Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 190: Luân Hồi võ ý

Nghe mấy người này đùa giỡn, sắc mặt Na Thủy lập tức trắng vài phần, mà Na Y thì lộ vẻ cười lạnh, Đám người này, thật sự là muốn chết!

Lâm Minh sờ lên bảo khí đao trên bàn. Đây là thanh bảo khí đao nhân giai trung phẩm lúc trước Hỏa Công để lại, bị Lâm Minh dùng làm vũ khí lâm thời, che tai mắt người. Bởi vì qua mấy ngày, hắn ám sát Xi Cốt Đả muốn dùng thương, không muốn bởi vì vũ khí mà bị người tìm được dấu vết để lại.

Lâm Minh dùng chân nguyên truyền âm với Na Y:

- Vốn chỉ là muốn nghe xem bọn họ nói tình báo về Xi Cốt Đả, hiện tại xem ra là nghe không được. Cô chuẩn bị trừng trị bọn họ như thế nào?

Na Y mắt hàm sát khí quét năm quân sĩ này một cái, lạnh giọng nói:

- Nếu có thể, ta hy vọng Mộc tiên sinh giết bọn họ.

Lâm Minh giật mình. Cừ thật, tiểu cô nương này thật đủ độc. Tuy nhiên hôm nay nếu không có mình, những quân sĩ này không phải không có khả năng làm ra chuyện cưỡng gian thiếu nữ, Hỏa Xi bộ lạc vốn chính là một bộ lạc dã man, chuyện ăn thịt người bọn họ đều làm ra được, cưỡng gian lại tính là gì.

Nếu bọn họ thật sự muốn cưỡng gian thiếu nữ, giết bọn họ cũng không lấy làm quá.

- Nếu đánh nhau, Vụ cốc này chúng ta chỉ sợ không ở được nữa.

Lâm Minh nói.

- Không ở được, vậy thì đổi một chỗ. Quân nhân của Hỏa Xi bộ lạc, dã man hung tàn, người có thể trong quân đội thăng chức đến thống lĩnh, không có một người không đáng chết!

Phương thức bồi dưỡng quân đội của Hỏa Xi bộ lạc, đó chính là hung tàn. Bồi dưỡng ra một đám quân nhân như thú dữ, bảo trì hung tính của bọn họ, bách chiến bách thắng, công không thất bại. Na Y đối với quân nhân Hỏa Xi hận đến tận xương tủy. Một năm trước khi bọn chúng tiêu diệt bộ lạc họ Na, đốt giết cướp bóc, gian dâm cướp của, không ác nào không làm, lượng lớn bần dân luân làm nô lệ, bộ phận giáo đồ thậm chí còn bị ăn.

Cho nên hôm nay, đối mặt năm quân nhân Hỏa Xi này, Na Y hận không thể giết sạch bọn họ.

Lâm Minh nhìn ánh mắt cừu hận của Na Y, nói:


- Ta hiểu rồi, vừa lúc ta cũng muốn ép hỏi bọn họ động tác hành quân của Xi Cốt Đả.

Nhìn thấy Lâm Minh sờ đao, năm quân nhân Hỏa Xi kia lộ ra vẻ cười nghiền ngẫm:

- Đại ca, tiểu tử này thật thú vị, không ngờ còn dám sờ đao trước mặt chúng ta. Đám con cháu quần là áo lượt này thật là ngốc hết chỗ nói, ngay cả tu vi đối phương đều nhìn không rõ sao?

Nam nhân cõng thương nói:

- Đám quần là áo lượt này ở bộ lạc bọn họ đều hoành hành ngang ngược quen rồi, có gì kỳ quái. Xem trang phục che mặt của bọn họ khả năng là Lan Cô bộ lạc. Quý tộc của một bộ lạc nhỏ cũng dám kiêu ngạo trên địa bàn của chúng ta, chơi đùa tiểu tử này hết mình, đánh cho hắn rơi răng đầy đất, lại gọi hai nàng kia tới đây, xem xem bọn họ có nguyện ý xả thân cứu thiếu gia bọn họ hay không. Hắc hắc.

- Ý này của đại ca không tồi. Có thiếu gia của bọn họ trong tay, hai nàng này còn dám không làm chúng ta vừa lòng sao. Ha ha.

Mấy tên quân sĩ cười vang đứng lên, bọn họ ngay cả binh khí đều không lấy ra, tay không i hướng ba người Lâm Minh.

Chưởng quầy nhà trọ nhìn thấy cảnh này, sắc mặt trắng vài phần. Hắn cũng không phải lo lắng cho an nguy của ba người Lâm Minh, mà là sợ đập hỏng bàn ghế. Hiện tại hắn chỉ mong ba người này thức thời một chút, đừng ý đồ chống cự, tránh cho đánh nhau đập tiệm của hắn.

Trong nhà trọ vốn có lèo tèo mấy người khách ăn cơm, nhìn thấy không thích hợp đều đứng dậy chạy ra ngoài, tránh bị tai bay vạ gió. Ngay cả điếm tiểu nhị đều chạy ra ngoài, chỉ còn lại chưởng quầy kia còn cố lấy can đảm ở lại, tuy nhiên cũng chạy lên lầu hai, sợ bị không cẩn thận làm chết oan.

- Tiểu tử, yên lành làm thiếu gia quý tộc ngươi không làm, chạy đến địa bàn của chúng ta giương oai, thật sự là chán sống rồi. Ngươi nếu là thức thời một chút, quỳ trên mặt đất dập đầu mấy cái, thành thật đem hai cô nàng kia cho chúng ta vui một đêm, còn có thể tha ngươi một cái mạng chó.

Quân sĩ da gấu nói rồi, một tay chộp hướng cánh tay Lâm Minh. Theo hắn thấy, một chiêu khống chế một thiếu gia quần là áo lượt mới bắt đầu luyện võ, làm trật khớp tay đó là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng ngay khi hắn thò tay ra, khí thế của Lâm Minh lại đột nhiên biến đổi!

Từ vừa rồi toàn thân khí tức nội liễm, dao động chân nguyên như có như không trong nháy mắt trở nên như khói cuồn cuộn, thẳng phía chân trời. Một luồng Long Dương khí từ trên người Lâm Minh bột phát ra, quân sĩ da gấu kia dường như trong khoảnh khắc nghe thấy bên tai có tiếng rồng ngâm hổ gầm. Dù là hắn thân kinh bách chiến, tâm trí kiên nghị như thép đột nhiên nghe thấy tiếng rồng ngâm này lại khiến hắn thân thể chấn động mạnh, trong lòng dâng lên một cơn sợ hãi phát ra từ sâu trong linh hồn.


- Đầu Gấu, mau tránh!

Quân sĩ cõng thương kia trong mắt tinh quang chợt lóe, trong nháy mắt cảm giác không đúng. Hắn vừa cởi thương vừa rảo bước vọt tới Lâm Minh. Mà đúng vào lúc này, bước chân hắn đột nhiên khựng lại. Hắn nhìn thấy tay của Lâm Minh bóp trên cổ quân sĩ da gấu kia, mà Đầu Gấu bình thường giết địch dũng mãnh lại dường như choáng váng, tùy ý tiểu tử kia thoáng cái bóp chặt.

Quân sĩ cõng thương nhíu mày, bước chân chậm lại, hắn rốt cuộc ý thức được hôm nay là bọn họ đá lên tấm thép rồi. Đây là chuyện gì xảy ra... Vụ cốc vì sao lại đột nhiên xuất hiện cao thủ như vậy? Hơn nữa vừa rồi bọn họ rõ ràng tra xét qua tu vi của tiểu tử này, chỉ là vừa mới luyện võ mà thôi. Mà hiện tại, tu vi của hắn ta không rõ tại sao tăng vọt lên tới Luyện Cốt đỉnh phong.

Tuy rằng đối phương đội nón tre, nhưng là cũng có thể đại khái phỏng đoán ra tuổi không vượt quá hai mươi, tầm tuổi này có tu vi như vậy, rất không tầm thường. Hơn nữa đối phương còn tinh thông loại bí pháp Vu thuật nào đó, nếu không không đến mức khiến Đầu Gấu trong nháy mắt mất phản ứng, dễ dàng bị khống chế. Loại kẻ địch biết Vu thuật này là vướng tay nhất!

Quân sĩ cõng thương sắc mặt trầm xuống, nói:

- Bằng hữu, thả huynh đệ ta, chuyện hôm nay đến đây chấm dứt. Tuy rằng ta không biết ngươi hiểu loại bí pháp gì che giấu tu vi, tuy nhiên hiện tại tu vi ngươi cũng chỉ tương đương ta. Chúng ta bên này năm người, người chỉ có một, hơn nữa còn mang theo hai tiểu cô nương. Một khi đánh nhau, thương đến bọn họ cũng không tốt nhỉ.

Lâm Minh không chút động tâm, như trước bóp ở cổ quân sĩ da gấu. Quân sĩ da gấu lúc này đã kịp phản ứng, nhưng hắn lúc này chỉ cảm thấy mình như con chuột bị rắn độc quấn lấy. Tay của Lâm Minh ấn lên mệnh môn của hắn, chân nguyên đã xâm nhập thân thể, chỉ cần ý niệm thoáng động, hắn sẽ toi đời.

Trên trán hắn đã rỉ mồ hôi, ngón tay lại với một động tác thong thả gần như không thể thấy sờ đao sau lưng.

Nhìn thấy uy hiếp hoàn toàn không có tác dụng, quân sĩ cõng thương hừ lạnh.

- Lập tức buông tay! Đừng tưởng rằng ta sợ ngươi. Vu thuật của ngươi ta từng ra mắt loại tương tự, loại Vu thuật này chẳng những linh hồn lực tiêu hao thật lớn, hơn nữa không thể đồng thời sử dụng với nhiều người...

Quân sĩ cõng thương còn chưa nói xong, lại nhìn thấy Lâm Minh dường như cười một chút, rồi sau đó chỉ nghe một tiếng “rắc” giòn vang, cổ của Đầu Gấu lệch thành một độ cong quỷ dị, thân thể cứ như vậy mềm oặt ngã xuống.

- Đầu Gấu!

Quân sĩ cõng thương mắt đỏ bừng:

- Ngươi cmn tìm chết!

- Giết hắn, cùng lên!

Quân sĩ cõng thương giận dữ hét, ba quân sĩ khác nhìn thấy huynh đệ đã chết cũng máu dồn lên đầu, cùng xông tới Lâm Minh.

- Đều chết đi!

Lâm Minh vận chuyển chân nguyên toàn thân, bộ pháp Kim Bằng Phá Hư đột nhiên bột phát, khoảng cách ở dưới chân hắn hoàn toàn mất ý nghĩa. Hắn như quỷ mị xuất hiện ở trước người một võ giả cầm kiếm, một quyền nện vào mặt hắn ta!

Quân sĩ kia dù sao trải qua vô số chiến trường chém giết sinh tử, tốc độ phản ứng nhanh hơn nhiều so với những võ giả chỉ biết tu luyện. Đây không phải đầu óc hắn làm ra phản ứng mà là bản năng của thân thể.

Hắn vung ra một kiếm, chém hướng nắm tay Lâm Minh, trong mắt hiện lên một vẻ điên cuồng, hắn muốn một kiếm chém cụt tay Lâm Minh.

Mà đúng vào lúc này, một màn khó tin đã xảy ra.

Lâm Minh biến quyền thành trảo, thoắt cái chộp cứng kiếm chém tới, giật mạnh. Quân sĩ kia trực tiếp bị kéo tới, Lâm Minh nâng đầu gối, huých mạnh lên bụng dưới đối phương!

Bùng!

Lực đạo Luyện Lực Như Tơ bột phát ra, chân nguyên chấn động trong nháy mắt chấn nát ngũ tạng lục phủ quân sĩ đó. Ngay cả giáp da trên người đều bị chấn nổ tung ra bốn phía.

Quân sĩ đó không kịp hừ một tiếng, thất khiếu đổ máu, mất mạng tại chỗ!

- Lão tam! A a a a a!!!

Quân sĩ cõng thương hai mắt đỏ như máu, toàn thân sát khí xông lên tận trời, đã gần như điên cuồng. Hắn cầm thương quét ngang, muốn vụt gậy ngang lưng Lâm Minh. Nhưng Lâm Minh lại một tay chộp lấy chỗ giao tiếp cán và mũi thương, trong nháy mắt, thương này liền dường như bị kẹp cứng, không thể động đậy mảy may!

- Chết đi!


Một quân sĩ cầm kiếm khác thừa cơ một kiếm chém về phía gáy Lâm Minh, nhưng mà sau lưng Lâm Minh lại dường như có mắt, hắn xoay người tiện tay chộp. Trường kiếm vung xuống kia liền như sợi rơm bị chộp vào trong tay, sau đó Lâm Minh một tay kéo trường thương trong tay, một thương đâm vào ngực quân sĩ cầm kiếm.

Một đâm, một gạt, quân sĩ cầm kiếm kia thân hình chấn động mạnh.

Phốc!

Một mũi tên máu bắn ra xa bảy tám xích, phun đúng lên mặt quân sĩ cầm thương. Hắn nhìn cán thương vẫn nắm trong tay mình như cũ, đã hoàn toàn dại ra, thương đâm vào trái tim huynh đệ mình rồi lại vẫn nắm trong tay mình...

Hắn nằm mơ đều không từng nghĩ tới có một ngày sẽ xảy ra chuyện như vậy, lực lượng hoàn toàn không thể khống chế, đánh nát tất cả ngạo khí, tín niệm hung tàn và tất thắng trong lòng hắn.

Đúng lúc này, một quân sĩ cuối cùng đánh về phía Na Y và Na Thủy, khóe miệng hắn thoáng hiện một tia dữ tợn. Hắn hiểu được, chỉ có uy hiếp hai nữ nhân này, bọn họ mới có một con đường sống!

Nhưng mà, vẻ dữ tợn của hắn vừa hiện ra lại vĩnh viễn đọng ở trên mặt, cảnh tượng trước mắt trong nháy mắt biến mất, hắn dường như nhìn thấy một vòng xoáy màu đen thật lớn, nhấc lên một cơn gió lốc không thể chống cự, chính mình liền bị vòng xoáy này hút vào.

Rồi sau đó, hắn không hiểu tại sao về đến thời thiếu niên. Nói là thời thiếu niên, nhưng là trải qua lại hoàn toàn bất đồng trong trí nhớ. Loại cảm giác này hết sức quỷ dị, dường như hắn nhìn thấy chính mình kiếp trước.

Cảnh tượng một cái lại một cái xẹt qua trước mắt, hắn nhìn thấy vô số chính mình. Hoặc áo gấm ngựa xe, hoặc sa sút đầu đường, hoặc thăng quan tiến chức, hoặc ăn mày cả đời...

Vô số lần chuyển thế luân hồi nhưng lại không có một cái nào là hắn chân chính. Trí nhớ hỗn loạn rắc rối như thủy triều ập vào tinh thần chi hải của hắn, đau đớn kịch liệt khiến hắn muốn lập tức chết đi.

A!!!

Quân sĩ cầm kiếm phát ra một tiếng hét thảm, tinh thần chi hải bị vòng xoáy màu đen nghiền nát, ánh mắt hắn hoàn toàn dại ra, chỉ còn lại một ý niệm duy nhất không ngừng quanh quẩn trong tinh thần chi hải đã bị tàn phá...

Ta rốt cuộc là ai?

Rốt cuộc là ai???

Vũ Cực Thiên Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ Truyện Vũ Cực Thiên Hạ Story Chương 190: Luân Hồi võ ý
9.1/10 từ 19 lượt.
loading...