Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 668: Trở lại Nam Thiên Vực
- Cái gì?
Đoan Mộc Quần ngây dại, hắn xuất thân từ tông môn lục phẩm đã gần đạt tới siêu cấp thánh địa, cũng coi như kiến thức rộng rãi, nhưng mà chưa bao giờ nghe nói qua có ai đến từ bên ngoài Thánh Ma đại lục.
Cẩn thận ngẫm lại, trong một ít điển tịch cổ xưa của thánh địa, về Thần Vực, về thế giới bên ngoài Thánh Ma đại lục, quả thật có một ít chú giải không rõ, nhưng mà đến tột cùng nơi kia là gì, có chủng tộc gì, cảnh tượng gì, Đoan Mộc Quần cũng không biết.
- Bên ngoài Thánh Ma đại lục?
Lam Thấm ánh mắt sáng lên, lập tức cảm thấy hứng thú.
Nàng cũng từng nghe nói thế giới này không chỉ có Thánh Ma đại lục, còn có thiên địa càng rộng lớn hơn, trong tiềm thức, Lam Thấm luôn luôn cho rằng những nơi kia quá mức xa xôi, muốn đi nhưng không thể, bây giờ nghe nói Lâm Minh đến từ nơi to lớn kia, làm sao lại không hứng thú cơ chứ.
- Vậy nơi đó là gì?
- Một khối đại lục tên là Thiên Diễn đại lục, ta đến từ Nam Thiên Vực.
Lâm Minh không chút giấu giếm, một là hắn tin mấy người này, thứ hai chính là vị trí thượng cổ truyền tống kia, phương pháp sử dụng đều được Lâm Minh ghi nhớ trong lòng, không có hắn thì cũng không có ai qua được.
- Thiên Diễn đại lục?
Mỹ mâu Lam Thấm ánh lên, nàng rất muốn cùng Lâm Minh đi xem, tuy nhiên lời nói tới miệng lại không thốt ra được.
Những truyền nhân thánh địa này vốn ra ngoài thánh địa chỉ là lịch lãm, đọc vạn quyển sách không bằng được ngàn dặm đường, nếu như có thể mở rộng tầm mắt một chút, kiến thức nhiều một chút, tu vi bọn họ cũng có lợi hơn.
- Lâm huynh, thế giới kia của ngươi làm sao đi được?
Đoan Mộc Quần cũng vô cùng hứng thú với Thiên Diễn đại lục, đối với những tuổi trẻ tuấn kiệt cao ngạo này mà nói, không có người nào nguyện ý an phận một chỗ, không ra thế giới bên ngoài, vĩnh viễn là ếch ngồi đáy giếng.
- Thông qua Truyền Tống trận.
Lâm Minh cũng nhìn ra những người này động tâm muốn đi Thiên Diễn đại lục, mở miệng nói:
- Không khí tập võ ở Thiên Diễn đại lục, xa không bằng Thánh Ma đại lục, võ giả nơi đó, thực lực rất yếu, thiên phú cũng kém một chút, hơn nữa... Chỉ có nhân loại, không có chủng tộc khác.
Lâm Minh đơn giản giới thiệu tình huống Thiên Diễn đại lục một chút.
Thánh Ma đại lục chủng tộc rắc rối phức tạp, hàng năm chiến loạn không ngừng, võ giả ở trong áp lực chiến đấu, tự nhiên dễ dàng trưởng thành.
Cộng thêm thiên phú của Thánh Ma đại lục Yêu Tinh tộc, Cự Ma tộc, Ải Ma tộc đều tốt hơn nhân loại, cho nên trẻ tuổi tuấn kiệt trong nhóm ưu tú đạt tỷ lệ rất cao, lượng cường giả phong hoàng số cũng nhiều hơn.
Trái ngược lại, Thiên Diễn đại lục thì bình thường hơn, hàng năm hòa bình, rất ít chinh chiến, chủng tộc cũng chỉ có một nhân loại.
Đoan Mộc Quần, Phong Thần và Lam Thấm liếc nhìn nhau, sau khi cùng nhìn ra ý tứ của nhau mới nói:
- Lâm huynh, nếu như tiện thì không biết chúng ta có thể... Cùng với Lâm huynh đi tới Thiên Diễn đại lục không?
Lâm Minh hơi hơi do dự một chút, liền sảng khoái đáp ứng:
- Được, tuy nhiên phương pháp mở ra Truyền Tống trận, chỉ có một mình Lâm mỗ biết, mà sau khi Lâm mỗ đi tới Thiên Diễn đại lục, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, ít nhất phải ở lại ba năm, trong khoảng thời gian này, các ngươi chỉ sợ không thể rời đi.
- Ba năm? Không thành vấn đề!
Đoan Mộc Quần không chút do dự đáp ứng.
Một mảnh thế giới rộng lớn nằm ngoài Thánh Ma đại lục, chỉ dùng vẻn vẹn ba năm làm sao có thể đi hết?
- Vậy được rồi, bởi vì là Truyền Tống trận cự ly xa, lúc truyền tống, phải trải gió lốc không gian, có chút nguy hiểm nhỏ, nhưng lại là cơ hội lĩnh ngộ Thời Không ý cảnh rất tốt, có lẽ có trợ giúp đối với các ngươi.
- Thời Không ý cảnh?
Đám người Đoan Mộc Quần ánh mắt sáng lên, Thời Không ý cảnh được xưng là ý cảnh hư vô mờ mịt, mặc dù Yêu Tinh tộc tinh thông ý cảnh pháp tắc, cũng có rất nhiều người không thể lĩnh ngộ, chủ yếu là không chạm tới được cánh cửa, ngay cả Đoan Mộc Quần có siêu cấp thánh địa ủng hộ cũng không chạm được tới cánh cửa này.
Nếu có thể đi vào trong không gian loạn lưu tự mình trải qua gió lốc không gian, ưu đãi không cần nói cũng biết.
Điều này càng làm cho đám người Đoan Mộc Quần càng thêm quyết tâm đi tới Thiên Diễn đại lục.
Lúc này cách cửa vào Vạn Cổ Ma Khanh mở ra còn hơn mười ngày, trong thời gian này cũng không có gì phải làm, Lâm Minh ngồi trên một tảng đá điều tức, từ từ củng cố cơ sở, hướng về mực tiêu của hắn là Hắc Động Toàn Đan.
Mà đám người Đoan Mộc Quần, Lam Thấm cũng tu luyện, mười ngày bình yên vô sự.
Ngày hôm nay, bầu trời u ám đột nhiên sáng ngời, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, có thể nhìn thấy từng đạo lực lượng không gian hình thành lốc xoáy, rốt cuộc cũng đến ngày thông đạo Vạn Cổ Ma Khanh mở mười hai thông đạo trong Vạn Cổ Ma Khanh chạy thẳng tới tầng cao nhất Thông Thiên tháp, từ khi Thông Thiên tháp được phát hiện, những thông đạo này đã tồn tại.
- Tốt lắm, chúng ta đi thôi!
Lâm Minh đứng lên, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, thân thể vọt mạnh lên không trung.
Ở trong Vạn Cổ Ma Khanh cấm bay, tuy nhiên ở trong mười hai thông đạo lại ngoại lệ, cho nên võ giả ở đây cũng chỉ có thông qua những thông đạo này, mới có thể rời khỏi Vạn Cổ Ma Khanh.
Vạn Cổ Ma Khanh sâu hơn một vạn trượng, đám người Lâm Minh, Đoan Mộc Quần đi cùng Cự Phủ tháp chủ, bay khoảng một nén hương, mới đến Cự Phủ tháp.
Nơi này quả nhiên có bốn năm người tiếp đãi, những người này đều là võ giả Cự Phủ tháp.
Nhìn thấy đám người Cự Phủ tôn chủ, Lâm Minh xuất hiện, những người này đều có chút nghi hoặc, cả tòa Cự Phủ tháp vậy mà chỉ còn lại một mình Cự Phủ tháp chủ, ngay cả Hắc Thạch cũng đã chết?
Còn có đám người Lâm Minh, Đoan Mộc Quần phía sau hắn là chuyện gì xảy ra? Những người này căn bản là không phải người của Cự Phủ tháp, vì sao thông qua Cự Phủ tháp truyền tống thông đạo rời đi?
Trong lòng những võ giả này tự nhủ, nhưng mà không ai mở miệng, lúc này, Cự Phủ tháp chủ lại vung tay lên, nói:
- Đều lui ra đi!
- Vâng!
Uy nghiêm của tháp chủ ở Thông Thiên tháp không thể xâm phạm, Cự Phủ tháp chủ lên tiếng, những võ giả này tự nhiên không thể không nghe, cung kính lui xuống.
- Chủ nhân mời đi theo ta.
Cự Phủ tháp chủ thi lễ, đi trước dẫn đường, thông đạo Vạn Cổ Ma Khanh dẫn vào Cự Phủ tháp chính là tầng thứ năm Cự Phủ Thông Thiên tháp, Cự Phủ tháp chủ mang theo đám người Lâm Minh thông qua mật đạo, nhanh chóng đi tới tầng một Thông Thiên tháp, sau đó, đám người Lâm Minh, Đoan Mộc Quần dịch dung, hòa vào trong đoàn người, dọc theo xiềng xích thông thiên rời khỏi Cự Phủ tháp.
- Lâm huynh, tiếp theo chúng ta đi đâu?
Đoan Mộc Quần hỏi.
- Đi Ma Vân thảo nguyên.
Lâm Minh nói xong vẻ mặt như hồi tưởng lại, vô tình, hắn đã vào Thánh Ma đại lục hai năm rưỡi, chỗ đầu tiên Lâm Minh đi tới chính là Ma Vân thảo nguyên, nơi này có thể nói là thế giới tầng dưới chót của Thánh Ma đại lục, võ giả xuất thân từ Ma Vân thảo nguyên, tương đương với võ giả bình dân của Thiên Diễn đại lục, không có tài nguyên, không có kế thừa, thực lực có hạn.
Từ Huyết Sát Nguyên đến Ma Vân thảo nguyên cách khá xa, Lâm Minh tính đi tới Hồng Nhật thành trước mua một ít tọa kị, sau đó tiếp tục đi tới Ma Vân thảo nguyên.
Đoan Mộc Quần nói:
- Ma Vân thảo nguyên ta đã từng nghe nói qua, cách nơi này khá xa, chúng ta thông qua trạm dịch đi tới.
- Ồ? Trạm dịch?
Lâm Minh lông mày nhướng lên.
Đoan Mộc Quần mỉm cười, cũng không nói chuyện, Lam Thấm ở một bên vừa tự hào vừa giải thích:
- Lâm huynh, toàn bộ Huyết Sát Nguyên, bao gồm phía tây Thánh Ma đại lục, khu vực phạm vi gần ngàn vạn dặm phía nam đều có phủ kín trạm dịch liên minh Yêu Tinh tộc thánh địa, có đầy đủ hệ thống truyền tống, ta và Đoan Mộc huynh đều lệnh bài tùy ý sử dụng Truyền Tống trận, hoặc là lấy tọa kị...
- Ồ!
Lâm Minh ánh mắt sáng lên, trạm dịch Truyền Tống trận thành lập rộng khắp như thế, bao phủ non nửa Thánh Ma đại lục, thánh địa liên minh này đúng là ra tay thật bạo (nguyên văn bút tích thật lớn).
Có thể thông qua trạm dịch rời đi có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, cũng càng thêm an toàn, không cần lo lắng bị Huyết Sát Nguyên nguyên chủ đuổi giết.
- Tốt, vậy chúng ta thông qua trạm dịch rời đi!
Có trạm dịch, cho nên chỉ sau sáu ngày, đám người Lâm Minh liền cưỡi Thanh Lân Giao đi tới vùng trời Ma Vân thảo nguyên, từ trên lưng Thanh Lân Giao nhìn xuống Ma Vân thảo nguyên mênh mông vô bờ, có thể nhìn thấy dòng sông quanh co khúc khuỷu như một thắt lưng luồn quanh thảo nguyên kéo dài tới chân trời. Bên cạnh dòng sông, các bộ tộc du mục chăn thả ngưu dương, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy lều trại nối liền với nhau, tạo thành từng mảng như dải mây trắng, đây chính là chỗ ở của một bộ lạc.
Bộ lạc ở Ma Vân thảo nguyên trên cơ bản đều sống du mục, mà tài phú trong bộ lạc, đều dựa vào thu thập một ít Huyết Sát tinh mạch khoáng cằn cỗi.
Lâm Minh nhìn Ma Vân thảo nguyên này, lại nhớ tới lúc trước hắn sống ở đây, nhớ tới Thanh Hà gọi hắn là đại ca ca.
Bây giờ có lẽ Thanh Hà đã trở thành đại cô nương, có lẽ vài năm nữa sẽ lập gia đình.
Cuộc sống của người phàm so với võ giả thực sự quá ngắn.
Lâm Minh tuy rằng nhớ rõ chỗ bộ lạc của Thanh Hà, nhưng cũng không đi quấy rầy nàng, hắn mang theo ba người Đoan Mộc Quần, Lam Thấm và Phong Thần tới chỗ thượng cổ Truyền Tống trận trên núi tuyết.
Núi tuyết này cực kỳ hẻo lánh, gần như là ở cực nam của Thánh Ma đại lục.
Thượng cổ Truyền Tống trận, ở trong một thâm cốc chỗ sâu núi tuyết, nơi này nhiệt độ cực thấp, nước đóng thành băng, không thấy mặt trời.
Lần trước Lâm Minh từ Truyền Tống trận đi ra, ở nơi này cũng không có cảm giác gì, nhưng mà lần này quay lại Truyền Tống trận, Lâm Minh mới phát hiện không gian lối vào thâm cốc đúng là vặn vẹo, nếu không tinh thông Không Gian ý cảnh thì căn bản không tìm thấy nơi này.
Cộng thêm địa thế nơi này hẻo lánh, cũng chẳng trách thượng cổ Truyền Tống trận này trải qua mấy vạn năm vẫn còn hoàn mỹ.
- Chính là nơi này.
Lâm Minh chỉ vào mặt đất trống trải trên khe núi, nơi này tối nhìn không thấy rõ năm ngón tay, tuy nhiên đối với đám người Đoan Mộc Quần mà nói thì không là vấn đề.
Diện tích thượng cổ Truyền Tống trận khoảng mấy chục trượng vuông, bố trí trên mặt đất, chỉ có một số trận văn thần bí phức tạp nối liền với nhau, nhìn qua không mấy bắt mắt.
Mật mã trận văn nơi này cũng chỉ có người kế thừa trí nhớ Ma Đế như Lâm Minh mới có thể mở ra.
- Mọi người đứng vào giữa Truyền Tống trận đi, ta sẽ mở truyền tống.
- Được!
Đám người Đoan Mộc Quần nhao nhao đi vào trong Truyền Tống trận, Truyền Tống trận quy mô lớn như thế, bọn họ cũng chỉ lần đầu nhìn thấy, nghĩ tới sắp đi đến Thiên Diễn đại lục, bọn họ đều tràn ngập chờ mong.
Muốn thành võ giả đỉnh cấp, thì không thể ở lỳ một chỗ, mà lần này là lần đầu tiên bọn họ chân chính đối mặt với thế giới bên ngoài.
Lâm Minh nói xong, đem một túi Chân Nguyên thạch thượng phẩm và trung phẩm theo thứ tự sắp thành hàng, tiện đà mở trận phù ra, ngay sau đó, toàn bộ Truyền Tống trận phát ra ánh sáng trắng mông lung...
Đứng ở trong ánh sáng trắng, trong lòng Lâm Minh muôn vàn cảm khái, Thiên Diễn đại lục, Nam Thiên Vực, ta rốt cuộc đã trở lại...
Vũ Cực Thiên Hạ
Đoan Mộc Quần ngây dại, hắn xuất thân từ tông môn lục phẩm đã gần đạt tới siêu cấp thánh địa, cũng coi như kiến thức rộng rãi, nhưng mà chưa bao giờ nghe nói qua có ai đến từ bên ngoài Thánh Ma đại lục.
Cẩn thận ngẫm lại, trong một ít điển tịch cổ xưa của thánh địa, về Thần Vực, về thế giới bên ngoài Thánh Ma đại lục, quả thật có một ít chú giải không rõ, nhưng mà đến tột cùng nơi kia là gì, có chủng tộc gì, cảnh tượng gì, Đoan Mộc Quần cũng không biết.
- Bên ngoài Thánh Ma đại lục?
Lam Thấm ánh mắt sáng lên, lập tức cảm thấy hứng thú.
Nàng cũng từng nghe nói thế giới này không chỉ có Thánh Ma đại lục, còn có thiên địa càng rộng lớn hơn, trong tiềm thức, Lam Thấm luôn luôn cho rằng những nơi kia quá mức xa xôi, muốn đi nhưng không thể, bây giờ nghe nói Lâm Minh đến từ nơi to lớn kia, làm sao lại không hứng thú cơ chứ.
- Vậy nơi đó là gì?
- Một khối đại lục tên là Thiên Diễn đại lục, ta đến từ Nam Thiên Vực.
Lâm Minh không chút giấu giếm, một là hắn tin mấy người này, thứ hai chính là vị trí thượng cổ truyền tống kia, phương pháp sử dụng đều được Lâm Minh ghi nhớ trong lòng, không có hắn thì cũng không có ai qua được.
- Thiên Diễn đại lục?
Mỹ mâu Lam Thấm ánh lên, nàng rất muốn cùng Lâm Minh đi xem, tuy nhiên lời nói tới miệng lại không thốt ra được.
Những truyền nhân thánh địa này vốn ra ngoài thánh địa chỉ là lịch lãm, đọc vạn quyển sách không bằng được ngàn dặm đường, nếu như có thể mở rộng tầm mắt một chút, kiến thức nhiều một chút, tu vi bọn họ cũng có lợi hơn.
- Lâm huynh, thế giới kia của ngươi làm sao đi được?
Đoan Mộc Quần cũng vô cùng hứng thú với Thiên Diễn đại lục, đối với những tuổi trẻ tuấn kiệt cao ngạo này mà nói, không có người nào nguyện ý an phận một chỗ, không ra thế giới bên ngoài, vĩnh viễn là ếch ngồi đáy giếng.
- Thông qua Truyền Tống trận.
Lâm Minh cũng nhìn ra những người này động tâm muốn đi Thiên Diễn đại lục, mở miệng nói:
- Không khí tập võ ở Thiên Diễn đại lục, xa không bằng Thánh Ma đại lục, võ giả nơi đó, thực lực rất yếu, thiên phú cũng kém một chút, hơn nữa... Chỉ có nhân loại, không có chủng tộc khác.
Lâm Minh đơn giản giới thiệu tình huống Thiên Diễn đại lục một chút.
Thánh Ma đại lục chủng tộc rắc rối phức tạp, hàng năm chiến loạn không ngừng, võ giả ở trong áp lực chiến đấu, tự nhiên dễ dàng trưởng thành.
Cộng thêm thiên phú của Thánh Ma đại lục Yêu Tinh tộc, Cự Ma tộc, Ải Ma tộc đều tốt hơn nhân loại, cho nên trẻ tuổi tuấn kiệt trong nhóm ưu tú đạt tỷ lệ rất cao, lượng cường giả phong hoàng số cũng nhiều hơn.
Trái ngược lại, Thiên Diễn đại lục thì bình thường hơn, hàng năm hòa bình, rất ít chinh chiến, chủng tộc cũng chỉ có một nhân loại.
Đoan Mộc Quần, Phong Thần và Lam Thấm liếc nhìn nhau, sau khi cùng nhìn ra ý tứ của nhau mới nói:
- Lâm huynh, nếu như tiện thì không biết chúng ta có thể... Cùng với Lâm huynh đi tới Thiên Diễn đại lục không?
Lâm Minh hơi hơi do dự một chút, liền sảng khoái đáp ứng:
- Được, tuy nhiên phương pháp mở ra Truyền Tống trận, chỉ có một mình Lâm mỗ biết, mà sau khi Lâm mỗ đi tới Thiên Diễn đại lục, có rất nhiều chuyện cần phải xử lý, ít nhất phải ở lại ba năm, trong khoảng thời gian này, các ngươi chỉ sợ không thể rời đi.
- Ba năm? Không thành vấn đề!
Đoan Mộc Quần không chút do dự đáp ứng.
Một mảnh thế giới rộng lớn nằm ngoài Thánh Ma đại lục, chỉ dùng vẻn vẹn ba năm làm sao có thể đi hết?
- Vậy được rồi, bởi vì là Truyền Tống trận cự ly xa, lúc truyền tống, phải trải gió lốc không gian, có chút nguy hiểm nhỏ, nhưng lại là cơ hội lĩnh ngộ Thời Không ý cảnh rất tốt, có lẽ có trợ giúp đối với các ngươi.
- Thời Không ý cảnh?
Đám người Đoan Mộc Quần ánh mắt sáng lên, Thời Không ý cảnh được xưng là ý cảnh hư vô mờ mịt, mặc dù Yêu Tinh tộc tinh thông ý cảnh pháp tắc, cũng có rất nhiều người không thể lĩnh ngộ, chủ yếu là không chạm tới được cánh cửa, ngay cả Đoan Mộc Quần có siêu cấp thánh địa ủng hộ cũng không chạm được tới cánh cửa này.
Nếu có thể đi vào trong không gian loạn lưu tự mình trải qua gió lốc không gian, ưu đãi không cần nói cũng biết.
Điều này càng làm cho đám người Đoan Mộc Quần càng thêm quyết tâm đi tới Thiên Diễn đại lục.
Lúc này cách cửa vào Vạn Cổ Ma Khanh mở ra còn hơn mười ngày, trong thời gian này cũng không có gì phải làm, Lâm Minh ngồi trên một tảng đá điều tức, từ từ củng cố cơ sở, hướng về mực tiêu của hắn là Hắc Động Toàn Đan.
Mà đám người Đoan Mộc Quần, Lam Thấm cũng tu luyện, mười ngày bình yên vô sự.
Ngày hôm nay, bầu trời u ám đột nhiên sáng ngời, ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, có thể nhìn thấy từng đạo lực lượng không gian hình thành lốc xoáy, rốt cuộc cũng đến ngày thông đạo Vạn Cổ Ma Khanh mở mười hai thông đạo trong Vạn Cổ Ma Khanh chạy thẳng tới tầng cao nhất Thông Thiên tháp, từ khi Thông Thiên tháp được phát hiện, những thông đạo này đã tồn tại.
- Tốt lắm, chúng ta đi thôi!
Lâm Minh đứng lên, mũi chân nhẹ nhàng điểm một cái, thân thể vọt mạnh lên không trung.
Ở trong Vạn Cổ Ma Khanh cấm bay, tuy nhiên ở trong mười hai thông đạo lại ngoại lệ, cho nên võ giả ở đây cũng chỉ có thông qua những thông đạo này, mới có thể rời khỏi Vạn Cổ Ma Khanh.
Vạn Cổ Ma Khanh sâu hơn một vạn trượng, đám người Lâm Minh, Đoan Mộc Quần đi cùng Cự Phủ tháp chủ, bay khoảng một nén hương, mới đến Cự Phủ tháp.
Nơi này quả nhiên có bốn năm người tiếp đãi, những người này đều là võ giả Cự Phủ tháp.
Nhìn thấy đám người Cự Phủ tôn chủ, Lâm Minh xuất hiện, những người này đều có chút nghi hoặc, cả tòa Cự Phủ tháp vậy mà chỉ còn lại một mình Cự Phủ tháp chủ, ngay cả Hắc Thạch cũng đã chết?
Còn có đám người Lâm Minh, Đoan Mộc Quần phía sau hắn là chuyện gì xảy ra? Những người này căn bản là không phải người của Cự Phủ tháp, vì sao thông qua Cự Phủ tháp truyền tống thông đạo rời đi?
Trong lòng những võ giả này tự nhủ, nhưng mà không ai mở miệng, lúc này, Cự Phủ tháp chủ lại vung tay lên, nói:
- Đều lui ra đi!
- Vâng!
Uy nghiêm của tháp chủ ở Thông Thiên tháp không thể xâm phạm, Cự Phủ tháp chủ lên tiếng, những võ giả này tự nhiên không thể không nghe, cung kính lui xuống.
- Chủ nhân mời đi theo ta.
Cự Phủ tháp chủ thi lễ, đi trước dẫn đường, thông đạo Vạn Cổ Ma Khanh dẫn vào Cự Phủ tháp chính là tầng thứ năm Cự Phủ Thông Thiên tháp, Cự Phủ tháp chủ mang theo đám người Lâm Minh thông qua mật đạo, nhanh chóng đi tới tầng một Thông Thiên tháp, sau đó, đám người Lâm Minh, Đoan Mộc Quần dịch dung, hòa vào trong đoàn người, dọc theo xiềng xích thông thiên rời khỏi Cự Phủ tháp.
- Lâm huynh, tiếp theo chúng ta đi đâu?
Đoan Mộc Quần hỏi.
- Đi Ma Vân thảo nguyên.
Lâm Minh nói xong vẻ mặt như hồi tưởng lại, vô tình, hắn đã vào Thánh Ma đại lục hai năm rưỡi, chỗ đầu tiên Lâm Minh đi tới chính là Ma Vân thảo nguyên, nơi này có thể nói là thế giới tầng dưới chót của Thánh Ma đại lục, võ giả xuất thân từ Ma Vân thảo nguyên, tương đương với võ giả bình dân của Thiên Diễn đại lục, không có tài nguyên, không có kế thừa, thực lực có hạn.
Từ Huyết Sát Nguyên đến Ma Vân thảo nguyên cách khá xa, Lâm Minh tính đi tới Hồng Nhật thành trước mua một ít tọa kị, sau đó tiếp tục đi tới Ma Vân thảo nguyên.
Đoan Mộc Quần nói:
- Ma Vân thảo nguyên ta đã từng nghe nói qua, cách nơi này khá xa, chúng ta thông qua trạm dịch đi tới.
- Ồ? Trạm dịch?
Lâm Minh lông mày nhướng lên.
Đoan Mộc Quần mỉm cười, cũng không nói chuyện, Lam Thấm ở một bên vừa tự hào vừa giải thích:
- Lâm huynh, toàn bộ Huyết Sát Nguyên, bao gồm phía tây Thánh Ma đại lục, khu vực phạm vi gần ngàn vạn dặm phía nam đều có phủ kín trạm dịch liên minh Yêu Tinh tộc thánh địa, có đầy đủ hệ thống truyền tống, ta và Đoan Mộc huynh đều lệnh bài tùy ý sử dụng Truyền Tống trận, hoặc là lấy tọa kị...
- Ồ!
Lâm Minh ánh mắt sáng lên, trạm dịch Truyền Tống trận thành lập rộng khắp như thế, bao phủ non nửa Thánh Ma đại lục, thánh địa liên minh này đúng là ra tay thật bạo (nguyên văn bút tích thật lớn).
Có thể thông qua trạm dịch rời đi có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, cũng càng thêm an toàn, không cần lo lắng bị Huyết Sát Nguyên nguyên chủ đuổi giết.
- Tốt, vậy chúng ta thông qua trạm dịch rời đi!
Có trạm dịch, cho nên chỉ sau sáu ngày, đám người Lâm Minh liền cưỡi Thanh Lân Giao đi tới vùng trời Ma Vân thảo nguyên, từ trên lưng Thanh Lân Giao nhìn xuống Ma Vân thảo nguyên mênh mông vô bờ, có thể nhìn thấy dòng sông quanh co khúc khuỷu như một thắt lưng luồn quanh thảo nguyên kéo dài tới chân trời. Bên cạnh dòng sông, các bộ tộc du mục chăn thả ngưu dương, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy lều trại nối liền với nhau, tạo thành từng mảng như dải mây trắng, đây chính là chỗ ở của một bộ lạc.
Bộ lạc ở Ma Vân thảo nguyên trên cơ bản đều sống du mục, mà tài phú trong bộ lạc, đều dựa vào thu thập một ít Huyết Sát tinh mạch khoáng cằn cỗi.
Lâm Minh nhìn Ma Vân thảo nguyên này, lại nhớ tới lúc trước hắn sống ở đây, nhớ tới Thanh Hà gọi hắn là đại ca ca.
Bây giờ có lẽ Thanh Hà đã trở thành đại cô nương, có lẽ vài năm nữa sẽ lập gia đình.
Cuộc sống của người phàm so với võ giả thực sự quá ngắn.
Lâm Minh tuy rằng nhớ rõ chỗ bộ lạc của Thanh Hà, nhưng cũng không đi quấy rầy nàng, hắn mang theo ba người Đoan Mộc Quần, Lam Thấm và Phong Thần tới chỗ thượng cổ Truyền Tống trận trên núi tuyết.
Núi tuyết này cực kỳ hẻo lánh, gần như là ở cực nam của Thánh Ma đại lục.
Thượng cổ Truyền Tống trận, ở trong một thâm cốc chỗ sâu núi tuyết, nơi này nhiệt độ cực thấp, nước đóng thành băng, không thấy mặt trời.
Lần trước Lâm Minh từ Truyền Tống trận đi ra, ở nơi này cũng không có cảm giác gì, nhưng mà lần này quay lại Truyền Tống trận, Lâm Minh mới phát hiện không gian lối vào thâm cốc đúng là vặn vẹo, nếu không tinh thông Không Gian ý cảnh thì căn bản không tìm thấy nơi này.
Cộng thêm địa thế nơi này hẻo lánh, cũng chẳng trách thượng cổ Truyền Tống trận này trải qua mấy vạn năm vẫn còn hoàn mỹ.
- Chính là nơi này.
Lâm Minh chỉ vào mặt đất trống trải trên khe núi, nơi này tối nhìn không thấy rõ năm ngón tay, tuy nhiên đối với đám người Đoan Mộc Quần mà nói thì không là vấn đề.
Diện tích thượng cổ Truyền Tống trận khoảng mấy chục trượng vuông, bố trí trên mặt đất, chỉ có một số trận văn thần bí phức tạp nối liền với nhau, nhìn qua không mấy bắt mắt.
Mật mã trận văn nơi này cũng chỉ có người kế thừa trí nhớ Ma Đế như Lâm Minh mới có thể mở ra.
- Mọi người đứng vào giữa Truyền Tống trận đi, ta sẽ mở truyền tống.
- Được!
Đám người Đoan Mộc Quần nhao nhao đi vào trong Truyền Tống trận, Truyền Tống trận quy mô lớn như thế, bọn họ cũng chỉ lần đầu nhìn thấy, nghĩ tới sắp đi đến Thiên Diễn đại lục, bọn họ đều tràn ngập chờ mong.
Muốn thành võ giả đỉnh cấp, thì không thể ở lỳ một chỗ, mà lần này là lần đầu tiên bọn họ chân chính đối mặt với thế giới bên ngoài.
Lâm Minh nói xong, đem một túi Chân Nguyên thạch thượng phẩm và trung phẩm theo thứ tự sắp thành hàng, tiện đà mở trận phù ra, ngay sau đó, toàn bộ Truyền Tống trận phát ra ánh sáng trắng mông lung...
Đứng ở trong ánh sáng trắng, trong lòng Lâm Minh muôn vàn cảm khái, Thiên Diễn đại lục, Nam Thiên Vực, ta rốt cuộc đã trở lại...
Vũ Cực Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ
Story
Chương 668: Trở lại Nam Thiên Vực
9.1/10 từ 19 lượt.