Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 2040: Điểm (2)
Chương 2040: "Điểm". (2)
Hống!
Dưới khốn cảnh nặng nề, Hỗn Nguyên Thiên Tôn tức giận gào thét, trong con mắt bắn tán loạn ra huyết dịch sáng chói giống như hà quang, không ngừng cọ rửa những dịch thể có tính ăn mòn kia, lần nữa thiêu đốt bổn nguyên tinh hoa, lực lượng bàng bạc chấn động, tiếp tục hướng chỗ sâu nhất trong cơ thể của Hoang trùng sát.
...
- Tình huống quá tệ rồi!
Ở trên linh hạm Hi vọng hào, Thiên Tôn của Thái cổ chư tộc đều là tâm thần nhíu chặt.
Nhất cử nhất động của Hỗn Nguyên Thiên Tôn đều tác động vào trong lòng của chư cường giả ở trên Hi vọng hào.
Bọn họ đều cảm giác được giờ này khắc này Tạo Hóa chi lực trên người Tạo Hóa thánh hoàng mãnh liệt mà cường đại, thân thể mà hắn cùng Hoang kết hợp nở rộ ra quang mang vàng vàng, mỗi một cái lỗ chân lông đều đang sáng lên, phảng phất những huyết nhục này đều sống lại, làm lòng người kinh sợ.
Lực lượng mạnh mẽ kia ngay cả hư không đều muốn bị cắn nuốt.
Mà nguyên bản Hỗn Nguyên Thiên Tôn nhập vào trong cơ thể của Hoang, lúc này khí tức của hắn lại bị thân thể của Hoang ngắn cách rồi, căn bản không cảm giác được bất kỳ động tĩnh nào, bao gồm huyết nhục thông đạo kia của thân thể Hoang bị Hỗn Nguyên Thiên Tôn chui vào xé rách, đều bị huyết nhục của Hoang ngọ nguậy chôn vùi.
- Hỗn Nguyên nguy hiểm!
Lúc này Đế Vô Ngân, Thác Bạt Khuê đều là mặt đầy mồ hôi, vô luận là Thiên tộc hay Thần tộc, lão tộc trưởng của bọn họ đã vì chủng tộc của bọn họ mà chết trận, mà hiện tại vận mệnh của chủng tộc đã giao vào trong tay của bọn hắn, bọn hắn cũng trở thành người chỉ huy thực tế cho lần chạy trốn này của Thái cổ chư tộc.
Áp lực mà trên người bọn họ phải mang là có thể nghĩ!
- Tạo Hóa thánh hoàng bị Hồng Mông linh châu cắn trả, bị trọng thương, lại tiêu hao tinh nguyên phát động Tạo Hóa thần công, làm sao có thể còn có nhiều lực lượng như vậy?
Có Thiên Tôn Thần tộc giọng căm hận nói.
- Rết trăm chân chết vẫn còn đứng vững, sinh mệnh lực của Hoang quá cường đại, cho dù nó chỉ còn lại một phần mười lực lượng cũng không phải là chúng ta có thể chống lại...
Đế Vô Ngân hít sâu một hơi, hiện tại hắn gần như vô kế khả thi, một khi Hỗn Nguyên Thiên Tôn chết đi, kế tiếp bọn họ liền sẽ chôn cùng rồi.
Thời điểm mọi người ở đây lòng như lửa đốt, ở góc của đại điện, Lâm Minh lại nhắm mắt minh thần, ở trong tinh thần chi hải của hắn, ma phương chậm rãi xoay tròn, chiếu ra hư ảnh thân thể của Hoang.
Thức hải của hắn gần như ngăn cách, tất cả tinh thần lực của hắn toàn bộ rót vào trong ma phương, thông qua ma phương cảm thụ cái vũ trụ này.
Hắn đang lợi dụng ma phương tìm kiếm một "điểm"....
Ở bên cạnh Lâm Minh, Vô Yên kinh hãi, nàng mơ hồ cảm thấy vào giờ khắc này hồn lực của Lâm Minh xảy ra biến hóa kỳ dị, khiến cho người ta khó có thể nắm lấy.
Tựa hồ có từng đạo lực lượng thương cổ mênh mông giống như thần linh từ trên người Lâm Minh tuôn ra, làm cho lòng người kinh hãi.
Trừ Vô Yên ra, rất nhiều Thiên Tôn cũng phát hiện ra khí tức dị thường của Lâm Minh, bọn họ cũng không biết, cỗ khí tức thần linh để cho bọn họ tim đập nhanh này không phải là xuất ra từ Lâm Minh, mà là xuất thân từ ma phương.
Nếu như là cường giả có hiểu rõ đối với ma phương, chỉ bằng vào điểm này là có thể xác nhận ma phương ở trên người Lâm Minh, bởi vì cỗ khí thế này thật sự là quá lớn, quá đặc thù.
Bất quá hiện tại không có ai đi tra cứu, Lâm Minh sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích, từ trên người hắn cảm nhận được thần tính cũng sẽ không có ai thấy kỳ quái.
- Lâm Minh...
Đế Vô Ngân nhìn thấy giữa mi tâm của Lâm Minh rõ ràng nhiều ra một con mắt, con mắt này tản ra thần huy nhàn nhạt, ở trong ánh mắt phảng phất có một hư ảnh hình lập phương màu xám tro đang chuyển động, trên hình lập phương kia tuyên khắc hoa văn thần bí, hắn chưa từng thấy qua.
Hư ảnh hình lập phương chỉ là lóe lên rồi biến mất, nhưng mà đối mặt với con mắt này của Lâm Minh, Đế Vô Ngân cư nhiên có loại cảm giác bị lạc mất, điều này làm cho hắn hết sức kinh hãi, hắn là Thiên Tôn đỉnh phong, tự nhiên không thể nào bị một cái ánh mắt của Thánh Chủ đỉnh phong kinh sợ được.
Chẳn lẽ là hư ảnh hình lập phương vừa mới hiện lên vừa rồi?
Đế Vô Ngân không có thời gian đi suy nghĩ, lúc này Lâm Minh đứng lên nói:
- Để cho ta thử một lần!
- Ân?
Mọi người ngây ngẩn cả người, Lâm Minh muốn thử cái gì? Chẳng lẽ hắn muốn đối phó với Tạo Hóa thánh hoàng?
Điều này sao có thể?
Bọn họ chỉ thấy Lâm Minh từ từ đi tới bên cạnh Tu La cổ thần pháo, hồn lực trên người mãnh liệt, đạo đạo hồn lực của hắn ở trong hư không cô đọng thành quang trụ thô to như cánh tay trẻ con, nối liền với Tu La cổ thần pháo, ở dưới làm dịu của hồn lực Lâm Minh, Tu La cổ thần pháo tản mát ra từng đợt linh mang nhàn nhạt.
Nguyên lai hắn muốn lại mở ra Tu La cổ thần pháo!
- Lâm Minh, ngươi muốn dùng Tu La cổ thần pháo sao? uy lực của Tu La cổ thần pháo tuy mạnh, nhưng mà... Hoang thật sự quá cường đại, gần như không thể chiến thắng, ngươi dùng nó có thể uy hiếp được Hoang sao? Tu La cổ thần pháo uy lực vô cùng, nếu như chính diện đánh trúng có thể dễ dàng miểu sát Thiên Tôn đỉnh phong.
Nhưng mà dùng nó để oanh kích Hoang lại vẫn là còn yếu!
Dù sao ở trong tay Lâm Minh, uy lực mà Tu La cổ thần pháo có thể phát ra là hết sức có hạn, xa xa không bằng Tu La pháp chỉ.
Mà cho dù một tấm Tu La pháp chỉ cũng chỉ là làm Hoang trọng thương, không thể đem nó giết chết.
- Thử một lần, lần này phương thức công kích của ta bất đồng...
Lâm Minh chạm tới Tu La cổ thần pháo, trong một món cổ pháo này không biết dùng bao nhiêu bảo bối hiếm có trong vũ trụ làm tài liệu, ở thời đại Thái cổ, nó từng đi theo Tu La Lộ chủ nhân lập nhiều chiến công hiển hách.
Rất nhiều Thiên Tôn ở tại tràng sau khi nghe lời nói của Lâm Minh đều là trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ cái gọi là phương thức công kích bất đồng là có liên quan đến khí tức thần tính mới vừa rồi trên người Lâm Minh tràn ra sao?
Lâm Minh nói:
- Ta không thể xác định, nhưng mà ta tin tưởng không có tồn tại cường đại nào là tuyệt đối vô địch, cho dù là Tạo Hóa thánh hoàng, hắn cũng có nhược điểm.
Lâm Minh nói như vậy, mọi người lại không hỏi nhiều, hiện tại Hỗn Nguyên Thiên Tôn nguy ở sớm tối, căn bản không phải là thời điểm nói nhảm, hơn nữa mấu chốt là tất cả Thiên Tôn tại chỗ đều tin tưởng Lâm Minh.
Hắn đã sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích rồi.
- Các ngươi giúp ta!
Lời của Lâm Minh vừa mới dứt, khí huyết trong cơ thể giống như thủy triều sôi trào lên, đạo cung cửu tinh toàn bộ mở ra, thân thể Lâm Minh vang lên tiếng ba ba, nhục thể của hắn bắt đầu cất cao, toàn thân bao trùm hắc sắc lân phiến, vì triệt để thúc dục Tu La cổ thần phó, Lâm Minh vận dụng lực lượng của Tu La chi huyết! Giờ này khắc này huyết dịch trong kinh mạch của hắn bắt đầu hùng dũng bôn đằng giống như hồng thủy, khí huyết sôi trào ngưng luyện từ trong lỗ chân lông của hắn bắn ra, hội tụ ở trong hư không.
Vũ Cực Thiên Hạ
Hống!
Dưới khốn cảnh nặng nề, Hỗn Nguyên Thiên Tôn tức giận gào thét, trong con mắt bắn tán loạn ra huyết dịch sáng chói giống như hà quang, không ngừng cọ rửa những dịch thể có tính ăn mòn kia, lần nữa thiêu đốt bổn nguyên tinh hoa, lực lượng bàng bạc chấn động, tiếp tục hướng chỗ sâu nhất trong cơ thể của Hoang trùng sát.
...
- Tình huống quá tệ rồi!
Ở trên linh hạm Hi vọng hào, Thiên Tôn của Thái cổ chư tộc đều là tâm thần nhíu chặt.
Nhất cử nhất động của Hỗn Nguyên Thiên Tôn đều tác động vào trong lòng của chư cường giả ở trên Hi vọng hào.
Bọn họ đều cảm giác được giờ này khắc này Tạo Hóa chi lực trên người Tạo Hóa thánh hoàng mãnh liệt mà cường đại, thân thể mà hắn cùng Hoang kết hợp nở rộ ra quang mang vàng vàng, mỗi một cái lỗ chân lông đều đang sáng lên, phảng phất những huyết nhục này đều sống lại, làm lòng người kinh sợ.
Lực lượng mạnh mẽ kia ngay cả hư không đều muốn bị cắn nuốt.
Mà nguyên bản Hỗn Nguyên Thiên Tôn nhập vào trong cơ thể của Hoang, lúc này khí tức của hắn lại bị thân thể của Hoang ngắn cách rồi, căn bản không cảm giác được bất kỳ động tĩnh nào, bao gồm huyết nhục thông đạo kia của thân thể Hoang bị Hỗn Nguyên Thiên Tôn chui vào xé rách, đều bị huyết nhục của Hoang ngọ nguậy chôn vùi.
- Hỗn Nguyên nguy hiểm!
Lúc này Đế Vô Ngân, Thác Bạt Khuê đều là mặt đầy mồ hôi, vô luận là Thiên tộc hay Thần tộc, lão tộc trưởng của bọn họ đã vì chủng tộc của bọn họ mà chết trận, mà hiện tại vận mệnh của chủng tộc đã giao vào trong tay của bọn hắn, bọn hắn cũng trở thành người chỉ huy thực tế cho lần chạy trốn này của Thái cổ chư tộc.
Áp lực mà trên người bọn họ phải mang là có thể nghĩ!
- Tạo Hóa thánh hoàng bị Hồng Mông linh châu cắn trả, bị trọng thương, lại tiêu hao tinh nguyên phát động Tạo Hóa thần công, làm sao có thể còn có nhiều lực lượng như vậy?
Có Thiên Tôn Thần tộc giọng căm hận nói.
- Rết trăm chân chết vẫn còn đứng vững, sinh mệnh lực của Hoang quá cường đại, cho dù nó chỉ còn lại một phần mười lực lượng cũng không phải là chúng ta có thể chống lại...
Đế Vô Ngân hít sâu một hơi, hiện tại hắn gần như vô kế khả thi, một khi Hỗn Nguyên Thiên Tôn chết đi, kế tiếp bọn họ liền sẽ chôn cùng rồi.
Thời điểm mọi người ở đây lòng như lửa đốt, ở góc của đại điện, Lâm Minh lại nhắm mắt minh thần, ở trong tinh thần chi hải của hắn, ma phương chậm rãi xoay tròn, chiếu ra hư ảnh thân thể của Hoang.
Thức hải của hắn gần như ngăn cách, tất cả tinh thần lực của hắn toàn bộ rót vào trong ma phương, thông qua ma phương cảm thụ cái vũ trụ này.
Hắn đang lợi dụng ma phương tìm kiếm một "điểm"....
Ở bên cạnh Lâm Minh, Vô Yên kinh hãi, nàng mơ hồ cảm thấy vào giờ khắc này hồn lực của Lâm Minh xảy ra biến hóa kỳ dị, khiến cho người ta khó có thể nắm lấy.
Tựa hồ có từng đạo lực lượng thương cổ mênh mông giống như thần linh từ trên người Lâm Minh tuôn ra, làm cho lòng người kinh hãi.
Trừ Vô Yên ra, rất nhiều Thiên Tôn cũng phát hiện ra khí tức dị thường của Lâm Minh, bọn họ cũng không biết, cỗ khí tức thần linh để cho bọn họ tim đập nhanh này không phải là xuất ra từ Lâm Minh, mà là xuất thân từ ma phương.
Nếu như là cường giả có hiểu rõ đối với ma phương, chỉ bằng vào điểm này là có thể xác nhận ma phương ở trên người Lâm Minh, bởi vì cỗ khí thế này thật sự là quá lớn, quá đặc thù.
Bất quá hiện tại không có ai đi tra cứu, Lâm Minh sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích, từ trên người hắn cảm nhận được thần tính cũng sẽ không có ai thấy kỳ quái.
- Lâm Minh...
Đế Vô Ngân nhìn thấy giữa mi tâm của Lâm Minh rõ ràng nhiều ra một con mắt, con mắt này tản ra thần huy nhàn nhạt, ở trong ánh mắt phảng phất có một hư ảnh hình lập phương màu xám tro đang chuyển động, trên hình lập phương kia tuyên khắc hoa văn thần bí, hắn chưa từng thấy qua.
Hư ảnh hình lập phương chỉ là lóe lên rồi biến mất, nhưng mà đối mặt với con mắt này của Lâm Minh, Đế Vô Ngân cư nhiên có loại cảm giác bị lạc mất, điều này làm cho hắn hết sức kinh hãi, hắn là Thiên Tôn đỉnh phong, tự nhiên không thể nào bị một cái ánh mắt của Thánh Chủ đỉnh phong kinh sợ được.
Chẳn lẽ là hư ảnh hình lập phương vừa mới hiện lên vừa rồi?
Đế Vô Ngân không có thời gian đi suy nghĩ, lúc này Lâm Minh đứng lên nói:
- Để cho ta thử một lần!
- Ân?
Mọi người ngây ngẩn cả người, Lâm Minh muốn thử cái gì? Chẳng lẽ hắn muốn đối phó với Tạo Hóa thánh hoàng?
Điều này sao có thể?
Bọn họ chỉ thấy Lâm Minh từ từ đi tới bên cạnh Tu La cổ thần pháo, hồn lực trên người mãnh liệt, đạo đạo hồn lực của hắn ở trong hư không cô đọng thành quang trụ thô to như cánh tay trẻ con, nối liền với Tu La cổ thần pháo, ở dưới làm dịu của hồn lực Lâm Minh, Tu La cổ thần pháo tản mát ra từng đợt linh mang nhàn nhạt.
Nguyên lai hắn muốn lại mở ra Tu La cổ thần pháo!
- Lâm Minh, ngươi muốn dùng Tu La cổ thần pháo sao? uy lực của Tu La cổ thần pháo tuy mạnh, nhưng mà... Hoang thật sự quá cường đại, gần như không thể chiến thắng, ngươi dùng nó có thể uy hiếp được Hoang sao? Tu La cổ thần pháo uy lực vô cùng, nếu như chính diện đánh trúng có thể dễ dàng miểu sát Thiên Tôn đỉnh phong.
Nhưng mà dùng nó để oanh kích Hoang lại vẫn là còn yếu!
Dù sao ở trong tay Lâm Minh, uy lực mà Tu La cổ thần pháo có thể phát ra là hết sức có hạn, xa xa không bằng Tu La pháp chỉ.
Mà cho dù một tấm Tu La pháp chỉ cũng chỉ là làm Hoang trọng thương, không thể đem nó giết chết.
- Thử một lần, lần này phương thức công kích của ta bất đồng...
Lâm Minh chạm tới Tu La cổ thần pháo, trong một món cổ pháo này không biết dùng bao nhiêu bảo bối hiếm có trong vũ trụ làm tài liệu, ở thời đại Thái cổ, nó từng đi theo Tu La Lộ chủ nhân lập nhiều chiến công hiển hách.
Rất nhiều Thiên Tôn ở tại tràng sau khi nghe lời nói của Lâm Minh đều là trong lòng kinh ngạc, chẳng lẽ cái gọi là phương thức công kích bất đồng là có liên quan đến khí tức thần tính mới vừa rồi trên người Lâm Minh tràn ra sao?
Lâm Minh nói:
- Ta không thể xác định, nhưng mà ta tin tưởng không có tồn tại cường đại nào là tuyệt đối vô địch, cho dù là Tạo Hóa thánh hoàng, hắn cũng có nhược điểm.
Lâm Minh nói như vậy, mọi người lại không hỏi nhiều, hiện tại Hỗn Nguyên Thiên Tôn nguy ở sớm tối, căn bản không phải là thời điểm nói nhảm, hơn nữa mấu chốt là tất cả Thiên Tôn tại chỗ đều tin tưởng Lâm Minh.
Hắn đã sáng tạo ra quá nhiều kỳ tích rồi.
- Các ngươi giúp ta!
Lời của Lâm Minh vừa mới dứt, khí huyết trong cơ thể giống như thủy triều sôi trào lên, đạo cung cửu tinh toàn bộ mở ra, thân thể Lâm Minh vang lên tiếng ba ba, nhục thể của hắn bắt đầu cất cao, toàn thân bao trùm hắc sắc lân phiến, vì triệt để thúc dục Tu La cổ thần phó, Lâm Minh vận dụng lực lượng của Tu La chi huyết! Giờ này khắc này huyết dịch trong kinh mạch của hắn bắt đầu hùng dũng bôn đằng giống như hồng thủy, khí huyết sôi trào ngưng luyện từ trong lỗ chân lông của hắn bắn ra, hội tụ ở trong hư không.
Vũ Cực Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ
Story
Chương 2040: Điểm (2)
9.1/10 từ 19 lượt.