Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 996: Muốn đánh cược thì đánh cược Nhan Nguyệt Nhi
Chương 996: Muốn đánh cược thì đánh cược Nhan Nguyệt Nhi
Tôn Bách Tinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Sở Hồng Vân, thanh âm đều có hơi lệch giọng:
- Nàng ta là...
Sở Hồng Vân mỉm cười, rồi nói từng chữ một:
- Huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ!
- Huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ ư!? Không có khả năng! Người có huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ đều sinh ra ở ba đại thị tộc, tập trung ở trong tổng bộ Phượng tộc thượng cổ, sao có thể ở Lung Phượng Cung các ngươi!?
Tuy rằng ở Phượng tộc thượng cổ, bình dân cũng có thể xuất hiện thiên tài, nhưng muốn xuất hiện huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ thì không có khả năng. Huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ cần huyết mạch của hai bên cha mẹ đều cực kỳ nồng đậm, mới có một điểm khả năng sinh ra con cái như vậy.
Người như vậy, đều tập trung ở ba đại thị tộc và tổng bộ Phượng tộc thượng cổ, bọn họ có thể nói là hoàng tộc trong Phượng tộc thượng cổ.
Mà trong bình dân, ngẫu nhiên xuất hiện thiên tài đều là có thiên phú ở các phương diện pháp tắc, tu luyện các thứ. Chỉ cần so sánh huyết mạch, cho dù là thiên tài tuyệt đỉnh trong bình dân cũng thường thường không bằng đệ tử bình thường trong ba đại thị tộc.
Lực huyết mạch là cơ sở tồn tại của ba đại thị tộc, sở dĩ bọn họ có thể xưng bá Phượng tộc thượng cổ nhiều năm như vậy, chính là vì bọn họ vẫn luôn duy trì nghiêm khắc chế độ kết thông gia, nghiêm cấm huyết mạch bị hòa tan cùng trôi qua.
Về phần Nhan Nguyệt Nhi này, chỉ nhìn một cách đơn thuần về dòng họ, cũng không giống như xuất thân từ ba đại thị tộc. Trong Phượng tộc thượng cổ thật ra cũng có một đại gia tộc họ Nhan, nhưng muốn sản sinh ra huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ thì còn kém rất xa.
Tôn Bách Tinh tuyệt đối không nghĩ tới, Lung Phượng Cung lại có đệ tử huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ: điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường! Bởi vì người như vậy luôn xuất thân ở ba đại thị tộc, sau khi xuất hiện nhất định sẽ sống ở ba đại thị tộc hoặc là trong tổng bộ Phượng tộc thượng cổ, được xem là trọng điểm bồi dưỡng, sẽ không để ở lại trong phân cung cấp dưới! Trước đó chính vì Tôn Bách Tinh khẳng định về điểm này, mới dám đáp ứng trận đánh cược, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
- Ha ha... Mọi chuyện đều có khả năng, bình thường mà nói, không phải con cháu của ba đại thị tộc quả thật không có khả năng có được huyết mạch Phượng tộc hoàn mỹ, nhưng... Nguyệt Nhi nàng có cơ duyên khác: trong một lần thám hiểm Bí cảnh, nàng bị cuốn vào trong không gian loạn lưu của Táng Thần Cốc. Tuy nhiên, chẳng những nàng không có ngã xuống, mà còn tìm được một chỗ Phượng Huyết Trì ở trong Táng Thần Cốc, tiến hóa là huyết mạch Phượng tộc hoàn mỹ!
Sở Hồng Vân cười tủm tỉm nói ra lời nói này, hồn nhiên không để ý tới sắc mặt Tôn Bách Tinh càng ngày càng khó coi.
Lúc này Tôn Bách Tinh đều có lòng muốn chết, hắn vốn đã biết nữ nhân Sở Hồng Vân này khó đối phó, đánh đố với nàng, bị thua có thể tính rất lớn.
Nhưng mà, Sở Hồng Vân lập tức xuất ra Hàn Sương Tiên Nhị khiến Tôn Bách Tinh không thể từ chối: “Người là vì tài nguyên mà chết, chim vì thức ăn mà vong”, ở trước mặt mê hoặc của ích lợi to lớn, dù Tôn Bách Tinh là một lão già sống 2 vạn năm như vậy cũng sẽ dính bẫy. Kể từ đó, trúng gian kế của Sở Hồng Vân!
Vốn trước đó chỗ trông cậy lớn nhất của Tôn Bách Tinh chính là Lâm Minh. Trừ Lâm Minh ra, các đệ tử tân tú khác có thể một người đi vào trước hạng năm là đủ rồi. Thế nhưng hiện tại xem ra. Lâm Minh so với huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ của Nhan Nguyệt Nhi, hơn phân nửa là phải thua. Về phần các đệ tử khác thì càng không cần phải nói! Cho dù là Lung Phượng Cung khiêm nhượng đưa ra ba phần thành tích cũng là phí công.
Đánh cược lần này, hy vọng thắng của hắn đã cực kỳ xa vời.
- Nguyện ý chịu thua đánh cược đi! Tôn Phó điện chủ! Không phải hiện tại ngươi định đổi ý chứ?
Sở Hồng Vân cười ha hả nói, mà cái cười này rơi vào trong mắt Tôn Bách Tinh, lại là vô cùng âm độc và tà ác. Nếu có thể, hắn thật muốn vọt tới tung một chưởng đánh chết nữ nhân này.
- Hừ! Nguyện ý chịu thua đánh cược ư? Sở Hồng Vân! Một lần Cổ Phượng thí luyện có thời gian gần như hai năm, không phải ngươi nghĩ là mình đã thắng rồi chứ!
Tôn Bách Tinh sa sầm mặt xuống nói.
- Ha ha! Hai năm là không sai, tuy nhiên ta chỉ sợ càng về sau, đệ tử Phượng Tiên Cung các ngươi sẽ bị bỏ rơi càng xa! Hai năm sau, Nguyệt Nhi nàng hẳn có thể dừng lại ở tầng thứ năm hỏa ngục rồi đấy, thậm chí còn có một chút hy vọng tiến vào tầng thứ sáu, ai mà biết được? Đệ tử của các ngươi, có thể có mấy người đến tầng thứ tư? Về phần tầng thứ năm, dường như không có khả năng!
Sở Hồng Vân khinh thường cười nói, ánh mắt lại dời tới trên thân Lâm Minh,
- Lâm sư điệt! Ngươi nói sao?
Lâm Minh hoàn toàn không nghĩ tới, Sở Hồng Vân đột nhiên liền chuyển đầu mâu nhằm vào mình, vì thế trong lúc nhất thời, hắn trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, bất luận là đệ tử của Phượng Minh Cung hay là Lung Phượng Cung, đều nhìn về phía Lâm Minh, chờ xem hắn trả lời ra sao.
Lâm Minh khẽ nhíu mày, câu hỏi của Sở Hồng Vân thật không dễ trả lời: Đồng ý với nàng là không có khả năng, nhưng nếu phủ định với nàng, như vậy vô tình mang đến áp lực cực lớn cho đệ tử của Phượng Minh Cung. Nếu đến lúc đó làm không được sẽ mất hết mặt mũi.
Lâm Minh hơi trầm ngâm một lúc, rồi lên tiếng nói:
- Ý Sở sư thúc là muốn cho Lâm mỗ đồng ý với ngài à?
Sở Hồng Vân nhướng hàng chân mày, cười duyên nói:
- Đương nhiên Lâm sư điệt có thể phản đối!
- Lâm mỗ là lần đầu tiên đến Hỏa Linh tinh này tham gia Cổ Phượng thí luyện, cũng không biết nhiều về 18 tầng hỏa ngục này, dĩ nhiên không dám ngông cuồng nói bậy nói bạ. Tuy nhiên, nếu Sở sư thúc đã đồng ý rất phóng khoáng cho một giọt máu tim Phượng, mà Lâm mỗ tư chất hoàn toàn ngu dốt, huyết mạch loãng, quả thật ở thời điểm độ Mệnh Vẫn tầng bảy rất cần hấp thu một giọt máu tim Phượng đó để trợ giúp củng cố cơ sở. Sở sư thúc đã có ý tốt như thế, đương nhiên Lâm mỗ không đành lòng cô phụ, cũng chỉ có thể liều tánh mạng đi tranh đoạt một phần hy vọng này! Không bằng như vầy đi, nếu Sở sư thúc tin tưởng mười phần với Nhan Nguyệt Nhi sư muội như thế, vậy phần đánh cược này cứ hạn định giữa ta và Nhan Nguyệt Nhi sư muội, không liên can tới các đệ tử khác, cũng không cần Lung Phượng Cung nhường ra ba phần nữa. Mà ai tổng thành tích xếp hạng thứ nhất, thắng lợi thuộc về người đó... Sư thúc thấy thế nào?
Lâm Minh nói câu nói này cực kỳ bình thản, nhưng cực kỳ hữu lực, khiến võ giả ở đây nghe nói đều hít một hơi khí lạnh: đối mặt với chất vấn xảo trá của Sở Hồng Vân, chẳng những Lâm Minh trả lời, mà còn có ý phản kích cường lực như vậy.
Đương nhiên, ý phản kích này, là phải thành lập trên cơ sở Lâm Minh có khả năng thắng mới được!
Ít nhất cũng phải kém không lớn so với Nhan Nguyệt Nhi, nếu không hắn bị Nhan Nguyệt Nhi đánh cho hoa rơi nước chảy, chỉ sẽ dẫn tới nhạo báng mà thôi.
Lâm Minh chẳng khác nào lấy bản thân ra gánh phần áp lực này, làm cho đệ tử Phượng Minh Cung thở một hơi dài nhẹ nhõm, đồng thời cũng vô cùng lo lắng thay cho Lâm Minh.
Đó là huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ đấy!
Chỉ xem theo 18 tầng hỏa ngục này, Lâm Minh không biết rõ bằng Nhan Nguyệt Nhi, hiện tại đáp ứng đánh cược như vậy, có thể thắng được sao?
Lâm Minh tiến bộ mau là không giả, nhưng Nhan Nguyệt Nhi có huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ tiến bộ có thể chậm sao? Hai năm sau, chẳng những Lâm Minh có lẽ sẽ không đuổi kịp mức chênh lệch, ngược lại sẽ bị bỏ rơi càng xa!
Các đệ tử Phượng Minh Cung đều thay Lâm Minh toát một thân mồ hôi, tuy nhiên, trong đó cũng có người tâm tư bất đồng: Chu Phi vài lần há mồm muốn nói, nhưng đều vẫn nhịn xuống. Lâm Minh nói như vậy, chẳng khác nào loại trừ hắn ra ngoài đánh cược. Nếu trước đó, khẳng định Chu Phi là người thứ nhất nhảy ra phản đối, nhưng vừa rồi hắn nhìn thấy thiên phú khủng bố của Nhan Nguyệt Nhi kia, phần cuồng ngạo trong lòng Chu Phi cũng bị đả kích thật lớn. Thời điểm hắn đi tới tầng thứ hai hỏa ngục đã lực bất tòng tâm, bảo hắn đi sâu thêm xuống dưới, khiêu chiến với Nhan Nguyệt Nhi, khẳng định hắn tuyệt đối không có lá gan này. Không có nội tình vậy chỉ có thể câm miệng! Chu Phi cắn chặt hàm răng, quay đầu lại lơ đãng nhìn Hỏa Viêm Quảng một cái, thấy Hỏa Viêm Quảng sắc mặt bình tĩnh, không có mảy may ý định phản đối.
Lâm Minh không có chờ Sở Hồng Vân trả lời, đầu tiên nhìn về phía Tôn Bách Tinh, dù sao tiền đặt cược này là do Tôn Bách Tinh đưa ra, mình tự tiện thay đổi nội dung đánh cược, đầu tiên phải có sự đồng ý của Tôn Bách Tinh mới được.
Tôn Bách Tinh nhìn Lâm Minh thật sâu một lúc, chậm rãi gật đầu.
Trên thực tế, nếu Lâm Minh bại bởi Nhan Nguyệt Nhi, thì dù Hỏa Viêm Quảng có thể đi vào trước hạng năm, bọn họ cũng chỉ là chiếm cứ hai tên của năm cái danh ngạch. Trong đó Lung Phượng Cung có nhường ra ba phần thành tích cũng không vui vẻ gì. Cho nên Lâm Minh có thể thắng hay không, mới là mấu chốt của trận đánh cược này. Lâm Minh thay đổi nội dung đánh cược, cũng không có tăng lớn phiêu lưu thắng thua của Tôn Bách Tinh, nếu muốn nói cứng rắn thì có gì khác nhau, đó chỉ là bớt một chút biến số, có thể chỉ nhìn thực lực của chính Lâm Minh, không cần lo lắng ảnh hưởng của những người khác.
Đây là lựa chọn của người tự tin tuyệt đối.
- Ha ha ha ha...
Sở Hồng Vân phát ra một tràng tiếng cười giòn tan duyên dáng:
- Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên! Thời điểm ta ở Lung Phượng Cung đại danh của Lâm sư điệt đã như sấm rền bên tai, hôm nay gặp mặt, quả nhiên quyết đoán phi phàm! Được! Ngươi đã có đề nghị này, ta đáp ứng! Hơn nữa, ta còn tăng thêm một chút tiền đặt cược, nếu Lâm sư điệt có thể thắng, chẳng những ta thua trận máu tim Phượng và Hàn Sương Tiên Nhị, còn thua cho ngươi một đôi mỹ nữ như hoa như ngọc, như thế nào?
Sở Hồng Vân vừa nói ra lời này, Lâm Minh lập tức lộ vẻ mặt cổ quái, mà ở một phương Phượng Minh Cung, rất nhiều đệ tử tân tú nghe Sở Hồng Vân nói câu đầu tiên là ngạc nhiên, ngay sau đó lộ ra vẻ hâm mộ nồng đậm và hướng tới. Cái gọi là mỹ nữ như hoa như ngọc hiển nhiên chính là đệ tử của Lung Phượng Cung, mà lại là một đôi!
Trong ba đại phân cung Thừa Thiên giới, bất kể là đệ tử Phượng Minh Cung hay là Cầu Hoàng Cung, đều với cưới được nữ đệ tử của Lung Phượng Cung làm quang vinh, huống chi là cưới một lần là một đôi.
Đương nhiên, bọn họ ghen tị cũng vô dụng, muốn hưởng hạnh phúc cặp đôi như vậy, cũng phải đủ thực lực làm bảo đảm mới được.
Về phần các nữ đệ tử Lung Phượng Cung nghe nói như thế, đầu tiên là ngạc nhiên, ngay sau đó thần thái mỗi người không giống nhau: nữ đệ tử lớn tuổi phần nhiều cười rộ lên yêu kiều, một bộ dáng ý vị thâm trường. Còn nữ đệ tử trẻ tuổi thì sắc mặt ửng đỏ, các cô bé chưa biết chuyện người lớn, mà đột nhiên nghe nói tới chuyện bực này, dĩ nhiên có phần ngượng ngùng. Trên thực tế, với thiên phú và tướng mạo cùa Lâm Minh, quả thật là người chọn làm phu quân không tệ.
Mà ngay lúc này, Tôn Bách Tinh lại cười lạnh một tiếng, nói:
- Sở Hồng Vân! Ngươi tính toán thật ra quá khôn đi! Lâm Minh nếu có thể thắng, chứng minh thiên phú của hắn cao hơn Nhan Nguyệt Nhi, không phải huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ, lại có được thiên phú vượt qua huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ: quả thật hiếm thấy! Bởi vì huyết mạch Cổ Phượng còn có thể bỏ ra cái giá lớn có thể tăng lên được! Mà các thiên phú khác thì cơ bản là định hình, rất khó tăng lên!
- - - - - oOo- - - - -
Vũ Cực Thiên Hạ
Tôn Bách Tinh đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Sở Hồng Vân, thanh âm đều có hơi lệch giọng:
- Nàng ta là...
Sở Hồng Vân mỉm cười, rồi nói từng chữ một:
- Huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ!
- Huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ ư!? Không có khả năng! Người có huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ đều sinh ra ở ba đại thị tộc, tập trung ở trong tổng bộ Phượng tộc thượng cổ, sao có thể ở Lung Phượng Cung các ngươi!?
Tuy rằng ở Phượng tộc thượng cổ, bình dân cũng có thể xuất hiện thiên tài, nhưng muốn xuất hiện huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ thì không có khả năng. Huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ cần huyết mạch của hai bên cha mẹ đều cực kỳ nồng đậm, mới có một điểm khả năng sinh ra con cái như vậy.
Người như vậy, đều tập trung ở ba đại thị tộc và tổng bộ Phượng tộc thượng cổ, bọn họ có thể nói là hoàng tộc trong Phượng tộc thượng cổ.
Mà trong bình dân, ngẫu nhiên xuất hiện thiên tài đều là có thiên phú ở các phương diện pháp tắc, tu luyện các thứ. Chỉ cần so sánh huyết mạch, cho dù là thiên tài tuyệt đỉnh trong bình dân cũng thường thường không bằng đệ tử bình thường trong ba đại thị tộc.
Lực huyết mạch là cơ sở tồn tại của ba đại thị tộc, sở dĩ bọn họ có thể xưng bá Phượng tộc thượng cổ nhiều năm như vậy, chính là vì bọn họ vẫn luôn duy trì nghiêm khắc chế độ kết thông gia, nghiêm cấm huyết mạch bị hòa tan cùng trôi qua.
Về phần Nhan Nguyệt Nhi này, chỉ nhìn một cách đơn thuần về dòng họ, cũng không giống như xuất thân từ ba đại thị tộc. Trong Phượng tộc thượng cổ thật ra cũng có một đại gia tộc họ Nhan, nhưng muốn sản sinh ra huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ thì còn kém rất xa.
Tôn Bách Tinh tuyệt đối không nghĩ tới, Lung Phượng Cung lại có đệ tử huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ: điều này hoàn toàn không hợp với lẽ thường! Bởi vì người như vậy luôn xuất thân ở ba đại thị tộc, sau khi xuất hiện nhất định sẽ sống ở ba đại thị tộc hoặc là trong tổng bộ Phượng tộc thượng cổ, được xem là trọng điểm bồi dưỡng, sẽ không để ở lại trong phân cung cấp dưới! Trước đó chính vì Tôn Bách Tinh khẳng định về điểm này, mới dám đáp ứng trận đánh cược, nếu không, hắn tuyệt đối sẽ không làm như vậy.
- Ha ha... Mọi chuyện đều có khả năng, bình thường mà nói, không phải con cháu của ba đại thị tộc quả thật không có khả năng có được huyết mạch Phượng tộc hoàn mỹ, nhưng... Nguyệt Nhi nàng có cơ duyên khác: trong một lần thám hiểm Bí cảnh, nàng bị cuốn vào trong không gian loạn lưu của Táng Thần Cốc. Tuy nhiên, chẳng những nàng không có ngã xuống, mà còn tìm được một chỗ Phượng Huyết Trì ở trong Táng Thần Cốc, tiến hóa là huyết mạch Phượng tộc hoàn mỹ!
Sở Hồng Vân cười tủm tỉm nói ra lời nói này, hồn nhiên không để ý tới sắc mặt Tôn Bách Tinh càng ngày càng khó coi.
Lúc này Tôn Bách Tinh đều có lòng muốn chết, hắn vốn đã biết nữ nhân Sở Hồng Vân này khó đối phó, đánh đố với nàng, bị thua có thể tính rất lớn.
Nhưng mà, Sở Hồng Vân lập tức xuất ra Hàn Sương Tiên Nhị khiến Tôn Bách Tinh không thể từ chối: “Người là vì tài nguyên mà chết, chim vì thức ăn mà vong”, ở trước mặt mê hoặc của ích lợi to lớn, dù Tôn Bách Tinh là một lão già sống 2 vạn năm như vậy cũng sẽ dính bẫy. Kể từ đó, trúng gian kế của Sở Hồng Vân!
Vốn trước đó chỗ trông cậy lớn nhất của Tôn Bách Tinh chính là Lâm Minh. Trừ Lâm Minh ra, các đệ tử tân tú khác có thể một người đi vào trước hạng năm là đủ rồi. Thế nhưng hiện tại xem ra. Lâm Minh so với huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ của Nhan Nguyệt Nhi, hơn phân nửa là phải thua. Về phần các đệ tử khác thì càng không cần phải nói! Cho dù là Lung Phượng Cung khiêm nhượng đưa ra ba phần thành tích cũng là phí công.
Đánh cược lần này, hy vọng thắng của hắn đã cực kỳ xa vời.
- Nguyện ý chịu thua đánh cược đi! Tôn Phó điện chủ! Không phải hiện tại ngươi định đổi ý chứ?
Sở Hồng Vân cười ha hả nói, mà cái cười này rơi vào trong mắt Tôn Bách Tinh, lại là vô cùng âm độc và tà ác. Nếu có thể, hắn thật muốn vọt tới tung một chưởng đánh chết nữ nhân này.
- Hừ! Nguyện ý chịu thua đánh cược ư? Sở Hồng Vân! Một lần Cổ Phượng thí luyện có thời gian gần như hai năm, không phải ngươi nghĩ là mình đã thắng rồi chứ!
Tôn Bách Tinh sa sầm mặt xuống nói.
- Ha ha! Hai năm là không sai, tuy nhiên ta chỉ sợ càng về sau, đệ tử Phượng Tiên Cung các ngươi sẽ bị bỏ rơi càng xa! Hai năm sau, Nguyệt Nhi nàng hẳn có thể dừng lại ở tầng thứ năm hỏa ngục rồi đấy, thậm chí còn có một chút hy vọng tiến vào tầng thứ sáu, ai mà biết được? Đệ tử của các ngươi, có thể có mấy người đến tầng thứ tư? Về phần tầng thứ năm, dường như không có khả năng!
Sở Hồng Vân khinh thường cười nói, ánh mắt lại dời tới trên thân Lâm Minh,
- Lâm sư điệt! Ngươi nói sao?
Lâm Minh hoàn toàn không nghĩ tới, Sở Hồng Vân đột nhiên liền chuyển đầu mâu nhằm vào mình, vì thế trong lúc nhất thời, hắn trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, bất luận là đệ tử của Phượng Minh Cung hay là Lung Phượng Cung, đều nhìn về phía Lâm Minh, chờ xem hắn trả lời ra sao.
Lâm Minh khẽ nhíu mày, câu hỏi của Sở Hồng Vân thật không dễ trả lời: Đồng ý với nàng là không có khả năng, nhưng nếu phủ định với nàng, như vậy vô tình mang đến áp lực cực lớn cho đệ tử của Phượng Minh Cung. Nếu đến lúc đó làm không được sẽ mất hết mặt mũi.
Lâm Minh hơi trầm ngâm một lúc, rồi lên tiếng nói:
- Ý Sở sư thúc là muốn cho Lâm mỗ đồng ý với ngài à?
Sở Hồng Vân nhướng hàng chân mày, cười duyên nói:
- Đương nhiên Lâm sư điệt có thể phản đối!
- Lâm mỗ là lần đầu tiên đến Hỏa Linh tinh này tham gia Cổ Phượng thí luyện, cũng không biết nhiều về 18 tầng hỏa ngục này, dĩ nhiên không dám ngông cuồng nói bậy nói bạ. Tuy nhiên, nếu Sở sư thúc đã đồng ý rất phóng khoáng cho một giọt máu tim Phượng, mà Lâm mỗ tư chất hoàn toàn ngu dốt, huyết mạch loãng, quả thật ở thời điểm độ Mệnh Vẫn tầng bảy rất cần hấp thu một giọt máu tim Phượng đó để trợ giúp củng cố cơ sở. Sở sư thúc đã có ý tốt như thế, đương nhiên Lâm mỗ không đành lòng cô phụ, cũng chỉ có thể liều tánh mạng đi tranh đoạt một phần hy vọng này! Không bằng như vầy đi, nếu Sở sư thúc tin tưởng mười phần với Nhan Nguyệt Nhi sư muội như thế, vậy phần đánh cược này cứ hạn định giữa ta và Nhan Nguyệt Nhi sư muội, không liên can tới các đệ tử khác, cũng không cần Lung Phượng Cung nhường ra ba phần nữa. Mà ai tổng thành tích xếp hạng thứ nhất, thắng lợi thuộc về người đó... Sư thúc thấy thế nào?
Lâm Minh nói câu nói này cực kỳ bình thản, nhưng cực kỳ hữu lực, khiến võ giả ở đây nghe nói đều hít một hơi khí lạnh: đối mặt với chất vấn xảo trá của Sở Hồng Vân, chẳng những Lâm Minh trả lời, mà còn có ý phản kích cường lực như vậy.
Đương nhiên, ý phản kích này, là phải thành lập trên cơ sở Lâm Minh có khả năng thắng mới được!
Ít nhất cũng phải kém không lớn so với Nhan Nguyệt Nhi, nếu không hắn bị Nhan Nguyệt Nhi đánh cho hoa rơi nước chảy, chỉ sẽ dẫn tới nhạo báng mà thôi.
Lâm Minh chẳng khác nào lấy bản thân ra gánh phần áp lực này, làm cho đệ tử Phượng Minh Cung thở một hơi dài nhẹ nhõm, đồng thời cũng vô cùng lo lắng thay cho Lâm Minh.
Đó là huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ đấy!
Chỉ xem theo 18 tầng hỏa ngục này, Lâm Minh không biết rõ bằng Nhan Nguyệt Nhi, hiện tại đáp ứng đánh cược như vậy, có thể thắng được sao?
Lâm Minh tiến bộ mau là không giả, nhưng Nhan Nguyệt Nhi có huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ tiến bộ có thể chậm sao? Hai năm sau, chẳng những Lâm Minh có lẽ sẽ không đuổi kịp mức chênh lệch, ngược lại sẽ bị bỏ rơi càng xa!
Các đệ tử Phượng Minh Cung đều thay Lâm Minh toát một thân mồ hôi, tuy nhiên, trong đó cũng có người tâm tư bất đồng: Chu Phi vài lần há mồm muốn nói, nhưng đều vẫn nhịn xuống. Lâm Minh nói như vậy, chẳng khác nào loại trừ hắn ra ngoài đánh cược. Nếu trước đó, khẳng định Chu Phi là người thứ nhất nhảy ra phản đối, nhưng vừa rồi hắn nhìn thấy thiên phú khủng bố của Nhan Nguyệt Nhi kia, phần cuồng ngạo trong lòng Chu Phi cũng bị đả kích thật lớn. Thời điểm hắn đi tới tầng thứ hai hỏa ngục đã lực bất tòng tâm, bảo hắn đi sâu thêm xuống dưới, khiêu chiến với Nhan Nguyệt Nhi, khẳng định hắn tuyệt đối không có lá gan này. Không có nội tình vậy chỉ có thể câm miệng! Chu Phi cắn chặt hàm răng, quay đầu lại lơ đãng nhìn Hỏa Viêm Quảng một cái, thấy Hỏa Viêm Quảng sắc mặt bình tĩnh, không có mảy may ý định phản đối.
Lâm Minh không có chờ Sở Hồng Vân trả lời, đầu tiên nhìn về phía Tôn Bách Tinh, dù sao tiền đặt cược này là do Tôn Bách Tinh đưa ra, mình tự tiện thay đổi nội dung đánh cược, đầu tiên phải có sự đồng ý của Tôn Bách Tinh mới được.
Tôn Bách Tinh nhìn Lâm Minh thật sâu một lúc, chậm rãi gật đầu.
Trên thực tế, nếu Lâm Minh bại bởi Nhan Nguyệt Nhi, thì dù Hỏa Viêm Quảng có thể đi vào trước hạng năm, bọn họ cũng chỉ là chiếm cứ hai tên của năm cái danh ngạch. Trong đó Lung Phượng Cung có nhường ra ba phần thành tích cũng không vui vẻ gì. Cho nên Lâm Minh có thể thắng hay không, mới là mấu chốt của trận đánh cược này. Lâm Minh thay đổi nội dung đánh cược, cũng không có tăng lớn phiêu lưu thắng thua của Tôn Bách Tinh, nếu muốn nói cứng rắn thì có gì khác nhau, đó chỉ là bớt một chút biến số, có thể chỉ nhìn thực lực của chính Lâm Minh, không cần lo lắng ảnh hưởng của những người khác.
Đây là lựa chọn của người tự tin tuyệt đối.
- Ha ha ha ha...
Sở Hồng Vân phát ra một tràng tiếng cười giòn tan duyên dáng:
- Từ xưa anh hùng xuất thiếu niên! Thời điểm ta ở Lung Phượng Cung đại danh của Lâm sư điệt đã như sấm rền bên tai, hôm nay gặp mặt, quả nhiên quyết đoán phi phàm! Được! Ngươi đã có đề nghị này, ta đáp ứng! Hơn nữa, ta còn tăng thêm một chút tiền đặt cược, nếu Lâm sư điệt có thể thắng, chẳng những ta thua trận máu tim Phượng và Hàn Sương Tiên Nhị, còn thua cho ngươi một đôi mỹ nữ như hoa như ngọc, như thế nào?
Sở Hồng Vân vừa nói ra lời này, Lâm Minh lập tức lộ vẻ mặt cổ quái, mà ở một phương Phượng Minh Cung, rất nhiều đệ tử tân tú nghe Sở Hồng Vân nói câu đầu tiên là ngạc nhiên, ngay sau đó lộ ra vẻ hâm mộ nồng đậm và hướng tới. Cái gọi là mỹ nữ như hoa như ngọc hiển nhiên chính là đệ tử của Lung Phượng Cung, mà lại là một đôi!
Trong ba đại phân cung Thừa Thiên giới, bất kể là đệ tử Phượng Minh Cung hay là Cầu Hoàng Cung, đều với cưới được nữ đệ tử của Lung Phượng Cung làm quang vinh, huống chi là cưới một lần là một đôi.
Đương nhiên, bọn họ ghen tị cũng vô dụng, muốn hưởng hạnh phúc cặp đôi như vậy, cũng phải đủ thực lực làm bảo đảm mới được.
Về phần các nữ đệ tử Lung Phượng Cung nghe nói như thế, đầu tiên là ngạc nhiên, ngay sau đó thần thái mỗi người không giống nhau: nữ đệ tử lớn tuổi phần nhiều cười rộ lên yêu kiều, một bộ dáng ý vị thâm trường. Còn nữ đệ tử trẻ tuổi thì sắc mặt ửng đỏ, các cô bé chưa biết chuyện người lớn, mà đột nhiên nghe nói tới chuyện bực này, dĩ nhiên có phần ngượng ngùng. Trên thực tế, với thiên phú và tướng mạo cùa Lâm Minh, quả thật là người chọn làm phu quân không tệ.
Mà ngay lúc này, Tôn Bách Tinh lại cười lạnh một tiếng, nói:
- Sở Hồng Vân! Ngươi tính toán thật ra quá khôn đi! Lâm Minh nếu có thể thắng, chứng minh thiên phú của hắn cao hơn Nhan Nguyệt Nhi, không phải huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ, lại có được thiên phú vượt qua huyết mạch Cổ Phượng hoàn mỹ: quả thật hiếm thấy! Bởi vì huyết mạch Cổ Phượng còn có thể bỏ ra cái giá lớn có thể tăng lên được! Mà các thiên phú khác thì cơ bản là định hình, rất khó tăng lên!
- - - - - oOo- - - - -
Vũ Cực Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ
Story
Chương 996: Muốn đánh cược thì đánh cược Nhan Nguyệt Nhi
9.1/10 từ 19 lượt.