Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 1993: Cổ kim tranh hùng
Chương 1993: Cổ kim tranh hùng.
- Bất quá... Nếu như chúng ta có thể thông qua khảo nghiệm của Tu La thiên thần mà nói, như vậy sẽ nhận được thêm cơ duyên cá nhân, cũng chính là truyền thừa mà năm đó Tu La thiên thần lưu lại, tưởng thưởng một loại đồ vật.
- Như vậy sao...
Thác Bạt Khuê thở ra một hơi:
- Vậy còn tốt, cho dù không thông qua Hàn Băng kính, đó là tổn thất của mình chúng ta, ít nhất sẽ không liên lụy đến tông tộc...
Nói tới đây Thác Bạt Khuê lại cười khổ một tiếng, cảm khái nói:
- Tu La thiên thần, ban đầu hẳn là sẽ không ngờ tới trăm tỷ năm sau, hậu nhân của hắn luân lạc đến cái trình độ như chúng ta đi...
Lắc đầu tự giễu, Thác Bạt Khuê hướng Hàn Băng kính đi tới.
- Sư huynh...
Vô Yên gọi lại Thác Bạt Khuê, tuổi của bọn họ chênh lệch rất lớn nhưng là sư huynh muội.
Thác Bạt Khuê quay đầu lại, nhoẻn miệng cười với Vô Yên, nói:
- Nếu ta thua, Thiên tộc còn lại mình ngươi, chăm chú coi chiến đấu của ta, nghĩ kỹ đối sách, thiên phú của ngươi có một không hai trong Thiên tộc, sẽ có thể thắng!
Lúc Thác Bạt Khuê nói chuyện, sải bước bước vào trong Hàn băng kính!
Đối thủ của Thác Bạt Khuê là một người trung niên, người mặc chiến giáp cổ xưa, sau lưng có một cặp quang dực.
Toàn thân hắn bao phủ hỏa diễm, trong hỏa diễm ẩn chứa đại đạo phù văn, quang mang bắn ra bốn phía.
Một khắc kia, khí tức của Thác Bạt Khuê thay đổi, tựa hồ ở trong cơ thể của hắn ngủ đông một đầu thần thú.
Hắn ở Thiên tộc được hưởng danh xưng Chiến Hoàng đã lâu, là Thiên Tôn đỉnh phong, nội tình như thâm uyên biển rộng, không thể nắm lấy.
- Thật mạnh, Chiến Hoàng hắn... Làm sao lại mạnh như vậy?
Thân Khổ sợ hãi than, trong ánh mắt có loại cảm giác không thể tin. Hắn là trung vị Thiên Tôn, thực lực kém Thiên Tôn đỉnh phong cũng không coi là quá xa, nhưng cảm nhận được sự cường đại của Thác Bạt Khuê.
Hán đã từng thấy qua Đế Vô Ngân ở trạng thái đỉnh phong, cảm giác so với Thác Bạt Khuê kém không ít.
Đế Vô Ngân nói:
- Thác Bạt Khuê thi triển chính là lực lượng của Hoàng Thiên huyết mạch, huyết mạch của hắn có thể thiêu đốt như mặt trời, trong khoảng thời gian ngắn kích thích tiềm lực của mình, nhưng mà ở sau một khaongr thời gian, lực lượng của hắn sẽ kịch liệt biến mất, thậm chí cảnh giới cũng theo đó mà tạm thời hạ xuống, trong mười ngày cũng khó có thể khôi phục.
- Đây là chiêu thức liều mạng với người khác, bình thường Thác Bạt Khuê sẽ không sử dụng, bởi vì một khi ở trong lúc bộc phát tiềm lực mà không có biện pháp đánh thắng đối phương, như vậy hắn sẽ mặc người giày xéo.
Đế Vô Ngân giải thích, trong lòng Thân Khổ tỉnh ngộ.
- Thì ra là như vậy, Hoàng Thiên huyết mạch của Thiên tộc... Loại huyết mạch này quả thật thích hợp sử dụng ở trong Hàn Băng kính, dù sao chỉ cần kiên trì một ngàn hơi thở là được, sau đó bất kể cảnh giới của Thác Bạt Khuê có hạ xuống cũng là không sao rồi.
Hắn đi tới từng bước, cước bộ đi tới mang theo vận luật kỳ dị, tựa hồ cả Hàn Băng kính đều muốn bị chấn nát, kheiesncho ánh sáng thần bí ở bên trong đồng dạng vặn vẹo, nhộn nhạo.
Con ngươi của hai người đồng thời có thân ảnh của đối phương hiện lên rõ ràng.
Sau một khắc, trong con mắt tuôn ra tinh mang, hai người đồng thời chợt quát.
Bọn họ nhanh chóc xông lên, mang theo khí thế ngập trời đánh nát hết thảy, oanh đụng vào nhau.
Cùng nhau ra tay, chính là đối công giống như cuồng phong bạo vũ.
Oanh oanh oanh!
Trong Hàn Băng kính nhất thời hoa quang thiểm diệu, nguyên lực cuồng bạo sôi trào như thủy triều, vô số lôi điện ở trên quyền đầu, hai chân của bọn hắn va chạm vào một chỗ.
Thiên phú thần thông lôi đình bí lực hóa thành mưa sa oanh xuống tứ phương, cả không gian tựa hồ đều bị tia chớp dày đặc trắng xóa bổ ra.
Tựa như ngày tận thế hàng lâm.
- Sư huynh toàn lực chiến đấu... Thật mạnh!
Song thủ của Vô Yên nắm chặt bởi vì tư thái cuồng ngạo mà kịch liệt của Thác Bạt Khuê, nàng bị lây nhiễm rất nhỏ, do đó chiến ý sôi trào.
Chỉ tiến không lùi, hung hãn không sợ chết, đây là võ đạo của Thác Bạt Khuê.
- Chiến Hoàng của Thiên tộc quả nhiên cường đại!
Mấy chí cường giả của Thần tộc nhìn chiến cuộc, trong miệng không thể không than thở.
- Ầm!
Thần lực kinh khủng nổ vang, hư không thậm chí bị công kích siêu tuyệt của Thác Bạt Khuê xé rách, xuất hiện từng đạo vết nứt, không gian nơi này thế nhưng giống như pha lê, vỡ ra một cái chính là vết nứt.
Bất quá những vết nứt không gian này trong khoảnh khắc liền hợp lại, phảng phất như chưa từng tồn tại.
Bốn trăm hơi thở rồi, công kích mới vừa rồi của Thác Bạt Khuê lần đầu tiên đánh huyễn tượng bị thương.
Điểm điểm huyết tích từ trên người huyễn tượng chảy xuống.
Kịch chiến đến hiện tại, đây là lần đầu tiên thượng cổ thiên tài huyễn tượng bị thương.
- Chiếm thượng phong rồi!
Tâm thần của Vô Yên nhíu chặt, còn có sáu trăm hơi thở, hơn nữa Thác Bạt Khuê không lộ ra dấu hiệu thất bại, chỉ cần Hoàng Thiên huyết mạch có thể kiên trì một ngàn hơi thở, có lẽ thật có thể vượt qua cửa ải!
Lúc này huyễn tượng kia biến hóa, thân thể lờ mờ mang theo khí tức thâm trầm lần nữa đứng lên.
Giờ khắc này nó tựa hồ thay đổi.
Con ngươi của Thác Bạt Khuê co rụt lại, ở trong con ngươi của đối phương, hắn cảm nhận được sát cơ đáng sợ!
- Hưu!
Huyễn tượng xuất thủ, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, làm cho người ta hoàn toàn không kịp phản ứng.
Vô tận thần thông hóa thành các loại đại đạo pháp tắc, xé rách hư không.
Ở sau lưng bóng người mơ hồ xuất hiện một cái hư ảnh chiến thần, có khoảng trăm trượng, toàn thân đen nhánh, trên người bí lực bàng bạc, mông ung ở trong vầng sáng thần bí.
Chiến thần hư ảnh huy động một thanh tuyệt thế chiến phủ hướng Thác Bạt Khuê đập tới.
Oanh!
Hư không lần nữa xuất hiện tảng lớn vết nứt giống như pha lê, Thác Bạt Khuê hộc máu, thân thể bay ra ngoài, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Thể xác và tinh thần của hắn đang run rẩy, đối thủ huyễn tượng này chỉ là thượng vị Thiên Tôn, tu vi kém hơn so với hắn, nhưng mà như vậy còn là quá mạnh!
Chính mình đánh hắn bị thương, hắn ngược lại liền bộc phát ra lực lượng càng mạnh, trực tiếp trọng thương chính mình.
Hắn đã thấy tuyệt thế thiên kiêu, chưa bao giờ có người nào có thể sánh via với huyễn tượng thượng cổ thiên tài này!
Thiêu đốt lực lượng huyết mạch lại như cũ bị đối phương một kích trọng thương, Thác Bạt Khuê biết mình đã bại rồi, bị bại triệt để!
Hắn ở trước kia sau khi thiêu đốt Hoàng Thiên huyết mạch, mặc dù đã từng bị thua, nhưng đó là ở sau khi lực lượng huyết mạch của chính mình biến mất, thân thể trở nên suy yếu cực độ mới bị người đánh bại.
Vũ Cực Thiên Hạ
- Bất quá... Nếu như chúng ta có thể thông qua khảo nghiệm của Tu La thiên thần mà nói, như vậy sẽ nhận được thêm cơ duyên cá nhân, cũng chính là truyền thừa mà năm đó Tu La thiên thần lưu lại, tưởng thưởng một loại đồ vật.
- Như vậy sao...
Thác Bạt Khuê thở ra một hơi:
- Vậy còn tốt, cho dù không thông qua Hàn Băng kính, đó là tổn thất của mình chúng ta, ít nhất sẽ không liên lụy đến tông tộc...
Nói tới đây Thác Bạt Khuê lại cười khổ một tiếng, cảm khái nói:
- Tu La thiên thần, ban đầu hẳn là sẽ không ngờ tới trăm tỷ năm sau, hậu nhân của hắn luân lạc đến cái trình độ như chúng ta đi...
Lắc đầu tự giễu, Thác Bạt Khuê hướng Hàn Băng kính đi tới.
- Sư huynh...
Vô Yên gọi lại Thác Bạt Khuê, tuổi của bọn họ chênh lệch rất lớn nhưng là sư huynh muội.
Thác Bạt Khuê quay đầu lại, nhoẻn miệng cười với Vô Yên, nói:
- Nếu ta thua, Thiên tộc còn lại mình ngươi, chăm chú coi chiến đấu của ta, nghĩ kỹ đối sách, thiên phú của ngươi có một không hai trong Thiên tộc, sẽ có thể thắng!
Lúc Thác Bạt Khuê nói chuyện, sải bước bước vào trong Hàn băng kính!
Đối thủ của Thác Bạt Khuê là một người trung niên, người mặc chiến giáp cổ xưa, sau lưng có một cặp quang dực.
Toàn thân hắn bao phủ hỏa diễm, trong hỏa diễm ẩn chứa đại đạo phù văn, quang mang bắn ra bốn phía.
Một khắc kia, khí tức của Thác Bạt Khuê thay đổi, tựa hồ ở trong cơ thể của hắn ngủ đông một đầu thần thú.
Hắn ở Thiên tộc được hưởng danh xưng Chiến Hoàng đã lâu, là Thiên Tôn đỉnh phong, nội tình như thâm uyên biển rộng, không thể nắm lấy.
- Thật mạnh, Chiến Hoàng hắn... Làm sao lại mạnh như vậy?
Thân Khổ sợ hãi than, trong ánh mắt có loại cảm giác không thể tin. Hắn là trung vị Thiên Tôn, thực lực kém Thiên Tôn đỉnh phong cũng không coi là quá xa, nhưng cảm nhận được sự cường đại của Thác Bạt Khuê.
Hán đã từng thấy qua Đế Vô Ngân ở trạng thái đỉnh phong, cảm giác so với Thác Bạt Khuê kém không ít.
Đế Vô Ngân nói:
- Thác Bạt Khuê thi triển chính là lực lượng của Hoàng Thiên huyết mạch, huyết mạch của hắn có thể thiêu đốt như mặt trời, trong khoảng thời gian ngắn kích thích tiềm lực của mình, nhưng mà ở sau một khaongr thời gian, lực lượng của hắn sẽ kịch liệt biến mất, thậm chí cảnh giới cũng theo đó mà tạm thời hạ xuống, trong mười ngày cũng khó có thể khôi phục.
- Đây là chiêu thức liều mạng với người khác, bình thường Thác Bạt Khuê sẽ không sử dụng, bởi vì một khi ở trong lúc bộc phát tiềm lực mà không có biện pháp đánh thắng đối phương, như vậy hắn sẽ mặc người giày xéo.
Đế Vô Ngân giải thích, trong lòng Thân Khổ tỉnh ngộ.
- Thì ra là như vậy, Hoàng Thiên huyết mạch của Thiên tộc... Loại huyết mạch này quả thật thích hợp sử dụng ở trong Hàn Băng kính, dù sao chỉ cần kiên trì một ngàn hơi thở là được, sau đó bất kể cảnh giới của Thác Bạt Khuê có hạ xuống cũng là không sao rồi.
Hắn đi tới từng bước, cước bộ đi tới mang theo vận luật kỳ dị, tựa hồ cả Hàn Băng kính đều muốn bị chấn nát, kheiesncho ánh sáng thần bí ở bên trong đồng dạng vặn vẹo, nhộn nhạo.
Con ngươi của hai người đồng thời có thân ảnh của đối phương hiện lên rõ ràng.
Sau một khắc, trong con mắt tuôn ra tinh mang, hai người đồng thời chợt quát.
Bọn họ nhanh chóc xông lên, mang theo khí thế ngập trời đánh nát hết thảy, oanh đụng vào nhau.
Cùng nhau ra tay, chính là đối công giống như cuồng phong bạo vũ.
Oanh oanh oanh!
Trong Hàn Băng kính nhất thời hoa quang thiểm diệu, nguyên lực cuồng bạo sôi trào như thủy triều, vô số lôi điện ở trên quyền đầu, hai chân của bọn hắn va chạm vào một chỗ.
Thiên phú thần thông lôi đình bí lực hóa thành mưa sa oanh xuống tứ phương, cả không gian tựa hồ đều bị tia chớp dày đặc trắng xóa bổ ra.
Tựa như ngày tận thế hàng lâm.
- Sư huynh toàn lực chiến đấu... Thật mạnh!
Song thủ của Vô Yên nắm chặt bởi vì tư thái cuồng ngạo mà kịch liệt của Thác Bạt Khuê, nàng bị lây nhiễm rất nhỏ, do đó chiến ý sôi trào.
Chỉ tiến không lùi, hung hãn không sợ chết, đây là võ đạo của Thác Bạt Khuê.
- Chiến Hoàng của Thiên tộc quả nhiên cường đại!
Mấy chí cường giả của Thần tộc nhìn chiến cuộc, trong miệng không thể không than thở.
- Ầm!
Thần lực kinh khủng nổ vang, hư không thậm chí bị công kích siêu tuyệt của Thác Bạt Khuê xé rách, xuất hiện từng đạo vết nứt, không gian nơi này thế nhưng giống như pha lê, vỡ ra một cái chính là vết nứt.
Bất quá những vết nứt không gian này trong khoảnh khắc liền hợp lại, phảng phất như chưa từng tồn tại.
Bốn trăm hơi thở rồi, công kích mới vừa rồi của Thác Bạt Khuê lần đầu tiên đánh huyễn tượng bị thương.
Điểm điểm huyết tích từ trên người huyễn tượng chảy xuống.
Kịch chiến đến hiện tại, đây là lần đầu tiên thượng cổ thiên tài huyễn tượng bị thương.
- Chiếm thượng phong rồi!
Tâm thần của Vô Yên nhíu chặt, còn có sáu trăm hơi thở, hơn nữa Thác Bạt Khuê không lộ ra dấu hiệu thất bại, chỉ cần Hoàng Thiên huyết mạch có thể kiên trì một ngàn hơi thở, có lẽ thật có thể vượt qua cửa ải!
Lúc này huyễn tượng kia biến hóa, thân thể lờ mờ mang theo khí tức thâm trầm lần nữa đứng lên.
Giờ khắc này nó tựa hồ thay đổi.
Con ngươi của Thác Bạt Khuê co rụt lại, ở trong con ngươi của đối phương, hắn cảm nhận được sát cơ đáng sợ!
- Hưu!
Huyễn tượng xuất thủ, tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi, làm cho người ta hoàn toàn không kịp phản ứng.
Vô tận thần thông hóa thành các loại đại đạo pháp tắc, xé rách hư không.
Ở sau lưng bóng người mơ hồ xuất hiện một cái hư ảnh chiến thần, có khoảng trăm trượng, toàn thân đen nhánh, trên người bí lực bàng bạc, mông ung ở trong vầng sáng thần bí.
Chiến thần hư ảnh huy động một thanh tuyệt thế chiến phủ hướng Thác Bạt Khuê đập tới.
Oanh!
Hư không lần nữa xuất hiện tảng lớn vết nứt giống như pha lê, Thác Bạt Khuê hộc máu, thân thể bay ra ngoài, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hãi.
Thể xác và tinh thần của hắn đang run rẩy, đối thủ huyễn tượng này chỉ là thượng vị Thiên Tôn, tu vi kém hơn so với hắn, nhưng mà như vậy còn là quá mạnh!
Chính mình đánh hắn bị thương, hắn ngược lại liền bộc phát ra lực lượng càng mạnh, trực tiếp trọng thương chính mình.
Hắn đã thấy tuyệt thế thiên kiêu, chưa bao giờ có người nào có thể sánh via với huyễn tượng thượng cổ thiên tài này!
Thiêu đốt lực lượng huyết mạch lại như cũ bị đối phương một kích trọng thương, Thác Bạt Khuê biết mình đã bại rồi, bị bại triệt để!
Hắn ở trước kia sau khi thiêu đốt Hoàng Thiên huyết mạch, mặc dù đã từng bị thua, nhưng đó là ở sau khi lực lượng huyết mạch của chính mình biến mất, thân thể trở nên suy yếu cực độ mới bị người đánh bại.
Vũ Cực Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ
Story
Chương 1993: Cổ kim tranh hùng
9.1/10 từ 19 lượt.