Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 127: Thủ đoạn ti tiện
Từ sau khi tu luyện Hợp Hoan thần công, trong lòng Trương Quan Ngọc có một ý niệm mãnh liệt trong đầu, đó chính là có thể tu luyện Hợp Hoan thần công đến tầng thứ bảy cực hạn, đạt tới cảnh giới thanh xuân vĩnh trú, dương tinh không suy.
Đạt tới cảnh giới này, hắn có được thời gian mấy trăm năm, đùa bỡn các loại hình mỹ nữ thế gian, có được họ, xâm chiếm họ, từ mỹ nữ hiện tại, ngoạn đến mấy trăm tuổi, thành lập một hậu cung khổng lồ ba ngàn gái đẹp vượt qua hoàng thất, mỗi ngày tùy ý đùa bỡn nữ nhân trong hậu cung, mỗi khi nghĩ vậy, Trương Quan Ngọc đều nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng với thiên phú của Trương Quan Ngọc, muốn tu luyện Hợp Hoan thần công đến tầng thứ bảy cực hạn nói dễ hơn làm.
Hiện tại, Hợp Hoan thần công vừa mới khởi bước, nếu thuận buồm xuôi gió, thải bổ các loại nữ nhân cực phẩm, như vậy còn có thể đạt tới tầng thứ bảy cực hạn, nhưng nếu mấy tháng sau bị Lâm Minh đánh bại ở dưới hàng vạn dân chúng nhìn, hắn sẽ khí tức không thuận, dương tinh không thông, muốn tấn công tầng thứ bảy cực hạn, đã khó càng thêm khó.
Cho nên, Trương Quan Ngọc hoàn toàn đập nát Lâm Minh ở trận chiến bốn tháng sau, hung hăng giẫm hắn, giẫm hắn chết hẳn không thể xoay người, đoạt tất cả hào quang cùng nữ nhân xung quanh hắn.
Chính mình vui vẻ trong lòng, tu vi mới có thể tăng tiến vùn vụt.
Người trung niên kia nói:
- Thiếu gia, thuộc hạ ngu dốt, nhưng thuộc hạ cảm thấy, nếu làm như vậy, có thể chọc giận Lâm Minh, đến lúc đó sẽ làm oán cừu sâu thêm.
- Hừ! Chọc giận thì thế nào? Chẳng lẽ ta không chiến liền nhận thua!?
- Nhưng...
- Không có nhưng! Lâm Minh đáng sợ, thập hoàng tử không dám động hắn. Thái tử phải kính hắn, nhưng không có nghĩa là, ta cũng khúm núm đối với hắn, người khác đều cưỡi ở trên đầu ngươi, chẳng lẽ ngươi còn quỳ rạp trên mặt đất kêu? Lâm Minh muốn đối phó ta, như vậy ta liền xử lý hắn!
- Thiếu gia chuẩn bị...
Người trung niên kia không hiểu, kế hoạch bọn họ sắp tiến hành với đả bại Lâm Minh có quan hệ gì.
- Ta hỏi ngươi, Lâm Minh đáng sợ chỗ nào nhất?
Người trung niên nghĩ, nói:
- Ngộ tính, võ ý, võ đạo chi tâm.
- Đúng vậy, tuy nhiên căn bản nhất vẫn là võ đạo chi tâm, chỉ cần phá võ đạo chi tâm, võ ý của hắn sẽ bị phế. Không có võ ý, với thiên phú tam phẩm của hắn, cho dù hắn ngộ tính yêu nghiệt như thế nào, tu vi bị hạn chế ở dưới Ngưng Mạch kỳ. Hắn có năng lực gì có thành tựu gì? Chỉ cần thực lực hắn không được, hào quang của hắn sẽ dần dần biến mất, đợi thời điểm mọi người quên hắn đi, hắn với ta mà nói giống như là một con kiến, có thể một cước đạp chết.
- Hiện tại hắn có Thất Huyền võ phủ bảo hộ. Ta không có khả năng đối phó hắn, cũng chỉ có thể đánh tan võ đạo chi tâm của hắn!
- Đối phó Lâm Minh, phải trước khi hắn trưởng thành!
Khóe miệng Trương Quan Ngọc lộ ra một tia cười ác độc, mà người trung niên kia lại âm thầm ưu tư. Nếu có thể hoàn toàn đánh tan bản tâm Lâm Minh, đương nhiên là tốt. Nhưng nếu không đánh hết thì sao? Như vậy đắc tội Lâm Minh, có thể ảnh hưởng đến địa vị thiếu gia ngày sau ở trong Liên Hợp thương hội.
Liên Hợp thương hội. Không có khả năng bổ nhiệm một người thừa kế đắc tội Thất Huyền sứ hoặc là chủ nhân phủ Thất Huyền võ phủ.
Nhưng Trương Quan Ngọc trời sinh tính cố chấp, hơn nữa hiện giờ còn tu luyện dễ dàng Hợp Hoan thần công, làm sao đi nghe lời nói của hắn?
Rất nhiều công pháp có thể ảnh hưởng tâm tính tu luyện giả, như chân ngôn Phật Đà kinh có thể khiến tu giả tâm tư yên ổn, thanh tâm quả dục, ngăn ham muốn, tâm trong sáng, Luyện Cốt Kim Thân quyết có thể khiến tu luyện giả khí huyết dương cương, bất khuất, mà Hợp Hoan thần công này hoàn toàn là tăng cường dục vọng, khiến tâm tư con người càng ngày càng cực đoan.
- Thiếu gia, việc này có phải phải xin chỉ thị lão gia một chút hay không...
- Ân?
Sắc mặt Trương Quan Ngọc chợt biến lãnh, cả người thậm chí có sát khí toát ra.
Người trung niên hoảng sợ, vội vàng nói:
- Thuộc hạ chết tiệt, thuộc hạ chết tiệt!
Lúc này Trương Quan Ngọc mới thu liễm sát khí, cái gọi là lão gia tự nhiên là phụ thân Trương Quan Ngọc, Trương Quan Ngọc hiểu được, nếu việc này bị phụ thân biết, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chính mình làm như vậy, bởi vì ở trong mắt phụ thân, tiền đồ Liên Hợp thương phải trọng yếu hơn nhiều so với tu vi võ đạo của Trương Quan Ngọc!
Phụ thân sẽ không mạo hiểm đắc tội Lâm Minh, ở trong suy nghĩ của hắn, cùng lắm thì Trương Quan Ngọc thua cho xong việc.
Nhưng đối với Trương Quan Ngọc mà nói, thế lực Liên Hợp thương hội lớn đến đâu cũng không có khả năng cho hắn mấy trăm năm thanh xuân cùng dương tinh vô hạn, những chuyện này chỉ có thực lực mới có thể cho hắn.
Thiên tài đều tự tin, Lâm Minh tự tin, Trương Quan Ngọc đồng dạng cũng tự tin, thiên tài thành tựu cao ngạo, không có ai ngay từ đầu liền nhận định chính mình không bằng người khác, nếu không trong lòng hắn sẽ gặp trở ngại, mà Trương Quan Ngọc trời sinh tính cố chấp còn hơn thế.
Thiên tài đều đã cho rằng chính mình là diễn viên tương lai của thế giới, do đó tranh đấu, nhưng mà tranh đấu tất có chết.
...
Thiên Vận thành, vùng ngoại thành tây nam.
Thiên Vận thành hoàng cung nằm ở bắc triều nam, thành bắc gần phủ đệ vương công quý tộc, vô cùng phồn hoa, mà thành nam lạnh lùng hơn chút, nhất là tới gần ngoại ô sẽ càng lạnh lùng hơn.
Ở vùng ngoại thành tây nam, có một mảnh tòa nhà thấp bé, tuy rằng những tòa nhà này đổ nát nhưng không hiện vẻ cổ xưa, lúc này mới vừa qua một trận mưa, ngói xanh tường trắng, cây xanh che bóng mát, có cảm giác tươi mát.
Trong dãy nhà này, có một gian tiểu điếm mới mở, chủ nhân cửa hàng mặt tiền này vốn hồi hương dưỡng lão, cửa hàng liền bán ra ngoài.
Chủ nhân mới tiếp nhận xong, thay đổi lại toàn bộ cửa hàng, bên trong quét tước sạch sẽ, thậm chí còn rải lên một ít hoa thơm, nhìn qua rất lịch sự tao nhã.
Lúc này, ở cửa cửa hàng, có một nữ nhân mặc áo vải bố xanh, diện mạo thanh tú, làn da non nớt, đang xử lý hàng hóa vải vóc đầy trên quầy.
Trái ngược với thân thể cô gái có chút ngây ngô mà nói, đống vải vóc này có vẻ cực kỳ cồng kềnh, nhưng thân thủ cô gái lại cực kỳ linh hoạt, phân loại ngay ngắn đâu ra đấy.
Cô gái này chính là Lan Vân Nguyệt, từ sau khi hôn ước kia trở thành phế thải, Lan Vân Nguyệt bỏ học khỏi Thất Huyền võ phủ, nàng ở Thiên Vận thành mờ mịt bất lực tiêu sái một ngày, nàng không còn mặt mũi về nhà, không biết nên đi nơi nào, cuối cùng, nàng quyết định sống ở dưới chân Thiên Vận thành.
Vì thế, nàng cầm một ít trang sức, mở một cửa hàng.
Láng giềng đều yêu thích cô bé mới tới này.
Mỗi ngày cô gái đều mặc y phục vải bố xanh mộc mạc, cửa hàng của nàng lại vô cùng bận rộn, thanh tú lại chịu khổ mà cô gái vẫn chịu đựng, hơn nữa tay chân cô gái này lanh lẹ, khí lực cũng lớn, còn làm ra một tí đồ ăn không tồi, theo lý thuyết, cô gái như vậy hẳn là làn da thô ráp, ít nhất hai tay có một chút chai, nhưng không nghĩ tới, hai tay cô gái nõn nà giống như nhuyễn ngọc, khiến người khác ngạc nhiên.
Đây là một cô gái như thế nào?
Sau khi biết được cô gái này là một người cô độc đã khơi gợi đồng tình của các bác gái hàng xóm, nhao nhao hỏi thân thế cô gái như thế nào, nhưng cô gái đối với chuyện này luôn tỏ vẻ hàm hồ.
Một ít bác gái thậm chí suy nghĩ làm mối cho cô gái này, nhưng đối với những chuyện đó, cô gái lại luôn cười yếu ớt cự tuyệt.
...
- Thiếu gia, chính là nơi đây.
Người trung niên chỉ cửa hàng còn chưa kịp ừeo biển.
- A! Một gian tiểu điếm thật lịch sự trang nhã a, không tồi!
Trương Quan Ngọc phe phẩy quạt trong tay, trên mặt lộ vẻ tươi cười nghiền ngẫm, dường như đang nhìn một con mồi ngon miệng.
Hắn muốn phá võ đạo chi tâm của Lâm Minh thì phải tìm được sơ hở của võ đạo chi tâm, mà Trương Quan Ngọc suy nghĩ, sơ hở duy nhất có thể có của võ đạo chi tâm, chính là Lan Vân Nguyệt này.
Lúc trước Lâm Minh từng dừng lại ước chừng nửa nén hương ở cửa, chỉ sợ nửa nén hương đó chính là nhìn thấy Lan Vân Nguyệt.
Tuy rằng chuyện Lan Vân Nguyệt đã qua đi, nhưng Trương Quan Ngọc tin tưởng, Lan Vân Nguyệt vẫn như cũ có thể là tâm kết trong lòng Lâm Minh.
Nếu, hắn có thể thu Lan Vân Nguyệt, cộng tu Hợp Hoan thần công với nàng, như vậy Lâm Minh biết kết quả sẽ như thế nào?
Trương Quan Ngọc rất muốn biết.
Nếu là loại sự tình quyết đấu này, một lần chiến bại, lần thứ hai tìm trở về là được ư?
Nhưng cô gái sẽ không giống vậy, chỉ cần bị chính mình kiếm được trên giường, đó chính là chuyện vĩnh viễn, Trương Quan Ngọc tin tưởng, mặc dù Lan Vân Nguyệt phản bội Lâm Minh, nàng ở trong lòng Lâm Minh cũng sẽ có một vị trí, nếu hắn giữ lấy Lan Vân Nguyệt, cái này chính là một cây gai trong lòng Lâm Minh, mà chiếc gai này gạt bỏ không xong, mặc dù hắn chiến thắng chính mình, cũng không gạt bỏ xong!
Khí không thuận, ý niệm trong đầu không rõ, tu vi trở ngại, thậm chí chính mình có thể trở thành tâm ma khi Lâm Minh gặp được bình cảnh đột phá.
Hơn nữa mấu chốt là, Lâm Minh có thể chiến thắng hắn sao?
Thất Huyền võ phủ bảo hộ Lâm Minh nhưng sẽ không bảo hộ Lan Vân Nguyệt, cô gái này đã rời khỏi Thất Huyền võ phủ, nếu Lâm Minh biết Lan Vân Nguyệt bị chính mình chiếm được, hắn có thể giận dữ mà liều mình vì hồng nhan hay không, tìm chính mình quyết đấu?
Nếu tìm tới cửa, vậy thật tốt quá, hiện tại Trương Quan có trăm phần trăm nắm chắc thắng Lâm Minh.
Mặc dù đợi sau bốn tháng, hắn cũng sẽ có chín thành nắm chắc thắng Lâm Minh, bởi vì gần đây Hợp Hoan thần công vừa mới đại thành tầng thứ nhất, thực lực tăng trưởng một mảng lớn, những thứ này Lâm Minh còn không biết.
Trương Quan Ngọc có thể lường trước, ngày quyết chiến, Lâm Minh bởi vì phẫn nộ, tất nhiên ra chiêu tàn nhẫn, mỗi chiêu đều liều mạng!
Như vậy hợp với tâm tư Trương Quan Ngọc, như thế hắn sẽ danh chính ngôn thuận dùng ra một ít chiêu thức âm độc trong Hợp Hoan thần công, đánh đập Lâm Minh trọng thương, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tu vi ngày sau.
Mặc dù không làm được điểm này, cũng ít nhất có thể khiến Lâm Minh nửa năm không rời khỏi giường!
Nếu Lâm Minh bởi vậy mà điều dưỡng nửa năm, như vậy sẽ thế nào?
Hắn còn có thể thông qua khảo hạch đệ tử hạch tâm Thất Huyền cốc sao?
Kỳ hạn khảo hạch này chỉ có một năm, chỉ cần Lâm Minh không qua khảo hạch, hắn ở trong mắt Trương Quan Ngọc sẽ không có gì đáng sợ, như vậy thành tựu tương lai hắn sẽ không thể bằng chính mình, cộng thêm chênh lệch thế lực phía sau, Trương Quan Ngọc có tin tưởng áp chế Lâm Minh cả đời!
Vũ Cực Thiên Hạ
Đạt tới cảnh giới này, hắn có được thời gian mấy trăm năm, đùa bỡn các loại hình mỹ nữ thế gian, có được họ, xâm chiếm họ, từ mỹ nữ hiện tại, ngoạn đến mấy trăm tuổi, thành lập một hậu cung khổng lồ ba ngàn gái đẹp vượt qua hoàng thất, mỗi ngày tùy ý đùa bỡn nữ nhân trong hậu cung, mỗi khi nghĩ vậy, Trương Quan Ngọc đều nhiệt huyết sôi trào.
Nhưng với thiên phú của Trương Quan Ngọc, muốn tu luyện Hợp Hoan thần công đến tầng thứ bảy cực hạn nói dễ hơn làm.
Hiện tại, Hợp Hoan thần công vừa mới khởi bước, nếu thuận buồm xuôi gió, thải bổ các loại nữ nhân cực phẩm, như vậy còn có thể đạt tới tầng thứ bảy cực hạn, nhưng nếu mấy tháng sau bị Lâm Minh đánh bại ở dưới hàng vạn dân chúng nhìn, hắn sẽ khí tức không thuận, dương tinh không thông, muốn tấn công tầng thứ bảy cực hạn, đã khó càng thêm khó.
Cho nên, Trương Quan Ngọc hoàn toàn đập nát Lâm Minh ở trận chiến bốn tháng sau, hung hăng giẫm hắn, giẫm hắn chết hẳn không thể xoay người, đoạt tất cả hào quang cùng nữ nhân xung quanh hắn.
Chính mình vui vẻ trong lòng, tu vi mới có thể tăng tiến vùn vụt.
Người trung niên kia nói:
- Thiếu gia, thuộc hạ ngu dốt, nhưng thuộc hạ cảm thấy, nếu làm như vậy, có thể chọc giận Lâm Minh, đến lúc đó sẽ làm oán cừu sâu thêm.
- Hừ! Chọc giận thì thế nào? Chẳng lẽ ta không chiến liền nhận thua!?
- Nhưng...
- Không có nhưng! Lâm Minh đáng sợ, thập hoàng tử không dám động hắn. Thái tử phải kính hắn, nhưng không có nghĩa là, ta cũng khúm núm đối với hắn, người khác đều cưỡi ở trên đầu ngươi, chẳng lẽ ngươi còn quỳ rạp trên mặt đất kêu? Lâm Minh muốn đối phó ta, như vậy ta liền xử lý hắn!
- Thiếu gia chuẩn bị...
Người trung niên kia không hiểu, kế hoạch bọn họ sắp tiến hành với đả bại Lâm Minh có quan hệ gì.
- Ta hỏi ngươi, Lâm Minh đáng sợ chỗ nào nhất?
Người trung niên nghĩ, nói:
- Ngộ tính, võ ý, võ đạo chi tâm.
- Đúng vậy, tuy nhiên căn bản nhất vẫn là võ đạo chi tâm, chỉ cần phá võ đạo chi tâm, võ ý của hắn sẽ bị phế. Không có võ ý, với thiên phú tam phẩm của hắn, cho dù hắn ngộ tính yêu nghiệt như thế nào, tu vi bị hạn chế ở dưới Ngưng Mạch kỳ. Hắn có năng lực gì có thành tựu gì? Chỉ cần thực lực hắn không được, hào quang của hắn sẽ dần dần biến mất, đợi thời điểm mọi người quên hắn đi, hắn với ta mà nói giống như là một con kiến, có thể một cước đạp chết.
- Hiện tại hắn có Thất Huyền võ phủ bảo hộ. Ta không có khả năng đối phó hắn, cũng chỉ có thể đánh tan võ đạo chi tâm của hắn!
- Đối phó Lâm Minh, phải trước khi hắn trưởng thành!
Khóe miệng Trương Quan Ngọc lộ ra một tia cười ác độc, mà người trung niên kia lại âm thầm ưu tư. Nếu có thể hoàn toàn đánh tan bản tâm Lâm Minh, đương nhiên là tốt. Nhưng nếu không đánh hết thì sao? Như vậy đắc tội Lâm Minh, có thể ảnh hưởng đến địa vị thiếu gia ngày sau ở trong Liên Hợp thương hội.
Liên Hợp thương hội. Không có khả năng bổ nhiệm một người thừa kế đắc tội Thất Huyền sứ hoặc là chủ nhân phủ Thất Huyền võ phủ.
Nhưng Trương Quan Ngọc trời sinh tính cố chấp, hơn nữa hiện giờ còn tu luyện dễ dàng Hợp Hoan thần công, làm sao đi nghe lời nói của hắn?
Rất nhiều công pháp có thể ảnh hưởng tâm tính tu luyện giả, như chân ngôn Phật Đà kinh có thể khiến tu giả tâm tư yên ổn, thanh tâm quả dục, ngăn ham muốn, tâm trong sáng, Luyện Cốt Kim Thân quyết có thể khiến tu luyện giả khí huyết dương cương, bất khuất, mà Hợp Hoan thần công này hoàn toàn là tăng cường dục vọng, khiến tâm tư con người càng ngày càng cực đoan.
- Thiếu gia, việc này có phải phải xin chỉ thị lão gia một chút hay không...
- Ân?
Sắc mặt Trương Quan Ngọc chợt biến lãnh, cả người thậm chí có sát khí toát ra.
Người trung niên hoảng sợ, vội vàng nói:
- Thuộc hạ chết tiệt, thuộc hạ chết tiệt!
Lúc này Trương Quan Ngọc mới thu liễm sát khí, cái gọi là lão gia tự nhiên là phụ thân Trương Quan Ngọc, Trương Quan Ngọc hiểu được, nếu việc này bị phụ thân biết, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép chính mình làm như vậy, bởi vì ở trong mắt phụ thân, tiền đồ Liên Hợp thương phải trọng yếu hơn nhiều so với tu vi võ đạo của Trương Quan Ngọc!
Phụ thân sẽ không mạo hiểm đắc tội Lâm Minh, ở trong suy nghĩ của hắn, cùng lắm thì Trương Quan Ngọc thua cho xong việc.
Nhưng đối với Trương Quan Ngọc mà nói, thế lực Liên Hợp thương hội lớn đến đâu cũng không có khả năng cho hắn mấy trăm năm thanh xuân cùng dương tinh vô hạn, những chuyện này chỉ có thực lực mới có thể cho hắn.
Thiên tài đều tự tin, Lâm Minh tự tin, Trương Quan Ngọc đồng dạng cũng tự tin, thiên tài thành tựu cao ngạo, không có ai ngay từ đầu liền nhận định chính mình không bằng người khác, nếu không trong lòng hắn sẽ gặp trở ngại, mà Trương Quan Ngọc trời sinh tính cố chấp còn hơn thế.
Thiên tài đều đã cho rằng chính mình là diễn viên tương lai của thế giới, do đó tranh đấu, nhưng mà tranh đấu tất có chết.
...
Thiên Vận thành, vùng ngoại thành tây nam.
Thiên Vận thành hoàng cung nằm ở bắc triều nam, thành bắc gần phủ đệ vương công quý tộc, vô cùng phồn hoa, mà thành nam lạnh lùng hơn chút, nhất là tới gần ngoại ô sẽ càng lạnh lùng hơn.
Ở vùng ngoại thành tây nam, có một mảnh tòa nhà thấp bé, tuy rằng những tòa nhà này đổ nát nhưng không hiện vẻ cổ xưa, lúc này mới vừa qua một trận mưa, ngói xanh tường trắng, cây xanh che bóng mát, có cảm giác tươi mát.
Trong dãy nhà này, có một gian tiểu điếm mới mở, chủ nhân cửa hàng mặt tiền này vốn hồi hương dưỡng lão, cửa hàng liền bán ra ngoài.
Chủ nhân mới tiếp nhận xong, thay đổi lại toàn bộ cửa hàng, bên trong quét tước sạch sẽ, thậm chí còn rải lên một ít hoa thơm, nhìn qua rất lịch sự tao nhã.
Lúc này, ở cửa cửa hàng, có một nữ nhân mặc áo vải bố xanh, diện mạo thanh tú, làn da non nớt, đang xử lý hàng hóa vải vóc đầy trên quầy.
Trái ngược với thân thể cô gái có chút ngây ngô mà nói, đống vải vóc này có vẻ cực kỳ cồng kềnh, nhưng thân thủ cô gái lại cực kỳ linh hoạt, phân loại ngay ngắn đâu ra đấy.
Cô gái này chính là Lan Vân Nguyệt, từ sau khi hôn ước kia trở thành phế thải, Lan Vân Nguyệt bỏ học khỏi Thất Huyền võ phủ, nàng ở Thiên Vận thành mờ mịt bất lực tiêu sái một ngày, nàng không còn mặt mũi về nhà, không biết nên đi nơi nào, cuối cùng, nàng quyết định sống ở dưới chân Thiên Vận thành.
Vì thế, nàng cầm một ít trang sức, mở một cửa hàng.
Láng giềng đều yêu thích cô bé mới tới này.
Mỗi ngày cô gái đều mặc y phục vải bố xanh mộc mạc, cửa hàng của nàng lại vô cùng bận rộn, thanh tú lại chịu khổ mà cô gái vẫn chịu đựng, hơn nữa tay chân cô gái này lanh lẹ, khí lực cũng lớn, còn làm ra một tí đồ ăn không tồi, theo lý thuyết, cô gái như vậy hẳn là làn da thô ráp, ít nhất hai tay có một chút chai, nhưng không nghĩ tới, hai tay cô gái nõn nà giống như nhuyễn ngọc, khiến người khác ngạc nhiên.
Đây là một cô gái như thế nào?
Sau khi biết được cô gái này là một người cô độc đã khơi gợi đồng tình của các bác gái hàng xóm, nhao nhao hỏi thân thế cô gái như thế nào, nhưng cô gái đối với chuyện này luôn tỏ vẻ hàm hồ.
Một ít bác gái thậm chí suy nghĩ làm mối cho cô gái này, nhưng đối với những chuyện đó, cô gái lại luôn cười yếu ớt cự tuyệt.
...
- Thiếu gia, chính là nơi đây.
Người trung niên chỉ cửa hàng còn chưa kịp ừeo biển.
- A! Một gian tiểu điếm thật lịch sự trang nhã a, không tồi!
Trương Quan Ngọc phe phẩy quạt trong tay, trên mặt lộ vẻ tươi cười nghiền ngẫm, dường như đang nhìn một con mồi ngon miệng.
Hắn muốn phá võ đạo chi tâm của Lâm Minh thì phải tìm được sơ hở của võ đạo chi tâm, mà Trương Quan Ngọc suy nghĩ, sơ hở duy nhất có thể có của võ đạo chi tâm, chính là Lan Vân Nguyệt này.
Lúc trước Lâm Minh từng dừng lại ước chừng nửa nén hương ở cửa, chỉ sợ nửa nén hương đó chính là nhìn thấy Lan Vân Nguyệt.
Tuy rằng chuyện Lan Vân Nguyệt đã qua đi, nhưng Trương Quan Ngọc tin tưởng, Lan Vân Nguyệt vẫn như cũ có thể là tâm kết trong lòng Lâm Minh.
Nếu, hắn có thể thu Lan Vân Nguyệt, cộng tu Hợp Hoan thần công với nàng, như vậy Lâm Minh biết kết quả sẽ như thế nào?
Trương Quan Ngọc rất muốn biết.
Nếu là loại sự tình quyết đấu này, một lần chiến bại, lần thứ hai tìm trở về là được ư?
Nhưng cô gái sẽ không giống vậy, chỉ cần bị chính mình kiếm được trên giường, đó chính là chuyện vĩnh viễn, Trương Quan Ngọc tin tưởng, mặc dù Lan Vân Nguyệt phản bội Lâm Minh, nàng ở trong lòng Lâm Minh cũng sẽ có một vị trí, nếu hắn giữ lấy Lan Vân Nguyệt, cái này chính là một cây gai trong lòng Lâm Minh, mà chiếc gai này gạt bỏ không xong, mặc dù hắn chiến thắng chính mình, cũng không gạt bỏ xong!
Khí không thuận, ý niệm trong đầu không rõ, tu vi trở ngại, thậm chí chính mình có thể trở thành tâm ma khi Lâm Minh gặp được bình cảnh đột phá.
Hơn nữa mấu chốt là, Lâm Minh có thể chiến thắng hắn sao?
Thất Huyền võ phủ bảo hộ Lâm Minh nhưng sẽ không bảo hộ Lan Vân Nguyệt, cô gái này đã rời khỏi Thất Huyền võ phủ, nếu Lâm Minh biết Lan Vân Nguyệt bị chính mình chiếm được, hắn có thể giận dữ mà liều mình vì hồng nhan hay không, tìm chính mình quyết đấu?
Nếu tìm tới cửa, vậy thật tốt quá, hiện tại Trương Quan có trăm phần trăm nắm chắc thắng Lâm Minh.
Mặc dù đợi sau bốn tháng, hắn cũng sẽ có chín thành nắm chắc thắng Lâm Minh, bởi vì gần đây Hợp Hoan thần công vừa mới đại thành tầng thứ nhất, thực lực tăng trưởng một mảng lớn, những thứ này Lâm Minh còn không biết.
Trương Quan Ngọc có thể lường trước, ngày quyết chiến, Lâm Minh bởi vì phẫn nộ, tất nhiên ra chiêu tàn nhẫn, mỗi chiêu đều liều mạng!
Như vậy hợp với tâm tư Trương Quan Ngọc, như thế hắn sẽ danh chính ngôn thuận dùng ra một ít chiêu thức âm độc trong Hợp Hoan thần công, đánh đập Lâm Minh trọng thương, ảnh hưởng nghiêm trọng tới tu vi ngày sau.
Mặc dù không làm được điểm này, cũng ít nhất có thể khiến Lâm Minh nửa năm không rời khỏi giường!
Nếu Lâm Minh bởi vậy mà điều dưỡng nửa năm, như vậy sẽ thế nào?
Hắn còn có thể thông qua khảo hạch đệ tử hạch tâm Thất Huyền cốc sao?
Kỳ hạn khảo hạch này chỉ có một năm, chỉ cần Lâm Minh không qua khảo hạch, hắn ở trong mắt Trương Quan Ngọc sẽ không có gì đáng sợ, như vậy thành tựu tương lai hắn sẽ không thể bằng chính mình, cộng thêm chênh lệch thế lực phía sau, Trương Quan Ngọc có tin tưởng áp chế Lâm Minh cả đời!
Vũ Cực Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ
Story
Chương 127: Thủ đoạn ti tiện
9.1/10 từ 19 lượt.