Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 19: Mộc Dịch thắc mắc
Thiên Vận quốc trọng võ, quân đội còn hơn thế, cách ba năm sẽ cử hành một trận so tài, chọn lựa nhân tài ưu tú đảm nhiệm chức vị quan trọng trong quân, đồng thời có thể kéo dài không khí thượng võ.
Cao thủ tham gia so tài yêu cầu dưới ba mươi tuổi, Luyện Thể tầng ba trở lên, mỗi lần so tài đều có mấy ngàn người tham dự, trải qua nhiều tầng lựa chọn, trải qua ba lượt đấu, cuối cùng cho ra xếp hạng năm mươi.
Hiện giờ là trận đấu cuối cùng vòng ba, người dự thi trải qua nhiều tầng sàng lọc chỉ còn năm mươi người, năm mươi người này sẽ thông qua tỷ thí để xếp hạng cuối cùng,
Đây là một trận chiến cuối cùng, tuyển thủ tham gia chiến đấu đều sẽ tung ra bản lĩnh xuất chúng của mình, thao trường diễn võ sôi trào đầy khí thế.
Tuy nhiên, những trận đấu ban đầu không được cao tầng quân đội quá chú ý, người chiến đấu trên sân hoặc là thực lực cả hai không được tốt lắm, hoặc là chênh lệch quá xa. Thẳng đến trận thứ hai mươi, mọi người mới lên tinh thần, bao gồm cả Tần Tiêu cũng rất để ý kết quả trận đấu này.
Hai bên tuyển thủ, một phía là con của tướng quân, hai mươi chín tuổi, tu vi Luyện Cốt đỉnh phong, mấy năm nay người này chinh chiến liên tục lập chiến công, thực lực rất mạnh, hơn nữa bản thân hắn có hai món bảo khí, một thanh trọng kiếm, một bộ chiến giáp. Thanh trọng kiếm kia còn phụ thêm Minh Văn của Minh Văn đại sư, sức chiến đấu không tầm thường.
Bên còn lại, là một chiến sĩ xuất thân bình dân, tên là Thiết Phong. Thiên phú người này không tính là xuất chúng, nhưng tu luyện khắc khổ làm người ta líu lưỡi, hơn nữa lên chiến trường hung hãn không sợ chết, dám liều mạng chém giết, hiện giờ tích lũy chiếnông còn nhiều hơn cả con của tướng quân kia, bây giờ Thiết Phong cũng là Luyện Cốt đỉnh phong.
Hai người chiến sĩ có tu vi như thế ở tuổi này đã là rất khó có, hơn nữa bọn họ đều trải qua chém giết trên chiến trường, ngày sau khả năng tiến vào Ngưng Mạch kỳ là rất lớn, tuyệt đối là trụ cột trong quân.
Nghe trọng tài tuyên bố tuyển thủ hai bên, một vị tướng quân giáp bạc lộ ra vẻ tươi cười hài lòng, người lên sân đấu chính là con của hắn.
- Ha ha! Lão Lý, lần này đứa nhỏ kia thật là làm ngươi nở mày nở mặt mà!
Tần Tiêu cười ni, vị tướng quân giáp bạc này là bộ hạ cũ của hắn.
- Đại soái chê cười ta, thằng nhóc con này từ nhỏ ngâm trong bồn thuốc, bây giờ lại cũng một cảnh giới với tiểu tử bình dân, thật là không ra gì mà.
Tuy rằng ngoài miệng tướng quân giáp bạc này nói vậy, nhưng vẫn không che giấu được vẻ mặt tươi cười, rõ ràng rất hài lòng với con của hắn.
- Ừ, Thiết Phong này có được thành tích hôm nay quả thật không kém, tuy nhiên hắn rất khó thắng trận chiến hôm nay.
Tần Tiêu nói như vậy, là bởi chênh lệch công pháp và bảo khí giữa hai người.
Con của tướng quân giáp bạc này có hai món bảo khí, hơn nữa trải qua Minh Văn đại sư minh khắc, còn Thiết Phong xuất thân bình dân, căn bản không kiếm được bảo khí.
Loại chiến đấu này thoạt nhìn không công bằng, nhưng mà Thiên Vận quốc luận võ trước giờ như thế, bảo khí được coi như một bộ phận của thực lực, ơ trên trên chiến trường, bởi vì chênh lệch bảo khí mà bị kẻ địch giết chết, ngươi có thể nào đi lý luận nói không công bằng?
Quân đội không có khả năng phân phối co mồi chiến sĩ nắm một món bảo khí, như vậy chiến sĩ sẽ tự mình chuẩn bị bảo khí. Lúc này, gia thế trở thành một bộ phận của thực lực chiến sĩ, hơn nữa là bộ phận rất trọng yếu.
Lúc Thiết Phong lên đài, rút ra chiến đao sau lưng, Tần Tiêu khẽ ồ một tiếng, hắn nói với Mộc Dịch bên cạnh:
- Mộc Dịch tiên sinh, dường như chiến đao trong tay Thiết Phong cũng là bảo khí?
Mộc Dịch vuốt râu bạc trắng, gật đầu nói:
- Quả thật là bảo khí, tuy nhiên là một món phế phẩm.
- Hả, phế phẩm?
Mộc Dịch nói xong, Tần Tiêu cũng phát hiện chiến đao kia thiếu một góc, quả thật là phế phẩm.
Mộc Dịch nói:
- Bảo khí phế phẩm tự nhiên uy lực kém hơn bảo khí đầy đủ nhiều lắm, hơn nữa Thiết Phong chỉ có một món, Lý Kỳ lại có hai. Tu vi hai người tương đương, nhưng Thiết Phong tu luyện công pháp không bằng Lý Kỳ, trận chiến này Thiết Phong vẫn phải thua.
Tần Tiêu nói:
- Tuy rằng là thua, tuy nhiên Thiết Phong này có thể kiếm được một món bảo khí phế phẩm cũng đã không dễ. Nếu trận chiến này hắn chống đỡ được hai mươi chiêu, có thể tuyển nhận vào Quân Võ đường, bồi dưỡng trọng điểm. Hạnh Hiên, con xem kỹ trận chiến này, con cũng sắp tiến vào Luyện Thể tầng năm, tuy rằng con tu luyện pháp quyết Luyện Thể cho nữ nhân, nhưng vạn pháp tương đồng, xem kỹ bọn họ chiến đấu, sẽ có ích cho con.
Một câu cuối cùng của Tần Tiêu là nói với Tần Hạnh Hiên, Tần Hạnh Hiên ngoan ngoãn gật đầu:
- Vâng, gia gia.
Theo hiệu lệnh của trọng tài, chiến đấu liền bắt đầu. Chiến sĩ Lý Kỳ kia vừa lên liền triển khai công kích mãnh liệt, muốn nhanh chóng kết thúc chiến đấu, dù sao hắn chiếm ưu thế công pháp bảo khí, nếu không thể sớm nắm được chiến thắng thì thật là không nói nổi.
Hắn sử dụng Ngũ Nhạc trọng kiếm, tuyệt học gia truyền của Lý gia, loại kiếm phát này xuất kiếm như núi đổ, khí thế vô cùng to lớn, tu vi kém thì trực tiếp bị khí thế đè ngã. Dù là tu vi không tệ, gặp phải công kích như dời núi lấp biển cũng khó mà chống đỡ được, bị công kích nặng nề đè bẹp.
Lý Kỳ vung trọng kiếm, trên vùng trời Diễn Võ trường kéo lên gió bão, thanh bảo khí trong tay hắn nặng tới năm trăm hai mươi cân, dùng để thi triển Ngũ Nhạc trọng kiếm quả thật là trời đất một đôi. Nếu phẩm chất vũ khí của đối phương không đủ, chỉ cần đụng một lần là vũ khí sẽ trực tiếp đứt gãy!
Thiết Phong nhìn Lý Kỳ bổ một kiếm, sắc mặt ngưng trọng chưa từng có. Hắn đương nhiên biết chiêu của Lý Kỳ lợi hại, hắn trầm eo xuống, chân đứng trung bình tấn, hai tay cầm chiến đao sứt mẻ, chân nguyên toàn thân như nước lũ truyền vào trong chiến đao!
Đối mặt với trọng kiếm của Lý Kỳ, hắn phải toàn lực nghênh đón!
Nhưng chân nguyên vừa truyền vào chiến đao, trong lòng Thiết Phong chợt sửng sốt. Hả? Chân nguyên lưu động hình như... Thông thoáng hơn trước nhiều lắm!
Lý Kỳ có được thanh chiến đao này đã mấy tháng, trước đó hắn rót chân nguyên vào, cảm giác như đổ nước vào trong mương máng tắc nghẽn. Chiến đao chỉ có thể hấp thu rất ít chân nguyên, thậm chí sẽ lãng phí mất rất nhiều. Còn lần này, chiến đao giống một cái lốc xoáy, có bao nhiêu chân nguyên liền hút lấy bấy nhiêu, hấp thu rất thông thoáng, hơn nữa không có cảm giác ngừng trệ!
Sao lại thế này?
Thiết Phong đã không kịp suy nghĩ, trọng kiếm của Lý Kỳ đã đến trước mắt, hắn quát lớn một tiếng, chém ra một đao!
Hắn dùng võ kỹ Thiên Quân Sát nhân giai hạ phẩm thường dùng trong quân đội, chống lại võ kỹ Ngũ Nhạc trọng kiếm nhân giai thượng phẩm gia truyền của Lý Kỳ, đao kiếm giao nhau, chỉ nghe một tiếng nổ “ầm”, chân nguyên va chạm bùng nổ sóng xung kích. Đá lót nền lôi đài nháy mắt vỡ nát, Lý Kỳ văng ngược ra ba bốn trượng, còn Thiết Phong cũng lui lại mười mấy bước!
Lực lượng ngang nhau!
Thiết Phong há mồm thở dốc, nhìn trọng đao trong tay, vẻ mặt tràn ngập khó tin. Trước đó hắn chưa bao giờ giao thủ với Lý Kỳ, chỉ là nghe nói qua đại danh của Lý Kỳ. Một chiêu vừa nãy, hắn mới hiểu được sự đáng sợ của Lý Kỳ, nếu là trước kia, rất có thể hắn sẽ bị chút thương nhẹ, nhưng mà vừa nãy, mình lại thần kỳ đỡ được một kiếm đó!
Hắn biết rõ, đây không phải thực lực của mình nâng cao, mà là chiến đao này đột nhiên xảy ra biến dị nào đó... Chẳng lẽ là Minh Văn phù ngày hôm qua?
Thiết Phong hoàn toàn không biết gì về Minh Văn thuật, chỉ biết là nó có thể tăng cường uy lực của bảo khí. Theo Thiết Phong thấy, có lẽ chỉ là gia tăng trình độ sắc bén của đao kiếm, ngày hôm qua sau khi hắn Minh Văn chém mấy đao lên cây đại thụ, cũng không cảm thấy sắc bén bao nhiêu, vốn trong lòng còn thất vọng, hắn chưa từng nghĩ tới Minh Văn thuật này có thể cải thiện chiến đao sử dụng chân nguyên của hắn!
Không phải đó chỉ là Minh Văn phù cấp học đồ thôi sao? Sao mà lợi hại tới vậy? Tuy rằng Thiết Phong không hiểu giá cả Minh Văn phù, nhưng trong lòng tuyệt đối hiểu được, hiệu quả mạnh mẽ như thế, tuyệt đối không thể chỉ dùng một trăm lượng vàng là mua được!
Một là va chạm vừa nãy, Lý Kỳ cũng không dễ chịu gì, hắn rất kinh ngạc đối phương có thể ngăn cản được một đòn mạnh mẽ của mình, hơn nữa còn không rơi xuống thế yếu, đối thủ này thật đáng sợ!
- Khá lắm!
Tần Tiêu không chút keo kiệt khen ngợi.
- Dùng bảo khí sứt mẻ và công pháp bình thường đỡ được Ngũ Nhạc trọng kiếm của Lý Kỳ, Thiết Phong này thật là khá. Mộc Dịch tiên sinh, ngài cảm thấy sao?
Mộc Dịch vuốt râu bạc, nhíu mày lại. Tuy rằng nói thực lực lão không kém gì Tần Tiêu, nhưng lão là Minh Văn sư, hiểu biết về bảo khí vượt xa Tần Tiêu. Trong nháy mắt va chạm vừa rồi, lão thấy rõ bảo khí sứt mẻ trong tay Thiết Phong tuyệt đối không thể kém hơn trọng kiếm trong tay Lý Kỳ, là bởi vì rót vào chân nguyên phát ra hào quang khiến lòng người kinh sợ!
Tại sao lại thế được? Nhìn đẳng cấp bảo khí phế phẩm kia dường như không cao, chẳng lẽ là Minh Văn thuật?
Vũ Cực Thiên Hạ
Cao thủ tham gia so tài yêu cầu dưới ba mươi tuổi, Luyện Thể tầng ba trở lên, mỗi lần so tài đều có mấy ngàn người tham dự, trải qua nhiều tầng lựa chọn, trải qua ba lượt đấu, cuối cùng cho ra xếp hạng năm mươi.
Hiện giờ là trận đấu cuối cùng vòng ba, người dự thi trải qua nhiều tầng sàng lọc chỉ còn năm mươi người, năm mươi người này sẽ thông qua tỷ thí để xếp hạng cuối cùng,
Đây là một trận chiến cuối cùng, tuyển thủ tham gia chiến đấu đều sẽ tung ra bản lĩnh xuất chúng của mình, thao trường diễn võ sôi trào đầy khí thế.
Tuy nhiên, những trận đấu ban đầu không được cao tầng quân đội quá chú ý, người chiến đấu trên sân hoặc là thực lực cả hai không được tốt lắm, hoặc là chênh lệch quá xa. Thẳng đến trận thứ hai mươi, mọi người mới lên tinh thần, bao gồm cả Tần Tiêu cũng rất để ý kết quả trận đấu này.
Hai bên tuyển thủ, một phía là con của tướng quân, hai mươi chín tuổi, tu vi Luyện Cốt đỉnh phong, mấy năm nay người này chinh chiến liên tục lập chiến công, thực lực rất mạnh, hơn nữa bản thân hắn có hai món bảo khí, một thanh trọng kiếm, một bộ chiến giáp. Thanh trọng kiếm kia còn phụ thêm Minh Văn của Minh Văn đại sư, sức chiến đấu không tầm thường.
Bên còn lại, là một chiến sĩ xuất thân bình dân, tên là Thiết Phong. Thiên phú người này không tính là xuất chúng, nhưng tu luyện khắc khổ làm người ta líu lưỡi, hơn nữa lên chiến trường hung hãn không sợ chết, dám liều mạng chém giết, hiện giờ tích lũy chiếnông còn nhiều hơn cả con của tướng quân kia, bây giờ Thiết Phong cũng là Luyện Cốt đỉnh phong.
Hai người chiến sĩ có tu vi như thế ở tuổi này đã là rất khó có, hơn nữa bọn họ đều trải qua chém giết trên chiến trường, ngày sau khả năng tiến vào Ngưng Mạch kỳ là rất lớn, tuyệt đối là trụ cột trong quân.
Nghe trọng tài tuyên bố tuyển thủ hai bên, một vị tướng quân giáp bạc lộ ra vẻ tươi cười hài lòng, người lên sân đấu chính là con của hắn.
- Ha ha! Lão Lý, lần này đứa nhỏ kia thật là làm ngươi nở mày nở mặt mà!
Tần Tiêu cười ni, vị tướng quân giáp bạc này là bộ hạ cũ của hắn.
- Đại soái chê cười ta, thằng nhóc con này từ nhỏ ngâm trong bồn thuốc, bây giờ lại cũng một cảnh giới với tiểu tử bình dân, thật là không ra gì mà.
Tuy rằng ngoài miệng tướng quân giáp bạc này nói vậy, nhưng vẫn không che giấu được vẻ mặt tươi cười, rõ ràng rất hài lòng với con của hắn.
- Ừ, Thiết Phong này có được thành tích hôm nay quả thật không kém, tuy nhiên hắn rất khó thắng trận chiến hôm nay.
Tần Tiêu nói như vậy, là bởi chênh lệch công pháp và bảo khí giữa hai người.
Con của tướng quân giáp bạc này có hai món bảo khí, hơn nữa trải qua Minh Văn đại sư minh khắc, còn Thiết Phong xuất thân bình dân, căn bản không kiếm được bảo khí.
Loại chiến đấu này thoạt nhìn không công bằng, nhưng mà Thiên Vận quốc luận võ trước giờ như thế, bảo khí được coi như một bộ phận của thực lực, ơ trên trên chiến trường, bởi vì chênh lệch bảo khí mà bị kẻ địch giết chết, ngươi có thể nào đi lý luận nói không công bằng?
Quân đội không có khả năng phân phối co mồi chiến sĩ nắm một món bảo khí, như vậy chiến sĩ sẽ tự mình chuẩn bị bảo khí. Lúc này, gia thế trở thành một bộ phận của thực lực chiến sĩ, hơn nữa là bộ phận rất trọng yếu.
Lúc Thiết Phong lên đài, rút ra chiến đao sau lưng, Tần Tiêu khẽ ồ một tiếng, hắn nói với Mộc Dịch bên cạnh:
- Mộc Dịch tiên sinh, dường như chiến đao trong tay Thiết Phong cũng là bảo khí?
Mộc Dịch vuốt râu bạc trắng, gật đầu nói:
- Quả thật là bảo khí, tuy nhiên là một món phế phẩm.
- Hả, phế phẩm?
Mộc Dịch nói xong, Tần Tiêu cũng phát hiện chiến đao kia thiếu một góc, quả thật là phế phẩm.
Mộc Dịch nói:
- Bảo khí phế phẩm tự nhiên uy lực kém hơn bảo khí đầy đủ nhiều lắm, hơn nữa Thiết Phong chỉ có một món, Lý Kỳ lại có hai. Tu vi hai người tương đương, nhưng Thiết Phong tu luyện công pháp không bằng Lý Kỳ, trận chiến này Thiết Phong vẫn phải thua.
Tần Tiêu nói:
- Tuy rằng là thua, tuy nhiên Thiết Phong này có thể kiếm được một món bảo khí phế phẩm cũng đã không dễ. Nếu trận chiến này hắn chống đỡ được hai mươi chiêu, có thể tuyển nhận vào Quân Võ đường, bồi dưỡng trọng điểm. Hạnh Hiên, con xem kỹ trận chiến này, con cũng sắp tiến vào Luyện Thể tầng năm, tuy rằng con tu luyện pháp quyết Luyện Thể cho nữ nhân, nhưng vạn pháp tương đồng, xem kỹ bọn họ chiến đấu, sẽ có ích cho con.
Một câu cuối cùng của Tần Tiêu là nói với Tần Hạnh Hiên, Tần Hạnh Hiên ngoan ngoãn gật đầu:
- Vâng, gia gia.
Theo hiệu lệnh của trọng tài, chiến đấu liền bắt đầu. Chiến sĩ Lý Kỳ kia vừa lên liền triển khai công kích mãnh liệt, muốn nhanh chóng kết thúc chiến đấu, dù sao hắn chiếm ưu thế công pháp bảo khí, nếu không thể sớm nắm được chiến thắng thì thật là không nói nổi.
Hắn sử dụng Ngũ Nhạc trọng kiếm, tuyệt học gia truyền của Lý gia, loại kiếm phát này xuất kiếm như núi đổ, khí thế vô cùng to lớn, tu vi kém thì trực tiếp bị khí thế đè ngã. Dù là tu vi không tệ, gặp phải công kích như dời núi lấp biển cũng khó mà chống đỡ được, bị công kích nặng nề đè bẹp.
Lý Kỳ vung trọng kiếm, trên vùng trời Diễn Võ trường kéo lên gió bão, thanh bảo khí trong tay hắn nặng tới năm trăm hai mươi cân, dùng để thi triển Ngũ Nhạc trọng kiếm quả thật là trời đất một đôi. Nếu phẩm chất vũ khí của đối phương không đủ, chỉ cần đụng một lần là vũ khí sẽ trực tiếp đứt gãy!
Thiết Phong nhìn Lý Kỳ bổ một kiếm, sắc mặt ngưng trọng chưa từng có. Hắn đương nhiên biết chiêu của Lý Kỳ lợi hại, hắn trầm eo xuống, chân đứng trung bình tấn, hai tay cầm chiến đao sứt mẻ, chân nguyên toàn thân như nước lũ truyền vào trong chiến đao!
Đối mặt với trọng kiếm của Lý Kỳ, hắn phải toàn lực nghênh đón!
Nhưng chân nguyên vừa truyền vào chiến đao, trong lòng Thiết Phong chợt sửng sốt. Hả? Chân nguyên lưu động hình như... Thông thoáng hơn trước nhiều lắm!
Lý Kỳ có được thanh chiến đao này đã mấy tháng, trước đó hắn rót chân nguyên vào, cảm giác như đổ nước vào trong mương máng tắc nghẽn. Chiến đao chỉ có thể hấp thu rất ít chân nguyên, thậm chí sẽ lãng phí mất rất nhiều. Còn lần này, chiến đao giống một cái lốc xoáy, có bao nhiêu chân nguyên liền hút lấy bấy nhiêu, hấp thu rất thông thoáng, hơn nữa không có cảm giác ngừng trệ!
Sao lại thế này?
Thiết Phong đã không kịp suy nghĩ, trọng kiếm của Lý Kỳ đã đến trước mắt, hắn quát lớn một tiếng, chém ra một đao!
Hắn dùng võ kỹ Thiên Quân Sát nhân giai hạ phẩm thường dùng trong quân đội, chống lại võ kỹ Ngũ Nhạc trọng kiếm nhân giai thượng phẩm gia truyền của Lý Kỳ, đao kiếm giao nhau, chỉ nghe một tiếng nổ “ầm”, chân nguyên va chạm bùng nổ sóng xung kích. Đá lót nền lôi đài nháy mắt vỡ nát, Lý Kỳ văng ngược ra ba bốn trượng, còn Thiết Phong cũng lui lại mười mấy bước!
Lực lượng ngang nhau!
Thiết Phong há mồm thở dốc, nhìn trọng đao trong tay, vẻ mặt tràn ngập khó tin. Trước đó hắn chưa bao giờ giao thủ với Lý Kỳ, chỉ là nghe nói qua đại danh của Lý Kỳ. Một chiêu vừa nãy, hắn mới hiểu được sự đáng sợ của Lý Kỳ, nếu là trước kia, rất có thể hắn sẽ bị chút thương nhẹ, nhưng mà vừa nãy, mình lại thần kỳ đỡ được một kiếm đó!
Hắn biết rõ, đây không phải thực lực của mình nâng cao, mà là chiến đao này đột nhiên xảy ra biến dị nào đó... Chẳng lẽ là Minh Văn phù ngày hôm qua?
Thiết Phong hoàn toàn không biết gì về Minh Văn thuật, chỉ biết là nó có thể tăng cường uy lực của bảo khí. Theo Thiết Phong thấy, có lẽ chỉ là gia tăng trình độ sắc bén của đao kiếm, ngày hôm qua sau khi hắn Minh Văn chém mấy đao lên cây đại thụ, cũng không cảm thấy sắc bén bao nhiêu, vốn trong lòng còn thất vọng, hắn chưa từng nghĩ tới Minh Văn thuật này có thể cải thiện chiến đao sử dụng chân nguyên của hắn!
Không phải đó chỉ là Minh Văn phù cấp học đồ thôi sao? Sao mà lợi hại tới vậy? Tuy rằng Thiết Phong không hiểu giá cả Minh Văn phù, nhưng trong lòng tuyệt đối hiểu được, hiệu quả mạnh mẽ như thế, tuyệt đối không thể chỉ dùng một trăm lượng vàng là mua được!
Một là va chạm vừa nãy, Lý Kỳ cũng không dễ chịu gì, hắn rất kinh ngạc đối phương có thể ngăn cản được một đòn mạnh mẽ của mình, hơn nữa còn không rơi xuống thế yếu, đối thủ này thật đáng sợ!
- Khá lắm!
Tần Tiêu không chút keo kiệt khen ngợi.
- Dùng bảo khí sứt mẻ và công pháp bình thường đỡ được Ngũ Nhạc trọng kiếm của Lý Kỳ, Thiết Phong này thật là khá. Mộc Dịch tiên sinh, ngài cảm thấy sao?
Mộc Dịch vuốt râu bạc, nhíu mày lại. Tuy rằng nói thực lực lão không kém gì Tần Tiêu, nhưng lão là Minh Văn sư, hiểu biết về bảo khí vượt xa Tần Tiêu. Trong nháy mắt va chạm vừa rồi, lão thấy rõ bảo khí sứt mẻ trong tay Thiết Phong tuyệt đối không thể kém hơn trọng kiếm trong tay Lý Kỳ, là bởi vì rót vào chân nguyên phát ra hào quang khiến lòng người kinh sợ!
Tại sao lại thế được? Nhìn đẳng cấp bảo khí phế phẩm kia dường như không cao, chẳng lẽ là Minh Văn thuật?
Vũ Cực Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ
Story
Chương 19: Mộc Dịch thắc mắc
9.1/10 từ 19 lượt.