Vũ Động Càn Khôn
Chương 248: Bí mật của bồ đoàn
Sau khi Hoa Tông rời đi, những người vây quanh xem náo nhiệt cũng rời đi, tuy nhiên trước khi rời đi, từng ánh mắt nhìn về phía Lâm Động đều có chút thương cảm. Ở trong thành Đại Khôi mà đắc tội với Hoa Tông thì không phải việc hay ho gì. Đừng thấy Hoa Tông còn trẻ tuổi, nhưng mấy năm nay đã có không ít người trở thành vong hồn trong tay hắn, cũng có thể tính là một đại ác bá ở thành Đại Khôi.
Sắc mặt Lâm Động bình thản, cũng không bởi những ánh mắt nhìn về phía mình mà biến sắc. Hắn nghĩ rất rõ ràng, hiện tại chỉ có một mình, cho dù thế lực của Âm Khôi Tông có mạnh thế nào, đánh không được thì chạy. Quận Đại Hoang rộng lớn như vậy, lẽ nào Âm Khôi Tông còn có thể lật tìm từng tấc đất hay sao?
- Tiểu tử, ngươi cẩn thận một chút! Việc này không ai có thể giúp ngươi được. Nhưng ta khuyên ngươi một câu, hãy nhanh chóng rời khỏi thành Đại Khôi. Hoa Tông đó lòng dạ hẹp hòi, bản tính lại tham lam, thứ hắn đã muốn thì nhất định sẽ lấy cho bằng được. Do vậy sớm rời khỏi đây sẽ an toàn cho ngươi hơn!
Trình đại sư lại gần Lâm Động, nhàn nhạt nói.
- Đa tạ đại sư!
Lâm Động khẽ cười, chắp tay rất khách khí với Trình đại sư. Hắn đương nhiên không trông đợi Trình đại sư có thể ra mặt giải quyết giúp hắn những phiền toái này, dù sao cũng không thân quen gì, có thể làm đến như vậy đã không tệ lắm rồi.
Do vậy, sau khi ôm quyền cảm tạ, Lâm Động lập tức rời khỏi Vạn Bảo Lâu.
Đứng ở ngoài cửa, ánh mắt hắn âm trầm đảo một vòng. Cho dù hắn chỉ có một thân một mình thì cẩn thận vẫn hơn, hôm nay đã đắc tội với Hoa Tông, thành Đại Khôi này xem ra không thể ở lâu được. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Đương nhiên, Lâm Động cũng không lập tức rời đi. Hoa Tông kia nếu đã nói những lời đó, hiển nhiên còn muốn khiến hắn hiểu chênh lệch giữa hai bên mà đem Thiên Lân Cổ Kích chủ động dâng lên. Tuy việc này là không thể nào, nhưng Lâm Động cũng muốn nhân cơ hội này điều chỉnh trạng thái cơ thể một chút. Ví dụ như xem xét Uẩn Thần Bồ Đoàn mua được trong Đấu giá hội, nếu có thể có được ích lợi gì đó thì cho dù Hoa Tông có muốn động thủ thì hắn cũng sẽ có thêm chút thủ đoạn.
Trong lòng có ý nghĩ như vậy, Lâm Động cũng không chần chừ thêm, trực tiếp quay đầu đi về phía khách điếm.
Trên đường đi hắn có thể cảm nhận được những ánh mắt bí mật quan sát ở xung quanh, hắn biết có lẽ đó chính là những tên theo dõi do Hoa Tông bố trí. Với địa vị của hắn tại thành Đại Khôi, bất cứ biến động gì đều có thể truyền đến tai hắn, đó cũng là lý do hắn tin rằng Lâm Động sẽ không thể thoát ra khỏi tay hắn.
Đối với việc theo dõi này, Lâm Động cũng không thèm để ý tới, trực tiếp quay về khách điếm. Cũng không phí lời, sau khi đóng chặt cửa lại liền ngồi xếp bằng, tay đưa ra, bồ đoàn màu vàng đã xuất hiện trước mặt, đồng thời hừ lạnh nói:
- Được rồi, tiếp theo là việc của ngươi. Cái này dùng mười vạn Thuần Nguyên Đan mua về, nếu không có tác dụng gì xem ngươi lấy gì đền ta.
Tiểu điêu thản nhiên từ trong thạch phù từ lòng bàn tay hắn bay ra, sau đó phiêu phù lơ lửng bên trên cái bồ đoàn, móng vuốt khẽ cào cào lên mặt mình, ho khan nói:
- Chúng ta cùng xem thế nào!
Lâm Động lườm hắn, cũng không thèm để ý, đưa mắt nhìn cái bồ đoàn.
Cái bồ đoàn có màu vàng đậm, bộ dạng có vẻ đã có từ nhiều năm rồi. Từng tia năng lượng mát lạnh từ trong bồ đoàn truyền ra. Loại năng lượng này không có phản ứng gì với nguyên lực nhưng lại rất có tác dụng với tinh thần lực, khiến tinh thần người khác sảng khoái minh mẫn.
Nhưng ngoài thứ này ra, Lâm Động cũng không phát hiện thêm được tác dụng gì khác. Điều đó khiến mặt hắn thâm sì lại. Bỏ ra mười vạn Thuần Nguyên Đan, lẽ nào chỉ để mua về một thứ như vậy thôi sao?
- Dùng tinh thần lực xâm nhập vào trong xem sao!
Tiểu điêu thử nói.
- Chẳng ích gì, bồ đoàn này không biết bằng chất liệu gì, tinh thần lực không thể thâm nhập được.
Lâm Động thản nhiên nói.
Tiểu điêu cũng buồn bã gãi gãi bộ lông trên người mình. Nó nhìn chằm chằm vào đám phù văn nhìn có vẻ rất thần bí và phức tạp trên đó. Nó hiểu, nếu không phải do nó xúi bẩy thì Lâm Động tuyệt đối không mua thứ không rõ tác dụng này.
- Nếu không dùng lửa thiêu một chút!
Tiểu điêu lại đưa ra một chủ ý không ra gì, Lâm Động đưa mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng mới bình tĩnh nói:
- Đốt cháy ngươi đền!
Tiểu điêu bất đắc dĩ gãi đầu, hắn hiện tại chẳng có thứ gì, lấy gì để đền.
- Con mẹ nó!
Thấy tên này lại giở trò, Lâm Động không khỏi bị chọc cho tức cười, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy ngọn lửa trên bàn cẩn thận đặt dưới cái bồ đoàn. Nhưng bất kể đốt thế nào bồ đoàn vẫn không có bất cứ hiện tượng gì.
- Ngươi chẳng phải nói trong bồ đoàn có thể có phong ấn cái gì đó sao?
Thấy vậy, Lâm Động có chút không cam tâm nói.
- Quả thực là ta có loại cảm ứng đó. Nhưng cái này giống như một cái hòm đã khóa chặt lại. Ta biết trong đó có bảo bối, nhưng lại không thể mở ra được!
Nghe thấy vậy, Lâm Động cũng có chút tức giận, bồ đoàn chết tiệt này không thể làm gì được, cho dù ai cũng biết nó không tầm thường nhưng lại không biết rốt cuộc có tác dụng gì!
- Ngươi cứ từ từ tìm hiểu nó, ta tu luyện một chút. Ngày mai chúng ta rời khỏi thành Đại Khôi. Nơi này e rằng không thể ở lâu được!
Sau một hồi vất vả tìm hiểu, Lâm Động lựa chọn từ bỏ. Hiện tại đang có một kẻ địch nhìn chằm chằm vào, hắn phải nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, nào có thể lãng phí thời gian vào việc vô nghĩa này?
- Ừ!
Tiểu điêu gật đầu, mày nhíu chặt nhìn vào bồ đoàn, tìm cách phá giải thứ kỳ quái này. Còn Lâm Động bên cạnh thì đã chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện.
Sau khi Lâm Động tiến vào tình trạng tu luyện, trong phòng trở nên vô cùng im lặng, tiểu điêu ngồi bám lấy bồ đoàn, mắt nhìn chằm chằm vào phù văn phức tạp trên đó như muốn tìm ra tác dụng của nó.
Cứ như vậy, trong nháy mắt một đêm đã qua, thành phố khổng lồ này lại trở nên vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Khi Lâm Động từ trạng thái tu luyện bước ra thì thấy tiểu điêu mắt đỏ lừ, lập tức cả kinh, vội vàng hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Tiểu điêu hiện tại hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào bồ đoàn, bộ dạng đó như suốt đêm chưa hề chợp mắt.
Đối với câu hỏi của Lâm Động, tiểu điêu không thèm để ý đến, mục quang nhìn chằm chằm vào bồ đoàn, tựa hồ tất cả tinh thần đều tập trung vào đó, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Lâm Động hiển nhiên cũng bị trạng thái này của tiểu điêu khiến cho kinh sợ. Từ khi biết nó đến nay mới lần đầu tiên thấy nó có bộ dạng như vậy.
Tuy nhiên, tuy có chút lo lắng nhưng Lâm Động vẫn không lỗ mãng làm phiền nó, mà chỉ an tĩnh chờ đợi, ánh mắt có chút lo lắng. Đối với tên đã cùng ở với hắn hơn một năm này, hắn thực tâm coi nó như bằng hữu chân chính.
Trong khi Lâm Động đang lo lắng, tiểu điêu nhìn chằm chằm vào bồ đoàn, thân thể bất động chừng hơn một giờ đồng hồ mới ngồi phịch lên trên bồ đoàn, ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Lâm Động, cười điên dại:
- Ta đã nói đó là bảo bối, con mẹ nó, ngươi còn không tin!
- Phá giải được rồi?
Lâm Động nghe thấy vậy cũng cả kinh, vội nói.
- Điêu gia ta ra tay, sao có gì không thể giải quyết được?
Tiểu điêu ngạo nghễ nói.
- Vậy thứ đó có tác dụng gì?
Lâm Động cẩn thận hỏi.
- Tiểu tử, cầm lấy bồ đoàn, đem nguyên lực và tinh thần lực cùng quán nhập vào đó. Nhớ kỹ, phải đồng thời quán nhập hai loại năng lượng này, còn bắt buộc phải đảm bảo hai thứ cân bằng!
Tiểu điêu búng vuốt một cái, đá cái bồ đoàn về phía Lâm Động.
Lâm Động cầm lấy bồ đoàn, vẻ nửa tin nửa ngờ. Lần đầu tiên hắn mới gặp phương pháp cổ quái như vậy. Tuy nhiên hắn cũng không chậm trễ, hai tay cầm lấy bồ đoàn, tâm thần vừa động, nguyên lực và tinh thần lực đồng thời tuôn vào.
Xuy!
Hai cỗ lực lượng cường đại nhập vào, chỉ thấy hào quang trên bồ đoàn lóe lên, sau đó "vù" một cái liền tiêu tan đi mất.
Thấy vậy Lâm Động khẽ sửng sốt.
- Ngu ngốc, ta đã nói với ngươi phải duy trì sự cân bằng. Ngươi quán nhập vào không đều như vậy sao có thể cân bằng được?
Tiểu điêu bên cạnh thấy vậy, lườm mắt nói.
- Cân bằng đâu có dễ nắm bắt như vậy được!
- Dù sao không thể cân bằng thì ngươi cũng không thể có cách nào tìm hiểu sự ảo diệu của bồ đoàn này.
Tiểu điêu cũng ngây người ra một chút. Cân bằng là chân lý của đất trời, muốn nắm giữ đâu có đơn giản như vậy? Tuy nhiên hiện tại cũng chỉ có cách này, nó cũng đành lên tiếng giục giã.
Thấy vậy Lâm Động đành cười khổ một tiếng, lại cố thử truyền vào một cách cân bằng. Tiểu điêu đã vật lộn với bồ đoàn này mất cả một đêm, hắn đương nhiên không dễ dàng từ bỏ.
Tuy nhiên không thể không công nhận, muốn khống chế cho hai loại lực lượng này cân bằng rất không dễ dàng. Sau khi thất bại mấy chục lần, sắc mặt Lâm Động cũng trở nên ngưng trọng. Nhưng hắn làm việc cũng rất kiên trì, không dễ dàng từ bỏ việc gì.
Do vậy, suốt một ngày sau đó, Lâm Động hoàn toàn bám lấy bồ đoàn, hai cỗ lực lượng không biết mệt mỏi quán nhập vào trong bồ đoàn. Cảm giác cân bằng cũng ngày càng rõ rệt. Dù sao mọi việc cũng cần quá trình làm quen. Sau khi thất bại mấy trăm lần, hắn cuối cùng cũng phát hiện ra một vài quy tắc.
Phù!
Nhìn đám hào quang trên bồ đoàn lóe lên rồi lại biến mất, Lâm Động cũng không chút vội vàng. Nâng cánh tay lên, một cỗ nguyên lực và tinh thần lực cơ hồ cũng tuôn vào trong bồ đoàn.
Phốc!
Trên bồ đoàn, hào quang chớp động, nhưng khi Lâm Động cho rằng lại thất bại nữa, định quán nhập thêm một lần nữa thì quang mang trên bồ đoàn lại đột nhiên vô cùng rực rỡ. Một đạo ba động quỷ dị khiến ngay cả Lâm Động cũng phải sởn cả gai ốc chậm rãi từ trong quang mang thẩm thấu ra.
Vũ Động Càn Khôn
Sắc mặt Lâm Động bình thản, cũng không bởi những ánh mắt nhìn về phía mình mà biến sắc. Hắn nghĩ rất rõ ràng, hiện tại chỉ có một mình, cho dù thế lực của Âm Khôi Tông có mạnh thế nào, đánh không được thì chạy. Quận Đại Hoang rộng lớn như vậy, lẽ nào Âm Khôi Tông còn có thể lật tìm từng tấc đất hay sao?
- Tiểu tử, ngươi cẩn thận một chút! Việc này không ai có thể giúp ngươi được. Nhưng ta khuyên ngươi một câu, hãy nhanh chóng rời khỏi thành Đại Khôi. Hoa Tông đó lòng dạ hẹp hòi, bản tính lại tham lam, thứ hắn đã muốn thì nhất định sẽ lấy cho bằng được. Do vậy sớm rời khỏi đây sẽ an toàn cho ngươi hơn!
Trình đại sư lại gần Lâm Động, nhàn nhạt nói.
- Đa tạ đại sư!
Lâm Động khẽ cười, chắp tay rất khách khí với Trình đại sư. Hắn đương nhiên không trông đợi Trình đại sư có thể ra mặt giải quyết giúp hắn những phiền toái này, dù sao cũng không thân quen gì, có thể làm đến như vậy đã không tệ lắm rồi.
Do vậy, sau khi ôm quyền cảm tạ, Lâm Động lập tức rời khỏi Vạn Bảo Lâu.
Đứng ở ngoài cửa, ánh mắt hắn âm trầm đảo một vòng. Cho dù hắn chỉ có một thân một mình thì cẩn thận vẫn hơn, hôm nay đã đắc tội với Hoa Tông, thành Đại Khôi này xem ra không thể ở lâu được. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Đương nhiên, Lâm Động cũng không lập tức rời đi. Hoa Tông kia nếu đã nói những lời đó, hiển nhiên còn muốn khiến hắn hiểu chênh lệch giữa hai bên mà đem Thiên Lân Cổ Kích chủ động dâng lên. Tuy việc này là không thể nào, nhưng Lâm Động cũng muốn nhân cơ hội này điều chỉnh trạng thái cơ thể một chút. Ví dụ như xem xét Uẩn Thần Bồ Đoàn mua được trong Đấu giá hội, nếu có thể có được ích lợi gì đó thì cho dù Hoa Tông có muốn động thủ thì hắn cũng sẽ có thêm chút thủ đoạn.
Trong lòng có ý nghĩ như vậy, Lâm Động cũng không chần chừ thêm, trực tiếp quay đầu đi về phía khách điếm.
Trên đường đi hắn có thể cảm nhận được những ánh mắt bí mật quan sát ở xung quanh, hắn biết có lẽ đó chính là những tên theo dõi do Hoa Tông bố trí. Với địa vị của hắn tại thành Đại Khôi, bất cứ biến động gì đều có thể truyền đến tai hắn, đó cũng là lý do hắn tin rằng Lâm Động sẽ không thể thoát ra khỏi tay hắn.
Đối với việc theo dõi này, Lâm Động cũng không thèm để ý tới, trực tiếp quay về khách điếm. Cũng không phí lời, sau khi đóng chặt cửa lại liền ngồi xếp bằng, tay đưa ra, bồ đoàn màu vàng đã xuất hiện trước mặt, đồng thời hừ lạnh nói:
- Được rồi, tiếp theo là việc của ngươi. Cái này dùng mười vạn Thuần Nguyên Đan mua về, nếu không có tác dụng gì xem ngươi lấy gì đền ta.
Tiểu điêu thản nhiên từ trong thạch phù từ lòng bàn tay hắn bay ra, sau đó phiêu phù lơ lửng bên trên cái bồ đoàn, móng vuốt khẽ cào cào lên mặt mình, ho khan nói:
- Chúng ta cùng xem thế nào!
Lâm Động lườm hắn, cũng không thèm để ý, đưa mắt nhìn cái bồ đoàn.
Cái bồ đoàn có màu vàng đậm, bộ dạng có vẻ đã có từ nhiều năm rồi. Từng tia năng lượng mát lạnh từ trong bồ đoàn truyền ra. Loại năng lượng này không có phản ứng gì với nguyên lực nhưng lại rất có tác dụng với tinh thần lực, khiến tinh thần người khác sảng khoái minh mẫn.
Nhưng ngoài thứ này ra, Lâm Động cũng không phát hiện thêm được tác dụng gì khác. Điều đó khiến mặt hắn thâm sì lại. Bỏ ra mười vạn Thuần Nguyên Đan, lẽ nào chỉ để mua về một thứ như vậy thôi sao?
- Dùng tinh thần lực xâm nhập vào trong xem sao!
Tiểu điêu thử nói.
- Chẳng ích gì, bồ đoàn này không biết bằng chất liệu gì, tinh thần lực không thể thâm nhập được.
Lâm Động thản nhiên nói.
Tiểu điêu cũng buồn bã gãi gãi bộ lông trên người mình. Nó nhìn chằm chằm vào đám phù văn nhìn có vẻ rất thần bí và phức tạp trên đó. Nó hiểu, nếu không phải do nó xúi bẩy thì Lâm Động tuyệt đối không mua thứ không rõ tác dụng này.
- Nếu không dùng lửa thiêu một chút!
Tiểu điêu lại đưa ra một chủ ý không ra gì, Lâm Động đưa mắt nhìn hồi lâu, cuối cùng mới bình tĩnh nói:
- Đốt cháy ngươi đền!
Tiểu điêu bất đắc dĩ gãi đầu, hắn hiện tại chẳng có thứ gì, lấy gì để đền.
- Con mẹ nó!
Thấy tên này lại giở trò, Lâm Động không khỏi bị chọc cho tức cười, nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy ngọn lửa trên bàn cẩn thận đặt dưới cái bồ đoàn. Nhưng bất kể đốt thế nào bồ đoàn vẫn không có bất cứ hiện tượng gì.
- Ngươi chẳng phải nói trong bồ đoàn có thể có phong ấn cái gì đó sao?
Thấy vậy, Lâm Động có chút không cam tâm nói.
- Quả thực là ta có loại cảm ứng đó. Nhưng cái này giống như một cái hòm đã khóa chặt lại. Ta biết trong đó có bảo bối, nhưng lại không thể mở ra được!
Nghe thấy vậy, Lâm Động cũng có chút tức giận, bồ đoàn chết tiệt này không thể làm gì được, cho dù ai cũng biết nó không tầm thường nhưng lại không biết rốt cuộc có tác dụng gì!
- Ngươi cứ từ từ tìm hiểu nó, ta tu luyện một chút. Ngày mai chúng ta rời khỏi thành Đại Khôi. Nơi này e rằng không thể ở lâu được!
Sau một hồi vất vả tìm hiểu, Lâm Động lựa chọn từ bỏ. Hiện tại đang có một kẻ địch nhìn chằm chằm vào, hắn phải nhanh chóng điều chỉnh trạng thái, nào có thể lãng phí thời gian vào việc vô nghĩa này?
- Ừ!
Tiểu điêu gật đầu, mày nhíu chặt nhìn vào bồ đoàn, tìm cách phá giải thứ kỳ quái này. Còn Lâm Động bên cạnh thì đã chậm rãi nhắm mắt lại, bắt đầu tu luyện.
Sau khi Lâm Động tiến vào tình trạng tu luyện, trong phòng trở nên vô cùng im lặng, tiểu điêu ngồi bám lấy bồ đoàn, mắt nhìn chằm chằm vào phù văn phức tạp trên đó như muốn tìm ra tác dụng của nó.
Cứ như vậy, trong nháy mắt một đêm đã qua, thành phố khổng lồ này lại trở nên vô cùng ồn ào náo nhiệt.
Khi Lâm Động từ trạng thái tu luyện bước ra thì thấy tiểu điêu mắt đỏ lừ, lập tức cả kinh, vội vàng hỏi:
- Ngươi không sao chứ?
Tiểu điêu hiện tại hai mắt đỏ ngầu, nhìn chằm chằm vào bồ đoàn, bộ dạng đó như suốt đêm chưa hề chợp mắt.
Đối với câu hỏi của Lâm Động, tiểu điêu không thèm để ý đến, mục quang nhìn chằm chằm vào bồ đoàn, tựa hồ tất cả tinh thần đều tập trung vào đó, thậm chí ngay cả hô hấp cũng trở nên gấp gáp.
Lâm Động hiển nhiên cũng bị trạng thái này của tiểu điêu khiến cho kinh sợ. Từ khi biết nó đến nay mới lần đầu tiên thấy nó có bộ dạng như vậy.
Tuy nhiên, tuy có chút lo lắng nhưng Lâm Động vẫn không lỗ mãng làm phiền nó, mà chỉ an tĩnh chờ đợi, ánh mắt có chút lo lắng. Đối với tên đã cùng ở với hắn hơn một năm này, hắn thực tâm coi nó như bằng hữu chân chính.
Trong khi Lâm Động đang lo lắng, tiểu điêu nhìn chằm chằm vào bồ đoàn, thân thể bất động chừng hơn một giờ đồng hồ mới ngồi phịch lên trên bồ đoàn, ngẩng đầu lên, ánh mắt đỏ ngầu nhìn Lâm Động, cười điên dại:
- Ta đã nói đó là bảo bối, con mẹ nó, ngươi còn không tin!
- Phá giải được rồi?
Lâm Động nghe thấy vậy cũng cả kinh, vội nói.
- Điêu gia ta ra tay, sao có gì không thể giải quyết được?
Tiểu điêu ngạo nghễ nói.
- Vậy thứ đó có tác dụng gì?
Lâm Động cẩn thận hỏi.
- Tiểu tử, cầm lấy bồ đoàn, đem nguyên lực và tinh thần lực cùng quán nhập vào đó. Nhớ kỹ, phải đồng thời quán nhập hai loại năng lượng này, còn bắt buộc phải đảm bảo hai thứ cân bằng!
Tiểu điêu búng vuốt một cái, đá cái bồ đoàn về phía Lâm Động.
Lâm Động cầm lấy bồ đoàn, vẻ nửa tin nửa ngờ. Lần đầu tiên hắn mới gặp phương pháp cổ quái như vậy. Tuy nhiên hắn cũng không chậm trễ, hai tay cầm lấy bồ đoàn, tâm thần vừa động, nguyên lực và tinh thần lực đồng thời tuôn vào.
Xuy!
Hai cỗ lực lượng cường đại nhập vào, chỉ thấy hào quang trên bồ đoàn lóe lên, sau đó "vù" một cái liền tiêu tan đi mất.
Thấy vậy Lâm Động khẽ sửng sốt.
- Ngu ngốc, ta đã nói với ngươi phải duy trì sự cân bằng. Ngươi quán nhập vào không đều như vậy sao có thể cân bằng được?
Tiểu điêu bên cạnh thấy vậy, lườm mắt nói.
- Cân bằng đâu có dễ nắm bắt như vậy được!
- Dù sao không thể cân bằng thì ngươi cũng không thể có cách nào tìm hiểu sự ảo diệu của bồ đoàn này.
Tiểu điêu cũng ngây người ra một chút. Cân bằng là chân lý của đất trời, muốn nắm giữ đâu có đơn giản như vậy? Tuy nhiên hiện tại cũng chỉ có cách này, nó cũng đành lên tiếng giục giã.
Thấy vậy Lâm Động đành cười khổ một tiếng, lại cố thử truyền vào một cách cân bằng. Tiểu điêu đã vật lộn với bồ đoàn này mất cả một đêm, hắn đương nhiên không dễ dàng từ bỏ.
Tuy nhiên không thể không công nhận, muốn khống chế cho hai loại lực lượng này cân bằng rất không dễ dàng. Sau khi thất bại mấy chục lần, sắc mặt Lâm Động cũng trở nên ngưng trọng. Nhưng hắn làm việc cũng rất kiên trì, không dễ dàng từ bỏ việc gì.
Do vậy, suốt một ngày sau đó, Lâm Động hoàn toàn bám lấy bồ đoàn, hai cỗ lực lượng không biết mệt mỏi quán nhập vào trong bồ đoàn. Cảm giác cân bằng cũng ngày càng rõ rệt. Dù sao mọi việc cũng cần quá trình làm quen. Sau khi thất bại mấy trăm lần, hắn cuối cùng cũng phát hiện ra một vài quy tắc.
Phù!
Nhìn đám hào quang trên bồ đoàn lóe lên rồi lại biến mất, Lâm Động cũng không chút vội vàng. Nâng cánh tay lên, một cỗ nguyên lực và tinh thần lực cơ hồ cũng tuôn vào trong bồ đoàn.
Phốc!
Trên bồ đoàn, hào quang chớp động, nhưng khi Lâm Động cho rằng lại thất bại nữa, định quán nhập thêm một lần nữa thì quang mang trên bồ đoàn lại đột nhiên vô cùng rực rỡ. Một đạo ba động quỷ dị khiến ngay cả Lâm Động cũng phải sởn cả gai ốc chậm rãi từ trong quang mang thẩm thấu ra.
Vũ Động Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Động Càn Khôn
Story
Chương 248: Bí mật của bồ đoàn
10.0/10 từ 44 lượt.