Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát
C431: Chương 431
Nhắc tới tập đoàn Nguyễn thị, Nguyễn Quỳnh Anh trở nên nghiêm túc: “Đúng vậy, năm năm em vắng bóng, Lê Diệu Ngọc đã nhảy cẫng lên lâu như vậy, đã đến lúc bà ta phải trả giá rồi!”
“Vậy thì anh sẽ không đi cùng em. Ngày mai tôi có một ca phẫu thuật riêng. Một mình em làm được chứ?” Trần Cận Phong lo lắng nhìn cô.
Nguyễn Quỳnh Anh xua tay: “Em làm được, đừng quên, em đã không phải là em của năm năm trước.”
Trần Cận Phong nhướng mày: “Đúng vậy, nhưng anh vốn dĩ có thói quen muốn bảo vệ em thật tốt.”
“Thật là...” Nguyễn Quỳnh Anh cười cười, không nói gì.
Trần Cận Phong đặt thông tin đã được sắp xếp vào một thư mục: “Được rồi, em đi nghỉ ngơi đi.”
“Ừm, anh cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Nguyễn Quỳnh Anh đáp một tiếng rồi quay trở lại phòng ngủ.
Trần Cận Phong thật sâu nhìn chằm chằm cánh cửa phòng ngủ, đôi môi mỏng khẽ câu lên một vòng cung đáng sợ.
Sau năm năm, đã đến lúc kết thúc mọi thứ.
Anh ta cũng nên khiến kẻ đó phải trả giá thật lớn!
Ngày hôm sau.
Nguyễn Quỳnh Anh đưa Hạt Đậu Nhỏ đến tập đoàn Nguyễn thị
Sau năm năm, cô lại trở lại nơi này, nhất thời cảm thấy có chút sững sờ, còn có chút xa lạ.
Cô không làm kinh động ai, đi thang máy trực tiếp đến văn phòng chủ tịch.
Thư kí Diêm ngày hôm qua cũng biết cô đã trở về nước, nghe nói hôm nay cô sẽ tới, ông ấy còn đặc biệt chờ ở thang máy.
Khoảnh khắc nhìn thấy Nguyễn Quỳnh Anh, đôi mắt của Thư ký Diêm đã đỏ hoe: “Chủ tịch, cuối cùng cô cũng đã về.”
Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy trong lòng ấm áp, lấy khăn giấy trong túi ra đưa cho anh ấy: “Thư ký Diêm, năm năm qua đã vất vả cho ông rồi.”
Có điều mới năm năm ngắn ngủi, nhưng người này một lòng vất vả vì Tập đoàn Nguyễn thị, đã già đi không ít, tóc hai bên thái dương có thể nhìn thấy màu trắng.
“Không vất vả.” Thư ký Diêm nhận lấy khăn giấy lau mắt, lập tức đặt mắt nhìn Hạt Đậu Nhỏ bên cạnh Nguyễn Quỳnh Anh, kinh ngạc nói: “Chủ tịch, đây là?”
“Con gái của tôi!” Nguyễn Quỳnh Anh cười đáp, đẩy vai Hạt Đậu Nhỏ: “Bé con, gọi ông nội.”
“Chào ông nội.” Hạt Đậu Nhỏ cúi đầu gọi lớn.
Thư kí Diêm trái tim tan chảy, mỉm cười ôm cô bé: “Xin chào, xin chào, cháu tên gì?”
“Cháu tên là Trần Vũ Tinh.” Cô bé đáp lại một cách thông minh.
Thư ký Diêm kinh ngạc nhìn Nguyễn Quỳnh Anh: “Chủ tịch, cô bé là con gái của vị kia sao?”
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức liền hiểu vị kia là đang ám chỉ ai, nhàn nhạt lắc đầu: “Không phải.”
“Thì ra là như vậy.” Thư kí Diêm nhướng mày.
Thái độ của cô khiến ông ấy có chút khó tin.
Nhưng cô không muốn thừa nhận, ông ấy cũng không nói gì.
“Chủ tịch đi thôi, về văn phòng đi, tôi sẽ báo cáo với cô tình hình năm năm qua của công ty.” Thư ký Diêm ôm Vũ Tinh đi về phía trước.
Nguyễn Quỳnh Anh ừ một tiếng, đi theo sau.
Cách bài trí của văn phòng giống hệt như năm năm trước, không có bất kỳ sự thay đổi nào.
Nguyễn Quỳnh Anh dạo quanh liền tìm lại cảm giác quen thuộc năm nào.
Cô cầm lấy nước do thư kí Diêm rót, ngồi xuống sau bàn làm việc: “Thật sự không thay đổi chút nào!”
“Đúng vậy, lúc rời đi cô nói sẽ quay lại nên tôi cho người giữ nguyên hiện trạng.” Thư ký Diêm vừa nói vừa trêu chọc cô bé nhỏ bên cạnh.
Nguyễn Quỳnh Anh đặt cốc nước xuống: “Năm năm qua công ty phát triển thế nào?”
Ở nước ngoài, cô bận sinh con, nuôi con, học đủ thứ, không có nhiều thời gian để tâm đến mọi việc trong nước.
Thư kí Diêm đặt Trần Vũ Tinh xuống, để cô bé tự chơi, sau đó đi đến chỗ Nguyễn Quỳnh Anh, bật máy tính, mở bản đồ dữ liệu năm năm.
“Công ty đang phát triển rất tốt. Sau khi cô rời đi cách đây năm năm, các cổ đông cùng giám đốc điều hành cấp cao của công ty đều tưởng rằng cô đã chết. Tất cả bọn họ, bao gồm cả Lê Diệu Ngọc, đều nhảy ra tranh giành quyền lực. Cũng may, chủ tịch Trần tự mình tới tập đoàn Nguyễn Thị mấy tháng, đem những người này chặn lại, mới không để Tập đoàn Nguyễn thị phân chia sụp đổ.” Thư ký Diêm có chút vui mừng nói.
Nguyễn Quỳnh Anh bĩu môi: “Xin lỗi, là tôi không cân nhắc chu toàn.”
Khi ra nước ngoài, cô chỉ nói với Thư ký Diêm, yêu cầu thư kí Diêm không được nói ra ngoài, giao toàn quyền của Tập đoàn Nguyễn thị cho Thư kí Diêm quản lý.
Do quá gấp gáp, cô thậm chí còn không cân nhắc đến tình huống vị chủ tịch của một công ty “qua đời” mà trong trường hợp đó còn không có người thừa kế, làm sao Thư kí Diêm có thể trấn áp những con quái vật đó.
“Mọi chuyện đều kết thúc rồi.” Thư kí Diêm cười: “Không lâu sau khi cô ra nước ngoài, sếp Trần liền công khai là cô qua đời, Lê Diệu Ngọc đưa Nguyễn Trâm Anh đến tập đoàn Nguyễn Thị làm ầm ĩ, muốn dùng thân phận của em gái cô để thừa kế. May mắn thay, cuối cùng sếp Trần đã lấy ra giấy đăng ký kết hôn của hai người, mới không có để cho mẹ con Lê Diệu Ngọc được như ý!”
“Sau đó thì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn xuống bộ móng đỏ tươi của mình, nhẹ nói.
Cô không cảm động trước tất cả những gì Trần Vĩnh Hải đã làm.
“Sau đó chủ tịch Trần tiếp quản tập đoàn Nguyễn thị, hơn nữa còn khiến tập đoàn Nguyễn Thị phát triển mạnh mẽ. Bây giờ Tập đoàn Nguyễn thị đã trở thành mười doanh nghiệp hàng đầu ở Hà Nội, cùng tập đoàn Tô Thị không phân cao thấp.” Thư kí Diêm tháo kính ra lau.
Nguyễn Quỳnh Anh cau mày: “Nói cách khác, tất cả cổ phần của tôi đều đã bị Trần Vĩnh Hải tiếp quản?”
Mặc dù cô không thừa nhận mối quan hệ hôn nhân với Trần Vĩnh Hải.
Nhưng lúc đó họ quả thật là vợ chồng, vợ chết, không có con gái, anh còn là chồng cô, vậy thì Trần Vĩnh Hải là người thừa kế đầu tiên toàn bộ tài sản do cô đứng tên, thế giới bên ngoài căn bản không biết rằng cô chưa chết.
Nếu cô chết thì mọi thứ của cô trên danh nghĩa đều sẽ về tay Trần Vĩnh Hải, trong đó bao gồm cả Tập đoàn Nguyễn Thị, huống chi bây giờ bên ngoài đều biết Trần Vĩnh Hải tiếp quản Tập đoàn Nguyễn Thị, cổ phần kia không chừng cũng…
“Không phải.” Thư kí Diêm lắc đầu: “Chủ tịch Trần không có thừa kế cổ phần của cô. Lúc ấy vì dò xét anh ấy, tôi đã chủ động nói, nhưng anh ấy không chịu.”
“Không chịu?” Nguyễn Quỳnh Anh hơi kinh ngạc.
Thư ký Diêm nói: “Anh ấy nói rằng cô quan tâm đến Tập đoàn Nguyễn Thị nhất, cho dù cô có đi chăng nữa thì Tập đoàn Nguyễn Thị vẫn luôn là của cô, cho nên năm năm qua sếp Trần chỉ là hỗ trợ phát triển tập đoàn Nguyễn thị.”
“Thật sự sao?” Nguyễn Quỳnh Anh cười lạnh: “Tôi cũng sẽ không vì chuyện này mà cảm ơn anh ta, Thư kí Diêm, thông báo cho các cổ đông cấp cao là mở họp.”
Cô sẽ sử dụng cuộc họp cổ đông này để chính thức thông báo rằng cô đã trở lại!
“Được, tôi đi ngay.” Thư ký Diêm đứng dậy đi theo sau.
Nguyễn Quỳnh Anh cũng không nhàn rỗi, lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại đến đồn cảnh sát.
Sau khi gọi điện cho cảnh sát, Nguyễn Quỳnh Anh đang chuẩn bị chơi với con gái một lúc, chờ cuộc họp bắt đầu, nhưng khi cô vừa đặt máy xuống, điện thoại lại vang lên.
Cô khẽ cau mày liếc nhìn, đó là một cuộc gọi lạ.
Cô không trả lời, nhưng cúp máy.
Sau khi cúp máy trong vài giây, cú điện thoại vẫn gọi lại.
Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mày, do dự một chút, nghi hoặc trả lời: “Ai?”
“Là anh.”
Trên điện thoại, giọng nói trầm thấp của Trần Vĩnh Hải.
Sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh chợt trầm xuống, giọng điệu không tốt lắm: “Làm sao anh biết số điện thoại của tôi?”
Bên kia điện thoại, đối mặt với câu hỏi của cô, Trần Vĩnh Hải điều chỉnh lại tư thế ngồi, khẽ ho một tiếng: “Anh cho người tra.”
Để không bị cúp máy, anh còn cố tình đổi một dãy số.
Thật bất ngờ, cô đã dập máy ngay cuộc gọi đầu tiên.
Nguyễn Quỳnh Anh chế nhạo: “Thì ra đội tình báo của anh Trần vẫn có chút năng lực, ít nhất có thể tìm được số điện thoại của tôi.”
Nghe thấy lời chế giễu của cô, Trần Vĩnh Hải cảm thấy áy náy cùng hối hận sâu sắc.
“Đội tình báo của anh, năm năm trước, tất cả đều đã thay đổi.” Trần Vĩnh Hải nhướng mày, giọng nói hơi khàn.
Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát