Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 12: Lời mời của Tần Hạnh Hiên!

Minh Văn thuật có thể dùng đến mấy vạn loại tài liệu, tổ hợp một loại cùng vài loại bên trong những tài liệu này, hỗ trợ chân nguyên của Minh Văn sư, là có thể vẽ thành các loại Minh Văn đa dạng.

Minh Văn có ba ngàn sáu trăm loại văn lộ cơ sở cùng bốn ngàn chín trăm loại Minh phù cơ sở, thông qua sự tổ hợp sắp xếp của những thứ văn lộ cơ sở cùng Minh phù này còn có một hệ liệt biến chủng, có thể tạo thành Minh Văn thuật thiên biến vạn hóa.

“Chấn” văn chẳng qua là một loại văn lộ cơ sở trong ba ngàn sáu trăm loại.

Lâm Minh tự nhiên biết “Chấn” văn, trên thực tế, văn lộ cơ sở hắn biết đến không phải là ba ngàn sáu trăm loại, mà là hơn sáu ngàn loại, cơ hồ là gấp hai văn lộ cơ sở mà Minh Văn sư của Thiên Diễn đại lục biết.

Tuy nhiên Lâm Minh cũng không xác định “Chấn” văn của Thiên Diễn đại lục có thể xê xích quá nhiều với Thần Vực hay không, hắn đưa tay phải ra, chân nguyên hội tụ đến đầu ngón tay, tiện tay liên tiếp họa xuất ra quỹ tích hoa mỹ trên không trung, đường vân xinh đẹp dưới sự duy trì của chân nguyên ngưng lại trên không trung chỉ chốc lát, mà ngưng lại chốc lát như vậy để cho một văn đồ đầy đủ mà phức tạp hiện lên trước mắt Tần Hạnh Hiên cùng đại sư tỷ.

Quá trình này, lúc Lâm Minh tu luyện Minh Văn thuật mỗi ngày đều làm, bởi vì từ từ phối hợp trí nhớ của linh hồn vô chủ cũng thân thể của mình, hôm nay làm ra có thể nói là làm liền một mạch, thuận buồm xuôi gió.

Lâm Minh hỏi:

- “Chấn” văn mà ngươi nói là cái này sao?

Tần Hạnh Hiên trực tiếp ngây dại, mà đại sư tỷ thì đầu tiên là nhìn thấy vẻ mặt này của Tần Hạnh Hiên, tự nhiên trong nháy mắt nàng xác định, thiếu niên này cũng không phải tiện tay vẽ loạn, hắn vẽ ra gì đó tám chín phần mười chính là “Chấn” văn thật, có lầm hay không! Tên nhà quê miệng còn hôi sữa này không ngờ hiểu Minh Văn thuật?


Trong lòng Tần Hạnh Hiên quả thật giật mình, ba ngàn sáu trăm loại văn lộ cơ sở, người mới học rất khó nhớ kỹ hoàn toàn, dĩ nhiên Lâm Minh trùng hợp biết “Chấn” văn mình yêu cầu thật cũng không kỳ quái, nàng giật mình chính là Lâm Minh ở trong nháy mắt ngắn ngủi tiện tay vẽ ra “Chấn” văn, thậm chí năng lượng nặng nhẹ trong đó cũng tiện tay làm ra, vừa đúng, chiêu thức ấy không có một phen khổ công rất khó luyện thành.

Nàng đè lại giật mình trong lòng, nói:

- Là cái này.

Lâm Minh nói:

- “Chấn” văn chủ sát phạt, bình thường sẽ sử dụng ở trong binh khí, binh khí võ giả sử dụng, sẽ tập trung năng lượng trong binh khí, năng lượng nếu là trực tiếp ẩn chứa trong binh khí giết địch, như vậy tăng phúc là có hạn, nhưng nếu là tăng thêm “Chấn” văn, để cho võ giả tập trung năng lượng lúc “Chấn” văn di chuyển chấn động với tốc độ cao, là có thể gia tăng lực xuyên thấu, do đó đạt tới trình độ hiệu quả gia tăng sự sắc bén của binh khí.

Lâm Minh dễ dàng giải thích nguyên lý “Chấn” văn, kết quả này Tần Hạnh Hiên đã sớm liệu đến, người có thể tiện tay thuần thục họa xuất “Chấn” văn, nếu là ngay cả nguyên lý “Chấn” văn cũng không rõ, đó mới làm cho người ta kỳ quái.

Tần Hạnh Hiên cũng bị khơi dậy lòng háo thắng, nàng hỏi:

- Như vậy vị đồng học này, còn biết họa pháp cũng nguyên lý của Minh phù “Kỳ” không?

Bỏ qua văn lộ cơ sở tương đối đơn giản, Tần Hạnh Hiên hỏi thăm về Minh phù cơ sở phức tạp hơn, song những thứ này tự nhiên cũng không thắng được Lâm Minh, trên thực tế, Lâm Minh hiểu rõ Minh phù cơ sở so sánh với Thiên Diễn đại lục còn phức tạp hơn nhiều.



Cái này, Tần Hạnh Hiên bị triệt để kinh hãi, Minh phù cơ sở so sánh với văn lộ cơ sở phức tạp gấp đôi, năng lượng nặng nhẹ ẩn chứa trong đó cũng biến hóa. Mà Lâm Minh vẫn có thể dễ dàng vẽ ra, này đã vượt qua Tần Hạnh Hiên.

Thiên tài, thiếu niên này dĩ nhiên là thiên tài Minh Văn thuật.

Nhưng là hắn học Minh Văn thuật với ai? Nhìn quần áo của hắn mặc rõ ràng không phải là đại thế gia, chẳng lẽ là đệ tử do một số tiền bối đại năng ẩn cư thâm sơn dạy dỗ?

Tần Hạnh Hiên phát hiện trên người Lâm Minh tràn đầy bí ẩn, nàng tiếp tục trao đổi cùng Lâm Minh, càng trao đổi càng là giật mình, nàng phát hiện Lâm Minh thật giống như không có gì là không biết! Ba ngàn sáu trăm loại văn lộ cơ sở cùng bốn ngàn chín trăm loại Minh phù cơ sở, cộng dồn lại hơn tám ngàn loại, tùy tiện liệt kê, Lâm Minh tựa hồ đối với từng cái cũng vô cùng quen thuộc!

So sánh với Tần Hạnh Hiên giật mình, đại sư tỷ đã sớm trợn tròn mắt, nàng hy lý hồ đồ nghe hai người nói về những thứ mà nàng nghe giống như đang đọc thiên thư, rồi sau đó tựu thấy Tần Hạnh Hiên không ngừng kinh ngạc, than thở.

Đại sư tỷ rất rõ ràng Tần Hạnh Hiên, đừng xem lúc bình thường Tần Hạnh Hiên đối với người nào cũng là vẻ mặt ôn hòa, lấy lễ đối đãi, thật ra thì thiên tư lục phẩm cùng thực lực cường đại đã thấm sâu vào trong nội tâm cao ngạo của nàng, trước đó, nàng chẳng bao giờ đánh giá bất kỳ một người nào cũng thế hệ cao như thế.

Cuối cùng đại sư tỷ dứt khoát chết lặng, nàng chỉ hiểu được một chuyện, giấy chứng nhận dự thính của tiểu tử này hôm nay là không có thu được.

Nha, có lầm hay không, tùy tiện đá một cước tựu đá trúng thiết bản, tùy tiện bắt được tới một tên nhà quê dĩ nhiên cũng là thiên tài Minh Văn thuật!

Đại sư tỷ thật muốn điên rồi.


Dần dần, giọng nói Tần Hạnh Hiên càng thêm cung kính, theo giọng điệu từ khi vừa mới bắt đầu trao đổi, từ từ biến thành giọng khiêm tốn thỉnh giáo, nàng phát hiện, trong lúc nói chuyện với Lâm Minh, giải thích của Lâm Minh đối với minh văn cùng năng lượng kết cấu cũng làm cho nàng mở rộng tầm mắt, có khi thậm chí có cảm giác được ích lợi không nhỏ.

Tần Hạnh Hiên càng thêm khẳng định, Lâm Minh là thiên tài Minh Văn thuật trăm năm khó gặp, mà lão sư sau lưng của hắn tuyệt đối là một đại tông sư, mặc dù lão sư của mình so sánh với người đó cũng phải ảm đạm thất sắc!

Thiếu niên này rốt cuộc có lai lịch như thế nào?

Tần Hạnh Hiên tràn đầy hứng thú với Lâm Minh, không nói đến trao đổi cùng Lâm Minh có thể làm cho mình được lợi ích, chỉ là bản thân Lâm Minh cùng lão sư thần bí phía sau hắn đối với gia tộc họ Tần đã có ý nghĩa không giống bình thường!

Nghĩ tới đây, Tần Hạnh Hiên nói:

- Vị đồng học này, thời gian lên lớp cầm nghệ đã bắt đầu, không thể tán gẫu nữa, hôm nay nói chuyện với nhau vô cùng khoái trá, nếu là có thể sau khi chấm dứt khóa giảng cầm nghệ này, Hạnh Hiên muốn mời ngươi đi Đại Minh Hiên ăn một bữa cơm rau dưa, cùng nhau tham thảo nguyên lý Minh Văn thuật một chút, có thể không?

Thanh âm Tần Hạnh Hiên uyển chuyển, hơn nữa giọng nói cực kỳ thành khẩn, phối hợp với dung nhan động lòng người của nàng, thật sự làm cho người ta khó có thể cự tuyệt.

Lâm Minh thật ra thì cũng không muốn cự tuyệt, Tần Hạnh Hiên chẳng những xinh đẹp gia thế tốt, hơn nữa khó được chính là nàng đối đãi người khác không tệ, vừa không tự cao tự đại, cô gái như thế thật sự làm cho người ta không hứng nổi nửa điểm ác cảm.

Tuy nhiên thời gian của Lâm Minh thật sự quá gấp, khoảng cách tới khảo hạch của Thất Huyền võ phủ chỉ có thời gian ba tháng, hắn muốn ở những thời giờ này dùng Minh Văn thuật kiếm được tiền, sau đó mua đan dược, Minh Văn phía trên đan dược, nhanh chóng tăng lên tu vi của mình, rồi sau đó thuận lợi tiến vào Thất Huyền võ phủ.

Tiến vào Thất Huyền võ phủ, vậy cũng không xong, còn có Chu Viêm mắt nhìn chằm chằm vào, nếu là không có thực lực địch nổi Chu Viêm, như vậy không nghi ngờ chút nào, chính mình sẽ bị xỉ vả vô cùng thảm!

Ở chỗ này nghe một tiết khóa cầm nghệ chính mình căn bản không có hứng thú, sau đó cùng ăn bữa trưa với mỹ nữ, sau bữa trưa nói không chừng còn muốn tiếp tục hàn huyên, thoáng cái ban ngày đã trôi qua rồi, sau này có thể muốn ưu lại ấn ký Truyền Âm phù, để sẽ liên lạc lại, Tần Hạnh Hiên không chừng một ngày kia còn có thể hẹn chính mình cùng nhau tham thảo kiến thức Minh Văn thuật, đây đối với Lâm Minh mà nói, chỉ là lãng phí thời gian! Dù sao trao đổi tham thảo, Lâm Minh nhưng là không cách nào từ chỗ Tần Hạnh Hiên đạt được một chút dẫn dắt cùng kiến thức mới.

Cho nên Lâm Minh có chút tiếc nuối cự tuyệt nói:

- Cái này thật sự xin lỗi, ta hôm nay có một số việc, phải trở về.

- Nha... Ta biết rồi.

Tần Hạnh Hiên tiếc hận nói, lúc lên tiếng mời hắn, nàng cũng không có nghĩ qua chính mình có thể sẽ bị cự tuyệt, trên thực tế, Tần Hạnh Hiên từ nhỏ tới lúc lớn như vậy, chưa từng có mời người khác phái cùng lứa ăn cơm, mà người khác hẹn nàng ăn cơm lại đếm không hết, mà nàng ngoại trừ mấy khuê trung mật hữu có hạn, những người khác đều một mực cự tuyệt, lúc cự tuyệt người khác Tần Hạnh Hiên cũng không có cảm giác gì, mà lần này bị cự tuyệt, nàng lại lần đầu tiên phát hiện, tư vị bị cự tuyệt có chút không dễ chịu, thậm chí rất ủy khuất, dù sao nàng mặc dù xuất thân từ đại thế gia, nhưng sâu trong nội tâm vẫn chỉ là thiếu nữ mười lăm tuổi thôi.

Đối với cự tuyệt của Lâm Minh, đại sư tỷ trực tiếp cảm thấy đầu óc chập mạch, trong đầu nàng chỉ còn lại có một ý nghĩ, người này... Người này thế nhưng cự tuyệt Tần Hạnh Hiên!

Ta kháo!

Còn có chuyện như vậy!

Hắn thật sự là nam nhân sao??

Vũ Cực Thiên Hạ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ Truyện Vũ Cực Thiên Hạ Story Chương 12: Lời mời của Tần Hạnh Hiên!
9.1/10 từ 19 lượt.
loading...