thấy sống mũi cay cay. Mỗi lần Tộc hội, cái hắn nhận được chỉ là những tràng cười chế giễu, chuyện như hôm nay là lần đầu tiên trong mấy chục năm qua.
Lâm Khiếu ở bên cạnh khẽ vỗ vai Lâm Chấn Thiên. Hắn cũng biết, Lâm Chấn Thiên đã chờ đợi ngày này biết bao năm rồi…
Các đệ tử Nội tộc trở nên trầm mặc, cảnh tượng vừa rồi cũng gây chấn động khá lớn cho họ. Hai người Lâm Thanh, Lâm Mộc liên thủ cũng không phải đối thủ của Lâm Động, xem ra Gia tộc Lâm Thị e là cũng chỉ có Lâm Lang Thiên mới có thể làm giảm nhuệ khí của Lâm Động.
- Hừ, cũng có chút bản lĩnh!
Lúc này, Lâm Tuyết cũng chỉ có thể hậm hực nói vậy. Cô ta nhìn Lâm Khả Nhi thấy có vẻ rất vui mừng, cô ta liền nói:
- Có gì mà vui? Tên đó giờ thì hoan hỉ, lát nữa khi Lâm Lang Thiên đại ca ra tay, kết cục của hắn sẽ càng thê thảm hơn!
- Lo chuyện của ngươi đi! Đừng có lải nhải cạnh ta!
Sắc mặt Lâm Khả Nhi cũng hơi tối lại, thực sự không thể chịu nổi Lâm Tuyết này nữa.
Thấy cuối cùng Lâm Tuyết cũng ngậm miệng lại, Lâm Khả Nhi thở phào, rồi ngẩng lên nhìn bóng dáng vạn người chú ý kia, bàn tay khẽ nắm lại thầm nghĩ:
- Ngươi thật sự muốn ép Lâm Lang Thiên đại ca ra tay sao?
Cô biết rất rõ, tuy Lâm Động có thể đánh bại Lâm Thanh, Lâm Mộc, thể hiện thực lực kinh người. Nhưng như thế không có nghĩa là hắn có thể đánh lại được Lâm Lang Thiên. Thiên phú và thực lực còn ẩn giấu của Lâm Lang Thiên thực sự quá khủng khiếp, nếu hôm nay hắn thật sự ra tay thì hậu quả khó lường.
Tại nơi cao nhất của đấu trường to lớn nguy nga, thân hình Lâm Động vẫn đứng hiên ngang mặc cho vô số ánh mắt nóng rực tập trung trên người, nét mặt vẫn bình tĩnh như thế. Hắn nhìn Lâm Thanh, Lâm Mộc một cái, rồi từ tốn quay đầu lại nhìn về hàng ghế màu vàng và ánh mắt khóa chặt vào một thân ảnh chưa từng động đậy.
- Giờ đã đủ tư cách chưa?
Giọng nói bình tĩnh của Lâm Động vang vọng trong tai của tất cả mọi người. Tất cả dường như hít thở cũng chậm lại. Lâm Động quả nhiên muốn khiêu chiến với Lâm Lang Thiên!
Nhưng lần này không còn câu nói nào mang tính chế giễu Lâm Động nữa. Sau trận đại chiến mười hiệp đầy tính trấn áp vừa rồi, chẳng ai còn dám coi thường gã thanh niên đến từ Phân gia này nữa.
Sắc mặt của Trưởng lão áo nâu tối lại, hắn không ngờ Lâm Động thực sự có thể thắng Lâm Thanh, Lâm Mộc trong vòng mười hiệp.
- Hà hà, đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Trong Phân gia cũng có thể sinh ra những hạt nhân ưu tú thế này, đúng là phúc của Gia tộc Lâm Thị chúng ta!
Trưởng lão áo tím khẽ vỗ tay, ánh mắt hiện lên sự tán thưởng. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Trước mặt nhiều người như vậy nghênh ngang với Nội tộc như thế mà là ưu tú cái gì? Cùng là chỉ là cái gai mà thôi.
Trưởng lão áo đen lạnh nhạt nói.
- Trong Phân gia không có tài lực trợ giúp nhưng lại tiến bộ đến mức này, có nghĩa là thiên phú của cậu ta không hề kém bất cứ thiên tài nào trong Gia tộc chúng ta. Nếu như thế không được coi là ưu tú thì ai có thể coi là ưu tú đây?
Trưởng lão áo tím cười nói.
- Lẽ nào ngươi thật sự muốn hắn khiêu chiến với Lâm Lang Thiên ở đây? Hắn có thân phận thế nào chứ? Lang Thiên có thân phận thế nào? Bất luận thắng hay thua cuối cùng cũng chỉ có lợi cho tiểu tử hắn mà thôi.
Trưởng lão áo đen cau mày nói.
- Lúc trước cũng đã nói, lại nói trước mặt bao nhiêu người, lẽ nào có thể rút lại sao?
Trưởng lão áo tím bình thản nói. Trong Gia tộc cũng có sự tranh chấp giữa các phái hệ, ông ta không phải phái hệ của Lâm Lang Thiên vì thế đương nhiên không cần phải bảo vệ. Trong mắt ông ta, bất luận là Gia tộc hay Phân gia, chỉ cần có hạt nhân ưu tú xuất hiện thì đều xứng đáng đề bạt. Một Đại Gia tộc muốn trường thịnh thì phải chú trọng nhân tài thế hệ tiếp theo.
- Lâm Hào, ngươi lập tức đi tìm gặp người của Phân gia Viêm Thành, sắp xếp cho họ chỗ ngồi tốt!
Trưởng lão áo tím quay lại nói với một Trưởng lão bên cạnh.
- Vâng!
Trưởng lão đó đáp rồi lập tức lui đi.
- Ngươi!
Thấy thế, ánh mắt Trưởng lão áo đen lập tức lạnh băng, xem ra Trưởng lão áo tím muốn thu nạp Lâm Động.
- Không cần tranh cãi nữa!
Thế nhưng, khi hai người còn đang tranh chấp, một giọng nói bình thản bỗng vang lên. Tất cả hàng ghế màu vàng đều nhất thời yên lặng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía có tiếng nói, cuối cùng dừng lại ở một người trẻ tuổi, chính là Lâm Lang Thiên.
- Nếu đã có người không biết trời cao đất dày thì ta cũng phá lệ một lần!
Dưới vô vàn ánh mắt chăm chú, Lâm Lang Thiên chầm chậm đứng dậy khỏi ghế ngồi.
- Lâm Lang Thiên đứng dậy rồi!
- Cuối cùng hắn cũng không nhịn được muốn động thủ rồi sao?
- Đây mới là cuộc long tranh hổ đấu thật sự! Thật muốn xem xem rốt cuộc ai mới là thiên kiêu chi tử của Gia tộc Lâm Thị?
Là mục tiêu gần như gây chú ý nhất, nhất cử nhất động của Lâm Lang Thiên đều gây nên từng đợt xáo động. Nay hắn đã đứng lên, trong đấu trường khổng lồ này bùng nổ từng đợt tiếng hô kinh ngạc.
- Cuối cùng thì Lâm Lang Thiên đại ca cũng ra tay rồi!
Các đệ tử Nội tộc kia lúc này cũng vô cùng kích động. Trong mắt họ, Lâm Lang Thiên chính là Chiến Thần bất khả chiến bại. Họ tin rằng, bất luận Lâm Động có lợi hại thế nào cũng chẳng là gì!
- Tên Lâm Động đó lát nữa sẽ phải hối hận thôi!
Ánh mắt Lâm Tuyết dường như dính chặt lấy thân ảnh lung linh kia, rồi có phần đắc ý liếc nhìn Lâm Khả Nhi lúc này đang nhăn tít cặp mày.
Thân hình Lâm Lang Thiên khẽ động một cái, khi hắn xuất hiện lại thì đã ở trên không trung phía trên sàn đấu. Hắn từ trên cao nhìn xuống nói:
- Lâm Động, giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống chịu thua, hoặc chôn thân tại đây.
Ở bên dưới, Lâm Động ngẩng đầu lên, gương mặt hiện lên một nụ cười lạnh băng. Hắn giơ ra một ngón tay, giọng nói cũng từ tốn như thế vang lên khiến vô số người phải há hốc miệng:
- Ta cho ngươi một chữ, cút!
Vũ Động Càn Khôn
Dưới vô số ánh mắt nhìn, hiệp cuối cùng, Lâm Thanh, Lâm Mộc, hai thiên tài chỉ thua kém Lâm Lang Thiên trong Gia tộc Lâm Thị đã hoàn toàn bại dưới tay Lâm Động!
Sự kinh hãi dần dần chiếm lĩnh gương mặt tất cả mọi người, họ nhìn hai rãnh sâu dưới đất, không còn nghi ngờ gì nữa, nỗi kinh hoàng đã đến cực điểm.
Không một ai lại nghĩ có kết cục như vậy, ai cũng cho rằng chỉ là Lâm Động đã cuồng ngôn loạn ngữ, nhưng lúc này, những điệu cười chế giễu chuẩn bị xem kịch hay của họ đã đóng băng trên gương mặt, nhìn rất hoạt kê và nực cười.
Một sự im lặng chết chóc như bao trùm lấy đấu trường, cuối cùng thì nổ ra một tràng pháo tay kinh thiên động địa.
Trong những ánh mắt một lần nữa nhìn con người trẻ tuổi kia không còn chút chế giễu nào nữa, có chăng chỉ là sự kính sợ một cường giả.
Những năm gần đây, đệ tử của Gia tộc Lâm Thị đa phần đều là người của Nội tộc được vẻ vang, những người thuộc Phân gia chỉ có thể theo đuôi. Nhưng nay lần đầu tiên họ được thấy người của Phân gia tham gia cuộc thi đã thể hiện sự mạnh mẽ của mình.
Hơn nữa, trong những người có mặt ở đây, không thiếu người có nhãn lực thực sự. Qua mười hiệp giao đấu vừa rồi họ hiểu, chín hiệp đầu Lâm Động cơ hồ không ra tay mà hoàn toàn chỉ phòng ngự, thậm chí để mặc cho Lâm Thanh, Lâm Mộc tấn công. Lần ra tay duy nhất của hắn chính là chiêu cuối cùng!
Rất nhiều người tin rằng, nếu Lâm Động dùng chiêu đó ngay từ ban đầu thì e là Lâm Thanh, Lâm Mộc đã thua thảm hại ngay từ khi chân chưa kịp đứng vững.
Lâm Động phòng thủ chín hiệp, chỉ ra tay ở hiệp cuối, xét về mặt nào đó đúng là đã hết sức giữ thể diện cho hai người bọn Lâm Thanh rồi. Như thế dù hai người có thua cũng không đến nỗi quá thảm, đó cũng là vì thể diện của Nội tộc. Dù gì thì trong tình huống này, với năng lực của các Trưởng lão kia có lẽ cũng nhận ra…
Nghĩ đến điều đó, không ít người đều thầm kinh ngạc. Từ lần đầu xuất hiện Lâm Động đã thể hiện sự cuồng ngạo của mình, điều này khiến một số người bất giác coi hắn là kỳ tích, nhưng những hành động tinh tế này lại khiến một số người sợ hãi.
- Lâm Động thắng rồi?
Bọn người Lâm Chấn Thiên cũng đầy kinh ngạc, nhất thời chưa tỉnh lại. Họ cũng rõ thực lực của Lâm Thanh, Lâm Mộc trong Gia tộc Lâm Thị. Nhưng ngay cả hai vị Bán Bộ Tạo Hóa này liên thủ lại cũng bại dưới tay Lâm Động. Thực lực của Lâm Động rốt cuộc đã đạt mức khủng bố đến thế nào?
- Ha ha, Lâm Chấn Thiên lão đệ, xin chúc mừng! Phân gia Viêm Thành lần này có thể mở mày mở mặt rồi!
Khi Lâm Chấn Thiên, Lâm Khiếu còn bị chấn động bởi thực lực của Lâm Động thì từ bốn phía vang lên tiếng chúc mừng.
Lâm Chấn Thiên nhìn thì thấy Gia chủ các Phân gia từ các nơi đều vây lại mặt mày tươi cười. Những điệu cười chế giễu lúc này đã được thay bằng nụ cười nịnh nọt.
Trong các Phân gia này, kẻ thực lực mạnh nhất là Tạo Khí Cảnh đại thành, kém nhất chỉ là Nguyên Đan Tiểu viên mãn. Tuy Lâm gia Viên Thành cũng tương đương với bọn họ nhưng giờ lại xuất hiện một kẻ biến thái như Lâm Động, lập tức địa vị cũng cao hẳn lên.
Ngay hai Bán Bộ Tạo Hóa như hai người Lâm Thanh cũng bại trong tay Lâm Động, vậy thực lực của hắn mạnh đến thế nào? Những Phân gia không có nổi một cao thủ Tạo Khí Cảnh như họ sao còn dám vênh mặt với Lâm Chấn Thiên?
Với những tên gió chiều nào che chiều ấy này, trong lòng Lâm Chấn Thiên cười lạnh, nhưng ngoài mặt vẫn tươi cười. Hắn nhìn những gương mặt xu nịnh xung quanh mà bỗng cảm thấy sống mũi cay cay. Mỗi lần Tộc hội, cái hắn nhận được chỉ là những tràng cười chế giễu, chuyện như hôm nay là lần đầu tiên trong mấy chục năm qua.
Lâm Khiếu ở bên cạnh khẽ vỗ vai Lâm Chấn Thiên. Hắn cũng biết, Lâm Chấn Thiên đã chờ đợi ngày này biết bao năm rồi…
Các đệ tử Nội tộc trở nên trầm mặc, cảnh tượng vừa rồi cũng gây chấn động khá lớn cho họ. Hai người Lâm Thanh, Lâm Mộc liên thủ cũng không phải đối thủ của Lâm Động, xem ra Gia tộc Lâm Thị e là cũng chỉ có Lâm Lang Thiên mới có thể làm giảm nhuệ khí của Lâm Động.
- Hừ, cũng có chút bản lĩnh!
Lúc này, Lâm Tuyết cũng chỉ có thể hậm hực nói vậy. Cô ta nhìn Lâm Khả Nhi thấy có vẻ rất vui mừng, cô ta liền nói:
- Có gì mà vui? Tên đó giờ thì hoan hỉ, lát nữa khi Lâm Lang Thiên đại ca ra tay, kết cục của hắn sẽ càng thê thảm hơn!
- Lo chuyện của ngươi đi! Đừng có lải nhải cạnh ta!
Sắc mặt Lâm Khả Nhi cũng hơi tối lại, thực sự không thể chịu nổi Lâm Tuyết này nữa.
Thấy cuối cùng Lâm Tuyết cũng ngậm miệng lại, Lâm Khả Nhi thở phào, rồi ngẩng lên nhìn bóng dáng vạn người chú ý kia, bàn tay khẽ nắm lại thầm nghĩ:
- Ngươi thật sự muốn ép Lâm Lang Thiên đại ca ra tay sao?
Cô biết rất rõ, tuy Lâm Động có thể đánh bại Lâm Thanh, Lâm Mộc, thể hiện thực lực kinh người. Nhưng như thế không có nghĩa là hắn có thể đánh lại được Lâm Lang Thiên. Thiên phú và thực lực còn ẩn giấu của Lâm Lang Thiên thực sự quá khủng khiếp, nếu hôm nay hắn thật sự ra tay thì hậu quả khó lường.
Tại nơi cao nhất của đấu trường to lớn nguy nga, thân hình Lâm Động vẫn đứng hiên ngang mặc cho vô số ánh mắt nóng rực tập trung trên người, nét mặt vẫn bình tĩnh như thế. Hắn nhìn Lâm Thanh, Lâm Mộc một cái, rồi từ tốn quay đầu lại nhìn về hàng ghế màu vàng và ánh mắt khóa chặt vào một thân ảnh chưa từng động đậy.
- Giờ đã đủ tư cách chưa?
Giọng nói bình tĩnh của Lâm Động vang vọng trong tai của tất cả mọi người. Tất cả dường như hít thở cũng chậm lại. Lâm Động quả nhiên muốn khiêu chiến với Lâm Lang Thiên!
Nhưng lần này không còn câu nói nào mang tính chế giễu Lâm Động nữa. Sau trận đại chiến mười hiệp đầy tính trấn áp vừa rồi, chẳng ai còn dám coi thường gã thanh niên đến từ Phân gia này nữa.
Sắc mặt của Trưởng lão áo nâu tối lại, hắn không ngờ Lâm Động thực sự có thể thắng Lâm Thanh, Lâm Mộc trong vòng mười hiệp.
- Hà hà, đúng là anh hùng xuất thiếu niên. Trong Phân gia cũng có thể sinh ra những hạt nhân ưu tú thế này, đúng là phúc của Gia tộc Lâm Thị chúng ta!
Trưởng lão áo tím khẽ vỗ tay, ánh mắt hiện lên sự tán thưởng. Nguồn: http://truyenfull.vn
- Trước mặt nhiều người như vậy nghênh ngang với Nội tộc như thế mà là ưu tú cái gì? Cùng là chỉ là cái gai mà thôi.
Trưởng lão áo đen lạnh nhạt nói.
- Trong Phân gia không có tài lực trợ giúp nhưng lại tiến bộ đến mức này, có nghĩa là thiên phú của cậu ta không hề kém bất cứ thiên tài nào trong Gia tộc chúng ta. Nếu như thế không được coi là ưu tú thì ai có thể coi là ưu tú đây?
Trưởng lão áo tím cười nói.
- Lẽ nào ngươi thật sự muốn hắn khiêu chiến với Lâm Lang Thiên ở đây? Hắn có thân phận thế nào chứ? Lang Thiên có thân phận thế nào? Bất luận thắng hay thua cuối cùng cũng chỉ có lợi cho tiểu tử hắn mà thôi.
Trưởng lão áo đen cau mày nói.
- Lúc trước cũng đã nói, lại nói trước mặt bao nhiêu người, lẽ nào có thể rút lại sao?
Trưởng lão áo tím bình thản nói. Trong Gia tộc cũng có sự tranh chấp giữa các phái hệ, ông ta không phải phái hệ của Lâm Lang Thiên vì thế đương nhiên không cần phải bảo vệ. Trong mắt ông ta, bất luận là Gia tộc hay Phân gia, chỉ cần có hạt nhân ưu tú xuất hiện thì đều xứng đáng đề bạt. Một Đại Gia tộc muốn trường thịnh thì phải chú trọng nhân tài thế hệ tiếp theo.
- Lâm Hào, ngươi lập tức đi tìm gặp người của Phân gia Viêm Thành, sắp xếp cho họ chỗ ngồi tốt!
Trưởng lão áo tím quay lại nói với một Trưởng lão bên cạnh.
- Vâng!
Trưởng lão đó đáp rồi lập tức lui đi.
- Ngươi!
Thấy thế, ánh mắt Trưởng lão áo đen lập tức lạnh băng, xem ra Trưởng lão áo tím muốn thu nạp Lâm Động.
- Không cần tranh cãi nữa!
Thế nhưng, khi hai người còn đang tranh chấp, một giọng nói bình thản bỗng vang lên. Tất cả hàng ghế màu vàng đều nhất thời yên lặng, mọi ánh mắt đổ dồn về phía có tiếng nói, cuối cùng dừng lại ở một người trẻ tuổi, chính là Lâm Lang Thiên.
- Nếu đã có người không biết trời cao đất dày thì ta cũng phá lệ một lần!
Dưới vô vàn ánh mắt chăm chú, Lâm Lang Thiên chầm chậm đứng dậy khỏi ghế ngồi.
- Lâm Lang Thiên đứng dậy rồi!
- Cuối cùng hắn cũng không nhịn được muốn động thủ rồi sao?
- Đây mới là cuộc long tranh hổ đấu thật sự! Thật muốn xem xem rốt cuộc ai mới là thiên kiêu chi tử của Gia tộc Lâm Thị?
Là mục tiêu gần như gây chú ý nhất, nhất cử nhất động của Lâm Lang Thiên đều gây nên từng đợt xáo động. Nay hắn đã đứng lên, trong đấu trường khổng lồ này bùng nổ từng đợt tiếng hô kinh ngạc.
- Cuối cùng thì Lâm Lang Thiên đại ca cũng ra tay rồi!
Các đệ tử Nội tộc kia lúc này cũng vô cùng kích động. Trong mắt họ, Lâm Lang Thiên chính là Chiến Thần bất khả chiến bại. Họ tin rằng, bất luận Lâm Động có lợi hại thế nào cũng chẳng là gì!
- Tên Lâm Động đó lát nữa sẽ phải hối hận thôi!
Ánh mắt Lâm Tuyết dường như dính chặt lấy thân ảnh lung linh kia, rồi có phần đắc ý liếc nhìn Lâm Khả Nhi lúc này đang nhăn tít cặp mày.
Thân hình Lâm Lang Thiên khẽ động một cái, khi hắn xuất hiện lại thì đã ở trên không trung phía trên sàn đấu. Hắn từ trên cao nhìn xuống nói:
- Lâm Động, giờ ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng, quỳ xuống chịu thua, hoặc chôn thân tại đây.
Ở bên dưới, Lâm Động ngẩng đầu lên, gương mặt hiện lên một nụ cười lạnh băng. Hắn giơ ra một ngón tay, giọng nói cũng từ tốn như thế vang lên khiến vô số người phải há hốc miệng:
- Ta cho ngươi một chữ, cút!
Vũ Động Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Động Càn Khôn
Story
Chương 352: Ta cho ngươi một chữ
10.0/10 từ 44 lượt.