Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 727: Nữ nhân váy đỏ
Ở trong Hóa Thần kính có chín loại cảnh giới biến hóa, nhưng tột cùng là biến hóa gì, võ giả ở đây rất ít biết được.
Nhóm võ giả hạ giới đều bất an nhìn bốn người khảo hạch trước Hóa Thần kính, nói không chút khoa trương, lần khảo hạch này thành tích liên quan tới sự sống còn của bọn họ.
Thành công tức là có thể tiếp tục được thí luyện, tiếp xúc với thế giới Thần Vực.
Thất bại tức là bị đào thái, thành tựu ngày sau có lẽ chỉ dừng lại Thần Hải, chỉ có thể xưng vương dưới vị diện bọn họ.
Chạy tới Viễn Cổ hoàng thành, mấy năm nay sau khi nhận thức được thế giới Thần Vực rộng lớn như thế, pháp tắc huyền diệu như thế, đám tuấn kiệt này không có người nào nguyện ý trở về, cái này giống như phàm nhân sau khi tới kinh thành thi cử liền không muốn hồi, tình nguyện trắng tay ở kinh thành dốc sức làm, cũng không muốn hồi hương làm một tên phú nông.
Thời gian từng chút trôi đi, sau một nén hương, bốn người chạm vào Hóa Thần kính, hai người cả người chấn động, sắc mặt tái nhợt đi ra.
Lão nhân áo bào đỏ lạnh lùng vung tay lên:
- Hai người các ngươi... Thất bại!
- Thất bại!
Hai gã võ giả trẻ tuổi mất mặt, từng người bọn họ ở trong thế giới kia đều là đỉnh cấp thiên tài cấp đế, hiện tại đi tới nơi Cổ Phượng tộc khảo hạch, thế gian cái gọi là thiên tài cấp đế trở thành một chuyện cười, từ đỉnh cao nhất biến thành tầng dưới cùng, tư vị này khổ không xiết.
Lại qua thời gian một nén hương nửa, hai người còn lại cũng kêu lên một tiếng đau đớn, cắt đứt liên hệ với Hóa Thần kính, lúc này khoảng cách cách một khắc chỉ còn một chút mà thôi.
- Hai người các ngươi, đều thất bại!
Thanh âm lão nhân áo bào đỏ gần như ác nghiệt.
- Bốn người liên tục thất bại!
- Khảo hạch này cũng quá khó đi!
Võ giả ở đây, nhất là nhóm người trong Hồi Lang càng thêm khẩn trương.
Lúc này, lão nhân áo bào đỏ hừ lạnh một tiếng nói:
- Qua ải khảo hạch Hóa Thần kính cũng không khó, không có biện pháp qua ải chứng minh tu vi ý cảnh pháp tắc các ngươi không đủ, không thể trách ai.
- Khảo hạch Hóa Thần kính có chín loại ý cảnh biến hóa, có thể ở cảnh giới biến hóa đầu tiên chống đỡ được mười lăm phút mới đủ tư cách, ba mươi phút là ưu tú, hàng năm lần đầu tiên khảo hạch, người đủ tư cách có thể đạt tới sáu thành trở lên, mà ưu tú lại không tới một thành, ngoài ra, nếu có thể kiên trì ba khắc, thậm chí xông qua ý cảnh thứ nhất, năm mươi năm cũng không có một người.
- Xông qua ý cảnh thứ nhất?
Bốn người tiến hành thí nghiệm lúc trước trong lòng đều nhảy dựng lên, bốn người bọn họ đã tự mình trải qua ý cảnh khủng bố tầng thứ nhất, người kia hai mươi mấy tuổi mà đã một hơi xông qua? Vậy bọn họ còn có phải là người hay không?
- Kế tiếp... Hoàng Quyền Danh, Phong Hiểu Thiên...
Lão nhân áo bào đỏ lại đọc tên bốn người.
- Chúc may mắn!
Ấn tượng của Lâm Minh đối với Hoàng Quyền Danh cũng không tệ lắm, chúc hắn một câu.
- Ừ!
Hoàng Quyền Danh giơ nắm tay lên, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
Bốn người đầu tiên bị đào thải đều là võ giả ở Nhân Chi Hồi Lang, mà hắn cũng là người ở Nhân Chi Hồi Lang, thực lực bản thân lại không được tốt lắm, cho nên đào thải xác suất rất lớn.
Lúc này, ở trung ương Viễn Cổ hoàng thành, trên một tòa tháp chín tầng, một nữ nhân mặc quần lụa mỏng màu đỏ, mi tâm có điểm một dấu đỏ thắm đang đứng trên mái nhà, quan sát Viễn Cổ hoàng thành.
Đột nhiên nữ nhân váy đỏ chậm rãi xoay người nhìn về phía sau, trước mặt nàng, cửa lớn bị mở ra, một lão nhân mặc áo choàng thân hình cao lớn bước nhanh tới, trên bả vai rộng thùng thình của hắn có đậu một con chim lửa, nhìn chỉ như một con vẹt bình thường màu đỏ, hiển nhiên là khế ước thú của lão nhân cao lớn.
- Đại trưởng lão, hôm nay sao lại rảnh tới chỗ ta?
Nữ nhân váy đỏ mỉm cười nói.
- Ha ha, Hoán Sa, đám tiểu tử mới vào thành kia đang tiến hành lần khảo hạch đầu tiên, ngươi có hứng thú đi xem không?
Lão nhân cao lớn cười lớn, giọng điệu âm khí mười phần.
- Vẫn không nên đi, những tiểu tử kia xác suất thành tài rất thấp, không có gì đáng chú ý, nếu có ngoại lệ, chủ sự trưởng lão sẽ đưa tới Chiến Tranh trận bàn.
Cứ vài năm Viễn Cổ hoàng thành sẽ tuyển trúng một đám tuấn kiệt trẻ tuổi từ các thế giới tới đại thế giới. Nói cho công bằng thì Cổ Phượng bộ tộc ở hạ giới trải qua hơn mười mấy vạn năm sinh sôi nảy nở, huyết mạch đã không bằng Phượng tộc tinh thuần ở Thần Vực, cho nên xác suất xuất hiện thiên tài rất thấp.
- Tuyển ra một đám tuấn kiệt trẻ tuổi, đương nhiên bọn họ sẽ dễ dàng đạt tới Thần Hải, nhưng nếu muốn tiếp tục tiến thêm một bước thì cũng không dễ dàng, về phần nói tương lai tiến vào Thần Vực Phượng tộc, cuối cùng trở thành trụ cột vững vàng của gia tộc thì lại càng thấp.
- Hắc hắc, Hoán Sa, ngươi đoán lầm rồi, đúng là có ngoại lệ, một tiểu tử tên là Nặc Ngạn, độ hòa hợp của ngọn lửa còn cao hơn cả ngươi nữa.
- Ồ? Là thật?
Nữ nhân váy đỏ nhướng mày liễu lên:
- Hắn xuất thân từ hạ giới?
Dựa theo truyền thống của Phượng tộc Thần Vực, nếu như ở Thần Vực có người có thiên tài có độ hòa hợp ngọn lửa cao như vậy thì đã sớm ở lại địa điểm thí luyện của Thần Vực rồi, không có khả năng đi xuống phía dưới như Viễn Cổ hoàng thành.
- Đương nhiên là thật, hắn đúng là xuất thân từ hạ giới, võ giả hạ giới có thể có mức độ hòa hợp cao như vậy thật sự rất hiếm gặp, tuy nhiên... Đáng tiếc là, độ lĩnh ngộ pháp tắc của hắn dường như không tốt lắm, lúc trước quan sát Cổ Phượng di thư, mất nửa nén nhang mới dung hợp được pháp tắc.
Lão nhân cao lớn nói xong tiếc hận lắc lắc đầu, ngộ tính đại biểu cho năng lực tìm hiểu pháp tắc của võ giả, rất nhiều lúc còn quan trọng hơn độ hòa hợp.
- Nửa nén nhang?
Nữ nhân áo đỏ ngạc nhiên, cũng quá kém đi, một hài tử mới nhập môn Thần Vực Phượng tộc thành tích cũng không đến nông nỗi này.
- Đáng tiếc.
Nữ nhân váy đỏ cũng hiện lên vẻ tiếc hận, đúng vậy, độ hòa hợp ngọn lửa và độ lĩnh ngộ pháp tắc đúng là liên quan với nhau không nhiều, độ hòa hợp chính là được xem như thể chất, tư chất, mà độ lĩnh ngộ pháp tắc lại như cường độ linh hồn và ngộ tính của võ giả.
Mức độ hòa hợp cao nhưng ngộ tính thấp cũng vô dụng, con đường võ đạo đi tới giai đoạn sau, càng ngày càng coi trọng linh hồn, tinh thần lực, Chiến Linh, ngộ tính.
- Đúng vậy, mặc kệ ra sao, đi xem tiểu tử này đi, nếu thực sự ngộ tính của hắn quá kém, không có giá trị bồi dưỡng thì thôi. Còn nếu đáng giá bồi dưỡng, đợi khi hắn tiến vào Thần Hải, tiến cử hắn cho Thần Vực chủ mạch là một lựa chọn không tồi.
- Ừ, đi thôi.
Nữ nhân áo đỏ nói xong tiện tay xé mở một cái, không gian ở trước mặt mình bị mở ra, hai người cứ như vậy tiến vào.
Ở đại sảnh khảo hạch, phía trước Hóa Thần kính, Hoàng Quyền Danh kêu lên một tiếng đau đớn, ngay sau đó lùi lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt.
Hắn bất chấp thương thế của mình, quay đầu nhìn về phía đồng hồ cát ở góc phòng, cát trong đồng hồ cát vừa chảy sạch, vừa đủ một khắc.
- Hoàng Quyền Danh, đủ tư cách!
Lão nhân áo bào đỏ mặt không chút thay đổi tuyên bố, Hoàng Quyền Danh trong lòng mừng rỡ, giơ giơ hai nắm tay lên không nhịn nổi cười nói:
- Ha ha, vừa vặn đủ tư cách, đúng là vận khí tốt mà.
- Vận khí tốt? Vậy cũng chưa chắc.
Trong lúc hăng hái vô cùng, một thanh âm không quá hài hòa vang lên, nói chuyện đúng là Hỏa Bình xuất thân từ Hỏa thị gia tộc ở Thần Vực, phương pháp lúc trước chỉ để lựa chọn hạng hai mà thôi.
- Khảo hạch của Viễn Cổ hoàng thành cũng không chỉ một lần, lần này có thể qua ải, lần sau không thể qua ải thì vẫn bị đào thải.
Hỏa Bình không chút lưu tình nào, dội một gáo nước lạnh, Hoàng Quyền Danh nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, vui sướng trong lòng lúc đầu lập tức tiêu tán đi hơn phân nửa.
Hỏa Bình nói là thật, tuy nhiên đối với võ giả hạ giới như Hoàng Quyền Danh này mà nói, có thể đi được một bước thì tốt một bước, lĩnh ngộ thêm được một chút thì đã là thu hoạch lớn rồi, đối với con đường võ đạo ngày sau của bọn họ có ảnh hưởng rất lớn.
- Hừ, ngươi có bản lĩnh thì cũng chẳng phải cần đến Viễn Cổ hoàng thành, còn không phải bị Thần Vực đào thải xuống hay sao?
Hoàng Quyền Danh lời này nói thật ác, Hỏa Bình nghe vậy, khuôn mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Sau Hoàng Quyền Danh, võ giả ở Nhân Chi Hồi Lang cũng nhao nhao hoàn thành thí nghiệm, cuối cùng tỷ lệ đào thải là tám mươi phần trăm.
Kế tiếp, là võ giả Địa Chi Hồi Lang, trẻ tuổi tuấn kiệt Địa Chi Hồi Lang rõ ràng thực lực mạnh hơn nhiều, trừ một người không đủ tư cách ra, những người khác đều thoải mái qua ải.
Đặc biệt là trẻ tuổi tuấn kiệt đến từ Thần Vực, thành tích lại rất tốt.
Khi Hỏa Bình sắc mặt tái nhợt từ trước Hóa Thần kính lui ra, lão nhân áo bào đỏ liền tuyên bố thành tích:
- Tổng thời gian hơn ba mươi phút, ưu tú!
Đây là thành tích ưu tú đầu tiên, Hỏa Bình từ trước Hóa Thần kính lui ra, nhìn hai cái đồng hồ cát trống trơn, lại nhìn Hoàng Quyền Danh, vẻ mặt đầy đắc ý, ở Thần Vực thiên phú không tốt, hắn cũng chỉ có thể ở Viễn Cổ hoàng thành này tìm một ít cảm giác tồn tại.
Mà Hoàng Quyền Danh kỹ không bằng người, một câu nói cũng không nên lời.
Sau Hỏa Bình, hai võ giả Thần Vực cũng đạt được ưu tú, mà đến Thiên Chi Hồi Lang, Hỏa Vũ lại kiên trì được hai khắc rưỡi, phá vỡ thành tích của mọi người.
Lúc này, chưa tiến hành thí nghiệm chỉ còn lại hai người cuối cùng, đó chính là Lâm Minh và Hỏa Văn Long.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hai người bọn họ.
Hỏa Văn Long nhìn về phía Lâm Minh, cười nói:
- Nặc Ngạn huynh, cùng nhau đi, thế nào?
- Được!
Lâm Minh bình tĩnh gật đầu, hắn cũng không rõ ràng lắm trong Hóa Thần kính có khảo nghiệm gì chờ mình, chỉ luận độ lĩnh ngộ pháp tắc, hắn cũng không có nắm chắc dễ dàng thắng được Hỏa Văn Long, tuy rằng hạt giống Tà Thần cường đại, nhưng dù sao Lâm Minh lĩnh ngộ Hỏa chi pháp tắc trong thời gian quá ngắn.
Đi đến trước Hóa Thần kính, đưa tay chạm vào Hóa Thần kính, Lâm Minh lập tức tiến vào trong một loại trạng thái kỳ dị... Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Lâm Minh và Hỏa Văn Long, không có ai biết, ở trong hư không đại điện, có hai cặp mắt vô hình đang nhìn chằm chằm Lâm Minh và Hỏa Văn Long, bọn họ đúng là nữ nhân váy đỏ và lão nhân cao lớn lúc trướcở trên đỉnh lầu chín, hai người đều là nhân vật cao tầng Viễn Cổ hoàng thành.
- Nặc Ngạn Minh, là hắn sao?
Thanh âm giòn tan của nữ nhân váy đỏ ở trong hư không vang lên.
- Ừ... Chính là hắn.
Lão nhân gật đầu nói.
- Huyết mạch Cổ Phượng thật mỏng, hơn nữa dường như tới tận Hậu Thiên mới cấy ghép, Nặc Ngạn thị này nếu ta nhớ không lầm thì đã bị diệt tộc rồi mới đúng, Nặc Ngạn Minh này là sao?
Cổ Phượng bộ tộc tuy rằng rất đông chi nhánh, nhưng mà nữ nhân váy đỏ đã nhớ toàn bộ trong đầu, Nặc Ngạn thị mười v trước đã bị diệt tộc.
- Về thân phận của hắn ta đã hỏi qua người thủ hộ của Nặc Ngạn thị, sau khi Nặc Ngạn thị diệt vong, di tích Cổ Phượng bị tông môn phàm nhân ở Thiên Diễn đại lục ngẫu nhiên nhận được, thành lập ra Thần Hoàng đảo, lấy Chu Tước, Thanh Loan là vật tổ, Nặc Ngạn Minh vốn là một gã đệ tử của Thần Hoàng đảo, sau bởi vì thiên phú xuất chúng, tham gia thí luyện cấp chiến tướng cuối cùng, đồng thời lấy được thành tích vô cùng tốt, lúc này mới được Điện Linh ban cho một giọt máu Cổ Phượng.
Vũ Cực Thiên Hạ
Nhóm võ giả hạ giới đều bất an nhìn bốn người khảo hạch trước Hóa Thần kính, nói không chút khoa trương, lần khảo hạch này thành tích liên quan tới sự sống còn của bọn họ.
Thành công tức là có thể tiếp tục được thí luyện, tiếp xúc với thế giới Thần Vực.
Thất bại tức là bị đào thái, thành tựu ngày sau có lẽ chỉ dừng lại Thần Hải, chỉ có thể xưng vương dưới vị diện bọn họ.
Chạy tới Viễn Cổ hoàng thành, mấy năm nay sau khi nhận thức được thế giới Thần Vực rộng lớn như thế, pháp tắc huyền diệu như thế, đám tuấn kiệt này không có người nào nguyện ý trở về, cái này giống như phàm nhân sau khi tới kinh thành thi cử liền không muốn hồi, tình nguyện trắng tay ở kinh thành dốc sức làm, cũng không muốn hồi hương làm một tên phú nông.
Thời gian từng chút trôi đi, sau một nén hương, bốn người chạm vào Hóa Thần kính, hai người cả người chấn động, sắc mặt tái nhợt đi ra.
Lão nhân áo bào đỏ lạnh lùng vung tay lên:
- Hai người các ngươi... Thất bại!
- Thất bại!
Hai gã võ giả trẻ tuổi mất mặt, từng người bọn họ ở trong thế giới kia đều là đỉnh cấp thiên tài cấp đế, hiện tại đi tới nơi Cổ Phượng tộc khảo hạch, thế gian cái gọi là thiên tài cấp đế trở thành một chuyện cười, từ đỉnh cao nhất biến thành tầng dưới cùng, tư vị này khổ không xiết.
Lại qua thời gian một nén hương nửa, hai người còn lại cũng kêu lên một tiếng đau đớn, cắt đứt liên hệ với Hóa Thần kính, lúc này khoảng cách cách một khắc chỉ còn một chút mà thôi.
- Hai người các ngươi, đều thất bại!
Thanh âm lão nhân áo bào đỏ gần như ác nghiệt.
- Bốn người liên tục thất bại!
- Khảo hạch này cũng quá khó đi!
Võ giả ở đây, nhất là nhóm người trong Hồi Lang càng thêm khẩn trương.
Lúc này, lão nhân áo bào đỏ hừ lạnh một tiếng nói:
- Qua ải khảo hạch Hóa Thần kính cũng không khó, không có biện pháp qua ải chứng minh tu vi ý cảnh pháp tắc các ngươi không đủ, không thể trách ai.
- Khảo hạch Hóa Thần kính có chín loại ý cảnh biến hóa, có thể ở cảnh giới biến hóa đầu tiên chống đỡ được mười lăm phút mới đủ tư cách, ba mươi phút là ưu tú, hàng năm lần đầu tiên khảo hạch, người đủ tư cách có thể đạt tới sáu thành trở lên, mà ưu tú lại không tới một thành, ngoài ra, nếu có thể kiên trì ba khắc, thậm chí xông qua ý cảnh thứ nhất, năm mươi năm cũng không có một người.
- Xông qua ý cảnh thứ nhất?
Bốn người tiến hành thí nghiệm lúc trước trong lòng đều nhảy dựng lên, bốn người bọn họ đã tự mình trải qua ý cảnh khủng bố tầng thứ nhất, người kia hai mươi mấy tuổi mà đã một hơi xông qua? Vậy bọn họ còn có phải là người hay không?
- Kế tiếp... Hoàng Quyền Danh, Phong Hiểu Thiên...
Lão nhân áo bào đỏ lại đọc tên bốn người.
- Chúc may mắn!
Ấn tượng của Lâm Minh đối với Hoàng Quyền Danh cũng không tệ lắm, chúc hắn một câu.
- Ừ!
Hoàng Quyền Danh giơ nắm tay lên, trong lòng không khỏi có chút khẩn trương.
Bốn người đầu tiên bị đào thải đều là võ giả ở Nhân Chi Hồi Lang, mà hắn cũng là người ở Nhân Chi Hồi Lang, thực lực bản thân lại không được tốt lắm, cho nên đào thải xác suất rất lớn.
Lúc này, ở trung ương Viễn Cổ hoàng thành, trên một tòa tháp chín tầng, một nữ nhân mặc quần lụa mỏng màu đỏ, mi tâm có điểm một dấu đỏ thắm đang đứng trên mái nhà, quan sát Viễn Cổ hoàng thành.
Đột nhiên nữ nhân váy đỏ chậm rãi xoay người nhìn về phía sau, trước mặt nàng, cửa lớn bị mở ra, một lão nhân mặc áo choàng thân hình cao lớn bước nhanh tới, trên bả vai rộng thùng thình của hắn có đậu một con chim lửa, nhìn chỉ như một con vẹt bình thường màu đỏ, hiển nhiên là khế ước thú của lão nhân cao lớn.
- Đại trưởng lão, hôm nay sao lại rảnh tới chỗ ta?
Nữ nhân váy đỏ mỉm cười nói.
- Ha ha, Hoán Sa, đám tiểu tử mới vào thành kia đang tiến hành lần khảo hạch đầu tiên, ngươi có hứng thú đi xem không?
Lão nhân cao lớn cười lớn, giọng điệu âm khí mười phần.
- Vẫn không nên đi, những tiểu tử kia xác suất thành tài rất thấp, không có gì đáng chú ý, nếu có ngoại lệ, chủ sự trưởng lão sẽ đưa tới Chiến Tranh trận bàn.
Cứ vài năm Viễn Cổ hoàng thành sẽ tuyển trúng một đám tuấn kiệt trẻ tuổi từ các thế giới tới đại thế giới. Nói cho công bằng thì Cổ Phượng bộ tộc ở hạ giới trải qua hơn mười mấy vạn năm sinh sôi nảy nở, huyết mạch đã không bằng Phượng tộc tinh thuần ở Thần Vực, cho nên xác suất xuất hiện thiên tài rất thấp.
- Tuyển ra một đám tuấn kiệt trẻ tuổi, đương nhiên bọn họ sẽ dễ dàng đạt tới Thần Hải, nhưng nếu muốn tiếp tục tiến thêm một bước thì cũng không dễ dàng, về phần nói tương lai tiến vào Thần Vực Phượng tộc, cuối cùng trở thành trụ cột vững vàng của gia tộc thì lại càng thấp.
- Hắc hắc, Hoán Sa, ngươi đoán lầm rồi, đúng là có ngoại lệ, một tiểu tử tên là Nặc Ngạn, độ hòa hợp của ngọn lửa còn cao hơn cả ngươi nữa.
- Ồ? Là thật?
Nữ nhân váy đỏ nhướng mày liễu lên:
- Hắn xuất thân từ hạ giới?
Dựa theo truyền thống của Phượng tộc Thần Vực, nếu như ở Thần Vực có người có thiên tài có độ hòa hợp ngọn lửa cao như vậy thì đã sớm ở lại địa điểm thí luyện của Thần Vực rồi, không có khả năng đi xuống phía dưới như Viễn Cổ hoàng thành.
- Đương nhiên là thật, hắn đúng là xuất thân từ hạ giới, võ giả hạ giới có thể có mức độ hòa hợp cao như vậy thật sự rất hiếm gặp, tuy nhiên... Đáng tiếc là, độ lĩnh ngộ pháp tắc của hắn dường như không tốt lắm, lúc trước quan sát Cổ Phượng di thư, mất nửa nén nhang mới dung hợp được pháp tắc.
Lão nhân cao lớn nói xong tiếc hận lắc lắc đầu, ngộ tính đại biểu cho năng lực tìm hiểu pháp tắc của võ giả, rất nhiều lúc còn quan trọng hơn độ hòa hợp.
- Nửa nén nhang?
Nữ nhân áo đỏ ngạc nhiên, cũng quá kém đi, một hài tử mới nhập môn Thần Vực Phượng tộc thành tích cũng không đến nông nỗi này.
- Đáng tiếc.
Nữ nhân váy đỏ cũng hiện lên vẻ tiếc hận, đúng vậy, độ hòa hợp ngọn lửa và độ lĩnh ngộ pháp tắc đúng là liên quan với nhau không nhiều, độ hòa hợp chính là được xem như thể chất, tư chất, mà độ lĩnh ngộ pháp tắc lại như cường độ linh hồn và ngộ tính của võ giả.
Mức độ hòa hợp cao nhưng ngộ tính thấp cũng vô dụng, con đường võ đạo đi tới giai đoạn sau, càng ngày càng coi trọng linh hồn, tinh thần lực, Chiến Linh, ngộ tính.
- Đúng vậy, mặc kệ ra sao, đi xem tiểu tử này đi, nếu thực sự ngộ tính của hắn quá kém, không có giá trị bồi dưỡng thì thôi. Còn nếu đáng giá bồi dưỡng, đợi khi hắn tiến vào Thần Hải, tiến cử hắn cho Thần Vực chủ mạch là một lựa chọn không tồi.
- Ừ, đi thôi.
Nữ nhân áo đỏ nói xong tiện tay xé mở một cái, không gian ở trước mặt mình bị mở ra, hai người cứ như vậy tiến vào.
Ở đại sảnh khảo hạch, phía trước Hóa Thần kính, Hoàng Quyền Danh kêu lên một tiếng đau đớn, ngay sau đó lùi lại mấy bước, sắc mặt tái nhợt.
Hắn bất chấp thương thế của mình, quay đầu nhìn về phía đồng hồ cát ở góc phòng, cát trong đồng hồ cát vừa chảy sạch, vừa đủ một khắc.
- Hoàng Quyền Danh, đủ tư cách!
Lão nhân áo bào đỏ mặt không chút thay đổi tuyên bố, Hoàng Quyền Danh trong lòng mừng rỡ, giơ giơ hai nắm tay lên không nhịn nổi cười nói:
- Ha ha, vừa vặn đủ tư cách, đúng là vận khí tốt mà.
- Vận khí tốt? Vậy cũng chưa chắc.
Trong lúc hăng hái vô cùng, một thanh âm không quá hài hòa vang lên, nói chuyện đúng là Hỏa Bình xuất thân từ Hỏa thị gia tộc ở Thần Vực, phương pháp lúc trước chỉ để lựa chọn hạng hai mà thôi.
- Khảo hạch của Viễn Cổ hoàng thành cũng không chỉ một lần, lần này có thể qua ải, lần sau không thể qua ải thì vẫn bị đào thải.
Hỏa Bình không chút lưu tình nào, dội một gáo nước lạnh, Hoàng Quyền Danh nghe vậy, sắc mặt trầm xuống, vui sướng trong lòng lúc đầu lập tức tiêu tán đi hơn phân nửa.
Hỏa Bình nói là thật, tuy nhiên đối với võ giả hạ giới như Hoàng Quyền Danh này mà nói, có thể đi được một bước thì tốt một bước, lĩnh ngộ thêm được một chút thì đã là thu hoạch lớn rồi, đối với con đường võ đạo ngày sau của bọn họ có ảnh hưởng rất lớn.
- Hừ, ngươi có bản lĩnh thì cũng chẳng phải cần đến Viễn Cổ hoàng thành, còn không phải bị Thần Vực đào thải xuống hay sao?
Hoàng Quyền Danh lời này nói thật ác, Hỏa Bình nghe vậy, khuôn mặt lập tức trở nên cực kỳ khó coi.
Sau Hoàng Quyền Danh, võ giả ở Nhân Chi Hồi Lang cũng nhao nhao hoàn thành thí nghiệm, cuối cùng tỷ lệ đào thải là tám mươi phần trăm.
Kế tiếp, là võ giả Địa Chi Hồi Lang, trẻ tuổi tuấn kiệt Địa Chi Hồi Lang rõ ràng thực lực mạnh hơn nhiều, trừ một người không đủ tư cách ra, những người khác đều thoải mái qua ải.
Đặc biệt là trẻ tuổi tuấn kiệt đến từ Thần Vực, thành tích lại rất tốt.
Khi Hỏa Bình sắc mặt tái nhợt từ trước Hóa Thần kính lui ra, lão nhân áo bào đỏ liền tuyên bố thành tích:
- Tổng thời gian hơn ba mươi phút, ưu tú!
Đây là thành tích ưu tú đầu tiên, Hỏa Bình từ trước Hóa Thần kính lui ra, nhìn hai cái đồng hồ cát trống trơn, lại nhìn Hoàng Quyền Danh, vẻ mặt đầy đắc ý, ở Thần Vực thiên phú không tốt, hắn cũng chỉ có thể ở Viễn Cổ hoàng thành này tìm một ít cảm giác tồn tại.
Mà Hoàng Quyền Danh kỹ không bằng người, một câu nói cũng không nên lời.
Sau Hỏa Bình, hai võ giả Thần Vực cũng đạt được ưu tú, mà đến Thiên Chi Hồi Lang, Hỏa Vũ lại kiên trì được hai khắc rưỡi, phá vỡ thành tích của mọi người.
Lúc này, chưa tiến hành thí nghiệm chỉ còn lại hai người cuối cùng, đó chính là Lâm Minh và Hỏa Văn Long.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía hai người bọn họ.
Hỏa Văn Long nhìn về phía Lâm Minh, cười nói:
- Nặc Ngạn huynh, cùng nhau đi, thế nào?
- Được!
Lâm Minh bình tĩnh gật đầu, hắn cũng không rõ ràng lắm trong Hóa Thần kính có khảo nghiệm gì chờ mình, chỉ luận độ lĩnh ngộ pháp tắc, hắn cũng không có nắm chắc dễ dàng thắng được Hỏa Văn Long, tuy rằng hạt giống Tà Thần cường đại, nhưng dù sao Lâm Minh lĩnh ngộ Hỏa chi pháp tắc trong thời gian quá ngắn.
Đi đến trước Hóa Thần kính, đưa tay chạm vào Hóa Thần kính, Lâm Minh lập tức tiến vào trong một loại trạng thái kỳ dị... Ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Lâm Minh và Hỏa Văn Long, không có ai biết, ở trong hư không đại điện, có hai cặp mắt vô hình đang nhìn chằm chằm Lâm Minh và Hỏa Văn Long, bọn họ đúng là nữ nhân váy đỏ và lão nhân cao lớn lúc trướcở trên đỉnh lầu chín, hai người đều là nhân vật cao tầng Viễn Cổ hoàng thành.
- Nặc Ngạn Minh, là hắn sao?
Thanh âm giòn tan của nữ nhân váy đỏ ở trong hư không vang lên.
- Ừ... Chính là hắn.
Lão nhân gật đầu nói.
- Huyết mạch Cổ Phượng thật mỏng, hơn nữa dường như tới tận Hậu Thiên mới cấy ghép, Nặc Ngạn thị này nếu ta nhớ không lầm thì đã bị diệt tộc rồi mới đúng, Nặc Ngạn Minh này là sao?
Cổ Phượng bộ tộc tuy rằng rất đông chi nhánh, nhưng mà nữ nhân váy đỏ đã nhớ toàn bộ trong đầu, Nặc Ngạn thị mười v trước đã bị diệt tộc.
- Về thân phận của hắn ta đã hỏi qua người thủ hộ của Nặc Ngạn thị, sau khi Nặc Ngạn thị diệt vong, di tích Cổ Phượng bị tông môn phàm nhân ở Thiên Diễn đại lục ngẫu nhiên nhận được, thành lập ra Thần Hoàng đảo, lấy Chu Tước, Thanh Loan là vật tổ, Nặc Ngạn Minh vốn là một gã đệ tử của Thần Hoàng đảo, sau bởi vì thiên phú xuất chúng, tham gia thí luyện cấp chiến tướng cuối cùng, đồng thời lấy được thành tích vô cùng tốt, lúc này mới được Điện Linh ban cho một giọt máu Cổ Phượng.
Vũ Cực Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ
Story
Chương 727: Nữ nhân váy đỏ
9.1/10 từ 19 lượt.