Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát
C272: Miền ký ức phủ đầy bụi
Nghe nói như thế, Trần Vĩnh Hải nổi giận đùng đùng, có thể phát hỏa ngay lập tức, anh gầm gừ: "Đừng đánh đồng tôi với ông, tôi không phải là ông."
"Vậy sao?" Trần Tây Minh cười mỉm, không cho là đúng: "Thế nhưng con đang dần dần biến thành bố. Con đã sắp đính hôn với Hồng Yên lại còn dây dưa với người tình, không phải là giống hệt bố năm đó sao?"
"Im miệng. Tôi bảo ông im miệng lại." Trần Vĩnh Hải nổi cơn thịnh nộ, thiếu chút nữa là đã tông vào đuôi xe trước mặt.
Trần Tây Minh nghe thấy tiếng kèn xe không khỏi hoảng hốt: "Con đang lái xe đấy à?"
Trần Vĩnh Hải không trả lời ông, vẻ mặt u ám của anh làm người ta sợ hãi.
Trần Tây Minh dịu giọng, có chút hối hận với những điều mình vừa nói. Nếu biết con trai mình đang lái xe thì ông đã không nói ra những lời ấy.
May mắn là không có chuyện gì xảy ra.
Xoa xoa đôi lông mày đang giật, thành khẩn khuyên nhủ: "Với tư cách là một người bố và là một người từng trải, bố vẫn muốn nhắc nhở con, nếu con đã chọn đính hôn với Hồng Yên thì đừng có qua lại với những người phụ nữ khác nữa. Hãy đối xử tốt chỉ với một mình Hồng Yên, đừng làm tổn thương con bé."
"Ông nói xong chưa?" Sau khi Trần Vĩnh Hải ổn định thân xe, mặt không biểu hiện, đưa ra câu hỏi.
Trần Tây Minh gật đầu: "Ừm."
Trần Vĩnh Hải cúp điện thoại, ánh mắt nhìn chằm chằm vào con đường phía trước: "Nguyễn Quỳnh Anh, cô đã nghe hết thảy cuộc trò chuyện điện thoại này rồi chứ?"
Ghế sau vẫn không có phản hồi.
Trần Vĩnh Hải nhíu mày, mơ hồ cảm thấy có chút gì đó không ổn.
Từ nãy đến giờ băng ghế sau rất yên tĩnh, không nghe thấy giọng nói hay tiếng nói của cô, cũng không nghe thấy tiếng động của cô.
Chuyện gì đã xảy ra?
Trần Vĩnh Hải lái chiếc xe đến con đường ít xe cộ, lúc này anh mới có thời gian chú ý, nhìn vào băng ghế sau thông qua gương chiếu hậu.
Nhìn thấy cảnh tượng này, đồng tử Trần Vĩnh Hải co rút lại.
Chỉ thấy Nguyễn Quỳnh Anh ngã trên ghế sau, hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, rõ ràng là đã ngất đi.
Nhưng cô bất tỉnh khi nào, anh hoàn toàn không nhận ra.
Tim Trần Vĩnh Hải co thắt lại, anh vội vàng đạp phanh, đậu xe bên đường, cởi dây an toàn rồi xoay người ngả ra sau kiểm tra tình hình của Nguyễn Quỳnh Anh.
Cuối cùng, anh cũng tìm thấy trên trán cô xuất hiện một vết xanh không to cũng không nhỏ. Điều này cho thấy cô đã bị va chạm đến bất tỉnh.
Trần Vĩnh Hải mím chặt môi, nhớ tới tiếng "bịch" ban nãy khi anh lái xe, sau đó không nghe động tĩnh gì từ cô nữa.
Có vẻ như lúc đó, trán cô đã bị va chạm đến ngất đi.
“Chết tiệt!” Trần Vĩnh Hả tức giận lấy tay đập vào cửa kính xe.
Cũng không biết là anh mắng "chết tiệt" với chính bản thân mình hay là mắng người khác.
Sau hai giây, Trần Vĩnh Hải hít một hơi thật mạnh, anh kìm nén cơn tức giận rồi vỗ nhẹ lên má Nguyễn Quỳnh Anh: "Nguyễn Quỳnh Anh, tỉnh lại đi."
Nguyễn Quỳnh Anh vẫn không có phản ứng gì cả.
Trần Vĩnh Hải nhăn nhó, anh thử bấm vào nhân trung của cô nhưng cô vẫn không tỉnh lại.
Đừng nói là không tỉnh, đến cả thần kinh phản xạ có điều kiện của cô đều không phản ứng.
Trong mắt anh ánh lên tia khẩn trương, anh biết bây giờ Nguyễn Quỳnh Anh có thể đã rơi vào hôn mê sâu nên không dám chậm trễ nữa. Anh ngồi trở lại ghế lái, thắt dây an toàn rồi khởi động xe rời đi.
Trần Vĩnh Hải gần như là đã đạp chân ga hết mức và phóng hết tốc lực về phía ngôi biệt thự. Chỉ trong mười phút, chiếc xe đã đến được ngôi biệt thự.
Quản gia Hoàng từ bên trong bước ra và thấy Trần Vĩnh Hải ôm Nguyễn Quỳnh Anh bước xuống xe với vẻ mặt nhăn nhó, ông ấy vội vàng lo lắng hỏi: "Cậu Hải, cô Quỳnh Anh đây..."
Chuyện gì lại xảy ra?
"Đi gọi bác sĩ." Trần Vĩnh Hải lạnh lùng buông ra câu nói, bước vội bước vàng vào thang máy.
Quản gia Hoàng nhanh chóng lấy điện thoại di động ra thực hiện cuộc gọi.
Rất nhanh sau đó bác sĩ đã đến, kiểm tra một lượt rồi tháo bao tay xuống.
Trần Vĩnh Hải nắm chặt tay thành nắm đấm: "Cô ấy thế nào?"
“Không sao đâu, cô ấy bị đập đầu dẫn đến bất tỉnh.” Bác sĩ nhẹ giọng nói.
Trần Vĩnh Hải nhìn người phụ nữ trên giường: "Vậy tại sao cô ấy vẫn chưa tỉnh?"
"Tôi cũng cảm thấy điều này rất lạ. Lẽ ra khi tôi tiêm cho cô ấy một mũi, cô ấy nên tỉnh lại ngay lập tức. Nhưng thay vì tỉnh dậy, cô ấy như đang ở trong một giấc mơ. Tôi chỉ nhìn thấy tình huống này ở chỗ ông Lý Minh Vũ." Bác sĩ sờ cằm, nói với vẻ mặt tỏ vẻ kỳ quái.
Ông Lý Minh Vũ là bạn thân của bác sĩ và cũng là một bậc thầy về thôi miên.
"Cậu Hải, có phải cô gái này từng mất trí nhớ không?" Bác sĩ đột nhiên hỏi.
Trần Vĩnh Hải lắc đầu: "Không có."
"Vậy thực sự là kỳ lạ. Dáng vẻ của cô gái này hiện giờ trông giống hệt như những gì mà tôi nhìn thấy ở chỗ ông Lý Minh Vũ lần đó. Một trong những bệnh nhân của ông Vũ vì một lý do nào đó mà bị mất trí nhớ và vô tình bị đập vào đầu, sau đó cũng đã hôn mê. Trong giấc mơ bệnh nhân đã tự khôi phục trí nhớ. Cô gái này có chút giống như thế. "
"Mọi thứ đều có ngoại lệ, trông tương tự nhưng không nhất thiết là giống nhau. Được rồi, chú Hoàng, chú hãy tiễn ông ấy." Trần Vĩnh Hải xua tay, không để ý đến lời bác sĩ nói.
Quản gia Hoàng tiễn bác sĩ ra ngoài, khi quay lại trên tay ông cầm theo một chén cháo trắng.
"Cậu Hải, đã suốt một ngày một đêm rồi, có lẽ cậu vẫn chưa bỏ gì vào bụng, cậu ăn trước một ít cháo đi." Quản gia Hoàng đưa chén cháo cho Trần Vĩnh Hải.
Trần Vĩnh Hải cất tiếng: "Tôi không muốn ăn, chú để sang một bên đi."
"Vậy cậu hãy đi nghỉ ngơi một chút đi, tôi sẽ ở đây trông chừng, quầng thâm mắt của cậu ngày càng rõ rồi kìa." Quản gia Hoàng nhìn vẻ mặt mệt mỏi của anh không khỏi lo lắng.
Trần Vĩnh Hải vê vê sóng mũi: "Không cần, đợi đến khi cô ấy tỉnh lại rồi nói sau."
Trong lòngQuản gia Hoàng biết rất rõ "cô ấy" mà anh đang ám chỉ là ai.
Quản gia Hoàng đưa mắt nhìn Nguyễn Quỳnh Anh rồi thở dài: "Cậu Hải, tôi thật lòng không hiểu nổi, cậu vì điều gì mà cứ cố chấp đưa cô Quỳnh Anh về. Nói thật là mỗi khi cậu đưa cô Quỳnh Anh về, cô Quỳnh Anh không phải là bị hôn mê thì cũng là bị thương. Tôi thấy mà đau lòng."
"Chú nói gì cơ, làm như là tôi hại cô ấy vậy!” Trần Vĩnh Hải nheo mắt, giọng điệu không vui.
Quản gia Hoàng cúi đầu cười cười: "Không phải thế. Nhưng mà cậu Hải này, quả thực là cậu nên ngẫm lại xem vì sao mỗi lần trở về cùng cậu là cô Quỳnh Anh lại bị thương."
Nói hết câu, Quản gia Hoàng bước ra ngoài.
Trần Vĩnh Hải cắn chặt quai hàm, mí mắt cụp xuống, ánh mắt trĩu nặng.
Lời nói của Quản gia Hoàng giống như một đòn đả kích, khiến cho trái tim anh quặn thắt lại.
Mặc dù Quản gia Hoàng không nói rõ là mỗi lần đều là anh làm cho cô bị thương, nhưng trong giọng điệu có ý trách móc anh.
Trần Vĩnh Hải nhìn tay mình, lần đầu tiên bắt đầu tự hỏi liệu mình có thật sự làm sai điều gì hay không.
Anh hi vọng Nguyễn Quỳnh Anh sống ở đây, rõ ràng chỉ là cố gắng giữ cô tránh xa khỏi mẹ con Lê Diệu Ngọc, không để cô bị mẹ con Lê Diệu Ngọc làm tan xương nát thịt.
Nhưng từ khi chuyển đến, cô liên tục bị thương.
Nghĩ đến đây, một cảm giác tội lỗi dâng lên, Trần Vĩnh Hải nắm chặt lòng bàn tay lại thành nắm đấm.
Đúng lúc này, Nguyễn Quỳnh Anh bỗng nhiên đưa tay lên, kêu lớn một tiếng: "Đừng mà!"
Trần Vĩnh Hải nhanh chóng nhìn cô.
Cô vẫn chưa tỉnh lại, đôi mắt vẫn nhắm chặt, lông mày nhíu sâu, khuôn mặt cô tỏ ra vẻ đau đớn và nước mắt chảy ra từ hai khóe mắt.
Gặp ác mộng sao?
Trần Vĩnh Hải nắm lấy bàn tay đang giơ lên không trung của Nguyễn Quỳnh Anh, giọng nói vang lên trầm bổng: "Nguyễn Quỳnh Anh, tỉnh lại!"
Nguyễn Quỳnh Anh đột nhiên mở mắt, choàng người ngồi dậy.
Trần Vĩnh Hải thở dài một hơi nhẹ nhõm: "Cô vừa mơ thấy gì?"
"Bác sĩ..." Nguyễn Quỳnh Anh ứa nước mắt nhìn anh, đồng tử giãn ra.
Trần Vĩnh Hải mím môi: "Bác sĩ? Bác sĩ làm sao?"
Cũng không biết có phải là hai chữ "bác sĩ" anh vừa thốt ra có chạm gì đến ký ức của cô không, nhưng cô chợt nắm chặt lấy bàn tay anh: "Bác sĩ, tôi cầu xin anh, cầu xin anh giúp con tôi, cầu xin anh..."
Tay Trần Vĩnh Hải bị chộp đến mức đau nhức nhưng anh không quan tâm, anh nhíu chặt mày và nhìn cô chằm chằm.
Lúc này anh mới nhận ra, dù cô đã tỉnh nhưng ý thức vẫn còn trong cơn ác mộng, chưa tỉnh lại.
Thông qua hai từ "con tôi" mà cô thốt ra, anh cũng có thể đoán được là cô hiển nhiên mơ thấy việc mình bị sinh non vào nửa tháng trước.
Vợ Yêu Em Chạy Không Thoát