Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 2267: Dò xét Hoang hồn (1)
Tuy Thánh tộc xem thường Nhân tộc, nhưng lại sùng bái cường giả, Lâm Minh xuất hiện làm cho Ngạo Nhật, Tà Nguyệt sinh ra suy nghĩ phức tạp.
Phiêu Vũ trầm mặc trong chốc lát, ung dong nói:
- Năm đó vi sư vừa đột phá Thiên Tôn, ta có thể trong mười chiêu miễn cưỡng chống lại Thiên Tôn đỉnh cấp, mà Thánh Mỹ thiên tài tuyệt thế của Hồn tộc, lúc ở Thiên Tôn sơ kỳ đã đánh bại Thiên Tôn đỉnh cấp, thậm chí càng về sau đã có thể đánh bại mấy Thiên Tôn đỉnh cấp, ta vốn tưởng rằng đây đã là cực hạn, nhưng mà so với Lâm Minh còn kém quá nhiều!
- Trong truyền thuyết, thời đại thượng cổ mười tỷ năm trước, Tam Thập Tam Thiên là nơi sinh sống của tính mạng trí tuệ, văn minh võ đạo vô cùng huy hoàng, Thiên Tôn rất nhiều, thánh địa mọc lên như nấm, Chân Thần cũng không ít, nhưng mà thời đại đó khó tìm người sánh vai với Lâm Minh, chỉ không biết hai tồn tại năm đó thì thế nào.
Phiêu Vũ nói chuyện, Thanh Liên, Tà Nguyệt, Ngạo Nhật ba người nhìn nhau, bọn họ mơ hồ biết rõ Phiêu Vũ nói hai tồn tại kia là ai.
Chủ nhân Tu La Lộ!
Bất Hủ Quân Vương!
Bọn họ tuyệt đối là truyền thuyết, đó thật sự là tồn tại mà người ta phải nhìn lên, mà Lâm Minh bây giờ cũng đang đạp lên con đường này.
Đây chính là mở đầu một truyền thuyết.
Lâm Minh tương lai có khả năng thật lớn trở thành nhân vật như chủ nhân Tu La Lộ, sáng tạo một đại thế giới, truyền thừa mười tỷ năm, mấy chục tỷ năm.
Nghĩ tới đây, thậm chí Thanh Liên tiên tử có cảm giác nếu như Lâm Minh trở thành siêu cấp cường giả như vậy, nàng từng bị Lâm Min hàng phục, trở thành nữ bộc của Lâm Minh cũng không khó tiếp nhận.
Thanh Liên tiên tử vốn muốn chết cũng không muốn trở thành nữ nô của Lâm Minh, đó là ngạo tâm không cho phép, nhưng mà nhớ năm đó chủ nhân Tu La Lộ và Bất Hủ Quân Vương cũng có nô bộc, nếu như nô bộc của bọn họ năm đó đặt ở bây giờ, sợ rằng còn lợi hại hơn mình, Ngạo Nhật và Tà Nguyệt nhiều lắm.
Dưới loại tình huống này, Thanh Liên tiên tử không lên tiếng, kể cả Ngạo Nhật và Tà Nguyệt cũng vậy.
Bọn họ nỗi lòng phức tạp, nói không khách khí, dùng trình độ của bọn họ hiện tại, nếu như trở lại mười tỷ năm trước, cho dù đưa tới cửa cho chủ nhân Tu La Lộ làm nô bộc, người ta cũng không chịu tiếp nhận.
Qua một hồi lâu, Tà Nguyệt vẫn không nhịn được mở miệng, hỏi:
- Phiêu Vũ tiền bối, ngươi cảm thấy Thánh tộc... Có thể thắng không?
- Không rõ ràng!
Phiêu Vũ lắc đầu, nói:
- Năm đó hắn chỉ là Thánh Chủ, Tạo Hóa Thánh Hoàng cũng không thể giết hắn được, hiện tại hắn đã trưởng thành, có được năng lực tự bảo vệ mình, không nói đuổi giết có thể giết hắn hay không, chỉ cần dùng thực lực của hắn bây giờ, chỉ cần tìm nơi trốn đi, bố trí trận pháp che dấu, vậy ai cũng đừng mong tìm được hắn, tương lai Thánh tộc như thế nào, Lâm Minh trưởng thành ra sao, tất cả phải xem hai chữ "Số mệnh".
Phiêu Vũ nói câu này thì không nói nữa, thân thể nàng hóa thành lưu quang, mang đám người Thanh Liên biến mất trong tinh hải mênh mông.
Hai thần vương Thánh tộc trước sau rời đi, cũng ý nghĩa trận chiến này Lâm Minh đã thắng.
Dùng tu vị Thiên Tôn sơ kỳ khuất nhục Thiên Cương thần vương, lại ước chiến với Phiêu Vũ vào mười ngày sau.
Cách mấy trăm dặm, võ giả Nhân tộc đang xem cuộc chiến sớm vui mừng khó nhịn.
Mọi người vung tay hô to, cơ hồ tất cả linh hạm tỏa ra hào quang chói mắt, bắn thẳng vào trời xanh.
Đế Thích Già, Hạo Vũ càng thở dài một hơi, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Một trận chiến này ý nghĩa phi phàm, nó nhất định ghi vào sử sách, chỉ cần Nhân tộc bất diệt, chắc chắn sẽ có bia bất hủ.
Lâm Minh dùng tu vị Thiên Tôn chiến thắng Chân Thần, tự nhiên cổ vũ sĩ khí Nhân tộc thật lớn, hơn nữa không lâu sau Thiên Cương rời khỏi đại chiến Nhân tộc và Thánh tộc, cũng sẽ thu được lợi ích rất lớn khi Nhân tộc phản công về Thần Vực.
Tất cả võ giả Nhân tộc đều dồn đủ sức vào trong đại chiến, Nhân tộc và Thánh tộc sẽ tiếp tục tính nợ sáu ngàn năm trước.
Tuy vẫn còn chưa tới mức diệt tộc, Nhân tộc tất nhiên sẽ khiến Thánh tộc trả giá thê thảm.
Mà võ giả Nhân tộc chúc mừng, Lâm Minh chỉ thoáng lộ mặt sau đó cử hành phong thiện đại điển, mà ý định lợi dụng thời gian mười ngày này lại đi thăm dò trí nhớ Hoang hồn.
Năm đó Lâm Minh không cách nào rung chuyển trí nhớ Hoang, nguyên nhân chủ yếu là hồn hải có hạn, mà lượng trí nhớ Hoang thật sự quá khổng lồ, vài tỷ năm qua Hoang không biết thôn phệ bao nhiêu trí tuệ tính mạng, những trí nhớ này đều ghi vào hồn hải của Hoang.
Muốn từ trong đó sàng chọn ra trí nhớ có giá trị là một quá trình rườm rà gian khổ.
Năm đó Lâm Minh chỉ thử một lần liền cảm thấy đầu đau như nứt ra, Lâm Minh đã thành tựu Thiên Tôn, tìm hiểu pháp tắc Thánh Điển, hơn nữa trải qua sinh tử luân hồi, xem nhân gian muôn màu, tạo nghệ hồn lực của Lâm Minh đã đạt tới thành tựu phi phàm.
Tuy cường độ không bằng Chân Thần, nhưng mà từ phẩm chất đã vượt qua Chân Thần rất nhiều.
Dưới tình huống này Lâm Minh có nắm chắc thăm dò Hoang hồn.
Cho dù không dò xét ra quá nhiều thứ, nhưng mà Lâm Minh cũng hiểu đại khái về thâm uyên ác ma và Hoang.
Mà trước đó bí mật về thâm uyên, Lâm Minh căn bản không biết gì cả.
Thời gian trôi qua, Lâm Minh ở gần mấy viên hằng tinh, tinh vân chậm rãi biến mất.
Đêm tối thâm trầm,
Lâm Minh ngồi điều tức, hắn tiến vào trạng thái dung hợp võ ý.
Lúc này trước mặt Lâm Minh là hồn hải mênh mông.
Đây là hồn hải thuộc về Lâm Minh, lúc này Lâm Minh đã hóa thành trạng thái ý thức, tiến vào trong thế giới tinh thần của mình.
Tinh thần lực khổng lồ quét qua hình thành cơn gió, điểm cuối của hồn hải là một hồ nước, đó là Hoang hồn cực lớn, nó bị mấy trăm dây xích tinh thần vừa thô vừa to khóa lại, bị treo ngược lên, phân nửa thể tích của nó bao phủ dưới hồn hải.
Lâm Minh bay lên cao, bay qua phía Hoang hồn.
Hắn chậm rãi nâng tay phải lên, trong tay hắn có tinh quang vô tận ngưng tụ, chậm rãi hình thành quả cầu hình lập phương màu đen, đây chính là ma phương.
Mà khi ma phương xuất hiện, một nữ hài ngồi xếp bằng ở mặt ngoài ma phương mang theo nụ cười nhu hòa đáng yêu, nàng ngọt ngào gọi một tiếng:
- Lâm ca ca!
- Hồng nhi, ngươi tới giúp ta hàng phục Hoang hồn!
Sắc mặt Lâm Minh ngưng trọng nói ra, độc trí nhớ Hoang là chuyện không thoải mái.
- Tốt!
Hồng nhi đáp, lúc này không nói nhiều, thân hình của nàng chậm rãi hóa thành một đạo lưu quang, chậm rãi bay vào trong ma phương.
Lâm Minh cũng rót hồn lực của mình vào trong ma phương.
Ma phương phóng xuất thần quang đen kịt, thần quang càng ngày càng mạnh, năng lượng không ngừng tích lũy, đã đạt tới cực hạn Lâm Minh có khả năng thừa nhận.
Trong nháy mắt này Lâm Minh quát to một tiếng, một đạo thần quang từ trong ma phương bắn ra ngoài, trực tiếp bắn vào Hoang hồn.
Xoẹt!
Giống như thần đao sắc bén cắt qua, Hoang hồn đột nhiên run lên, bị đạo hào quang này mở ra lỗ hổng cực lớn.
Vũ Cực Thiên Hạ
Phiêu Vũ trầm mặc trong chốc lát, ung dong nói:
- Năm đó vi sư vừa đột phá Thiên Tôn, ta có thể trong mười chiêu miễn cưỡng chống lại Thiên Tôn đỉnh cấp, mà Thánh Mỹ thiên tài tuyệt thế của Hồn tộc, lúc ở Thiên Tôn sơ kỳ đã đánh bại Thiên Tôn đỉnh cấp, thậm chí càng về sau đã có thể đánh bại mấy Thiên Tôn đỉnh cấp, ta vốn tưởng rằng đây đã là cực hạn, nhưng mà so với Lâm Minh còn kém quá nhiều!
- Trong truyền thuyết, thời đại thượng cổ mười tỷ năm trước, Tam Thập Tam Thiên là nơi sinh sống của tính mạng trí tuệ, văn minh võ đạo vô cùng huy hoàng, Thiên Tôn rất nhiều, thánh địa mọc lên như nấm, Chân Thần cũng không ít, nhưng mà thời đại đó khó tìm người sánh vai với Lâm Minh, chỉ không biết hai tồn tại năm đó thì thế nào.
Phiêu Vũ nói chuyện, Thanh Liên, Tà Nguyệt, Ngạo Nhật ba người nhìn nhau, bọn họ mơ hồ biết rõ Phiêu Vũ nói hai tồn tại kia là ai.
Chủ nhân Tu La Lộ!
Bất Hủ Quân Vương!
Bọn họ tuyệt đối là truyền thuyết, đó thật sự là tồn tại mà người ta phải nhìn lên, mà Lâm Minh bây giờ cũng đang đạp lên con đường này.
Đây chính là mở đầu một truyền thuyết.
Lâm Minh tương lai có khả năng thật lớn trở thành nhân vật như chủ nhân Tu La Lộ, sáng tạo một đại thế giới, truyền thừa mười tỷ năm, mấy chục tỷ năm.
Nghĩ tới đây, thậm chí Thanh Liên tiên tử có cảm giác nếu như Lâm Minh trở thành siêu cấp cường giả như vậy, nàng từng bị Lâm Min hàng phục, trở thành nữ bộc của Lâm Minh cũng không khó tiếp nhận.
Thanh Liên tiên tử vốn muốn chết cũng không muốn trở thành nữ nô của Lâm Minh, đó là ngạo tâm không cho phép, nhưng mà nhớ năm đó chủ nhân Tu La Lộ và Bất Hủ Quân Vương cũng có nô bộc, nếu như nô bộc của bọn họ năm đó đặt ở bây giờ, sợ rằng còn lợi hại hơn mình, Ngạo Nhật và Tà Nguyệt nhiều lắm.
Dưới loại tình huống này, Thanh Liên tiên tử không lên tiếng, kể cả Ngạo Nhật và Tà Nguyệt cũng vậy.
Bọn họ nỗi lòng phức tạp, nói không khách khí, dùng trình độ của bọn họ hiện tại, nếu như trở lại mười tỷ năm trước, cho dù đưa tới cửa cho chủ nhân Tu La Lộ làm nô bộc, người ta cũng không chịu tiếp nhận.
Qua một hồi lâu, Tà Nguyệt vẫn không nhịn được mở miệng, hỏi:
- Phiêu Vũ tiền bối, ngươi cảm thấy Thánh tộc... Có thể thắng không?
- Không rõ ràng!
Phiêu Vũ lắc đầu, nói:
- Năm đó hắn chỉ là Thánh Chủ, Tạo Hóa Thánh Hoàng cũng không thể giết hắn được, hiện tại hắn đã trưởng thành, có được năng lực tự bảo vệ mình, không nói đuổi giết có thể giết hắn hay không, chỉ cần dùng thực lực của hắn bây giờ, chỉ cần tìm nơi trốn đi, bố trí trận pháp che dấu, vậy ai cũng đừng mong tìm được hắn, tương lai Thánh tộc như thế nào, Lâm Minh trưởng thành ra sao, tất cả phải xem hai chữ "Số mệnh".
Phiêu Vũ nói câu này thì không nói nữa, thân thể nàng hóa thành lưu quang, mang đám người Thanh Liên biến mất trong tinh hải mênh mông.
Hai thần vương Thánh tộc trước sau rời đi, cũng ý nghĩa trận chiến này Lâm Minh đã thắng.
Dùng tu vị Thiên Tôn sơ kỳ khuất nhục Thiên Cương thần vương, lại ước chiến với Phiêu Vũ vào mười ngày sau.
Cách mấy trăm dặm, võ giả Nhân tộc đang xem cuộc chiến sớm vui mừng khó nhịn.
Mọi người vung tay hô to, cơ hồ tất cả linh hạm tỏa ra hào quang chói mắt, bắn thẳng vào trời xanh.
Đế Thích Già, Hạo Vũ càng thở dài một hơi, tinh thần vô cùng phấn chấn.
Một trận chiến này ý nghĩa phi phàm, nó nhất định ghi vào sử sách, chỉ cần Nhân tộc bất diệt, chắc chắn sẽ có bia bất hủ.
Lâm Minh dùng tu vị Thiên Tôn chiến thắng Chân Thần, tự nhiên cổ vũ sĩ khí Nhân tộc thật lớn, hơn nữa không lâu sau Thiên Cương rời khỏi đại chiến Nhân tộc và Thánh tộc, cũng sẽ thu được lợi ích rất lớn khi Nhân tộc phản công về Thần Vực.
Tất cả võ giả Nhân tộc đều dồn đủ sức vào trong đại chiến, Nhân tộc và Thánh tộc sẽ tiếp tục tính nợ sáu ngàn năm trước.
Tuy vẫn còn chưa tới mức diệt tộc, Nhân tộc tất nhiên sẽ khiến Thánh tộc trả giá thê thảm.
Mà võ giả Nhân tộc chúc mừng, Lâm Minh chỉ thoáng lộ mặt sau đó cử hành phong thiện đại điển, mà ý định lợi dụng thời gian mười ngày này lại đi thăm dò trí nhớ Hoang hồn.
Năm đó Lâm Minh không cách nào rung chuyển trí nhớ Hoang, nguyên nhân chủ yếu là hồn hải có hạn, mà lượng trí nhớ Hoang thật sự quá khổng lồ, vài tỷ năm qua Hoang không biết thôn phệ bao nhiêu trí tuệ tính mạng, những trí nhớ này đều ghi vào hồn hải của Hoang.
Muốn từ trong đó sàng chọn ra trí nhớ có giá trị là một quá trình rườm rà gian khổ.
Năm đó Lâm Minh chỉ thử một lần liền cảm thấy đầu đau như nứt ra, Lâm Minh đã thành tựu Thiên Tôn, tìm hiểu pháp tắc Thánh Điển, hơn nữa trải qua sinh tử luân hồi, xem nhân gian muôn màu, tạo nghệ hồn lực của Lâm Minh đã đạt tới thành tựu phi phàm.
Tuy cường độ không bằng Chân Thần, nhưng mà từ phẩm chất đã vượt qua Chân Thần rất nhiều.
Dưới tình huống này Lâm Minh có nắm chắc thăm dò Hoang hồn.
Cho dù không dò xét ra quá nhiều thứ, nhưng mà Lâm Minh cũng hiểu đại khái về thâm uyên ác ma và Hoang.
Mà trước đó bí mật về thâm uyên, Lâm Minh căn bản không biết gì cả.
Thời gian trôi qua, Lâm Minh ở gần mấy viên hằng tinh, tinh vân chậm rãi biến mất.
Đêm tối thâm trầm,
Lâm Minh ngồi điều tức, hắn tiến vào trạng thái dung hợp võ ý.
Lúc này trước mặt Lâm Minh là hồn hải mênh mông.
Đây là hồn hải thuộc về Lâm Minh, lúc này Lâm Minh đã hóa thành trạng thái ý thức, tiến vào trong thế giới tinh thần của mình.
Tinh thần lực khổng lồ quét qua hình thành cơn gió, điểm cuối của hồn hải là một hồ nước, đó là Hoang hồn cực lớn, nó bị mấy trăm dây xích tinh thần vừa thô vừa to khóa lại, bị treo ngược lên, phân nửa thể tích của nó bao phủ dưới hồn hải.
Lâm Minh bay lên cao, bay qua phía Hoang hồn.
Hắn chậm rãi nâng tay phải lên, trong tay hắn có tinh quang vô tận ngưng tụ, chậm rãi hình thành quả cầu hình lập phương màu đen, đây chính là ma phương.
Mà khi ma phương xuất hiện, một nữ hài ngồi xếp bằng ở mặt ngoài ma phương mang theo nụ cười nhu hòa đáng yêu, nàng ngọt ngào gọi một tiếng:
- Lâm ca ca!
- Hồng nhi, ngươi tới giúp ta hàng phục Hoang hồn!
Sắc mặt Lâm Minh ngưng trọng nói ra, độc trí nhớ Hoang là chuyện không thoải mái.
- Tốt!
Hồng nhi đáp, lúc này không nói nhiều, thân hình của nàng chậm rãi hóa thành một đạo lưu quang, chậm rãi bay vào trong ma phương.
Lâm Minh cũng rót hồn lực của mình vào trong ma phương.
Ma phương phóng xuất thần quang đen kịt, thần quang càng ngày càng mạnh, năng lượng không ngừng tích lũy, đã đạt tới cực hạn Lâm Minh có khả năng thừa nhận.
Trong nháy mắt này Lâm Minh quát to một tiếng, một đạo thần quang từ trong ma phương bắn ra ngoài, trực tiếp bắn vào Hoang hồn.
Xoẹt!
Giống như thần đao sắc bén cắt qua, Hoang hồn đột nhiên run lên, bị đạo hào quang này mở ra lỗ hổng cực lớn.
Vũ Cực Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ
Story
Chương 2267: Dò xét Hoang hồn (1)
9.1/10 từ 19 lượt.