Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát
C442: Chương 442
Sau khi tiễn Khương Hạo Kỳ, Nguyễn Quỳnh Anh trở về phòng.
Trần Vũ Tinh nghe thấy tiếng mở cửa, từ phòng chạy ra: “Mẹ, cậu đi rồi sao?”
“Đi rồi.” Nguyễn Quỳnh Anh gật đầu.
Trần Vũ Tinh vân vê chân ở dưới đất: “Vậy mẹ ơi, khi nào chúng ta đi nhà trẻ vậy?”
Trong ánh mắt của cô bé tràn đầy sự háo hức.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ cười: “Vậy con ngoan ngoãn uống sữa, mẹ sẽ dẫn con đi.”
“Được, bây giờ con sẽ đi uống”, Trần Vũ Tinh giơ tay, sau đó chạy vèo đến phòng bếp, lấy một bình sữa từ ngăn giữ ấm, ngoan ngoãn uống.
Uống xong, con bé đưa bình sữa không đến trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh, để chứng minh mình đã uống hết.
“Con ngoan thật đấy!” Nguyễn Quỳnh Anh khen thưởng thơm vào má cô bé.
Cô bé cười hi hi.
“Được rồi, bây giờ con ở đây đợi mẹ một lát, mẹ đi thay quần áo”, Nguyễn Quỳnh Anh xoa xoa đầu con bé rồi nói.
Cô bé vẫy tay: “Vậy mẹ mau đi đi.”
“Mẹ đi nhanh thôi!” Nguyễn Quỳnh Anh nói xong, đóng cửa phòng ngủ lại.
Đợi cô thay xong quần áo bước ra ngoài, nhìn thấy Trần Vũ Tinh đã đứng ở trước cửa phòng khách, đầu đội mũ, thay xong cả giày rồi, rất hào hứng được ra ngoài.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng biết mấy hôm nay mình bận, không dẫn con đi chơi, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy áy náy, quyết định lát nữa đi xem nhà trẻ, rồi dẫn cô bé đi đến chỗ vui chơi của trẻ em.
Tuy nhiên lúc hai mẹ con ra khỏi khách sạn, bị một người ngăn lại.
“Nguyễn Quỳnh Anh!” Người đó trực tiếp gọi tên Nguyễn Quỳnh Anh.
Nguyễn Quỳnh Anh khẽ trượt kính râm xuống, sau khi nhìn rõ người đến, có chút bất ngờ nhíu mày lại: “Tô Hồng Yên!”
Người đến là Tô Hồng Yên.
Cô ta nghe ngóng được tin Nguyễn Quỳnh Anh ở khách sạn liền chạy đến, muốn gặp mặt Nguyễn Quỳnh Anh sau năm năm.
Vốn dĩ định đến phòng để tìm người, không ngờ rằng vừa đến khách sạn, may mắn đúng lúc nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh đi ra ngoài.
“Là tôi, Nguyễn Quỳnh Anh, đã lâu không gặp” Tô Hồng Yên nhìn Nguyễn Quỳnh Anh từ đầu đến cuối một cách kỳ lạ.
Nguyễn Quỳnh Anh cười nhẹ: “Đúng là đã lâu không gặp, năm năm rồi, cô Hồng Yên vẫn giống như trước đây, chẳng thay đổi gì cả.”
“Mẹ, dì này trông giống mẹ thật đấy” Trần Vũ Tinh nhìn Tô Hồng Yên rồi lại nhìn Nguyễn Quỳnh Anh, ngạc nhiên thốt lên.
Tiếng gọi mẹ của cô bé gây sự chú ý của Tô Hồng Yên.
Tô Hồng Yên cúi đầu nhìn cô bé, lập tức mở to mắt, ánh mắt đầy sự kinh ngạc: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô bé là con của Trần Vĩnh Hải sao?”
Lúc nghe ngóng được chỗ ở của Nguyễn Quỳnh Anh, cô ấy đã biết được cô và Trần Vĩnh Hải có một đứa con gái.
Có điều cô ấy cũng không nghĩ nhiều, cho rằng năm năm nay nếu Nguyễn Quỳnh Anh và Trần Vĩnh Hải ở với nhau, có con gái cũng chẳng là điều gì kỳ lạ.
Nhưng bây giờ lúc nhìn tướng mạo của cô bé, cô ta đã bác bỏ suy đoán của bản thân, đây đâu phải là con gái của Trần Vĩnh Hải, rõ ràng là bản sao của anh.
“Tô Hồng Yên!” Nguyễn Quỳnh Anh nói giọng nghiêm túc, mặt lạnh lùng, ngữ khí có phần cảnh cáo: “Cô xem kỹ đi, đây là con gái tôi, không liên quan đến Trần Vĩnh Hải!”
“Không thể nào!” Tô Hồng Yên lớn tiếng phản bác, chỉ vào mặt của cô bé: “Đứa trẻ này bảy, tám phần giống Trần Vĩnh Hải, cô nói không liên quan đến Trần Vĩnh Hải, cô muốn lừa ai chứ?”
“Trên thế giới người giống nhau rất nhiều, không phải cô Hồng Yên cũng giống tôi sao? Lẽ nào chúng ta có quan hệ sao?” Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng nói.
Tô Hồng Yên mỉa mai bĩu môi: “Nguyễn Quỳnh Anh, nói câu này cô có tin không? Cô đừng nói với tôi là cô không biết tại sao chúng ta lại giống nhau, trong lòng cô ít nhiều cũng đã đoán được phần nào rồi chứ?”
Nguyễn Quỳnh Anh mím môi, không nói gì.
Cô thực sự đã đoán ra, năm năm trước cô đã đoán ra rồi.
Trên thế gian này, chẳng ai vô duyên vô cớ lại trông giống nhau như thế, hoặc là có quan hệ huyết thống, hoặc là đi phẫn thuật thẩm mỹ.
“Nếu cô đã đoán ra rồi thì tôi cũng chẳng có gì để nói nữa, tóm lại đứa trẻ này là con của Trần Vĩnh Hải đúng không, dù sao nó còn nhỏ thế này, không thể nào là phẫu thuật thẩm mỹ được!” Tô Hồng Yên khoanh tay, có phần ác ý nhìn chằm chằm vào cô bé.
Cô bé bị dọa sợ, nhưng vẫn có dũng cảm phản bác lại: “Cô nói linh tinh, bố cháu không tên là Trần Vĩnh Hải, bố cháu là Trần Cận Phong!”
“Con yêu, con đứng phía sau mẹ đi” Nguyễn Quỳnh Anh kéo con gái ra phía sau mình để bảo vệ.
Tô Hồng Yên nghe lời cô bé nói, phá lên cười: “Thì ra đứa trẻ này cũng không biết rốt cuộc mình là con của ai, cô bé lại có một người mẹ dạy nó nhận bố một cách bừa bãi!”
“Người bố như thế không nhận cũng được.” Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng trả lời một câu.
Lời cô nói đồng nghĩa với việc thừa nhận đứa trẻ này là con gái của Trần Vĩnh Hải.
“Cái gì? Cô không muốn cô bé và Trần Vĩnh Hải nhận nhau sao?” Tô Hồng Yên sững sờ, không ngờ rằng Nguyễn Quỳnh Anh lại nói như thế.
Nguyễn Quỳnh Anh có chút khó chịu hít sâu một hơi: “Tô Hồng Yên, cô đến đây rốt cuộc là muốn làm gì? Nếu như chỉ đến để xem con gái tôi có nhận bố ruột hay không, thì tôi nghĩ cô quan tâm nhầm, đáng lý ra cô phải nghĩ trăm phương nghìn kế để chia cắt con gái tôi và Trần Vĩnh Hải nhận nhau mới đúng.”
Tô Hồng Yên bị nghẹn không nói lên lời, hung dữ trừng mắt nhìn Nguyễn Quỳnh Anh cuối cùng hừ lạnh một tiếng: “Tôi không ngờ rằng, sau năm năm cô lại sinh một đứa con gái cho Trần Vĩnh Hải, tôi cứ tưởng rằng, cô đã sớm hóa thành một bộ hài cốt rồi chứ, có điều cô nói không sai, sự tồn tại của con gái cô, cũng giống như cô đều khiến tôi cảm thấy chán ghét, tôi sẽ không để Trần Vĩnh Hải biết thân phận của nó.”
“Ờ, vậy thì tốt quá!” Nguyễn Quỳnh Anh nắm tay con gái, tỏ ý con đừng sợ, sau đó ánh mắt sắc sảo nhìn chằm chằm Tô Hồng Yên: “Tôi cũng không muốn để con gái tôi và Trần Vĩnh Hải nhận nhau, bởi vì người đàn ông đấy không xứng đáng làm bố của con gái tôi, cô làm như thế lại hợp ý của tôi quá.”
“Nguyễn Quỳnh Anh, đầu cô có vấn đề à?” Tô Hồng Yên nhìn Nguyễn Quỳnh Anh như nhìn quái thú vậy.
Cô chắc chắn rằng Nguyễn Quỳnh Anh thực sự không muốn đứa trẻ này với Trần Vĩnh Hải nhận nhau.
Thậm chí còn không muốn để Trần Vĩnh Hải biết thân phận của đứa bé.
Nhưng tại sao chứ? Trong tình huống bình thường, chẳng phải Nguyễn Quỳnh Anh nên nói thẳng cho Trần Vĩnh Hải biết đứa trẻ này là con của anh, sau đó lợi dụng điều này để quay lại với anh?
Biểu cảm của Tô Hồng Yên thay đổi, Nguyễn Quỳnh Anh phần nào đoán ra được suy nghĩ trong lòng cô ta, sắc mặt lập tức trở nên rất khó coi.
“Tô Hồng Yên, người đầu óc có vấn đề là cô đấy, cô tưởng rằng sau khi trải qua nhiều chuyện đau khổ và bị tổn thương như thế, sẽ còn có người phụ nữ ôm hy vọng với người đàn ông đấy chứ? Tôi hận anh ta còn không kịp, sao có thể để con gái tôi và anh ta nhận nhau chứ?” Nguyễn Quỳnh Anh cười khẩy nói.
Tô Hồng Yên trừng mắt, nhìn Nguyễn Quỳnh Anh với ánh mắt khó tin.
Sau khi nhìn một lúc lâu, cuối cùng cô cũng chắc chắn rằng Nguyễn Quỳnh Anh không còn tình cảm với Trần Vĩnh Hải nữa.
Bởi vì cô ta nhìn thấy trong mắt Nguyễn Quỳnh Anh không còn sự sợ hãi đối với Trần Vĩnh Hải nữa mà chỉ còn hận thù và sự lạnh nhạt vô tận.
“Sao...sao cô có thể hết yêu Trần Vĩnh Hải vậy chứ?” Tô Hồng Yên nuốt nước bọt hai lần rồi tò hò hỏi.
Cô ta biết Nguyễn Quỳnh Anh là người rất chú trọng tình cảm, đặc biệt luôn sống hết mình vì tình yêu.
Cho dù bị Trần Vĩnh Hải tổn thương rất nhiều, nhưng Nguyễn Quỳnh Anh vẫn quyết một lòng yêu anh, thậm chí cô ta còn cảm thấy cho dù Trần Vĩnh Hải giết cả nhà Nguyễn Quỳnh Anh thì điều mà cô quan tâm nhất đó không phải là lý do người nhà chết mà là Trần Vĩnh Hải có yêu cô hay không.
Nhưng người phụ nữ hết lòng vì tình yêu như thế, hôm nay lại có thể hết yêu Trần Vĩnh Hải, điều này không khỏi khiến người khác thấy kinh ngạc.
“Sao có thể làm được hả?” Hình như sực nhớ ra điều gì đó, Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên cúi đầu cười.
Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát