Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 463: Ngại quá, nhường đường chút
Theo tiếng nói vang lên, xung quanh không ngừng có võ giả đáp lại, xem ra quá nửa bọn họ cũng gặp đau khổ.
- Lâm Minh, hình như bọn họ là đệ tử Đại Thiện tự, chúng ta có nên qua xem không?
Mục Thiên Vũ nhìn sang Lâm Minh.
Lâm Minh ngẫm nghĩ, nói:
- Đi qua cũng được, rừng rậm này rất quỷ dị, không biết đằng sau có cái gì, ra ngoài trước rồi tính.
Trải qua mấy vạn năm diễn hóa, tình huống bên trong chiến trường thượng cổ rõ ràng vượt quá dự đoán của mọi người. Vào lúc này, cẩn thận là trên hết, dù sao đây là di tích tông môn lục phẩm, Lâm Minh cũng không tự đại đến mức cho rằng thực lực của mình hiện giờ có thể đi bất kỳ chỗ nào.
Đây cũng là ý nghĩ của phần lớn võ giả ở đây, vì thế võ giả rơi xuống rừng rậm này liền tụ tập về phía đệ tử Đại Thiện tự phát ra tiếng nói.
Lâm Minh cùng Mục Thiên Vũ đi vài dặm, liền thấy mấy chục võ giả tụ tập ở một bãi đất trống giữa rừng, trong đó mặc áo cà sa màu vàng tự nhiên là đệ tử Đại Thiện tự, trang phục màu đen, ngực theo vật tổ Cự Ma chính là đệ tử Ma Vực thượng cổ. Còn có một ít tộc nhân Mặc Giao tộc, còn lại là đệ tử Thần Hoàng đảo cùng Ngũ Hành Vực.
Lâm Minh cùng Mục Thiên Vũ đến đây không có gì nổi bật, trong lòng Lâm Minh khẽ động, cố ý đi qua lại trước mặt cường giả Toàn Đan sơ kỳ, đối phương căn bản không để ý tới hắn.
“Xem ra bởi vì quy tắc thế giới, chân nguyên bị đè xuống ba thành, cường giả Toàn Đan sơ kỳ cũng không nhìn ra được Dịch Dung thuật của Bích Lạc, Dịch Dung thuật này thật là có chút môn đạo”.
Xác nhận điểm này Lâm Minh liền nhẹ nhõm hơn. Bằng không lỡ như gặp người có quan hệ thân thích với Lôi Mộ Bạch bên phía Nam Hải Ma Vực, lén hạ độc thủ với mình, sẽ là chuyện rất phiền phức.
Ngay lúc này, Lâm Minh nghe tiếng nói hưng phấn mừng rỡ:
- Thiên Vũ biểu muội, là muội ư? Muội cũng ở trong này, muội không sao thật là quá tốt.
Lâm Minh quay lại, nhìn thấy một thanh niên anh tuấn vẻ mặt vui sướng đi tới gần Mục Thiên Vũ, người này chính là Mục Thanh Thư.
Mục Thanh Thư đã sớm biết Mục Thiên Vũ cũng sẽ tiến vào chiến trường thượng cổ, tuy rằng không nhìn ra Dịch Dung thuật của Mục Thiên Vũ, nhưng trong Thần Hoàng đảo đột nhiên xuất hiện khuôn mặt lạ, tu vi lại giống Mục Thiên Vũ, rất dễ dàng đoán ra được thân phận của Mục Thiên Vũ.
Điều này khiến trong lòng Mục Thanh Thư lại ngứa ngáy, hắn thật sự không thể buông bỏ Mục Thiên Vũ, tiếp tục giành thì còn một tia cơ hội xa vời, không giành thì chẳng có gì hết. Không nói khí chất cùng xinh đẹp của Mục Thiên Vũ, chỉ riêng huyết mạch trên người Mục Thiên Vũ cũng làm Mục Thanh Thư vô cùng khao khát. Hắn nằm mơ cũng muốn đặt Mục Thiên Vũ dưới người mà tùy ý giữ lấy, nhưng bởi vì Lâm Minh xuất hiện mà mọi thứ bị hủy!
Mục Thiên Vũ thấy được Mục Thanh Thư, vẻ mặt chán ghét, vốn nàng chỉ là không có cảm tình gì với Mục Thanh Thư, nhưng chưa nói tới chán ghét, nhưng mấy tháng trước nàng tra ra thư cầu cứu của Cầm Tử Nha đưa tới Thần Hoàng đảo chính là bị Mục Thanh Thư chặn lại, đối với hạng người nội tâm âm hiểm suýt hãm hại nàng bất nghĩa, Mục Thiên Vũ từ không có cảm tình biến thành cực kỳ chán ghét.
- Thiên Vũ biểu muội, chiến trường thượng cổ này nguy hiểm khắp nơi, một mình muội rất nguy hiểm. Đi theo cùng ta, có gia gia ta ở đây, sẽ không sao đâu.
Gia gia của Mục Thanh Thư tự nhiên là Thần Hoàng đảo tam trưởng lão Mục Viêm Trác, lần này Mục Viêm Trác cũng đi vào chiến trường thượng cổ.
- Không cần.
Mục Thiên Vũ lạnh lùng nói.
Mục Thanh Thư đụng phải đinh, có chút xấu hổ. Lúc này hắn mới chú ý tới Lâm Minh ở ngay cạnh Mục Thiên Vũ, cảm nhận được tu vi của Lâm Minh, sắc mặt của hắn liền sầm xuống, rõ ràng hắn cũng đoán được thân phận của Lâm Minh.
Lâm Minh cũng lạnh lùng nhìn Mục Thanh Thư, Mục Thiên Vũ đã nói toàn bộ chuyện thư tin cho hắn, lúc trước ở Thần Hoàng đảo, Lâm Minh tự nhiên không thể làm gì được Mục Thanh Thư, lần này gặp được ở chiến trường thượng cổ, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Quan hệ giữa hai người đã như nước với lửa, chỉ là chưa xé mặt ngoài mà thôi.
Mục Thanh Thư cắn răng, chân nguyên truyền âm nói:
“Thiên Vũ biểu muội, đi theo cùng chúng ta. Chúng ta đều là người Mục gia, có lời thề huyết mạch Mục gia, không có khả năng phản bội, người mình đáng tin, nhưng tiểu tử này...”.
Mục Thanh Thư còn chưa nói xong, Mục Thiên Vũ bỗng nói:
- Ngại quá, nhường đường chút.
Thần sắc Mục Thanh Thư ngưng trệ, thân thể cứng đờ, Mục Thiên Vũ lười liếc Mục Thanh Thư, kéo tay Lâm Minh nói:
- Chúng ta đi bên kia.
Nói rồi, nàng kéo Lâm Minh đi ngang qua trước người Mục Thanh Thư.
Sắc mặt Mục Thanh Thư lập tức xanh mét, tay hắn vươn ra còn cứng giữa trời, quay lại đã thấy Mục Thiên Vũ cùng Lâm Minh ngồi ở bãi cỏ sạch sẽ dưới bóng cây đại thụ, hai người dựa rất gần, thậm chí tay còn nắm chưa buông ra.
Thấy tình cảnh này, Mục Thanh Thư nghiến muốn nát răng.
Lâm Minh thì nhất thời không kịp phản ứng, tuy rằng quan hệ thân thiết với Mục Thiên Vũ, nhưng trong lòng hai người chỉ mới nảy sinh mà thôi, ngẫu nhiên tiếp xúc da thịt cũng chỉ là hình thức phải cần, còn chưa bao giờ đơn thuần nắm tay chỉ là vì nắm tay.
Không thể không nói, xúc cảm tay của Mục Thiên Vũ thật là tốt, cầm trong tay mịn màng nõn nã, mềm mại không xương làm người ta lưu luyến.
Lâm Minh đương nhiên biết lòng dạ của Mục Thanh Thư với Mục Thiên Vũ, chuyện đến nước này, hắn không ngại mượn cơ hội chọc tức Mục Thanh Thư, dứt khoát cầm tay Mục Thiên Vũ sờ vuốt nhéo một trận, cảm xúc mịn như ngọc làm Lâm Minh yêu thích không buông tay.
Như vậy lại làm Mục Thiên Vũ đỏ mặt, vốn chỉ là muốn thoát khỏi Mục Thanh Thư dây dưa, không ngờ Lâm Minh được một tấc tiến một thước, do dự một chút, vẫn không rút tay về.
Tam trưởng lão Mục Viêm Trác đừng từ xa nhìn tất cả, sắc mặt âm trầm. Tuy rằng đã không ôm hy vọng với hôn sự giữa Mục Thanh Thư và Mục Thiên Vũ, nhưng hắn cũng không muốn thấy cháu trai của mình bị nhục nhã như thế.
“Thanh Thư, trở về!”.
Mục Viêm Trác chân nguyên truyền âm quát.
Mục Thanh Thư nghiến răng, nhưng không đáp lại, lúc này hắn đã giận đến cả người phát run, hận không thể thiến Lâm Minh rồi chém ngàn vạn đao!
“Thanh Thư, ngươi còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao! Bảo ngươi đừng dây dưa Mục Thiên Vũ, ngươi lại không nghe, nàng không phải là người ngươi có được”.
Mục Viêm Trác hiện ra vẻ mặt giận dữ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn đã cảm giác được Mục Thanh Thư đã vì chuyện này mà điên cuồng, tiếp tục như thế, chuyện này tất sẽ thành tâm kết không cởi bỏ được trong lòng Mục Thanh Thư khiến ý niệm của hắn vĩnh viễn không thông suốt, từ đó ảnh hưởng tu vi võ đạo cả đời.
“Ta không cam lòng! Ta không giành, chẳng khác nào nhận thua!”.
Mục Thanh Thư sắc mặt hung dữ, tay xiết chặt, móng tay cắm vào trong thịt.
“Ngươi đã thua, tu luyện cho tốt đi, thiên phú của ngươi không kém, tiếp tục tu luyện, ít nhất có thể thành Toàn Đan trung kỳ”.
Toàn Đan trung kỳ, cũng là cảnh giới của Chu Tước tông đại trưởng lão Mục Xích Hỏa, cảnh giới này vốn còn có thể làm Mục Thanh Thư thỏa mãn một chút, nhưng so sánh với Lâm Minh, căn bản chỉ là bã!
Chênh lệch mãnh liệt làm cho Mục Thanh Thư không tiếp thụ được!
Hắn nhìn Lâm Minh và Mục Thiên Vũ, trong ánh mắt toát ra âm độc, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không tới thời điểm cuối cùng, ta sẽ không thua!
Nhìn hận ý ngập trời trong mắt Mục Thanh Thư, Mục Viêm Trác biến sắc.
- Thanh Thư, ngươi muốn làm gì, không phải ngươi muốn làm chuyện hoang đường gì đó chứ. Nếu ngươi dùng thủ đoạn làm gì với Mục Thiên Vũ, ngươi tuyệt đối sẽ chết rất thảm. Mục Dục Hoàng sẽ không tha ngươi, thậm chí trong quá trình ngươi sử dụng những thủ đoạn kia có thể sẽ chạm vào tội phản tông. Ngươi là người Mục gia, trên người ngươi có Huyết Ấn khế ước Mục gia, ngươi cũng biết kết cục phản bội!
Huyết Ấn khế ước là khai môn tổ sư Thần Hoàng đảo sáng tạo, dùng huyết mạch truyền thừa làm cơ sở định ra khế ước, chỉ cần là người có huyết mạch Mục gia, đều sẽ bị hạn chế.
Nếu như vi phạm, huyết mạch toàn thân sẽ tan rã, công pháp Thần Hoàng chính là dùng huyết mạch làm cơ sở, một khi huyết mạch tan rã, như vậy tu luyện công pháp Thần Hoàng đảo cũng tự nhiên tiêu tán theo.
Muốn đột phá hạn chế Huyết Ấn khế ước này, trừ khi tu vi đạt tới Toàn Đan Chí Cực, thực lực gần tới khai môn tổ sư Thần Hoàng đảo, mới có thể phá giải được lời thề khế ước.
Còn tất cả hậu nhân trực hệ Thần Hoàng đảo, lúc trưởng thành sẽ ký kết Huyết Ấn khế ước, tuyệt không phản bội tông môn, ngày sau gặp tình huống sẽ còn ký kết lần nữa. Ví dụ như lúc trước Mục Dục Hoàng bảo mọi người ký kết Huyết Ấn khế ước, tuyệt không tiết lộ tám tầng đầu công pháp Chu Tước Cấm Thần lục. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thần Hoàng đảo càng có khuynh hướng tin tưởng con cháu họ Mục mà bài xích đệ tử khác họ.
Thực lực Mục Thanh Thư tự nhiên thua xa Mục Thiên Vũ, nếu muốn dùng thủ đoạn giữ lấy Mục Thiên Vũ, cũng chỉ có thể tìm người khác ra tay, cái này đã chạm vào tội phản tông.
Mục Thanh Thư cắn răng, áp chế ý niệm tà ác trong đầu, nhưng tâm ma một khi đã gieo xuống, sẽ rất khó mà hủy diệt!
Lúc này, rừng rậm rung chuyển, lại vài môn nhân Thần Hoàng đảo áo đỏ đi tới bãi đất trống, lão nhân dẫn đầu cao hơn tám xích, dáng người gầy gò, khung xương rất rộng, ay cầm gậy chống thánh hỏa Ngô Đồng vạn năm, râu dài tới giữa ngực.
Thấy người này, ánh mắt Lâm Minh co rút, người này là Chu Tước tông đại trưởng lão Mục Xích Hỏa, quan hệ giữa Lâm Minh cùng Mục Xích Hỏa cũng như kẻ thù.
Lần này ngoài ba mươi cao thủ đỉnh cấp đi thẳng tới Ma Thần đế cung, những trưởng lão Toàn Đan khác đi vào chiến trường thượng cổ đều là Toàn Đan sơ kỳ, rất ít Toàn Đan trung kỳ, Mục Xích Hỏa xem như một trong số đó.
Cảm nhận được thân thể Lâm Minh căng thẳng, Mục Thiên Vũ chân nguyên truyền âm nói:
“Yên tâm, cho dù đại trưởng lão hận ngươi, cũng không dám làm gì ngươi”.
“Ừm, ta hiểu rồi”.
Ánh mắt Mục Xích Hỏa quét qua đệ tử Chu Tước tông, dừng lại vài hơi thở trên người Lâm Minh và Mục Thiên Vũ, không lộ ra khác thường gì, liền bước về phía đội ngũ.
Sau Mục Xích Hỏa, Mục Băng Vân cũng đến, nàng liếc qua thấy được Mục Thiên Vũ, khẽ gật đầu, liền ngồi xuống góc rừng, ngồi xuống điều tức.
Ngoài Thần Hoàng đảo ra, đệ tử tông môn khác cũng lục tục chạy tới.
Trong những võ giả này, Nam Hải Ma Vực và Mặc Giao tộc cùng tu luyện công pháp ma đạo tự nhiên hình thành một đoàn thể, về phần bên phía Thần Hoàng đảo, bởi vì có đông môn phái như Đại Thiện tự, bảy tông Ngũ Hành Vực, Cực Không tông, còn có Thái Huyền điện, người phía chính đạo gấp đôi phía ma đạo.
Vũ Cực Thiên Hạ
- Lâm Minh, hình như bọn họ là đệ tử Đại Thiện tự, chúng ta có nên qua xem không?
Mục Thiên Vũ nhìn sang Lâm Minh.
Lâm Minh ngẫm nghĩ, nói:
- Đi qua cũng được, rừng rậm này rất quỷ dị, không biết đằng sau có cái gì, ra ngoài trước rồi tính.
Trải qua mấy vạn năm diễn hóa, tình huống bên trong chiến trường thượng cổ rõ ràng vượt quá dự đoán của mọi người. Vào lúc này, cẩn thận là trên hết, dù sao đây là di tích tông môn lục phẩm, Lâm Minh cũng không tự đại đến mức cho rằng thực lực của mình hiện giờ có thể đi bất kỳ chỗ nào.
Đây cũng là ý nghĩ của phần lớn võ giả ở đây, vì thế võ giả rơi xuống rừng rậm này liền tụ tập về phía đệ tử Đại Thiện tự phát ra tiếng nói.
Lâm Minh cùng Mục Thiên Vũ đi vài dặm, liền thấy mấy chục võ giả tụ tập ở một bãi đất trống giữa rừng, trong đó mặc áo cà sa màu vàng tự nhiên là đệ tử Đại Thiện tự, trang phục màu đen, ngực theo vật tổ Cự Ma chính là đệ tử Ma Vực thượng cổ. Còn có một ít tộc nhân Mặc Giao tộc, còn lại là đệ tử Thần Hoàng đảo cùng Ngũ Hành Vực.
Lâm Minh cùng Mục Thiên Vũ đến đây không có gì nổi bật, trong lòng Lâm Minh khẽ động, cố ý đi qua lại trước mặt cường giả Toàn Đan sơ kỳ, đối phương căn bản không để ý tới hắn.
“Xem ra bởi vì quy tắc thế giới, chân nguyên bị đè xuống ba thành, cường giả Toàn Đan sơ kỳ cũng không nhìn ra được Dịch Dung thuật của Bích Lạc, Dịch Dung thuật này thật là có chút môn đạo”.
Xác nhận điểm này Lâm Minh liền nhẹ nhõm hơn. Bằng không lỡ như gặp người có quan hệ thân thích với Lôi Mộ Bạch bên phía Nam Hải Ma Vực, lén hạ độc thủ với mình, sẽ là chuyện rất phiền phức.
Ngay lúc này, Lâm Minh nghe tiếng nói hưng phấn mừng rỡ:
- Thiên Vũ biểu muội, là muội ư? Muội cũng ở trong này, muội không sao thật là quá tốt.
Lâm Minh quay lại, nhìn thấy một thanh niên anh tuấn vẻ mặt vui sướng đi tới gần Mục Thiên Vũ, người này chính là Mục Thanh Thư.
Mục Thanh Thư đã sớm biết Mục Thiên Vũ cũng sẽ tiến vào chiến trường thượng cổ, tuy rằng không nhìn ra Dịch Dung thuật của Mục Thiên Vũ, nhưng trong Thần Hoàng đảo đột nhiên xuất hiện khuôn mặt lạ, tu vi lại giống Mục Thiên Vũ, rất dễ dàng đoán ra được thân phận của Mục Thiên Vũ.
Điều này khiến trong lòng Mục Thanh Thư lại ngứa ngáy, hắn thật sự không thể buông bỏ Mục Thiên Vũ, tiếp tục giành thì còn một tia cơ hội xa vời, không giành thì chẳng có gì hết. Không nói khí chất cùng xinh đẹp của Mục Thiên Vũ, chỉ riêng huyết mạch trên người Mục Thiên Vũ cũng làm Mục Thanh Thư vô cùng khao khát. Hắn nằm mơ cũng muốn đặt Mục Thiên Vũ dưới người mà tùy ý giữ lấy, nhưng bởi vì Lâm Minh xuất hiện mà mọi thứ bị hủy!
Mục Thiên Vũ thấy được Mục Thanh Thư, vẻ mặt chán ghét, vốn nàng chỉ là không có cảm tình gì với Mục Thanh Thư, nhưng chưa nói tới chán ghét, nhưng mấy tháng trước nàng tra ra thư cầu cứu của Cầm Tử Nha đưa tới Thần Hoàng đảo chính là bị Mục Thanh Thư chặn lại, đối với hạng người nội tâm âm hiểm suýt hãm hại nàng bất nghĩa, Mục Thiên Vũ từ không có cảm tình biến thành cực kỳ chán ghét.
- Thiên Vũ biểu muội, chiến trường thượng cổ này nguy hiểm khắp nơi, một mình muội rất nguy hiểm. Đi theo cùng ta, có gia gia ta ở đây, sẽ không sao đâu.
Gia gia của Mục Thanh Thư tự nhiên là Thần Hoàng đảo tam trưởng lão Mục Viêm Trác, lần này Mục Viêm Trác cũng đi vào chiến trường thượng cổ.
- Không cần.
Mục Thiên Vũ lạnh lùng nói.
Mục Thanh Thư đụng phải đinh, có chút xấu hổ. Lúc này hắn mới chú ý tới Lâm Minh ở ngay cạnh Mục Thiên Vũ, cảm nhận được tu vi của Lâm Minh, sắc mặt của hắn liền sầm xuống, rõ ràng hắn cũng đoán được thân phận của Lâm Minh.
Lâm Minh cũng lạnh lùng nhìn Mục Thanh Thư, Mục Thiên Vũ đã nói toàn bộ chuyện thư tin cho hắn, lúc trước ở Thần Hoàng đảo, Lâm Minh tự nhiên không thể làm gì được Mục Thanh Thư, lần này gặp được ở chiến trường thượng cổ, đúng là oan gia ngõ hẹp.
Quan hệ giữa hai người đã như nước với lửa, chỉ là chưa xé mặt ngoài mà thôi.
Mục Thanh Thư cắn răng, chân nguyên truyền âm nói:
“Thiên Vũ biểu muội, đi theo cùng chúng ta. Chúng ta đều là người Mục gia, có lời thề huyết mạch Mục gia, không có khả năng phản bội, người mình đáng tin, nhưng tiểu tử này...”.
Mục Thanh Thư còn chưa nói xong, Mục Thiên Vũ bỗng nói:
- Ngại quá, nhường đường chút.
Thần sắc Mục Thanh Thư ngưng trệ, thân thể cứng đờ, Mục Thiên Vũ lười liếc Mục Thanh Thư, kéo tay Lâm Minh nói:
- Chúng ta đi bên kia.
Nói rồi, nàng kéo Lâm Minh đi ngang qua trước người Mục Thanh Thư.
Sắc mặt Mục Thanh Thư lập tức xanh mét, tay hắn vươn ra còn cứng giữa trời, quay lại đã thấy Mục Thiên Vũ cùng Lâm Minh ngồi ở bãi cỏ sạch sẽ dưới bóng cây đại thụ, hai người dựa rất gần, thậm chí tay còn nắm chưa buông ra.
Thấy tình cảnh này, Mục Thanh Thư nghiến muốn nát răng.
Lâm Minh thì nhất thời không kịp phản ứng, tuy rằng quan hệ thân thiết với Mục Thiên Vũ, nhưng trong lòng hai người chỉ mới nảy sinh mà thôi, ngẫu nhiên tiếp xúc da thịt cũng chỉ là hình thức phải cần, còn chưa bao giờ đơn thuần nắm tay chỉ là vì nắm tay.
Không thể không nói, xúc cảm tay của Mục Thiên Vũ thật là tốt, cầm trong tay mịn màng nõn nã, mềm mại không xương làm người ta lưu luyến.
Lâm Minh đương nhiên biết lòng dạ của Mục Thanh Thư với Mục Thiên Vũ, chuyện đến nước này, hắn không ngại mượn cơ hội chọc tức Mục Thanh Thư, dứt khoát cầm tay Mục Thiên Vũ sờ vuốt nhéo một trận, cảm xúc mịn như ngọc làm Lâm Minh yêu thích không buông tay.
Như vậy lại làm Mục Thiên Vũ đỏ mặt, vốn chỉ là muốn thoát khỏi Mục Thanh Thư dây dưa, không ngờ Lâm Minh được một tấc tiến một thước, do dự một chút, vẫn không rút tay về.
Tam trưởng lão Mục Viêm Trác đừng từ xa nhìn tất cả, sắc mặt âm trầm. Tuy rằng đã không ôm hy vọng với hôn sự giữa Mục Thanh Thư và Mục Thiên Vũ, nhưng hắn cũng không muốn thấy cháu trai của mình bị nhục nhã như thế.
“Thanh Thư, trở về!”.
Mục Viêm Trác chân nguyên truyền âm quát.
Mục Thanh Thư nghiến răng, nhưng không đáp lại, lúc này hắn đã giận đến cả người phát run, hận không thể thiến Lâm Minh rồi chém ngàn vạn đao!
“Thanh Thư, ngươi còn ngại chưa đủ mất mặt hay sao! Bảo ngươi đừng dây dưa Mục Thiên Vũ, ngươi lại không nghe, nàng không phải là người ngươi có được”.
Mục Viêm Trác hiện ra vẻ mặt giận dữ tiếc rèn sắt không thành thép, hắn đã cảm giác được Mục Thanh Thư đã vì chuyện này mà điên cuồng, tiếp tục như thế, chuyện này tất sẽ thành tâm kết không cởi bỏ được trong lòng Mục Thanh Thư khiến ý niệm của hắn vĩnh viễn không thông suốt, từ đó ảnh hưởng tu vi võ đạo cả đời.
“Ta không cam lòng! Ta không giành, chẳng khác nào nhận thua!”.
Mục Thanh Thư sắc mặt hung dữ, tay xiết chặt, móng tay cắm vào trong thịt.
“Ngươi đã thua, tu luyện cho tốt đi, thiên phú của ngươi không kém, tiếp tục tu luyện, ít nhất có thể thành Toàn Đan trung kỳ”.
Toàn Đan trung kỳ, cũng là cảnh giới của Chu Tước tông đại trưởng lão Mục Xích Hỏa, cảnh giới này vốn còn có thể làm Mục Thanh Thư thỏa mãn một chút, nhưng so sánh với Lâm Minh, căn bản chỉ là bã!
Chênh lệch mãnh liệt làm cho Mục Thanh Thư không tiếp thụ được!
Hắn nhìn Lâm Minh và Mục Thiên Vũ, trong ánh mắt toát ra âm độc, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Không tới thời điểm cuối cùng, ta sẽ không thua!
Nhìn hận ý ngập trời trong mắt Mục Thanh Thư, Mục Viêm Trác biến sắc.
- Thanh Thư, ngươi muốn làm gì, không phải ngươi muốn làm chuyện hoang đường gì đó chứ. Nếu ngươi dùng thủ đoạn làm gì với Mục Thiên Vũ, ngươi tuyệt đối sẽ chết rất thảm. Mục Dục Hoàng sẽ không tha ngươi, thậm chí trong quá trình ngươi sử dụng những thủ đoạn kia có thể sẽ chạm vào tội phản tông. Ngươi là người Mục gia, trên người ngươi có Huyết Ấn khế ước Mục gia, ngươi cũng biết kết cục phản bội!
Huyết Ấn khế ước là khai môn tổ sư Thần Hoàng đảo sáng tạo, dùng huyết mạch truyền thừa làm cơ sở định ra khế ước, chỉ cần là người có huyết mạch Mục gia, đều sẽ bị hạn chế.
Nếu như vi phạm, huyết mạch toàn thân sẽ tan rã, công pháp Thần Hoàng chính là dùng huyết mạch làm cơ sở, một khi huyết mạch tan rã, như vậy tu luyện công pháp Thần Hoàng đảo cũng tự nhiên tiêu tán theo.
Muốn đột phá hạn chế Huyết Ấn khế ước này, trừ khi tu vi đạt tới Toàn Đan Chí Cực, thực lực gần tới khai môn tổ sư Thần Hoàng đảo, mới có thể phá giải được lời thề khế ước.
Còn tất cả hậu nhân trực hệ Thần Hoàng đảo, lúc trưởng thành sẽ ký kết Huyết Ấn khế ước, tuyệt không phản bội tông môn, ngày sau gặp tình huống sẽ còn ký kết lần nữa. Ví dụ như lúc trước Mục Dục Hoàng bảo mọi người ký kết Huyết Ấn khế ước, tuyệt không tiết lộ tám tầng đầu công pháp Chu Tước Cấm Thần lục. Đây cũng là nguyên nhân vì sao Thần Hoàng đảo càng có khuynh hướng tin tưởng con cháu họ Mục mà bài xích đệ tử khác họ.
Thực lực Mục Thanh Thư tự nhiên thua xa Mục Thiên Vũ, nếu muốn dùng thủ đoạn giữ lấy Mục Thiên Vũ, cũng chỉ có thể tìm người khác ra tay, cái này đã chạm vào tội phản tông.
Mục Thanh Thư cắn răng, áp chế ý niệm tà ác trong đầu, nhưng tâm ma một khi đã gieo xuống, sẽ rất khó mà hủy diệt!
Lúc này, rừng rậm rung chuyển, lại vài môn nhân Thần Hoàng đảo áo đỏ đi tới bãi đất trống, lão nhân dẫn đầu cao hơn tám xích, dáng người gầy gò, khung xương rất rộng, ay cầm gậy chống thánh hỏa Ngô Đồng vạn năm, râu dài tới giữa ngực.
Thấy người này, ánh mắt Lâm Minh co rút, người này là Chu Tước tông đại trưởng lão Mục Xích Hỏa, quan hệ giữa Lâm Minh cùng Mục Xích Hỏa cũng như kẻ thù.
Lần này ngoài ba mươi cao thủ đỉnh cấp đi thẳng tới Ma Thần đế cung, những trưởng lão Toàn Đan khác đi vào chiến trường thượng cổ đều là Toàn Đan sơ kỳ, rất ít Toàn Đan trung kỳ, Mục Xích Hỏa xem như một trong số đó.
Cảm nhận được thân thể Lâm Minh căng thẳng, Mục Thiên Vũ chân nguyên truyền âm nói:
“Yên tâm, cho dù đại trưởng lão hận ngươi, cũng không dám làm gì ngươi”.
“Ừm, ta hiểu rồi”.
Ánh mắt Mục Xích Hỏa quét qua đệ tử Chu Tước tông, dừng lại vài hơi thở trên người Lâm Minh và Mục Thiên Vũ, không lộ ra khác thường gì, liền bước về phía đội ngũ.
Sau Mục Xích Hỏa, Mục Băng Vân cũng đến, nàng liếc qua thấy được Mục Thiên Vũ, khẽ gật đầu, liền ngồi xuống góc rừng, ngồi xuống điều tức.
Ngoài Thần Hoàng đảo ra, đệ tử tông môn khác cũng lục tục chạy tới.
Trong những võ giả này, Nam Hải Ma Vực và Mặc Giao tộc cùng tu luyện công pháp ma đạo tự nhiên hình thành một đoàn thể, về phần bên phía Thần Hoàng đảo, bởi vì có đông môn phái như Đại Thiện tự, bảy tông Ngũ Hành Vực, Cực Không tông, còn có Thái Huyền điện, người phía chính đạo gấp đôi phía ma đạo.
Vũ Cực Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ
Story
Chương 463: Ngại quá, nhường đường chút
9.1/10 từ 19 lượt.