Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát
C426: Chương 426
Nhưng không phải Trần Vĩnh Hải không bao giờ tham gia sự kiện từ thiện sao?
Tại sao tối nay lại xuất hiện ở đây?
Nghĩ không thông, Nguyễn Quỳnh Anh cũng không muốn nghĩ nhiều, cô cũng không có ý định gặp Trần Vĩnh Hải sớm như vậy, tự nhiên bây giờ cô cũng không muốn nán lại đây quá lâu.
Khi vừa nhấc chân định đi tiến tới, cô con gái trong lòng đột nhiên thẳng lưng, vẫy tay: “Chú ơi, chúng ta lại gặp nhau!”
“Là cháu.” Nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Trần Vũ Tinh, Trần Vĩnh Hải có hơi kinh ngạc.
“Là cháu, chú ơi, chú có quen mẹ cháu không?” Trần Vũ Tinh nghiêng đầu hỏi.
Cái trán của Nguyễn Quỳnh Anh hiện lên vài đường đen, nhẹ nhàng véo vào mông con gái mình.
Con bé này, thực sự đã trực tiếp phản bội cô.
Nhưng cô bé nhỏ này làm sao có thể biết được Trần Vĩnh Hải?
“Mẹ cháu?” Trần Vĩnh Hải nhìn bóng lưng của Nguyễn Quỳnh Anh, với nét mặt kích động.
Trần Vũ Tinh gật đầu: “Vâng ạ, không phải vừa nãy chú gọi tên mẹ cháu sao? Mẹ cháu tên là Nguyễn Quỳnh Anh, Nguyễn Quỳnh Anh!”
Nguyễn Quỳnh Anh!
Một âm thanh gì đó đang vang trong đầu, đồng tử Trần Vĩnh Hải đột nhiên mở to, tim đập nhanh vô cùng.
Nguyễn Quỳnh Anh? Nguyễn Quỳnh Anh?
Chẳng lẽ cô thực sự là...
Trần Vĩnh Hải vội vàng chạy đến trước mặt Nguyễn Quỳnh Anh như muốn xác nhận.
Khi nhìn thấy khuôn mặt của cô, đồng tử của anh khẽ co rút lại, trong phút chốc, trong đầu anh hiện lên một niềm vui sướng tột độ, toàn thân choáng váng, hai tay khẽ run.
Thực sự là cô, thực sự là Nguyễn Quỳnh Anh của anh!
Anh say mê nhìn khuôn mặt hờ hững của người phụ nữ, không ý thức được mà đưa tay ra.
Nguyễn Quỳnh Anh cau mày, lùi lại phía sau một bước, tránh tay anh.
Bàn tay dừng lại trên không trung, nhưng Trần Vĩnh Hải không có thu lại, cứ dừng như thế trên không trung: “Nguyễn Quỳnh Anh...”
Thực sự là cô, cô đã trở lại, cô chưa chết!
“Anh Trần, anh đang cản đường rồi, có thể để tôi đi qua không?” Nguyễn Quỳnh Anh nhìn Trần Vĩnh Hải, lạnh lùng nói.
Cô lạnh nhạt cự tuyệt người khác, trong nháy mắt khiến Trần Vĩnh Hải cảm giác như có một chậu nước lạnh đổ xuống đầu mình, khiến toàn thân anh lạnh buốt.
Trái tim anh như bị bóp chặt lại, vẻ mặt có chút sững sờ: “Em...em gọi anh là gì?”
Anh Trần? So với cách gọi cậu chủ Vĩnh Hải năm năm trước, còn cách xa hơn.
Cô quả nhiên vẫn còn hận anh!
Cũng đúng, anh đã làm rất nhiều điều tổn thương cô, cô nên hận anh là lẽ hiển nhiên.
“Anh Trần, anh nghe không hiểu lời người nói sao? Tôi bảo anh tránh ra!” Nhìn thấy người đàn ông đứng yên, sắc mặt Nguyễn Quỳnh Anh càng lạnh hơn, giọng nói cũng trở nên sắc bén.
Sự tức giận của cô, được cô con gái bé nhỏ trong lòng cô cảm nhận được.
Cô bé hôn một cái lên mặt của cô: “Mẹ ơi, mẹ đừng tức giận.”
Sự an ủi của con gái khiến Nguyễn Quỳnh Anh bình tĩnh lại.
Cô vỗ nhẹ vào cái mông nhỏ của con gái và cười nhẹ: “Mẹ làm con sợ sao?”
“Không có.” Trần Vũ Tinh lắc đầu, sau đó nhìn về hướng Trần Vĩnh Hải đang kinh ngạc nhìn hai mẹ con: “Mẹ, mẹ có quen chú không?”
“Mẹ không quen!” Nguyễn Quỳnh Anh trả lời mà không thèm nghĩ tới, trong giọng điệu có chút chán ghét.
Trần Vĩnh Hải nghe như sấm sét đánh trở quang, tim anh như bị cái gì đó đâm mạnh vào.
Cô nói, cô không quen anh?
Bàn tay bên người siết chặt lại, Trần Vĩnh Hải kìm nén cảm xúc dâng trào trong lòng, ánh mắt dán trên người Trần Vũ Tinh, chờ mong hỏi: “Nguyễn Quỳnh Anh, cô bé là con gái của chúng ta sao?”
Cô bé nhỏ gọi mẹ kia, cũng mang họ Trần.
Anh ấy đã thích cô bé ngay từ cái nhìn đầu tiên, đây có lẽ là con của anh.
“Con gái của chúng ta?” Nguyễn Quỳnh Anh ngước khuôn mặt tươi cười, vỗ vỗ sau lưng của Trần Vũ Tinh: “Bảo bối, nói cho chú này biết, bố của con là ai?’’
Cô cố tình nhấn hai từ 'Chú 'và 'Bố' rất mạnh.
Trần Vũ Tinh không biết ý của mẹ là gì, nên nghiêng đầu quay lại trả lời: “Chú, bố cháu tên là Trần Cận Phong.”
Giọng của Hạt đậu nhỏ nghe có vẻ nhẹ nhàng và mềm mại, nhưng đối với Trần Vĩnh Hải mà nói, thì đó là một cú sốc lớn, cả người sững sờ một lúc lâu.
Anh không dám tin nhìn Nguyễn Qùynh Anh, cảm thấy có chút kích động: “Trần Cận Phong?”
Cô gái nhỏ này không phải là con gái của anh, mà là của Trần Cận Phong?
“Ừ.” Nguyễn Quỳnh Anh cười gật đầu, nhưng ý cười không đến từ đáy mắt, trong mắt chỉ hiện lên một tia khoái cảm trả thù.
Thân hình cao lớn của Trần Vĩnh Hải chấn động một hồi, giọng nói trầm xuống: “Tại sao, tại sao em lại cùng Trần Cận Phong...”
Sau đó, cô ôm Trần Vũ Tinh, dùng vai của mình hất tay anh ra, sải bước trên đôi giày cao gót rời đi.
Sau khi Trần Vũ Tinh ổn định lại tinh thần, anh không nghĩ nhiều nữa, vội vàng đuổi theo cô.
Anh không thể để cô đi, anh không biết cô rời đi lần này, thì cô có phải sẽ không xuất hiện nữa.
Anh vẫn còn rất nhiều câu hỏi muốn hỏi cô, anh muốn biết cô không chết. nhưng vì sao năm năm sau mới xuất hiện, anh càng muốn biết, mối quan hệ giữa cô và Trần Cận Phong rốt cuộc là như thế nào.
Và đứa trẻ đó, anh không tin đó là của Trần Cận Phong!
Nguyễn Quỳnh Anh không biết Trần Vĩnh Hải đang đuổi theo mình, cô cũng không thèm quay đầu lại nhìn, sau khi đến bãi đậu xe, cô để con gái vào ghế dành cho trong trẻ con trong xe, lên ghế lái rồi lái xe đi.
Sau khi lái xe qua vài con phố, cô mới nhận thấy Trần Vĩnh Hải đang đuổi theo phía sau mình.
“Bị bệnh à?” Nguyễn Quỳnh Anh bất mãn lẩm bẩm, tăng tốc xe.
Ngay khi cô ấy tăng tốc, Trần Vĩnh Hải cũng tăng tốc.
Nguyễn Quỳnh Anh lập tức hiểu ra, anh cố ý muốn đuổi theo cô không buông.
“Anh ta cuối cùng là muốn làm gì?” Nguyễn Quỳnh Anh tức giận vỗ tay lái.
Nếu sớm biết đến buổi tiệc từ thiện này sẽ bị Trần Vĩnh Hải làm phiền, cô nhất định sẽ không đến.
Bây giờ cô không muốn đối đầu với Trần Vĩnh Hải, mặc dù so với năm năm trước cô mạnh mẽ hơn rất nhiều, nhưng cũng không chắc có thể trả thù Trần Vĩnh Hải, chỉ có thể từ từ từng bước.
Nhưng bây giờ Trần Vĩnh Hải lại chủ động quấn lấy cô, khơi dậy thù hận trong lòng cô đối với anh, cô thật sự không dám đảm bảo có thể kiềm chế được mà đánh anh một trận.
Nghĩ đến đây, Nguyễn Quỳnh Anh nhướng mi liếc nhìn kính chiếu hậu.
Nhìn thấy xe của Trần Vĩnh Hải càng lúc càng gần, mắt nhìn sắp đuổi kịp mình, cô liếc mắt rồi quyết định đạp ga chạy tới cuối cùng, quăng anh ra xa hoàn toàn.
Tuy nhiên, vào thời điểm này, một chiếc xe điện bất ngờ lao ra từ ngã ba bên phải, ngay phía trước xe của Nguyễn Quỳnh Anh, cách đó chưa đầy vài mét.
Nguyễn Quỳnh Anh sợ đến mức đồng tử co rút lại, sắc mặt tái nhợt, cô nhanh chóng quay tay lái và đạp phanh.
Nhưng cô vẫn chậm một bước, tuy rằng xe không đụng phải xe điện, nhưng đụng phải rào chắn, ầm lên một tiếng, thân xe rung động dữ dội, trong xe vang lên tiếng chuông báo động.
Trần Vũ Tinh ở ghế sau sợ đến mức khóc, nước mắt rơi xuống: “Mẹ...”
Nghe thấy tiếng khóc của con gái, tim của Nguyễn Quỳnh Anh không khỏi kinh hãi, nhanh chóng cởi dây an toàn, xoay người dỗ dành bạn nhỏ: “Cục cưng, con đừng khóc, mẹ ở đây, đừng sợ đừng sợ.”
Với sự an ủi của Nguyễn Quỳnh Anh, Trần Vũ Tinh nhanh chóng bình tĩnh lại, ngừng khóc, hít hít cái mũi nhỏ đỏ ửng, vội vàng hỏi: “Mẹ có sao không?”
Sự quan tâm của con gái, khiến trong lòng Nguyễn Quỳnh Anh cảm thấy ấm áp không thôi.
Cô lau nước mắt cho con gái và cười đáp: “Mẹ không sao, cục cưng, con có sao không?”
“Không sao ạ.” Trần Vũ Tinh lắc đầu.
Nguyễn Quỳnh Anh thở phào nhẹ nhõm, lòng nhẹ đi hẳn.
Còn may, con gái cũng không sao.
Nếu có chuyện gì xảy ra với con gái, cô sẽ không có cách nào tha thứ cho chính mình!
Đẩy cửa xe xuống xe, Nguyễn Quỳnh Anh vừa định mở cửa ghế sau bế con gái xuống, đã thấy Trần Vĩnh Hải lo lắng chạy tới, trên trán đổ rất nhiều mồ hôi lạnh: “Nguyễn Quỳnh Anh, em không sao chứ?”
Anh ở phía sau lúc nhìn thấy xe của cô tông vào rào chắn phía sau, bị dọa cho một trận khiến tim của anh gần như ngừng đập.
Cô năm năm trước, đã chết ở trước mặt anh một lần, anh không thể nhìn thấy cô ở trước mắt mình xảy ra chuyện gì lần thứ hai!
Nguyễn Quỳnh Anh liếc nhìn đầu xe đã bị tông đến nát vụn, trong mắt lóe lên một tia khó chịu, cũng mặc kệ Trần Vĩnh Hải, tiếp tục mở cửa ghế sau, ôm lấy con gái ra ngoài.
Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát