Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 179: Ba kỳ bảo

Lâm Minh bước ra một bước, trường thương như một con rắn độc đâm ra, Bạo Vũ Lê Hoa!

Đinh đinh đinh đinh đinh đinh đinh...

Trong nháy mắt, hai người không biết đã giao thủ bao nhiêu lần, Lâm Minh dùng thanh thương nặng nề so tốc độ với kiếm, hơn nữa còn không bị rơi xuống hạ phong!

- Lôi đình lực!

Một tiếng xoẹt vang lên, ánh điện màu tím thoáng hiện, tên võ giả Ngưng Mạch kỳ dùng kiếm kia bị tê liệt toàn thân, Lâm Minh giơ thương đâm tới, mà đúng lúc này, tên võ giả cầm Phương Thiên Họa kích kia cũng đã đập mạnh một kích tới!

Keng...

Lâm Minh giơ thương đỡ lại, thương kích va chạm, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương chín xích chín tấc cứng rắn đỡ được một đòn của Phương Thiên Họa kích to bằng cánh tay kia.

Một kích toàn lực của võ giả Ngưng Mạch trung kỳ lại bị Lâm Minh ngăn cản được!

- Bại cho ta!

Lâm Minh mở ra Tà Thần lực, Lôi Hỏa lực lượng gặp nhau, một Lôi Hỏa cầu nhỏ bằng đầu người xuất hiện trên mũi của Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương:

- Lôi Hỏa Sát!

Ầm...

Ngọn lửa bị nén ép với mật độ cao, kết hợp với lôi đình lực lượng, cùng nổ tung ra, luồng sáng vàng vạn trượng phá vỡ bầu trời đêm, sóng khí cực kỳ cường đại bắn ra bốn phía, vài tên võ giả gần đó trực tiếp bị đánh văng ra ngoài!

Ên võ giả Ngưng Mạch trung kỳ dùng Phương Thiên Họa kích kia hoàn toàn bị bao phủ trong vụ nổ cuồng bạo này, ngũ tạng lục phủ vỡ nát, trực tiếp tử vong.

Bị nhiều võ giả như vậy kìm chế, một chiêu đánh chết võ giả Ngưng Mạch trung kỳ, ngay cả bản thân Lâm Minh cũng hơi ngây người ra một chút, trong lúc vô tình, sức chiến đấu của hắn đã tăng lên đến loại trình độ này rồi.

Một luồng cỗ nguyên khí thiên địa còn nồng đậm hơn trước vài lần đang ập vào trong thân thể Lâm Minh, chân nguyên toàn thân được luồng nguyên khí thiên địa này làm dịu, càng chui sâu thêm vào trong xương cốt gân da, vừa mới tiến vào Luyện Cốt kỳ, tu vi của hắn đã được củng cố.


Lâm Minh vừa mừng vừa sợ, cứ tiếp tục như vậy, tu vi của hắn e rằng sẽ tăng lên tới Luyện Cốt đỉnh phong!

Tới lúc đó, sức chiến đấu của hắn sẽ được đề cao tới trình độ nào đây?

Giết chết tên võ giả mạnh nhất, đã không có trọng lực quỷ dị kia hạn chế nữa, cộng thêm thực lực của Lâm Minh tăng lên, không lâu sau, áp lực lên người hắn đã giảm đi rất nhiều.

Hắn không còn dùng thuật tập kích nữa, mà cầm thương trực tiếp giết vào trong đám địch nhân!

Võ giả Luyện Cốt kỳ đỉnh phong không còn là đối thủ của hắn nữa, Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương quét ngang một cái, đã có một võ giả Luyện Cốt kỳ bị mất mạng, địch nhân càng lúc càng ít, mà Lâm Minh càng lúc lại càng mạnh!

Chỉ nửa nén hương sau, trên mặt đất đã có mười mấy thi thể nằm la liệt. Mà trước mặt Lâm Minh chỉ còn lại có bốn tên võ giả Ngưng Mạch kỳ, lúc này tu vi của Lâm Minh đã tăng lên tới Luyện Cốt đại thành!

Cuộc chiến đấu sau đó đã không có bất kỳ điều gì đáng nói nữa.

Võ giả mới vào Ngưng Mạch kỳ đã không phải là đối thủ của Lâm Minh.

Một hơi giết chết bốn người còn lại, thực lực của Lâm Minh nhân cơ hội này tăng lên tới Luyện Cốt đỉnh phong!

- Luyện Cốt đỉnh phong...

Lâm Minh hít sâu một hơi, nắm chặt hai đấm lại, hắn cảm giác toàn thân tràn ngập lực lượng, đây là cảm giác cường đại mà trước nay hắn chưa từng có!

Cửa ải thứ năm này tăng thực lực lên quá lớn, lớn tới mức mà ngay cả Lâm Minh cũng có cảm giác không chân thực.

Nếu không phải thực lực được đề cao, thì Lâm Minh căn bản không qua được một cửa này.

Nếu tầng thứ sáu vẫn là đề cao tu vi, thì hắn có thể tăng lên tới cảnh giới Ngưng Mạch, thậm chí là Ngưng Mạch đại thành hay không đây?

Tuy nhiên loại khả năng này cũng không quá cao, loại phương pháp hấp thu nguyên khí thiên địa tinh thuần, nhanh chóng tăng lên thực lực này cũng giống như ăn thiên tài địa bảo, không thể tăng lên tu vi một cách vô hạn độ được, nếu không thì tu vi sẽ trở nên bất ổn.


Đúng lúc này, Nhãn Mô xuất hiện, nó nhìn chăm chú Lâm Minh một lát, nói:

- Chúc mừng ngươi, người thí luyện, ngươi có lẽ là thiếu niên thiên tài nhất trong vòng một vạn chín ngàn năm tại thí luyện sinh tử mà ta quản lý này. Ta rất chờ mong ngươi xông qua cửa thứ sáu, một cửa này, từ xưa đến nay, còn chưa từng có người nào xông qua được, ngươi vẫn có ba canh giờ để khôi phục thể lực.

- Từ xưa đến nay không có người nào thông qua ư?

Lâm Minh khẽ nhíu mày:

- Chỉ riêng tầng thứ sáu đã không có người nào thông qua được rồi, vậy thì tầng thứ bảy chẳng phải lại càng khó hơn sao? Vu Thần tiền bối thiết lập độ khó này, có phải là quá cao hay không đây?

Nhãn Mô nói:

- Chuyện mà chủ nhân bố trí, ta không có quyền bình luận, có thể là chủ nhân đã đánh giá cao các thiên tài Nam Cương rồi, cũng có thể là do chủ nhân cố ý làm như thế, Vu Thần tháp có lẽ sẽ tồn tại mười mấy vạn, thậm chí mấy chục vạn năm, một vạn chín ngàn năm qua không có người nào thông qua tầng thứ sáu, cũng không có nghĩa là trong tương lai sẽ không có, lưu lại cơ duyên cho thiên tài xuất sắc nhất, chắc đây cũng là tâm nguyện của chủ nhân, chủ nhân chỉ để lại ba lễ vật thưởng cho người vượt qua thí luyện sinh tử này, lấy đi cái nào là ít cái đó, nếu độ khó quá thấp, hiện tại đã sớm bị lấy đi hết rồi.

Lâm Minh lại hỏi:

- Vậy trong một vạn chín ngàn năm qua, có bao nhiêu người tiến vào thí luyện sinh tử, bọn họ đều đi đến tầng thứ mấy?

Nhãn Mô nói:

- Tổng cộng có ba mươi hai người tiến vào thí luyện sinh tử, trong đó có ba người dừng lại tại tầng thứ ba Sinh Súc giới, hai mươi sáu người dừng lại tầng thứ tư Vu Nô giới, trong ai mươi chín người này, có bảy người tử vong! Thông qua tầng thứ tư Vu Nô giới thì chỉ có ba người mà thôi, còn thông qua tầng thứ năm Phàm Nhân giới thì chỉ có duy nhất một người, hiện tại ngươi là người thứ hai. Chúc ngươi thông qua toàn bộ thí luyện, lấy đi một trong ba kiện bảo vật mà chủ nhân lưu lại.

Thông qua toàn bộ thí luyện ư? Lâm Minh hít sâu một hơi, nói thật, hắn cũng không có tuyệt đối nắm chắc, từ tầng thứ tư trở đi, độ khó tăng quá lớn, nếu không phải tu vi của hắn tăng lên một đại cảnh giới, thì căn bản không có biện pháp đi tới đây được.

- Ba kiện bảo vật kia, rốt cuộc là cái gì? Hiện tại ta có thể xem không?

Lâm Minh hỏi.

- Có thể.

Nhãn Mô cũng không giấu giếm Lâm Minh, trên thực tế, ba kiện bảo vật này vốn cũng để cho Lâm Minh thấy, cho hắn làm ra một lựa chọn.

Không gian trước mặt Nhãn Mô xuất hiện một đợt vặn vẹo, ba kiện bảo vật liền xuất hiện trước mặt Lâm Minh.

Ba kiện bảo vật này, cái thứ nhất là một quyển trục màu vàng nhạt, chỉ rộng hơn một xích, hai đầu của quyển trục đều do xương thú tạo thành, bề mặt quyển trục trắng như cát, được cuộn lại, dày không quá một tấc, chỉ mới nhìn nó thì đã có thể cảm giác một loại khí tức đại đạo cổ xưa mênh mông ập tới!

Cái thứ hai là một khối thủy tinh màu đỏ sậm, trong khối thủy tinh này có chứa một sợi tơ nho nhỏ màu đỏ thẫm, thoạt nhìn giống như là Phát Tinh ẩn chứa trong thủy tinh vậy.

Cái gọi là Phát Tinh chính là một loại khoáng vật hình kim nhọn, ẩn chứa trong thủy tinh, hình dạng khác nhau, thay đổi thất thường, bởi vì hình của chúng giống tóc, cho nên mới gọi là Phát Tinh, khá là thường gặp trong thủy tinh.

Tuy nhiên, điều làm cho người ta thấy kỳ dị chính là, bình thường thì Phát Tinh trong thủy tinh là vật chết, mà “Phát Tinh” này lại giống như một con rắn nhỏ, chậm rãi di động trong thủy tinh, dường như trong khối thủy tinh màu đỏ kia là chất lỏng vậy, vô cùng thần kỳ.

Cái thứ ba là một bình ngọc màu trắng ngà, mang theo hoa văn sặc sỡ, tuy rằng không biết trong bình ngọc là cái gì, nhưng chỉ nhìn bình ngọc kia thì Lâm Minh đã cảm thấy kinh hãi rồi, hoa văn sặc sỡ trên bình ngọc kia giống như ẩn chứa huyền cơ chí lý nào đó, làm cho người khác nhìn mà như trầm mê vào trong nó.

Nhìn thấy ba kiện bảo vật này, Lâm Minh không kìm được thở dốc, hắn vốn cho rằng Vu Thần sẽ lưu lại thần binh lợi khí gì đó, không nghĩ tới, ba thứ được để lại đều là bảo bối không quá rõ ràng như vậy.

Tuy rằng không biết ba kiện bảo vật kia là những thứ gì, nhưng chỉ nhìn khí thế của chúng thì cũng có thể cảm nhận được chúng rất không tầm thường chút nào.

Điều này làm cho Lâm Minh tim đập nhanh hơn, chỉ hận không thể ngay lập tức chiếm ba kiện bảo vật này làm của riêng.

Đáng tiếc... Chỉ có thể chọn một cái, điều kiện đầu tiên còn là thông qua tầng thứ bảy!

- Những này bảo vật có tác dụng gì?

Lâm Minh hỏi, chỉ có thể tuyển một cái, đương nhiên hắn phải biết tác dụng của chúng, từ đó cẩn thận lựa chọn.

Nhưng không nghĩ tới, Nhãn Mô nghe Lâm Minh nói vậy, liền nói:

- Xin lỗi, tác dụng cụ thể thì ta không thể nói rõ được, bởi vì giá trị của ba kiện bảo vật này cũng không giống nhau, để cam đoan tính công bằng cho mỗi một người thí luyện tiến vào Vu Thần tháp, ngươi chỉ có thể tự mình lựa chọn.

- Giá trị cũng không giống nhau?

Lâm Minh sửng sốt một chút, sau đó khẽ nhíu mày. Xem ra chỉ có thể dựa vận khí mà lựa chọn, cái nào có giá trị cao nhất đây?


Ba vật phẩm, mỗi một vật đều giống như tuyệt thế chi bảo, tuy nhiên, đầu tiên Lâm Minh loại trừ quyển trục mà vàng nhạt kia đi đã, loại quyển trục này, tám phần là ghi lại công pháp, võ kỹ hoặc là kỹ xảo luyện đan, luyện dược nào đó.

Nói không chừng đó còn là công pháp do Vu Thần tự mình tu luyện, sửa sang lại rồi truyền cho hậu nhân.

Công pháp đỉnh cấp đương nhiên là quý báu, thậm chí đối với võ giả mà nói, nó còn là thứ trọng yếu nhất, tuy nhiên những thứ này thì Lâm Minh đã có rất nhiều, thậm chí sau này còn có thể có cái mới nữa, cho nên đối với công pháp của Vu Thần, Lâm Minh cũng không quá khát vọng.

Chỉ còn lại bình ngọc có hoa văn sặc sỡ và khối thủy tinh có sợi tơ màu đỏ kia mà thôi.

Trong hai thứ này, rốt cuộc cái nào quý giá hơn đây?

Lâm Minh đoán, trong bình ngọc kia có thể là linh đan diệu dược nào đó.

Đa số linh đan diệu dược thì đều dùng để tăng lên tu vi, chỉ có một số ít dùng để cải thiện thể chất, rèn luyện thân thể.

Về phần khối thủy tinh màu đỏ kia, hắn hoàn toàn không biết nó là cái gì, cũng không biết nó có tác dụng gì, hắn thử dùng linh hồn lực tra xét, nhưng linh hồn lực lại không thẩm thấu vào trong khối thủy tinh màu đỏ kia được, dường như trong thủy tinh chính là một thế giới, thậm chí Lâm Minh cũng không thể xác định rõ ràng, sợi tơ màu đỏ kia rốt cuộc là vật còn sống, hay là một vật chết.

- Sợi tơ màu hồng kia rốt cuộc là cái gì đây? Nếu là vật còn sống, có thể là khế ước thú, thông linh thú nào đó hay không, sẽ có tác dụng gì đây? Nếu là vật chết, vậy thì chẳng lẽ nó là một loại khoáng vật quý giá, có thể dùng để luyện chế thần khí ư? Hay là, nó có thể ăn vào được, làm tăng tu vi?

Lâm Minh nhìn thủy tinh màu đỏ kia, đột nhiên có một loại xúc động muốn chọn nó rất mãnh liệt, muốn xem một chút rốt cuộc nó có tác dụng gì.

Nhãn Mô cũng không thúc giục Lâm Minh, mà yên lặng lơ lửng một bên, để mặc cho Lâm Minh dùng linh hồn lực tra xét ba bảo vật này.

Một khắc sau, Lâm Minh cắn răng ra quyết định:

- Ta chọn khối thủy tinh màu đỏ này!

Rốt cuộc thì hắn vẫn không thể ngăn cản được ý niệm mãnh liệt kia, tuy rằng linh đan diệu dược cũng tốt, nhưng hiện giờ thể chất của Lâm Minh đã rất tốt rồi, hơn nữa về sau còn có thể có cơ hội thu được thiên tài địa bảo dùng để cải thiện thể chất nữa.

Về phần gia tăng tu vi gì đó, chỉ cần cố gắng tu luyện, trải qua năm tháng tích lũy thì cũng vẫn đạt tới.

Mà khối thủy tinh màu đỏ kia, không biết vì sao, trong lòng Lâm Minh có một dự cảm mãnh liệt, dường như nếu bỏ lỡ cơ hội này, về sau sẽ không có khả năng nhận được nó nữa.

Vũ Cực Thiên Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ Truyện Vũ Cực Thiên Hạ Story Chương 179: Ba kỳ bảo
9.1/10 từ 19 lượt.
loading...