Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 827: Thích bạch
- Hắn tiến vào Thần Khí bộ tộc...
Tu La Thần Hoàng hơi trầm ngâm.
Nếu không phải Tư Đồ Xuyên từng thấy mặt Lâm Minh tại Cửu Hoa yến, xác nhận trên mặt hắn không có huyết mạch chú ấn của Thần Khí bộ tộc, thì Tu La Thần Hoàng đã cho rằng Lâm Minh là người của Thần Khí bộ tộc rồi, dù sao với phong cách thần bí của Thần Khí bộ tộc, rất có khả năng nuôi dưỡng thiên tài không phù hợp lẽ thường như Lâm Minh này, Thần Khí bộ tộc đã tồn tại nhiều năm như vậy, cũng xuất hiện không ít đỉnh cấp thiên tài.
Đúng lúc này, thủ vệ của Thần Khí bộ tộc bước lên:
- Người tới là ai?
- Chúng ta đến từ Tu La thần quốc, bái phỏng tộc trưởng của Thần Khí bộ tộc, mau để hắn ra nghênh đón!
Căn bản không cẠTu La Thần Hoàng đáp lời, Tư Đồ Xuyên đã giành trước trả lời, với thân phận Tu La hoàng tử của hắn, căn bản là lười nói chuyện với đám thủ vệ Tiên Thiên kỳ này, hắn cố ý phát ra một luồng khí thế của cường giả Mệnh Vẫn, đám thủ vệ của Thần Khí bộ tộc chỉ có tu vi Tiên Thiên, đối mặt với luồng khí thế này, lập tức cảm thấy áp lực.
Tu La thần quốc?
Cái gọi là Tu La thần quốc, một trong bốn thế lực lớn, cho dù thế lực cấp thánh địa trước trước mặt bọn họ thì cũng không dám lỗ mãng.
Đối mặt với khí thế áp bách của Tu La thần quốc, vài tên thủ vệ Tiên Thiên này nếu nói là không thấy áp lực thì không có khả năng, tuy nhiên bọn họ vẫn không yếu đi khí thế, tên phó đội trưởng tạm thời dẫn đội nói:
- Tộc trưởng đang tiếp khách, mời các ngươi đợi một lát.
Thần Khí bộ tộc hàng năm quy ẩn, tình huống bên ngoài thì rất ít biết tới, căn bản không biết Tu La thần quốc đang đuổi giết Lâm Minh, mà cho dù bọn họ biết, thì cũng sẽ không liên hệ việc này với chuyến thăm của cao tầng Tu La thần quốc lúc này.
- Có khách ư?
Tu La Thần Hoàng khẽ nhướng mày, khẽ nhìn Tư Đồ Dao Hi một cái, vị khách này rất có khả năng chính là Lâm Minh, chỉ cần Lâm Minh tiến vào trong trung thiên thế giới này, thì cũng giống như cá trong chậu, đừng có nghĩ tới việc chạy khỏi lòng bàn tay hắn nữa.
...
Người trung niên đeo mặt nạ cầm lấy Tu Di giới mà Lâm Minh đưa tới, dùng cảm giác xem xét bên trong, ngay lập tức hắn cảm thấy một luồng ý chí khổng lồ, đây là...
Người trung niên này chấn động, thân kiếm tràn ngập lôi quang màu tím, đây chính là bội kiếm của Đế Hạo được ghi lại trong tộc sử, Hạo Bạch chi kiếm!
Hạo Bạch chi kiếm, bảo kiếm mà Thần Khí bộ tộc truyền lại cho đời sau, là vũ khí cấp bậc thánh khí mà tổ tiên lưu lại cho gia tộc! Thanh kiếm này có lịch sử mười vạn năm, là thứ cổ xưa nhất còn sót lại của Thần Khí bộ tộc, nó tượng trưng cho vinh quang của gia tộc!
Trong thân kiếm ẩn chứa kiếm ý vạn năm bất hủ, là cực hạn mà các kiếm khách theo đuổi.
Bốn vạn năm trước, tổ tiên cường đại nhất của Thần Khí bộ tộc trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, được ban cho thanh thần kiếm này, hắn cũng vì thanh kiếm này mà thay đổi danh hiệu, lấy tên là “Hᯢ, hơn nữa hắn đã phong đế, nên mang tên “Đế Hạo”.
Hạo Bạch chi kiếm, trải qua được Đế Hạo tổ tiên rót ý chí vào trong, dùng Cửu Thiên Thần Lôi tôi luyện, có thể nói là đệ nhất kiếm trên thế gian! Lúc trước nó ở trong Kỳ Tích chi hải, khiến cho vô số đại năng dùng kiếm phải đỏ mắt, bọn họ không tiếc mạo hiểm mà tiến vào Kỳ Tích chi hải, muốn tìm được tung tích của thần kiếm. Nguyên nhân là do thanh kiếm này chẳng những có lực lượng cường đại, mà trong đó còn ẩn chứa kiếm ý, có thể dẫn dắt kiếm khách, làm cho kiếm đạo của bọn họ tiến thêm một bước nữa!
Nhưng Hạo Bạch chi kiếm lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, mặc cho những kiếm đạo đại năng này tìm kiếm như thế nào, thì cũng không tìm thấy chút tung tích nào, mà ngược lại, bọn họ còn liên tục ngã xuống, chín thành là có đi không có về.
Người trung niên này tuyệt đối không nghĩ tới, lại có một ngày thanh thần kiếm này trở lại Thần Khí bộ tộc!
Hắn kích động tới mức toàn thân run rẩy, hai tay nâng Tu Di giới, cảm thấy chiếc nhẫn này giống như nặng vạn cân, gần như làm cho hắn không cầm nổi.
- Tộc trưởng...
Nữ nhân phía sau, thấy bộ dáng kích động của người trung niên, không kìm nổi nói.
- Không có việc gì...
Người trung niên này chính là tộc trưởng của Thần Khí bộ tộc, hắn tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt, đây là một khuôn mặt làm cho Lâm Minh cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Tại sao lại như vậy được?
Vốn người trung niên này khi đeo mặt nạ, dáng người cao lớn, khí thế cực kỳ hùng tráng, hẳn là có một gương mặt uy nghiêm mới đúng, nhưng nhìn hắn khuôn mặt này của hắn, dường như lại bị một tấm lụa nửa trong suốt bao phủ, ngũ quan hoàn toàn mơ hồ, dường như đang dần dần biến mất, chỉ còn lại cặp mắt vẫn sáng như những ngôi sao trên trời.
Chú ấn trên mặt hắn còn nhiều gấp ba các tộc nhân khác của Thần Khí bộ tộc, chiếm gần đầy khuôn mặt.
Tộc trưởng của Thần Khí bộ tộc đi đến một loạt pho tượng trước cửa, hai gối quỳ xuống, nâng cao Tu Di giới trong tay, run rẩy lấy từ trong đó ra Hạo Bạch chi kiếm, bảo kiếm màu tím dài bốn xích, thoạt nhìn cực kỳ đường hoàng.
Trong thân kiếm vẫn tản ra một luồng ý chí võ đạo kiên quyết bất khuất, đó chính là Chiến Linh mà Bát Vẫn Lôi Hoàng lưu lại trên thân kiếm.
- Hạo Bạch chi kiếm... Rốt cuộc trở về tộc của ta, cuối cùng ta cũng không thẹn với tổ tiên!
Thấy tộc trưởng quỳ xuống, một nam một nữ phía sau hắn cũng quỳ xuống theo, thanh kiếm này đối với Thần Khí bộ tộc mà nói, không đơn giản chỉ là một thanh vũ khí, mà còn tượng trưng cho vinh quang và lịch sử của dòng họ, có ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Nên biết rằng, lịch sử của Thần Khí bộ tộc đã sớm không còn, nếu còn mất đi Hạo Bạch chi kiếm do tổ tiên truyền xuống nữa, như vậy thì thật sự đã không còn truyền thừa nào nữa.
- Tiểu huynh đệ, ta là tộc trưởng đời thứ ba mươi chín của Thần Khí bộ tộc, tên là Thích Bạch, ân tình này, Thần Khí bộ tộc ghi khắc trong lòng!
Tuy rằng Thích Bạch có bộ mặt quỷ dị, thậm chí có thể nói là dữ tợn, nhưng trong ánh mắt hắn lại toát ra niềm cảm kích chân thành, lúc trước Thần Khí bộ tộc từng vì Hạo Bạch chi kiếm mà đưa ra hứa hẹn trọng thưởng, cũng từng phái tộc nhân tiến vào Kỳ Tích chi hải, nhưng đều có đi mà không có về.
Vì Hạo Bạch chi kiếm Thần Khí bộ tộc đã trả cái giá rất lớn, tìm suốt mấy đời, vẫn không có kết quả gì, cuối cùng cũng đành phải bỏ cuộc, nay Lâm Minh mang thanh kiếm này về, đối với Thần Khí bộ tộc mà nói, chính là ân trọng như núi.
- Tộc trưởng đại nhân nói quá lời, lúc đó ta tiến lầm vào đầm lầy màu đen tám ngàn dặm, chiếm được ý chí võ đạo của Đế Hạo tiền bối lưu lại, được trợ giúp cực lớn, nếu không thì e rằng ta cũng không đi tới đây được.
Lâm Minh liên tục gặp nạn trong đầm lầy màu đen tám ngàn dặm, Hạo Bạch chi kiếm giúp hắn rất nhiều, không nói cái khác, chỉ riêng Tử Sư Lôi Nguyên tại chín mươi dặm Lôi Vực kia thôi, nếu không có Hạo Bạch chi kiếm hộ thân, thì e rằng Lâm Minh đã sớm bị Lôi Nguyên cắn nuốt rồi.
- Tiểu huynh đệ không cần nhiều lời, ân tình này, Thần Khí bộ tộc ta nhớ kỹ, nếu tiểu huynh đệ có yêu cầu gì, cứ thoải mái nói ra.
Thích Bạch chân thành nói.
Ân tình của một cường giả có thể là Thần Hải, của một thế lực cấp bậc thánh địa, chắc chắn là vô cùng quý giá, Lâm Minh cũng không chối từ nữa, đối với hắn mà nói, hiện tại càng có nhiều thế lực bảo hộ hắn thì càng tốt hơn.
Thích Bạch cẩn thận thu Hạo Bạch chi kiếm về, lúc này hắn mới nhìn vỠphía các đồ vật khác trong Tu Di giới, đó đều là một vài bản chép tay của Đế Hạo lưu lại.
Cầm những ngọc giản này, từ từ xem chúng, cảm xúc của Thích Bạch càng lúc càng khó bình tĩnh được, trong ngọc giản này chính là chú thích về các loại truyền thừa của Thần Khí bộ tộc, còn có một cái quan trọng nhất, ghi lại quá trình và đủ loại cố gắng của Đế Hạo tổ tiên nhằm đột phá hạn chế của nguyền rủa, thứ này đối với Thần Khí bộ tộc chính là tư liệu phi thường quý giá!
Lâm Minh quả thực mang đến cho Thần Khí bộ tộc một báu vật vô giá!
Thích Bạch hít sâu mấy hơi, yên lặng thu tất cả ngọc giản lại, đang muốn nói gì đó với Lâm Minh, bỗng có một thanh âm từ bên ngoài cửa truyền đến:
- Tộc trưởng đại nhân, có khách đến thăm.
- Người nào? Để cho bọn họ chờ một chút!
Thích Bạch thuận miệng nói, lúc này bất kể khách nhân gì thì cũng đều không quan trọng bằng Lâm Minh.
- Là người của Tu La thần quốc, lúc trước thủ vệ đã báo cho bọn họ chờ một lát, nhưng mà bọn họ cũng không muốn chờ, thủ vệ không thể ngăn cản được nữa.
Tu La thần quốc?
Thích Bạch khẽ nhíu mày, Thần Khí bộ tộc và bốn đại thần quốc cũng không có giao lưu gì cả, bởi vì quá hoàn toàn phong bế quy ẩn, nên rất hiếm khi có khách tới thăm bọn họ, cũng chỉ có vài gia tộc ẩn thế gần đây sẽ ngẫu nhiên tới bái phỏng mà thôi.
Thích Bạch đang nghi hoặc, Lâm Minh lại rùng mình, Tu La thần quốc ư?
Chết tiệt, tại sao bọn họ lại biết mình ở trong này?
Hắn tuyệt đối sẽ không cho rằng hiện tại Tu La thần quốc bái phỏng Thần Khí bộ tộc là do trùng hợp, bọn họ tất nhiên đã dùng biện pháp nào đó mà mình không biết để truy tung tới đây!
Thích Bạch là cao thủ đỉnh cấp, cực kỳ mẫn cảm đối với các biến hóa chung quanh, hắn chú ý tới vẻ khác thường của Lâm Minh, hỏi:
- Vị tiểu huynh đệ này, ngươi và Tu La thần quốc có oán cừu ư?
Lâm Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, chuyện cho tới bây giờ, căn bản không giấu giếm được nữa, đã trải qua lần thất bại khi trước, hiện tại Tu La thần quốc nhất định sẽ phái ra đội hình mạnh hơn, cộng thêm loại thủ đoạn truy tung mà hắn không biết rõ này, lần này hắn tuyệt đối không thể âm thầm trốn đi được nữa!
Nghĩ vậy, Lâm Minh cũng chỉ có một lựa chọn, đó chính là lựa chọn tin tưởng Thần Khí bộ tộc, tin tưởng bọn hắn sẽ che chở mình, hiện tại xem ra, nội tình của Thần Khí bộ tộc còn cường đại hơn xa tưởng tượng của mình, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng rằng bọn họ sẽ coi trọng hứa hẹn, tri ân báo đáp.
Đối mặt với câu hỏi của Thích Bạch, Lâm Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Không dối gạt tiền bối, vãn bối liều chết tiến vào tám ngàn dặm màu đen đầm lầy, chính là do bị Tu La thần quốc đuổi giết mà phải tiến vào.
- Ân?
Thích Bạch Nguyên vốn cảm thấy kỳ quái, với tu vi Toàn Đan hậu kỳ của Lâm Minh, tại sao lại tiến vào gần Kỳ Tích chi hải, phát hiện ra di vật của Đế Hạo tổ tiên, thì ra là bị người khác ép phải đi vào, tuy nhiên hắn có thể đi ra được, cũng cho thấy hắn có số mệnh và bản lĩnh rất lớn.
Hắn nói:
- Ngươi và Tu La thần quốc kết thù, bị buộc vào Kỳ Tích chi hải, lại có thể tìm được di vật của Đế Hạo tổ tiên mà lúc trước rất nhiều cao thủ đều không thể tìm được, cũng dùng tu vi Toàn Đan hậu kỳ, bình yên thoát ra, đây chính là một loại đại khí vận không thể lý giải được, chứng minh ngươi và tộc của ta có duyên, ngươi đi theo ta, ta hóa giải cừu oán giữa ngươi và Tu La thần quốc.
Thích Bạch cũng không cho rằng Lâm Minh, một võ giả Toàn Đan kỳ lại có cừu oán gì không thể hóa giải được với Tu La thần quốc, Thần Khí bộ tộc của hắn cũng có nội tình khá dày, thay mặt một võ giả Toàn Đan hậu kỳ, hóa giải ân cừu, căn bản không phải là chuyện quá lớn, cho dù Lâm Minh giết chết Tu La thần quốc hoàng tử, thì chỉ cần có thực lực tuyệt đối làm cam đoan, trả cái giá đầy đủ, thì cũng sẽ hóa giải được việc này, dù sao với tu vi của Lâm Minh, các Tu La hoàng tử mà hắn có thể đánh chết thì cũng sẽ không có vị trí quá trọng yếu, huống chi Tu La thần quốc có tận mấy trăm hoàng tử, cộng thêm con cái của thân vương nữa, thì càng nhiều hơn.
Về phần ma sứ, quốc sư, cường giả Thần Hải, thì Thích Bạch cũng không cho rằng Lâm Minh có tư cách đắc tội với những kẻ đó.
Nghe Thích Bạch nói như vậy, Lâm Minh bất đắc dĩ cười khổ, nói:
- Mối thù này, e rằng không hóa giải được a!
- Ân?
- Ta hoặc trực tiếp, hoặc gián tiếp giết chết ba tên ma sứ của Tu La thần quốc, còn có một quốc sư, ngoài ra, còn huyết tẩy một phân bộ của Tu La thần quốc, cho nên...
Lâm Minh cực kỳ bất đắc dĩ nói.
Mà trước mặt hắn, Thích Bạch đã trợn mắt há hốc mồm, khó thể hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Vũ Cực Thiên Hạ
Tu La Thần Hoàng hơi trầm ngâm.
Nếu không phải Tư Đồ Xuyên từng thấy mặt Lâm Minh tại Cửu Hoa yến, xác nhận trên mặt hắn không có huyết mạch chú ấn của Thần Khí bộ tộc, thì Tu La Thần Hoàng đã cho rằng Lâm Minh là người của Thần Khí bộ tộc rồi, dù sao với phong cách thần bí của Thần Khí bộ tộc, rất có khả năng nuôi dưỡng thiên tài không phù hợp lẽ thường như Lâm Minh này, Thần Khí bộ tộc đã tồn tại nhiều năm như vậy, cũng xuất hiện không ít đỉnh cấp thiên tài.
Đúng lúc này, thủ vệ của Thần Khí bộ tộc bước lên:
- Người tới là ai?
- Chúng ta đến từ Tu La thần quốc, bái phỏng tộc trưởng của Thần Khí bộ tộc, mau để hắn ra nghênh đón!
Căn bản không cẠTu La Thần Hoàng đáp lời, Tư Đồ Xuyên đã giành trước trả lời, với thân phận Tu La hoàng tử của hắn, căn bản là lười nói chuyện với đám thủ vệ Tiên Thiên kỳ này, hắn cố ý phát ra một luồng khí thế của cường giả Mệnh Vẫn, đám thủ vệ của Thần Khí bộ tộc chỉ có tu vi Tiên Thiên, đối mặt với luồng khí thế này, lập tức cảm thấy áp lực.
Tu La thần quốc?
Cái gọi là Tu La thần quốc, một trong bốn thế lực lớn, cho dù thế lực cấp thánh địa trước trước mặt bọn họ thì cũng không dám lỗ mãng.
Đối mặt với khí thế áp bách của Tu La thần quốc, vài tên thủ vệ Tiên Thiên này nếu nói là không thấy áp lực thì không có khả năng, tuy nhiên bọn họ vẫn không yếu đi khí thế, tên phó đội trưởng tạm thời dẫn đội nói:
- Tộc trưởng đang tiếp khách, mời các ngươi đợi một lát.
Thần Khí bộ tộc hàng năm quy ẩn, tình huống bên ngoài thì rất ít biết tới, căn bản không biết Tu La thần quốc đang đuổi giết Lâm Minh, mà cho dù bọn họ biết, thì cũng sẽ không liên hệ việc này với chuyến thăm của cao tầng Tu La thần quốc lúc này.
- Có khách ư?
Tu La Thần Hoàng khẽ nhướng mày, khẽ nhìn Tư Đồ Dao Hi một cái, vị khách này rất có khả năng chính là Lâm Minh, chỉ cần Lâm Minh tiến vào trong trung thiên thế giới này, thì cũng giống như cá trong chậu, đừng có nghĩ tới việc chạy khỏi lòng bàn tay hắn nữa.
...
Người trung niên đeo mặt nạ cầm lấy Tu Di giới mà Lâm Minh đưa tới, dùng cảm giác xem xét bên trong, ngay lập tức hắn cảm thấy một luồng ý chí khổng lồ, đây là...
Người trung niên này chấn động, thân kiếm tràn ngập lôi quang màu tím, đây chính là bội kiếm của Đế Hạo được ghi lại trong tộc sử, Hạo Bạch chi kiếm!
Hạo Bạch chi kiếm, bảo kiếm mà Thần Khí bộ tộc truyền lại cho đời sau, là vũ khí cấp bậc thánh khí mà tổ tiên lưu lại cho gia tộc! Thanh kiếm này có lịch sử mười vạn năm, là thứ cổ xưa nhất còn sót lại của Thần Khí bộ tộc, nó tượng trưng cho vinh quang của gia tộc!
Trong thân kiếm ẩn chứa kiếm ý vạn năm bất hủ, là cực hạn mà các kiếm khách theo đuổi.
Bốn vạn năm trước, tổ tiên cường đại nhất của Thần Khí bộ tộc trở thành thiên hạ đệ nhất nhân, được ban cho thanh thần kiếm này, hắn cũng vì thanh kiếm này mà thay đổi danh hiệu, lấy tên là “Hᯢ, hơn nữa hắn đã phong đế, nên mang tên “Đế Hạo”.
Hạo Bạch chi kiếm, trải qua được Đế Hạo tổ tiên rót ý chí vào trong, dùng Cửu Thiên Thần Lôi tôi luyện, có thể nói là đệ nhất kiếm trên thế gian! Lúc trước nó ở trong Kỳ Tích chi hải, khiến cho vô số đại năng dùng kiếm phải đỏ mắt, bọn họ không tiếc mạo hiểm mà tiến vào Kỳ Tích chi hải, muốn tìm được tung tích của thần kiếm. Nguyên nhân là do thanh kiếm này chẳng những có lực lượng cường đại, mà trong đó còn ẩn chứa kiếm ý, có thể dẫn dắt kiếm khách, làm cho kiếm đạo của bọn họ tiến thêm một bước nữa!
Nhưng Hạo Bạch chi kiếm lại giống như bốc hơi khỏi nhân gian, mặc cho những kiếm đạo đại năng này tìm kiếm như thế nào, thì cũng không tìm thấy chút tung tích nào, mà ngược lại, bọn họ còn liên tục ngã xuống, chín thành là có đi không có về.
Người trung niên này tuyệt đối không nghĩ tới, lại có một ngày thanh thần kiếm này trở lại Thần Khí bộ tộc!
Hắn kích động tới mức toàn thân run rẩy, hai tay nâng Tu Di giới, cảm thấy chiếc nhẫn này giống như nặng vạn cân, gần như làm cho hắn không cầm nổi.
- Tộc trưởng...
Nữ nhân phía sau, thấy bộ dáng kích động của người trung niên, không kìm nổi nói.
- Không có việc gì...
Người trung niên này chính là tộc trưởng của Thần Khí bộ tộc, hắn tháo mặt nạ xuống, lộ ra khuôn mặt, đây là một khuôn mặt làm cho Lâm Minh cảm thấy cực kỳ ngoài ý muốn.
Tại sao lại như vậy được?
Vốn người trung niên này khi đeo mặt nạ, dáng người cao lớn, khí thế cực kỳ hùng tráng, hẳn là có một gương mặt uy nghiêm mới đúng, nhưng nhìn hắn khuôn mặt này của hắn, dường như lại bị một tấm lụa nửa trong suốt bao phủ, ngũ quan hoàn toàn mơ hồ, dường như đang dần dần biến mất, chỉ còn lại cặp mắt vẫn sáng như những ngôi sao trên trời.
Chú ấn trên mặt hắn còn nhiều gấp ba các tộc nhân khác của Thần Khí bộ tộc, chiếm gần đầy khuôn mặt.
Tộc trưởng của Thần Khí bộ tộc đi đến một loạt pho tượng trước cửa, hai gối quỳ xuống, nâng cao Tu Di giới trong tay, run rẩy lấy từ trong đó ra Hạo Bạch chi kiếm, bảo kiếm màu tím dài bốn xích, thoạt nhìn cực kỳ đường hoàng.
Trong thân kiếm vẫn tản ra một luồng ý chí võ đạo kiên quyết bất khuất, đó chính là Chiến Linh mà Bát Vẫn Lôi Hoàng lưu lại trên thân kiếm.
- Hạo Bạch chi kiếm... Rốt cuộc trở về tộc của ta, cuối cùng ta cũng không thẹn với tổ tiên!
Thấy tộc trưởng quỳ xuống, một nam một nữ phía sau hắn cũng quỳ xuống theo, thanh kiếm này đối với Thần Khí bộ tộc mà nói, không đơn giản chỉ là một thanh vũ khí, mà còn tượng trưng cho vinh quang và lịch sử của dòng họ, có ý nghĩa vô cùng trọng đại.
Nên biết rằng, lịch sử của Thần Khí bộ tộc đã sớm không còn, nếu còn mất đi Hạo Bạch chi kiếm do tổ tiên truyền xuống nữa, như vậy thì thật sự đã không còn truyền thừa nào nữa.
- Tiểu huynh đệ, ta là tộc trưởng đời thứ ba mươi chín của Thần Khí bộ tộc, tên là Thích Bạch, ân tình này, Thần Khí bộ tộc ghi khắc trong lòng!
Tuy rằng Thích Bạch có bộ mặt quỷ dị, thậm chí có thể nói là dữ tợn, nhưng trong ánh mắt hắn lại toát ra niềm cảm kích chân thành, lúc trước Thần Khí bộ tộc từng vì Hạo Bạch chi kiếm mà đưa ra hứa hẹn trọng thưởng, cũng từng phái tộc nhân tiến vào Kỳ Tích chi hải, nhưng đều có đi mà không có về.
Vì Hạo Bạch chi kiếm Thần Khí bộ tộc đã trả cái giá rất lớn, tìm suốt mấy đời, vẫn không có kết quả gì, cuối cùng cũng đành phải bỏ cuộc, nay Lâm Minh mang thanh kiếm này về, đối với Thần Khí bộ tộc mà nói, chính là ân trọng như núi.
- Tộc trưởng đại nhân nói quá lời, lúc đó ta tiến lầm vào đầm lầy màu đen tám ngàn dặm, chiếm được ý chí võ đạo của Đế Hạo tiền bối lưu lại, được trợ giúp cực lớn, nếu không thì e rằng ta cũng không đi tới đây được.
Lâm Minh liên tục gặp nạn trong đầm lầy màu đen tám ngàn dặm, Hạo Bạch chi kiếm giúp hắn rất nhiều, không nói cái khác, chỉ riêng Tử Sư Lôi Nguyên tại chín mươi dặm Lôi Vực kia thôi, nếu không có Hạo Bạch chi kiếm hộ thân, thì e rằng Lâm Minh đã sớm bị Lôi Nguyên cắn nuốt rồi.
- Tiểu huynh đệ không cần nhiều lời, ân tình này, Thần Khí bộ tộc ta nhớ kỹ, nếu tiểu huynh đệ có yêu cầu gì, cứ thoải mái nói ra.
Thích Bạch chân thành nói.
Ân tình của một cường giả có thể là Thần Hải, của một thế lực cấp bậc thánh địa, chắc chắn là vô cùng quý giá, Lâm Minh cũng không chối từ nữa, đối với hắn mà nói, hiện tại càng có nhiều thế lực bảo hộ hắn thì càng tốt hơn.
Thích Bạch cẩn thận thu Hạo Bạch chi kiếm về, lúc này hắn mới nhìn vỠphía các đồ vật khác trong Tu Di giới, đó đều là một vài bản chép tay của Đế Hạo lưu lại.
Cầm những ngọc giản này, từ từ xem chúng, cảm xúc của Thích Bạch càng lúc càng khó bình tĩnh được, trong ngọc giản này chính là chú thích về các loại truyền thừa của Thần Khí bộ tộc, còn có một cái quan trọng nhất, ghi lại quá trình và đủ loại cố gắng của Đế Hạo tổ tiên nhằm đột phá hạn chế của nguyền rủa, thứ này đối với Thần Khí bộ tộc chính là tư liệu phi thường quý giá!
Lâm Minh quả thực mang đến cho Thần Khí bộ tộc một báu vật vô giá!
Thích Bạch hít sâu mấy hơi, yên lặng thu tất cả ngọc giản lại, đang muốn nói gì đó với Lâm Minh, bỗng có một thanh âm từ bên ngoài cửa truyền đến:
- Tộc trưởng đại nhân, có khách đến thăm.
- Người nào? Để cho bọn họ chờ một chút!
Thích Bạch thuận miệng nói, lúc này bất kể khách nhân gì thì cũng đều không quan trọng bằng Lâm Minh.
- Là người của Tu La thần quốc, lúc trước thủ vệ đã báo cho bọn họ chờ một lát, nhưng mà bọn họ cũng không muốn chờ, thủ vệ không thể ngăn cản được nữa.
Tu La thần quốc?
Thích Bạch khẽ nhíu mày, Thần Khí bộ tộc và bốn đại thần quốc cũng không có giao lưu gì cả, bởi vì quá hoàn toàn phong bế quy ẩn, nên rất hiếm khi có khách tới thăm bọn họ, cũng chỉ có vài gia tộc ẩn thế gần đây sẽ ngẫu nhiên tới bái phỏng mà thôi.
Thích Bạch đang nghi hoặc, Lâm Minh lại rùng mình, Tu La thần quốc ư?
Chết tiệt, tại sao bọn họ lại biết mình ở trong này?
Hắn tuyệt đối sẽ không cho rằng hiện tại Tu La thần quốc bái phỏng Thần Khí bộ tộc là do trùng hợp, bọn họ tất nhiên đã dùng biện pháp nào đó mà mình không biết để truy tung tới đây!
Thích Bạch là cao thủ đỉnh cấp, cực kỳ mẫn cảm đối với các biến hóa chung quanh, hắn chú ý tới vẻ khác thường của Lâm Minh, hỏi:
- Vị tiểu huynh đệ này, ngươi và Tu La thần quốc có oán cừu ư?
Lâm Minh nhẹ nhàng thở ra một hơi, chuyện cho tới bây giờ, căn bản không giấu giếm được nữa, đã trải qua lần thất bại khi trước, hiện tại Tu La thần quốc nhất định sẽ phái ra đội hình mạnh hơn, cộng thêm loại thủ đoạn truy tung mà hắn không biết rõ này, lần này hắn tuyệt đối không thể âm thầm trốn đi được nữa!
Nghĩ vậy, Lâm Minh cũng chỉ có một lựa chọn, đó chính là lựa chọn tin tưởng Thần Khí bộ tộc, tin tưởng bọn hắn sẽ che chở mình, hiện tại xem ra, nội tình của Thần Khí bộ tộc còn cường đại hơn xa tưởng tượng của mình, chuyện cho tới bây giờ, cũng chỉ có thể gửi gắm hy vọng rằng bọn họ sẽ coi trọng hứa hẹn, tri ân báo đáp.
Đối mặt với câu hỏi của Thích Bạch, Lâm Minh cười khổ một tiếng, nói:
- Không dối gạt tiền bối, vãn bối liều chết tiến vào tám ngàn dặm màu đen đầm lầy, chính là do bị Tu La thần quốc đuổi giết mà phải tiến vào.
- Ân?
Thích Bạch Nguyên vốn cảm thấy kỳ quái, với tu vi Toàn Đan hậu kỳ của Lâm Minh, tại sao lại tiến vào gần Kỳ Tích chi hải, phát hiện ra di vật của Đế Hạo tổ tiên, thì ra là bị người khác ép phải đi vào, tuy nhiên hắn có thể đi ra được, cũng cho thấy hắn có số mệnh và bản lĩnh rất lớn.
Hắn nói:
- Ngươi và Tu La thần quốc kết thù, bị buộc vào Kỳ Tích chi hải, lại có thể tìm được di vật của Đế Hạo tổ tiên mà lúc trước rất nhiều cao thủ đều không thể tìm được, cũng dùng tu vi Toàn Đan hậu kỳ, bình yên thoát ra, đây chính là một loại đại khí vận không thể lý giải được, chứng minh ngươi và tộc của ta có duyên, ngươi đi theo ta, ta hóa giải cừu oán giữa ngươi và Tu La thần quốc.
Thích Bạch cũng không cho rằng Lâm Minh, một võ giả Toàn Đan kỳ lại có cừu oán gì không thể hóa giải được với Tu La thần quốc, Thần Khí bộ tộc của hắn cũng có nội tình khá dày, thay mặt một võ giả Toàn Đan hậu kỳ, hóa giải ân cừu, căn bản không phải là chuyện quá lớn, cho dù Lâm Minh giết chết Tu La thần quốc hoàng tử, thì chỉ cần có thực lực tuyệt đối làm cam đoan, trả cái giá đầy đủ, thì cũng sẽ hóa giải được việc này, dù sao với tu vi của Lâm Minh, các Tu La hoàng tử mà hắn có thể đánh chết thì cũng sẽ không có vị trí quá trọng yếu, huống chi Tu La thần quốc có tận mấy trăm hoàng tử, cộng thêm con cái của thân vương nữa, thì càng nhiều hơn.
Về phần ma sứ, quốc sư, cường giả Thần Hải, thì Thích Bạch cũng không cho rằng Lâm Minh có tư cách đắc tội với những kẻ đó.
Nghe Thích Bạch nói như vậy, Lâm Minh bất đắc dĩ cười khổ, nói:
- Mối thù này, e rằng không hóa giải được a!
- Ân?
- Ta hoặc trực tiếp, hoặc gián tiếp giết chết ba tên ma sứ của Tu La thần quốc, còn có một quốc sư, ngoài ra, còn huyết tẩy một phân bộ của Tu La thần quốc, cho nên...
Lâm Minh cực kỳ bất đắc dĩ nói.
Mà trước mặt hắn, Thích Bạch đã trợn mắt há hốc mồm, khó thể hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Vũ Cực Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ
Story
Chương 827: Thích bạch
9.1/10 từ 19 lượt.