Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 169: Đồng sinh đồng tử Toái Tâm Cổ
Lâm Minh cười hiền hòa, vừa chém cây cỏ, vừa dùng chân nguyên truyền âm hỏi ngược:
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng, nếu ta không giao hai thanh đao này cho bọn họ, ta mới có thể chạy trốn dưới tay bọn họ?
Na Y hơi khựng lại, đúng vậy, Lâm Minh chỉ là một võ giả Dịch Cân kỳ mà thôi, cho dù nam nhân trọc đầu và năm nhân mặt khỉ dùng tay không, Lâm Minh cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Tuy nhiên, Lâm Minh có thể nói ra lời này, ít nhất hắn không ngốc mà về nhà, Na Y trầm mặc một lúc lâu nói:
- Vậy ngươi muốn làm cái gì? Làm lơ bọn họ? Việc này có ý nghĩa sao?
Lâm Minh nói:
- Có ý nghĩa hay không ta cũng không rõ lắm, nhưng cũng phải nếm thử, lại nói tiếp, chẳng phải giống như ngươi lúc đó sao, luôn để bọn họ chỉ đường, ta vốn còn tưởng trọc đầu và mặt khỉ biết cái kia là cổ tích, trông chờ bọn họ dẫn đường, bây giờ mới biết, thì ra người dẫn đường là ngươi, chắc là bọn họ ép buộc ngươi đi, chẳng lẽ ngươi còn trông chờ, sau khi bọn họ lấy được bảo vật sẽ buông tha tỷ muội ngươi?
Môi Na Y hơi lệch một cái, những lời Lâm Minh nói đương nhiên nàng cũng nghĩ tới, nàng lạnh lùng nói:
- Chuyện này không cần ngươi quan tâm!
- Ta đương nhiên phải quan tâm, ta chỉ sợ ngươi nhất thời nghĩ quẩn, mang theo nhóm ta đi vào bẫy rập nào đó có đi mà không có về, tính toán ngọc đá cùng nát, ta đây cũng bị chết oan.
Na Y lạnh lùng nói:
- Từ lúc cha mẹ ta chết, ta đã phát ra hai lời thề độc, một là phải bảo hộ muội muội ta chu toàn, ta cũng không để cho muội muội của ta chết.
Na Y nói tới đây, cũng không hề nói nữa, hai lời thề độc, là bí mật trong lòng nàng, vốn tuyệt đối không nói với một người xa lạ. Nhưng mà bây giờ, mệnh nay sống mai chết, hai lời thề độc này làm sao hoàn thành?
Lâm Minh trong lòng vừa động, có chút kinh ngạc quay đầu lại liếc Na Y một cái. Lại thấy cô gái non nớt này lặng lẽ quay đầu nhìn về phương xa, nhìn dáng người còn chưa hoàn toàn phát dục, mặc dù cưỡi ngựa cũng chỉ khiến tầm mắt ngang với ngọn cây cỏ mà thôi.
Nhìn bộ dáng của nàng, rất khó tưởng tượng trên cái vai non nớt lại gánh trọng trách như vậy. Hai lời thề độc, một... Cái còn lại là thay cha mẹ báo thù sao?
Lâm Minh không hề lên tiếng, chỉ là yên lặng chém cây cỏ, mà đúng lúc này, đột nhiên trong lòng hắn nghiêm lại, hắn cảm giác được, bên ngoài mấy chục trượng có một con mãng xà rất lớn, màu sắc sặc sỡ, thân to như một cái thùng nước. Thân dài hơn năm trượng, hơn nữa xà trùng ở Nam Cương hoang dã phần lớn đều có độc.
Thân thể khổng lồ như vậy, cộng với kịch độc, ngẫm lại cũng khiến cho người ta sởn cả tóc gáy.
Lâm Minh bất động thanh sắc, trong lòng thầm đề phòng.
Sau khi đội ngũ đi lên mười trượng, nam nhân đầu trọc đột nhiên giơ tay chặn lại, hiển nhiên hắn cũng phát hiện con đại mãng xà này.
Nam nhân đầu trọc và tên mặt khỉ tuy rằng là những kẻ cặn bã nhưng mà kinh nghiệm rừng núi lại vô cùng phong phú, nếu không không có khả năng bọn họ có thể tung hoành ở Nam Cương nhiều năm như vậy.
- Hoa Văn Sâm Mãng, thật xui xẻo, nhìn nó thô to nhưng mà thực lực tương đương với võ giả Ngưng Mạch kỳ.
Nam nhân đầu trọc cau mày, từ túi trong đeo lấy ra một cái nhạc khí cổ quái, là một cái khèn, nhưng so với khèn lại có thêm những cái lỗ kỳ quái.
Nam nhân đầu trọc nói xong xoay người từ trên lưng ngựa nhảy xuống, sau đó, hắn vận một ngụm chân nguyên, bắt đầu thổi nhạc khí.
Tiếng khèn có chút khàn khàn truyền ra, bên trong ẩn chứa dao động chân nguyên như có như không, nam nhân đầu trọc vừa thổi, vừa giẫm đạp nhịp điệu cổ quái, hai đùi trái phải vặn vẹo, vẻ mặt dữ tợn cũng vì hắn dùng sức mà rung rung.
Nhìn bộ dạng hắn phối hợp với những động tác này thực sự rất buồn cười, nhưng mà khiến Lâm Minh ngạc nhiên chính là, không bao lâu sau, đại xà kia giống như bị thôi miên, thân thể thô to vặn vẹo xoay người bỏ đi.
- Có ý tứ!
Lâm Minh dọc đường gặp qua không ít người dùng thủ đoạn đối phó hung thú độc trùng Nam Cương, vốn hắn còn nghĩ, dọc đường này không thiếu những trận ác chiến nhưng mà trên thực tế phần lớn hung thú đều bị những thủ đoạn kỳ quái của hai vị này đuổi đi, chỉ có một ít con yếu, bọn họ sẽ ra tay đánh chết.
Cho nên một đường đi tới, vô kinh vô hiểm.
Có hai người này thủ hộ, Lâm Minh đúng là giảm bớt không ít khí lực.
Thổi nhạc khí xong, tên nam nhân này tiêu hao không ít, từ trong túi đeo lấy ra một viên dược thảo, nhai nhai sau đó nuốt xuống.
Loại dược thảo này có thể khôi phục chân nguyên một chút, tuy rằng hiệu quả không được tốt lắm nhưng giá rẻ, về phần Chân Nguyên thạch, cái loại so với vàng còn đắt hơn mười mấy lần gì đó, bọn họ tuyệt đối không dùng nổi.
- Đi thôi.
Nam nhân đầu trọc liếm liếm môi, đắc ý nói, dường như vô cùng vừa lòng với chiến tích của mình.
Một đường vô sự, mãi cho đến lúc hoàng hôn, năm người dưới chân một vách núi đen, Lâm Minh ngẩng đầu nhìn lên, vách núi này cao tới mấy trăm trượng, từ trên ngã xuống chết không thể chết lại.
Lúc này, Na Y cả đường trầm mặc đột nhiên nói:
- Chính là nơi này, từ nơi này là có thể tiến vào Vu Thần thánh địa.
- Hả?
Nam nhân mặt khỉ trong lòng vui vẻ, nói:
- Cửa vào ở đâu? Làm sao đi vào?
Nhưng mà Na Y lại không nói lời nào.
Nam nhân mặt khỉ nhướng mày, giọng nói trở nên lạnh lẽo:
- Con quỷ nhỏ, đừng có mà giở trò, nói cho ta biết, làm sao đi vào?
- Thả muội muội ta, ta liền nói cho ngươi.
Na Y nói.
- Điều đó là không thể được, ta đã nói rồi, trừ phi chiếm được Vu Thần lực, hơn nữa từ trong Vu Thần thánh địa an toàn đi ra, nếu không ta không thể thả muội muội ngươi, đừng cho ta là ngốc tử, Vu Thần thánh địa này ngoại tộc tiến vào, bên trong không biết có cơ quan gì, thả muội muội ngươi, ngươi dẫn chúng ta đi vào trong cơ quan bẫy rập, chúng ta chết cũng không biết chết thế nào?
- Ta lặp lại lần nữa, thả muội muội ta, ta có thể hướng Vu Thần mà thề, mang bọn ngươi đi tiếp nhận Vu Thần lực! Nếu không, các ngươi cái gì cũng không chiếm được!
- Hắc hắc, cái gì cũng không chiếm được?
Nam nhân đầu trọc cười dâm đãng một tiếng:
- Không không không, cho dù không chiếm được Vu Thần lực, ít nhất huynh đệ chúng ta cũng có thể khoái hoạt một chút, thế nào con quỷ nhỏ, ngươi không muốn muội muội mình bị... Ha ha!
Nam nhân đầu trọc vừa nói như thế, sắc mặt Na Thủy lập tức trở nên trắng bệch, sợ hãi núp phía sau Na Y.
Lâm Minh cũng khẽ nhíu mày, tuy nhiên bây giờ hắn còn dùng tới hai tên nam nhân này, không phải thời điểm động thủ.
Na Y không nói lời nào, chỉ là lạnh lùng giằng co, hiển nhiên, nàng cũng không tính nhượng bộ.
Lúc này, nam nhân mặt khỉ lên tiếng, hắn nghiêng cổ nói:
- Lão nhị, ngươi bớt tranh cãi đi, ngươi sao lại chỉ có chút tiền đồ như vậy, có lực lượng sợ gì không có nữ nhân?
Hắn quay sang Na Y, lại nói:
- Ngươi mang chúng ta tiến vào Vu Thần thánh địa, đã xem như phản bội Vu Thần, ngươi còn lấy danh nghĩa Vu Thần mà thề, ngươi bảo ta làm sao tin ngươi?
Na Y trầm mặc một lúc lâu, nàng vén tay áo, lộ ra cánh tay trơn bóng, trên cánh tay còn có một điểm đỏ thắm, đó là một thủ cung sa (nốt ruồi son trinh nữ).
Mà ở phía dưới thạch sùng cát kia lại có hai điểm tròn màu vàng.
Na Y dùng ngón tay chùi chùi lên hai điểm tròn màu vàng kia, lúc này Lâm Minh mới nhìn rõ, không ngờ là một đôi bọ cánh cứng màu vàng, chỉ là chúng đang cuộn mình giống như hai hạt kim châu.
- Đồng Sinh Đồng Tử Toái Tâm cổ?
Nam nhân mặt khỉ nhìn thấy một đôi giáp trùng màu vàng này, chợt biến sắc, thốt ra cái tên này.
Người Nam Cương am hiểu Vu Cổ thuật, nơi này độc trùng rất nhiều, nuôi dưỡng rất là thuận lợi.
- Cái gì Đồng Sinh Đồng Tử Toái Tâm cổ?
Nam nhân đầu trọc chưa từng nghe qua đồ vật này.
Nam nhân mặt khỉ nói:
- Đồng Sinh Đồng Tử Toái Tâm cổ, một đực một cái, có đôi có cặp, chúng nó phải bám vào thân người, hút máu người mới có thể sống sót, nếu như ăn máu huyết người chết, nó sẽ rất nhanh tử vong, Đồng Sinh Đồng Tử Toái Tâm cổ cả đời chỉ có một bạn đời, nếu bạn đời nó chết đi, nó cũng chết theo, mà khi chết đi thân thể sẽ vỡ nát, phóng xuất ra kịch độc.
- Ách... Có ý gì?
Nam nhân đầu trọc không hiểu.
Nam nhân mặt khỉ nói:
- Nàng đây là muốn đem một đôi Đồng Sinh Đồng Tử Toái Tâm cổ phân biệt để chúng bám lên người muội muội mình, còn lại cho chúng lên một người trong chúng ta, Toái Tâm cổ phải hút máu người sống mới có thể sinh tồn, nếu muội muội nàng chết, như vậy Toái Tâm cổ cũng sẽ chết theo, sau đó toái tâm Toái Tâm cổ cũng sẽ tự sát, phóng xuất ra kịch độc ra, chúng ta cũng xong đời.
- Độc như vậy?
Nam nhân đầu trọc sắc mặt trắng bệch, nhìn hai con bọ cánh cứng nhỏ màu vàng này, cảm giác có chút mơ hồ.
Na Y nói:
- Tri nhân tri diện bất tri tâm, mặc dù độc cổ độc, nhưng mà trung thành không đổi! Có Đồng Sinh Đồng Tử Toái Tâm cổ, các ngươi tin ta, ta không có khả năng vì giết các ngươi, mà hại chết muội muội ta. Nếu các ngươi đồng ý, ta đem Toái Tâm cổ cho chúng tiến vào tim các ngươi, mang bọn ngươi tiến vào, nếu các ngươi không đồng ý, ta sẽ tự sát.
Nam nhân mặt khỉ nhìn giáp trùng màu vàng nho nhỏ này sắc mặt không ngừng biến đổi, do dự một hồi lâu, hắn rốt cuộc cắn răng nói:
- Ngươi phóng cổ đi, tuy nhiên phải đặt lên người muội muội ngươi trước.
Na Y gật gật đầu, nói:
- Na Thủy, đưa tay ra đây.
Na Thủy cắn cắn môi, vươn cánh tay ra.
Na Y đem một con Đồng Sinh Đồng Tử Toái Tâm cổ đặt lên cổ tay Na Thủy, ngay sau đó, con Toái Tâm cổ kia liền cắn lên da nàng, sau đó chui vào.
Na Thủy đau đớn kêu a một tiếng.
Sau đó, trên cánh tay nhỏ nhắn của Na Thủy xuất hiện một chỗ hơi lồi lên, vết lồi đó đi dọc theo cánh tay Na Thủy tiến về phía trước, đó là Toái Tâm cổ tiến vào tĩnh mạch Na Thủy, dọc theo dòng máu tiến vào trái tim.
Na Thủy cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đối với một cô bé mà nói, cảnh tượng này có chút đáng sợ, hơn nữa Toái Tâm cổ chui ở trong mạch máu, loại cảm giác đau đớn và tê dại này khiến cho Na Thủy khó chịu.
Sau một lát, Na Thủy ôm ngực, sắc mặt hơi xanh xao, hiển nhiên bị một con con trùng chui vào tim mà đau khổ.
Na Y an ủi nói:
- A Thủy, không sao, sau ba năm Toái Tâm cổ sẽ mọc cánh thành tiên, sẽ dọc theo mạch máu ngươi chui ra, sẽ không làm hại tới ngươi.
- Ừ!
Na Thủy miễn cưỡng gật gật đầu.
Lâm Minh vẫn ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, Đồng Sinh Đồng Tử Toái Tâm Lâm Minh mặc dù chưa thấy qua, nhưng mà nghe bọn họ nói chuyện cũng hiểu được đại khái, cái này coi như là một khế ước không tồi, nhưng kỳ thật lực ước thúc của nó cũng không mấy mạnh gì. Lâm Minh có biện pháp phá vỡ khế ước Đồng Sinh Đồng Tử Toái Tâm cổ, đem người cứu ra.
Vũ Cực Thiên Hạ
- Chẳng lẽ ngươi cho rằng, nếu ta không giao hai thanh đao này cho bọn họ, ta mới có thể chạy trốn dưới tay bọn họ?
Na Y hơi khựng lại, đúng vậy, Lâm Minh chỉ là một võ giả Dịch Cân kỳ mà thôi, cho dù nam nhân trọc đầu và năm nhân mặt khỉ dùng tay không, Lâm Minh cũng không phải là đối thủ của bọn họ.
Tuy nhiên, Lâm Minh có thể nói ra lời này, ít nhất hắn không ngốc mà về nhà, Na Y trầm mặc một lúc lâu nói:
- Vậy ngươi muốn làm cái gì? Làm lơ bọn họ? Việc này có ý nghĩa sao?
Lâm Minh nói:
- Có ý nghĩa hay không ta cũng không rõ lắm, nhưng cũng phải nếm thử, lại nói tiếp, chẳng phải giống như ngươi lúc đó sao, luôn để bọn họ chỉ đường, ta vốn còn tưởng trọc đầu và mặt khỉ biết cái kia là cổ tích, trông chờ bọn họ dẫn đường, bây giờ mới biết, thì ra người dẫn đường là ngươi, chắc là bọn họ ép buộc ngươi đi, chẳng lẽ ngươi còn trông chờ, sau khi bọn họ lấy được bảo vật sẽ buông tha tỷ muội ngươi?
Môi Na Y hơi lệch một cái, những lời Lâm Minh nói đương nhiên nàng cũng nghĩ tới, nàng lạnh lùng nói:
- Chuyện này không cần ngươi quan tâm!
- Ta đương nhiên phải quan tâm, ta chỉ sợ ngươi nhất thời nghĩ quẩn, mang theo nhóm ta đi vào bẫy rập nào đó có đi mà không có về, tính toán ngọc đá cùng nát, ta đây cũng bị chết oan.
Na Y lạnh lùng nói:
- Từ lúc cha mẹ ta chết, ta đã phát ra hai lời thề độc, một là phải bảo hộ muội muội ta chu toàn, ta cũng không để cho muội muội của ta chết.
Na Y nói tới đây, cũng không hề nói nữa, hai lời thề độc, là bí mật trong lòng nàng, vốn tuyệt đối không nói với một người xa lạ. Nhưng mà bây giờ, mệnh nay sống mai chết, hai lời thề độc này làm sao hoàn thành?
Lâm Minh trong lòng vừa động, có chút kinh ngạc quay đầu lại liếc Na Y một cái. Lại thấy cô gái non nớt này lặng lẽ quay đầu nhìn về phương xa, nhìn dáng người còn chưa hoàn toàn phát dục, mặc dù cưỡi ngựa cũng chỉ khiến tầm mắt ngang với ngọn cây cỏ mà thôi.
Nhìn bộ dáng của nàng, rất khó tưởng tượng trên cái vai non nớt lại gánh trọng trách như vậy. Hai lời thề độc, một... Cái còn lại là thay cha mẹ báo thù sao?
Lâm Minh không hề lên tiếng, chỉ là yên lặng chém cây cỏ, mà đúng lúc này, đột nhiên trong lòng hắn nghiêm lại, hắn cảm giác được, bên ngoài mấy chục trượng có một con mãng xà rất lớn, màu sắc sặc sỡ, thân to như một cái thùng nước. Thân dài hơn năm trượng, hơn nữa xà trùng ở Nam Cương hoang dã phần lớn đều có độc.
Thân thể khổng lồ như vậy, cộng với kịch độc, ngẫm lại cũng khiến cho người ta sởn cả tóc gáy.
Lâm Minh bất động thanh sắc, trong lòng thầm đề phòng.
Sau khi đội ngũ đi lên mười trượng, nam nhân đầu trọc đột nhiên giơ tay chặn lại, hiển nhiên hắn cũng phát hiện con đại mãng xà này.
Nam nhân đầu trọc và tên mặt khỉ tuy rằng là những kẻ cặn bã nhưng mà kinh nghiệm rừng núi lại vô cùng phong phú, nếu không không có khả năng bọn họ có thể tung hoành ở Nam Cương nhiều năm như vậy.
- Hoa Văn Sâm Mãng, thật xui xẻo, nhìn nó thô to nhưng mà thực lực tương đương với võ giả Ngưng Mạch kỳ.
Nam nhân đầu trọc cau mày, từ túi trong đeo lấy ra một cái nhạc khí cổ quái, là một cái khèn, nhưng so với khèn lại có thêm những cái lỗ kỳ quái.
Nam nhân đầu trọc nói xong xoay người từ trên lưng ngựa nhảy xuống, sau đó, hắn vận một ngụm chân nguyên, bắt đầu thổi nhạc khí.
Tiếng khèn có chút khàn khàn truyền ra, bên trong ẩn chứa dao động chân nguyên như có như không, nam nhân đầu trọc vừa thổi, vừa giẫm đạp nhịp điệu cổ quái, hai đùi trái phải vặn vẹo, vẻ mặt dữ tợn cũng vì hắn dùng sức mà rung rung.
Nhìn bộ dạng hắn phối hợp với những động tác này thực sự rất buồn cười, nhưng mà khiến Lâm Minh ngạc nhiên chính là, không bao lâu sau, đại xà kia giống như bị thôi miên, thân thể thô to vặn vẹo xoay người bỏ đi.
- Có ý tứ!
Lâm Minh dọc đường gặp qua không ít người dùng thủ đoạn đối phó hung thú độc trùng Nam Cương, vốn hắn còn nghĩ, dọc đường này không thiếu những trận ác chiến nhưng mà trên thực tế phần lớn hung thú đều bị những thủ đoạn kỳ quái của hai vị này đuổi đi, chỉ có một ít con yếu, bọn họ sẽ ra tay đánh chết.
Cho nên một đường đi tới, vô kinh vô hiểm.
Có hai người này thủ hộ, Lâm Minh đúng là giảm bớt không ít khí lực.
Thổi nhạc khí xong, tên nam nhân này tiêu hao không ít, từ trong túi đeo lấy ra một viên dược thảo, nhai nhai sau đó nuốt xuống.
Loại dược thảo này có thể khôi phục chân nguyên một chút, tuy rằng hiệu quả không được tốt lắm nhưng giá rẻ, về phần Chân Nguyên thạch, cái loại so với vàng còn đắt hơn mười mấy lần gì đó, bọn họ tuyệt đối không dùng nổi.
- Đi thôi.
Nam nhân đầu trọc liếm liếm môi, đắc ý nói, dường như vô cùng vừa lòng với chiến tích của mình.
Một đường vô sự, mãi cho đến lúc hoàng hôn, năm người dưới chân một vách núi đen, Lâm Minh ngẩng đầu nhìn lên, vách núi này cao tới mấy trăm trượng, từ trên ngã xuống chết không thể chết lại.
Lúc này, Na Y cả đường trầm mặc đột nhiên nói:
- Chính là nơi này, từ nơi này là có thể tiến vào Vu Thần thánh địa.
- Hả?
Nam nhân mặt khỉ trong lòng vui vẻ, nói:
- Cửa vào ở đâu? Làm sao đi vào?
Nhưng mà Na Y lại không nói lời nào.
Nam nhân mặt khỉ nhướng mày, giọng nói trở nên lạnh lẽo:
- Con quỷ nhỏ, đừng có mà giở trò, nói cho ta biết, làm sao đi vào?
- Thả muội muội ta, ta liền nói cho ngươi.
Na Y nói.
- Điều đó là không thể được, ta đã nói rồi, trừ phi chiếm được Vu Thần lực, hơn nữa từ trong Vu Thần thánh địa an toàn đi ra, nếu không ta không thể thả muội muội ngươi, đừng cho ta là ngốc tử, Vu Thần thánh địa này ngoại tộc tiến vào, bên trong không biết có cơ quan gì, thả muội muội ngươi, ngươi dẫn chúng ta đi vào trong cơ quan bẫy rập, chúng ta chết cũng không biết chết thế nào?
- Ta lặp lại lần nữa, thả muội muội ta, ta có thể hướng Vu Thần mà thề, mang bọn ngươi đi tiếp nhận Vu Thần lực! Nếu không, các ngươi cái gì cũng không chiếm được!
- Hắc hắc, cái gì cũng không chiếm được?
Nam nhân đầu trọc cười dâm đãng một tiếng:
- Không không không, cho dù không chiếm được Vu Thần lực, ít nhất huynh đệ chúng ta cũng có thể khoái hoạt một chút, thế nào con quỷ nhỏ, ngươi không muốn muội muội mình bị... Ha ha!
Nam nhân đầu trọc vừa nói như thế, sắc mặt Na Thủy lập tức trở nên trắng bệch, sợ hãi núp phía sau Na Y.
Lâm Minh cũng khẽ nhíu mày, tuy nhiên bây giờ hắn còn dùng tới hai tên nam nhân này, không phải thời điểm động thủ.
Na Y không nói lời nào, chỉ là lạnh lùng giằng co, hiển nhiên, nàng cũng không tính nhượng bộ.
Lúc này, nam nhân mặt khỉ lên tiếng, hắn nghiêng cổ nói:
- Lão nhị, ngươi bớt tranh cãi đi, ngươi sao lại chỉ có chút tiền đồ như vậy, có lực lượng sợ gì không có nữ nhân?
Hắn quay sang Na Y, lại nói:
- Ngươi mang chúng ta tiến vào Vu Thần thánh địa, đã xem như phản bội Vu Thần, ngươi còn lấy danh nghĩa Vu Thần mà thề, ngươi bảo ta làm sao tin ngươi?
Na Y trầm mặc một lúc lâu, nàng vén tay áo, lộ ra cánh tay trơn bóng, trên cánh tay còn có một điểm đỏ thắm, đó là một thủ cung sa (nốt ruồi son trinh nữ).
Mà ở phía dưới thạch sùng cát kia lại có hai điểm tròn màu vàng.
Na Y dùng ngón tay chùi chùi lên hai điểm tròn màu vàng kia, lúc này Lâm Minh mới nhìn rõ, không ngờ là một đôi bọ cánh cứng màu vàng, chỉ là chúng đang cuộn mình giống như hai hạt kim châu.
- Đồng Sinh Đồng Tử Toái Tâm cổ?
Nam nhân mặt khỉ nhìn thấy một đôi giáp trùng màu vàng này, chợt biến sắc, thốt ra cái tên này.
Người Nam Cương am hiểu Vu Cổ thuật, nơi này độc trùng rất nhiều, nuôi dưỡng rất là thuận lợi.
- Cái gì Đồng Sinh Đồng Tử Toái Tâm cổ?
Nam nhân đầu trọc chưa từng nghe qua đồ vật này.
Nam nhân mặt khỉ nói:
- Đồng Sinh Đồng Tử Toái Tâm cổ, một đực một cái, có đôi có cặp, chúng nó phải bám vào thân người, hút máu người mới có thể sống sót, nếu như ăn máu huyết người chết, nó sẽ rất nhanh tử vong, Đồng Sinh Đồng Tử Toái Tâm cổ cả đời chỉ có một bạn đời, nếu bạn đời nó chết đi, nó cũng chết theo, mà khi chết đi thân thể sẽ vỡ nát, phóng xuất ra kịch độc.
- Ách... Có ý gì?
Nam nhân đầu trọc không hiểu.
Nam nhân mặt khỉ nói:
- Nàng đây là muốn đem một đôi Đồng Sinh Đồng Tử Toái Tâm cổ phân biệt để chúng bám lên người muội muội mình, còn lại cho chúng lên một người trong chúng ta, Toái Tâm cổ phải hút máu người sống mới có thể sinh tồn, nếu muội muội nàng chết, như vậy Toái Tâm cổ cũng sẽ chết theo, sau đó toái tâm Toái Tâm cổ cũng sẽ tự sát, phóng xuất ra kịch độc ra, chúng ta cũng xong đời.
- Độc như vậy?
Nam nhân đầu trọc sắc mặt trắng bệch, nhìn hai con bọ cánh cứng nhỏ màu vàng này, cảm giác có chút mơ hồ.
Na Y nói:
- Tri nhân tri diện bất tri tâm, mặc dù độc cổ độc, nhưng mà trung thành không đổi! Có Đồng Sinh Đồng Tử Toái Tâm cổ, các ngươi tin ta, ta không có khả năng vì giết các ngươi, mà hại chết muội muội ta. Nếu các ngươi đồng ý, ta đem Toái Tâm cổ cho chúng tiến vào tim các ngươi, mang bọn ngươi tiến vào, nếu các ngươi không đồng ý, ta sẽ tự sát.
Nam nhân mặt khỉ nhìn giáp trùng màu vàng nho nhỏ này sắc mặt không ngừng biến đổi, do dự một hồi lâu, hắn rốt cuộc cắn răng nói:
- Ngươi phóng cổ đi, tuy nhiên phải đặt lên người muội muội ngươi trước.
Na Y gật gật đầu, nói:
- Na Thủy, đưa tay ra đây.
Na Thủy cắn cắn môi, vươn cánh tay ra.
Na Y đem một con Đồng Sinh Đồng Tử Toái Tâm cổ đặt lên cổ tay Na Thủy, ngay sau đó, con Toái Tâm cổ kia liền cắn lên da nàng, sau đó chui vào.
Na Thủy đau đớn kêu a một tiếng.
Sau đó, trên cánh tay nhỏ nhắn của Na Thủy xuất hiện một chỗ hơi lồi lên, vết lồi đó đi dọc theo cánh tay Na Thủy tiến về phía trước, đó là Toái Tâm cổ tiến vào tĩnh mạch Na Thủy, dọc theo dòng máu tiến vào trái tim.
Na Thủy cắn chặt môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, đối với một cô bé mà nói, cảnh tượng này có chút đáng sợ, hơn nữa Toái Tâm cổ chui ở trong mạch máu, loại cảm giác đau đớn và tê dại này khiến cho Na Thủy khó chịu.
Sau một lát, Na Thủy ôm ngực, sắc mặt hơi xanh xao, hiển nhiên bị một con con trùng chui vào tim mà đau khổ.
Na Y an ủi nói:
- A Thủy, không sao, sau ba năm Toái Tâm cổ sẽ mọc cánh thành tiên, sẽ dọc theo mạch máu ngươi chui ra, sẽ không làm hại tới ngươi.
- Ừ!
Na Thủy miễn cưỡng gật gật đầu.
Lâm Minh vẫn ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, Đồng Sinh Đồng Tử Toái Tâm Lâm Minh mặc dù chưa thấy qua, nhưng mà nghe bọn họ nói chuyện cũng hiểu được đại khái, cái này coi như là một khế ước không tồi, nhưng kỳ thật lực ước thúc của nó cũng không mấy mạnh gì. Lâm Minh có biện pháp phá vỡ khế ước Đồng Sinh Đồng Tử Toái Tâm cổ, đem người cứu ra.
Vũ Cực Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ
Story
Chương 169: Đồng sinh đồng tử Toái Tâm Cổ
9.1/10 từ 19 lượt.