Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát
Chương 96
Giữa lúc Nguyễn Quỳnh Anh muốn hỏi rõ ràng, Trần Vĩnh Hải vẫy tay ra hiệu quản gia Hoàng dẫn người đi: “Kiểm tra xem cô ta có làm gì phạm pháp không? Nếu có thì lập tức đưa đến đồn cảnh sát, còn không thì dạy cho cô ta một bài học.”
Dám đến đây giở thói ngang ngược, còn đánh người của anh cũng phải nhìn xem anh ấy đã đồng ý không đã.
“Tôi biết rồi.” Quản gia Hoàng xách cổ áo của người phụ nữ đó đưa ra ngoài.
Chuyện lần này Trần Vĩnh Hải đã quyết định rồi, Nguyễn Quỳnh Anh muốn cản cũng không được.
Cô ấy ngừng nhìn ra cửa, nhìn chàng trai đang ngồi trên ghế sô pha với ánh mắt khó hiểu: “Hải, anh nói xem lúc nãy cô ta nói chính là người đàn ông đeo mặt nạ vậy là có ý gì?”
Chẳng lẽ người đứng sau chuyện này là Lê Diệu Ngọc?
Trần Vĩnh Hải nhấp một miếng cà phê rồi nhẹ ngành nói: “Đó không phải chuyện của cô.”
Anh ấy rõ ràng không muốn trả lời cô chuyện này.
Nguyễn Quỳnh Anh thất vọng cắn môi: “Nhưng chuyện này đối với tôi rất quan trọng!”
“Vậy thì sao?” Trần Vĩnh Hải lạnh lùng quay mặt nhìn về phía cô, mặc dù anh không thể nhìn thấy gì.
Nhưng cô vẫn thấy áp lực khi bị đôi mắt trống rỗng của anh nhìn chằm chằm.
Cô nắm chặt những ngón tay, bất chấp tiếp tục nói: “Tôi nghi ngờ chuyện xảy ra hai ngày nay là có người đứng sau lưng giở trò, tôi muốn điều tra rõ.”
“Điều tra như thế nào? Cô nghĩ mình có thể giải quyết chuyện này hả?” Trần Vĩnh Hải nhếch miệng cười châm biếm.
Nguyễn Quỳnh Anh lớn giọng: “Tôi có thể báo cảnh sát!”
“Thật ngây thơ!” Trần Vĩnh Hải đặt cốc cà phê xuống bàn, đả kích cô không thương tiếc: “Nói thật với cô, đối phương nhiều lần muốn lấy mạng của cô như vậy, có nghĩa là bọn họ căn bản không sợ báo cảnh sát, cô nghĩ thử xem báo cảnh sát có tác dụng gì không?”
Nguyễn Quỳnh Anh nghẹn họng không nói nên lời.
Đúng vậy, báo cảnh sát thì sẽ giải quyết được sao?
Đã qua hai ngày từ khi cô thiếu chút nữa gặp tai họa, cũng không thấy cảnh sát xuất hiện, xem ra cảnh sát không nhận được bất kỳ thông tin nào.
“Không lẽ cứ như vậy rồi bỏ qua sao?” Nguyễn Quỳnh Anh không cam tâm.
Trần Vĩnh Hải vừa xoa nhẹ hai bên thái dương, vừa bình tĩnh nói: “Chuyện này không còn trong phạm vi cô có thể nhúng tay vào.
Người đứng sau chắc chắn có thế lực không nhỏ, cô có muốn điều tra cũng không có kết quả, muốn yên ổn sống thì ở lại biệt thự này đừng đi đâu.”
Trực giác cho anh biết, người đàn ông mập nạp có hình xăm mà người phụ nữ kia lúc nảy nhắc đến, chính là người hai này trước lên kế hoạch cho vụ tai nạn để giết của Nguyễn Quỳnh Anh.
Có thể sắp xếp kế hoạch tỉ mỉ như vậy, người có hình xăm đó không phải người đơn giản, còn nữa người đàn ông đeo mặt nạ kia cũng quá bí ẩn, nói không chừng cả hai người chung một tổ chức.
Anh vẫn nhớ, người phụ nữ kia còn nói nghe thấy người đàn ông mập có hình xăm nói chuyện điện thoại với một người phụ nữ về chuyện chuyện báo thù.
Anh ấy hoài nghi trước kia người đàn ông che mặt uống rượu cùng Trần Tây Minh phát sinh thù hận.
Nếu như người đàn ông đeo mặt nạ và người mập nạp có hình xăm là cùng một người, chuyện báo thù này cũng đã nói lên quá khứ trước kia.
Trần Tây Minh bây giờ đã không còn quyền lực trong nhà này, ngây ngây dại dại vì tuổi già nên không dễ dàng gì mà xuất hiện, những người này không còn hy vọng báo thù, nên đã đem thù hận này đổ lên người anh.
Nếu là như vậy, anh đã làm liên lụy đến Nguyễn Quỳnh Anh.
“Đúng là điên rồi!” Vĩnh Hải đột nhiên hạ giọng nói nhỏ, vẻ mặt trầm ngâm.
Những người này chỉ nhắm vào anh một lần, rõ ràng thế lực của những người này chưa đủ để chống lại Tập đoàn Vĩnh Phát.
Anh chỉ là không nghĩ ra những người này vì cái gì lại tấn công Nguyễn Quỳnh Anh?
Nếu vậy thì họ phải thất vọng rồi!
Nhìn thấy người đàn ông bên cạnh nhếch miệng cười châm biếm, không hiểu sao Quỳnh Anh lại cảm thấy khó chịu, cô thở dài, giọng điệu không phục nói: “Hải, anh nói tôi không cần điều tra, còn anh thì sao?”
“Đây là chuyện của cô, không liên quan gì đến tôi.
Tôi đã cho cô lời khuyên, nghe hay không là quyền của cô.” Trần Vĩnh Hải kẽ cười, trả lời.
Anh đương nhiên sẽ điều tra, nhưng việc người đàn ông đeo mặt nạ có thù oán với Tập đoàn Vĩnh phát không thể để cho cô biết.
Nghe câu trả lời của anh ấy, Nguyễn Quỳnh anh không nói gì.
Cô cúi đầu, cảm thấy có chút mất mát, rầu rĩ nói: “Tôi hiểu rồi…”
Cô luôn coi anh là người cô có thể tin cậy, từ lúc Tập đoàn Nguyễn Thị gặp chuyện không may đến nay, cô có thể sống sót đến bây giờ là nhờ đứng sau lưng anh.
Cho dù trên đoạn đường đó anh làm cô nhục nhã vô số lần, nhưng cô vẫn biết ơn anh, vì anh đã thực sự giúp cô và cứu mạng cô nhiều lần.
Cho dù là lúc này, cô ấy vẫn hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ của anh ấy, vì cô tin rằng chỉ cần anh ấy hành động, thì có thể tìm ra được người đứng sau làm ra những chuyện này.
Nhưng cô không có dũng khí để mở miệng nhờ anh, cô nợ anh quá nhiều!
Lúc này, điện thoại Trần Vĩnh Hải trên bàn vang lên.
Anh Hải đưa tay mò về phía đang phát ra âm thành, điện thoại nằm vừa vặn sau sau cốc cà phê.
Nguyễn Quỳnh Anh sợ anh chiếc làm đổ cốc cà phê, vội vàng đem chiếc cốc đi, tiện thể liếc nhìn người gọi đến: “Anh Hải, là Bảo Quốc gọi.”
“Cô đến nhà bếp pha cho tôi ly cà phê khác, ly này nguội rồi!” Trần Vĩnh Hải cầm điện thoại lên, lạnh lùng ra lệnh cho cô.
Cô biết anh cố ý làm vậy là muốn cô đi, không muốn cô nghe thấy nội dung cuộc gọi.
Mặc dù cô rất tò mò, bất quá cô cũng không nhất thiết muốn biết suy nghĩ trong đầu cô lúc này.
Nghe lén lại càng không thể, anh mà biết cô sẽ có kết cục rất thảm.
Nguyễn Quỳnh Anh đến phòng bếp, đổ cốc cà phê đi, rửa sạch, lau rồi đặt lại vào tủ khử trùng, lấy ra một bộ cốc sạch khác.
Cô không vội pha cà phê, cô dựa vào tủ, nhìn phương hướng phòng khách, trong lòng thầm đếm thời gian.
Vài phút sau, cô ước chừng thời gian anh kết thúc cuộc điện thoại mới đem cốc cà phê mới ra ngoài.
Trong phòng khách, anh Vĩnh đúng là đã kết thúc cuộc điện thoại, anh chống cằm suy nghĩ về điều gì đó.
Cô cũng không quấy rầy anh, cô đặt cà phê xuống, ngồi chỗ đối diện với anh, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt đẹp đẽ của anh.
Vì anh không nhìn thấy, cô mới dám suồng sã theo dõi anh như vậy.
“Nhìn cái gì vậy?” Anh khẽ cau mày, giọng nói có chút không hờn giận vang lên.
Nguyễn Quỳnh anh lắc đầu, định thần lại, xấu hổ cúi đầu: “Không có gì.”
Cô ấy không thể nói cô đang ngây người nhìn anh được.
Nhưng cảm nhận của anh ấy đúng là rất mãnh liệt, thế này mà cũng biết cô ấy đang theo dõi anh.
“Anh Vĩnh.” Lúc này, quản gia Hoàng từ bên ngoài bước vào, trong tay cầm một tập tài liệu gì đó.
Nguyễn Quỳnh Anh tò mò liếc nhìn, nhưng tiếc là chữ trên đó quá nhỏ nên cô không thể nhìn rõ.
“Người phụ nữ đó ở đâu?” nghiêng đầu, tùy ý hỏi.
Quản gia Hoàng đặt tập tài liệu trong tay xuống: “ Cô ta đã được gửi đến đồn cảnh sát.”
“Vậy là, người phụ nữ đó đúng là đã làm chuyện phạm pháp?” Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày ngạc nhiên.
Quản gia Hoàng gật đầu: “Đúng vậy, trước đây người phụ nữ này đã hủy hoại rất nhiều khuôn mặt của các cô gái trẻ.
Ỷ bản thân có chút tiếng tăm nên đem những chuyện này đè xuống, nhưng lần này chúng ta đã đem người giao cho cảnh sát.
Cô ta không còn cách nào để giải quyết mọi chuyện dễ dàng như trước kia.
Ít nhất phải ngồi tù vài năm.”
“Những cô gái bị cô ta hủy dung đều là…”
“Họ đều là người tình của chồng cô ta.” Quản gia Hoàng cười nói.
Nguyễn Quỳnh Anh bừng tỉnh nói: “Thì ra là vậy.”
Cô trong bụng mừng thầm may mắn bảo vệ được khuôn mặt của mình, dù sao người phụ nữ đến là để tìm người tình vụng trộm của chồng cô ta mà tìm nhầm đến cô.
Nhưng cái tát đó, thật sự rất đau.
Theo bản năng dùng áp đầu lưỡi điểm điểm vào má bị đánh của mình, bây giờ cô mới cảm thấy cảm giác tê tê ở má, không cần nhìn vào gương cũng có thể biết được nó chắc chắn là đã sưng đỏ.
“Có chuyện gì xảy ra với người phụ nữa kìa cùng nhân viên bảo vệ?” Trần Vĩnh Hải tay chạm vào đồng hồ và lạnh lùng nói.
Anh nhớ rõ vào thời điểm Nguyễn Quỳnh Anh đi gặp người phụ nữ đó, anh đã yêu cầu Quản gia Hoàng Quan Gia thu xếp bảo vệ đi đến đó, nhưng khi anh đến đó anh không thấy bảo vệ nào ở đây.
Thật là kỳ lạ!.
Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát