Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 2370: Bất khuất
Thánh Mỹ nhìn Lâm Minh lặng lẽ đứng dậy, đất bùn, cỏ dài lăn rào rào xuống người hắn. Cảnh tượng giống như Lâm Minh bò ra từ ngôi mộ.
Lâm Minh đã đi, không biết đi đâu.
Thánh Mỹ âm thầm đi theo.
Thánh Mỹ theo Lâm Minh qua úi cao, vượt qua sông lớn, bơi qua biển rộng, mãi khi leo lên một ngọn núi như kiếm phong.
Trên đỉnh núi Thánh Mỹ trông thấy hai kiếm khách ở trong mắt nàng mới chỉ khởi bước trên đường võ đạo đang luận võ trên đỉnh kiếm sơn.
Thánh Mỹ nhìn ánh mắt của Lâm Minh, đọc hiểu ánh mắt hắn:
- Là người quen của Lâm Minh ở nhân gian.
Thánh Mỹ nhìn hai kiếm khách quyết đấu kịch liệt giữa không trung, nhìn sau khi tỷ võ Lâm Minh và hai kiếm khách uống rượu, tâm sự trong phòng.
Trong mắt Thánh Mỹ thì hai kiếm khách yếu như hạt bụi, nếu không vì Lâm Minh thì nàng không hứng thú nghe bọn họ nói một chữ.
Nhưng Thánh Mỹ càng nghe càng giật mình.
Hai kiếm khách nói chuyện ẩn chứa đạo lý kỳ diệu.
Đặc biệt kiếm khách áo xanh nói cảm ngộ liên quan đỉnh võ đạo khiến tim Thánh Mỹ bị xúc động.
Trên thế giới này có núi non vô cùng tận nhưng luôn có một ngọn núi cao nhất. Ta cứ tìm mãi, tầm mất của ta có hạn nên có lẽ vĩnh viễn không tìm thấy. Nhưng ta vẫn không ngừng leo, bởi vì ta trèo lên một ngọn núi cao thì tầm mắt sẽ rộng lớn hơn, thấy núi khác cao hơn. Ta bò xuống, lại leo lên núi cao mới tìm, cứ lặp lại mãi.
Lời kiếm khách áo xanh nói quanh quẩn bên tia Thánh Mỹ thật lâu, chính nàng cũng vì đấu chí ẩn chứa trong lời nói mà cảm hoài.
Loại đấu chí này rất thích hợp với Thánh Mỹ.
Tiếp theo là bàn luận về rượu và cuộc đời, Thánh Mỹ nghe, lòng dậy sóng thần.
Kiếm khách áo xanh uống say mèm lảm nhảm:
- Phẩm chua cay mà biết thuần hương, thậm hồ đồ thì ngộ huyền bí.
Thánh Mỹ hoàn toàn ngơ ngẩn.
Không phải ý cảnh trong lời nói câu sâu bao nhiêu mà vì trong mơ đột nhiên nghe lời nói tuyệt đối không thể xuất hiện trong tưởng tượng của Thánh Mỹ, khiến tim nàng run rẩy.
Thánh Mỹ trực giác có lẽ thứ gặp trong mơ không phải là giả mà là kinh nghiệm thật sự của Lâm Minh ngày xưa.
Hai kiếm khách nói các loại địa danh, miêu tả cuộc đời Lâm Minh, mọi thứ tràn đầy sống động như thật.
Những cảm ngộ ý cảnh càng là điều Thánh Mỹ chưa từng có.
võ giả cảm ngộ không như văn nhân hứng lên một cái múa bút viết từng bài văn chương cẩm tú. Đó là qua cuộc đời, linh lãm của mình tổng kết ra triết lý đời người.
Có thể nói những cảm ngộ này chính là võ đạo của bọn họ.
Võ đạo của hai kiếm khách áo xanh tràn đầy sắc màu người phàm, trong đầu Thánh Mỹ tuyệt đối không có lĩnh ngộ kỳ dị chỉ người phàm mới có.
Huống chi những cảm ngộ này liên quan tới rượu, bản thân Thánh Mỹ không uống rượu thì làm sao ở trong mơ cưỡng ép tưởng tượng ý cảnh rượu và đời người?
Chẳng lẽ mọi chuyện trước mắt không phải Thánh Mỹ tưởng tượng mà là ngày xưa Lâm Minh thật sự trải qua?
Nghĩ đến đây tim Thánh Mỹ đập nhanh.
Tại sao trong giấc mơ của nàng xuất hiện ký ức của Lâm Minh?
Hoặc nên nói trong Mộ Ma Thần vì sao có ký ức của Lâm Minh?
Nghĩ đến đây Thánh Mỹ tràn đầy hoang mang.
Thánh Mỹ không nghĩ ra, nhưng hiện tại chỉ có thể âm thầm nhìn cuộc đời Lâm Minh.
Tim Thánh Mỹ run rẩy.
Lòng Thánh Mỹ mong chờ, nàng muốn biết cuộc đời Lâm Minh.
Nhưng càng nhiều là . . . Sợ, Thánh Mỹ sợ nhìn Lâm Minh cô đơn chết đi.
Thánh Mỹ nhìn Lâm Minh tỉnh rượu, từ biệt hai vị kiếm khách, rời khỏi kiếm sơn.
Thánh Mỹ nhìn Lâm Minh một đường bắc, thân thể từ từ rách nát.
Tu vi của Lâm Minh rút lui nhanh với tốc độ đáng sợ, hắn đã hoàn hoàn toàn toàn trở thành một phế nhân.
Mỗi ngày mỗi đêm Thánh Mỹ cùng Lâm Minh, nhìn bóng lưng tuy thẳng tắp nhưng vô cùng cô đơn, tịch liêu. Tim Thánh Mỹ đau như dao cắt.
Lúc Thánh Mỹ rời đi có tưởng tượng tương lai Lâm Minh sẽ gặp chau xót, nhưng cùng hắn trải qua, cái cảm giác đó hoàn toàn khác nhau.
Thánh Mỹ như ở trong hoàn cảnh đó, tự mình cảm nhận. Một thiên tài tuyệt thế từng đứng trên đỉnh Tam Thập Tam Thiên, một tay cứu nhân tộc thoáng chốc rớt xuống phàm trần, chẳng những lực lượng trôi đi nhanh mà utổi thọ chỉ còn lại mấy chục năm. Tâm tình của hắn là như thế nào?
Người tâm chí kiên nghị như Lâm Minh cũng không chịu nổi đả kích như thế.
Thánh Mỹ luôn cùng Lâm Minh đi đến thành Thanh Tang.
Thánh Mỹ nhìn những người buôn bán rao hàng, thuật sĩ giang hồ xem bói, nhìn ăn mày, thư sinh, tiều phu. Thánh Mỹ nhìn phàm nhân muôn hình muôn vẻ mà nàng hầu như chưa từng thấy.
Thánh Mỹ nhìn Lâm Minh nhận lấy cái bánh nướng mà đại nương bán bánh bố thí cho, từ trong bánh unướng nếm ra cuộc đời ngũ vị. Mắt Thánh Mỹ ướt nhèo.
Thánh Mỹ không thể tưởng tượng ngày xưa khi nhân tộc đã gần như tuyệt vọng, trong một ngày Lâm Minh mất hết tất cả, hắn đã chịu dựng bao nhiêu.
Có lẽ tàn nhẫn còn hơn ngày xưa mặc kệ Hồn Đế giết chết hắn.
Trong thành Thanh Tang, Lâm Minh dừng lại ở những nơi lúc nhỏ sinh hoạt.
Sau đó, Lâm Minh tiếp tục tiến bắc.
Sa mạc lớn phương bắc bay tuyết lông ngỗng. Không biết bắt đầu từ khi nào mặt Lâm Minh không còn chútm áu, toàn thân hắn run rẩy ho ra máu.
Lần này đến lần khác.
Thánh Mỹ biết Lâm Minh ho ra tinh huyết.
Tuy rằng thần hồn suy nhược nhưng lúc này cơ thể Lâm Minh còn cường đại, có thể tạo máu. Tuy nhiên linh hồn không đủ sức khống chế cơ thể cường đại thế này, không chịu nổi lực lượng khí huyết quá mạnh. Cơ thể tự bảo vệ mình thế là Lâm Minh ói ra những bụm máu này.
Cứ tiếp tục thế này thì cơ thể Lâm Minh sẽ chết vì từ từ mất hét tinh huyết.
Thánh Mỹ nhìn dấu máu đỏ thẫm vô cùng chói mắt.
Thánh Mỹ nhìn Lâm Minh một lần nữa gặp bạn cũ, hoặc nên bảo là hắn dùng cảm giác chủ động tìm đến.
Đó là một lão nhân, trải qua sương gió, cơ thể đầy vết thương ngầm.
Thánh Mỹ nhìn Lâm Minh cứu một cô bé.
Cô bé có đôi mắt trong veo. Vào năm tháng rối loan, khi cơ thể Lâm Minh vô cùng yếu ướt té xuống đất, tiểu cô nương lượng thiện duy nhất dám cho hắn miếng nước.
Thánh Mỹ nhìn Lâm Minh chỉ đối thủ vài phàm nhân đã làm bản thể bị thương, không ngừng chảy máu.
Thiên tài từng vô cùng cường đại giờ yếu ớt như vậy.
Thánh Mỹ nhìn Lâm Minh từ biệt đám người này, một mình tiến lên. Cơ thể Lâm Minh quá yếu, bước đi loạng choạng.
Có lúc Lâm Minh suy yếu té xuống đất.
Quần áo Lâm Minh rách rươi, tóc rối mặt lem luốc, dơ bẩn như ăn mày.
Lâm Minh muốn đi vào một thành thị nhưng trong năm tháng rối loạn đó binh sĩ thủ thành cho rằng hắn là nạn dân, đuổi hắn ra ngoài.
Lâm Minh không nói gì, không làm gì thủ vệ kia.
Lâm Minh chỉ lê bóng lưng cô đơn lặng lẽ rời đi, trong ánh chiều tà vóc dáng gầy gò thẳng tắp của hắn như cây kim đâm vào tim Thánh Mỹ.
Thánh Mỹ cảm thấy bốn phía mơ hồ, nàng nhớ trước khi đại kiếp nạn nhân tộc hoàn toàn bùng nổ, Lâm Minh đến hồn giới tìm nàng từng nói qua mấy câu.
- Ta nhớ khi còn là phàm nhân, một vị cố nhân khuyên bảo ta đừng bướng bỉnh đi luyện võ, nếu không muốn sau này cả đời chỉ có thể nằm trên giường. Ta trả lời là võ đạo như ngọn lửa, người tập võ bị lửa đốt cháy, trong đó đau khổ, nguy hiểm vô số kể. Người không kiên trì được sẽ hóa thành tro tàn, kiên trì tiếp sẽ dục hỏa trọng sinh. Dù cho ta chỉ là một con bướm nhỏ yếu cũng không chút do dự lao vào đoàn lửa này, đánh liều một phần vạn hy vọng niết bàn thành hoàng . . .
***
Vũ Cực Thiên Hạ
Lâm Minh đã đi, không biết đi đâu.
Thánh Mỹ âm thầm đi theo.
Thánh Mỹ theo Lâm Minh qua úi cao, vượt qua sông lớn, bơi qua biển rộng, mãi khi leo lên một ngọn núi như kiếm phong.
Trên đỉnh núi Thánh Mỹ trông thấy hai kiếm khách ở trong mắt nàng mới chỉ khởi bước trên đường võ đạo đang luận võ trên đỉnh kiếm sơn.
Thánh Mỹ nhìn ánh mắt của Lâm Minh, đọc hiểu ánh mắt hắn:
- Là người quen của Lâm Minh ở nhân gian.
Thánh Mỹ nhìn hai kiếm khách quyết đấu kịch liệt giữa không trung, nhìn sau khi tỷ võ Lâm Minh và hai kiếm khách uống rượu, tâm sự trong phòng.
Trong mắt Thánh Mỹ thì hai kiếm khách yếu như hạt bụi, nếu không vì Lâm Minh thì nàng không hứng thú nghe bọn họ nói một chữ.
Nhưng Thánh Mỹ càng nghe càng giật mình.
Hai kiếm khách nói chuyện ẩn chứa đạo lý kỳ diệu.
Đặc biệt kiếm khách áo xanh nói cảm ngộ liên quan đỉnh võ đạo khiến tim Thánh Mỹ bị xúc động.
Trên thế giới này có núi non vô cùng tận nhưng luôn có một ngọn núi cao nhất. Ta cứ tìm mãi, tầm mất của ta có hạn nên có lẽ vĩnh viễn không tìm thấy. Nhưng ta vẫn không ngừng leo, bởi vì ta trèo lên một ngọn núi cao thì tầm mắt sẽ rộng lớn hơn, thấy núi khác cao hơn. Ta bò xuống, lại leo lên núi cao mới tìm, cứ lặp lại mãi.
Lời kiếm khách áo xanh nói quanh quẩn bên tia Thánh Mỹ thật lâu, chính nàng cũng vì đấu chí ẩn chứa trong lời nói mà cảm hoài.
Loại đấu chí này rất thích hợp với Thánh Mỹ.
Tiếp theo là bàn luận về rượu và cuộc đời, Thánh Mỹ nghe, lòng dậy sóng thần.
Kiếm khách áo xanh uống say mèm lảm nhảm:
- Phẩm chua cay mà biết thuần hương, thậm hồ đồ thì ngộ huyền bí.
Thánh Mỹ hoàn toàn ngơ ngẩn.
Không phải ý cảnh trong lời nói câu sâu bao nhiêu mà vì trong mơ đột nhiên nghe lời nói tuyệt đối không thể xuất hiện trong tưởng tượng của Thánh Mỹ, khiến tim nàng run rẩy.
Thánh Mỹ trực giác có lẽ thứ gặp trong mơ không phải là giả mà là kinh nghiệm thật sự của Lâm Minh ngày xưa.
Hai kiếm khách nói các loại địa danh, miêu tả cuộc đời Lâm Minh, mọi thứ tràn đầy sống động như thật.
Những cảm ngộ ý cảnh càng là điều Thánh Mỹ chưa từng có.
võ giả cảm ngộ không như văn nhân hứng lên một cái múa bút viết từng bài văn chương cẩm tú. Đó là qua cuộc đời, linh lãm của mình tổng kết ra triết lý đời người.
Có thể nói những cảm ngộ này chính là võ đạo của bọn họ.
Võ đạo của hai kiếm khách áo xanh tràn đầy sắc màu người phàm, trong đầu Thánh Mỹ tuyệt đối không có lĩnh ngộ kỳ dị chỉ người phàm mới có.
Huống chi những cảm ngộ này liên quan tới rượu, bản thân Thánh Mỹ không uống rượu thì làm sao ở trong mơ cưỡng ép tưởng tượng ý cảnh rượu và đời người?
Chẳng lẽ mọi chuyện trước mắt không phải Thánh Mỹ tưởng tượng mà là ngày xưa Lâm Minh thật sự trải qua?
Nghĩ đến đây tim Thánh Mỹ đập nhanh.
Tại sao trong giấc mơ của nàng xuất hiện ký ức của Lâm Minh?
Hoặc nên nói trong Mộ Ma Thần vì sao có ký ức của Lâm Minh?
Nghĩ đến đây Thánh Mỹ tràn đầy hoang mang.
Thánh Mỹ không nghĩ ra, nhưng hiện tại chỉ có thể âm thầm nhìn cuộc đời Lâm Minh.
Tim Thánh Mỹ run rẩy.
Lòng Thánh Mỹ mong chờ, nàng muốn biết cuộc đời Lâm Minh.
Nhưng càng nhiều là . . . Sợ, Thánh Mỹ sợ nhìn Lâm Minh cô đơn chết đi.
Thánh Mỹ nhìn Lâm Minh tỉnh rượu, từ biệt hai vị kiếm khách, rời khỏi kiếm sơn.
Thánh Mỹ nhìn Lâm Minh một đường bắc, thân thể từ từ rách nát.
Tu vi của Lâm Minh rút lui nhanh với tốc độ đáng sợ, hắn đã hoàn hoàn toàn toàn trở thành một phế nhân.
Mỗi ngày mỗi đêm Thánh Mỹ cùng Lâm Minh, nhìn bóng lưng tuy thẳng tắp nhưng vô cùng cô đơn, tịch liêu. Tim Thánh Mỹ đau như dao cắt.
Lúc Thánh Mỹ rời đi có tưởng tượng tương lai Lâm Minh sẽ gặp chau xót, nhưng cùng hắn trải qua, cái cảm giác đó hoàn toàn khác nhau.
Thánh Mỹ như ở trong hoàn cảnh đó, tự mình cảm nhận. Một thiên tài tuyệt thế từng đứng trên đỉnh Tam Thập Tam Thiên, một tay cứu nhân tộc thoáng chốc rớt xuống phàm trần, chẳng những lực lượng trôi đi nhanh mà utổi thọ chỉ còn lại mấy chục năm. Tâm tình của hắn là như thế nào?
Người tâm chí kiên nghị như Lâm Minh cũng không chịu nổi đả kích như thế.
Thánh Mỹ luôn cùng Lâm Minh đi đến thành Thanh Tang.
Thánh Mỹ nhìn những người buôn bán rao hàng, thuật sĩ giang hồ xem bói, nhìn ăn mày, thư sinh, tiều phu. Thánh Mỹ nhìn phàm nhân muôn hình muôn vẻ mà nàng hầu như chưa từng thấy.
Thánh Mỹ nhìn Lâm Minh nhận lấy cái bánh nướng mà đại nương bán bánh bố thí cho, từ trong bánh unướng nếm ra cuộc đời ngũ vị. Mắt Thánh Mỹ ướt nhèo.
Thánh Mỹ không thể tưởng tượng ngày xưa khi nhân tộc đã gần như tuyệt vọng, trong một ngày Lâm Minh mất hết tất cả, hắn đã chịu dựng bao nhiêu.
Có lẽ tàn nhẫn còn hơn ngày xưa mặc kệ Hồn Đế giết chết hắn.
Trong thành Thanh Tang, Lâm Minh dừng lại ở những nơi lúc nhỏ sinh hoạt.
Sau đó, Lâm Minh tiếp tục tiến bắc.
Sa mạc lớn phương bắc bay tuyết lông ngỗng. Không biết bắt đầu từ khi nào mặt Lâm Minh không còn chútm áu, toàn thân hắn run rẩy ho ra máu.
Lần này đến lần khác.
Thánh Mỹ biết Lâm Minh ho ra tinh huyết.
Tuy rằng thần hồn suy nhược nhưng lúc này cơ thể Lâm Minh còn cường đại, có thể tạo máu. Tuy nhiên linh hồn không đủ sức khống chế cơ thể cường đại thế này, không chịu nổi lực lượng khí huyết quá mạnh. Cơ thể tự bảo vệ mình thế là Lâm Minh ói ra những bụm máu này.
Cứ tiếp tục thế này thì cơ thể Lâm Minh sẽ chết vì từ từ mất hét tinh huyết.
Thánh Mỹ nhìn dấu máu đỏ thẫm vô cùng chói mắt.
Thánh Mỹ nhìn Lâm Minh một lần nữa gặp bạn cũ, hoặc nên bảo là hắn dùng cảm giác chủ động tìm đến.
Đó là một lão nhân, trải qua sương gió, cơ thể đầy vết thương ngầm.
Thánh Mỹ nhìn Lâm Minh cứu một cô bé.
Cô bé có đôi mắt trong veo. Vào năm tháng rối loan, khi cơ thể Lâm Minh vô cùng yếu ướt té xuống đất, tiểu cô nương lượng thiện duy nhất dám cho hắn miếng nước.
Thánh Mỹ nhìn Lâm Minh chỉ đối thủ vài phàm nhân đã làm bản thể bị thương, không ngừng chảy máu.
Thiên tài từng vô cùng cường đại giờ yếu ớt như vậy.
Thánh Mỹ nhìn Lâm Minh từ biệt đám người này, một mình tiến lên. Cơ thể Lâm Minh quá yếu, bước đi loạng choạng.
Có lúc Lâm Minh suy yếu té xuống đất.
Quần áo Lâm Minh rách rươi, tóc rối mặt lem luốc, dơ bẩn như ăn mày.
Lâm Minh muốn đi vào một thành thị nhưng trong năm tháng rối loạn đó binh sĩ thủ thành cho rằng hắn là nạn dân, đuổi hắn ra ngoài.
Lâm Minh không nói gì, không làm gì thủ vệ kia.
Lâm Minh chỉ lê bóng lưng cô đơn lặng lẽ rời đi, trong ánh chiều tà vóc dáng gầy gò thẳng tắp của hắn như cây kim đâm vào tim Thánh Mỹ.
Thánh Mỹ cảm thấy bốn phía mơ hồ, nàng nhớ trước khi đại kiếp nạn nhân tộc hoàn toàn bùng nổ, Lâm Minh đến hồn giới tìm nàng từng nói qua mấy câu.
- Ta nhớ khi còn là phàm nhân, một vị cố nhân khuyên bảo ta đừng bướng bỉnh đi luyện võ, nếu không muốn sau này cả đời chỉ có thể nằm trên giường. Ta trả lời là võ đạo như ngọn lửa, người tập võ bị lửa đốt cháy, trong đó đau khổ, nguy hiểm vô số kể. Người không kiên trì được sẽ hóa thành tro tàn, kiên trì tiếp sẽ dục hỏa trọng sinh. Dù cho ta chỉ là một con bướm nhỏ yếu cũng không chút do dự lao vào đoàn lửa này, đánh liều một phần vạn hy vọng niết bàn thành hoàng . . .
***
Vũ Cực Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ
Story
Chương 2370: Bất khuất
9.1/10 từ 19 lượt.