Võng Du Thiên Hạ
Chương 33: Giao dịch không tiền
153@-Tài nguyên doanh địa xuất hiện ở Hoàng Thiên xem ra thiên tai sự kiện cũng sắp kết thúc. Đối với Thiên tai sự kiện lần này Tam Quốc khu người chơi lĩnh chủ trừ bỏ Hạo Thiên Trấn chính mình ra những lãnh địa khác có thể nói tổn thất thảm hại. Những ngày này thôn trang bị phá hủy thông báo vang lên cũng có ít nhất một trăm lần, còn lại thôn trang cũng là ngàn cân treo sợi tóc. Bất cứ lúc nào cũng có thể biến mất, đây có thể nói là một trận kiềm hãm lĩnh chủ người chơi phát triển.
Đối với hệ thống kiềm hãm việc này Hoàng Thiên cũng bất lực, hơn nữa người hưởng lợi nhiều nhất không phải là chính bản thân hắn. Người khác có phát triển được hay không hắn mới không thèm quan tâm đâu.
Dựa theo tình hình hiện nay, Hạo Thiên Trấn rất nhanh có thể hoàn toàn độc chiếm hòn đảo này, hơn nữa không gặp phải người chơi khác gây trở ngại. Có lẽ đến lúc nên lên bờ bên kia thành lập một thôn trang, lấy đó làm căn cứ vươn cánh tay ra toàn bộ Tam Quốc.
Dựa theo tính toán của Hoàng Thiên, sau khi kết thúc giai đoạn thứ nhất: tích trữ nhân lực, vật lực, ổn định căn cứ chính. Có thể tiến hành giai đoạn thứ hai: xây dựng lực lượng trên lục địa đồng thời khống chế toàn bộ tuyến đường biển.
Mà giai đoạn thứ hai này yêu muốn nhanh chóng làm được yêu cầu trên lục địa phải có ít nhất một thôn trang làm căn cứ, sau đó lấy căn cứ này làm tiếp điểm, tiếp nhận nhân lực, vật lực từ căn cứ chính chuyển tới. Dùng số nhân, vật lực này nhanh chóng phát triển, mà tiếp điểm này cần phát triển duy nhất chính là toàn lực chế tạo bến cảng, căn cứ quân sự, bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn sàng tiếp nhận số lượng lớn binh lính từ căn cứ chính chuyển tới. Đồng thời lợi dụng tài nguyên nhanh chóng chiêu mộ, thu nạp dân cư chuyển về căn cứ chính để chuyển chức thành binh lính.
Giai đoạn thứ hai này nói tóm lại là muốn ở bên cạnh biển lấy tốc độ nhanh nhất phát triển thành một quân cảng hoặc một liên hợp khu Quân cảng. Ưu tiên phát triển quân đội. Từ đó khống chế toàn bộ bờ biển. Căn cứ chính chuyển đổi thành hậu phương, có khả năng cung cấp số lượng lớn vật tư khi cần thiết cho tiếp điểm.
Đối với giai đoạn thứ hai này, Hoàng Thiên cũng đã cảm thấy có lẽ nên bắt đầu. Hạo Thiên Trấn hiện nay tài lực đầy đủ thoả mãn cạnh biển căn cứ tiêu hao, thủy quân số lượng cũng không ít, hơn nữa sau khi thành công tấn công Đại Sơn thành, toàn bộ tư chất cao dân cư đã được sắp xếp chuyển chức sang thủy quân. Hiện tại Hạo Thiên Trấn Thủy Quân số lượng đông đảo, nhiều hơn quân bộ. Mặc dù 2/3 trong số đó chưa được huấn luyện.
Kiến thôn lệnh đối với người khác có vẻ quý hiếm, khó có được, nhưng Hoàng Thiên ngay lúc này trong tay có ít nhất ba khối.
Hoàng Thiên ngồi suy tư vài giờ đồng hồ, cuối cùng cũng hoàn thành phác thảo ra một bản kế hoạch phát triển cứ điểm cạnh biển hoàn chỉnh. Nhìn trên bàn bản thảo, Hoàng Thiên gật đầu, thầm nghĩ mấy ngày sắp tới liên hệ Triệu Thần một chút, xem có ai thích hợp quản lý thôn trang.
Tích...
Tích...
Hoàng Thiên vừa đứng dậy duỗi lưng một cái, thì có tin nhắn thanh âm truyền tới. Bình thường có thể gửi tin nhắn cho hắn chỉ có hảo hữu được hắn xác nhận mới có thể. Mà trong Thiên Hạ hiện nay hảo hữu duy nhất của hắn là Tường Vi cô nàng kia, lần này có tin nhắn đoán chừng lại có đồ tốt cần buôn bán. Hơi nhếch mép, Hoàng Thiên mở ra tin nhắn.
- Hoàng Trấn chủ, không biết có rảnh rỗi?
- Ân, có việc gì sao? Tường Vi thôn trưởng lại có đồ tốt muốn giao dịch?
Hoàng Thiên nhanh chóng hồi phục một câu. Đối với Tường Vi cô nàng này hắn cũng không khách khí làm gì. Hai bên đã quen thuộc từ rất lâu.
- Khục, Hoàng Trấn trưởng, không lẽ Tường Vi trong mắt ngài là người như vậy? Mỗi lần liên hệ ngài chỉ vì giao dịch?
- Tường Vi thôn trưởng cũng là người bận rộn, nếu không phải đến giao dịch hay buôn bán gì thì ta trước tạm biệt. Tài nguyên doanh địa vừa xuất hiện ta còn muốn tìm tòi một chút đâu.
Hoàng Thiên không chút giông dài hồi đáp. Hắn đồng ý Tường Vi làm hảo hữu mục đích chỉ có một, đó là hy vọng có thể từ chỗ nàng moi móc thứ tốt, có đồ tốt thì giao dịch. Mặc dù thường nghe nói nàng cũng là mỹ nữ này kia, nhưng hắn cũng không mấy quan tâm.
- Ngươi cái tên thẳng nam khốn kiếp. Loại như ngươi cả đời không có bạn gái.
Giọng điệu này không cần nói cũng biết là của cô nàng Ngọc Anh kia.
- Ngọc Anh tiểu mỹ nữ, ta có hay không có bạn gái quan trọng lắm sao? Thời buổi này bạn gái quan trọng hay thực lực quan trọng, chắc ta không cần phải giải thích nhiều.
Hoàng Thiên nhanh chóng hồi phục một câu. Ngọc Anh người này tính tình thế nào qua vài lần trò chuyện hắn cũng có chút hiểu biết. Thuộc về nóng tính xốc nổi loại người.
Tận thế thời kì này cái gì cũng thiếu, nhưng chỉ riêng mỹ nữ là chạy đầy đường. Như trước kia 10 nữ 5 nam thì còn quý hiếm, bây giờ ai còn quan tâm có hay không mỹ nữ, duy nhất quan tâm là có hay không sống sót được.
- Hoàng Trấn trưởng, lần này liên hệ là có việc quan trọng hướng ngài xin giúp đỡ.
- Ồ, không biết có chuyện gì mà Tường Vi thôn trưởng lại hướng ta xin giúp đỡ. Ta cũng đang ốc không mang nổi mình ốc a...
- Hoàng Trấn trưởng, ta cũng không dài dòng, chúng ta muốn Hoàng Trấn trưởng cung cấp cho đại lượng vũ khí, trang bị.
- Vũ khí trang bị? Không phải lần trước đã cung cấp cho Tường Vi thôn trưởng vài vạn bộ rồi sao? Không lẽ Tường Vi thôn trưởng đã dùng hết?
Hoàng Thiên có chút kinh ngạc hồi phục. Lần gần đây hắn có chuyển cho nàng 2v bộ trang bị, mặc dù chỉ là sơ cấp nhưng thời kỳ này Sơ cấp trang bị cũng là rất tốt rồi.
- Hoàng Trấn trưởng nói đùa, chúng ta làm sao có khả năng đã nhanh như vậy sử dụng hết. Chỉ là gần đây tài nguyên doanh địa xuất hiện, thị trường vũ khí trang bị đột nhiên yêu cầu tăng mạnh số lượng. Không giấu gì Hoàng Trấn trưởng, số vũ khí lần trước chúng ta chỉ dùng tới một phần 5, còn lại toàn bộ mang bán.
- Tường Vi thôn trưởng đây là ý định buôn bán vũ khí? Đây có thể là phát đại tài nghề nghiệp a...
Trong một thôn trang khá nhộn nhịp, người chơi cùng bình thường dân bản địa qua lại tự do, trong phòng ba tên mỹ nữ lúc này đang tụ tập một chỗ nói chuyện.
- Tỷ tỷ, lần này chúng ta bán ra hơn vạn bộ trang bị có phải hay không nguy hiểm quá lớn. Dựa theo chúng ta hiện nay phát triển, không đến vài tháng nữa là có thể toàn bộ sử dụng hết. Hơn nữa bán ra như vậy không thể nghi ngờ là tăng cường người khác thực lực.
Một người trong đó mở miệng nói, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
- Phương Liên, bán trang bị chuyện này chúng ta đạt được lợi ích rất lớn không phải sao? Hiện tại chúng ta thôn trang hơn vạn người hoàn toàn không dùng đến chúng, để một chỗ không bằng đem ra bán, kiếm lời một số. Dựa vào tiền lời đó nhanh chóng phát triển chính mình thôn trang. Ta nghe nói hôm qua Hiên Viên thôn đã nếm thử tấn công Trung cấp doanh địa, mặc dù thất bại, nhưng này cũng đã đủ để chứng minh đã có người nghĩ tới trang bị cấp cao hơn. Chúng ta không bán ra cứ để như vậy có thể rất nhanh sẽ không dùng được.
- Tỷ tỷ nói là Hiên Viên tên kia? Nghe nói bọn họ tổn thất gần 3000 người cuối cùng vẫn thất bại. Lần này bọn họ có thể nói là tổn thất nặng nề.
- Tỷ tỷ, ta nghe nói Hiên Viên tên kia tấn công Trung cấp doanh địa mục đích chủ yếu là lương thực. Lại nói tên kia cũng rất đen đủi đâu, hôm trước liều mạng tấn công Trung cấp doanh địa lấy lương thực, hôm sau Tài nguyên doanh địa mở ra.
Được gọi là tỷ tỷ người kia chính là Tường Vi, nàng khẽ nhấp một ngụm trà, nói:
- Buôn bán trang bị chuyện này chúng ta sẽ làm, hơn nữa còn phải tận lực đi làm. Lợi dụng thời gian này kiếm lời một chút, dùng để sau này phát triển. Hơn nữa chúng ta thôn trang bốn phía đều bị thôn trang khác bao bọc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác công kích, nếu không nhanh chóng phát triển, sớm muộn cũng bị đánh tan. Buôn bán trang bị việc này được lợi không nói, riêng phần tiếng tăm cũng đủ để khiến người khác kiêng dè.
- Nhưng mà tỷ tỷ, trang bị này toàn bộ không phải do chúng ta chế tạo cùng đoạt được, việc này sớm muộn cũng bị lộ tẩy?
- Nhị muội không cần lo lắng lộ tẩy việc này. Chúng ta muốn bị lộ cũng là rất lâu sau đó, đến lúc đó nói không chừng chúng ta thực lực đã hoàn toàn đầy đủ tự bảo vệ mình đâu. Còn nữa, nếu như có lộ tẩy cũng không có gì, người khác cũng chỉ biết chúng ta từ một nguồn khác mua vũ khí sau đó bán lại, bọn họ biết đâu còn nghĩ chúng ta có một cường đại minh hữu đâu.
Nghe Tường Vi nói xong, cả phòng ba người bỗng dưng yên tĩnh lại, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
- Hiện nay khó khăn là chúng ta hoàn toàn không đủ tiền để mua tiếp trang bị từ bên kia. Lần này tiền lời chúng ta đã dùng mua thêm một số bản vẽ cơ bản trên thị trường, còn xây dựng thêm kiến trúc... Hoàn toàn đã dùng gần hết.
Tường Vi nói xong bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ, tiền bạc nàng hiện tại là không có. Xem ra phải nghĩ cách khác từ phía kia mua được trang bị.
- Hoàng Trấn trưởng nói đùa. Phát tài việc này trong mắt chúng ta có thể là thật phát tài, trong mắt Hoàng Trấn trưởng có lẽ tiểu tài cũng không phải đâu?
- Tường Vi thôn trưởng, việc này tạm thời không nói. Vũ khí trang bị ta ngược lại là có, nhưng không biết Tường Vi thôn trưởng ra giá bao nhiêu thu mua? Hay là nói dùng đồ vật gì trao đổi?
Hoàng Thiên đối với việc phát tài của các nàng quả thật không có hứng thú. Tiền tài hắn hiện nay cũng không thiếu.
- Hoàng Trấn trưởng, lần này chúng ta muốn 5v bộ trang bị, giá cả vẫn như lần trước.
- Được.
Hoàng Thiên thấy nàng muốn 5v bộ trang bị, cũng rất nhanh đồng ý. Dù sao Sơ cấp trang bị loại đồ này Hạo Thiên Trấn trong kho hàng rất nhiều đâu. Quân đội hoàn toàn không dùng tới, mà thời gian trước Thiên tai phát sinh nên hắn cũng không lấy ra đem bán. Nói đùa, Thiên tai bùng phát ai còn có hứng thú đi mua trang bị.
Tính tốt giá tiền sau đó Hoàng Thiên đẩy 5v bộ Sơ cấp trang bị cùng giá cả lên thanh giao dịch. Dựa theo lần trước giá tiền mặc dù thấp hơn hiện nay giá trên thị trường, nhưng cùng đối phương hợp tác đã lâu hắn cũng không để ý chuyện này. Đợi vài phút không thấy thông báo giao dịch hoàn thành, Hoàng Thiên có chút nghi hoặc gửi tin nhắn, nói:
- Tường Vi thôn trưởng thấy ta tính sai giá cả hay trang bị số lượng không đủ ?
- ....
- Không có sai.... Không có sai. Nhưng mà chúng ta....
Vài phút sau mới thấy Tường Vi cô nàng kia hồi phục lại, hơn nữa hắn thấy có gì đó không đúng.
- Tường Vi thôn trưởng, đã số lượng cùng giá cả không sai, vậy mau đồng ý giao dịch nha. Thời gian của chúng ta đều quý báu không phải sao?
- ....
- Tên khốn kiếp chúng ta không đủ tiền mua nha.
- Ồ... Vậy có thể dùng thứ khác trao đổi. Như những lần trước, đặc thù bản vẽ vũ khí, kiến trúc...
- ...
- Chúng ta cũng không có...
- Vậy các ngươi muốn dùng gì đổi?
- Chúng ta....
- Vậy các ngươi còn muốn trang bị? Các ngươi đùa giỡn với ta?
Hoàng Thiên nghe xong sắc mặt trầm xuống. Tiền tài không, đặc thù bản vẽ không, không có gì cả cũng muốn trang bị của hắn. Đây là đùa giỡn?
Đầu bên kia Tường Vi im lặng không nói. Mà Ngọc Anh cũng có chút luống cuống, mua bán chịu chuyện này nàng chưa từng làm qua.
- Không phải đùa giỡn, tuyệt đối không phải đùa giỡn. Chúng ta chỉ là muốn mượn trang bị dùng trước, sau này sẽ trả tiền.... Ân sau này sẽ trả...
Hoàng Thiên xem xong có chút im lặng. Đây là loại gì kỳ ba.
Phương Liên nhìn tay chân luống cuống Ngọc Anh có chút buồn cười. Nàng hít sâu một hơi, nói:
- Hoàng Trấn trưởng, ta là Phương Liên. Chúng ta không phải muốn đùa giỡn với ngài, mà là chúng ta thật sự muốn mua trang bị. Giá cả vẫn như lúc trước. Nhưng Chúng ta tạm thời chưa đủ tiền bạc để mua hết. Hoàng Trấn trưởng có thể hay không xem xét một chút, dù gì chúng ta quen biết cũng đã lâu, có thể hay không đợi vài ngày sau chúng ta trả tiền.
Hoàng Thiên xem xong trầm ngâm trong chốc lát, hắn cũng muốn thử một chút xem mấy người này có hay không hố hắn. 5v trang bị hắn cũng có chút không để vào mắt nhưng hoàn toàn đủ để thử người khác.
- Được. Chuyện này ta đồng ý.
Đầu bên kia ba người thở ra một hơi. Sau đó vội vàng hồi đáp.
- Đa tạ Hoàng Trấn Trưởng tin tưởng. Ngay sau khi bán được trang bị chúng ta lập tức sẽ hoàn trả tiền bạc.
Hoàng Thiên xem xong không có trả lời, mà là sửa lại giao dịch vừa rồi một chút, sau đó gửi qua.
- Hô, Thành công.
Tường Vi xác nhận giao dịch, sau đó nặng nề nói. Nhiều năm kinh doanh trên thương trường, nàng biết đây là đối phương đang cho nàng một cơ hội, thử xem có thể hay không trở thành lâu dài hợp tác đồng bọn.
Võng Du Thiên Hạ
Đối với hệ thống kiềm hãm việc này Hoàng Thiên cũng bất lực, hơn nữa người hưởng lợi nhiều nhất không phải là chính bản thân hắn. Người khác có phát triển được hay không hắn mới không thèm quan tâm đâu.
Dựa theo tình hình hiện nay, Hạo Thiên Trấn rất nhanh có thể hoàn toàn độc chiếm hòn đảo này, hơn nữa không gặp phải người chơi khác gây trở ngại. Có lẽ đến lúc nên lên bờ bên kia thành lập một thôn trang, lấy đó làm căn cứ vươn cánh tay ra toàn bộ Tam Quốc.
Dựa theo tính toán của Hoàng Thiên, sau khi kết thúc giai đoạn thứ nhất: tích trữ nhân lực, vật lực, ổn định căn cứ chính. Có thể tiến hành giai đoạn thứ hai: xây dựng lực lượng trên lục địa đồng thời khống chế toàn bộ tuyến đường biển.
Mà giai đoạn thứ hai này yêu muốn nhanh chóng làm được yêu cầu trên lục địa phải có ít nhất một thôn trang làm căn cứ, sau đó lấy căn cứ này làm tiếp điểm, tiếp nhận nhân lực, vật lực từ căn cứ chính chuyển tới. Dùng số nhân, vật lực này nhanh chóng phát triển, mà tiếp điểm này cần phát triển duy nhất chính là toàn lực chế tạo bến cảng, căn cứ quân sự, bất cứ lúc nào cũng có thể sẵn sàng tiếp nhận số lượng lớn binh lính từ căn cứ chính chuyển tới. Đồng thời lợi dụng tài nguyên nhanh chóng chiêu mộ, thu nạp dân cư chuyển về căn cứ chính để chuyển chức thành binh lính.
Giai đoạn thứ hai này nói tóm lại là muốn ở bên cạnh biển lấy tốc độ nhanh nhất phát triển thành một quân cảng hoặc một liên hợp khu Quân cảng. Ưu tiên phát triển quân đội. Từ đó khống chế toàn bộ bờ biển. Căn cứ chính chuyển đổi thành hậu phương, có khả năng cung cấp số lượng lớn vật tư khi cần thiết cho tiếp điểm.
Đối với giai đoạn thứ hai này, Hoàng Thiên cũng đã cảm thấy có lẽ nên bắt đầu. Hạo Thiên Trấn hiện nay tài lực đầy đủ thoả mãn cạnh biển căn cứ tiêu hao, thủy quân số lượng cũng không ít, hơn nữa sau khi thành công tấn công Đại Sơn thành, toàn bộ tư chất cao dân cư đã được sắp xếp chuyển chức sang thủy quân. Hiện tại Hạo Thiên Trấn Thủy Quân số lượng đông đảo, nhiều hơn quân bộ. Mặc dù 2/3 trong số đó chưa được huấn luyện.
Kiến thôn lệnh đối với người khác có vẻ quý hiếm, khó có được, nhưng Hoàng Thiên ngay lúc này trong tay có ít nhất ba khối.
Hoàng Thiên ngồi suy tư vài giờ đồng hồ, cuối cùng cũng hoàn thành phác thảo ra một bản kế hoạch phát triển cứ điểm cạnh biển hoàn chỉnh. Nhìn trên bàn bản thảo, Hoàng Thiên gật đầu, thầm nghĩ mấy ngày sắp tới liên hệ Triệu Thần một chút, xem có ai thích hợp quản lý thôn trang.
Tích...
Tích...
Hoàng Thiên vừa đứng dậy duỗi lưng một cái, thì có tin nhắn thanh âm truyền tới. Bình thường có thể gửi tin nhắn cho hắn chỉ có hảo hữu được hắn xác nhận mới có thể. Mà trong Thiên Hạ hiện nay hảo hữu duy nhất của hắn là Tường Vi cô nàng kia, lần này có tin nhắn đoán chừng lại có đồ tốt cần buôn bán. Hơi nhếch mép, Hoàng Thiên mở ra tin nhắn.
- Hoàng Trấn chủ, không biết có rảnh rỗi?
- Ân, có việc gì sao? Tường Vi thôn trưởng lại có đồ tốt muốn giao dịch?
Hoàng Thiên nhanh chóng hồi phục một câu. Đối với Tường Vi cô nàng này hắn cũng không khách khí làm gì. Hai bên đã quen thuộc từ rất lâu.
- Khục, Hoàng Trấn trưởng, không lẽ Tường Vi trong mắt ngài là người như vậy? Mỗi lần liên hệ ngài chỉ vì giao dịch?
- Tường Vi thôn trưởng cũng là người bận rộn, nếu không phải đến giao dịch hay buôn bán gì thì ta trước tạm biệt. Tài nguyên doanh địa vừa xuất hiện ta còn muốn tìm tòi một chút đâu.
Hoàng Thiên không chút giông dài hồi đáp. Hắn đồng ý Tường Vi làm hảo hữu mục đích chỉ có một, đó là hy vọng có thể từ chỗ nàng moi móc thứ tốt, có đồ tốt thì giao dịch. Mặc dù thường nghe nói nàng cũng là mỹ nữ này kia, nhưng hắn cũng không mấy quan tâm.
- Ngươi cái tên thẳng nam khốn kiếp. Loại như ngươi cả đời không có bạn gái.
Giọng điệu này không cần nói cũng biết là của cô nàng Ngọc Anh kia.
- Ngọc Anh tiểu mỹ nữ, ta có hay không có bạn gái quan trọng lắm sao? Thời buổi này bạn gái quan trọng hay thực lực quan trọng, chắc ta không cần phải giải thích nhiều.
Hoàng Thiên nhanh chóng hồi phục một câu. Ngọc Anh người này tính tình thế nào qua vài lần trò chuyện hắn cũng có chút hiểu biết. Thuộc về nóng tính xốc nổi loại người.
Tận thế thời kì này cái gì cũng thiếu, nhưng chỉ riêng mỹ nữ là chạy đầy đường. Như trước kia 10 nữ 5 nam thì còn quý hiếm, bây giờ ai còn quan tâm có hay không mỹ nữ, duy nhất quan tâm là có hay không sống sót được.
- Hoàng Trấn trưởng, lần này liên hệ là có việc quan trọng hướng ngài xin giúp đỡ.
- Ồ, không biết có chuyện gì mà Tường Vi thôn trưởng lại hướng ta xin giúp đỡ. Ta cũng đang ốc không mang nổi mình ốc a...
- Hoàng Trấn trưởng, ta cũng không dài dòng, chúng ta muốn Hoàng Trấn trưởng cung cấp cho đại lượng vũ khí, trang bị.
- Vũ khí trang bị? Không phải lần trước đã cung cấp cho Tường Vi thôn trưởng vài vạn bộ rồi sao? Không lẽ Tường Vi thôn trưởng đã dùng hết?
Hoàng Thiên có chút kinh ngạc hồi phục. Lần gần đây hắn có chuyển cho nàng 2v bộ trang bị, mặc dù chỉ là sơ cấp nhưng thời kỳ này Sơ cấp trang bị cũng là rất tốt rồi.
- Hoàng Trấn trưởng nói đùa, chúng ta làm sao có khả năng đã nhanh như vậy sử dụng hết. Chỉ là gần đây tài nguyên doanh địa xuất hiện, thị trường vũ khí trang bị đột nhiên yêu cầu tăng mạnh số lượng. Không giấu gì Hoàng Trấn trưởng, số vũ khí lần trước chúng ta chỉ dùng tới một phần 5, còn lại toàn bộ mang bán.
- Tường Vi thôn trưởng đây là ý định buôn bán vũ khí? Đây có thể là phát đại tài nghề nghiệp a...
Trong một thôn trang khá nhộn nhịp, người chơi cùng bình thường dân bản địa qua lại tự do, trong phòng ba tên mỹ nữ lúc này đang tụ tập một chỗ nói chuyện.
- Tỷ tỷ, lần này chúng ta bán ra hơn vạn bộ trang bị có phải hay không nguy hiểm quá lớn. Dựa theo chúng ta hiện nay phát triển, không đến vài tháng nữa là có thể toàn bộ sử dụng hết. Hơn nữa bán ra như vậy không thể nghi ngờ là tăng cường người khác thực lực.
Một người trong đó mở miệng nói, ánh mắt mang theo nghi hoặc.
- Phương Liên, bán trang bị chuyện này chúng ta đạt được lợi ích rất lớn không phải sao? Hiện tại chúng ta thôn trang hơn vạn người hoàn toàn không dùng đến chúng, để một chỗ không bằng đem ra bán, kiếm lời một số. Dựa vào tiền lời đó nhanh chóng phát triển chính mình thôn trang. Ta nghe nói hôm qua Hiên Viên thôn đã nếm thử tấn công Trung cấp doanh địa, mặc dù thất bại, nhưng này cũng đã đủ để chứng minh đã có người nghĩ tới trang bị cấp cao hơn. Chúng ta không bán ra cứ để như vậy có thể rất nhanh sẽ không dùng được.
- Tỷ tỷ nói là Hiên Viên tên kia? Nghe nói bọn họ tổn thất gần 3000 người cuối cùng vẫn thất bại. Lần này bọn họ có thể nói là tổn thất nặng nề.
- Tỷ tỷ, ta nghe nói Hiên Viên tên kia tấn công Trung cấp doanh địa mục đích chủ yếu là lương thực. Lại nói tên kia cũng rất đen đủi đâu, hôm trước liều mạng tấn công Trung cấp doanh địa lấy lương thực, hôm sau Tài nguyên doanh địa mở ra.
Được gọi là tỷ tỷ người kia chính là Tường Vi, nàng khẽ nhấp một ngụm trà, nói:
- Buôn bán trang bị chuyện này chúng ta sẽ làm, hơn nữa còn phải tận lực đi làm. Lợi dụng thời gian này kiếm lời một chút, dùng để sau này phát triển. Hơn nữa chúng ta thôn trang bốn phía đều bị thôn trang khác bao bọc, bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác công kích, nếu không nhanh chóng phát triển, sớm muộn cũng bị đánh tan. Buôn bán trang bị việc này được lợi không nói, riêng phần tiếng tăm cũng đủ để khiến người khác kiêng dè.
- Nhưng mà tỷ tỷ, trang bị này toàn bộ không phải do chúng ta chế tạo cùng đoạt được, việc này sớm muộn cũng bị lộ tẩy?
- Nhị muội không cần lo lắng lộ tẩy việc này. Chúng ta muốn bị lộ cũng là rất lâu sau đó, đến lúc đó nói không chừng chúng ta thực lực đã hoàn toàn đầy đủ tự bảo vệ mình đâu. Còn nữa, nếu như có lộ tẩy cũng không có gì, người khác cũng chỉ biết chúng ta từ một nguồn khác mua vũ khí sau đó bán lại, bọn họ biết đâu còn nghĩ chúng ta có một cường đại minh hữu đâu.
Nghe Tường Vi nói xong, cả phòng ba người bỗng dưng yên tĩnh lại, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
- Hiện nay khó khăn là chúng ta hoàn toàn không đủ tiền để mua tiếp trang bị từ bên kia. Lần này tiền lời chúng ta đã dùng mua thêm một số bản vẽ cơ bản trên thị trường, còn xây dựng thêm kiến trúc... Hoàn toàn đã dùng gần hết.
Tường Vi nói xong bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ, tiền bạc nàng hiện tại là không có. Xem ra phải nghĩ cách khác từ phía kia mua được trang bị.
- Hoàng Trấn trưởng nói đùa. Phát tài việc này trong mắt chúng ta có thể là thật phát tài, trong mắt Hoàng Trấn trưởng có lẽ tiểu tài cũng không phải đâu?
- Tường Vi thôn trưởng, việc này tạm thời không nói. Vũ khí trang bị ta ngược lại là có, nhưng không biết Tường Vi thôn trưởng ra giá bao nhiêu thu mua? Hay là nói dùng đồ vật gì trao đổi?
Hoàng Thiên đối với việc phát tài của các nàng quả thật không có hứng thú. Tiền tài hắn hiện nay cũng không thiếu.
- Hoàng Trấn trưởng, lần này chúng ta muốn 5v bộ trang bị, giá cả vẫn như lần trước.
- Được.
Hoàng Thiên thấy nàng muốn 5v bộ trang bị, cũng rất nhanh đồng ý. Dù sao Sơ cấp trang bị loại đồ này Hạo Thiên Trấn trong kho hàng rất nhiều đâu. Quân đội hoàn toàn không dùng tới, mà thời gian trước Thiên tai phát sinh nên hắn cũng không lấy ra đem bán. Nói đùa, Thiên tai bùng phát ai còn có hứng thú đi mua trang bị.
Tính tốt giá tiền sau đó Hoàng Thiên đẩy 5v bộ Sơ cấp trang bị cùng giá cả lên thanh giao dịch. Dựa theo lần trước giá tiền mặc dù thấp hơn hiện nay giá trên thị trường, nhưng cùng đối phương hợp tác đã lâu hắn cũng không để ý chuyện này. Đợi vài phút không thấy thông báo giao dịch hoàn thành, Hoàng Thiên có chút nghi hoặc gửi tin nhắn, nói:
- Tường Vi thôn trưởng thấy ta tính sai giá cả hay trang bị số lượng không đủ ?
- ....
- Không có sai.... Không có sai. Nhưng mà chúng ta....
Vài phút sau mới thấy Tường Vi cô nàng kia hồi phục lại, hơn nữa hắn thấy có gì đó không đúng.
- Tường Vi thôn trưởng, đã số lượng cùng giá cả không sai, vậy mau đồng ý giao dịch nha. Thời gian của chúng ta đều quý báu không phải sao?
- ....
- Tên khốn kiếp chúng ta không đủ tiền mua nha.
- Ồ... Vậy có thể dùng thứ khác trao đổi. Như những lần trước, đặc thù bản vẽ vũ khí, kiến trúc...
- ...
- Chúng ta cũng không có...
- Vậy các ngươi muốn dùng gì đổi?
- Chúng ta....
- Vậy các ngươi còn muốn trang bị? Các ngươi đùa giỡn với ta?
Hoàng Thiên nghe xong sắc mặt trầm xuống. Tiền tài không, đặc thù bản vẽ không, không có gì cả cũng muốn trang bị của hắn. Đây là đùa giỡn?
Đầu bên kia Tường Vi im lặng không nói. Mà Ngọc Anh cũng có chút luống cuống, mua bán chịu chuyện này nàng chưa từng làm qua.
- Không phải đùa giỡn, tuyệt đối không phải đùa giỡn. Chúng ta chỉ là muốn mượn trang bị dùng trước, sau này sẽ trả tiền.... Ân sau này sẽ trả...
Hoàng Thiên xem xong có chút im lặng. Đây là loại gì kỳ ba.
Phương Liên nhìn tay chân luống cuống Ngọc Anh có chút buồn cười. Nàng hít sâu một hơi, nói:
- Hoàng Trấn trưởng, ta là Phương Liên. Chúng ta không phải muốn đùa giỡn với ngài, mà là chúng ta thật sự muốn mua trang bị. Giá cả vẫn như lúc trước. Nhưng Chúng ta tạm thời chưa đủ tiền bạc để mua hết. Hoàng Trấn trưởng có thể hay không xem xét một chút, dù gì chúng ta quen biết cũng đã lâu, có thể hay không đợi vài ngày sau chúng ta trả tiền.
Hoàng Thiên xem xong trầm ngâm trong chốc lát, hắn cũng muốn thử một chút xem mấy người này có hay không hố hắn. 5v trang bị hắn cũng có chút không để vào mắt nhưng hoàn toàn đủ để thử người khác.
- Được. Chuyện này ta đồng ý.
Đầu bên kia ba người thở ra một hơi. Sau đó vội vàng hồi đáp.
- Đa tạ Hoàng Trấn Trưởng tin tưởng. Ngay sau khi bán được trang bị chúng ta lập tức sẽ hoàn trả tiền bạc.
Hoàng Thiên xem xong không có trả lời, mà là sửa lại giao dịch vừa rồi một chút, sau đó gửi qua.
- Hô, Thành công.
Tường Vi xác nhận giao dịch, sau đó nặng nề nói. Nhiều năm kinh doanh trên thương trường, nàng biết đây là đối phương đang cho nàng một cơ hội, thử xem có thể hay không trở thành lâu dài hợp tác đồng bọn.
Võng Du Thiên Hạ
Đánh giá:
Truyện Võng Du Thiên Hạ
Story
Chương 33: Giao dịch không tiền
10.0/10 từ 43 lượt.