Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 967: Giương cung bạt kiếm

- Lâm sư đệ, đừng nghe hắn!

Quân Nguyệt Như thấy Lâm Minh giống như nghe lọt vào tai, sợ hãi Lâm Minh đầu phục vào Hoàng Nhạc Hồng, trở thành người của Tiêu Cửu Dương, vội vàng nói:
- Lời của Hoàng Nhạc Hồng căn bản không thể tin được, hắn đang lừa ngươi!

- Hắc, Quân sư muội, cơm có thể ăn bậy, nhưng nói thì không thể nói lung tung được, ta có câu nào lừa các ngươi đâu? Ba đại thị tộc ta, mặc kệ là thị tộc nào, thì đều có rất nhiều tộc nhân khác họ, chúng ta phải phát triển, chỉ dựa vào bản thân mình là không được, nếu Lâm sư đệ nguyện ý, ta có thể lập tức dẫn ngươi đi gặp trưởng lão của gia tộc họ Hoàng!

Thanh âm của Hoàng Nhạc Hồng có chút lạnh lẽo, tuy rằng hắn hy vọng chiếm được Quân Nguyệt Như, chiếm lấy một món đồ chơi và một người hỗ trợ miễn phí, nhưng so với một kiện Thánh khí cực phẩm, thì Quân Nguyệt Như chẳng là gì nữa cả.

- Hoàng Nhạc Hồng! Lâm sư đệ là người của sư tôn Phượng tiên tử, có sư tôn ở đây, ai dám động vào hắn?

- Phượng tiên tử? Đúng là buồn cười!

Hoàng Nhạc Hồng lắc đầu, tùy ý cười.

- Nếu không có Phượng tiên tử, Lâm Minh còn có thể an toàn một chút, nhưng cũng là do có Phượng tiên tử, nên Lâm Minh sẽ là địch nhân của khắp thế gian! Phượng tiên tử là ai? Xuất thân bình dân mà thôi! Ngươi cho rằng nàng tranh đoạt được với Cửu Dương chân nhân ư? Mở to con mắt của các ngươi ra mà xem, thượng cổ Phượng tộc có 72 cung, có mấy Cung chủ là bình dân xuất thân đây? Những Cung chủ kia, cho dù không phải thuộc ba đại thị tộc, thì cũng xuất thân từ các đại thế gia nổi tiếng, ví dụ như Bạch Đạo Hồng sư huynh xuất thân từ Bạch gia. Phượng tiên tử muốn tranh đoạt đại vị, chỉ là không biết lượng sức mà thôi, trăm năm sau, Cung chủ thoái ẩn, Cửu Dương chân nhân tiền bối thượng vị, các ngươi đoán xem Cửu Dương chân nhân có thể tiến hành một lần huyết tẩy hay không đây?

Hoàng Nhạc Hồng cười lạnh nói, lời này của hắn không có chút kiêng nể gì, căn bản không sợ đắc tội Phượng tiên tử, bởi vì hắn nhận định trăm năm sau, người kế thừa vị trí Cung chủ chắc chắn sẽ là Cửu Dương chân nhân, còn Phượng tiên tử thì hoàn toàn không thể so được với Cửu Dương chân nhân.

Mà hiện tại, hắn ở trong Phượng Minh Cung thì có cũng địa vị khá cao, Phượng tiên tử cũng không thể làm gì quá mức với hắn cả.


- Quân sư muội, ta cũng khuyên ngươi một câu, chim khôn chọn cành mà đậu, nếu ngươi nguyện ý đi theo bản công tử, bản công tử cũng sẽ thương yêu và sủng hạnh ngươi, Thánh khí trung phẩm, các loại đan dược, sẽ không thiếu phần của ngươi. Làm người thì phải thông minh một chút, lúc trước ta kể lại câu chuyện xưa kia, đó cũng không phải là ta bịa ra, mà là sự thật, thúc thúc của cô bé kia sau này điều tra một chút, cuối cùng lại không giải quyết được gì, vì cái gì? Vì trên thế giới này vẫn luôn có kẻ ngoan độc hơn ngươi!

Hoàng Nhạc Hồng dường như càng nói càng sảng khoái, chút buồn bực khi nãy do Lâm Minh mang đến cũng bị hắn xả ra ngoài.

Lâm Minh vẫn nghe rất kiên nhẫn, kỳ thật hắn nghe Hoàng Nhạc Hồng nói nhiều lời vô nghĩa như vậy cũng không phải là do rảnh rỗi nhàm chán, mà là hắn muốn hiểu biết về tình huống thực tế của thượng cổ Phượng tộc, để cho sau này mình không đến mức chịu thiệt một cách oan uổng.

Lời của Hoàng Nhạc Hồng, với phân tích của hắn, mặc dù có chút phóng đại, nhưng hơn phân nửa vẫn là sự thật. Thượng cổ Phượng tộc quá lớn, có tận 72 cung, ba đại thị tộc ở trong một giới tách biệt, dưới tình huống không có họa ngoại xâm, lực ngưng tụ của thượng cổ Phượng tộc kỳ thật cũng không được tốt lắm, tại thượng cổ Phượng tộc, cho dù có thiên phú thì cũng không nhất định sẽ nhận được bảo hộ mạnh, mà ngược lại còn có thể mang đến tai hoạ!

- Hoàng Nhạc Hồng, ngươi nằm mơ đi!

Khuôn mặt xinh đẹp của Quân Nguyệt Như đỏ rực lên, nếu lúc trước nàng còn có chút hảo cảm với Hoàng Nhạc Hồng, nhưng hiện tại nghe Hoàng Nhạc Hồng coi mình như một món đồ chơi, muốn nhét vào hậu cung, thì nàng đã hoàn toàn phẫn nộ.

- Hừ, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt! Quân Nguyệt Như, ngươi sẽ có một ngày phải hối hận, bởi vì người kế thừa vị trí Cung chủ nhất định sẽ là Cửu Dương chân nhân tiền bối, đến lúc đó, ngươi còn muốn đầu nhập vào ta thì không biết ta có thể còn hứng thú với ngươi nữa hay không đây, hừ!

Đã đến bước này rồi, Hoàng Nhạc Hồng cũng không thèm duy trì hình tượng nữa, lời này lại làm cho Quân Nguyệt Như tức giận đến mức bộ ngực kịch liệt phập phồng.

Hoàng Nhạc Hồng không giằng co với Quân Nguyệt Như nữa, mà nhìn về phía Lâm Minh, trầm giọng nói:
- Lâm Minh, ngươi tốt nhất là nên suy nghĩ cẩn thận, ta dùng một bộ Thánh khí thượng phẩm, nhẫn thượng phẩm, pháp y thượng phẩm, thương thượng phẩm, oản luân thượng phẩm, thượng đan lô phẩm để đổi lấy Phượng Huyết Thương của ngươi! Ngươi nên biết rằng, năm đồ vật này tuy rằng có giá trị không bằng Phượng Huyết Thương của ngươi, nhưng nếu tổ hợp lên thì sẽ phát huy ra uy lực chưa chắc đã kém hơn Phượng Huyết Thương, hơn nữa ngươi còn có thể mượn cơ hội này nhận được gia tộc họ Hoàng ta che chở, cớ sao mà không làm?

Hoàng Nhạc Hồng nói tới đây, Lâm Minh khẽ cười, cười rất tùy ý.



Hoàng Nhạc Hồng nhướng mày.

- Ta cười vì tính toán của ngươi thật là giỏi, năm kiện Thánh khí thượng phẩm đã muốn đổi lấy Phượng Huyết Thương của ta? Tuy rằng ta không hiểu nhiều về Thánh khí, nhưng cũng biết Thánh khí cao hơn một đẳng cấp thì có giá trị lớn hơn mấy chục lần, mà Phượng Huyết Thương lại còn là Thánh khí đỉnh cao, có một tia căn nguyên lực của lão Cung chủ nữa, thứ mà ngươi cho ta e rằng đều là mới vừa đủ cấp bậc Thánh khí thượng phẩm, ta dùng Phượng Huyết Thương để đổi, có thể đổi được 200, 300 kiện Thánh khí mà ngươi đưa ra kia, ngươi chỉ dùng năm kiện để đổi Phượng Huyết Thương của ta, ngươi cho rằng ta là kẻ ngốc hay sao?

Lời này của Lâm Minh làm cho trên trán Hoàng Nhạc Hồng nổi gân xanh, hắn cưỡng chế phẫn nộ, lạnh lùng nói:
- Làm người quá tham lam thì đôi khi sẽ chết rất thảm đấy!

Nghe lời này của Hoàng Nhạc Hồng, Lâm Minh cười lạnh một tiếng, nói:
- Đúng là buồn cười, Phượng Huyết Thương giá trị mấy trăm kiện Thánh khí thượng phẩm, mà chỉ đổi cho ta năm kiện? Nếu không đổi thì ta chính là kẻ tham lam? Có đạo lý như vậy hay sao? Hai con tiểu cẩu phía sau ngươi vẫn luôn miệng nói rằng ta xuất thân một tên khất cái, không sai, so sánh với Thần Vực thiên chi kiêu tử, thì ta quả thật xuất thân không khác gì một tên khất cái, nhưng hiện tại vấn đề là, ta là một cái tên khất cái, nhưng nếu thật sự muốn bán Phượng Huyết Thương cho ngươi, thì ngươi có thể mua nổi hay sao?

Lâm Minh trào phúng mà không có chút lưu tình nào, một câu này giống như một cái tát lên mặt Hoàng Nhạc Hồng, mà bên cạnh Lâm Minh, Quân Nguyệt Như lại âm thầm khen ngợi, nàng gần như muốn thốt lên một câu “Chửi hay lắm!” để hết giận!

Khuôn mặt Hoàng Nhạc Hồng đã xám ngắt như màu gan heo, cho dù hắn vẫn giàu có, nhưng đối với thanh cực phẩm Phượng Huyết Thương này, dựa theo giá thị trường, cho dù hắn có đập nồi bán sắt thì cũng không mua nổi một mũi thương, hắn cũng chỉ có ba kiện Thánh khí thượng phẩm mà thôi, điều này làm cho hắn thẹn quá thành giận!

Hoàng Nhạc Hồng là thẹn quá thành giận, mà phía sau Hoàng Nhạc Hồng, tên tùy tùng bị Lâm Minh mắng thành tiểu cẩu kia thì đã hoàn toàn bạo nộ!

- Tiểu tử, ngươi muốn chết!

Hai tên nô tài này giống là hai con chó bị người ta chém đứt đuôi, liên tục tru lên, bọn họ đều là võ giả Thần Hải, là hào nô của đại gia tộc, làm sao có thể cho phép Lâm Minh, một tên võ giả Mệnh Vẫn tầng năm từ hạ giới lên, làm nhục như vậy?



Lâm Minh cười dài một tiếng:
- Thần Hải sơ kỳ Mệnh Vẫn tầng sáu, quả thực là buồn cười!

Hai tên nô tài này còn kém Dương Vân 10 vạn tám ngàn dặm, đừng nói tới chuyện so được với Lâm Minh, hơn nữa bây giờ hắn còn có Phượng Huyết Thương trong tay!

Để cho ta xem một chút, uy lực của cây thần thương này như thế nào!

Bước chân Lâm Minh trầm xuống, đột nhiên đâm ra một thương, một kích này, hắn không hề sử dụng chân nguyên, chỉ mở ra lực lượng của Bát Môn Độn Giáp, dựa vào lực lượng thân thể, phối hợp với Phượng Huyết Thương đánh ra một kích!

Vù...

Một tiếng phượng minh vang lên, dường như có một con thần phượng ở trong Phượng Huyết Thương thức tỉnh, trong vùng thiên địa này, tất cả nguyên khí đều xao động, căn bản không cần Lâm Minh thúc dục, mà đã cuốn vào trong Phượng Huyết Thương, một thương đâm ra, trực tiếp xé rách đao mang của hai tên nô tài này.

Luồng sáng đỏ dễ dàng cắn nuốt thân thể bọn họ, hai tên nô tài kêu thảm một tiếng, chân nguyên hộ thể vỡ vụ, phần ngực đã bê bết máu, xương sườn vỡ nát, máu thịt bầy nhầy.

Hai tên này kêu lên thảm thiết giống như hai con heo bị chọc tiết, đồng thời văng về phía sau, ngã mạnh trên mặt đất, máu tươi tràn ra.

Chỉ đón một đòn của Phượng Huyết Thương mà đã sinh tử không biết, đây không phải lực lượng của Lâm Minh, mà là lực lượng đến từ trong Phượng Huyết Thương, Lâm Minh chỉ là dẫn dắt nó phát huy mà thôi.

Mắt thấy hai tên nô tài Thần Hải bị Lâm Minh giải quyết dễ dàng như vậy, Lâm Quân Chỉ và vài tên đệ tử trẻ tuổi đều kinh hỷ, tuy rằng đám nô tài này có thiên phú, thực lực cực kỳ có hạn, nhưng dù sao thì bọn hắn cũng dựa vào bản thân mà đột phá Thần Hải, nhưng trước mặt Lâm Minh thì lại giống như đứa trẻ không hề có sức phản kháng nào!

- Không có gì đáng phải kinh ngạc cả! Thực lực của Lâm sư đệ vốn đã cao hơn tưởng tượng của chúng ta rồi, vốn chúng ta tưởng rằng hắn chỉ có thể đánh chết cường giả Thần Hải yếu nhất, hiện tại xem ra không chỉ là như vậy, huống chi hắn còn đạt được Thánh khí cực phẩm Phượng Huyết Thương nữa!

Quân Nguyệt Như rút trường kiếm ra, đứng bên cạnh Lâm Minh, cảnh giác nhìn Hoàng Nhạc Hồng, lúc này Hoàng Nhạc Hồng đã nổi giận tới mức cực điểm, giống như một ngọn núi lửa sắp bộc phát.

- Lâm Minh, đánh chó còn phải ngó mặt chủ, ngươi dám ra tay với nô tài của ta, được lắm!

Một luồng sát ý vô cùng sắc bén phát ra từ trên người Hoàng Nhạc Hồng, làm cho nhiệt độ chung quanh lập tức giảm đi rất nhiều, một thanh nhuyễn kiếm mỏng như cánh ve, như có linh tính, tự động nhảy tới tay Hoàng Nhạc Hồng, đây chính là bội kiếm của Hoàng Nhạc Hồng, đứng hàng đầu trong các Thánh khí thượng phẩm!

Một kiếm vào tay, khí thế của Hoàng Nhạc Hồng thay đổi, giống như một con thái cổ hung thú vừa tỉnh giấc, không ra tay thì thôi, nhưng một khi đã ra tay thì chính là mạnh như lôi đình.

Lâm Minh có chút ngưng trọng, ngoài chênh lệch về vũ khí ra, thì thực lực của Hoàng Nhạc Hồng tuyệt đối cao hơn mình rất nhiều.

Hiện tại thực lực của Lâm Minh cũng chỉ tương đương với Dương Vân, đạt tới trình độ của Thần Hải trung kỳ, thiên phú của Dương Vân cũng không quá xuất chúng, nếu nói về căn cơ thì không thể được với Thần Vực thiên tài.

Huống chi, Hoàng Nhạc Hồng còn vượt qua Mệnh Vẫn tầng chín, hắn là thiên tài của Phượng Hoàng Điện, làm sao có thể không có chỗ hơn người được?

Bên cạnh Lâm Minh, đám người Quân Nguyệt Như như gặp đại địch, đối mặt với Hoàng Nhạc Hồng, bọn họ đều cảm nhận được áp lực.

Ngay trong lúc giương cung bạt kiếm này, trên bầu trời đột nhiên xuất hiện một dao động kỳ lạ, một khuôn mặt khổng lồ xuất hiện, thanh âm mênh mang vang lên:
- Thánh Khí Các là tàng binh trọng địa của Phượng Minh Cung, dựa theo cung quy, kẻ xuất thủ giao chiến, trấn áp ngàn năm!

Khuôn mặt khổng lồ này chính là Thánh Khí Các khí linh, khi nó nói chuyện, một luồng năng lượng mênh mông bắn xuống từ trên Thánh khí đại trận, mãnh liệt bao phủ xuống dưới, trong nháy mắt đã giam cầm một vùng không gian, đám người Lâm Minh, Hoàng Nhạc Hồng, Quân Nguyệt Như đều không thể động đậy được!

Vũ Cực Thiên Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ Truyện Vũ Cực Thiên Hạ Story Chương 967: Giương cung bạt kiếm
9.1/10 từ 19 lượt.
loading...