Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát
C467: Chương 467
Nhìn những bức ảnh của Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Vũ Tinh trong album, một nụ cười dịu dàng và yêu thương nở ra từ khóe miệng, tâm trạng u ám của anh cũng tốt hơn rất nhiều.
Chạm vào khuôn mặt của hai mẹ con trong bức ảnh, Trần Vĩnh Hải phải thừa nhận rằng anh rất nhớ họ.
Vì vậy, Trần Vĩnh Hải chớp mắt, thoát ra khỏi album và gọi cho con gái.
Gọi cho Nguyễn Quỳnh Anh thì cô nhất định sẽ không nhận, nhưng mà bé con thì không giống vậy.
Quả nhiên, sau hai hồi chuông, điện thoại liền được kết nối.
Giọng nói nhẹ nhàng của bé con vang lên: "Bố ơi."
Một tiếng bố ngọt ngào khiến lòng anh mềm nhũn.
Vẻ mặt anh cũng dịu lại, giọng nói cũng dịu dàng: "Đang làm gì thế?"
"Chơi xếp gỗ." Bé con ngoan ngoãn trả lời.
"Có vui không?"
"Vui ạ."
"Mẹ không chơi với con à?"
Bé con nhìn về phía phòng làm việc: "Mẹ đang gọi video với cậu họ."
"Cậu họ?" Trần Vĩnh Hải nghi ngờ hỏi lại.
Từ lúc nào bé con có cậu họ rồi?
"Đúng vậy ạ, là cậu họ." Bé con lặp lại một lần nữa.
"Cục cưng, cậu họ của con là ai?"
Bé con trừng mắt nhìn, thành thật trả lời: "Cậu họ con tên là An Mộc Dương."
Trần Vĩnh Hải đột nhiên đứng dậy, vẻ mặt chấn kinh
An Mộc Dương?
Anh ta lại là cậu họ của bé con?
Đợi đã...
Môi anh mấp máy.
Anh còn nhớ ba năm trước, An Mộc Dương có gửi thư mời cho anh, nói rằng họ đã tìm được một người em họ và muốn tổ chức yến tiệc ăn mừng, nhưng vì phải quản lý cùng lúc cả Nguyễn thị và Trần thị nên anh không có thời gian ra nước ngoài, vì vậy đã từ chối lời mời.
Bây giờ xem ra anh thực sự đã đưa ra quyết định ngu ngốc nhất, nếu không từ chối thì đáng lẽ anh và Quỳnh Anh đã gặp lại nhau trước ba năm.
Trần Vĩnh Hải không kìm được hối hận trong lòng mà đấm mạnh tay xuống bàn.
Tiếng động lớn vang đến bên tai bé con.
Bé con giật nảy mình, vội vàng lo lắng: "Bố ơi, bố bị ngã ạ?"
"Bố không sao." Nghe con gái ân cần hỏi han, Trần Vĩnh Hải vội điều chỉnh lại tâm trạng của mình, lần nữa khôi phục lại giọng điệu ôn hòa.
Bé con ồ một tiếng, giả bộ người lớn dặn dò: "Lần sau bố phải chú ý, ngã như vậy rất là đau."
"Bố biết rồi, bố sẽ chú ý." Trần Vĩnh Hải nói với con gái.
"Như vậy mới đúng." Bé con gật đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh đi ra khỏi phòng: "Cục cưng, con đang nói chuyện với ai thế?"
"Là bố ạ."
Sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh liền tối đi.
Lại là Trần Vĩnh Hải!
Sao anh cứ như âm hồn không tan vậy?
Trần Vĩnh Hải nghe giọng nói của Nguyễn Quỳnh Anh, lúc này liền bảo bé con đưa đồng hồ thông minh cho cô.
Bé con vâng dạ nghe theo.
Nguyễn Quỳnh Anh bất đắc dĩ cầm lấy đồng hồ thông minh của con gái, đi tới ban công: "Có chuyện gì?"
Giọng điệu của cô không vui chút nào.
Trần Vĩnh Hải không trả lời ngay mà im lặng mấy giây: "Năm đó em nhảy sông không phải là tự sát sao?"
"Tôi có nói là tôi tự sát à?" Nguyễn Quỳnh Anh cười mỉa mai.
Trên thực tế, ngay cả khi Trần Vĩnh Hải bị nhốt trong biệt thự và bị đối xử sỉ nhục, cô cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc tự sát.
Cô nghĩ đến cái chết, nhưng khi nghĩ đến Trần Vĩnh Hải giết cha cô, cô không thể chết vì muốn trả thù, vì vậy cô không thể tự sát.
Ngay cả việc cắt cổ tay cũng không phải là ý nghĩ chân chính của cô.
"Xin lỗi, anh luôn nghĩ em tự tử..." Trần Vĩnh Hải nhìn xuống, giọng đầy tội lỗi.
"Tôi có tự sát hay không thật ra anh biết rất rõ mà đúng không? Tôi là bị người ta ném xuống sông."
"Cái gì?" Sắc mặt của anh nhanh chóng thay đổi.
Bị người ta ném xuống sông?
Tại sao lại như vậy?
"Anh Trần kinh ngạc cái gì? Không phải là anh sai người ném tôi xuống sông sao?" Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi chế giễu.
Câu nói này của cô giống như một con dao, hung hăng đâm vào trái tim anh.
"Không thể nào, anh chưa từng ra loại mệnh lệnh hoang đường này."
Lúc ấy đúng là anh hận cô, nhưng mà chưa từng muốn cô chết.
Vì anh hận mà cũng yêu cô.
Nếu như muốn cô chết, sao lại còn cứu cô!
"Anh Trần, bây giờ anh nói với tôi những thứ này có ý nghĩa gì sao? Anh nói anh không ra loại mệnh lệnh đó, vậy hai người đàn ông đưa tôi ra khỏi bệnh viện sao lại nói là do anh dặn dò?" Nguyễn Quỳnh Anh dựa vào lan can, vẻ mặt không thay đổi nói.
Trần Vĩnh Hải nhếch môi, toàn thân tỏa ra khí lạnh: "Đây là âm mưu, có người cố ý hãm hại anh."
Thế là anh nói lại một lượt những phân tích của quản gia Hoàng cho cô nghe.
Sợ cô không tin, còn gửi video cho cô xem.
Nguyễn Quỳnh Anh trầm mặc hai giây, gương mặt đầy vẻ bình tĩnh đi về phòng làm việc, nhận video mà anh gửi.
Mười phút sau, xem xong video, cô liền hoàn toàn im lặng.
Mặc dù trên mặt là vẻ tỉnh táo, nhưng trong mát lại cuồn cuộn cảm xúc, lộ ra trong lòng của cô không được bình tĩnh.
Một hồi lâu, cô cắn môi nói: "Ai biết được cái video này có phải anh chỉnh sửa rồi không, dựa vào bản lĩnh của anh, hẳn là dễ dàng nhỉ."
Trần Vĩnh Hải suýt chút nữa bị lời nói của cô làm tức chết, anh hung hăng nhắm chặt mắt lại, trầm giọng nói: "Anh muốn giết em thì có rất nhiều phương pháp, cần gì tốn công như vậy?"
Bây giờ anh hiểu rồi.
Cô luôn cho rằng anh là hung thủ đã ném cô xuống sông.
Và mục đích thực sự của kẻ sát nhân là khiến cô hiểu nhầm rằng anh đã làm chuyện này.
"Ai biết được lúc đó anh nghĩ gì, tâm tình của anh bất ổn, một giây anh kéo tôi lên thiên đường, một giây sau anh liền đẩy tôi xuống địa ngục, hành động đó không phải anh vẫn thường xuyên làm với tôi sao?" Nguyễn Quỳnh Anh giễu cợt nói.
Trong lòng anh đau xót, nắm chặt tay: "Năm đó là lỗi của anh..."
"Quên đi, câu này tôi đã nghe nhiều đến phát ngán rồi." Nguyễn Quỳnh Anh trừng mắt, đầy vẻ khinh thường.
Con ngươi thâm thúy của anh trầm xuống: "Quỳnh Anh, hai tên ném em xuống sông kia, em có thấy rõ mặt không?"
Anh quay lại chủ đề.
Nguyễn Quỳnh Anh chống cằm, lạnh lùng trả lời: "Anh muốn tìm người nên hỏi tôi?"
"Anh nói, anh không làm." Trần Vĩnh Hải xoa mi tâm, giọng nói có vẻ mệt mỏi.
Ánh mắt cô rơi trên mặt đất, mất tập trung: "Tôi thực sự không tin anh, thật đấy, một chút cũng không tin. Anh biết lúc hai tên kia đẩy tôi xuống đã nói gì không? Bọn họ nói là vì tôi phát hiện anh giết bố tôi cho nên mới muốn giết người diệt khẩu, với cả..."
Như thể nghĩ đến điều gì đó tồi tệ trong quá khứ, cô dừng lại một lúc và hít một hơi thật sâu: "Với cả lúc đó tôi hỏi anh, anh có giết bố tôi không, trong phòng chỉ có hai người chúng ta, cho nên không phải anh làm thì ai làm?"
Đôi môi mỏng của Trần Vĩnh Hải hé mở, một lúc lâu sau mới cất lên một giọng khô khốc: "Anh sẽ tìm ra sự thật, trong vòng ba ngày sẽ cho em một đáp án. Có điều em phải tin anh, anh thật sự không có làm gì cả, với lại em đừng nên quên, anh vốn không giết bố em, sao có thể dùng loại lý do kia đi giết người chứ?"
Nghe vậy, cả người cô liền cứng đờ.
Đúng vậy, thực ra Trần Vĩnh Hải không hề giết bố cô, vậy thì sao phải ném cô xuống sông vì lý do này?
Điều này không phải rất mâu thuẫn sao?
Anh thực sự không làm điều đó sao?
Nguyễn Quỳnh Anh dán mắt vào máy tính trước mặt, ánh mắt không ngừng lóe lên, trong lòng có chút hỗn loạn.
Thấy cô im lặng, Trần Vĩnh Hải lại phải lên tiếng, "Quỳnh Anh, ba ngày nữa tất cả sự thật sẽ bại lộ, sau đó chúng ta sẽ biết ai đã làm ra tất cả."
Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát