Vũ Động Càn Khôn

Chương 1302: Một năm

Trên vùng biển này đông nghịt người, gần như đem cả vùng biển phía xa lấp kín, mà lúc này, tất cả mọi người đều đem ánh mắt khẩn trương nhìn lên trời, trên không trung, từng đạo thân ảnh đứng sừng sững, khí tức cường đại khuếch tán ra, bao phủ cả thiên địa.

Những người đó, gần như tất cả đều đã tấn nhập Luân Hồi cảnh, hiển nhiên đã trở thành lực lượng chiến đấu đỉnh cao trong thiên địa này rồi.

Mà mấy đạo nhân ảnh đứng lẳng lặng trên không trung đó lại thoáng lộ không khí trầm mặc.

Ứng Hoan Hoan nhìn lên trời, đôi mắt đẹp lóng lánh tràn đầy hàn quang, phảng phất như muốn nhìn xuyên khoảng không, nhìn đến phong ấn vị diện trong hư vô.

Phong ấn ở nơi đó đang dần bị suy yếu.

- Chúng ta chuẩn bị bắt đầu đi.

Ứng Hoan Hoan thu hồi ánh mắt, nhìn về phía đám người Sinh Tử chi chủ. Thanh âm của nàng lúc này băng hàn tận xương tủy, trong đó dường như không có chút cảm xúc gì, khiến nàng thoạt nhìn giống như một khối huyền băng vạn năm, đóng băng tình cảm.

Đám người Sinh Tử chi chủ nhìn thấy trạng thái của Ứng Hoan Hoan như vậy cũng không nhịn được mà cười khổ một tiếng, sau khi từ Tây Huyền Vực trở về, nàng liền biến thành như vậy.

- Cũng không biết Lâm Động tiểu tử kia có phải đã độ tam trọng Luân Hồi Kiếp hay không, đây cũng là một tên điên a.

Không Gian chi chủ thầm nói.

Đôi mắt đẹp của Ứng Hoan Hoan rũ xuống, phảng phất như không nghe thấy, chỉ là hàn khí trong thiên địa đột nhiên băng hàn hơn vài phần, cũng lộ ra một chút rung động trong lòng nàng.

Trước mặt cái tên đó, nàng hiển nhiên vẫn không thể bảo trì băng phong tâm cảnh chân chính được.

- Ta nói ngươi tại sao không gọi Lâm Động đến xem? Hắn bây giờ đã đủ tư cách này rồi, hắn liều mạng tu luyện như vậy, không phải là vì muốn ngăn trở một màn này xuất hiện hay sao? Tại sao lúc trước lại bác bỏ hắn?

Viêm Chủ cuối cùng vẫn thở dài một hơi mà nói.

- Ngươi bớt tranh cãi đi.

Sinh Tử chi chủ nhíu mày, nàng nhìn qua Ứng Hoan Hoan giống như một khối băng, trong lòng cũng thầm than một tiếng, Lâm Động mặc dù khó chịu, nhưng nàng làm sao có thể vui được?

Chỉ có điều, vào lúc này, nàng có thể làm gì?

- Chuẩn bị đi.

Ứng Hoan Hoan nhìn xuống biển người, nhàn nhạt nói, sau đó cuối cùng cũng ngẩng đầu, ánh mắt nhìn về phía Đông Huyền Vực, cánh tay ngọc nắm chặt, móng tay đâm vào cả lòng bàn tay, máu tươi đỏ thầm từ đầu ngón tay mảnh khảnh chảy xuống, sau đó hóa thành băng châu đỏ thẫm, cuối cùng biến thành bột phấn. Nàng lăng không ngồi xuống, nhìn thấy cử động này của nàng, mảnh thiên địa thoáng cái đột nhiên trở nên an tĩnh lại, sáu người Sinh Tử chi chủ cũng lăng không ngồi xếp bằng, vây tròn xung quanh, giống như tạo thành một cái trận pháp khổng lồ.

- Bát Đại Tổ Phù.

Đôi môi hồng của Ứng Hoan Hoan hé mở, âm thanh lạnh như băng truyền ra.


Viu viu viu…

Tiếng xé gió vang lên từng hồi, từng đạo ánh sáng lơ lửng trên bầu trời tản đi, hóa thành từng đạo phù văn cổ xưa.

Cách đó không xa, Mộ Linh San cũng khẽ cắn môi, thân thể mềm mại khẽ động, hào quang từ trong cơ thể nàng tán phát ra, hóa thành một đạo phù văn cổ xưa hắc bạch giao hòa, bắn ra ngoài.

Tám đạo Tổ Phù, xoay tròn trên bầu trời, tán phát lực lượng mênh mông vô cùng.

- Chín đại thần vật.

Từng món thần vật cường đại, thanh danh hiển hách Viễn Cổ như Tổ Thạch, Đại Hoang Vu Bi, Hắc Ám Thánh Liêm, Diệt Vương Thiên Bàn, Hồng Hoang Thạch Phủ,… cũng hiện ra, cuối cùng hình thành một quang quyển tại bên ngoài Bát Đại Tổ Phù.

Hào quang Tổ Phù cùng thần vật bắt đầu tản ra, cuối cùng phảng phất tạo thành một trận pháp cực kỳ khổng lồ, mà vị trí trung tâm trận pháp đó chính là chỗ mà Ứng Hoan Hoan đang ngồi.

- Trận pháp khởi động!

Nghe thấy âm thanh băng lạnh này, tất cả cường giả đỉnh cao đã tiến vào Luân Hồi cảnh hét lên một tiếng, sau đó tâm thần khẽ động, nguyên lực mênh mông tràn ra, lập tức hải vực trở nên điên cuồng, sóng lớn vạn trượng cuồn cuộn dâng lên, nguyên lực đặc sệt cũng cuồn cuộn quán nhập vào trong trận pháp.

Ùng… ùng…

Một quang quyển khổng lồ có phương viên mười vạn trượng chậm rãi khuếch tán ra, đồ sộ cực kỳ.

Mà nguyên lực vô cùng vô tận đó theo trận pháp vận chuyển, cuối cùng hóa thành từng đạo cột sáng, sáp nhập vào trong thân thể Ứng Hoan Hoan đang ở trung tâm trận pháp.

Sáu người Sinh Tử chi chủ thấy vậy, hai tay liền kết ấn, bảy đạo tia sáng đặc sệt từ trong lòng bàn tay bọn hắn bắn ra, cuối cùng dung nhập vào trong thân thể Ứng Hoan Hoan.

Rắc rắc…

Theo năng lượng khủng bố quán chú vào, bên ngoài cơ thể Ứng Hoan Hoan bắt đầu hiện lên một tầng băng lam sắc cứng rắn, cuối cùng bao phủ cả người nàng.

Trước mắt dần trở nên mơ hồ, Ứng Hoan Hoan cố vực dậy chút tinh thần cuối cùng, đôi mắt đẹp nhìn về phía Đông xa xôi, trong mắt tràn đầy lưu luyến, khóe miệng cũng nhếch lên một nụ cười.

Băng cứng cuối cùng bao trùm lấy thân thể nàng, một bức băng điêu sống động xuất hiện trên không trung, nhưng không ai dừng lại, đại trận vẫn như cũ toàn lực vân chuyện.

Vô số đạo ánh mắt chờ mong nhìn băng điêu, đây chính là hi vọng cuối cùng của bọn họ.

Tại hậu sơn Thanh Dương trấn, trên một tòa cô sơn, Lâm Động ngồi xếp bằng trên đỉnh núi, hắn nhìn mây mù bao phủ xung quanh núi non trùng điệp, tâm tình cũng dần tĩnh lặng, quay đầu nhìn về phía đám người Lăng Thanh Trúc trên vách núi phía xa, khẽ mỉm cười, sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.

Luân Hồi Kiếp sinh ra từ bên trong, cũng không hề có bất kỳ thanh thế kinh thiên động địa nào, nhưng lại chính là thứ mà cường giả Luân Hồi cảnh đỉnh phong sợ nhất, bởi vì một khi hãm nhập vào trong Luân Hồi, không thể nào thoát thân, vĩnh viễn quên mất chính mình, cho đến khi thân thể hủ hóa, triệt để vẫn lạc.



Theo hai mắt hắn đóng lại, nguyên lực chấn động quanh người bắt đầu tán thành vô hình, thậm chí ngay cả khí tức của hắn lúc này cũng triệt để tiêu tán.

Chợt có mây mù bay đến, bao phủ lấy thân hình của hắn, giờ khắc này, hắn giống như biến mất khỏi thiên địa này, không còn chút cảm giác nào.

Bên vách núi, mọi người nhìn thấy khí tức Lâm Động biến mất, cũng biết hắn đã bắt đầu độ Luân Hồi Kiếp, lúc này Tiểu Điêu vung tay áo lên, một đạo hào quang chói mắt đem cả ngọn cô phong kia ngăn cách hoàn toàn.

- Tiếp theo phải dựa vào chính bản thân hắn rồi.

Tiểu Điêu nhìn về phía đám người Lăng Thanh Trúc, nói.

- Lâm Động ca nhất định sẽ thành công!

Thanh Đàn vô cùng khẳng định nói, đối với Lâm Động, nàng thủy chung vẫn luôn có một loại tin tưởng mù quáng.

Lăng Thanh Trúc cũng mỉm cười, nói khẽ:

- Lần này chỉ e sẽ mất không ít thời gian, ta cũng nhân cơ hội này tu luyện một phen.

Nàng thoáng nhìn qua thân ảnh như hiện trên đỉnh cô phong, lần nào cũng là một mình ngươi, lần này, hãy để ta giúp đỡ ngươi.

Thân hình nàng khẽ động, cũng xuất hiện trên một tòa tiểu sơn khác, ngồi xếp bằng xuống, đôi mắt đẹp khép hờ, một loại chấn động huyền ảo lẳng lặng lan tràn.

 

- Chúng ta hãy yên tĩnh theo dõi thôi.

Tiểu Điêu thấy vậy than nhẹ một tiếng, bây giờ điều mà bọn hắn có thể làm đó chính là chờ đợi mà thôi.

Thời gian trôi qua như thoi đưa.

Thời gian lẳng lặng trôi qua trong thiên địa, mà theo thời gian trôi qua, loại cảm giác áp bách trong thiên địa ngày càng đậm, bởi vì càng ngày càng có nhiều người cảm giác được đạo thân ảnh hủy diệt trong hư vô kia đến gần.

Đối diện với thân ảnh hủy diệt đó, vô số người trong thiên địa đều một lòng hoảng sợ, nếu không phải tại Loạn Ma Hải vẫn còn một tia hi vọng, chỉ e thiên địa hiện nay đã triệt để đại loạn rồi.

Càng ngày càng có nhiều cường giả bắt đầu chạy đến Loạn Ma Hải, bọn họ rất muốn biết, Băng Chủ đến cùng có thể thành công tiến vào Tổ cảnh hay không.

Loạn Ma Hải cũng vì vậy mà trở nên náo nhiệt chưa từng có, đặc biệt là vùng biển chứa đại trận, gần như mỗi một hòn đảo gần đó đều đông nghịt người, từng đạo ánh mắt khẩng trương và lo lắng không ngừng nhìn lên không trung.

Tại trung tâm đại trận khổng lồ, tòa băng điêu kia vẫn như trước, không có bất kỳ chấn động nào, nàng giống như một cái động không đày, không ngừng quán chú năng lượng kinh khủng, thế nhưng lại không hề có dấu hiệu thức tỉnh.



Thời gian nhoáng cái đã trôi qua nửa năm.

Lúc này Loạn Ma Hải đã có chút bất an, hậu sơn yên tĩnh tại Thanh Dương trấn laij không có gợn sóng nào quá lớn, đạo thân ảnh trên đỉnh cô phong bất tri bất giác đã phủ đầy bụi.

Đám người Tiểu Điêu đứng trên vách núi chờ đợi, nửa năm này, thân thể Lâm Động xuất hiện biến hóa không nhỏ, lúc ban đầu, thân thể của hắn dùng một loại tốc độ kinh người trở nên già yếu, tóc đen cũng trở nên xám trắng, một lại tử khí nồng đậm tản mát ra.

Trái tim bọn hắn như nhảy đến tận cổ, chỉ có điều cũng may là lúc loại lão hóa này đạt đến tận cùng thì bắt đầu có dấu hiệu khôi phục trở lại, chỉ có điều loại khôi phục này lại khiến cho gương mặt thành thục kiên nghị trở nên trẻ trung non nớt, bộ dạng lúc này không khác gì Lâm Động còn trẻ năm xưa.

Về sau, thân thể Lâm Động không ngừng lão hóa và trẻ lại trở thành một loại chuyển biến kỳ diệu cực đoan, mà đám người Tiểu Điêu cũng mơ hồ cảm nhận được bên trong biến hóa bên ngoài này, cơ thể Lâm Động đã xuất hiện biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Mà nguyên nhân của loại biến hóa này, tất nhiên là vì tôi luyện một hồi trong Luân Hồi.

Loại tôi luyện này, không nhìn thấy cũng không sờ được, nhưng lại hung hiểm đến mức bất kỳ kẻ nào cũng phải sinh lòng sợ hãi.

Thời gian trôi qua như nước, băng điêu ở Loạn Ma Hải và đạo thân ảnh không ngừng lão hóa cùng trẻ lại ở Thanh Dương trấn vẫn không hề có dấu hiệu thức tỉnh.

Mà một nhoáng thời gian này đã là năm tháng.

Không khí trong thiên địa trở nên cực kỳ khẩn trương, một loại không khí không thể hình dung, vô số người thậm chí dừng tất cả mọi chuyện, Loạn Ma Hải bắt đầu trở nên rối loạn.

Vô số đạo ánh mắt chờ mong và cuồng nhiệt nhìn lên băng điêu trên bầu trời, thậm chí còn có người bắt đầu quỳ lạy, khẩn cầu kỳ tích xuất hiện.

Thời gian càng ngày càng ít, bởi vì chẳng biết từ lúc nào, trong hư vô xa xôi kia, phảng phất như có một vết nứt cực kỳ khổng lồ đang bị chậm rãi xé rách.

Đằng sau khe hở đó, ma khí bắt đầu cuồn cuộn, giống như một con mắt tà ác, hờ hững nhìn mảnh thiên địa mà hắn từng đặt chân qua.

Trong Loạn Ma Hải, biển người tràn lên, nơi đây lúc này rõ ràng đã trở thành nơi thu hút sự chú ý nhất cả trời đất.

Vô số người đến đây mang theo hy vọng và những lời nguyện cầu, ngẩng lên nhìn trận pháp khổng lồ trên không trung. Trung tâm trận pháp là một bức tượng băng sống động như thật đang ngồi, khoảng không xung quanh cũng như bị đóng băng cả.

Bất cứ ai cũng nhận thấy bên trong bức tượng vẫn còn khí tức.

Họ cũng không dám tới kiểm tra, một năm nay, nỗi tuyệt vọng lan toả khắp không gian, chính bức tượng băng này đã duy trì sự yên bình cho cả thế gian này.

Họ không thể tưởng tượng được nếu bên trong bức tượng băng kia không còn khí tức nữa thì mọi người sẽ tuyệt vọng đến mức nào.

Nhưng cách nghĩ này dù sao cũng có chút “bịt tai trộm chuông”, dù là thành công hay thất bại thì cuối cùng vẫn sẽ có kết quả, vì nguy cơ đó đã sắp đến gần.

Trên mặt biển rộng lớn, biển người đen kịt kéo dài đến tận cuối tầm mắt. Lúc này họ không nhìn lên bức tượng mà mang sự sợ hãi nhìn về phía bầu trời xa.



Phong ấn Vị Diện bên ngoài khe nét đó cũng ngày một ảm đạm.

Vị trí của phong ấn Vị Diện vốn dĩ cách nơi đây rất xa, cường giả đỉnh phong Luân Hồi Cảnh cũng không thể tới, nhưng lúc này họ đã thật sự nhìn thấy khe nứt Vị Diện, rõ ràng đó là do phong ấn đang yếu đi, ma khí đang dần thẩm thấu ra ngoài. Cuối cùng, kẻ huỷ diệt đã sắp tới.

Trời đất tối sầm, vô số người vẻ mặt đầy bi thương, lẽ nào kiếp nạn này thật sự không tránh được sao?

Một số người nhìn vào trong trận pháp, bức tượng băng vẫn không hề động đậy, đã một năm rồi…tiêu hao sức mạnh của bao nhiêu cường giả nhưng không hề xuất hiện kỳ tích như họ nghĩ, lẽ nào thật sự thất bại?

Không khí bi thương và tuyệt vọng bao trùm cả trời đất.

- Á? Đó là gì vậy?

Đột nhiên có người kêu lên thất kinh, mọi người ngâng lên nhìn thì vẻ mặt đầy kinh hãi.

Vì ở khe nứt lúc này đã có ma khí tà ác đến cực điểm đang chui ra khỏi phong ấn.

Ma khí vừa xuất hiện đã khiến mặt trời tối lại, rồi phong ấn Vị Diện xuất hiện một vết rạn.

Vết rạn ấy vừa xuất hiện, vô số người chết lặng, vì họ nhìn thấy phía sau khe nứt dường như có một con mắt khổng lồ không chút cảm xúc nhìn về phía họ.

Con mắt khổng lồ tà ác đó khẽ chuyển động là mọi người đều thấy hàn ý lướt qua. Nguyên lực trong cơ thể họ cũng như đông đặc lại.

Vô số người run lẩy bẩy, sắc mặt tái nhợt, kẻ có thực lực khủng bố như vậy, ngoài Dị ma Hoàng đã bị Phù Tổ đại nhân phong ấn thì còn là ai?

Con mắt ấy lạnh lùng quét khắp không gian, rồi nhanh chóng dừng lại ở bức tượng băng ở trung tâm trận pháp.

Khi nhìn thấy bức tượng ấy, con mắt tà ác khổng lồ kia cuối cùng cũng dao động, rõ ràng hắn cảm nhận được sự quen thuộc từ đó.

Uỳnh uỳnh!

Bên ngoài bầu trời dường như có tiếng sấm sét, mọi người đều cảm nhận được ánh mắt đó đang dừng lại ở bức tượng băng, điều này khiến da đầu họ tê dại.

- Hắn muốn làm gì?

Có người kêu lên thất thanh, chỉ thấy chỗ phong ấn có ma khí cuộn trào, biến thành một cái ma chưởng trắng nhợt.

Bàn tay đó to lớn vô cùng, ma khí tà ác uốn lượn xung quanh tạo gây cho người ta cảm giác về sự huỷ diệt.

Bàn tay trắng nhợt đó thò ra khỏi phong ấn, nhằm thẳng đại trận mà đánh xuống.

Hắn muốn huỷ diệt Băng Chủ đang xung kích Tổ Cảnh!

Vũ Động Càn Khôn
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Động Càn Khôn Truyện Vũ Động Càn Khôn Story Chương 1302: Một năm
10.0/10 từ 44 lượt.
loading...