Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 2192: Hắc long khiếu nguyệt (2)
Chương 2192: Hắc long khiếu nguyệt. (2)
Tống Nham vừa mới vào Tiên Thiên Kỳ, trong vũ trụ man hoang nguyên khí hỗn loạn này, tuy hắn khó có thể làm được tích cốc, nhưng mà hắn vẫn có thể một tháng ăn cực ít đồ ăn, chỉ dựa vào uống nước và hấp thu nguyên khí thiên địa bổ sung bản thân.
Nhưng mà con trai, con gái, thê tử lại không được.
Bọn họ cần ăn cơm.
Trong thế giới võ giả, bởi vì bọn họ thực lực cường đại, nắm giữ lực lượng chinh phục thiên nhiên to lớn, bởi vì chuyện hiếu đồ ăn mà hịu đói là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà xã hội phàm nhân lại thế.
Nhưng mà hiện tại Hỏa Thần tinh hệ đã luân lạc, mấy trăm ngàn tỷ phàm nhân chí ít có tới hơn chín ngàn tỷ người không đạt tới cảnh giới tích cốc.
Sau chiến loạn, rất nhiều bình dân không có chiến sĩ bảo hộ, không cách nào ra ngoài dã ngoại đối mặt hung thú, không thể đi vào nội thành, không thể khoai hoang ruộng hoang vu.
Mà tài nguyên lương thực còn sót lại nằm trong tay đám Thánh tộc thổ phỉ, năm mươi khối Tử Dương thạch mua không nổi một túi hạt kê, giá còn cao hơn ở Thần Vực gấp trăm vạn lần, cho nên ngươi muốn sống sót, chỉ có thể đi quặng mỏ đào quáng, mà dã ngoại hung thú tùy ý qua lại, đào quáng là đánh bạc sinh mạng, đào ba năm có thể sống là không có ai.
Bởi vì đói khát thời gian dài, con trai con gái hơi mập mạp của Tống Nham cũng gầy gò đi rất nhiều.
Thê tử Tống Nham lại cho con gái nhỏ uống sữa, nhưng mà nghe được tiếng khóc hài tử nỉ non thì tim như đao cắt.
Sữa của nàng sớm không còn, mút vào khô quắt, kỳ thật chỉ làm cho tiểu hài tử chút an ủi mà thôi.
Tống Nham khẽ cắn môi, móc khối đồ ăn đen sì nhét cho con mình.
Nhìn qua thức ăn trong tay phụ thân đưa, tiểu nam hài ôm lấy muội muội, hắn mười hai tuổi, mặt xanh xao, nhưng mà ánh mắt ẩn chứa quật cường.
- Vì sao không cầm?
Tống Nham hỏi.
- Phụ thân, ta không đói.
Tiểu nam hài quật cường nói ra, trong mắt kiên cường không hợp với tuổi mười hai.
Nước mắt Tống Nham chảy dài.
Hắn nhét đồ ăn đen sạm vào ngực của con trai, đứng dậy nói:
- Ta đi tìm đồ ăn.
Nói xong hắn đi ra ngoài thành.
- A Nham, ngươi đi đâu?
Nhìn thấy trượng phu muốn đi ra ngoài thành, thê tử hoảng sợ, nói:
- Ngươi muốn đi ăn? Ngươi không muốn sống sao?
Ở ngoài thành là rừng rậm man hoang, có con mồi phong phú, nhưng mà ở đó còn nguy hiểm hơn quặng mỏ cả trăm lần.
Tống Nham là võ giả Tiên Thiên Kỳ, tiến vào rừng rậm man hoang, một con chuột biến dị cũng có thể ăn hắn.
Thê tử khóc rống lên, trụ cột của gia đình là trượng phu nàng, nếu như trượng phu chết, nàng và mấy hài tử kết cục không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà Tống Nham dường như quyết ý đi.
Hắn dừng một chút, nói thêm:
- Nếu ta không đi, bọn nhỏ chống đỡ chừng mười ngày...
Câu thứ hai là Tống Nham dùng chân nguyên truyền âm, tay thê tử cứng đờ.
Nàng biết rõ những năm này nhân khẩu Hỏa Thần tinh hệ vì đủ loại nguyên nhân đã giảm đi hai phần ba.
Tử vong thật sự rất gần.
Thê tử không nói gì nữa, thời điểm này Tống Nham buông tay nàng, đang định bước đi, đi ra ngoài thành, đột nhiên hắn biến sắc,
Huyết nguyệt hiện ra trong đêm tối, hắn giống như nghe được tiếng ô ô ô ở xa tới gần.
Hắn áp tai vào đất nghe tiếng.
Loại run rẩy này vô cùng yếu ớt, nhưng mà Tống Nham cảm giác không sai, hắn nhìn có hố nhỏ đầy nước run run, bây giờ ban đêm không gió, nhưng mà rung động vẫn sinh ra.
Âm thanh ô ô càng ngày càng mạnh, sắc mặt Tống Nham trắng bệch.
Chẳng lẽ...
- Thế nào?
Nhìn thấy biểu lộ của Tống Nham, thê tử hoảng sợ.
- Thú triều!
Nhân tộc ở nơi này đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần thú triều.
Nhưng mà bây giờ không có cao thủ Nhân tộc chấn nhiếp, Hỏa Thần tinh hệ rốt cuộc dễ dàng hội tụ hung thú, bộc phát thú triều.
- Trời muốn diệt chúng ta sao?
Tống Nham ôm chặt hài tử, hắn biết đêm nay bọn họ sẽ chôn vùi ở đây.
Tuy thành thị còn có đội hộ vệ, nhưng mà đội hộ vệ là võ giả dưới Thần Biến Kỳ tạo thành, bởi vì thời điểm thành tựu Thần Biến Kỳ đã vượt qua ngàn tuổi, không thể đi vào thiên cung, sức chiến đấu của bọn họ làm sao ngăn cản được thú triều như hồng thủy chứ?
Mà lúc này trong thành thị có mấy chiếc linh hạm bay lên trời, dùng tốc độ cực nhanh bay về thiên cung Thánh tộc trong vũ trụ.
Tống Nham nhận ra đó là linh hạm của đám Thánh tộc khai hoang.
Chức nghiệp của chúng là cường đạo, thổ phỉ, bọn chúng phụ trách cướp đoạt và vơ vét của cải, thời điểm nguy nan bỏ qua nghĩ vụ giám hộ.
- Đám tạp chủng này!
Hai mắt Tống Nham đỏ hồng, hắn chưa bao giờ cừu hận một tộc như thế.
Mà thời điểm này thành thị có tiếng kèn vang lên.
Nhân tộc thành vệ quân bắt đầu tập kết.
Trong mắt quân chính quy đây là đám ô hợp, chỉ là một đám Thần Biến, Thần Hải, Mệnh Vẫn mà thôi, hơn nữa còn yếu hơn võ giả cùng giai nhiều.
Bọn họ cầm các loại binh khí thấp kém dài ngắn không đều, đối mặt với đại quan thú triều phương xa,.
Những chiến sĩ này do vừa mới tuyển vào thiên cung, bị loại bỏ đi, nhưng bọn họ vẫn yên lặng thủ hộ con dân Nhân tộc.
Một khắc này, hốc mắt Tống Nham đỏ lên, trong mắt hắn đám người kia làm việc nghĩa không chùn bước, chẳng khác gì tường đồng vách sắt.
Bọn họ là chiến sĩ!
Thánh tộc tới bọn họ không có tư cách chiến đấu, bởi vì trước mặt tảng đá, bọn họ không được tính là trứng gà, chỉ là bụi bậm.
Nhưng hiện tại đối mặt thú triều hủy diệt, bọn họ lại tiến lên chiến đấu.
Đây cũng là trận chiến cuối cùng trong sinh mệnh của bọn họ.
Hiện tại đối mặt với tử vong, những chiến sĩ này vô cùng bình tĩnh, bọn họ nghênh đón thời khắc hủy diệt của thú triều, không muốn nhìn người nhà an nhàn tới chạng vạng tối, nhìn trời chiều trầm luân.
- Hôm nay chúng ta chiến đấu!
Trên đầu tường thành, một quan chỉ huy thành vệ quân già nua cầm trường kiếm, hắn làm tuyên ngôn chiến đấu, tuyên ngôn chỉ có một câu, nhưng đã đủ.
Với tư cách là chiên sĩ, cho dù là chiến sĩ bị loại bỏ, bọn họ vẫn có được sứ mạng vinh quang của mình, chính là chiến đấu.
Chủng tộc vào thời khắc hủy diệt, nơi về của chiến sĩ không phải là dưới áp bách của địch nhân, chết trong chán nản, mà là chiến đấu oanh liệt chết trận sa trường.
Phía sau bọn họ là các bình dân Hỏa Thần tinh hệ, bọn họ bắt đầu đi tới towngf thành, bọn họ hài tử, có người quỳ xuống hôn lên đất.
Vũ trụ man hoang này đã đổ mồ hôi và máu của bọn họ ở đây, bọn họ chết ở nơi này, dùng máu của bọn họ tưới lên mảnh đất này.
Hống hống hống!
Ma thú phô thiên cái địa, từ dưới tường thành vọt tới, tường thành cao hai mươi trượng với hung thú cường đại mà nói chỉ bằng một cái nhảy mà thôi, trừ chuyện đó ra, trên bầu trời có rất nhiều hung thú phi hành, chúng có tốc độ phi hành nhanh hơn võ giả nhân loại nhiều.
Vũ Cực Thiên Hạ
Tống Nham vừa mới vào Tiên Thiên Kỳ, trong vũ trụ man hoang nguyên khí hỗn loạn này, tuy hắn khó có thể làm được tích cốc, nhưng mà hắn vẫn có thể một tháng ăn cực ít đồ ăn, chỉ dựa vào uống nước và hấp thu nguyên khí thiên địa bổ sung bản thân.
Nhưng mà con trai, con gái, thê tử lại không được.
Bọn họ cần ăn cơm.
Trong thế giới võ giả, bởi vì bọn họ thực lực cường đại, nắm giữ lực lượng chinh phục thiên nhiên to lớn, bởi vì chuyện hiếu đồ ăn mà hịu đói là không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà xã hội phàm nhân lại thế.
Nhưng mà hiện tại Hỏa Thần tinh hệ đã luân lạc, mấy trăm ngàn tỷ phàm nhân chí ít có tới hơn chín ngàn tỷ người không đạt tới cảnh giới tích cốc.
Sau chiến loạn, rất nhiều bình dân không có chiến sĩ bảo hộ, không cách nào ra ngoài dã ngoại đối mặt hung thú, không thể đi vào nội thành, không thể khoai hoang ruộng hoang vu.
Mà tài nguyên lương thực còn sót lại nằm trong tay đám Thánh tộc thổ phỉ, năm mươi khối Tử Dương thạch mua không nổi một túi hạt kê, giá còn cao hơn ở Thần Vực gấp trăm vạn lần, cho nên ngươi muốn sống sót, chỉ có thể đi quặng mỏ đào quáng, mà dã ngoại hung thú tùy ý qua lại, đào quáng là đánh bạc sinh mạng, đào ba năm có thể sống là không có ai.
Bởi vì đói khát thời gian dài, con trai con gái hơi mập mạp của Tống Nham cũng gầy gò đi rất nhiều.
Thê tử Tống Nham lại cho con gái nhỏ uống sữa, nhưng mà nghe được tiếng khóc hài tử nỉ non thì tim như đao cắt.
Sữa của nàng sớm không còn, mút vào khô quắt, kỳ thật chỉ làm cho tiểu hài tử chút an ủi mà thôi.
Tống Nham khẽ cắn môi, móc khối đồ ăn đen sì nhét cho con mình.
Nhìn qua thức ăn trong tay phụ thân đưa, tiểu nam hài ôm lấy muội muội, hắn mười hai tuổi, mặt xanh xao, nhưng mà ánh mắt ẩn chứa quật cường.
- Vì sao không cầm?
Tống Nham hỏi.
- Phụ thân, ta không đói.
Tiểu nam hài quật cường nói ra, trong mắt kiên cường không hợp với tuổi mười hai.
Nước mắt Tống Nham chảy dài.
Hắn nhét đồ ăn đen sạm vào ngực của con trai, đứng dậy nói:
- Ta đi tìm đồ ăn.
Nói xong hắn đi ra ngoài thành.
- A Nham, ngươi đi đâu?
Nhìn thấy trượng phu muốn đi ra ngoài thành, thê tử hoảng sợ, nói:
- Ngươi muốn đi ăn? Ngươi không muốn sống sao?
Ở ngoài thành là rừng rậm man hoang, có con mồi phong phú, nhưng mà ở đó còn nguy hiểm hơn quặng mỏ cả trăm lần.
Tống Nham là võ giả Tiên Thiên Kỳ, tiến vào rừng rậm man hoang, một con chuột biến dị cũng có thể ăn hắn.
Thê tử khóc rống lên, trụ cột của gia đình là trượng phu nàng, nếu như trượng phu chết, nàng và mấy hài tử kết cục không thể tưởng tượng nổi.
Nhưng mà Tống Nham dường như quyết ý đi.
Hắn dừng một chút, nói thêm:
- Nếu ta không đi, bọn nhỏ chống đỡ chừng mười ngày...
Câu thứ hai là Tống Nham dùng chân nguyên truyền âm, tay thê tử cứng đờ.
Nàng biết rõ những năm này nhân khẩu Hỏa Thần tinh hệ vì đủ loại nguyên nhân đã giảm đi hai phần ba.
Tử vong thật sự rất gần.
Thê tử không nói gì nữa, thời điểm này Tống Nham buông tay nàng, đang định bước đi, đi ra ngoài thành, đột nhiên hắn biến sắc,
Huyết nguyệt hiện ra trong đêm tối, hắn giống như nghe được tiếng ô ô ô ở xa tới gần.
Hắn áp tai vào đất nghe tiếng.
Loại run rẩy này vô cùng yếu ớt, nhưng mà Tống Nham cảm giác không sai, hắn nhìn có hố nhỏ đầy nước run run, bây giờ ban đêm không gió, nhưng mà rung động vẫn sinh ra.
Âm thanh ô ô càng ngày càng mạnh, sắc mặt Tống Nham trắng bệch.
Chẳng lẽ...
- Thế nào?
Nhìn thấy biểu lộ của Tống Nham, thê tử hoảng sợ.
- Thú triều!
Nhân tộc ở nơi này đã nhìn thấy không biết bao nhiêu lần thú triều.
Nhưng mà bây giờ không có cao thủ Nhân tộc chấn nhiếp, Hỏa Thần tinh hệ rốt cuộc dễ dàng hội tụ hung thú, bộc phát thú triều.
- Trời muốn diệt chúng ta sao?
Tống Nham ôm chặt hài tử, hắn biết đêm nay bọn họ sẽ chôn vùi ở đây.
Tuy thành thị còn có đội hộ vệ, nhưng mà đội hộ vệ là võ giả dưới Thần Biến Kỳ tạo thành, bởi vì thời điểm thành tựu Thần Biến Kỳ đã vượt qua ngàn tuổi, không thể đi vào thiên cung, sức chiến đấu của bọn họ làm sao ngăn cản được thú triều như hồng thủy chứ?
Mà lúc này trong thành thị có mấy chiếc linh hạm bay lên trời, dùng tốc độ cực nhanh bay về thiên cung Thánh tộc trong vũ trụ.
Tống Nham nhận ra đó là linh hạm của đám Thánh tộc khai hoang.
Chức nghiệp của chúng là cường đạo, thổ phỉ, bọn chúng phụ trách cướp đoạt và vơ vét của cải, thời điểm nguy nan bỏ qua nghĩ vụ giám hộ.
- Đám tạp chủng này!
Hai mắt Tống Nham đỏ hồng, hắn chưa bao giờ cừu hận một tộc như thế.
Mà thời điểm này thành thị có tiếng kèn vang lên.
Nhân tộc thành vệ quân bắt đầu tập kết.
Trong mắt quân chính quy đây là đám ô hợp, chỉ là một đám Thần Biến, Thần Hải, Mệnh Vẫn mà thôi, hơn nữa còn yếu hơn võ giả cùng giai nhiều.
Bọn họ cầm các loại binh khí thấp kém dài ngắn không đều, đối mặt với đại quan thú triều phương xa,.
Những chiến sĩ này do vừa mới tuyển vào thiên cung, bị loại bỏ đi, nhưng bọn họ vẫn yên lặng thủ hộ con dân Nhân tộc.
Một khắc này, hốc mắt Tống Nham đỏ lên, trong mắt hắn đám người kia làm việc nghĩa không chùn bước, chẳng khác gì tường đồng vách sắt.
Bọn họ là chiến sĩ!
Thánh tộc tới bọn họ không có tư cách chiến đấu, bởi vì trước mặt tảng đá, bọn họ không được tính là trứng gà, chỉ là bụi bậm.
Nhưng hiện tại đối mặt thú triều hủy diệt, bọn họ lại tiến lên chiến đấu.
Đây cũng là trận chiến cuối cùng trong sinh mệnh của bọn họ.
Hiện tại đối mặt với tử vong, những chiến sĩ này vô cùng bình tĩnh, bọn họ nghênh đón thời khắc hủy diệt của thú triều, không muốn nhìn người nhà an nhàn tới chạng vạng tối, nhìn trời chiều trầm luân.
- Hôm nay chúng ta chiến đấu!
Trên đầu tường thành, một quan chỉ huy thành vệ quân già nua cầm trường kiếm, hắn làm tuyên ngôn chiến đấu, tuyên ngôn chỉ có một câu, nhưng đã đủ.
Với tư cách là chiên sĩ, cho dù là chiến sĩ bị loại bỏ, bọn họ vẫn có được sứ mạng vinh quang của mình, chính là chiến đấu.
Chủng tộc vào thời khắc hủy diệt, nơi về của chiến sĩ không phải là dưới áp bách của địch nhân, chết trong chán nản, mà là chiến đấu oanh liệt chết trận sa trường.
Phía sau bọn họ là các bình dân Hỏa Thần tinh hệ, bọn họ bắt đầu đi tới towngf thành, bọn họ hài tử, có người quỳ xuống hôn lên đất.
Vũ trụ man hoang này đã đổ mồ hôi và máu của bọn họ ở đây, bọn họ chết ở nơi này, dùng máu của bọn họ tưới lên mảnh đất này.
Hống hống hống!
Ma thú phô thiên cái địa, từ dưới tường thành vọt tới, tường thành cao hai mươi trượng với hung thú cường đại mà nói chỉ bằng một cái nhảy mà thôi, trừ chuyện đó ra, trên bầu trời có rất nhiều hung thú phi hành, chúng có tốc độ phi hành nhanh hơn võ giả nhân loại nhiều.
Vũ Cực Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ
Story
Chương 2192: Hắc long khiếu nguyệt (2)
9.1/10 từ 19 lượt.