Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 1188: Tuyên chiến
Vù!
Lâm Minh từ trên trời hạ xuống, chính thức bước vào hẻm núi ác mộng.
Trong hẻm núi này, trừ ngẫy nhiên có vài cây nấm cao lớn như cây dù khổng lồ ra, không có bất kỳ thảm thực vật nào. Những cây nấm này phi thường tươi đẹp, hơn nữa tỏa ánh sáng mờ nhạt, vừa nhìn là biết có kịch độc.
Xuyên qua rừng nấm, đập vào mắt đều là nham thạch màu đen cứng rắn. Những nham thạch này đã rạn nứt, nhuộm máu loang lổ.
Ác mộng thú sau khi chết thi thể sẽ biến mất, cũng chỉ có số ít vết máu sẽ để lại. Những vết máu này kỳ thật cũng là năng lượng mộng cảnh ngưng tụ thành, chỉ là chưa kịp tiêu tan.
Theo Lâm Minh xâm nhập hẻm núi, chung quanh bắt đầu xuất hiện các loại dấu vết chém giết. Hơn nữa càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc.
Mảng lớn khe sâu, nham thạch vỡ nát, thân núi nứt toác, các loại Thánh khí gãy rời cắm ở trong khe hở, nhìn mà ghê người.
Nham thạch ở hẻm núi ác mộng này đều cứng rắn hơn sắt thép gấp trăm lần, cũng chỉ có như vậy có thể cam đoan chúng nó trong vụ nổ chân nguyên kịch liệt chỉ bị phá thành mảnh nhỏ, còn có thể miễn cưỡng duy trì hình thể. Nếu không chỉ sợ hẻm núi ác mộng này đều không tồn tại.
Gió trong hẻm núi giống như dao sắc, càng ngày càng mạnh, tùy ý thổi quần áo của Lâm Minh bay phấp phới.
Ánh sáng rất u ám, chỉ có ánh sao thưa thớt từ bầu trời hẹp hòi trên đỉnh đầu rọi xuống. Tuy nhiên đối với võ giả mà nói, ánh sáng như thế nào không quan trọng!
Rống! Rống! Rống!
Trong bóng tối truyền đến tiếng gầm rống của ác mộng thú, tiếng rống như tiếng sấm cuồn cuộn, rung chuyển mặt đất. Chỉ nghe thấy tiếng rống này là có thể cảm giác được đám ác mộng thú này không tầm thường.
- Hả?
Ý niệm Lâm Minh thoáng động, đột nhiên cảm giác được vài luồng sát khí che giấu vô cùng tốt tập trung vào mình. Hắn mặt không đổi sắc chạm vào Tu Di Giới, ánh mắt và cảm giác xuyên qua bóng tối. Lại thấy ở cách xa 10 trượng trong nham thạch màu đen có bốn người nấp kín, chỉ chờ mình vừa đi qua liền phát động đánh bất ngờ.
Bốn người này đang trao đổi lẫn nhau:
- Gương mặt lạ, không biết!
- Mới tới, hẳn là có thể ăn được!
Mấy người này dùng chân nguyên truyền âm trao đổi rất nhanh. Thường lăn lộn ở hẻm núi ác mộng, ai có thể trêu chọc ai không thể dây vào, bọn họ trong lòng ít nhiều có so đo, sẽ không gây tranh chấp lung tung. Thiên tài đỉnh cao của Thánh địa Giới Vương như là Thánh Võ Phủ tam kiệt, không thể nghi ngờ là người đứng ở đỉnh cao nhất của chuỗi thực vật, không có người sẽ có mưu đồ với bọn họ.
Đồng dạng, những thiên tài Thánh địa Giới Vương này bình thường cũng sẽ không đi giết người khác. Bởi vì giá trị công huân của bọn họ cao hơn những người khác quá nhiều, dưới áp chế của quy tắc giết những người khác cũng không có ý nghĩa quá lớn. Cho nên dưới đa số tình huống, giữa rất nhiều người dự thi trong hẻm núi ác mộng duy trì sự cân bằng tinh tế mà yếu ớt.
Bọn họ căn cứ vào thực lực phân chia phạm vi săn bắn. Người thực lực mạnh, phạm vi được chia tự nhiên lại càng lớn, càng tốt.
Nhưng một khi có gương mặt mới tiến vào, loại cân bằng này sẽ bị phá vỡ. Luôn có người sẽ coi người mới tới trở thành món ăn ngon vừa miệng.
- Ẩn giấu hơi thở, chờ hắn đi tới gần liền đánh lén!
- Tốt. Chúng ta bốn đánh một, hẳn là có thể miểu sát. Cũng không biết sẽ có bao nhiêu giá trị công huân, không đến 10 vạn liền không có ý nghĩa. Như vậy sau khi giảm %, bốn người chúng ta chia căn bản không cầm được cái gì.
- Người dám một mình tới hẻm núi ác mộng, ít nhiều có chút bản lĩnh hả. Hy vọng không phải đồ ngu.
Bốn võ giả đang bày kế cho Lâm Minh một lần đánh lén. Mà chính vào lúc này bọn họ đột nhiên sắc mặt đại biến, chỉ cảm thấy một luồng sát khí kinh khủng ngập trời trùm xuống. Một cây trường thương màu đỏ thẫm giống như rắn độc trong bóng đêm, khóa chặt cổ họng!
- Cẩn thận!
Bốn người đều như gặp đại địch, bọn họ ý thức được lần này gặp phải thứ dữ rồi!
Đối phương không ngờ có thể phát hiện bọn họ mai phục trước thời hạn, đồng thời trong nháy mắt phát ra công kích cuồng mãnh như thế.
- Đồng loạt ra tay!
Người cầm đầu trong bọn hô lên, nhưng mà sự liên thủ của bọn họ không tạo nên bất kỳ hiệu quả gì. Bọn họ chỉ cảm thấy năng lượng trên người nhanh chóng trôi đi, dường như căn bản không tụ được sức lực. Tiếp theo, ánh đỏ lóe lên, bọn họ cảm giác cổ chợt lạnh, máu tươi bắn ra.
Trong nháy mắt, ý thức nhanh chóng bị rút ra...
Đây là cảm giác tử vong. Bọn họ đã cảm thụ không chỉ một lần.
Trên thực tế, bọn họ ở hẻm núi ác mộng đi trên lằn ranh sinh tử, mỗi người đều đã chết ba bốn lần.
Lâm Minh thu hồi Phượng Huyết Thương, vừa rồi hắn chỉ ra một thương, gọn gàng sạch sẽ!
Có hai người chưa chết hẳn phát ra tiếng rên rỉ, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới một gương mặt mới đột nhiên toát ra không ngờ lợi hại như vậy. Nhân vật hung dữ phụ cận viễn cổ đế đô bọn họ đều hoặc ít hoặc nhiều hiểu biết một ít, căn bản không có nhân vật này! Chẳng lẽ là thành thị khác tới? Như vậy bọn họ thật sự gặp xui xẻo rồi!
Tuy nhiên với giá trị công huân của bọn họ, cho dù bị giết liền vài lần cũng có thể thoải mái thông qua vòng đào thải thứ nhất, có nhiều cơ hội.
- Giết những người này căn bản không được bao nhiêu giá trị công huân, quy tắc áp chế thật chặt.
Lâm Minh lầm bầm lầu bầu. Năng lượng mộng cảnh trên người bốn người này phát ra hắn căn bản là lười lợi dụng, có thể có có thể không.
- Còn có một người chưa tắt thở...
Lâm Minh đột nhiên nghĩ tới cái gì, đi lên trước ngồi xuống, hỏi người đang thoi thóp này:
- Nói cho ta biết, Thánh Võ Phủ tam kiệt ở bên trong sao?
- Ngu... ngu ngốc... Ngươi tìm Thánh Võ Phủ tam kiệt... là muốn chịu chết hả. Hắc hắc...
Võ giả này trong khi nói miệng không ngừng hộc máu, hắn cũng không tham gia hội đấu giá ở viễn cổ đế đô, không biết Lâm Minh. Chỉ cho là Lâm Minh là người ở thành thị lân cận đến khiêu chiến Thánh Võ Phủ tam kiệt.
- Điều này không cần ngươi nhọc lòng. Nếu ngươi không muốn nói cũng được, về sau cũng đừng ra khỏi thành nữa. Ta gặp lần nào là giết lần đó.
Lâm Minh một cước giẫm lên ngực võ giả kia, hắn ta lập tức hít thở khó khăn, toàn thân co giật, liên tục ho ra máu.
- Bọn họ... ngay... ngay tại bên trong...
- Tốt... Còn có một vấn đề, các ngươi vì sao đánh lén ta? Hay là mỗi một người dự thi vào hẻm núi ác mộng các ngươi đều sẽ đánh lén?
Lâm Minh tuy rằng không nghe được chân nguyên truyền âm của bốn người này nhưng là theo lý giải của hắn đối với pháp tắc Thần Mộng càng ngày càng sâu, linh hồn cảm giác của hắn đã vô cùng nhạy bén. Sát ý đối phương lộ ra đối với mình tuyệt đối sẽ không cảm giác sai.
- Bởi vì... Ngươi là gương mặt lạ...
- Thì ra là thế.
Lâm Minh buông lỏng chân.
Gương mặt lạ liền nghĩa là dê béo sao? Cũng có thể lý giải. Xem ra nếu mình muốn tiến vào sâu trong hẻm núi ác mộng, phải phí không ít công phu. Chẳng những phải đối mặt ác mộng thú còn phải đối mặt đánh lén của rất nhiều người dự thi. Tuy rằng Lâm Minh không sợ những người này nhưng là sẽ chậm trễ không ít thời gian.
Thời gian của hắn nhưng là rất quý giá!
Đến hiện tại, xếp hạng giá trị công huân đối với Lâm Minh mà nói đã là thứ yếu, hắn giết người chủ yếu là vì cướp đoạt đủ năng lượng mộng cảnh, cung cấp cho hắn tiếp tục tìm hiểu pháp tắc Thần Mộng.
Một bộ Thần Võ vô thượng đặt ở trước mặt mình. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, nào có đạo lý không tìm hiểu. Mỗi một giây hắn ở Thần Mộng giới đều phải tận dụng.
Lâm Minh một cước đem người dự thi bán sống bán chết kia văng ra, nhìn thoáng qua hẻm núi ác mộng u ám sâu thẳm, đột nhiên vận chân nguyên, hét lớn:
- Thánh Võ Phủ tam kiệt! Đi ra!
Một tiếng hét to này, âm ba sinh ra sau khi được rót năng lượng giống như gió lốc sóng xung kích vọt vào trong hẻm núi. Nơi nó đi qua ngay cả nham thạch đều bị chấn nát.
- Đi ra!
- Đi ra!
- Đi ra!
Thanh âm thật lớn vang vọng trong hẻm núi ác mộng, bị vách đá phản xạ vô số lần, đặc biệt vang dội.
Giờ khắc này, gần như tất cả người dự thi ở trong hẻm núi ác mộng đều nghe thấy tiếng hét này.
Bọn họ đều có chút sững sờ. Người nào – kiêu ngạo như vậy!
- Có người đang khiêu chiến Thánh Võ Phủ tam kiệt!
- Chẳng lẽ là Chung Văn Thư? Hay là nữ nhân nón rộng vành kia?
- Ngươi ngu à? Đó rõ ràng là thanh âm của nam nhân, hơn nữa Chung Văn Thư làm sao có thể làm như vậy. Hắn nếu chống lại một người trong Thánh Võ Phủ tam kiệt còn có ưu thế, nếu như đồng thời đối mặt ba người, như vậy chỉ có nước chạy trốn. Đừng quên ba người này nhưng là xuất thân Thánh địa Giới Vương, ngươi dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, bọn họ khẳng định có thể tạo thành chiến trận!
- Đúng, chiến trận!
Một khi tạo thành chiến trận, uy lực tự nhiên không đơn giản là 1+1+1=3 như vậy, sức chiến đấu sẽ tăng gấp bội!
Chỉ sợ cao thủ của Chân Võ Đại Thánh địa cũng sẽ có điều kiêng kỵ nhỉ!
Biết những điều này còn dám khiêu chiến, không phải người điên thì là người hung dữ chân chính.
- Có lẽ khiêu chiến Thánh Võ Phủ tam kiệt cũng là một tiểu đội mấy người tạo thành thì sao?
- Có thể. Chúng ta ra ngoài xem, có lẽ là từ thành thị khác tới. Chân Võ đại thế giới cũng không chỉ có một thành thị viễn cổ đế đô!
Rất nhiều người dự thi sinh ra hứng thú đối với trận chiến này, bọn họ đều ùa ra ngoài hẻm núi ác mộng. Trong số này cũng bao gồm một nữ nhân áo đỏ.
Dáng người nàng thon dài cân đối, đầu đội một cái nón rộng vành, dung mạo hoàn toàn bị che lấp, thanh âm khàn khàn mà khó nghe:
- Thú vị. Là giọng của người kia, ta sẽ không nghe lầm. Ta nguyên bản tính toán, mười ngày sau lần lượt khiêu chiến các ngươi, chứng minh ta là mạnh nhất. Không thể tưởng được, ngươi lại làm điều này trước ta một bước. Cũng tốt, ta liền xem xem, ngươi có tự tin gì dám một mình đối mặt Thánh Võ Phủ tam kiệt.
Nữ nhân áo đỏ nón rộng vành tốc độ cực nhanh giống như một vạch đỏ lao về phía miệng hẻm núi ác mộng.
- Đại ca, có nghe thấy không, có người đang khiêu chiến chúng ta!
Thánh Nhạc Bình mái tóc màu đỏ nghe thấy thanh âm của Lâm Minh, cười nói:
- Chuyện thú vị như vậy, đến Thần Mộng giới lâu như vậy rồi lần đầu tiên gặp phải!
- Nghe thanh âm hình như là tiểu đệ đệ mua Đại Thiên Thế Giới Đan kia đó, thật thú vị. Sau khi hắn tiến vào Thần Mộng giới liền co đầu rút cổ ở viễn cổ đế đô chừng hai tháng, hiện tại rốt cục đi ra, không ngờ trực tiếp tìm tới chúng ta. Tự tin này, chậc chậc!
Thánh Yên Nhiên ở một bên dịu dàng nói, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập nụ cười phong tình vạn chủng.
- Đi, ra ngoài! Hắn tới vừa lúc, tuy nhiên chúng ta cũng đừng khinh địch. Tiểu tử này hơn phân nửa có cơ duyên gì!
Thánh Thiên Hạo vuốt cằm nói.
- Hừ. Tới tham gia đệ nhất hội võ, người có cơ duyên không biết có bao nhiêu, không có gì đáng ngạc nhiên. Mấu chốt vẫn là xem thiên phú bản thân. Đi, ra ngoài gặp tiểu tử điên này. Hắn không tới tìm ta, ta cũng sẽ tìm hắn. Cơn giận ở Phòng đấu giá đế đô kia, ta đã sớm muốn trút ra.
Thánh Nhạc Bình giọng căm hận nói. Thảm bại ở Phòng đấu giá đế đô, hắn ghi nhớ như mới.
Ba người thu hồi binh khí, đồng thời bay về phía miệng hẻm núi ác mộng.
Vũ Cực Thiên Hạ
Lâm Minh từ trên trời hạ xuống, chính thức bước vào hẻm núi ác mộng.
Trong hẻm núi này, trừ ngẫy nhiên có vài cây nấm cao lớn như cây dù khổng lồ ra, không có bất kỳ thảm thực vật nào. Những cây nấm này phi thường tươi đẹp, hơn nữa tỏa ánh sáng mờ nhạt, vừa nhìn là biết có kịch độc.
Xuyên qua rừng nấm, đập vào mắt đều là nham thạch màu đen cứng rắn. Những nham thạch này đã rạn nứt, nhuộm máu loang lổ.
Ác mộng thú sau khi chết thi thể sẽ biến mất, cũng chỉ có số ít vết máu sẽ để lại. Những vết máu này kỳ thật cũng là năng lượng mộng cảnh ngưng tụ thành, chỉ là chưa kịp tiêu tan.
Theo Lâm Minh xâm nhập hẻm núi, chung quanh bắt đầu xuất hiện các loại dấu vết chém giết. Hơn nữa càng ngày càng nhiều, càng ngày càng dày đặc.
Mảng lớn khe sâu, nham thạch vỡ nát, thân núi nứt toác, các loại Thánh khí gãy rời cắm ở trong khe hở, nhìn mà ghê người.
Nham thạch ở hẻm núi ác mộng này đều cứng rắn hơn sắt thép gấp trăm lần, cũng chỉ có như vậy có thể cam đoan chúng nó trong vụ nổ chân nguyên kịch liệt chỉ bị phá thành mảnh nhỏ, còn có thể miễn cưỡng duy trì hình thể. Nếu không chỉ sợ hẻm núi ác mộng này đều không tồn tại.
Gió trong hẻm núi giống như dao sắc, càng ngày càng mạnh, tùy ý thổi quần áo của Lâm Minh bay phấp phới.
Ánh sáng rất u ám, chỉ có ánh sao thưa thớt từ bầu trời hẹp hòi trên đỉnh đầu rọi xuống. Tuy nhiên đối với võ giả mà nói, ánh sáng như thế nào không quan trọng!
Rống! Rống! Rống!
Trong bóng tối truyền đến tiếng gầm rống của ác mộng thú, tiếng rống như tiếng sấm cuồn cuộn, rung chuyển mặt đất. Chỉ nghe thấy tiếng rống này là có thể cảm giác được đám ác mộng thú này không tầm thường.
- Hả?
Ý niệm Lâm Minh thoáng động, đột nhiên cảm giác được vài luồng sát khí che giấu vô cùng tốt tập trung vào mình. Hắn mặt không đổi sắc chạm vào Tu Di Giới, ánh mắt và cảm giác xuyên qua bóng tối. Lại thấy ở cách xa 10 trượng trong nham thạch màu đen có bốn người nấp kín, chỉ chờ mình vừa đi qua liền phát động đánh bất ngờ.
Bốn người này đang trao đổi lẫn nhau:
- Gương mặt lạ, không biết!
- Mới tới, hẳn là có thể ăn được!
Mấy người này dùng chân nguyên truyền âm trao đổi rất nhanh. Thường lăn lộn ở hẻm núi ác mộng, ai có thể trêu chọc ai không thể dây vào, bọn họ trong lòng ít nhiều có so đo, sẽ không gây tranh chấp lung tung. Thiên tài đỉnh cao của Thánh địa Giới Vương như là Thánh Võ Phủ tam kiệt, không thể nghi ngờ là người đứng ở đỉnh cao nhất của chuỗi thực vật, không có người sẽ có mưu đồ với bọn họ.
Đồng dạng, những thiên tài Thánh địa Giới Vương này bình thường cũng sẽ không đi giết người khác. Bởi vì giá trị công huân của bọn họ cao hơn những người khác quá nhiều, dưới áp chế của quy tắc giết những người khác cũng không có ý nghĩa quá lớn. Cho nên dưới đa số tình huống, giữa rất nhiều người dự thi trong hẻm núi ác mộng duy trì sự cân bằng tinh tế mà yếu ớt.
Bọn họ căn cứ vào thực lực phân chia phạm vi săn bắn. Người thực lực mạnh, phạm vi được chia tự nhiên lại càng lớn, càng tốt.
Nhưng một khi có gương mặt mới tiến vào, loại cân bằng này sẽ bị phá vỡ. Luôn có người sẽ coi người mới tới trở thành món ăn ngon vừa miệng.
- Ẩn giấu hơi thở, chờ hắn đi tới gần liền đánh lén!
- Tốt. Chúng ta bốn đánh một, hẳn là có thể miểu sát. Cũng không biết sẽ có bao nhiêu giá trị công huân, không đến 10 vạn liền không có ý nghĩa. Như vậy sau khi giảm %, bốn người chúng ta chia căn bản không cầm được cái gì.
- Người dám một mình tới hẻm núi ác mộng, ít nhiều có chút bản lĩnh hả. Hy vọng không phải đồ ngu.
Bốn võ giả đang bày kế cho Lâm Minh một lần đánh lén. Mà chính vào lúc này bọn họ đột nhiên sắc mặt đại biến, chỉ cảm thấy một luồng sát khí kinh khủng ngập trời trùm xuống. Một cây trường thương màu đỏ thẫm giống như rắn độc trong bóng đêm, khóa chặt cổ họng!
- Cẩn thận!
Bốn người đều như gặp đại địch, bọn họ ý thức được lần này gặp phải thứ dữ rồi!
Đối phương không ngờ có thể phát hiện bọn họ mai phục trước thời hạn, đồng thời trong nháy mắt phát ra công kích cuồng mãnh như thế.
- Đồng loạt ra tay!
Người cầm đầu trong bọn hô lên, nhưng mà sự liên thủ của bọn họ không tạo nên bất kỳ hiệu quả gì. Bọn họ chỉ cảm thấy năng lượng trên người nhanh chóng trôi đi, dường như căn bản không tụ được sức lực. Tiếp theo, ánh đỏ lóe lên, bọn họ cảm giác cổ chợt lạnh, máu tươi bắn ra.
Trong nháy mắt, ý thức nhanh chóng bị rút ra...
Đây là cảm giác tử vong. Bọn họ đã cảm thụ không chỉ một lần.
Trên thực tế, bọn họ ở hẻm núi ác mộng đi trên lằn ranh sinh tử, mỗi người đều đã chết ba bốn lần.
Lâm Minh thu hồi Phượng Huyết Thương, vừa rồi hắn chỉ ra một thương, gọn gàng sạch sẽ!
Có hai người chưa chết hẳn phát ra tiếng rên rỉ, bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới một gương mặt mới đột nhiên toát ra không ngờ lợi hại như vậy. Nhân vật hung dữ phụ cận viễn cổ đế đô bọn họ đều hoặc ít hoặc nhiều hiểu biết một ít, căn bản không có nhân vật này! Chẳng lẽ là thành thị khác tới? Như vậy bọn họ thật sự gặp xui xẻo rồi!
Tuy nhiên với giá trị công huân của bọn họ, cho dù bị giết liền vài lần cũng có thể thoải mái thông qua vòng đào thải thứ nhất, có nhiều cơ hội.
- Giết những người này căn bản không được bao nhiêu giá trị công huân, quy tắc áp chế thật chặt.
Lâm Minh lầm bầm lầu bầu. Năng lượng mộng cảnh trên người bốn người này phát ra hắn căn bản là lười lợi dụng, có thể có có thể không.
- Còn có một người chưa tắt thở...
Lâm Minh đột nhiên nghĩ tới cái gì, đi lên trước ngồi xuống, hỏi người đang thoi thóp này:
- Nói cho ta biết, Thánh Võ Phủ tam kiệt ở bên trong sao?
- Ngu... ngu ngốc... Ngươi tìm Thánh Võ Phủ tam kiệt... là muốn chịu chết hả. Hắc hắc...
Võ giả này trong khi nói miệng không ngừng hộc máu, hắn cũng không tham gia hội đấu giá ở viễn cổ đế đô, không biết Lâm Minh. Chỉ cho là Lâm Minh là người ở thành thị lân cận đến khiêu chiến Thánh Võ Phủ tam kiệt.
- Điều này không cần ngươi nhọc lòng. Nếu ngươi không muốn nói cũng được, về sau cũng đừng ra khỏi thành nữa. Ta gặp lần nào là giết lần đó.
Lâm Minh một cước giẫm lên ngực võ giả kia, hắn ta lập tức hít thở khó khăn, toàn thân co giật, liên tục ho ra máu.
- Bọn họ... ngay... ngay tại bên trong...
- Tốt... Còn có một vấn đề, các ngươi vì sao đánh lén ta? Hay là mỗi một người dự thi vào hẻm núi ác mộng các ngươi đều sẽ đánh lén?
Lâm Minh tuy rằng không nghe được chân nguyên truyền âm của bốn người này nhưng là theo lý giải của hắn đối với pháp tắc Thần Mộng càng ngày càng sâu, linh hồn cảm giác của hắn đã vô cùng nhạy bén. Sát ý đối phương lộ ra đối với mình tuyệt đối sẽ không cảm giác sai.
- Bởi vì... Ngươi là gương mặt lạ...
- Thì ra là thế.
Lâm Minh buông lỏng chân.
Gương mặt lạ liền nghĩa là dê béo sao? Cũng có thể lý giải. Xem ra nếu mình muốn tiến vào sâu trong hẻm núi ác mộng, phải phí không ít công phu. Chẳng những phải đối mặt ác mộng thú còn phải đối mặt đánh lén của rất nhiều người dự thi. Tuy rằng Lâm Minh không sợ những người này nhưng là sẽ chậm trễ không ít thời gian.
Thời gian của hắn nhưng là rất quý giá!
Đến hiện tại, xếp hạng giá trị công huân đối với Lâm Minh mà nói đã là thứ yếu, hắn giết người chủ yếu là vì cướp đoạt đủ năng lượng mộng cảnh, cung cấp cho hắn tiếp tục tìm hiểu pháp tắc Thần Mộng.
Một bộ Thần Võ vô thượng đặt ở trước mặt mình. Thiên thời, địa lợi, nhân hòa, nào có đạo lý không tìm hiểu. Mỗi một giây hắn ở Thần Mộng giới đều phải tận dụng.
Lâm Minh một cước đem người dự thi bán sống bán chết kia văng ra, nhìn thoáng qua hẻm núi ác mộng u ám sâu thẳm, đột nhiên vận chân nguyên, hét lớn:
- Thánh Võ Phủ tam kiệt! Đi ra!
Một tiếng hét to này, âm ba sinh ra sau khi được rót năng lượng giống như gió lốc sóng xung kích vọt vào trong hẻm núi. Nơi nó đi qua ngay cả nham thạch đều bị chấn nát.
- Đi ra!
- Đi ra!
- Đi ra!
Thanh âm thật lớn vang vọng trong hẻm núi ác mộng, bị vách đá phản xạ vô số lần, đặc biệt vang dội.
Giờ khắc này, gần như tất cả người dự thi ở trong hẻm núi ác mộng đều nghe thấy tiếng hét này.
Bọn họ đều có chút sững sờ. Người nào – kiêu ngạo như vậy!
- Có người đang khiêu chiến Thánh Võ Phủ tam kiệt!
- Chẳng lẽ là Chung Văn Thư? Hay là nữ nhân nón rộng vành kia?
- Ngươi ngu à? Đó rõ ràng là thanh âm của nam nhân, hơn nữa Chung Văn Thư làm sao có thể làm như vậy. Hắn nếu chống lại một người trong Thánh Võ Phủ tam kiệt còn có ưu thế, nếu như đồng thời đối mặt ba người, như vậy chỉ có nước chạy trốn. Đừng quên ba người này nhưng là xuất thân Thánh địa Giới Vương, ngươi dùng đầu ngón chân để nghĩ cũng biết, bọn họ khẳng định có thể tạo thành chiến trận!
- Đúng, chiến trận!
Một khi tạo thành chiến trận, uy lực tự nhiên không đơn giản là 1+1+1=3 như vậy, sức chiến đấu sẽ tăng gấp bội!
Chỉ sợ cao thủ của Chân Võ Đại Thánh địa cũng sẽ có điều kiêng kỵ nhỉ!
Biết những điều này còn dám khiêu chiến, không phải người điên thì là người hung dữ chân chính.
- Có lẽ khiêu chiến Thánh Võ Phủ tam kiệt cũng là một tiểu đội mấy người tạo thành thì sao?
- Có thể. Chúng ta ra ngoài xem, có lẽ là từ thành thị khác tới. Chân Võ đại thế giới cũng không chỉ có một thành thị viễn cổ đế đô!
Rất nhiều người dự thi sinh ra hứng thú đối với trận chiến này, bọn họ đều ùa ra ngoài hẻm núi ác mộng. Trong số này cũng bao gồm một nữ nhân áo đỏ.
Dáng người nàng thon dài cân đối, đầu đội một cái nón rộng vành, dung mạo hoàn toàn bị che lấp, thanh âm khàn khàn mà khó nghe:
- Thú vị. Là giọng của người kia, ta sẽ không nghe lầm. Ta nguyên bản tính toán, mười ngày sau lần lượt khiêu chiến các ngươi, chứng minh ta là mạnh nhất. Không thể tưởng được, ngươi lại làm điều này trước ta một bước. Cũng tốt, ta liền xem xem, ngươi có tự tin gì dám một mình đối mặt Thánh Võ Phủ tam kiệt.
Nữ nhân áo đỏ nón rộng vành tốc độ cực nhanh giống như một vạch đỏ lao về phía miệng hẻm núi ác mộng.
- Đại ca, có nghe thấy không, có người đang khiêu chiến chúng ta!
Thánh Nhạc Bình mái tóc màu đỏ nghe thấy thanh âm của Lâm Minh, cười nói:
- Chuyện thú vị như vậy, đến Thần Mộng giới lâu như vậy rồi lần đầu tiên gặp phải!
- Nghe thanh âm hình như là tiểu đệ đệ mua Đại Thiên Thế Giới Đan kia đó, thật thú vị. Sau khi hắn tiến vào Thần Mộng giới liền co đầu rút cổ ở viễn cổ đế đô chừng hai tháng, hiện tại rốt cục đi ra, không ngờ trực tiếp tìm tới chúng ta. Tự tin này, chậc chậc!
Thánh Yên Nhiên ở một bên dịu dàng nói, trên gương mặt xinh đẹp tràn ngập nụ cười phong tình vạn chủng.
- Đi, ra ngoài! Hắn tới vừa lúc, tuy nhiên chúng ta cũng đừng khinh địch. Tiểu tử này hơn phân nửa có cơ duyên gì!
Thánh Thiên Hạo vuốt cằm nói.
- Hừ. Tới tham gia đệ nhất hội võ, người có cơ duyên không biết có bao nhiêu, không có gì đáng ngạc nhiên. Mấu chốt vẫn là xem thiên phú bản thân. Đi, ra ngoài gặp tiểu tử điên này. Hắn không tới tìm ta, ta cũng sẽ tìm hắn. Cơn giận ở Phòng đấu giá đế đô kia, ta đã sớm muốn trút ra.
Thánh Nhạc Bình giọng căm hận nói. Thảm bại ở Phòng đấu giá đế đô, hắn ghi nhớ như mới.
Ba người thu hồi binh khí, đồng thời bay về phía miệng hẻm núi ác mộng.
Vũ Cực Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ
Story
Chương 1188: Tuyên chiến
9.1/10 từ 19 lượt.