Vũ Động Càn Khôn
Chương 1180: Chiến tranh
Trên thạch đài, người thanh niên chầm chậm mở mắt, đôi mắt đen sâu thẳm như bầu trời đêm, tận sâu bên trong là Luân Hồi Ý lưu chuyển, tỏa ra thứ năng lượng khó nói thành lời, tạo nên vô số cảnh tượng kỳ diệu phía sau hắn.
Khi hắn mở mắt ra dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mãi lúc lâu sau hắn mới hồi phục, nhìn lớp bụi phủ trên cơ thể, hắn khẽ cười, thân thể khẽ rung lên, lớp bụi ánh lên tia sáng, bay lên thành những đốm sáng nhỏ đẹp đẽ vô cùng.
- Chúc mừng!
Từ bên cạnh vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, Lâm Động ngẩng lên thì thấy gương mặt xinh đẹp với mái tóc dài màu bạc, lấp lánh tuyệt đẹp.
Côn Linh lúc này gương mặt thanh tịnh, trong mắt cũng có Luân Hồi Ý lưu chuyển, rõ ràng nàng cũng nhận được lợi ích không thua kém Lâm Động.
- Đa tạ Côn Linh cô nương đã tương trợ.
Lâm Động cảm ơn một cách chân thành, hắn biết lần này hắn cảm ngộ được Luân Hồi ý tất cả là nhờ có sự bảo vệ của Côn Linh. Nếu không chỉ e hắn đã lạc hướng trong Luân Hồi Ý thâm sâu khó lường kia rồi.
- Ta cũng là tự giúp mình thôi.
Côn Linh khẽ lắc đầu, ngữ khí bình thản, có lẽ là thực lực nàng đã tiến bộ nhiều, sự áp chế từ Thôn Phệ Tổ Phù trong cơ thể Lâm Động với nàng đã yếu đi nhiều, nàng dường như trở lại với sự lạnh lùng như lần đầu gặp mặt.
Lâm Động cười, hắn nhìn gương mặt Côn Linh, rồi tia nhìn chuyển xuống đôi môi đỏ quyến rũ, ở đó dường như vẫn lưu lại vết máu.
Cảm giác được tia nhìn của Lâm Động, ánh mắt Côn Linh lóe lên, rồi dường như không muốn nhận thua trước mặt hắn, nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nhưng sự đấu mắt này không kéo dài lâu, tay nàng khẽ siết lại, không biết chuyện gì, rõ ràng nàng đã thấy áp lực của Thôn Phệ Tổ Phù gây ra đã giảm nhiều, nhưng nàng vẫn không thể nhìn thẳng vào hắn lâu được.
Gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, Côn Linh quay mặt đi tránh ánh nhìn của Lâm Động:
- Ngươi đã hứa với tiên tổ, không được dùng Thôn Phệ Tổ Phù ức hiếp ta.
Giọng nói của nàng vẫn bình thản như trước, chỉ có điều thêm vài phần yếu ớt.
- Ta đâu có dùng đến Thôn Phệ Tổ Phù.
Lâm Động ngạc nhiên
Hắn không nói còn được, nói rồi lại khiến má Côn Linh càng thêm đỏ, nàng khẽ cắn môi rồi lườm hắn, vội vàng chuyển chủ đề:
- Ngươi vui cái gì, truyền thừa mới hoàn thành được một nửa thôi.
- Một nửa?
Lâm Động khựng người.
- Chúng ta đúng là đã cảm ngộ được Luân Hồi Ý, nhưng thực lực của ngươi hiện nay e là vẫn dừng ở Tử Huyền Cảnh đại thành đúng không?
Côn Linh nói.
Lâm Động nghe vậy liền cảm ứng một chút, lông mày nhíu lại, đúng là nguyên lực trong cơ thể hắn không tăng bao nhiêu.
- Có lẽ cảm ngộ Luân Hồi Ý chỉ là bước đầu tiên, chúng ta đã đạt được cảnh giới nhưng tu vi thì vẫn còn cách xa lắm.
Côn Linh hơi nhướn mày nói.
- Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?
Lâm Động hỏi.
Trong mắt Côn Linh cũng đầy sự nghi hoặc, nàng nhìn Luân Hồi Hải rộng mênh mang vô tận, khẽ lắc đầu, nói:
- Lẽ nào bắt chúng ta tu luyện ở đây?
Lâm Động trầm ngâm, chậm rãi bước tới méo thạch đài, cúi xuống nhìn Luân Hồi Hải một lúc lâu rồi mới lẩm nhẩm:
- Có lẽ đây là nơi ẩn tàng tu vi cả đời của Thôn Phệ Chủ, muốn có được sức mạnh đó, có lẽ…
- Ý ngươi là chúng ta phải xuống biển?
Côn Linh kinh ngạc, trong Luân Hồi Hải chứa đầy sức mạnh hùng hồn, trước đó họ chỉ tiếp xúc với Luân Hồi Ý ở bên ngoài cũng đã không dễ dàng gì. Nếu vào rong thì còn đường sống không?
Lâm Động trầm mặc một lúc, cười nói:
- Côn Linh cô nương, không phá sinh tử sao nhập được Luân Hồi?
- Ngươi cũng quá to gan đấy.
Côn Linh khẽ cảm thán, ngữ khí cũng có chút khâm phục.
Lâm Động cười cười, rồi đưa tay về phía Côn Linh:
- Côn Linh côn nương, không biết cô nương có dám cùng ta xông pha một trận sinh tử không?
Nhìn bàn tay hắn đưa ra, Côn Linh khẽ cắn môi, một lát sau cũng đưa tay ra nắm lấy tay hắn:
- Ngươi quá giảo hoạt, rõ ràng là muốn ta theo để bảo vệ ngươi.
Côn Linh một câu nói trúng tim đen, Lâm Động cũng không thấy ngại ngùng gì, nắm lấy bàn tay ngọc ngà của nàng, hít sâu một hơi, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng.
- Côn Linh cô nương, đi thôi.
Côn Linh khẽ gật đầu, hai người nhìn nhau rồi cùng bước tới, chỉ nghe tùm một tiếng, nước biển bắn lên, hai thân ảnh rơi thẳng xuống mặt biển vô tận.
Hai người vừa rơi xuống lập tức cảm giác được một luồng sức mạnh vô tận từ bốn phương tám hướng ập tới, rồi ngang ngược xông thẳng vào cơ thể họ.
Đối diện với sự xung kích hung hăng đó, ngay Lâm Động có nhục thể cường hãn cũng khó lòng chịu đựng. Thên thể hắn căng cứng, toàn thân nổi gân xanh, trong mắt hiện lên vô số tơ máu, kinh mạch trong cơ thể cũng phình to đến cực hạn dường như muốn nổ tung ngay lập tức.
Thế nhưng, ngược lại với sự đau đớn của Lâm Động, gương mặt Côn Linh vô cùng bình tĩnh, không chỉ không có chút dấu hiệu đau đớn nào mà ngược lại còn có cảm giác đắm chìm mê mẩn.
Những tiếng rên đau đớn đến cực hạn truyền đến tai Côn Linh, lúc này nàng mới mở mắt, liền nhìn thấy Lâm Động đang đau đớn đến quằn quại.
Dưới biển Côn Linh không thể nói, nhưng gương mặt đầy sự lo lắng. Một lát sau nàng khẽ thở dài bất lực, ngón tay cứa qua cổ tay máu tươi lập tức chảy ra.
Máu tươi bao quanh cơ thể hai người, nhìn kỹ sẽ thấy trong đó có những tia hắc quang nhàn nhạt.
Côn Linh đưa tay ôm lấy nam tử đang quằn quại, máu tươi không ngừng chảy ra từ cổ tay khiến sắc mặt nàng có phần nhợt nhạt.
Máu bắt đầu ngưng tụ, cuối cùng biến thành một cái kén dài vài trượng, bọc lấy hai người bên trong.
Cái kén dần chìm xuống đáy sâu Luân Hồi Hải, xung quanh là những cột quang trụ năng lượng hùng hồn chiếu thẳng vào trong kén.
Cả Luân Hồi Hải dường như sục sôi.
Bên trong kén, hai luồng khí tức cũng ngày một mạnh mẽ hơn, cũng lúc này, từng cửa ải được vượt qua dễ dàng với thế như chẻ tre.
…
Thời gian dần trôi đi, bất tri bất giác đã hai tháng sau khi vào không gian này. Trong thời gia này, ở Yêu Vực cũng chấn động không nhỏ vì sự việc này.
Nguồn gốc gây ra sự chấn động ấy chính là sự xuất hiện của đám dị ma, bốn Dị Ma Vương và một Thập Vương Điện cường đại hơn Dị Ma Vương thông thường. Trận dung đó đủ để khiến bất cứ thế lực nào trong Yêu Vực cũng phải kinh hãi.
Trong Yêu Vực cũng có nhiều ngọa hổ tàng long, ngoài một vài thế lực lớn được biến đến, một vài thế lực ẩn dật cũng không thể coi thường. Trong đó cũng không thiếu một số thế lực truyền thừa từ thời Viễn Cổ, vì thế họ cũng hiểu biết chút ít về dị ma.
Trước đây, dị ma đều tiềm phục, rất ít người biết được tin về chúng. Nhưng lần này, dị ma xuất hiện đã khiến không ít thế lực cảm thấy kinh hãi,ẫi cũng biết trận đại kiếp thời Viễn Cổ đã tạo nên hậu quả đáng sợ thế nào.
Nếu lần này nó tái hiện thì sinh linh sẽ gặp phải chuyện gì?
Nghĩ vậy, trong Yêu Vực, bề ngoài thì sục sôi nhưng cũng có nhiều đại thế lực ngấm ngầm phái thám tử đi tìm kiếm dấu vết của dị ma.
…
Thú Chiến Vực, Tứ Tượng Cung.
Danh tiếng của Tứ Tượng Cung ở Yêu Vực hiện nay đã vượt xa trước đây. Từ sau hôm dị ma phá vỡ không gian xuất hiện ở đây, Thiên Yêu Điêu tộc và Long tộc đã thể hiện rõ ràng quan hệ với Tứ Tượng Cung, hơn nữa cộng thêm việc không biết từ đâu loan tin đại thủ lĩnh của Tứ Tượng Cung đã có được truyền thừa của Thôn Phệ Chủ, càng khiến Tứ Tượng Cung trở thành thế lực mới nổi không thể coi thường trong Yêu Vực. Ngay lập tức, không ít cường giả đua nhau đến nương nhờ khiến thực lực Tứ Tượng Cung ngày càng lớn mạnh.
Lôi Uyên Sơn trước đây, Tứ Tượng Cung chủ điện hiện nay, lúc này có rất nhiều thân ảnh đang ngồi. Đứng đầu là Tiểu Điêu, thời gian này vì Tiểu Viêm bế quan xung kích Chuyển Luân Cảnh nên hắn vẫn ở lại Tứ Tượng Cung, vì mối quan hệ với Lâm Động và thân phận vốn có của hắn mà chẳng ai dám có ý kiến gì với việc hắn tạm thời cai quản Tứ Tượng Cung, ngay cả mấy người Thiên Long Yêu Soái cũng không chút dị nghị.
Trong đại điện, dưới Tiểu Điêu là Thiên Long Yêu Soái, Kim Viên Yêu Soái và Châu Nghị. Khí thế của họ hiện nay cũng đã thay đổi hắn so với hai tháng trước, trong khí tức của họ đã có một chút dao động của Luân Hồi. Điều này cho thấy họ đã chạm tới Luân Hồi rồi.
Tiến bộ nhỏ này với họ mà nói là sự khác biệt một trời một vực.
Phía sau họ còn có một vài gương mặt lạ lẫm, nhưng khí tức cũng đều cường đại dị thường. Tứ Tượng Cung hiện nay, dù là quy mô hay khí tượng đều hơn hẳn trước đây.
Tiểu Điêu ngồi trên vị trí trên cùng, nghe các loại báo cáo khẽ gật đầu. Hắn vốn là thiếu tộc trưởng của Thiên Yêu Điêu tộc, xử lý những sự vụ này cũng thành thạo hơn Lâm Động vài phần, vì thế không ai là không phục cả.
- Nhị thủ lĩnh, đại thủ lĩnh vẫn chưa có tin tức gì sao?
Thiên Long Yêu Soái đột nhiên lên tiếng hỏi. Đến nay đã hai tháng mà Lâm Động vẫn không có tin tức gì, không biết rốt cuộc là thế nào.
Tiểu Điêu lắc đầu, nói:
- Chư vị không cần phải lo lắngm tuy truyền thừa của Thôn Phệ Chủ lợi hại nhưng huynh ấy cũng không phải tầm thường, chắc chắn không sao đâu.
- Đúng rồi nhị thủ lĩnh, trước đây đại thủ lĩnh từng bảo bọn ta thám thính tin tức ở Đông Huyền Vực, giờ đã có chút tin.
Thiên Long Yêu Soái bỗng nói.
- Ồ?
Tiểu Điêu đứng bật dậy, gương mặt tuấn dật trở nên lạnh băng:
- Nói.
- Đông Huyền Vực hiện giờ dường như bùng nổ một trận chiến tranh, Thất đại siêu cấp môn phái giờ chri còn ba, và kẻ phát động chiến tranh chính là…Nguyên Môn!
Vũ Động Càn Khôn
Khi hắn mở mắt ra dường như vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, mãi lúc lâu sau hắn mới hồi phục, nhìn lớp bụi phủ trên cơ thể, hắn khẽ cười, thân thể khẽ rung lên, lớp bụi ánh lên tia sáng, bay lên thành những đốm sáng nhỏ đẹp đẽ vô cùng.
- Chúc mừng!
Từ bên cạnh vang lên một giọng nói nhẹ nhàng, Lâm Động ngẩng lên thì thấy gương mặt xinh đẹp với mái tóc dài màu bạc, lấp lánh tuyệt đẹp.
Côn Linh lúc này gương mặt thanh tịnh, trong mắt cũng có Luân Hồi Ý lưu chuyển, rõ ràng nàng cũng nhận được lợi ích không thua kém Lâm Động.
- Đa tạ Côn Linh cô nương đã tương trợ.
Lâm Động cảm ơn một cách chân thành, hắn biết lần này hắn cảm ngộ được Luân Hồi ý tất cả là nhờ có sự bảo vệ của Côn Linh. Nếu không chỉ e hắn đã lạc hướng trong Luân Hồi Ý thâm sâu khó lường kia rồi.
- Ta cũng là tự giúp mình thôi.
Côn Linh khẽ lắc đầu, ngữ khí bình thản, có lẽ là thực lực nàng đã tiến bộ nhiều, sự áp chế từ Thôn Phệ Tổ Phù trong cơ thể Lâm Động với nàng đã yếu đi nhiều, nàng dường như trở lại với sự lạnh lùng như lần đầu gặp mặt.
Lâm Động cười, hắn nhìn gương mặt Côn Linh, rồi tia nhìn chuyển xuống đôi môi đỏ quyến rũ, ở đó dường như vẫn lưu lại vết máu.
Cảm giác được tia nhìn của Lâm Động, ánh mắt Côn Linh lóe lên, rồi dường như không muốn nhận thua trước mặt hắn, nàng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt hắn.
Nhưng sự đấu mắt này không kéo dài lâu, tay nàng khẽ siết lại, không biết chuyện gì, rõ ràng nàng đã thấy áp lực của Thôn Phệ Tổ Phù gây ra đã giảm nhiều, nhưng nàng vẫn không thể nhìn thẳng vào hắn lâu được.
Gương mặt xinh đẹp ửng đỏ, Côn Linh quay mặt đi tránh ánh nhìn của Lâm Động:
- Ngươi đã hứa với tiên tổ, không được dùng Thôn Phệ Tổ Phù ức hiếp ta.
Giọng nói của nàng vẫn bình thản như trước, chỉ có điều thêm vài phần yếu ớt.
- Ta đâu có dùng đến Thôn Phệ Tổ Phù.
Lâm Động ngạc nhiên
Hắn không nói còn được, nói rồi lại khiến má Côn Linh càng thêm đỏ, nàng khẽ cắn môi rồi lườm hắn, vội vàng chuyển chủ đề:
- Ngươi vui cái gì, truyền thừa mới hoàn thành được một nửa thôi.
- Một nửa?
Lâm Động khựng người.
- Chúng ta đúng là đã cảm ngộ được Luân Hồi Ý, nhưng thực lực của ngươi hiện nay e là vẫn dừng ở Tử Huyền Cảnh đại thành đúng không?
Côn Linh nói.
Lâm Động nghe vậy liền cảm ứng một chút, lông mày nhíu lại, đúng là nguyên lực trong cơ thể hắn không tăng bao nhiêu.
- Có lẽ cảm ngộ Luân Hồi Ý chỉ là bước đầu tiên, chúng ta đã đạt được cảnh giới nhưng tu vi thì vẫn còn cách xa lắm.
Côn Linh hơi nhướn mày nói.
- Vậy tiếp theo chúng ta phải làm gì?
Lâm Động hỏi.
Trong mắt Côn Linh cũng đầy sự nghi hoặc, nàng nhìn Luân Hồi Hải rộng mênh mang vô tận, khẽ lắc đầu, nói:
- Lẽ nào bắt chúng ta tu luyện ở đây?
Lâm Động trầm ngâm, chậm rãi bước tới méo thạch đài, cúi xuống nhìn Luân Hồi Hải một lúc lâu rồi mới lẩm nhẩm:
- Có lẽ đây là nơi ẩn tàng tu vi cả đời của Thôn Phệ Chủ, muốn có được sức mạnh đó, có lẽ…
- Ý ngươi là chúng ta phải xuống biển?
Côn Linh kinh ngạc, trong Luân Hồi Hải chứa đầy sức mạnh hùng hồn, trước đó họ chỉ tiếp xúc với Luân Hồi Ý ở bên ngoài cũng đã không dễ dàng gì. Nếu vào rong thì còn đường sống không?
Lâm Động trầm mặc một lúc, cười nói:
- Côn Linh cô nương, không phá sinh tử sao nhập được Luân Hồi?
- Ngươi cũng quá to gan đấy.
Côn Linh khẽ cảm thán, ngữ khí cũng có chút khâm phục.
Lâm Động cười cười, rồi đưa tay về phía Côn Linh:
- Côn Linh côn nương, không biết cô nương có dám cùng ta xông pha một trận sinh tử không?
Nhìn bàn tay hắn đưa ra, Côn Linh khẽ cắn môi, một lát sau cũng đưa tay ra nắm lấy tay hắn:
- Ngươi quá giảo hoạt, rõ ràng là muốn ta theo để bảo vệ ngươi.
Côn Linh một câu nói trúng tim đen, Lâm Động cũng không thấy ngại ngùng gì, nắm lấy bàn tay ngọc ngà của nàng, hít sâu một hơi, vẻ mặt dần trở nên ngưng trọng.
- Côn Linh cô nương, đi thôi.
Côn Linh khẽ gật đầu, hai người nhìn nhau rồi cùng bước tới, chỉ nghe tùm một tiếng, nước biển bắn lên, hai thân ảnh rơi thẳng xuống mặt biển vô tận.
Hai người vừa rơi xuống lập tức cảm giác được một luồng sức mạnh vô tận từ bốn phương tám hướng ập tới, rồi ngang ngược xông thẳng vào cơ thể họ.
Đối diện với sự xung kích hung hăng đó, ngay Lâm Động có nhục thể cường hãn cũng khó lòng chịu đựng. Thên thể hắn căng cứng, toàn thân nổi gân xanh, trong mắt hiện lên vô số tơ máu, kinh mạch trong cơ thể cũng phình to đến cực hạn dường như muốn nổ tung ngay lập tức.
Thế nhưng, ngược lại với sự đau đớn của Lâm Động, gương mặt Côn Linh vô cùng bình tĩnh, không chỉ không có chút dấu hiệu đau đớn nào mà ngược lại còn có cảm giác đắm chìm mê mẩn.
Những tiếng rên đau đớn đến cực hạn truyền đến tai Côn Linh, lúc này nàng mới mở mắt, liền nhìn thấy Lâm Động đang đau đớn đến quằn quại.
Dưới biển Côn Linh không thể nói, nhưng gương mặt đầy sự lo lắng. Một lát sau nàng khẽ thở dài bất lực, ngón tay cứa qua cổ tay máu tươi lập tức chảy ra.
Máu tươi bao quanh cơ thể hai người, nhìn kỹ sẽ thấy trong đó có những tia hắc quang nhàn nhạt.
Côn Linh đưa tay ôm lấy nam tử đang quằn quại, máu tươi không ngừng chảy ra từ cổ tay khiến sắc mặt nàng có phần nhợt nhạt.
Máu bắt đầu ngưng tụ, cuối cùng biến thành một cái kén dài vài trượng, bọc lấy hai người bên trong.
Cái kén dần chìm xuống đáy sâu Luân Hồi Hải, xung quanh là những cột quang trụ năng lượng hùng hồn chiếu thẳng vào trong kén.
Cả Luân Hồi Hải dường như sục sôi.
Bên trong kén, hai luồng khí tức cũng ngày một mạnh mẽ hơn, cũng lúc này, từng cửa ải được vượt qua dễ dàng với thế như chẻ tre.
…
Thời gian dần trôi đi, bất tri bất giác đã hai tháng sau khi vào không gian này. Trong thời gia này, ở Yêu Vực cũng chấn động không nhỏ vì sự việc này.
Nguồn gốc gây ra sự chấn động ấy chính là sự xuất hiện của đám dị ma, bốn Dị Ma Vương và một Thập Vương Điện cường đại hơn Dị Ma Vương thông thường. Trận dung đó đủ để khiến bất cứ thế lực nào trong Yêu Vực cũng phải kinh hãi.
Trong Yêu Vực cũng có nhiều ngọa hổ tàng long, ngoài một vài thế lực lớn được biến đến, một vài thế lực ẩn dật cũng không thể coi thường. Trong đó cũng không thiếu một số thế lực truyền thừa từ thời Viễn Cổ, vì thế họ cũng hiểu biết chút ít về dị ma.
Trước đây, dị ma đều tiềm phục, rất ít người biết được tin về chúng. Nhưng lần này, dị ma xuất hiện đã khiến không ít thế lực cảm thấy kinh hãi,ẫi cũng biết trận đại kiếp thời Viễn Cổ đã tạo nên hậu quả đáng sợ thế nào.
Nếu lần này nó tái hiện thì sinh linh sẽ gặp phải chuyện gì?
Nghĩ vậy, trong Yêu Vực, bề ngoài thì sục sôi nhưng cũng có nhiều đại thế lực ngấm ngầm phái thám tử đi tìm kiếm dấu vết của dị ma.
…
Thú Chiến Vực, Tứ Tượng Cung.
Danh tiếng của Tứ Tượng Cung ở Yêu Vực hiện nay đã vượt xa trước đây. Từ sau hôm dị ma phá vỡ không gian xuất hiện ở đây, Thiên Yêu Điêu tộc và Long tộc đã thể hiện rõ ràng quan hệ với Tứ Tượng Cung, hơn nữa cộng thêm việc không biết từ đâu loan tin đại thủ lĩnh của Tứ Tượng Cung đã có được truyền thừa của Thôn Phệ Chủ, càng khiến Tứ Tượng Cung trở thành thế lực mới nổi không thể coi thường trong Yêu Vực. Ngay lập tức, không ít cường giả đua nhau đến nương nhờ khiến thực lực Tứ Tượng Cung ngày càng lớn mạnh.
Lôi Uyên Sơn trước đây, Tứ Tượng Cung chủ điện hiện nay, lúc này có rất nhiều thân ảnh đang ngồi. Đứng đầu là Tiểu Điêu, thời gian này vì Tiểu Viêm bế quan xung kích Chuyển Luân Cảnh nên hắn vẫn ở lại Tứ Tượng Cung, vì mối quan hệ với Lâm Động và thân phận vốn có của hắn mà chẳng ai dám có ý kiến gì với việc hắn tạm thời cai quản Tứ Tượng Cung, ngay cả mấy người Thiên Long Yêu Soái cũng không chút dị nghị.
Trong đại điện, dưới Tiểu Điêu là Thiên Long Yêu Soái, Kim Viên Yêu Soái và Châu Nghị. Khí thế của họ hiện nay cũng đã thay đổi hắn so với hai tháng trước, trong khí tức của họ đã có một chút dao động của Luân Hồi. Điều này cho thấy họ đã chạm tới Luân Hồi rồi.
Tiến bộ nhỏ này với họ mà nói là sự khác biệt một trời một vực.
Phía sau họ còn có một vài gương mặt lạ lẫm, nhưng khí tức cũng đều cường đại dị thường. Tứ Tượng Cung hiện nay, dù là quy mô hay khí tượng đều hơn hẳn trước đây.
Tiểu Điêu ngồi trên vị trí trên cùng, nghe các loại báo cáo khẽ gật đầu. Hắn vốn là thiếu tộc trưởng của Thiên Yêu Điêu tộc, xử lý những sự vụ này cũng thành thạo hơn Lâm Động vài phần, vì thế không ai là không phục cả.
- Nhị thủ lĩnh, đại thủ lĩnh vẫn chưa có tin tức gì sao?
Thiên Long Yêu Soái đột nhiên lên tiếng hỏi. Đến nay đã hai tháng mà Lâm Động vẫn không có tin tức gì, không biết rốt cuộc là thế nào.
Tiểu Điêu lắc đầu, nói:
- Chư vị không cần phải lo lắngm tuy truyền thừa của Thôn Phệ Chủ lợi hại nhưng huynh ấy cũng không phải tầm thường, chắc chắn không sao đâu.
- Đúng rồi nhị thủ lĩnh, trước đây đại thủ lĩnh từng bảo bọn ta thám thính tin tức ở Đông Huyền Vực, giờ đã có chút tin.
Thiên Long Yêu Soái bỗng nói.
- Ồ?
Tiểu Điêu đứng bật dậy, gương mặt tuấn dật trở nên lạnh băng:
- Nói.
- Đông Huyền Vực hiện giờ dường như bùng nổ một trận chiến tranh, Thất đại siêu cấp môn phái giờ chri còn ba, và kẻ phát động chiến tranh chính là…Nguyên Môn!
Vũ Động Càn Khôn
Đánh giá:
Truyện Vũ Động Càn Khôn
Story
Chương 1180: Chiến tranh
10.0/10 từ 44 lượt.