Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 336: Chia sẻ bí mật
- Với cảm ứng của ta đối với Kim Sí chắc là đúng, trừ phi nàng không cưỡi Kim Sí.
Bên trong năm, sáu nam nhân, một người dáng người thấp bé, dung mạo xấu xí trả lời, thanh âm của hắn hơi khàn khàn, hai con mắt nhỏ xíu chăm chú nhìn vào quân doanh xa xa, ánh mắt không ngừng lóe ra.
Kim Sí trong miệng hắn đúng là Kim Sí Thần Phong điêu.
Nam Thiên Vực rộng lớn bao la, từ Lãm Nguyệt tông đi ra, trời đất bao la, phía tây địa hình lại phức tạp, Nam Cương hoang dã diện tích rộng lớn, nên muốn ẩn thân, tùy ý tìm một bộ lạc nhỏ Nam Cương là được, nếu như không có phương pháp tìm kiếm đặc thù, muốn tìm một người trong biển người rộng lớn chẳng khác nào mò kim dưới đáy biển.
Đoàn người này một đường truy đuổi Chu Tâm Ngữ, trong đó nam nhân người thấp bé này là Thuần Thú giả Kim Sí Thần Phong điêu của Lãm Nguyệt tông. Tuy rằng thực lực của hắn không mạnh nhưng mà trời sinh có một thiên phú kết nối với các loại thú điểu, vì tránh mất đi Kim Sí Thần Phong điêu quý báu như thế, hắn liền cùng với nó thành lập một loại liên hệ đặc thù, có thể cảm ứng được nhau trong phạm vi mười mấy vạn dặm.
Đám người sống sót này của Lãm Nguyệt tông may mắn tìm được nam nhân thấp bé này, bảo hắn dẫn đường, một đường trèo đèo lội suối, đi ngang qua Nam Cương, gặp phải thú triều vô tận, rốt cuộc mới đuổi kịp Chu Tâm Ngữ.
- Hắc hắc... Không nghĩ tới nàng ẩn giấu trong một thành thị phàm nhân.
Nam nhân nón tre liếm liếm môi, bộ dáng dường như cực kỳ hưng phấn.
- Nhị thúc, tuy rằng tu vi tiểu nha đầu này chỉ là Ngưng Mạch đỉnh phong, tuy nhiên Thủy Nguyệt sư thúc không biết để lại cho nàng con bài bảo mệnh gì, hơn nữa trong quân doanh nhiều người như vậy, một khi đại loạn, có thể sẽ mất đi dấu vết của nàng, chúng ta trước tiên bố trí một đại trận, như vậy nàng có chạy đằng trời.
- Khụ khụ...
Một nam nhân trung niên cả người màu đen ho khan, gật gật đầu, sắc mặt hắn màu than chì không được tự nhiên, hiển nhiên đang bị thương.
- Những phàm nhân này làm sao bây giờ?
Nam nhân nhị thúc thuận miệng hỏi.
- Nếu như lúc đó thuận lợi bắt được Chu Tâm Ngữ, bí mật không bị tiết lộ, như vậy có thể tha bọn họ đi, dù sao nơi này là địa giới của Thất Huyền cốc, giết nhiều người như vậy có chút phiền phức. Nếu bí mật bị lộ, vậy chỉ còn cách giết toàn bộ, một người không lưu, lại dẫn thú triều tới đây, coi như là thú triều đột kích bọn họ. Thú triều tàn sát bừa bãi mấy ngày nay, quân đội mấy ngàn người biến mất một chi cũng chẳng có gì lạ.
Thanh âm nam nhân nón tre cực kỳ lạnh lùng, tính mạng mấy ngàn phàm nhân đối với võ giả tông môn chẳng đáng là gì.
- Tốt, cứ làm theo ngươi nói.
Xong từ Tu Di giới lấy ra trận bàn bắt đầu bày trận, mấy người còn lại cũng hỗ trợ, trận pháp bọn họ bố trí cũng không cao minh gì, cũng chỉ đủ vây khốn nhất thời, tuy nhiên có thể ngăn cản Chu Tâm Ngữ một thời gian, đủ để bắt nàng.
Ngoài ra khốn trận này còn có một tác dụng đó chính là không cho phàm nhân đào thoát, lưu lại bọn họ. Bọn họ là đệ tử Lãm Nguyệt tông, nếu giết hại ở trong địa giới Thất Huyền cốc, một khi bị biết được cũng là chuyện cực kỳ phiền toái.
Nhận thấy khốn trận này tạo thành công, nam nhân nón tre tháo nón tre trên đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt vô cùng anh tuấn, chỉ là ánh mắt hung ác của hắn lại phá tan hình tượng này, hắn cười lạnh lẩm bẩm:
- Thủy Nguyệt sư thúc, ngươi rất bất công, một khi như vậy, thì đừng trách Hoàng Tam Bình ta vô tình vô nghĩa.
Vào lúc canh ba, trăng treo trên không trung, Lâm Minh ngồi trong quân doanh điều tức, dưới tác dụng của các loại linh đan diệu dược và Chân Nguyên thạch trung phẩm phối hợp, hắn đã khôi phục gần như hoàn toàn.
Nhìn thời gian, Lâm Minh từ trong Tu Di giới lấy ra ngọc giản của Bích Lạc, bộ ngọc giản này hắn vừa mới nghiên cứu sơ một chút, cũng không phải quá khó tu luyện.
Hắn đang muốn tiến vào Không Linh võ ý, tiếp tục tìm hiểu nội dung ngọc giản, đột nhiên trong lòng vừa động:
- Hả?
Lặng lẽ xuống giường, Lâm Minh giống như một con linh miêu nhẹ thinh xuất hiện chỗ cửa sổ lều trướng, vén rèm cửa nhìn ra, bên ngoài là tinh không và dãy núi đen ngăm kéo dài vô tận, nhìn thì như không có gì khác thường nhưng mà Lâm Minh lại cảm nhận được một tia dao động chân nguyên không tầm thường.
Có người mai phục.
Sắc mặt Lâm Minh hơi trầm xuống, đang muốn suy nghĩ làm sao ứng phó, đúng lúc này, hắn nhìn thấy bốn nhân ảnh cưỡi hai con Thần Phong điêu từ khe núi xa xa bay lên, không nhanh không chậm bay về phía quân doanh.
Tuy rằng cách nhau rất xa, ánh sáng lại mờ ảo nhưng mà Lâm Minh chỉ liếc một cái đã thấy rõ bộ dạng mấy người này. Bọn họ mặc y phục bất phàm nhưng lại dính đầy vẻ phong trần, hiển nhiên là lặn lội đường xa tới đây.
Trong bốn người, có hai người tu vi là Ngưng Mạch kỳ, hai người khác là Hậu Thiên kỳ, trong đó một người là Hậu Thiên trung kỳ, mà người còn lại cả người đen xì, rõ ràng là võ giả Hậu Thiên đỉnh phong, thậm chí cách Tiên Thiên cũng không còn xa nữa.
Nhìn tới đây, sắc mặt Lâm Minh có chút thay đổi, từ mức độ chân nguyên dày đặc của những người này, hơn phân nửa là võ giả xuất thân tông môn, võ giả tông môn Hậu Thiên đỉnh phong, bây giờ hắn vẫn chưa là đối thủ.
Mấy người mới bay được không xa, trong đó một tên võ giả Hậu Thiên từ trong Tu Di giới lấy ra một hạt châu màu tím, không nói hai lời ném lên trời cao.
Chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm, giống như sấm nổ bên tai, sóng xung kích cuồng bạo và không khí loạn lưu cuốn toàn bộ lều trại gần đó lên, các loại vũ khí, quần áo, chăn đệm, và cả vật phẩm hỗn loạn bay ra, còn có mười mấy binh sĩ còn đang ngủ, rơi xuống đất, mặt mũi bầm dập, liên tục kêu lên thảm thiết.
Quân trại lập tức rối loạn, rất nhiều binh sĩ còn tưởng rằng thú triều lại tới, vội vàng nắm vũ khí vọt ra, thú triều tới, binh sĩ khi ngủ là phải mang chiến giáp nhưng mà trong lúc vội vàng vẫn có không ít người lấy lộn binh khí, đeo sai giầy, đội nhầm nón.
Lần thứ hai đánh lui thú triều, cũng bởi vì Chu Tâm Ngữ có tâm tư muốn tiếp xúc nhiều hơn với Lâm Minh mà không trở về thành, lúc này nghe tiếng nổ, nàng đầu tiên mặc quần áo, từ trong quân doanh chạy ra, khi nhìn thấy thân ảnh trên không trung, không khỏi sửng sốt:
- Hoàng Tam Bình, Hoàng Tử Hiên... Sao lại là bọn họ?
Chu Tâm Ngữ mê man mấy giây, Hoàng Tam Bình đúng là đệ tử thiên tài của Lãm Nguyệt tông được Thần Hoàng đảo lên kế hoạch bồi dưỡng, hắn không phải đã chết rồi sao? Sao hắn lại cùng nhị thúc Hoàng Tử Hiên xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là bọn họ đến tìm mình?
Nghĩ đến đây Chu Tâm Ngữ đột nhiên ý thức được điều gì, sau đó sắc mặt đại biến.
- Nguy rồi!
Nàng giống như con sóc sợ hãi lập tức lui vào trong lều trướng, gương mặt xinh đẹp sợ hãi trở nên đỏ bừng.
Tuy rằng Chu Tâm Ngữ từ nhỏ lớn lên ở trong Lãm Nguyệt tông lịch duyệt không nhiều, nhưng mà cũng không phải con ngốc, nàng không khờ dại cho rằng lúc này Hoàng Tam Bình tới đây tìm kiếm đệ tử Lãm Nguyệt tông thất lạc, cùng nhau trùng kiến Lãm Nguyệt tông, nhất định hắn đã biết chìa khóa nằm trong tay mình, biết được sư phụ để cho mình cái gì đó.
- Ta nên làm gì bây giờ?
Chu Tâm Ngữ luống cuống, nàng đã bất chấp suy nghĩ Hoàng Tam Bình vì sao không chết, lại làm sao biết được chìa khóa trong tay mình, làm sao đuổi tới được Thanh Tang thành, nàng chỉ biết, nhị thúc đi theo bên cạnh Hoàng Tam Bình là trưởng lão ngoại môn Lãm Nguyệt tông, là cao thủ chỉ còn cách Tiên Thiên một bước.
Nhân vật này, chỉ cần vươn mấy ngón tay cũng có thể bóp chết mình.
Chu Tâm Ngữ cắn môi, nhanh chóng đổi một bộ y phục dạ hành, lặng lẽ đi tới canh lều trại, muốn chen vào trong đoàn người hỗn loạn, thừa dịp chạy trốn, đây là con đường sống duy nhất của nàng.
- Ai là chủ sự nơi này, đi ra!
Hoàng Tam Bình khinh miệt nhìn quét đám người chạy loạn bên dưới hô lên.
Vốn người đứng đầu là Chu Bình, nhưng Chu Bình một canh giờ trước đã bị Lâm Minh giết, xương cốt cũng không còn, đội thân vệ thủ hộ soái doanh còn không biết, còn tưởng rằng chủ tướng đã đi đâu, còn tưởng rằng có chuyện gì muốn làm, thời điểm này, toàn bộ quân doanh đều trở nên hỗn loạn, Chu Bình đã chết, cũng không có người nào đứng ra.
Tuy nhiên tiếng hô này cũng để cho binh sĩ hiểu được, cũng không phải là thú triều tập kích, cho nên bọn họ rất nhanh trấn định.
Chu Bình không còn, Lâm Vạn Sơn đi ra, nhận thấy tu vi mấy người trên không trung, trong lòng hắn không khỏi run lên, người tới bất thiện, trong đó có một người dường như là võ giả Hậu Thiên đỉnh phong.
Hắn chắp tay nói:
- Không biết mấy vị cao nhân đến đây, có gì muốn phân phó sao?
- Chỗ các ngươi có một cô gái cưỡi Kim Sí Thần Phong điêu, nàng ở đâu?
Hoàng Tam Bình vừa nói, vừa chỉ chỉ một góc quân doanh, nơi đó đúng là có một con Kim Sí Thần Phong điêu.
Lâm Vạn Sơn chớp mắt, những người này tìm Lam Y hơn phân nửa là không có chuyện gì tốt, tuy nhiên chuyện này không có quan hệ với bọn họ, hắn cũng không muốn vì Lam Y mà làm bia đỡ đạn.
Lâm Vạn Sơn đang muốn nói ra Lam Y ở đâu, đúng lúc này, nhị thúc của Hoàng Tam Bình, Hoàng Tử Hiên đột nhiên nhướng mày, khàn khàn nói:
- Ở bên kia, nàng chạm vào trận pháp.
- Hắc! Muốn chạy?
Hoàng Tam Bình liếm môi một cái, lập tức sử dụng Thần Phong điêu, bay nhanh về phía Chu Tâm Ngữ.
Trong nháy mắt Chu Tâm Ngữ chạm vào trận pháp mặt không còn chút máu, nàng biết mình đã bị phát hiện, lập tức xoay người quay ngược vào trong đám đông, quân doanh hơn vạn người đóng quân, diện rất lớn, cộng với bây giờ là buổi tối, nàng còn thay y phục dạ hành, men theo bóng tối lều trại lẫn vào trong lều trướng, lại từ lều trại này chui vào lều trại khác, dưới tình huống như vậy muốn tìm ra nàng rất không dễ dàng.
- Ha ha, sư muội, ngươi còn tiếp tục trốn nữa ta sẽ ra tay, ngươi muốn cùng những phàm nhân này chôn cùng mình sao?
Hoàng Tam Bình cuồng ngạo cười lớn, hoàn toàn ôm lòng mèo vờn chuột, mỗi người Lãm Nguyệt tông đều nghĩ hắn và Chu Tâm Ngữ là đôi long phượng song kiều, nhưng lại không biết bọn họ vì tranh đoạt tài nguyên mà minh tranh ám đoạt, quan hệ rất không tốt.
Mà bây giờ hắn mang theo một đám cao thủ đuổi sát sư muội ngày xưa mắt cao hơn đầu, lên trời không đường xuống đất không đường chạy trốn, như chuột chạy qua đường chật vật chịu không nổi, điều này khiến cho tâm tình của hắn vô cùng sung sướng, nhất thời đắc ý cười ha hả.
Nhưng đúng lúc này, trong tai Lâm Minh đột nhiên truyền tới tiếng chân nguyên truyền âm kêu cứu kêu khóc nức nở:
- Lâm công tử cứu ta! Xin ngươi cứu ta, trên người ta mang theo bí mật của Lãm Nguyệt tông, cứu ta, ta sẽ cùng ngươi chia sẻ bí mật này.
Vũ Cực Thiên Hạ
Bên trong năm, sáu nam nhân, một người dáng người thấp bé, dung mạo xấu xí trả lời, thanh âm của hắn hơi khàn khàn, hai con mắt nhỏ xíu chăm chú nhìn vào quân doanh xa xa, ánh mắt không ngừng lóe ra.
Kim Sí trong miệng hắn đúng là Kim Sí Thần Phong điêu.
Nam Thiên Vực rộng lớn bao la, từ Lãm Nguyệt tông đi ra, trời đất bao la, phía tây địa hình lại phức tạp, Nam Cương hoang dã diện tích rộng lớn, nên muốn ẩn thân, tùy ý tìm một bộ lạc nhỏ Nam Cương là được, nếu như không có phương pháp tìm kiếm đặc thù, muốn tìm một người trong biển người rộng lớn chẳng khác nào mò kim dưới đáy biển.
Đoàn người này một đường truy đuổi Chu Tâm Ngữ, trong đó nam nhân người thấp bé này là Thuần Thú giả Kim Sí Thần Phong điêu của Lãm Nguyệt tông. Tuy rằng thực lực của hắn không mạnh nhưng mà trời sinh có một thiên phú kết nối với các loại thú điểu, vì tránh mất đi Kim Sí Thần Phong điêu quý báu như thế, hắn liền cùng với nó thành lập một loại liên hệ đặc thù, có thể cảm ứng được nhau trong phạm vi mười mấy vạn dặm.
Đám người sống sót này của Lãm Nguyệt tông may mắn tìm được nam nhân thấp bé này, bảo hắn dẫn đường, một đường trèo đèo lội suối, đi ngang qua Nam Cương, gặp phải thú triều vô tận, rốt cuộc mới đuổi kịp Chu Tâm Ngữ.
- Hắc hắc... Không nghĩ tới nàng ẩn giấu trong một thành thị phàm nhân.
Nam nhân nón tre liếm liếm môi, bộ dáng dường như cực kỳ hưng phấn.
- Nhị thúc, tuy rằng tu vi tiểu nha đầu này chỉ là Ngưng Mạch đỉnh phong, tuy nhiên Thủy Nguyệt sư thúc không biết để lại cho nàng con bài bảo mệnh gì, hơn nữa trong quân doanh nhiều người như vậy, một khi đại loạn, có thể sẽ mất đi dấu vết của nàng, chúng ta trước tiên bố trí một đại trận, như vậy nàng có chạy đằng trời.
- Khụ khụ...
Một nam nhân trung niên cả người màu đen ho khan, gật gật đầu, sắc mặt hắn màu than chì không được tự nhiên, hiển nhiên đang bị thương.
- Những phàm nhân này làm sao bây giờ?
Nam nhân nhị thúc thuận miệng hỏi.
- Nếu như lúc đó thuận lợi bắt được Chu Tâm Ngữ, bí mật không bị tiết lộ, như vậy có thể tha bọn họ đi, dù sao nơi này là địa giới của Thất Huyền cốc, giết nhiều người như vậy có chút phiền phức. Nếu bí mật bị lộ, vậy chỉ còn cách giết toàn bộ, một người không lưu, lại dẫn thú triều tới đây, coi như là thú triều đột kích bọn họ. Thú triều tàn sát bừa bãi mấy ngày nay, quân đội mấy ngàn người biến mất một chi cũng chẳng có gì lạ.
Thanh âm nam nhân nón tre cực kỳ lạnh lùng, tính mạng mấy ngàn phàm nhân đối với võ giả tông môn chẳng đáng là gì.
- Tốt, cứ làm theo ngươi nói.
Xong từ Tu Di giới lấy ra trận bàn bắt đầu bày trận, mấy người còn lại cũng hỗ trợ, trận pháp bọn họ bố trí cũng không cao minh gì, cũng chỉ đủ vây khốn nhất thời, tuy nhiên có thể ngăn cản Chu Tâm Ngữ một thời gian, đủ để bắt nàng.
Ngoài ra khốn trận này còn có một tác dụng đó chính là không cho phàm nhân đào thoát, lưu lại bọn họ. Bọn họ là đệ tử Lãm Nguyệt tông, nếu giết hại ở trong địa giới Thất Huyền cốc, một khi bị biết được cũng là chuyện cực kỳ phiền toái.
Nhận thấy khốn trận này tạo thành công, nam nhân nón tre tháo nón tre trên đầu xuống, lộ ra một khuôn mặt vô cùng anh tuấn, chỉ là ánh mắt hung ác của hắn lại phá tan hình tượng này, hắn cười lạnh lẩm bẩm:
- Thủy Nguyệt sư thúc, ngươi rất bất công, một khi như vậy, thì đừng trách Hoàng Tam Bình ta vô tình vô nghĩa.
Vào lúc canh ba, trăng treo trên không trung, Lâm Minh ngồi trong quân doanh điều tức, dưới tác dụng của các loại linh đan diệu dược và Chân Nguyên thạch trung phẩm phối hợp, hắn đã khôi phục gần như hoàn toàn.
Nhìn thời gian, Lâm Minh từ trong Tu Di giới lấy ra ngọc giản của Bích Lạc, bộ ngọc giản này hắn vừa mới nghiên cứu sơ một chút, cũng không phải quá khó tu luyện.
Hắn đang muốn tiến vào Không Linh võ ý, tiếp tục tìm hiểu nội dung ngọc giản, đột nhiên trong lòng vừa động:
- Hả?
Lặng lẽ xuống giường, Lâm Minh giống như một con linh miêu nhẹ thinh xuất hiện chỗ cửa sổ lều trướng, vén rèm cửa nhìn ra, bên ngoài là tinh không và dãy núi đen ngăm kéo dài vô tận, nhìn thì như không có gì khác thường nhưng mà Lâm Minh lại cảm nhận được một tia dao động chân nguyên không tầm thường.
Có người mai phục.
Sắc mặt Lâm Minh hơi trầm xuống, đang muốn suy nghĩ làm sao ứng phó, đúng lúc này, hắn nhìn thấy bốn nhân ảnh cưỡi hai con Thần Phong điêu từ khe núi xa xa bay lên, không nhanh không chậm bay về phía quân doanh.
Tuy rằng cách nhau rất xa, ánh sáng lại mờ ảo nhưng mà Lâm Minh chỉ liếc một cái đã thấy rõ bộ dạng mấy người này. Bọn họ mặc y phục bất phàm nhưng lại dính đầy vẻ phong trần, hiển nhiên là lặn lội đường xa tới đây.
Trong bốn người, có hai người tu vi là Ngưng Mạch kỳ, hai người khác là Hậu Thiên kỳ, trong đó một người là Hậu Thiên trung kỳ, mà người còn lại cả người đen xì, rõ ràng là võ giả Hậu Thiên đỉnh phong, thậm chí cách Tiên Thiên cũng không còn xa nữa.
Nhìn tới đây, sắc mặt Lâm Minh có chút thay đổi, từ mức độ chân nguyên dày đặc của những người này, hơn phân nửa là võ giả xuất thân tông môn, võ giả tông môn Hậu Thiên đỉnh phong, bây giờ hắn vẫn chưa là đối thủ.
Mấy người mới bay được không xa, trong đó một tên võ giả Hậu Thiên từ trong Tu Di giới lấy ra một hạt châu màu tím, không nói hai lời ném lên trời cao.
Chỉ nghe tiếng nổ ầm ầm, giống như sấm nổ bên tai, sóng xung kích cuồng bạo và không khí loạn lưu cuốn toàn bộ lều trại gần đó lên, các loại vũ khí, quần áo, chăn đệm, và cả vật phẩm hỗn loạn bay ra, còn có mười mấy binh sĩ còn đang ngủ, rơi xuống đất, mặt mũi bầm dập, liên tục kêu lên thảm thiết.
Quân trại lập tức rối loạn, rất nhiều binh sĩ còn tưởng rằng thú triều lại tới, vội vàng nắm vũ khí vọt ra, thú triều tới, binh sĩ khi ngủ là phải mang chiến giáp nhưng mà trong lúc vội vàng vẫn có không ít người lấy lộn binh khí, đeo sai giầy, đội nhầm nón.
Lần thứ hai đánh lui thú triều, cũng bởi vì Chu Tâm Ngữ có tâm tư muốn tiếp xúc nhiều hơn với Lâm Minh mà không trở về thành, lúc này nghe tiếng nổ, nàng đầu tiên mặc quần áo, từ trong quân doanh chạy ra, khi nhìn thấy thân ảnh trên không trung, không khỏi sửng sốt:
- Hoàng Tam Bình, Hoàng Tử Hiên... Sao lại là bọn họ?
Chu Tâm Ngữ mê man mấy giây, Hoàng Tam Bình đúng là đệ tử thiên tài của Lãm Nguyệt tông được Thần Hoàng đảo lên kế hoạch bồi dưỡng, hắn không phải đã chết rồi sao? Sao hắn lại cùng nhị thúc Hoàng Tử Hiên xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là bọn họ đến tìm mình?
Nghĩ đến đây Chu Tâm Ngữ đột nhiên ý thức được điều gì, sau đó sắc mặt đại biến.
- Nguy rồi!
Nàng giống như con sóc sợ hãi lập tức lui vào trong lều trướng, gương mặt xinh đẹp sợ hãi trở nên đỏ bừng.
Tuy rằng Chu Tâm Ngữ từ nhỏ lớn lên ở trong Lãm Nguyệt tông lịch duyệt không nhiều, nhưng mà cũng không phải con ngốc, nàng không khờ dại cho rằng lúc này Hoàng Tam Bình tới đây tìm kiếm đệ tử Lãm Nguyệt tông thất lạc, cùng nhau trùng kiến Lãm Nguyệt tông, nhất định hắn đã biết chìa khóa nằm trong tay mình, biết được sư phụ để cho mình cái gì đó.
- Ta nên làm gì bây giờ?
Chu Tâm Ngữ luống cuống, nàng đã bất chấp suy nghĩ Hoàng Tam Bình vì sao không chết, lại làm sao biết được chìa khóa trong tay mình, làm sao đuổi tới được Thanh Tang thành, nàng chỉ biết, nhị thúc đi theo bên cạnh Hoàng Tam Bình là trưởng lão ngoại môn Lãm Nguyệt tông, là cao thủ chỉ còn cách Tiên Thiên một bước.
Nhân vật này, chỉ cần vươn mấy ngón tay cũng có thể bóp chết mình.
Chu Tâm Ngữ cắn môi, nhanh chóng đổi một bộ y phục dạ hành, lặng lẽ đi tới canh lều trại, muốn chen vào trong đoàn người hỗn loạn, thừa dịp chạy trốn, đây là con đường sống duy nhất của nàng.
- Ai là chủ sự nơi này, đi ra!
Hoàng Tam Bình khinh miệt nhìn quét đám người chạy loạn bên dưới hô lên.
Vốn người đứng đầu là Chu Bình, nhưng Chu Bình một canh giờ trước đã bị Lâm Minh giết, xương cốt cũng không còn, đội thân vệ thủ hộ soái doanh còn không biết, còn tưởng rằng chủ tướng đã đi đâu, còn tưởng rằng có chuyện gì muốn làm, thời điểm này, toàn bộ quân doanh đều trở nên hỗn loạn, Chu Bình đã chết, cũng không có người nào đứng ra.
Tuy nhiên tiếng hô này cũng để cho binh sĩ hiểu được, cũng không phải là thú triều tập kích, cho nên bọn họ rất nhanh trấn định.
Chu Bình không còn, Lâm Vạn Sơn đi ra, nhận thấy tu vi mấy người trên không trung, trong lòng hắn không khỏi run lên, người tới bất thiện, trong đó có một người dường như là võ giả Hậu Thiên đỉnh phong.
Hắn chắp tay nói:
- Không biết mấy vị cao nhân đến đây, có gì muốn phân phó sao?
- Chỗ các ngươi có một cô gái cưỡi Kim Sí Thần Phong điêu, nàng ở đâu?
Hoàng Tam Bình vừa nói, vừa chỉ chỉ một góc quân doanh, nơi đó đúng là có một con Kim Sí Thần Phong điêu.
Lâm Vạn Sơn chớp mắt, những người này tìm Lam Y hơn phân nửa là không có chuyện gì tốt, tuy nhiên chuyện này không có quan hệ với bọn họ, hắn cũng không muốn vì Lam Y mà làm bia đỡ đạn.
Lâm Vạn Sơn đang muốn nói ra Lam Y ở đâu, đúng lúc này, nhị thúc của Hoàng Tam Bình, Hoàng Tử Hiên đột nhiên nhướng mày, khàn khàn nói:
- Ở bên kia, nàng chạm vào trận pháp.
- Hắc! Muốn chạy?
Hoàng Tam Bình liếm môi một cái, lập tức sử dụng Thần Phong điêu, bay nhanh về phía Chu Tâm Ngữ.
Trong nháy mắt Chu Tâm Ngữ chạm vào trận pháp mặt không còn chút máu, nàng biết mình đã bị phát hiện, lập tức xoay người quay ngược vào trong đám đông, quân doanh hơn vạn người đóng quân, diện rất lớn, cộng với bây giờ là buổi tối, nàng còn thay y phục dạ hành, men theo bóng tối lều trại lẫn vào trong lều trướng, lại từ lều trại này chui vào lều trại khác, dưới tình huống như vậy muốn tìm ra nàng rất không dễ dàng.
- Ha ha, sư muội, ngươi còn tiếp tục trốn nữa ta sẽ ra tay, ngươi muốn cùng những phàm nhân này chôn cùng mình sao?
Hoàng Tam Bình cuồng ngạo cười lớn, hoàn toàn ôm lòng mèo vờn chuột, mỗi người Lãm Nguyệt tông đều nghĩ hắn và Chu Tâm Ngữ là đôi long phượng song kiều, nhưng lại không biết bọn họ vì tranh đoạt tài nguyên mà minh tranh ám đoạt, quan hệ rất không tốt.
Mà bây giờ hắn mang theo một đám cao thủ đuổi sát sư muội ngày xưa mắt cao hơn đầu, lên trời không đường xuống đất không đường chạy trốn, như chuột chạy qua đường chật vật chịu không nổi, điều này khiến cho tâm tình của hắn vô cùng sung sướng, nhất thời đắc ý cười ha hả.
Nhưng đúng lúc này, trong tai Lâm Minh đột nhiên truyền tới tiếng chân nguyên truyền âm kêu cứu kêu khóc nức nở:
- Lâm công tử cứu ta! Xin ngươi cứu ta, trên người ta mang theo bí mật của Lãm Nguyệt tông, cứu ta, ta sẽ cùng ngươi chia sẻ bí mật này.
Vũ Cực Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ
Story
Chương 336: Chia sẻ bí mật
9.1/10 từ 19 lượt.