Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát
C429: Chương 429
Tội trùng hôn?
Nguyễn Quỳnh Anh đầu tiên là bị lời nói của anh làm cho sửng sốt một chút, sau đó liền ôm bụng cười phá lên: “Anh Trần, anh đang nói đùa tôi sao? Nếu như tôi nhớ không lầm, thì vào năm năm trước anh đã từng ở bên ngoài thông báo với mọi người tôi là người vợ đã qua đời của anh, vậy nên quan hệ hôn nhân của chúng ta liền cũng từ đó liền hủy bỏ, vậy sao bây giờ lại gọi là tôi trùng hôn chứ.”
Chưa kể hiện tại cô căn bản vẫn chưa kết hôn, liển nói đến cô trước kia, cũng chưa từng thừa nhận có mối quan hệ hôn nhân với Trần Vĩnh Hải.
Chỉ cần vừa nghĩ tới, người đàn ông trước mắt này đã từng dùng những thủ đoạn ngốc nghếch để cưỡng ép cô cùng đi lãnh giấy chứng nhận kết hôn, cô liền cảm thấy chán ghét!
Trần Vĩnh Hải bĩu môi nói: “Anh đúng là có thông báo tin em mất, nhưng anh không đến Cục dân chính để hủy hôn của chúng ta, cho nên em vẫn là vợ anh.”
“Vậy thì sao?” Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng đẩy anh ra, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ lạnh lùng: “Cho dù anh không có đi hủy bỏ thì cũng không có ý nghĩa gì. Anh đã tuyên bố tôi chết từ lâu, tức là anh đã đơn phương chấm dứt cuộc hôn nhân này. Vậy thì tôi không phạm luật lấy người khác, nên dù có ra tòa tôi cũng sẽ thắng!”
Nói xong, cô hung dữ nhìn anh một cái, chỉnh lại quần áo trên người, nhấc chân muốn rời đi.
Nhưng chưa đi được vài bước, Trần Vĩnh Hải lại kéo cô lại ấn vào tường một lần nữa.
“Anh đang làm gì vậy?” Nguyễn Quỳnh Anh tức đỏ mặt hét lên.
Trần Vĩnh Hải ánh mắt trầm ngâm nhìn cô, không nói chuyện, trực tiếp cúi đầu hôn lên.
Nguyễn Quỳnh Anh không có chuẩn bị, bị hôn ngay chính diện, trong lúc nhất thời cũng bối rối.
Cô không ngờ người đàn ông này không biết xấu hổ đến mức cưỡng hôn cô!
“Ưm...” Nguyễn Quỳnh Anh cau mày, gắng sức giãy dụa.
Trần Vĩnh Hải sớm đoán được rằng cô sẽ như vậy, liền dùng hết sức, ấn mạnh cô vào tường, càng hôn cô mãnh liệt hơn.
Nguyễn Quỳnh Anh không thể tránh ra, sau khi bị hôn đến mức thở dốc, lửa giận trong lòng dâng lên, cô không nghĩ nhiều, liền giơ tay tát vào mặt Trần Vĩnh Hải.
“Bốp” một tiếng, âm thanh rất rõ ràng và to.
Trần Vĩnh Hải sững sờ, dừng cử động nhìn cô, trong mắt anh mang một chút tia vị kinh ngạc.
Tựa hồ không dám tin, cô thực sự đã đánh anh!
Nguyễn Quỳnh Anh cúi người, hít thở không khí trong lành, không nhìn Trần Vĩnh Hải, sắc mặt u ám, lấy điện thoại ra bấm vài lần, sau đó cất vào túi xách trở lại.
“Nguyễn Quỳnh Anh, em...” Đôi môi của Trần Vĩnh Hải khẽ mở, muốn nói điều gì đó.
Nguyễn Quỳnh Anh ngắt lời anh với vẻ chế giễu: “Hóa ra đây là phong thái của Trần Vĩnh Hải, lại đi cưỡng hôn vợ người khác!”
Ba từ “vợ người khác” đã kích thích Trần Vĩnh Hải vô cùng.
Trần Vĩnh Hải ánh mắt đột nhiên trở nên đỏ, cả người toát ra hơi thở lạnh lẽo: “Nguyễn Quỳnh Anh, em là vợ anh!”
“Tôi không phải!” Nguyễn Quỳnh Anh lạnh lùng nói: “Năm năm trước tôi chưa từng coi mình là vợ của anh, bây giờ lại càng không, còn anh Hải, anh cũng chưa bao giờ coi tôi là vợ của anh. Phải nói rằng tôi là thú nuôi của anh thì có lẽ thích hợp hơn!”
Nhốt cô trong biệt thự đó, không cho cô đi ra một bước, không phải đem cô thành con vật để nuôi thì là cái gì?
Nghe vậy, Trần Vĩnh Hải nhíu mày: “Không phải như vậy...”
“Được rồi!” Nguyễn Quỳnh Anh lại ngắt lời anh, lại giễu cợt nói: “Là như thế nào, dù sao tôi cũng không muốn truy cứu, đã năm năm rồi, hiện tại tôi trở lại Hà Nội chính là muốn kết thúc mọi chuyện.”
“Kết thúc?” Sau khi bắt được hai từ này, Trần Vĩnh Hải ánh mắt khẽ nhếch, trong lòng có dự cảm xấu: “Kết thúc cái gì?”
Giọng anh có chút gấp gáp.
“Anh rất nhanh sẽ biết thôi!” Nguyễn Quỳnh Anh cười đầy ẩn ý.
Sau đó, cô lấy khăn ướt trong túi ra, thu hồi nụ cười, chùi môi mình với vẻ mặt bình thản.
Động tác cô lực rất lớn, mạnh đến mức như muốn đem môi mình lau sạch ra một lớp da vậy.
Lau xong, cô ném khăn ướt đã nhuộm đỏ vào thùng rác, chán ghét phun ra hai chữ: “Thật bẩn!”
Trần Vĩnh Hải nghe vậy, vô thức nhìn cô, khi anh nhìn thấy vẻ chán ghét sâu sắc trên khuôn mặt cô, đồng tử anh khẽ co lại, trái tim anh rất đau.
Vừa rồi cô ghê tởm nụ hôn của anh sao?
“Anh Trần, phiền anh cho tôi xin đi một chút được không?” Nguyễn Quỳnh Anh mím môi thờ ơ nói: “Tôi muốn vào nhà vệ sinh trang điểm một chút!
Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay, nghiêng người nhường đường cho cô.
Nguyễn Quỳnh Anh đi ngang qua anh, bước vào phòng vệ sinh đối diện.
Trần Vĩnh Hải nhìn chằm chằm vào cửa phòng vệ sinh trong vài giây, sau đó dựa vào tường, châm một điếu thuốc đợi cô.
Khói thuốc bay lên che khuất khuôn mặt khiến người ta khó nhìn rõ vẻ mặt của anh lúc này.
Đúng lúc này, một người phục vụ đi tới: “Xin hỏi anh là khách ở bàn số chín sao?”
Trần Vĩnh Hải dập tắt suy nghĩ trong đầu, nhéo tàn thuốc: “Có chuyện gì?”
“Cô bé ở bàn số 9 bỗng nhiên bật khóc, tôi làm sao cũng không dỗ được, cho nên có thể hay không mời anh đi qua xem thử một chút?” người phục vụ áy náy nói.
Trần Vĩnh Hải lập tức hiện ra trong đầu cảnh tượng Trần Vũ Tinh khóc, nhíu mày một cái: “Tôi biết rồi.”
Anh ném tàn thuốc vào thùng rác, liếc nhìn cửa phòng vệ sinh nữ rồi bước đến phòng ăn.
Nhưng lúc anh đi đến phòng ăn, không thấy bóng dáng Hạt Đậu Nhỏ đâu cả.
Trần Vĩnh Hải lạnh lùng nhìn người phục vụ, trầm giọng hỏi: “Đứa nhỏ đâu?”
Người phục vụ ngẩn ra: “Vừa rồi tôi tới, cô bé kêu tôi tìm anh...”
Có phải là con bé đã?
Trần Vĩnh Hải liếc mắt một cái, chợt hiểu ra điều gì đó, liền chỉ vào người phục vụ gọi món: “Đi vào nhà vệ sinh xem thử cô gái này còn ở đó!”
Anh lật bức ảnh chụp Nguyễn Quỳnh Anh trên điện thoại đưa cho người phục vụ xem.
Người phục vụ gật đầu vội vàng vào phòng vệ sinh.
Hai phút sau, cô quay lại, lắc đầu từ xa: “Tôi xin lỗi anh, không có cô gái như vậy trong phòng vệ sinh!”
Nghe thấy câu trả lời này, Trần Vĩnh Hải không hề tỏ ra ngạc nhiên mà ngược lại còn cười một cách giận dữ.
“Được lắm, thật tốt!” Anh siết chặt hai tay.
Anh không ngờ rằng mình sẽ bị hai mẹ con này liên thủ với nhau tính toán anh.
Nhưng làm thế nào mà hai mẹ con liên lạc được?
Trần Vĩnh Hải mím chặt môi mỏng suy nghĩ một hồi, cuối cùng nhớ ra lúc nãy Nguyễn Quỳnh Anh đã bấm điện thoại vài lần bên ngoài phòng vệ sinh cùng với chiếc đồng hồ trẻ em đeo trên cổ tay của con bé, thì mọi chuyện đã được giải thích rõ ràng.
Trong một lúc, Trần Vĩnh Hải cảm thấy tức giận lại có chút buồn cười.
Tức giận là, hai mẹ con lại dám bí mật bỏ chạy sau lưng anh, điều buồn cười chính là là tất cả những chuyện hôm nay không phải là tưởng tượng của anh.
Anh Anh của anh thật sự chưa chết, cô đã trở lại!
Mặc dù cô nói rằng cô đã kết hôn với người đàn ông khác, nhưng anh không muốn tin điều này, cô là của anh, cho dù cô ở bên người đàn ông khác, anh sẽ đưa cô về!
Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Vĩnh Hải lóe lên vài tia sáng, liền rời khỏi nhà hàng.
Ở phía bên kia, trong một chiếc taxi.
Trần Vũ Tinh ôm lấy cánh tay của Nguyễn Quỳnh Anh, hỏi “Mẹ ơi, tại sao chúng ta lại để người chú đó ở lại, còn mình lén lút rời đi ạ?”
“Đây không gọi là lén lút.” Đưa tay sờ sờ đầu cô con gái nhỏ, Nguyễn Quỳnh Anh sửa lại: “Chú ấy không phải là người tốt, cho nên chúng ta không thể ở cùng chú ấy quá lâu.”
Trần Vũ Tinh nghiêng đầu: “Nhưng con thật sự thích chú ấy.”
Nguyễn Quỳnh Anh sắc mặt trở nên lạnh lùng: “Bé con, sau này con tránh xa người chú đó một chút, cũng đừng thích chú ấy.”
“Tại sao?” Trần Vũ Tinh chớp mắt bối rối.
Nhìn thấy dáng vẻ ngây thơ của con gái, Nguyễn Quỳnh Anh thở dài nói: “Con còn nhỏ, có một số điều chưa hiểu. Khi lớn lên con sẽ biết chuyện. Tóm lại, con phải nghe lời mẹ, sau này gặp lại chú ấy thì phải tránh xa, biết không?”
“Vâng.” Trần Vũ Tinh gật đầu.
“Thật ngoan.” Nguyễn Quỳnh Anh mỉm cười đầy hiểu biết, bóp khuôn mặt đầy thịt của con gái mình.
Trần Vũ Tinh đưa bàn tay nhỏ bé lên che mặt, đột nhiên hỏi: “Mẹ, chú đó là anh em cùng với bố sao?”
Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát