Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 1839: Trở về
Chương 1839: Trở về.
Gần trăm năm nay, Cửu Đỉnh Thần Quốc thực lực tăng nhiều, đã xem phạm vi bên ngoài của đầm lầy hắc ám trở thành sân thí luyện đệ tử hoàng tộc.
Nhưng mà sâu trong đầm lầy cùng Lôi Vực trên cao vẫn cấm có người thí luyện đi vào. Đơn giản không người nào dám đặt chân tới.
- Lôi Vực, hôm nay mục tiêu chúng ta là chờ ở bên ngoài Lôi Vực thêm mấy ngày, nếu là có thể bắt mấy địa giai lôi linh, tuyệt đối sẽ khiến phụ hoàng lau mắt mà nhìn.
Thanh niên tuấn lãng sắc mặt hưng phấn, đứng trên hoàng kim chiến xa, nhìn qua lôi quang lóe lên sâu trong Lôi Vực, giọng nói tự tin.
Tuy Lôi Vực hung hiểm vô cùng. Nhưng cũng là nơi có cơ duyên, nếu có tư cách lưu lạc Lôi Vực một phen, nhất định có thể rèn luyện võ đạo, rèn luyện bản thân.
Càng nghe nói bên trong có vô thượng thần tàng tồn tại, làm cho người ta hướng về.
- Ca ca, cũng phải cẩn thận. Lần trước thập tam đệ cùng thất đệ, đều có hộ pháp Thần Hải cảnh bảo hộ, xâm nhập vào trong đó cũng bị lôi đình đánh trọng thương, chúng ta mạo muội đi vào, chỉ sợ sẽ hung hiểm...
Thiếu nữ xinh đẹp không có lạc quan như vậy. Trong lời nói có lơ lắng mơ hồ.
- Công chúa nói đúng. Lôi Vực này có đại hung hiểm, tiến vào trong đó phải cẩn thận nhiều hơn. Cho dù là Thần Hoàng đích thân đến cũng không dám tiến vào quá sâu... Chỗ sâu nhất trong Lôi Vực chính là cấm địa tuyệt đối, không người nào có thể đi vào...
Giọng nói trung khí mười phần từ phía sau hoàng kim chiến xa truyền tới.
Nói chuyện là một trung niên nửa bước Thần Hải cảnh.
Vương tử trẻ tuổi nghe vậy nhưng trong lòng không cho là đúng. Hắn đương nhiên biết rõ Lôi Vực hung hiểm, nhưng nếu như không làm ra chút thành tích, làm sao dừng chân trong nhiều hoàng tử của Cửu Đỉnh Thần Quốc?
Ý niệm trong đầu còn đang đảo loạn, trong lúc này ánh mắt hoàng tử nhìn vào hư không vô tận sâu trong Lôi Vực, nhìn qua một nơi có sương mù bao phủ, mơ hồ có thể nhìn thấy ngọn núi cao.
Nơi đó lôi đình xuyên qua thiên địa, giống như ngân hà hàng lâm, có phù văn bay lên lập lòe, mang theo khí thế bàng bạc không ai có thể chống cự. Oanh một tiếng vang thật lớn, nổ vang trên không trung Lôi Vực.
Giữa lôi đình lóng lánh, công chúa trẻ tuổi lúc này che miệng lại, ngơ ngác chỉ vào hướng lôi đình, kinh hô:
- Cái kia... Giữa lôi đình kia giống như có người tồn tại.
Hộ pháp nửa bước Thần Hải lập tức nhìn qua, ánh mắt sắc bén hơn chim ưng thình lình nhìn thấy ở giữa lôi quang vô tận, lờ mờ có mấy người xuất hiện...
- Xảy ra chuyện gì, đó là sâu trong Lôi Vực hơn mười dặm rồi, chẳng lẽ có cường giả Thần Hải trung hậu kỳ hàng lâm?
Vị trí Lôi Vực hơn mười dặm có lôi đình hủy diệt mạnh mẽ, đã đầy đủ tạo thành đả kích mang tính hủy diệt cho võ giả. Trong cường giả của Thiên Diễn đại lục, cũng chỉ có cường giả Thần Hải trung hậu kỳ mới dám tùy ý xâm nhập vào trong đó.
Ngay vào lúc này lôi đình đánh xuống đỉnh núi, giống như tảng đá lớn ném vào trong nước -- oanh, Lôi Vực lúc này càng bạo động hơn trước.
Vô số mây đen và lôi đình đáng sợ hiện ra giữa Lôi Vực, một đạo lôi đình xông lên giữa bầu trời.
Càng có từng đạo lôi điện như cự mãng từ nơi sâu nhất trong Lôi Vực chui ra, mang theo khí thế hủy diệt từ bốn phương tám hướng quét qua.
Lúc này hư không bị xé rách.
- Hỏng bét!
Hộ pháp nửa bước Thần Hải cảnh trong lòng đầy khẩn trương, lôi đình ở tít bên ngoài Lôi Vực đã đầy đủ khủng bố rồi, nhưng là lôi đình ở vị trí hơn mười dặm càng khủng khiếp.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn một chưởng đập vào hoàng kim chiến xa. Chỉ thấy phù văn trên chiến xa lập loè, rõ ràng tạo thành lực lượng màu vàng mờ mịt, trong thời gian ngắn ngưng tụ thành tấm chắn hoàng kim cao như núi.
Oanh, tấm chắn khởi động thì lôi đình như biển cả kéo không dứt đánh thẳng vào tấm chắn hoàng kim.
Sau lưng hộ pháp nửa bước Thần Hải xuất hiện hư ảnh cự nhân, chống đỡ tấm chắn.
Đồng thời sâu trong ánh mắt thình lình nhìn thấy sâu nhất trong Lôi Vực, bóng người hiện ra rõ ràng trên đỉnh núi.
Nhìn thấy gương mặt người xuất hiện trên đỉnh núi đó, hắn tỏ vẻ sợ hãi, trong nội tâm đột nhiên nhớ lại thiếu niên chí tôn đột nhiên biến mất trăm năm trước.
Năm đó hộ pháp này vẫn còn là Mệnh Vẫn lục trọng, hắn từng ở Vũ Đạo Trà Hội nhìn thấy người này, lúc ấy hắn bị rất nhiều Thần Hải đại năng vây quanh, là những đại nhân vật phong vân một cõi ở Thiên Diễn đại lục, bọn họ kính sợ thiếu niên chí tôn này, tràng cảnh như thế hắn không bao giờ quên.
- Như thế nào... Chẳng lẽ người nọ... Trở về?
Trung niên nửa bước Thần Hải tâm thần run rẩy, hắn đứng bất động tại chỗ, ở bên cạnh hắn hoàng tử trẻ tuổi cùng công chúa rất ít khi nhìn thấy hắn thất thố như vậy.
Bọn họ kỳ quái, trong miệng hắn nói ‘ người nọ ’ là ai?
Mà thời điểm này thân ảnh kia biến mất trong tia chớp, trung niên hộ pháp sững sờ rất lâu mới hồi phục tinh thần lại, hắn vội vội vàng vàng từ trong tu di giới xuất ra một tấm thần văn phù, nhen nhóm xong thì ném đi.
Sự kiện trọng đại như thế, hắn đương nhiên muốn báo cáo nhanh cho Cửu Đỉnh Thần Hoàng.
...
Lâm Minh lẳng lặng đi vào trong Lôi Vực, mặc cho lôi đình màu xích kim đánh lên người mình, lôi điện kim sắc bao quanh người hắn, tràng cảnh như thế khiến hắn cảm khái.
Từng chuyện cũ không ngừng xuất hiện trong đầu
Nơi này là cố hương của hắn, nơi này từng có địch nhân đánh lén, có được kỳ duyên, đầm lầy hắc ám tám nghìn dặm, thời điểm hắn bị Tu La thần Quốc bức bách, đã từng vài lần đi vào đây, vào sinh ra tử, về sau càng ở Kỳ Tích Thần Điện đối chiến Dương Vân, suýt nữa vẫn lạc.
Từng tràng cảnh hiện ra trong lòng, nhớ lại giống như ngày hôm qua.
Gương mặt mỹ lệ của Tiểu Ma Tiên mang theo vài phần hiếu kỳ.
- Lâm ca, đây là Thiên Diễn đại lục ngươi ở lúc trước sao? Nhưng mà chỉ là một tiểu thế giới hạ giới của Thần Vực, không ngờ có nơi thần kỳ như thế. Ta có thể cảm giác được sâu trong Lôi Vực này có linh vật cường đại tồn tại.
Giữa biển lôi điện của Lôi Vực quấy nhiễu, từng lôi đình tràng kiện như thủy triều đáng xuống, không ngớt không dứt.
Mỗi một đạo lôi đình mang theo phù văn chớp động, vô cùng quỷ dị.
Nhưng mà đánh lên người Tiểu Ma Tiên cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Nhưng mà chúng bị niết bàn chi hỏa của Tiểu Ma Tiên không ngừng cắn nuốt.
- Tiên nhi tỷ tỷ cảm giác nhạy cảm thật, quá lợi hại.
Bên cạnh Tiểu Ma Tiên, Lâm Hiểu Cáp cười nói hì hì, sau lần chúc mừng mấy ngày trước, Tiểu Ma Tiên cùng Mục Thiên Vũ, Tần Hạnh Hiên, Lâm Hiểu Cáp đều quen thuộc lẫn nhau
Ngay từ đầu Tần Hạnh Hiên cùng Mục Thiên Vũ cùng Tiểu Ma Tiên ở chung có chút câu nệ, dù sao Tiểu Ma Tiên thân phận đặc thù, lại là kẻ đến sau, cho nên có cảm giác xấu hổ, nhưng mà về sau Mục Thiên Vũ cùng Tần Hạnh Hiên biết rõ Tiểu Ma Tiên cùng Lâm Minh trải qua ở Uổng Tử Cốc, lại biết bọn họ trong mộ Bạch Khởi bị Thiên Minh Tử bức vào đường cùng, vạn bất đắc dĩ cho nên Tiểu Ma Tiên ý đồ xả thân thành tựu Lâm Minh, cuối cùng trời đưa đất đẩy làm sao, đủ loại trùng hợp mới thúc đẩy Lâm Minh đột phá Đạo Cung Cửu Tinh, cuối cùng tuyệt địa phản kích, đánh chết Thiên Minh Tử.
Vũ Cực Thiên Hạ
Gần trăm năm nay, Cửu Đỉnh Thần Quốc thực lực tăng nhiều, đã xem phạm vi bên ngoài của đầm lầy hắc ám trở thành sân thí luyện đệ tử hoàng tộc.
Nhưng mà sâu trong đầm lầy cùng Lôi Vực trên cao vẫn cấm có người thí luyện đi vào. Đơn giản không người nào dám đặt chân tới.
- Lôi Vực, hôm nay mục tiêu chúng ta là chờ ở bên ngoài Lôi Vực thêm mấy ngày, nếu là có thể bắt mấy địa giai lôi linh, tuyệt đối sẽ khiến phụ hoàng lau mắt mà nhìn.
Thanh niên tuấn lãng sắc mặt hưng phấn, đứng trên hoàng kim chiến xa, nhìn qua lôi quang lóe lên sâu trong Lôi Vực, giọng nói tự tin.
Tuy Lôi Vực hung hiểm vô cùng. Nhưng cũng là nơi có cơ duyên, nếu có tư cách lưu lạc Lôi Vực một phen, nhất định có thể rèn luyện võ đạo, rèn luyện bản thân.
Càng nghe nói bên trong có vô thượng thần tàng tồn tại, làm cho người ta hướng về.
- Ca ca, cũng phải cẩn thận. Lần trước thập tam đệ cùng thất đệ, đều có hộ pháp Thần Hải cảnh bảo hộ, xâm nhập vào trong đó cũng bị lôi đình đánh trọng thương, chúng ta mạo muội đi vào, chỉ sợ sẽ hung hiểm...
Thiếu nữ xinh đẹp không có lạc quan như vậy. Trong lời nói có lơ lắng mơ hồ.
- Công chúa nói đúng. Lôi Vực này có đại hung hiểm, tiến vào trong đó phải cẩn thận nhiều hơn. Cho dù là Thần Hoàng đích thân đến cũng không dám tiến vào quá sâu... Chỗ sâu nhất trong Lôi Vực chính là cấm địa tuyệt đối, không người nào có thể đi vào...
Giọng nói trung khí mười phần từ phía sau hoàng kim chiến xa truyền tới.
Nói chuyện là một trung niên nửa bước Thần Hải cảnh.
Vương tử trẻ tuổi nghe vậy nhưng trong lòng không cho là đúng. Hắn đương nhiên biết rõ Lôi Vực hung hiểm, nhưng nếu như không làm ra chút thành tích, làm sao dừng chân trong nhiều hoàng tử của Cửu Đỉnh Thần Quốc?
Ý niệm trong đầu còn đang đảo loạn, trong lúc này ánh mắt hoàng tử nhìn vào hư không vô tận sâu trong Lôi Vực, nhìn qua một nơi có sương mù bao phủ, mơ hồ có thể nhìn thấy ngọn núi cao.
Nơi đó lôi đình xuyên qua thiên địa, giống như ngân hà hàng lâm, có phù văn bay lên lập lòe, mang theo khí thế bàng bạc không ai có thể chống cự. Oanh một tiếng vang thật lớn, nổ vang trên không trung Lôi Vực.
Giữa lôi đình lóng lánh, công chúa trẻ tuổi lúc này che miệng lại, ngơ ngác chỉ vào hướng lôi đình, kinh hô:
- Cái kia... Giữa lôi đình kia giống như có người tồn tại.
Hộ pháp nửa bước Thần Hải lập tức nhìn qua, ánh mắt sắc bén hơn chim ưng thình lình nhìn thấy ở giữa lôi quang vô tận, lờ mờ có mấy người xuất hiện...
- Xảy ra chuyện gì, đó là sâu trong Lôi Vực hơn mười dặm rồi, chẳng lẽ có cường giả Thần Hải trung hậu kỳ hàng lâm?
Vị trí Lôi Vực hơn mười dặm có lôi đình hủy diệt mạnh mẽ, đã đầy đủ tạo thành đả kích mang tính hủy diệt cho võ giả. Trong cường giả của Thiên Diễn đại lục, cũng chỉ có cường giả Thần Hải trung hậu kỳ mới dám tùy ý xâm nhập vào trong đó.
Ngay vào lúc này lôi đình đánh xuống đỉnh núi, giống như tảng đá lớn ném vào trong nước -- oanh, Lôi Vực lúc này càng bạo động hơn trước.
Vô số mây đen và lôi đình đáng sợ hiện ra giữa Lôi Vực, một đạo lôi đình xông lên giữa bầu trời.
Càng có từng đạo lôi điện như cự mãng từ nơi sâu nhất trong Lôi Vực chui ra, mang theo khí thế hủy diệt từ bốn phương tám hướng quét qua.
Lúc này hư không bị xé rách.
- Hỏng bét!
Hộ pháp nửa bước Thần Hải cảnh trong lòng đầy khẩn trương, lôi đình ở tít bên ngoài Lôi Vực đã đầy đủ khủng bố rồi, nhưng là lôi đình ở vị trí hơn mười dặm càng khủng khiếp.
Không kịp nghĩ nhiều, hắn một chưởng đập vào hoàng kim chiến xa. Chỉ thấy phù văn trên chiến xa lập loè, rõ ràng tạo thành lực lượng màu vàng mờ mịt, trong thời gian ngắn ngưng tụ thành tấm chắn hoàng kim cao như núi.
Oanh, tấm chắn khởi động thì lôi đình như biển cả kéo không dứt đánh thẳng vào tấm chắn hoàng kim.
Sau lưng hộ pháp nửa bước Thần Hải xuất hiện hư ảnh cự nhân, chống đỡ tấm chắn.
Đồng thời sâu trong ánh mắt thình lình nhìn thấy sâu nhất trong Lôi Vực, bóng người hiện ra rõ ràng trên đỉnh núi.
Nhìn thấy gương mặt người xuất hiện trên đỉnh núi đó, hắn tỏ vẻ sợ hãi, trong nội tâm đột nhiên nhớ lại thiếu niên chí tôn đột nhiên biến mất trăm năm trước.
Năm đó hộ pháp này vẫn còn là Mệnh Vẫn lục trọng, hắn từng ở Vũ Đạo Trà Hội nhìn thấy người này, lúc ấy hắn bị rất nhiều Thần Hải đại năng vây quanh, là những đại nhân vật phong vân một cõi ở Thiên Diễn đại lục, bọn họ kính sợ thiếu niên chí tôn này, tràng cảnh như thế hắn không bao giờ quên.
- Như thế nào... Chẳng lẽ người nọ... Trở về?
Trung niên nửa bước Thần Hải tâm thần run rẩy, hắn đứng bất động tại chỗ, ở bên cạnh hắn hoàng tử trẻ tuổi cùng công chúa rất ít khi nhìn thấy hắn thất thố như vậy.
Bọn họ kỳ quái, trong miệng hắn nói ‘ người nọ ’ là ai?
Mà thời điểm này thân ảnh kia biến mất trong tia chớp, trung niên hộ pháp sững sờ rất lâu mới hồi phục tinh thần lại, hắn vội vội vàng vàng từ trong tu di giới xuất ra một tấm thần văn phù, nhen nhóm xong thì ném đi.
Sự kiện trọng đại như thế, hắn đương nhiên muốn báo cáo nhanh cho Cửu Đỉnh Thần Hoàng.
...
Lâm Minh lẳng lặng đi vào trong Lôi Vực, mặc cho lôi đình màu xích kim đánh lên người mình, lôi điện kim sắc bao quanh người hắn, tràng cảnh như thế khiến hắn cảm khái.
Từng chuyện cũ không ngừng xuất hiện trong đầu
Nơi này là cố hương của hắn, nơi này từng có địch nhân đánh lén, có được kỳ duyên, đầm lầy hắc ám tám nghìn dặm, thời điểm hắn bị Tu La thần Quốc bức bách, đã từng vài lần đi vào đây, vào sinh ra tử, về sau càng ở Kỳ Tích Thần Điện đối chiến Dương Vân, suýt nữa vẫn lạc.
Từng tràng cảnh hiện ra trong lòng, nhớ lại giống như ngày hôm qua.
Gương mặt mỹ lệ của Tiểu Ma Tiên mang theo vài phần hiếu kỳ.
- Lâm ca, đây là Thiên Diễn đại lục ngươi ở lúc trước sao? Nhưng mà chỉ là một tiểu thế giới hạ giới của Thần Vực, không ngờ có nơi thần kỳ như thế. Ta có thể cảm giác được sâu trong Lôi Vực này có linh vật cường đại tồn tại.
Giữa biển lôi điện của Lôi Vực quấy nhiễu, từng lôi đình tràng kiện như thủy triều đáng xuống, không ngớt không dứt.
Mỗi một đạo lôi đình mang theo phù văn chớp động, vô cùng quỷ dị.
Nhưng mà đánh lên người Tiểu Ma Tiên cũng không có bao nhiêu tác dụng.
Nhưng mà chúng bị niết bàn chi hỏa của Tiểu Ma Tiên không ngừng cắn nuốt.
- Tiên nhi tỷ tỷ cảm giác nhạy cảm thật, quá lợi hại.
Bên cạnh Tiểu Ma Tiên, Lâm Hiểu Cáp cười nói hì hì, sau lần chúc mừng mấy ngày trước, Tiểu Ma Tiên cùng Mục Thiên Vũ, Tần Hạnh Hiên, Lâm Hiểu Cáp đều quen thuộc lẫn nhau
Ngay từ đầu Tần Hạnh Hiên cùng Mục Thiên Vũ cùng Tiểu Ma Tiên ở chung có chút câu nệ, dù sao Tiểu Ma Tiên thân phận đặc thù, lại là kẻ đến sau, cho nên có cảm giác xấu hổ, nhưng mà về sau Mục Thiên Vũ cùng Tần Hạnh Hiên biết rõ Tiểu Ma Tiên cùng Lâm Minh trải qua ở Uổng Tử Cốc, lại biết bọn họ trong mộ Bạch Khởi bị Thiên Minh Tử bức vào đường cùng, vạn bất đắc dĩ cho nên Tiểu Ma Tiên ý đồ xả thân thành tựu Lâm Minh, cuối cùng trời đưa đất đẩy làm sao, đủ loại trùng hợp mới thúc đẩy Lâm Minh đột phá Đạo Cung Cửu Tinh, cuối cùng tuyệt địa phản kích, đánh chết Thiên Minh Tử.
Vũ Cực Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ
Story
Chương 1839: Trở về
9.1/10 từ 19 lượt.