Vũ Cực Thiên Hạ
Chương 109: Hợp Hoan phân tông!
- Ha hả, dĩ nhiên không phải nói bọn họ, người ta nói là...
Bạch Tĩnh Vân đang nói đến đó, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của người điều khiển chương trình:
- Thất Huyền võ phủ, Lâm Minh Lâm đại nhân đến!
Một tiếng thông truyền này, cơ hồ tất cả mọi người trong đại điện đều nhìn về cửa, không ít người đã bắt đầu dời đi về hướng cửa.
Dưới sự hướng dẫn của hai thị nữ dung mạo diễm lệ, Lâm Minh chậm rãi tiêu sái vào đại sảnh, mặc dù hôm nay hắn đã đổi một thân y phục coi như mỹ lệ, nhưng là so với quần áo và trang sức quý tộc rườm rà hoa lệ của quý tộc trong sân vẫn là rất bình thường quá mức, tuy nhiên bởi vì Lâm Minh mấy ngày nay tu luyện tích lũy khí thế sắc bén, mặc dù mặc nhiều hạn chế, trong đám người cũng lộ ra vẻ chói mắt phá lệ.
Lúc này, Lâm Minh đang suy nghĩ lời mà người điều khiển chương trình thông truyền, trong lòng có chút cảm giác cổ quái.
Lâm đại nhân? Nghe thật sự là không có quen.
Lâm Minh không có chức quan, cũng không có tước vị, chính là một bình dân, thân phận duy nhất có thể nói ra ngoài chính là đệ tử của Thất Huyền võ phủ. Nhưng là người điều khiển chương trình không dám gọi thẳng tên họ Lâm Minh, liền tăng thêm một tiếng đại nhân.
- Hắn chính là Lâm Minh, quả nhiên một nhân tài mẫu mực.
- Chỉ có mười lăm tuổi, chậc chậc, chẳng trách, khó lường a.
Lâm Minh không nghi ngờ chút nào chính là nhân vật chính của yến hội lần này, cũng là đối tượng mọi người bọn họ muốn chú ý.
- Lâm huynh đệ, ngươi rốt cuộc cũng đã đến rồi.
Thái tử điện hạ Dương Lâm tiến lên một bước, trước khi Lâm Minh hành lễ đã đỡ Lâm Minh lên.
- Lâm huynh đệ không cần đa lễ, tới đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút.
Dương Lâm rõ ràng, yến hội lần này vô cùng có nhiều người cũng chứa tâm tư làm quen Lâm Minh, hắn tự nhiên phải giới thiệu từng người, người đầu tiên phải giới thiệu, tự nhiên là Nam Võ hầu.
- Lâm huynh đệ, vị này là một trong mười đại tướng quân của Thiên Vận quốc, Võ tướng quân Nam Võ hầu, trấn thủ Nam Cương của Thiên Vận quốc, võ giả Ngưng Mạch kỳ, chiến công hiển hách.
Nam Võ hầu tên là Võ Nguyên Huân, bởi vì nhiều lần lập chiến công ở Nam Cương, cho nên tứ phong Nam Võ hầu.
- Lâm Minh ra mắt Võ tướng quân.
Tương đối với Lâm Minh mà nói, vị đại tướng cực nhân thần ở biên cương này cũng chính là nhân vật cao cao tại thượng, hắn thấy dù sao vẫn phải giữ vững lễ nghi.
- Ha ha, Lâm tiểu huynh đệ quá khách khí, thái tử điện hạ cũng không nhận lễ của ngươi, ta làm sao nhận được, lại nói tiếp ta cùng Lâm tiểu huynh đệ còn là sư huynh đệ, ta tốt nghiệp Thất Huyền võ phủ đã hơn bốn mươi năm, thời gian thật đúng là...
Thanh âm nói chuyện của Nam Võ hầu vang dội như chuông, người tại chỗ cũng nghe được rõ ràng.
- Lâm tiểu huynh đệ tuổi trẻ có tài, thanh danh truyền khắp Thiên Vận quốc, ta đã sớm muốn làm quen, hôm nay vừa thấy, thật là “rồng trong loài người”, mười lăm tuổi đã có tu vi như vậy, tiền đồ bất khả hạn lượng.
- Võ tướng quân quá khen, đường Lâm Minh phải đi còn rất dài a.
Lâm Minh không có thói quen được tán dương quá như vậy, khách khí nói mấy câu.
- Ha ha, Lâm tiểu huynh đệ thật đúng là khiêm nhường, lại nói tiếp, Lâm tiểu huynh đệ đã tiến vào Thiên Chi phủ, sau khi tiến vào Thiên Chi phủ, có thể nhận được một chút nhiệm vụ quân đội, nếu là Lâm tiểu huynh đệ có ý định, có thể tới quân Nam Cương của ta, lấy thực lực của Lâm tiểu huynh đệ, tất nhiên sẽ có thể tạo dựng sự nghiệp!
Nghe lời nói này của Nam Võ hầu, trong lòng Lâm Minh vừa động, quả thật, đệ tử Thất Huyền võ phủ sau khi tiến vào Thiên Chi phủ, là có thể nhận nhiệm vụ quân đội, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có phần thưởng, phần thưởng này không đơn thuần đến từ Thất Huyền võ phủ, cũng tới từ triều đình, tất cả nhiệm vụ cũng sẽ dựa theo công trận để phong thưởng, cho nên có chút đệ tử võ phủ còn không có tốt nghiệp, cũng đã được phong tước.
Tước vỬ hoàng kim hay gì đó, Lâm Minh cũng là không có hứng thú, nhưng là phần thưởng của Thất Huyền võ phủ, lại tương đối phong phú, tỷ như Chân Nguyên thạch, bảo khí cao cấp, đan dược cực phẩm, cùng với thời gian tu luyện ở bảy đại sát trận.
Chân Nguyên thạch cùng thời gian tu luyện ở bảy đại sát trận không cần phải nói, đó là thứ cần dùng để tu luyện, bảo khí cao cấp, nếu là có bảo khí thương cực phẩm, Lâm Minh cũng rất động tâm.
Về phần đan dược cực phẩm, đó là quý giá, Lâm Minh muốn nhanh chóng tăng thực lực lên, nhất định phải có đan dược cực phẩm, mà loại đan dược này, ở Thiên Vận quốc có tiền mà không mua được, Lâm Minh cho dù bây giờ có thể nhận được không ít lễ vật của đại nhân vật, nhưng cũng không thể nào có được loại đan dược này.
- Nguyên lai Nam Võ hầu tới gặp ta là vì mượn hơi ta để hoàn thành nhiệm vụ trong quân, đây thật sự là không tồi, trước kia ta chiến đấu cũng chỉ là tỷ võ, lại thiếu thực chiến sinh tử chân chính, nhân vật hoàn thành trong quân có thể rèn luyện thực lực, hơn nữa lại có phần thưởng có thể cầm, sao lại không làm chứ?
Nghĩ tới đây, Lâm Minh nói:
- Đa tạ Võ tướng quân để mắt tới Lâm Minh, nếu là có nhiệm vụ thích hợp, Lâm Minh nhất định đi tới Nam Cương.
- Ha ha, vậy thì tốt quá, ta cùng với Lâm tiểu huynh đệ gặp lần đầu đã quen thân, tới, chúng ta cạn một chén.
Lúc Lâm Minh cùng Nam Võ hầu nói chuyện với nhau, Bạch Tĩnh Vân cùng Mộ Dung Tử vẫn còn tiếp tục đề tài tương thân lúc nãy.
- Này, ta nói đối tượng tương thân chính là hắn.
Bạch Tĩnh Vân nháy mắt ra hiệu cho Mộ Dung Tử, người nàng nói lúc trước chính là Lâm Minh.
- Hắn? Tĩnh Vân tỷ tỷ ngươi nói lung tung gì vậy?
Mộ Dung Tử mặt hơi đỏ lên:
- Hắn so với ta còn nhỏ hơn, làm sao có thể?
Mộ Dung Tử mười bảy tuổi, Lâm Minh cũng chỉ có mười lăm tuổi.
Bạch Tĩnh Vân bật cười:
- Nghe ý tứ của muội muội, nếu không phải hắn nhỏ hơn ngươi hai tuổi, ngươi cũng đồng ý?
Mộ Dung Tử nghiêng đầu, miệng nói:
- Ta nào có nói như vậy, tỷ tỷ giễu cợt ta, còn như vậy, ta có thể sinh khí.
- Ha hả, muội muội, ngươi nếu không phải như Tần Hạnh Hiên Tần tiểu thư, thề đuổi theo Tiên Thiên hư vô mờ mịt kia, thậm chí cảnh giới cao hơn, vậy thì ngày sau luôn là phải lập gia đình, tuổi trẻ của võ giả chúng ta dài, đừng nói kém mấy tuổi, chính là kém mười mấy tuổi, hai mươi mấy tuổi cũng không có gì.
- Đuổi theo Tiên Thiên cảnh giới?
Mộ Dung Tử hơi ngẩn ra, đối với phàm nhân Thiên Vận quốc mà nói, Tiên Thiên cảnh giới quả thật có chút xa xôi, nàng mặc dù ở Thiên Vận thành là thiên chi kiêu nữ, nhưng nếu nói đuổi theo Tiên Thiên cảnh giới, nàng cũng đã tự biết rõ, chính mình căn bản không có hy vọng, thậm chí mấy đệ tử trọng yếu của Thất Huyền võ phủ đều chưa hẳn có hy vọng.
Tuy nhiên Tần Hạnh Hiên bất đồng, thiên phú lục phẩm, thật sự kinh thế hãi tục.
- Lâm Minh kia nói không chừng cũng sẽ đuổi theo Tiên Thiên cảnh giới a.
Mộ Dung Tử nói.
- Có thể, Lâm Minh cùng Tần Hạnh Hiên là hai thiên tài không giống với chúng ta, Tần Hạnh Hiên là thiên tư tu luyện quá yêu nghiệt, mà Lâm Minh cũng là ngoại trừ thiên tư tu luyện, tất cả những thứ khác cũng yêu nghiệt, hai người nói không ra người nào thiên tài hơn, nếu là bàn về lực chiến đấu cùng giai, tự nhiên là Lâm Minh mạnh, nhưng nếu là bàn về thành tựu tu vi ngày sau, chỉ sợ sẽ là Tần Hạnh Hiên có hy vọng đến Tiên Thiên cảnh giới, dù sao Lâm Minh chỉ có thiên phú tu luyện tam phẩm, thiên phú này chỗ thiếu hụt là không bù đắp được. Ta cảm thấy được Lâm Minh có thể là ở lại Thiên Vận quốc sẽ chiếm phần lớn, kiến công lập nghiệp, nói không chừng hắn sẽ trở thành trấn quốc nguyên soái tiếp theo.
- Trấn quốc nguyên soái tiếp theo sao?
Mộ Dung Tử nhất thời có chút thất thần, đây chính là tồn tại có uy vọng thắng được hoàng đế, rất nhiều dân chúng của Thiên Vận quốc không biết hoàng đế tên họ là cái gì, nhưng lại không ai không biết đại danh của trấn quốc nguyên soái Tần Tiêu.
Mặc dù lấy thân phận địa vị của Mộ Dung Tử, nàng đối với Tần Tiêu vị lãnh tụ Thiên Vận quốc vẫn ôm lấy lòng sùng kính.
Đang lúc Mộ Dung Tử thất thần, Bạch Tĩnh Vân đột nhiên cười:
- Muội muội, theo ngươi thì sao, Lâm Minh đã bị rất nhiều cô bé vây lấy, ngươi không đi, nhưng là không có cơ hội nha.
Mộ Dung Tử theo tiếng vừa nhìn, quả nhiên, không ít tỷ muội tiểu quý tộc đã hữu ý vô ý nhích tới gần Lâm Minh, đang nói chuyện vui mừng.
- Lâm Minh đại nhân, ta nghe nói ngươi dùng thương có hơn tám trăm cân a, có phải thật vậy hay không?
Một thiếu nữ nháy mắt lay động ánh mắt trong veo như nước, có chút lo sợ nhìn Lâm Minh.
Những cô bé này chủ động đến gần Lâm Minh cũng không khẳng định chính là có lòng ham danh lợi, dù sao các nàng tuổi còn nhỏ, chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, tâm tư lại đơn thuần, các nàng có khi là theo ám hiệu của cha mẹ mà tới đây, mà còn lại là thuần túy từ lòng sùng bái đối với Lâm Minh, dù sao Thiên Vận quốc là một quốc gia thượng võ, danh hiệu thiên tài trăm năm của Thất Huyền võ phủ, cũng không thể trách được, đó là thần tượng đại chúng.
- Đúng vậy a, là tám trăm hai mươi cân.
Lâm Minh cười trả lời.
- Oa, thật không dậy nổi, ngươi là làm sao nâng được nó lên a? Ta có thể xem tay của ngươi một chút không?
Ách... Được.
Lâm Minh đưa tay ra có chút bất đắc dĩ.
Lúc này, một cô bé tuổi còn trẻ đi tới, nói:
- Lâm Minh đại nhân, tay của ngươi thật tốt.
- Ừm?
- Ta sẽ xem tướng.
Cô bé kia vừa nói vừa nháy ánh mắt xinh đẹp một cái.
- Ta nhìn tướng tay cho ngươi được không?
Lâm Minh còn chưa nghĩ ra cự tuyệt như thế nào, cô bé kia lại nhẹ nhàng nắm lấy đầu tay Lâm Minh, cẩn thận quan sát, tay cô bé kia lành lạnh, mang theo sự mềm mại đặc biệt của nữ tử.
- Không ngờ trực tiếp động thủ.
Bạch Tĩnh Vân cười như không cười nói.
- Hừ...
Mộ Dung Tử khinh thường bĩu môi, tự mình uống rượu trái cây trong chén thủy tinh, như Khổng Tước cao quý mèo khen mèo dài đuôi.
Trong lòng Bạch Tĩnh Vân cười thầm, nàng rõ ràng, lấy cao ngạo của Mộ Dung Tử, không thể nào để xuống rụt rè để lao vào như những nữ sinh kia, vậy là quá thấp kém.
- Muội muội, loại nam hài này, nếu là ngươi không chủ động thì sẽ không có nửa điểm cơ hội...
- Vậy ngươi sao lại không đi?
Mộ Dung Tử vểnh miệng lên nói.
- Ta?
Bạch Tĩnh Vân nghe được Mộ Dung Tử hỏi thăm, nụ cười cũng là dần dần thu liễm, nàng trầm mặc một hồi, khẽ thở dài một cái nói:
- Hôn nhân của ta, chính mình không làm chủ được.
- Ừm? Tại sao?
Mộ Dung Tử không thể lý giải, mặc dù ở Thiên Vận quốc, hôn nhân đại sự của nữ tử phải theo mệnh lệnh của cha mẹ, song nàng cùng Bạch Tĩnh Vân thân phận không giống bình thường, thực lực cùng thiên phú của các nàng quyết định quyền nói chuyện của các nàng, có thể làm chủ hôn nhân của mình.
- Tỷ tỷ, ngươi cũng quá nhẫn nhục chịu đựng, ngươi nếu nói là không lấy chồng, bọn họ làm sao quản ngươi.
Bạch Tĩnh Vân khổ sở cười nói:
- Không phải là đơn giản như ngươi nghĩ a.
Bảy tổ sư khai phái Thất Huyền cốc để lại bảy thứ truyền thừa, cũng chính là bảy phân tông, tỷ như Kiếm tông, Cầm tông, Trận tông vân vân, Hợp Hoan tông này cũng là một loại trong bảy thứ truyền thừa, Hợp Hoan tông nghiên cứu đạo âm dương thái bổ, tất cả công pháp, căn bản cũng có liên quan cùng chuyện nam nữ, gả cho đệ tử Hợp Hoan tông, rất có thể chính là nhảy vào hố lửa.
Mộ Dung Tử cảm giác Bạch Tĩnh Vân cũng không muốn nói, cũng không biết nên hỏi như thế nào, đúng lúc này, người điều khiển chương trình lần nữa thông truyền:
- Thái phó của thái tử, Mộc Dịch đại nhân cùng Tần tiểu thư của phủ nguyên soái đến!
Mộc Dịch cùng Tần Hạnh Hiên?
Lâm Minh hơi ngẩn ra, hắn cũng là thật lâu chưa từng thấy Tần Hạnh Hiên, nhớ tới đủ loại huyễn tượng nhìn qua một chút về Tần Hạnh Hiên phía trên Bích Ngọc đài, mặt Lâm Minh lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Bích Ngọc đài này chẳng qua là làm cho một chút dục vọng ngầm chứa trong lòng lớn hơn vô hạn, cũng không phải Lâm Minh thật sự ôm lòng đối với Tần Hạnh Hiên.
Vũ Cực Thiên Hạ
Bạch Tĩnh Vân đang nói đến đó, ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm của người điều khiển chương trình:
- Thất Huyền võ phủ, Lâm Minh Lâm đại nhân đến!
Một tiếng thông truyền này, cơ hồ tất cả mọi người trong đại điện đều nhìn về cửa, không ít người đã bắt đầu dời đi về hướng cửa.
Dưới sự hướng dẫn của hai thị nữ dung mạo diễm lệ, Lâm Minh chậm rãi tiêu sái vào đại sảnh, mặc dù hôm nay hắn đã đổi một thân y phục coi như mỹ lệ, nhưng là so với quần áo và trang sức quý tộc rườm rà hoa lệ của quý tộc trong sân vẫn là rất bình thường quá mức, tuy nhiên bởi vì Lâm Minh mấy ngày nay tu luyện tích lũy khí thế sắc bén, mặc dù mặc nhiều hạn chế, trong đám người cũng lộ ra vẻ chói mắt phá lệ.
Lúc này, Lâm Minh đang suy nghĩ lời mà người điều khiển chương trình thông truyền, trong lòng có chút cảm giác cổ quái.
Lâm đại nhân? Nghe thật sự là không có quen.
Lâm Minh không có chức quan, cũng không có tước vị, chính là một bình dân, thân phận duy nhất có thể nói ra ngoài chính là đệ tử của Thất Huyền võ phủ. Nhưng là người điều khiển chương trình không dám gọi thẳng tên họ Lâm Minh, liền tăng thêm một tiếng đại nhân.
- Hắn chính là Lâm Minh, quả nhiên một nhân tài mẫu mực.
- Chỉ có mười lăm tuổi, chậc chậc, chẳng trách, khó lường a.
Lâm Minh không nghi ngờ chút nào chính là nhân vật chính của yến hội lần này, cũng là đối tượng mọi người bọn họ muốn chú ý.
- Lâm huynh đệ, ngươi rốt cuộc cũng đã đến rồi.
Thái tử điện hạ Dương Lâm tiến lên một bước, trước khi Lâm Minh hành lễ đã đỡ Lâm Minh lên.
- Lâm huynh đệ không cần đa lễ, tới đây, ta giới thiệu cho ngươi một chút.
Dương Lâm rõ ràng, yến hội lần này vô cùng có nhiều người cũng chứa tâm tư làm quen Lâm Minh, hắn tự nhiên phải giới thiệu từng người, người đầu tiên phải giới thiệu, tự nhiên là Nam Võ hầu.
- Lâm huynh đệ, vị này là một trong mười đại tướng quân của Thiên Vận quốc, Võ tướng quân Nam Võ hầu, trấn thủ Nam Cương của Thiên Vận quốc, võ giả Ngưng Mạch kỳ, chiến công hiển hách.
Nam Võ hầu tên là Võ Nguyên Huân, bởi vì nhiều lần lập chiến công ở Nam Cương, cho nên tứ phong Nam Võ hầu.
- Lâm Minh ra mắt Võ tướng quân.
Tương đối với Lâm Minh mà nói, vị đại tướng cực nhân thần ở biên cương này cũng chính là nhân vật cao cao tại thượng, hắn thấy dù sao vẫn phải giữ vững lễ nghi.
- Ha ha, Lâm tiểu huynh đệ quá khách khí, thái tử điện hạ cũng không nhận lễ của ngươi, ta làm sao nhận được, lại nói tiếp ta cùng Lâm tiểu huynh đệ còn là sư huynh đệ, ta tốt nghiệp Thất Huyền võ phủ đã hơn bốn mươi năm, thời gian thật đúng là...
Thanh âm nói chuyện của Nam Võ hầu vang dội như chuông, người tại chỗ cũng nghe được rõ ràng.
- Lâm tiểu huynh đệ tuổi trẻ có tài, thanh danh truyền khắp Thiên Vận quốc, ta đã sớm muốn làm quen, hôm nay vừa thấy, thật là “rồng trong loài người”, mười lăm tuổi đã có tu vi như vậy, tiền đồ bất khả hạn lượng.
- Võ tướng quân quá khen, đường Lâm Minh phải đi còn rất dài a.
Lâm Minh không có thói quen được tán dương quá như vậy, khách khí nói mấy câu.
- Ha ha, Lâm tiểu huynh đệ thật đúng là khiêm nhường, lại nói tiếp, Lâm tiểu huynh đệ đã tiến vào Thiên Chi phủ, sau khi tiến vào Thiên Chi phủ, có thể nhận được một chút nhiệm vụ quân đội, nếu là Lâm tiểu huynh đệ có ý định, có thể tới quân Nam Cương của ta, lấy thực lực của Lâm tiểu huynh đệ, tất nhiên sẽ có thể tạo dựng sự nghiệp!
Nghe lời nói này của Nam Võ hầu, trong lòng Lâm Minh vừa động, quả thật, đệ tử Thất Huyền võ phủ sau khi tiến vào Thiên Chi phủ, là có thể nhận nhiệm vụ quân đội, sau khi hoàn thành nhiệm vụ có phần thưởng, phần thưởng này không đơn thuần đến từ Thất Huyền võ phủ, cũng tới từ triều đình, tất cả nhiệm vụ cũng sẽ dựa theo công trận để phong thưởng, cho nên có chút đệ tử võ phủ còn không có tốt nghiệp, cũng đã được phong tước.
Tước vỬ hoàng kim hay gì đó, Lâm Minh cũng là không có hứng thú, nhưng là phần thưởng của Thất Huyền võ phủ, lại tương đối phong phú, tỷ như Chân Nguyên thạch, bảo khí cao cấp, đan dược cực phẩm, cùng với thời gian tu luyện ở bảy đại sát trận.
Chân Nguyên thạch cùng thời gian tu luyện ở bảy đại sát trận không cần phải nói, đó là thứ cần dùng để tu luyện, bảo khí cao cấp, nếu là có bảo khí thương cực phẩm, Lâm Minh cũng rất động tâm.
Về phần đan dược cực phẩm, đó là quý giá, Lâm Minh muốn nhanh chóng tăng thực lực lên, nhất định phải có đan dược cực phẩm, mà loại đan dược này, ở Thiên Vận quốc có tiền mà không mua được, Lâm Minh cho dù bây giờ có thể nhận được không ít lễ vật của đại nhân vật, nhưng cũng không thể nào có được loại đan dược này.
- Nguyên lai Nam Võ hầu tới gặp ta là vì mượn hơi ta để hoàn thành nhiệm vụ trong quân, đây thật sự là không tồi, trước kia ta chiến đấu cũng chỉ là tỷ võ, lại thiếu thực chiến sinh tử chân chính, nhân vật hoàn thành trong quân có thể rèn luyện thực lực, hơn nữa lại có phần thưởng có thể cầm, sao lại không làm chứ?
Nghĩ tới đây, Lâm Minh nói:
- Đa tạ Võ tướng quân để mắt tới Lâm Minh, nếu là có nhiệm vụ thích hợp, Lâm Minh nhất định đi tới Nam Cương.
- Ha ha, vậy thì tốt quá, ta cùng với Lâm tiểu huynh đệ gặp lần đầu đã quen thân, tới, chúng ta cạn một chén.
Lúc Lâm Minh cùng Nam Võ hầu nói chuyện với nhau, Bạch Tĩnh Vân cùng Mộ Dung Tử vẫn còn tiếp tục đề tài tương thân lúc nãy.
- Này, ta nói đối tượng tương thân chính là hắn.
Bạch Tĩnh Vân nháy mắt ra hiệu cho Mộ Dung Tử, người nàng nói lúc trước chính là Lâm Minh.
- Hắn? Tĩnh Vân tỷ tỷ ngươi nói lung tung gì vậy?
Mộ Dung Tử mặt hơi đỏ lên:
- Hắn so với ta còn nhỏ hơn, làm sao có thể?
Mộ Dung Tử mười bảy tuổi, Lâm Minh cũng chỉ có mười lăm tuổi.
Bạch Tĩnh Vân bật cười:
- Nghe ý tứ của muội muội, nếu không phải hắn nhỏ hơn ngươi hai tuổi, ngươi cũng đồng ý?
Mộ Dung Tử nghiêng đầu, miệng nói:
- Ta nào có nói như vậy, tỷ tỷ giễu cợt ta, còn như vậy, ta có thể sinh khí.
- Ha hả, muội muội, ngươi nếu không phải như Tần Hạnh Hiên Tần tiểu thư, thề đuổi theo Tiên Thiên hư vô mờ mịt kia, thậm chí cảnh giới cao hơn, vậy thì ngày sau luôn là phải lập gia đình, tuổi trẻ của võ giả chúng ta dài, đừng nói kém mấy tuổi, chính là kém mười mấy tuổi, hai mươi mấy tuổi cũng không có gì.
- Đuổi theo Tiên Thiên cảnh giới?
Mộ Dung Tử hơi ngẩn ra, đối với phàm nhân Thiên Vận quốc mà nói, Tiên Thiên cảnh giới quả thật có chút xa xôi, nàng mặc dù ở Thiên Vận thành là thiên chi kiêu nữ, nhưng nếu nói đuổi theo Tiên Thiên cảnh giới, nàng cũng đã tự biết rõ, chính mình căn bản không có hy vọng, thậm chí mấy đệ tử trọng yếu của Thất Huyền võ phủ đều chưa hẳn có hy vọng.
Tuy nhiên Tần Hạnh Hiên bất đồng, thiên phú lục phẩm, thật sự kinh thế hãi tục.
- Lâm Minh kia nói không chừng cũng sẽ đuổi theo Tiên Thiên cảnh giới a.
Mộ Dung Tử nói.
- Có thể, Lâm Minh cùng Tần Hạnh Hiên là hai thiên tài không giống với chúng ta, Tần Hạnh Hiên là thiên tư tu luyện quá yêu nghiệt, mà Lâm Minh cũng là ngoại trừ thiên tư tu luyện, tất cả những thứ khác cũng yêu nghiệt, hai người nói không ra người nào thiên tài hơn, nếu là bàn về lực chiến đấu cùng giai, tự nhiên là Lâm Minh mạnh, nhưng nếu là bàn về thành tựu tu vi ngày sau, chỉ sợ sẽ là Tần Hạnh Hiên có hy vọng đến Tiên Thiên cảnh giới, dù sao Lâm Minh chỉ có thiên phú tu luyện tam phẩm, thiên phú này chỗ thiếu hụt là không bù đắp được. Ta cảm thấy được Lâm Minh có thể là ở lại Thiên Vận quốc sẽ chiếm phần lớn, kiến công lập nghiệp, nói không chừng hắn sẽ trở thành trấn quốc nguyên soái tiếp theo.
- Trấn quốc nguyên soái tiếp theo sao?
Mộ Dung Tử nhất thời có chút thất thần, đây chính là tồn tại có uy vọng thắng được hoàng đế, rất nhiều dân chúng của Thiên Vận quốc không biết hoàng đế tên họ là cái gì, nhưng lại không ai không biết đại danh của trấn quốc nguyên soái Tần Tiêu.
Mặc dù lấy thân phận địa vị của Mộ Dung Tử, nàng đối với Tần Tiêu vị lãnh tụ Thiên Vận quốc vẫn ôm lấy lòng sùng kính.
Đang lúc Mộ Dung Tử thất thần, Bạch Tĩnh Vân đột nhiên cười:
- Muội muội, theo ngươi thì sao, Lâm Minh đã bị rất nhiều cô bé vây lấy, ngươi không đi, nhưng là không có cơ hội nha.
Mộ Dung Tử theo tiếng vừa nhìn, quả nhiên, không ít tỷ muội tiểu quý tộc đã hữu ý vô ý nhích tới gần Lâm Minh, đang nói chuyện vui mừng.
- Lâm Minh đại nhân, ta nghe nói ngươi dùng thương có hơn tám trăm cân a, có phải thật vậy hay không?
Một thiếu nữ nháy mắt lay động ánh mắt trong veo như nước, có chút lo sợ nhìn Lâm Minh.
Những cô bé này chủ động đến gần Lâm Minh cũng không khẳng định chính là có lòng ham danh lợi, dù sao các nàng tuổi còn nhỏ, chỉ có mười lăm mười sáu tuổi, tâm tư lại đơn thuần, các nàng có khi là theo ám hiệu của cha mẹ mà tới đây, mà còn lại là thuần túy từ lòng sùng bái đối với Lâm Minh, dù sao Thiên Vận quốc là một quốc gia thượng võ, danh hiệu thiên tài trăm năm của Thất Huyền võ phủ, cũng không thể trách được, đó là thần tượng đại chúng.
- Đúng vậy a, là tám trăm hai mươi cân.
Lâm Minh cười trả lời.
- Oa, thật không dậy nổi, ngươi là làm sao nâng được nó lên a? Ta có thể xem tay của ngươi một chút không?
Ách... Được.
Lâm Minh đưa tay ra có chút bất đắc dĩ.
Lúc này, một cô bé tuổi còn trẻ đi tới, nói:
- Lâm Minh đại nhân, tay của ngươi thật tốt.
- Ừm?
- Ta sẽ xem tướng.
Cô bé kia vừa nói vừa nháy ánh mắt xinh đẹp một cái.
- Ta nhìn tướng tay cho ngươi được không?
Lâm Minh còn chưa nghĩ ra cự tuyệt như thế nào, cô bé kia lại nhẹ nhàng nắm lấy đầu tay Lâm Minh, cẩn thận quan sát, tay cô bé kia lành lạnh, mang theo sự mềm mại đặc biệt của nữ tử.
- Không ngờ trực tiếp động thủ.
Bạch Tĩnh Vân cười như không cười nói.
- Hừ...
Mộ Dung Tử khinh thường bĩu môi, tự mình uống rượu trái cây trong chén thủy tinh, như Khổng Tước cao quý mèo khen mèo dài đuôi.
Trong lòng Bạch Tĩnh Vân cười thầm, nàng rõ ràng, lấy cao ngạo của Mộ Dung Tử, không thể nào để xuống rụt rè để lao vào như những nữ sinh kia, vậy là quá thấp kém.
- Muội muội, loại nam hài này, nếu là ngươi không chủ động thì sẽ không có nửa điểm cơ hội...
- Vậy ngươi sao lại không đi?
Mộ Dung Tử vểnh miệng lên nói.
- Ta?
Bạch Tĩnh Vân nghe được Mộ Dung Tử hỏi thăm, nụ cười cũng là dần dần thu liễm, nàng trầm mặc một hồi, khẽ thở dài một cái nói:
- Hôn nhân của ta, chính mình không làm chủ được.
- Ừm? Tại sao?
Mộ Dung Tử không thể lý giải, mặc dù ở Thiên Vận quốc, hôn nhân đại sự của nữ tử phải theo mệnh lệnh của cha mẹ, song nàng cùng Bạch Tĩnh Vân thân phận không giống bình thường, thực lực cùng thiên phú của các nàng quyết định quyền nói chuyện của các nàng, có thể làm chủ hôn nhân của mình.
- Tỷ tỷ, ngươi cũng quá nhẫn nhục chịu đựng, ngươi nếu nói là không lấy chồng, bọn họ làm sao quản ngươi.
Bạch Tĩnh Vân khổ sở cười nói:
- Không phải là đơn giản như ngươi nghĩ a.
Bảy tổ sư khai phái Thất Huyền cốc để lại bảy thứ truyền thừa, cũng chính là bảy phân tông, tỷ như Kiếm tông, Cầm tông, Trận tông vân vân, Hợp Hoan tông này cũng là một loại trong bảy thứ truyền thừa, Hợp Hoan tông nghiên cứu đạo âm dương thái bổ, tất cả công pháp, căn bản cũng có liên quan cùng chuyện nam nữ, gả cho đệ tử Hợp Hoan tông, rất có thể chính là nhảy vào hố lửa.
Mộ Dung Tử cảm giác Bạch Tĩnh Vân cũng không muốn nói, cũng không biết nên hỏi như thế nào, đúng lúc này, người điều khiển chương trình lần nữa thông truyền:
- Thái phó của thái tử, Mộc Dịch đại nhân cùng Tần tiểu thư của phủ nguyên soái đến!
Mộc Dịch cùng Tần Hạnh Hiên?
Lâm Minh hơi ngẩn ra, hắn cũng là thật lâu chưa từng thấy Tần Hạnh Hiên, nhớ tới đủ loại huyễn tượng nhìn qua một chút về Tần Hạnh Hiên phía trên Bích Ngọc đài, mặt Lâm Minh lộ ra vẻ mặt cổ quái.
Bích Ngọc đài này chẳng qua là làm cho một chút dục vọng ngầm chứa trong lòng lớn hơn vô hạn, cũng không phải Lâm Minh thật sự ôm lòng đối với Tần Hạnh Hiên.
Vũ Cực Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Vũ Cực Thiên Hạ
Story
Chương 109: Hợp Hoan phân tông!
9.1/10 từ 19 lượt.