Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 316: Thú triều
Lưu Nguyệt Sơn khó xử nhìn Lâm Minh, loại chuyện này xin lên trên, thực có thể hắn sẽ bị mắng. Hiện tại Thất Huyền địa khu nơi nơi bùng nổ nguy cơ, nghe nói là đại ma tông gì đó xuất thế, muốn gồm thâu toàn bộ Thần Hoàng châu. Dưới tình huống như vậy, hắn chỉ là một chấp sự trạm dịch nho nhỏ, sao có tư cách tùy tiện vận dụng Truyền Âm pháp trận cự ly xa giá trị xa xỉ, để xin Thất Huyền cốc tăng phái người bảo vệ một tiểu quốc chứ.
- Cái này... Đại nhân...
Lâm Minh sao có thời gian nghe Lưu Nguyệt Sơn tố khổ từ chối, hắn gọn gàng dứt khoát nói:
- Ngươi cứ nói là Lâm Minh xin giúp đỡ!
- Lâm Minh?
Lưu Nguyệt Sơn ngây người một chút. Hóa ra đệ tử thân truyền trước mắt này chính là Lâm Minh! Tuy rằng đã lâu hắn không ở trong tông môn, nhưng đại danh của Lâm Minh cũng như sấm rền bên tai hắn, võ giả bình thường xuất thân từ ba mươi sáu nước lại chiếm được hạng thứ nhất hội võ tổng tông, chuyện khoa trương như vậy, nếu muốn không nghe nói tới đều khó.
Lúc này Lưu Nguyệt Sơn mới nhớ tới, cố hương của Lâm Minh dường như chính là Thiên Vận quốc, không trách hắn lại có lời thỉnh cầu này! Theo Lưu Nguyệt Sơn biết, Lâm Minh đã trở thành một thiên tài thiên giai duy nhất của Thần Hoàng đảo, thân phận này tự nhiên không cùng đẳng cấp với đệ tử thân truyền bình thường, cho dù tông môn không rút ra được nhân thủ, cũng sẽ không dám không quản tới gia hương của Lâm Minh.
Nghĩ đến đây, Lưu Nguyệt Sơn lập tức đáp:
- Thuộc hạ sẽ lập tức phái người thông báo!
Nói xong, hắn lập tức gọi người mở ra Truyền Âm pháp trận. Thẳng đến khi Lâm Minh nhìn thấy Truyền Âm pháp trận vận chuyển, hắn mới vội vàng nhảy lên Phi Thiên Giao. Thực lực bản thân hắn cường đại, nhưng dù có mạnh mấy đi nữa cũng không có khả năng một người chống đỡ thú triều, hắn phải cậy vào quân đội và người giúp đỡ. Võ giả Ngưng Mạch kỳ ở lại trong tông môn cũng không dẫn tới tác dụng bảo hộ tông môn. Ở trước mặt cao thủ Toàn Đan, ngay cả làm vật hy sinh cũng không tới phần họ... Với thân phận của Lâm Minh, muốn phái một ít đến bảo hộ Thiên Vận quốc cũng không tính quá phận.
Phi Thiên Giao một đường bay nhanh như điện chớp, Lâm Minh cưỡi ở trên lưng giao, chỉ một canh giờ đã bay được hai ngàn dặm.
- Hả? Những điểm đen trên không trung phía trước là hung thú à?
Phi Thiên Giao tốc độ nhanh chóng cỡ nào, chỉ trong mấy hơi thở liền thấy rõ những điểm đen, đó là vô số Hỏa Liệp ưng bay lượn trên trời cao. Hỏa Liệp ưng là chim ăn người, còn có rất nhiều hình thù kỳ quái, Lâm Minh vốn cũng kêu không ra tên hung thú, đông nghìn nghịt chừng mấy vạn con, đây còn chỉ là bay lượn trên bầu trời, trên mặt đất chỉ sợ còn nhiều hơn.
Lâm Minh khẽ hít một hơi khí lạnh, đây là một đường hắn bay tới, lần đầu tiên nhìn thấy thú triều. Tuy rằng những con hung thú trước mắt này đều chỉ là hung thú cấp thấp cấp một cấp hai cấp ba, nhưng với số lượng nhiều lại có thể chậm rãi đè lấp chết cao thủ.
Khó có thể tưởng tượng, phải có thần thông bậc nào, mới có thể sử dụng toàn bộ hung thú trong diện tích thật lớn, phạm vi mấy trăm vạn dặm của Thần Hoàng châu, bột phát ra thú triều đại quy mô khủng bố như thế!
Nam Hải Ma Vực đang thị uy, để mười tám tông môn đầu tiên khuất phục. Dưới tình huống như vậy, trừ phi mười tám tông môn tụ tập cùng một chỗ, tập hợp tất cả cao thủ Toàn Đan, mới có thể đối mặt chính diện với Nam Hải Ma Vực. Thế nhưng tông môn nào lại có thể phí thời gian chờ tại đây, rời đi buông bỏ đại bản doanh kinh doanh nhiều năm của mình chứ?
Phân tán ra thì hoặc là đầu hàng, hoặc là chờ chết, mà tụ tập lại thì phải trả cái giá quá lớn, một chiêu này của Nam Hải Ma Vực phải nói là thật sự rất độc.
Khi hung thú bạo động phát hiện Lâm Minh, lập tức ào ào vay vọt tới hướng Lâm Minh. Lâm Minh rút ra Tử Huyễn thương đâm ra một thương, chân nguyên dẫn phát lực lượng ngọn lửa trong hạt giống Tà Thần. Ngọn lửa màu đỏ như con rồng dài bay múa, nơi nó đi qua, hung thú tới tấp hóa thành cháy đen, từ không trung rơi xuống “rào rào”.
Vẻn vẹn chỉ một thương, đánh chết mấy chục con hung thú. Hung thú ở chung quanh dường như bị một thương này chấn khiếp, trong lúc nhất thời không dám tiến lên. Lâm Minh xuất ra liên tiếp mấy thương, đầu sư tử dang cánh dài tới bốn năm trượng phóng vọt tới phía Lâm Minh. Nó là thủ lĩnh của đàn thú trên không trung này.
“Hung thú cấp bốn?”.
Lâm Minh nhìn lướt qua, vẫn như trước là đâm ra một thương.
“Bùng!”.
Không hề trì hoãn, con ưng đầu sư tử bị một thương đánh gục.
Lâm Minh dựa vào một thương này, một hơi lao ra ngoài vòng vây, bay nhanh đi...
Lúc này, ở Thiên Vận quốc...
Tin tức thú triều bùng nổ, sớm đã truyền khắp Thiên Vận quốc, cả nước trên dưới phàm là thành thị ở gần dãy núi rừng rậm, đều lòng người hoảng sợ.
Từ ngày hôm qua đến giờ, luôn luôn không ngừng có tin tức truyền đến, thành thị của các quốc gia ở chung quanh tiêu vong dưới thú triều, nhất là Đông Dương quốc ở gần nơi khủng bố càng là sinh linh đồ thán.
Thú triều tới rất đột ngột, thế cho nên Đông Dương quốc hoàn toàn không kịp triệu tập quân đội, đã bị thú triều cắn nuốt non nửa quốc gia.
Thiên Vận quốc so với Đông Dương quốc vẫn còn may mắn rất nhiều, phần lớn quốc thổ đều là bình nguyên, lão hổ bình thường cũng không nhiều, chỉ có số ít vài thành thị là ở gần dãy núi rừng rậm.
Trong đó Thiên Vận thành lớn nhất chính là dựa lưng vào dãy núi Đại Chu, cùng với Thanh Tang thành ở phía nam dãy núi Thanh Tang.
Bất kể dãy núi Đại Chu hay là dãy núi Thanh Tang, đều kéo dài mấy ngàn dặm, ở sâu trong dãy núi ẩn chứa đàn hung thú số lượng cực kỳ khủng bố.
Tuy nhiên so ra tình huống của Thiên Vận thành tốt hơn Thanh Tang thành rất nhiều, bởi vì Thất Huyền võ phủ tọa lạc trên ngọn núi chính Đại Chu sơn của dãy Đại Chu. Có Thất Huyền võ phủ này là tấm mộc siêu cấp chặn ở phía trước, khiến lòng người an tâm rất nhiều! Cho dù thú triều bùng nổ, cũng phải nuốt sạch Thất Huyền võ phủ mới có thể vọt tới Thiên Vận thành ở phía dưới.
Cộng thêm nơi này là đô thành của Thiên Vận quốc, có trọng binh trấn giữ, cho nên giới quý tộc của Thiên Vận thành coi như trấn định.
Bốn quân chủ Hộ Vệ quân Thiên Vận thành, bình thường địa vị không tính hiển hách lắm, mà ngay lúc này, đảo mắt liền biến thành nhân vật chạm tới có thể bỏng tay trong kinh thành.
Đại quân trấn thủ biên quan, đang hỏa tốc chạy về hướng kinh thành, nhưng tốc độ của quân đội làm sao có thể so được với thú triều, trước khi đại quân chạy về tới đây, Thiên Vận thành cần phải cậy vào bốn đại Hộ Vệ quân cùng với Thất Huyền võ phủ.
Trương Đại Niên chính là quân chủ tây quân trong bốn đại Hộ Vệ quân. Mấy ngày nay, cánh cửa nhà hắn đều bị đập bỏ, rất nhiều vương công quý tộc địa vị cao hơn hắn, đều khách sáo với hắn một cách lạ thường, cũng có rất nhiều người tặng lễ vật cho hắn, cầu Hộ Vệ quân có thể chiếu cố nhiều hơn cho gia tộc bọn họ.
Những đám quý tộc này đều rất quý tính mạng người thân trong nhà mình.
Trương Đại Niên thực rất thích loại cảm giác này, hắn đã làm trong tây quân nhiều năm, chỉ cần cấp trên u mê không có đầu óc, thì sẽ không lâm trận đổi soái, tây quân chính là do hắn đến chỉ huy. Trương Đại Niên đang cân nhắc có nên phái binh đến Thất Huyền cốc, phối hợp với cao thủ của Thất Huyền cốc, ngăn chặn chiến trường nguy hiểm nơi đó ngay từ ngoài cửa hay không? Mà lúc này, bọn họ lại nhận được một tin tức khiến bọn họ trợn mắt há hốc mồm.
Thời điểm sáng sớm hôm nay, bọn họ mới biết được, Cầm Tử Nha đã rút đi tất cả võ giả Hậu Thiên của Thất Huyền võ phủ, bao gồm phần lớn võ giả Ngưng Mạch kỳ, ngay cả bản thân Cầm Tử Nha, cùng nhau cưỡi Thần Phong điêu bay tới Thanh Tang thành, về phần học sinh của Thất Huyền võ phủ, cũng bị phân phối đến Nguyệt Quang thành thập phần an toàn, cả tòa Thất Huyền võ phủ rất nhanh đã trở thành người đi nhà trống!
Trương Đại Niên trợn tròn mắt, đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Cầm Tử Nha buông bỏ Thất Huyền võ phủ?
Hắn cảm giác đầu óc của mình như không đủ dùng, không ngờ Cầm Tử Nha lại vứt bỏ Thất Huyền võ phủ! Cho dù tài nguyên, kế thừa các thứ có thể chuyển đi, nhưng đại trận tu luyện, Lung Linh tháp, Vạn Sát trận thì sao? Những đại trận này, một tòa nào không phải giá trị trên ngàn vạn hoàng kim... Mà cứ như vậy vứt bỏ ư?
Đương nhiên, hiện tại không phải lúc quan tâm tới mấy vấn đề này, điểm mấu chốt là, nếu Cầm Tử Nha vứt bỏ Thất Huyền võ phủ, như vậy Thiên Vận thành bọn họ làm sao bây giờ? Mất đi cao thủ, Hộ Vệ quân bọn họ dựa vào cái gì để thủ thành?
Không chỉ một mình Trương Đại Niên, mà toàn bộ giới cao tầng Thiên Vận thành, trong nháy mắt liền như kiến bò trên chảo nóng, cơ sở của họ ở ngay Thiên Vận thành, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, ai cũng không muốn xa xứ, vứt bỏ nền tảng gia tộc của mình.
- Cái gì? Cầm Tử Nha lại lâm trận bỏ chạy?
Liêm thân vương, thân đệ đệ của hoàng đế đương triều hung hăng ném chén trà vỡ nát trên mặt đất, hầm hầm nói:
- Buồn cười! Cầm Tử Nha kia chỉ biết tự mình chạy trối chết, không quan tâm tới đại cục! Lập tức liên hệ với Cầm Tử Nha, ta muốn đích thân chất vấn hắn đây là chuyện gì xảy ra!?
Sau khi Cầm Tử Nha vứt bỏ thủ giữ Thất Huyền võ phủ không lâu, tin tức liền truyền ra. Lúc này bọn họ còn không có bay đi bao xa, Truyền Âm phù hoàn toàn có thể liên hệ.
Cầm Tử Nha đang đứng trên Thần Phong điêu, thu được Truyền Âm phù của Liêm thân vương chất vấn hắn vì sao không để ý tới đại cục, lâm trận bỏ chạy. Hắn chỉ làm một động tác bóp tắt ánh lửa của Truyền Âm phù, ngay cả hồi âm đều lười trả lời.
Không để ý tới đại cục?
Cái gọi là đại cục, đơn giản chính là đại biểu của giai tầng thống trị hoàng tộc mà thôi, Cầm Tử Nha cũng không phải tướng quân của Thiên Vận quốc, không có nghĩa vụ bảo hộ hoàng tộc.
Mệnh lệnh buông bỏ Thất Huyền võ phủ, lui giữ Thanh Tang thành, đúng là do Cầm Tử Nha truyền xuống, Thất Huyền võ phủ tọa lạc ở Đại Chu sơn, một khi thú triều bùng nổ, thực dễ dàng bị hung thú vây khốn, Thất Huyền võ phủ lại không có tường thành cao, nếu phải tử thủ nhất định sẽ tổn thất thảm trọng, mà những đệ tử không đủ thực lực kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Như thế, chỉ phải vứt bỏ Thất Huyền võ phủ! So với mạng người mà nói, tổn thất kiến trúc, đại trận tu luyện cũng không tính là gì.
Cầm Tử Nha không có nghĩa vụ làm tấm mộc che chắn cho giới quyền quý Thiên Vận thành.
Nếu phải lui giữ, lui giữ ở đâu chính là quyền tự do của Thất Huyền cốc. Thanh Tang thành chính là nơi lựa chọn đầu tiên của Cầm Tử Nha. Nơi đó là gia hương của Lâm Minh, Lâm Minh có đại ân với Cầm Tử Nha, phần ân tình này đương nhiên Cầm Tử Nha sẽ không quên.
Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, thời gian từ thú triều bùng nổ đến bây giờ tổng cộng đã hai ngày hai đêm, Thanh Tang thành sớm đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh nhất cấp, quân sĩ toàn thành đều vô cùng khẩn trương. Tuy rằng Thanh Tang thành là thành phố lớn, nhưng bởi vì thế đất nằm ngay bụng Thiên Vận quốc, nên đóng quân cũng không nhiều, vẻn vẹn chỉ hơn một vạn người. Bằng vào chút quân đội đó mà muốn ngăn cản thú triều thật quá khó khăn.
Quân văn cầu cứu đã sớm phát ra, nhưng hiện lúc này, các thành thị lớn của Thiên Vận quốc nơi nơi đều cảm thấy bất an, không có khả năng rút ra nhân thủ đi trợ giúp Thanh Tang thành.
Nếu tăng viên chỉ có thể rút ra từ vùng biên cương Thiên Vận quốc, nhưng khoảng cách quá xa, ước chừng mấy ngàn dặm, e rằng chờ tới khi đại quân chạy tới, nói không chừng Thanh Tang thành đã bị hung thú san bằng rồi.
Dưới tình huống như vậy, có một số người vì quá sợ hãi mà buông bỏ đất đai gia tộc của họ, mang theo vàng bạc đồ tế nhuyễn đi xa tha hương.
Nhưng tiểu gia tộc thì có thể làm như vậy, còn gia tộc lớn phải vứt bỏ cơ sở, tổn thất của họ lại càng lớn. Không nói tới tổn thất tài sản, gia nghiệp, sinh ý, ruộng nương... Chỉ nói riêng về tộc nhân, một đại gia tộc ít nhất cũng có cả ngàn nhân khẩu, trên có người già lão, dưới có trẻ nhỏ, ở thời điểm thú triều tàn sát tứ phía này, một đội ngũ cả ngàn người gầy yếu nếu muốn đi tới các thành thị xa khác, nói dễ hơn làm?
Vũ Cực Thiên Hạ
- Cái này... Đại nhân...
Lâm Minh sao có thời gian nghe Lưu Nguyệt Sơn tố khổ từ chối, hắn gọn gàng dứt khoát nói:
- Ngươi cứ nói là Lâm Minh xin giúp đỡ!
- Lâm Minh?
Lưu Nguyệt Sơn ngây người một chút. Hóa ra đệ tử thân truyền trước mắt này chính là Lâm Minh! Tuy rằng đã lâu hắn không ở trong tông môn, nhưng đại danh của Lâm Minh cũng như sấm rền bên tai hắn, võ giả bình thường xuất thân từ ba mươi sáu nước lại chiếm được hạng thứ nhất hội võ tổng tông, chuyện khoa trương như vậy, nếu muốn không nghe nói tới đều khó.
Lúc này Lưu Nguyệt Sơn mới nhớ tới, cố hương của Lâm Minh dường như chính là Thiên Vận quốc, không trách hắn lại có lời thỉnh cầu này! Theo Lưu Nguyệt Sơn biết, Lâm Minh đã trở thành một thiên tài thiên giai duy nhất của Thần Hoàng đảo, thân phận này tự nhiên không cùng đẳng cấp với đệ tử thân truyền bình thường, cho dù tông môn không rút ra được nhân thủ, cũng sẽ không dám không quản tới gia hương của Lâm Minh.
Nghĩ đến đây, Lưu Nguyệt Sơn lập tức đáp:
- Thuộc hạ sẽ lập tức phái người thông báo!
Nói xong, hắn lập tức gọi người mở ra Truyền Âm pháp trận. Thẳng đến khi Lâm Minh nhìn thấy Truyền Âm pháp trận vận chuyển, hắn mới vội vàng nhảy lên Phi Thiên Giao. Thực lực bản thân hắn cường đại, nhưng dù có mạnh mấy đi nữa cũng không có khả năng một người chống đỡ thú triều, hắn phải cậy vào quân đội và người giúp đỡ. Võ giả Ngưng Mạch kỳ ở lại trong tông môn cũng không dẫn tới tác dụng bảo hộ tông môn. Ở trước mặt cao thủ Toàn Đan, ngay cả làm vật hy sinh cũng không tới phần họ... Với thân phận của Lâm Minh, muốn phái một ít đến bảo hộ Thiên Vận quốc cũng không tính quá phận.
Phi Thiên Giao một đường bay nhanh như điện chớp, Lâm Minh cưỡi ở trên lưng giao, chỉ một canh giờ đã bay được hai ngàn dặm.
- Hả? Những điểm đen trên không trung phía trước là hung thú à?
Phi Thiên Giao tốc độ nhanh chóng cỡ nào, chỉ trong mấy hơi thở liền thấy rõ những điểm đen, đó là vô số Hỏa Liệp ưng bay lượn trên trời cao. Hỏa Liệp ưng là chim ăn người, còn có rất nhiều hình thù kỳ quái, Lâm Minh vốn cũng kêu không ra tên hung thú, đông nghìn nghịt chừng mấy vạn con, đây còn chỉ là bay lượn trên bầu trời, trên mặt đất chỉ sợ còn nhiều hơn.
Lâm Minh khẽ hít một hơi khí lạnh, đây là một đường hắn bay tới, lần đầu tiên nhìn thấy thú triều. Tuy rằng những con hung thú trước mắt này đều chỉ là hung thú cấp thấp cấp một cấp hai cấp ba, nhưng với số lượng nhiều lại có thể chậm rãi đè lấp chết cao thủ.
Khó có thể tưởng tượng, phải có thần thông bậc nào, mới có thể sử dụng toàn bộ hung thú trong diện tích thật lớn, phạm vi mấy trăm vạn dặm của Thần Hoàng châu, bột phát ra thú triều đại quy mô khủng bố như thế!
Nam Hải Ma Vực đang thị uy, để mười tám tông môn đầu tiên khuất phục. Dưới tình huống như vậy, trừ phi mười tám tông môn tụ tập cùng một chỗ, tập hợp tất cả cao thủ Toàn Đan, mới có thể đối mặt chính diện với Nam Hải Ma Vực. Thế nhưng tông môn nào lại có thể phí thời gian chờ tại đây, rời đi buông bỏ đại bản doanh kinh doanh nhiều năm của mình chứ?
Phân tán ra thì hoặc là đầu hàng, hoặc là chờ chết, mà tụ tập lại thì phải trả cái giá quá lớn, một chiêu này của Nam Hải Ma Vực phải nói là thật sự rất độc.
Khi hung thú bạo động phát hiện Lâm Minh, lập tức ào ào vay vọt tới hướng Lâm Minh. Lâm Minh rút ra Tử Huyễn thương đâm ra một thương, chân nguyên dẫn phát lực lượng ngọn lửa trong hạt giống Tà Thần. Ngọn lửa màu đỏ như con rồng dài bay múa, nơi nó đi qua, hung thú tới tấp hóa thành cháy đen, từ không trung rơi xuống “rào rào”.
Vẻn vẹn chỉ một thương, đánh chết mấy chục con hung thú. Hung thú ở chung quanh dường như bị một thương này chấn khiếp, trong lúc nhất thời không dám tiến lên. Lâm Minh xuất ra liên tiếp mấy thương, đầu sư tử dang cánh dài tới bốn năm trượng phóng vọt tới phía Lâm Minh. Nó là thủ lĩnh của đàn thú trên không trung này.
“Hung thú cấp bốn?”.
Lâm Minh nhìn lướt qua, vẫn như trước là đâm ra một thương.
“Bùng!”.
Không hề trì hoãn, con ưng đầu sư tử bị một thương đánh gục.
Lâm Minh dựa vào một thương này, một hơi lao ra ngoài vòng vây, bay nhanh đi...
Lúc này, ở Thiên Vận quốc...
Tin tức thú triều bùng nổ, sớm đã truyền khắp Thiên Vận quốc, cả nước trên dưới phàm là thành thị ở gần dãy núi rừng rậm, đều lòng người hoảng sợ.
Từ ngày hôm qua đến giờ, luôn luôn không ngừng có tin tức truyền đến, thành thị của các quốc gia ở chung quanh tiêu vong dưới thú triều, nhất là Đông Dương quốc ở gần nơi khủng bố càng là sinh linh đồ thán.
Thú triều tới rất đột ngột, thế cho nên Đông Dương quốc hoàn toàn không kịp triệu tập quân đội, đã bị thú triều cắn nuốt non nửa quốc gia.
Thiên Vận quốc so với Đông Dương quốc vẫn còn may mắn rất nhiều, phần lớn quốc thổ đều là bình nguyên, lão hổ bình thường cũng không nhiều, chỉ có số ít vài thành thị là ở gần dãy núi rừng rậm.
Trong đó Thiên Vận thành lớn nhất chính là dựa lưng vào dãy núi Đại Chu, cùng với Thanh Tang thành ở phía nam dãy núi Thanh Tang.
Bất kể dãy núi Đại Chu hay là dãy núi Thanh Tang, đều kéo dài mấy ngàn dặm, ở sâu trong dãy núi ẩn chứa đàn hung thú số lượng cực kỳ khủng bố.
Tuy nhiên so ra tình huống của Thiên Vận thành tốt hơn Thanh Tang thành rất nhiều, bởi vì Thất Huyền võ phủ tọa lạc trên ngọn núi chính Đại Chu sơn của dãy Đại Chu. Có Thất Huyền võ phủ này là tấm mộc siêu cấp chặn ở phía trước, khiến lòng người an tâm rất nhiều! Cho dù thú triều bùng nổ, cũng phải nuốt sạch Thất Huyền võ phủ mới có thể vọt tới Thiên Vận thành ở phía dưới.
Cộng thêm nơi này là đô thành của Thiên Vận quốc, có trọng binh trấn giữ, cho nên giới quý tộc của Thiên Vận thành coi như trấn định.
Bốn quân chủ Hộ Vệ quân Thiên Vận thành, bình thường địa vị không tính hiển hách lắm, mà ngay lúc này, đảo mắt liền biến thành nhân vật chạm tới có thể bỏng tay trong kinh thành.
Đại quân trấn thủ biên quan, đang hỏa tốc chạy về hướng kinh thành, nhưng tốc độ của quân đội làm sao có thể so được với thú triều, trước khi đại quân chạy về tới đây, Thiên Vận thành cần phải cậy vào bốn đại Hộ Vệ quân cùng với Thất Huyền võ phủ.
Trương Đại Niên chính là quân chủ tây quân trong bốn đại Hộ Vệ quân. Mấy ngày nay, cánh cửa nhà hắn đều bị đập bỏ, rất nhiều vương công quý tộc địa vị cao hơn hắn, đều khách sáo với hắn một cách lạ thường, cũng có rất nhiều người tặng lễ vật cho hắn, cầu Hộ Vệ quân có thể chiếu cố nhiều hơn cho gia tộc bọn họ.
Những đám quý tộc này đều rất quý tính mạng người thân trong nhà mình.
Trương Đại Niên thực rất thích loại cảm giác này, hắn đã làm trong tây quân nhiều năm, chỉ cần cấp trên u mê không có đầu óc, thì sẽ không lâm trận đổi soái, tây quân chính là do hắn đến chỉ huy. Trương Đại Niên đang cân nhắc có nên phái binh đến Thất Huyền cốc, phối hợp với cao thủ của Thất Huyền cốc, ngăn chặn chiến trường nguy hiểm nơi đó ngay từ ngoài cửa hay không? Mà lúc này, bọn họ lại nhận được một tin tức khiến bọn họ trợn mắt há hốc mồm.
Thời điểm sáng sớm hôm nay, bọn họ mới biết được, Cầm Tử Nha đã rút đi tất cả võ giả Hậu Thiên của Thất Huyền võ phủ, bao gồm phần lớn võ giả Ngưng Mạch kỳ, ngay cả bản thân Cầm Tử Nha, cùng nhau cưỡi Thần Phong điêu bay tới Thanh Tang thành, về phần học sinh của Thất Huyền võ phủ, cũng bị phân phối đến Nguyệt Quang thành thập phần an toàn, cả tòa Thất Huyền võ phủ rất nhanh đã trở thành người đi nhà trống!
Trương Đại Niên trợn tròn mắt, đây là chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ Cầm Tử Nha buông bỏ Thất Huyền võ phủ?
Hắn cảm giác đầu óc của mình như không đủ dùng, không ngờ Cầm Tử Nha lại vứt bỏ Thất Huyền võ phủ! Cho dù tài nguyên, kế thừa các thứ có thể chuyển đi, nhưng đại trận tu luyện, Lung Linh tháp, Vạn Sát trận thì sao? Những đại trận này, một tòa nào không phải giá trị trên ngàn vạn hoàng kim... Mà cứ như vậy vứt bỏ ư?
Đương nhiên, hiện tại không phải lúc quan tâm tới mấy vấn đề này, điểm mấu chốt là, nếu Cầm Tử Nha vứt bỏ Thất Huyền võ phủ, như vậy Thiên Vận thành bọn họ làm sao bây giờ? Mất đi cao thủ, Hộ Vệ quân bọn họ dựa vào cái gì để thủ thành?
Không chỉ một mình Trương Đại Niên, mà toàn bộ giới cao tầng Thiên Vận thành, trong nháy mắt liền như kiến bò trên chảo nóng, cơ sở của họ ở ngay Thiên Vận thành, không đến thời điểm vạn bất đắc dĩ, ai cũng không muốn xa xứ, vứt bỏ nền tảng gia tộc của mình.
- Cái gì? Cầm Tử Nha lại lâm trận bỏ chạy?
Liêm thân vương, thân đệ đệ của hoàng đế đương triều hung hăng ném chén trà vỡ nát trên mặt đất, hầm hầm nói:
- Buồn cười! Cầm Tử Nha kia chỉ biết tự mình chạy trối chết, không quan tâm tới đại cục! Lập tức liên hệ với Cầm Tử Nha, ta muốn đích thân chất vấn hắn đây là chuyện gì xảy ra!?
Sau khi Cầm Tử Nha vứt bỏ thủ giữ Thất Huyền võ phủ không lâu, tin tức liền truyền ra. Lúc này bọn họ còn không có bay đi bao xa, Truyền Âm phù hoàn toàn có thể liên hệ.
Cầm Tử Nha đang đứng trên Thần Phong điêu, thu được Truyền Âm phù của Liêm thân vương chất vấn hắn vì sao không để ý tới đại cục, lâm trận bỏ chạy. Hắn chỉ làm một động tác bóp tắt ánh lửa của Truyền Âm phù, ngay cả hồi âm đều lười trả lời.
Không để ý tới đại cục?
Cái gọi là đại cục, đơn giản chính là đại biểu của giai tầng thống trị hoàng tộc mà thôi, Cầm Tử Nha cũng không phải tướng quân của Thiên Vận quốc, không có nghĩa vụ bảo hộ hoàng tộc.
Mệnh lệnh buông bỏ Thất Huyền võ phủ, lui giữ Thanh Tang thành, đúng là do Cầm Tử Nha truyền xuống, Thất Huyền võ phủ tọa lạc ở Đại Chu sơn, một khi thú triều bùng nổ, thực dễ dàng bị hung thú vây khốn, Thất Huyền võ phủ lại không có tường thành cao, nếu phải tử thủ nhất định sẽ tổn thất thảm trọng, mà những đệ tử không đủ thực lực kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Như thế, chỉ phải vứt bỏ Thất Huyền võ phủ! So với mạng người mà nói, tổn thất kiến trúc, đại trận tu luyện cũng không tính là gì.
Cầm Tử Nha không có nghĩa vụ làm tấm mộc che chắn cho giới quyền quý Thiên Vận thành.
Nếu phải lui giữ, lui giữ ở đâu chính là quyền tự do của Thất Huyền cốc. Thanh Tang thành chính là nơi lựa chọn đầu tiên của Cầm Tử Nha. Nơi đó là gia hương của Lâm Minh, Lâm Minh có đại ân với Cầm Tử Nha, phần ân tình này đương nhiên Cầm Tử Nha sẽ không quên.
Sáng sớm hôm sau, trời mới tờ mờ sáng, thời gian từ thú triều bùng nổ đến bây giờ tổng cộng đã hai ngày hai đêm, Thanh Tang thành sớm đã tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh nhất cấp, quân sĩ toàn thành đều vô cùng khẩn trương. Tuy rằng Thanh Tang thành là thành phố lớn, nhưng bởi vì thế đất nằm ngay bụng Thiên Vận quốc, nên đóng quân cũng không nhiều, vẻn vẹn chỉ hơn một vạn người. Bằng vào chút quân đội đó mà muốn ngăn cản thú triều thật quá khó khăn.
Quân văn cầu cứu đã sớm phát ra, nhưng hiện lúc này, các thành thị lớn của Thiên Vận quốc nơi nơi đều cảm thấy bất an, không có khả năng rút ra nhân thủ đi trợ giúp Thanh Tang thành.
Nếu tăng viên chỉ có thể rút ra từ vùng biên cương Thiên Vận quốc, nhưng khoảng cách quá xa, ước chừng mấy ngàn dặm, e rằng chờ tới khi đại quân chạy tới, nói không chừng Thanh Tang thành đã bị hung thú san bằng rồi.
Dưới tình huống như vậy, có một số người vì quá sợ hãi mà buông bỏ đất đai gia tộc của họ, mang theo vàng bạc đồ tế nhuyễn đi xa tha hương.
Nhưng tiểu gia tộc thì có thể làm như vậy, còn gia tộc lớn phải vứt bỏ cơ sở, tổn thất của họ lại càng lớn. Không nói tới tổn thất tài sản, gia nghiệp, sinh ý, ruộng nương... Chỉ nói riêng về tộc nhân, một đại gia tộc ít nhất cũng có cả ngàn nhân khẩu, trên có người già lão, dưới có trẻ nhỏ, ở thời điểm thú triều tàn sát tứ phía này, một đội ngũ cả ngàn người gầy yếu nếu muốn đi tới các thành thị xa khác, nói dễ hơn làm?
Vũ Cực Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ
Story
Chương 316: Thú triều
9.1/10 từ 19 lượt.