Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 677: Chiến cự côn!
- Đây có thể nào là sương khói Nam Hải Ma Vực thả ra hay không?
Hỏa Dương công chúa một mực đứng sau Hỏa Dương chân nhân chưa từng lên tiếng, đột nhiên hỏi. Bình thường hội nghị nhỏ như này, có mặt trưởng bối, tiểu bối rất ít lên tiếng.
Triển Du Vân lắc lắc đầu nói:
- Nam Hải Ma Vực thả sương khói như vậy không có bất kỳ ý nghĩa. Chẳng lẽ Thần Hoàng đảo sẽ bởi vì phân bộ Nam Hải bị nhổ mà trở về sao? Chuyện này tám, chín phần là thật, chỉ là không biết đến tột cùng là thế lực nào làm. Bọn họ có thể tiêu diệt phân bộ Thần Hoàng đảo, cũng có thể tiêu diệt bất kỳ một tông nào trong Ngũ Hành Vực chúng ta. Hơn nữa... Theo tin tức đáng tin, Ma Vực Tây tông tông chủ Huyễn Vũ Thiếp đã tự mình ra tay, chủ trì Cự Côn hướng về Thần Hoàng đảo.
- Cự Côn?
Hỏa Dương chân nhân vừa nghe thấy Triển Du Vân nói vậy, ngây người một lát:
- Cự Côn là lợi khí chiến tranh, công thành phá trận thế không thể đỡ. Tuy nhiên... Đối phương cũng không phải thằng ngốc. Huyễn Vũ Thiếp ra tay, bọn họ hẳn là sẽ rút khỏi Thần Hoàng đảo.
Năm đó khi Nam Hải Ma Vực kia công phá Thần Hoàng đảo, chính là xuất động Cự Côn, về thân dài của Cự Côn, từ xưa đến nay mọi người bàn tán xôn xao. Có người nói ngàn trượng, có người nói ngàn dặm. Cự Côn của Nam Hải Ma Vực, chiều dài chừng chín mươi dặm, nổi trên bầu trời giống như một hòn đảo bay, che phủ bầu trời.
Thần thú chiến tranh khủng bố như thế, thể trọng không thể phỏng chừng. Ở trong biển một lần quẫy đuôi có thể nhấc lên sóng thần, há miệng có thể hút sạch nguyên khí trời đất trong phạm vi mấy chục dặm.
Lúc trước Nam Hải Ma Vực đối mặt đại trận hộ đảo của Thần Hoàng đảo, bằng vào Cự Côn, chỉ một lần bắn liền phá nát đại trận.
Hung thú chiến tranh khủng bố như thế thật sự khiến người kiêng kị không thôi.
Triển Du Vân cũng phụ họa:
- Đối phương hẳn là sẽ rút khỏi Thần Hoàng đảo, đánh du kích. Xung đột chính diện với Cự Côn và Huyễn Vũ Thiếp cũng không sáng suốt. Bất kể nói như thế nào, cỗ thế lực đột nhiên xuất hiện này đối với chúng ta mà nói đều là chuyện tốt.
Khi mấy người đang đoán thân phận có thể của cỗ thế lực thần bí này, đột nhiên trong phòng hội nghị lóe lên ánh lửa. Theo một giọng nói truyền vào trong tai Triển Du Vân, chính là tình báo lúc trước thám báo phái đi Nam Hải truyền về.
Triển Du Vân sau khi nghe được truyền âm, mí mắt nháy nháy, sắc mặt biến đổi không chừng đứng lên.
- Ồ? Chuyện gì?
Hỏa Dương chân nhân không kìm được lên tiếng hỏi. Mục Băng Vân cũng nhìn hướng Triển Du Vân, chờ đối phương lên tiếng.
Triển Du Vân trầm mặc hồi lâu, có chút không dám tin tưởng nói:
- Cỗ thế lực thần bí kia cũng không rời đi, ngược lại ở lại Thần Hoàng đảo, có thể là muốn cùng Huyễn Vũ Thiếp quyết một trận tử chiến.
- Cái gì!?
Không riêng gì Hỏa Dương chân nhân, Mục Băng Vân cũng trong lòng kinh hãi.
Quyết tử chiến?
Đối phương đến tột cùng ôm tính toán gì, chẳng lẽ bọn họ thật sự có biện pháp đối mặt Huyễn Vũ Thiếp và thánh thú Cự Côn?
***
Nam Hải, Thần Hoàng đảo.
Lâm Minh đứng trên quảng trường Chu Tước điện trên đỉnh Thần Hoàng đảo, trầm mặc nhìn bầu trời u ám xa xa.
Ở dưới chân Lâm Minh, quảng trường ngày xưa chuông kêu hương đốt, hiện giờ đã tàn phá không chịu nổi. Chín cái đỉnh đồng xanh đổ xuống, nền đá xanh nứt nẻ nhiều nơi, cảnh tượng đổ nát.
Ở bên cạnh Lâm Minh có đứng ba người Đoan Mộc Quần, Phong Thần, Lam Thấm. Lúc này, chân trời mây đen cuồn cuộn. Đoan Mộc Quần híp mắt nhìn phương xa, đại khái sau mười lăm phút, trong mây xuất hiện một bóng đen thật lớn mà mơ hồ. Thoạt nhìn giống như một hòn đảo bay đang chậm rãi tới gần.
- Lâm huynh, đó chính là Cự Côn mà ngươi nói hả!
- Ừ!
Lâm Minh nhìn hướng Cự Côn, mặt đầy vẻ bình tĩnh. Lúc trước ở Vạn Cổ Ma Khanh, Lâm Minh tận mắt nhìn thấy một con cự thú siêu cấp thân dài chừng mấy ngàn dặm, chỉ riêng một cái sừng của nó liền cao như núi, tiếng đập cánh rung chuyển thế giới. Dù là cách xa mấy trăm dặm, chỉ nhìn thẳng vào con ngươi của nó là khiến cho Hắc Thạch cùng thiên tài cấp đế toàn thân như bị đòn nghiêm trọng, trực tiếp phun ra một ngụm máu!
So với cự thú bậc đó, Cự Côn trước mắt thật sự không đáng giá nhắc tới.
- Lâm huynh, tên này tuy rằng nhỏ hơn nhiều so với cái tên nghi là thần thú chúng ta nhìn thấy lúc trước trong vùng cấm ngàn dặm, tuy nhiên cũng không phải chúng ta có thể đối phó. Kiếm của ta còn không dài bằng một sợi lông tơ của nó.
Đoan Mộc Quần híp mắt, chỉ mấy giây liền phán đoán ra chỗ khủng bố của cự thú này.
Không nói đến năng lượng khủng bố ẩn chứa trong Cự Côn, chỉ riêng hình thể của nó thật sự là quá lớn!
Công kích của Lâm Minh cho dù sắc bén mấy chăng nữa cũng không có khả năng thương đến nó. Cũng giống như con kiến răng sắc bén mấy cũng không cắn chết được voi.
- Giao phong chính diện tự nhiên không làm gì được nó, tuy nhiên chúng ta cũng không cần giao thủ chính diện. Trận chiến đấu này để một mình ta là được rồi, các ngươi không cần ra tay.
Lâm Minh nói xong, chậm rãi đi về phía trước.
Đoan Mộc Quần và Lam Thấm, Phong Thần nhìn nhau một cái, ở trong mắt đối phương nhìn thấy ánh mắt có vẻ mờ mịt, cười khổ nói:
- Lâm huynh cẩn thận một chút, chúng ta phỏng chừng quả thật không giúp được gì.
Ở chung thời gian dài như vậy đến nay, Lam Thấm, Đoan Mộc Quần đã sinh ra lòng tin mù quáng đối với thực lực của Lâm Minh. Cự Côn trước mắt rõ ràng thoạt nhìn căn bản không có biện pháp đối phó, nhưng là nàng vẫn không chút nghi ngờ Lâm Minh có năng lực bãi bình nó.
- Lâm huynh cẩn thận.
Phong Thần cũng nói một câu rồi tự giác lùi ra.
Lâm Minh từ trong Tu Di giới lấy bạch thương ra, đi một đoạn rồi bay lên trời, chậm rãi hướng về phía Cự Côn. Đối mặt con quái vật lớn này, hai mắt hắn bình tĩnh như giếng cổ, trên mặt không có mảy may kích động.
Lúc này, ở trong mi tâm Cự Côn có một tiểu thiên thế giới bị trường năng lượng phong ấn. Ở nơi này có ba trưởng lão áo bào đen của Nam Hải Ma Vực cùng với Huyễn Vũ Thiếp thân mặc chiến giáp màu đen.
Huyễn Vũ Thiếp trên chiến trường, tay cầm một thanh kiếm đen dài đến quá đáng, chiến giáp bó chặt hoàn mỹ nổi bật dáng người nóng bỏng của nàng, thoạt nhìn như một nữ Chiến Thần vậy.
Huyễn Vũ Thiếp nhìn chằm chằm Lâm Minh không ngừng tới gần, trầm mặc không nói. Lúc này, một trưởng lão cười nói:
- Lâm Minh này quả nhiên là không đơn giản, chẳng những không chạy trốn còn chủ động xông về phía chúng ta. Phần dũng khí chịu chết này thật sự ít có người sánh được. Ha ha...
- Không nên khinh địch, thế giới này không ai là thằng ngốc.
Huyễn Vũ Thiếp khẽ nhíu mày, nàng tuy nói vậy nhưng trong lòng cũng nghi hoặc vô cùng.
Sự tình phát triển hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nàng. Nàng vốn tưởng rằng Lâm Minh có thể vứt bỏ Thần Hoàng đảo chạy thoát, đây là sách lược ứng đối mà đại đa số người hẳn là sẽ áp dụng.
Huyễn Vũ Thiếp mang theo Cự Côn tới chính là lo lắng đến điểm này. Nàng nguyên bản tính toán đem cảm giác rót vào trong tinh thần chi hải của Cự Côn, lợi dụng tăng phúc cường đại của Cự Côn đối với cảm giác, tìm kiếm đuổi giết Lâm Minh.
Nhưng mà Lâm Minh căn bản không chạy, theo lý thuyết Lâm Minh hẳn là có chuẩn bị ở sau, hoặc là có cao nhân sư phụ nào đó giúp hắn xuất chiến. Nhưng là hiện tại xem ra, Lâm Minh dường như chỉ là lẻ loi một mình.
Tu vi hắn chỉ là Toàn Đan sơ kỳ đỉnh phong, tu vi này đối với tuổi của hắn mà nói có thể nói là trước chưa từng có ai, sau không ai bằng. Nhưng là chỉ vẻn vẹn như vậy đối mặt Cự Côn và mấy trưởng lão bọn họ liên thủ thật sự là trứng chọi đá.
Điều này làm cho Huyễn Vũ Thiếp trong lòng nghĩ trăm điều mà không sao hiểu được, nàng là người duy nhất trong số mấy trưởng lão ở đây cùng Lâm Minh tiến vào trong Ma Thần đế cung. Lâm Minh trong Ma Thần đế cung một mực biểu hiện đúng quy củ, toàn thân vô hại, nhưng mà chính là một thiếu niên thoạt nhìn không có bất kỳ uy hiếp như vậy lại lừa được tất cả các lão quái. Khiến Huyễn Vũ Thiếp không thể tiếp nhận nhất chính là, đến bây giờ nàng còn không hiểu rõ Lâm Minh đến tột cùng là dùng biện pháp gì đùa bỡn bọn họ.
Điều này làm cho Huyễn Vũ Thiếp trước giờ cao ngạo làm sao có thể tiếp nhận?
- Tiểu tử kia, bất kể ngươi có thủ đoạn gì, lần này ta đều phải bắt sống ngươi, mở cái đầu nhỏ bé của ngươi xem xem bên trong rốt cuộc chứa bí mật gì!
Huyễn Vũ Thiếp cắn răng, yên lặng vận hành U Minh ma công, đem chân nguyên và linh hồn lực đồng thời vận chuyển tới cực hạn.
Nhìn thấy Huyễn Vũ Thiếp như gặp đại địch, một trưởng lão cười ha hả nói:
- Huyễn tông chủ, ngươi thật sự là cẩn thận quá mức rồi. Dưới loại tình huống này, chúng ta làm sao có thể thất bại!
- Đúng vậy, bốn người chúng ta đồng thời ra tay, cộng thêm cảm giác của Cự Côn đã khóa chặt hắn, hắn là chắp cánh khó bay!
Lại thêm một trưởng lão phụ họa, trong lời nói ý khinh thường vô cùng rõ ràng.
Huyễn Vũ Thiếp không đáp lời, trưởng lão thứ ba nói:
- Một đòn toàn lực của Cự Côn đủ có thể hủy diệt một hòn đảo, đánh lên thân người tuyệt đối là tan thành mây khói. Trên người tiểu tử này còn có không ít bí mật, chúng ta dùng xúc tu bắt giữ là được rồi!
Phương thức công kích chủ yếu của Cự Côn chính là hai loại. Một là năng lượng công kích, ở trên phần đầu và thân thể Cự Côn phủ kín đủ loại viên cầu, Cự Côn há miệng khổng lồ hấp thu nguyên khí trời đất, sau đó có thể nén ép bắn ra năng lượng tiêu diệt địch. Đây cũng là phương thức công kích chủ yếu nhất của nó.
Loại phương thức công kích thứ hai chính là côn tu công kích. Ở bên mép Cự Côn có một hàng côn tu thật lớn giống như lược, có thể bắn ra vây khốn hoặc tiêu diệt địch. Đây xem như là phương thức phụ trợ công kích. Tuy rằng là phụ trợ công kích, nhưng nếu như đối mặt võ giả đơn lẻ, loại phương thức công kích thứ hai lại càng có lực sát thương so với loại thứ nhất. Dù sao Cự Côn tuy rằng lực công kích cường đại vô cùng nhưng phương hướng lại cũng không linh hoạt, lại thêm cột sáng năng lượng của nó trước khi bắn ra còn cần thời gian giây tụ năng, cho nên phi thường dễ trốn. Muốn dựa vào chùm sáng năng lượng của Cự Côn đánh chết cao thủ đỉnh cấp là không có khả năng.
- Động thủ!
Tuy rằng đối phương chỉ là một người, hơn nữa là tiểu tử hôi sữa tu vi vẻn vẹn là Toàn Đan sơ kỳ, nhưng là Huyễn Vũ Thiếp lại toàn lực ứng phó, không hề có chút khinh địch. Nàng đem toàn bộ cảm giác rót hết vào trong dấu ấn linh hồn của Cự Côn, khống chế côn tu công kích Lâm Minh.
Vù vù vù!!!
Mấy ngàn cái côn tu giống như roi màu đen vụt tới Lâm Minh, toàn bộ không gian đều chấn động. Trên những côn tu này ẩn chứa năng lượng khủng bố, cho dù là một ngọn núi bị vụt tới cũng sẽ sụp đổ!
- Đến đây!
Lâm Minh nhìn côn tu thật lớn gần như đan thành lưới kia, mỉm cười, không gian dưới chân trong nháy mắt vặn vẹo.
Kim Bằng Phá Hư!
Bộ thân pháp này đồng thời dựa vào Phong chi ý cảnh và Không Gian ý cảnh duy trì. Hiện giờ theo lý giải của Lâm Minh đối với Không Gian ý cảnh càng ngày càng tinh thâm, thân pháp Kim Bằng Phá Hư của hắn cũng ngày càng tinh diệu.
Xịch xịch xịch!!!
Trong côn tu dày đặc như mưa, Lâm Minh như con cá ngược dòng mà lên, lao về phía Cự Côn!
Vũ Cực Thiên Hạ
Hỏa Dương công chúa một mực đứng sau Hỏa Dương chân nhân chưa từng lên tiếng, đột nhiên hỏi. Bình thường hội nghị nhỏ như này, có mặt trưởng bối, tiểu bối rất ít lên tiếng.
Triển Du Vân lắc lắc đầu nói:
- Nam Hải Ma Vực thả sương khói như vậy không có bất kỳ ý nghĩa. Chẳng lẽ Thần Hoàng đảo sẽ bởi vì phân bộ Nam Hải bị nhổ mà trở về sao? Chuyện này tám, chín phần là thật, chỉ là không biết đến tột cùng là thế lực nào làm. Bọn họ có thể tiêu diệt phân bộ Thần Hoàng đảo, cũng có thể tiêu diệt bất kỳ một tông nào trong Ngũ Hành Vực chúng ta. Hơn nữa... Theo tin tức đáng tin, Ma Vực Tây tông tông chủ Huyễn Vũ Thiếp đã tự mình ra tay, chủ trì Cự Côn hướng về Thần Hoàng đảo.
- Cự Côn?
Hỏa Dương chân nhân vừa nghe thấy Triển Du Vân nói vậy, ngây người một lát:
- Cự Côn là lợi khí chiến tranh, công thành phá trận thế không thể đỡ. Tuy nhiên... Đối phương cũng không phải thằng ngốc. Huyễn Vũ Thiếp ra tay, bọn họ hẳn là sẽ rút khỏi Thần Hoàng đảo.
Năm đó khi Nam Hải Ma Vực kia công phá Thần Hoàng đảo, chính là xuất động Cự Côn, về thân dài của Cự Côn, từ xưa đến nay mọi người bàn tán xôn xao. Có người nói ngàn trượng, có người nói ngàn dặm. Cự Côn của Nam Hải Ma Vực, chiều dài chừng chín mươi dặm, nổi trên bầu trời giống như một hòn đảo bay, che phủ bầu trời.
Thần thú chiến tranh khủng bố như thế, thể trọng không thể phỏng chừng. Ở trong biển một lần quẫy đuôi có thể nhấc lên sóng thần, há miệng có thể hút sạch nguyên khí trời đất trong phạm vi mấy chục dặm.
Lúc trước Nam Hải Ma Vực đối mặt đại trận hộ đảo của Thần Hoàng đảo, bằng vào Cự Côn, chỉ một lần bắn liền phá nát đại trận.
Hung thú chiến tranh khủng bố như thế thật sự khiến người kiêng kị không thôi.
Triển Du Vân cũng phụ họa:
- Đối phương hẳn là sẽ rút khỏi Thần Hoàng đảo, đánh du kích. Xung đột chính diện với Cự Côn và Huyễn Vũ Thiếp cũng không sáng suốt. Bất kể nói như thế nào, cỗ thế lực đột nhiên xuất hiện này đối với chúng ta mà nói đều là chuyện tốt.
Khi mấy người đang đoán thân phận có thể của cỗ thế lực thần bí này, đột nhiên trong phòng hội nghị lóe lên ánh lửa. Theo một giọng nói truyền vào trong tai Triển Du Vân, chính là tình báo lúc trước thám báo phái đi Nam Hải truyền về.
Triển Du Vân sau khi nghe được truyền âm, mí mắt nháy nháy, sắc mặt biến đổi không chừng đứng lên.
- Ồ? Chuyện gì?
Hỏa Dương chân nhân không kìm được lên tiếng hỏi. Mục Băng Vân cũng nhìn hướng Triển Du Vân, chờ đối phương lên tiếng.
Triển Du Vân trầm mặc hồi lâu, có chút không dám tin tưởng nói:
- Cỗ thế lực thần bí kia cũng không rời đi, ngược lại ở lại Thần Hoàng đảo, có thể là muốn cùng Huyễn Vũ Thiếp quyết một trận tử chiến.
- Cái gì!?
Không riêng gì Hỏa Dương chân nhân, Mục Băng Vân cũng trong lòng kinh hãi.
Quyết tử chiến?
Đối phương đến tột cùng ôm tính toán gì, chẳng lẽ bọn họ thật sự có biện pháp đối mặt Huyễn Vũ Thiếp và thánh thú Cự Côn?
***
Nam Hải, Thần Hoàng đảo.
Lâm Minh đứng trên quảng trường Chu Tước điện trên đỉnh Thần Hoàng đảo, trầm mặc nhìn bầu trời u ám xa xa.
Ở dưới chân Lâm Minh, quảng trường ngày xưa chuông kêu hương đốt, hiện giờ đã tàn phá không chịu nổi. Chín cái đỉnh đồng xanh đổ xuống, nền đá xanh nứt nẻ nhiều nơi, cảnh tượng đổ nát.
Ở bên cạnh Lâm Minh có đứng ba người Đoan Mộc Quần, Phong Thần, Lam Thấm. Lúc này, chân trời mây đen cuồn cuộn. Đoan Mộc Quần híp mắt nhìn phương xa, đại khái sau mười lăm phút, trong mây xuất hiện một bóng đen thật lớn mà mơ hồ. Thoạt nhìn giống như một hòn đảo bay đang chậm rãi tới gần.
- Lâm huynh, đó chính là Cự Côn mà ngươi nói hả!
- Ừ!
Lâm Minh nhìn hướng Cự Côn, mặt đầy vẻ bình tĩnh. Lúc trước ở Vạn Cổ Ma Khanh, Lâm Minh tận mắt nhìn thấy một con cự thú siêu cấp thân dài chừng mấy ngàn dặm, chỉ riêng một cái sừng của nó liền cao như núi, tiếng đập cánh rung chuyển thế giới. Dù là cách xa mấy trăm dặm, chỉ nhìn thẳng vào con ngươi của nó là khiến cho Hắc Thạch cùng thiên tài cấp đế toàn thân như bị đòn nghiêm trọng, trực tiếp phun ra một ngụm máu!
So với cự thú bậc đó, Cự Côn trước mắt thật sự không đáng giá nhắc tới.
- Lâm huynh, tên này tuy rằng nhỏ hơn nhiều so với cái tên nghi là thần thú chúng ta nhìn thấy lúc trước trong vùng cấm ngàn dặm, tuy nhiên cũng không phải chúng ta có thể đối phó. Kiếm của ta còn không dài bằng một sợi lông tơ của nó.
Đoan Mộc Quần híp mắt, chỉ mấy giây liền phán đoán ra chỗ khủng bố của cự thú này.
Không nói đến năng lượng khủng bố ẩn chứa trong Cự Côn, chỉ riêng hình thể của nó thật sự là quá lớn!
Công kích của Lâm Minh cho dù sắc bén mấy chăng nữa cũng không có khả năng thương đến nó. Cũng giống như con kiến răng sắc bén mấy cũng không cắn chết được voi.
- Giao phong chính diện tự nhiên không làm gì được nó, tuy nhiên chúng ta cũng không cần giao thủ chính diện. Trận chiến đấu này để một mình ta là được rồi, các ngươi không cần ra tay.
Lâm Minh nói xong, chậm rãi đi về phía trước.
Đoan Mộc Quần và Lam Thấm, Phong Thần nhìn nhau một cái, ở trong mắt đối phương nhìn thấy ánh mắt có vẻ mờ mịt, cười khổ nói:
- Lâm huynh cẩn thận một chút, chúng ta phỏng chừng quả thật không giúp được gì.
Ở chung thời gian dài như vậy đến nay, Lam Thấm, Đoan Mộc Quần đã sinh ra lòng tin mù quáng đối với thực lực của Lâm Minh. Cự Côn trước mắt rõ ràng thoạt nhìn căn bản không có biện pháp đối phó, nhưng là nàng vẫn không chút nghi ngờ Lâm Minh có năng lực bãi bình nó.
- Lâm huynh cẩn thận.
Phong Thần cũng nói một câu rồi tự giác lùi ra.
Lâm Minh từ trong Tu Di giới lấy bạch thương ra, đi một đoạn rồi bay lên trời, chậm rãi hướng về phía Cự Côn. Đối mặt con quái vật lớn này, hai mắt hắn bình tĩnh như giếng cổ, trên mặt không có mảy may kích động.
Lúc này, ở trong mi tâm Cự Côn có một tiểu thiên thế giới bị trường năng lượng phong ấn. Ở nơi này có ba trưởng lão áo bào đen của Nam Hải Ma Vực cùng với Huyễn Vũ Thiếp thân mặc chiến giáp màu đen.
Huyễn Vũ Thiếp trên chiến trường, tay cầm một thanh kiếm đen dài đến quá đáng, chiến giáp bó chặt hoàn mỹ nổi bật dáng người nóng bỏng của nàng, thoạt nhìn như một nữ Chiến Thần vậy.
Huyễn Vũ Thiếp nhìn chằm chằm Lâm Minh không ngừng tới gần, trầm mặc không nói. Lúc này, một trưởng lão cười nói:
- Lâm Minh này quả nhiên là không đơn giản, chẳng những không chạy trốn còn chủ động xông về phía chúng ta. Phần dũng khí chịu chết này thật sự ít có người sánh được. Ha ha...
- Không nên khinh địch, thế giới này không ai là thằng ngốc.
Huyễn Vũ Thiếp khẽ nhíu mày, nàng tuy nói vậy nhưng trong lòng cũng nghi hoặc vô cùng.
Sự tình phát triển hoàn toàn vượt qua tưởng tượng của nàng. Nàng vốn tưởng rằng Lâm Minh có thể vứt bỏ Thần Hoàng đảo chạy thoát, đây là sách lược ứng đối mà đại đa số người hẳn là sẽ áp dụng.
Huyễn Vũ Thiếp mang theo Cự Côn tới chính là lo lắng đến điểm này. Nàng nguyên bản tính toán đem cảm giác rót vào trong tinh thần chi hải của Cự Côn, lợi dụng tăng phúc cường đại của Cự Côn đối với cảm giác, tìm kiếm đuổi giết Lâm Minh.
Nhưng mà Lâm Minh căn bản không chạy, theo lý thuyết Lâm Minh hẳn là có chuẩn bị ở sau, hoặc là có cao nhân sư phụ nào đó giúp hắn xuất chiến. Nhưng là hiện tại xem ra, Lâm Minh dường như chỉ là lẻ loi một mình.
Tu vi hắn chỉ là Toàn Đan sơ kỳ đỉnh phong, tu vi này đối với tuổi của hắn mà nói có thể nói là trước chưa từng có ai, sau không ai bằng. Nhưng là chỉ vẻn vẹn như vậy đối mặt Cự Côn và mấy trưởng lão bọn họ liên thủ thật sự là trứng chọi đá.
Điều này làm cho Huyễn Vũ Thiếp trong lòng nghĩ trăm điều mà không sao hiểu được, nàng là người duy nhất trong số mấy trưởng lão ở đây cùng Lâm Minh tiến vào trong Ma Thần đế cung. Lâm Minh trong Ma Thần đế cung một mực biểu hiện đúng quy củ, toàn thân vô hại, nhưng mà chính là một thiếu niên thoạt nhìn không có bất kỳ uy hiếp như vậy lại lừa được tất cả các lão quái. Khiến Huyễn Vũ Thiếp không thể tiếp nhận nhất chính là, đến bây giờ nàng còn không hiểu rõ Lâm Minh đến tột cùng là dùng biện pháp gì đùa bỡn bọn họ.
Điều này làm cho Huyễn Vũ Thiếp trước giờ cao ngạo làm sao có thể tiếp nhận?
- Tiểu tử kia, bất kể ngươi có thủ đoạn gì, lần này ta đều phải bắt sống ngươi, mở cái đầu nhỏ bé của ngươi xem xem bên trong rốt cuộc chứa bí mật gì!
Huyễn Vũ Thiếp cắn răng, yên lặng vận hành U Minh ma công, đem chân nguyên và linh hồn lực đồng thời vận chuyển tới cực hạn.
Nhìn thấy Huyễn Vũ Thiếp như gặp đại địch, một trưởng lão cười ha hả nói:
- Huyễn tông chủ, ngươi thật sự là cẩn thận quá mức rồi. Dưới loại tình huống này, chúng ta làm sao có thể thất bại!
- Đúng vậy, bốn người chúng ta đồng thời ra tay, cộng thêm cảm giác của Cự Côn đã khóa chặt hắn, hắn là chắp cánh khó bay!
Lại thêm một trưởng lão phụ họa, trong lời nói ý khinh thường vô cùng rõ ràng.
Huyễn Vũ Thiếp không đáp lời, trưởng lão thứ ba nói:
- Một đòn toàn lực của Cự Côn đủ có thể hủy diệt một hòn đảo, đánh lên thân người tuyệt đối là tan thành mây khói. Trên người tiểu tử này còn có không ít bí mật, chúng ta dùng xúc tu bắt giữ là được rồi!
Phương thức công kích chủ yếu của Cự Côn chính là hai loại. Một là năng lượng công kích, ở trên phần đầu và thân thể Cự Côn phủ kín đủ loại viên cầu, Cự Côn há miệng khổng lồ hấp thu nguyên khí trời đất, sau đó có thể nén ép bắn ra năng lượng tiêu diệt địch. Đây cũng là phương thức công kích chủ yếu nhất của nó.
Loại phương thức công kích thứ hai chính là côn tu công kích. Ở bên mép Cự Côn có một hàng côn tu thật lớn giống như lược, có thể bắn ra vây khốn hoặc tiêu diệt địch. Đây xem như là phương thức phụ trợ công kích. Tuy rằng là phụ trợ công kích, nhưng nếu như đối mặt võ giả đơn lẻ, loại phương thức công kích thứ hai lại càng có lực sát thương so với loại thứ nhất. Dù sao Cự Côn tuy rằng lực công kích cường đại vô cùng nhưng phương hướng lại cũng không linh hoạt, lại thêm cột sáng năng lượng của nó trước khi bắn ra còn cần thời gian giây tụ năng, cho nên phi thường dễ trốn. Muốn dựa vào chùm sáng năng lượng của Cự Côn đánh chết cao thủ đỉnh cấp là không có khả năng.
- Động thủ!
Tuy rằng đối phương chỉ là một người, hơn nữa là tiểu tử hôi sữa tu vi vẻn vẹn là Toàn Đan sơ kỳ, nhưng là Huyễn Vũ Thiếp lại toàn lực ứng phó, không hề có chút khinh địch. Nàng đem toàn bộ cảm giác rót hết vào trong dấu ấn linh hồn của Cự Côn, khống chế côn tu công kích Lâm Minh.
Vù vù vù!!!
Mấy ngàn cái côn tu giống như roi màu đen vụt tới Lâm Minh, toàn bộ không gian đều chấn động. Trên những côn tu này ẩn chứa năng lượng khủng bố, cho dù là một ngọn núi bị vụt tới cũng sẽ sụp đổ!
- Đến đây!
Lâm Minh nhìn côn tu thật lớn gần như đan thành lưới kia, mỉm cười, không gian dưới chân trong nháy mắt vặn vẹo.
Kim Bằng Phá Hư!
Bộ thân pháp này đồng thời dựa vào Phong chi ý cảnh và Không Gian ý cảnh duy trì. Hiện giờ theo lý giải của Lâm Minh đối với Không Gian ý cảnh càng ngày càng tinh thâm, thân pháp Kim Bằng Phá Hư của hắn cũng ngày càng tinh diệu.
Xịch xịch xịch!!!
Trong côn tu dày đặc như mưa, Lâm Minh như con cá ngược dòng mà lên, lao về phía Cự Côn!
Vũ Cực Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ
Story
Chương 677: Chiến cự côn!
9.1/10 từ 19 lượt.