Vợ Xấu Chồng Mù
Chương 72: “Dương Ái Vân đâu?”
95@-Dương Ái Vân lấy lại bình tĩnh lại cau mày bởi những lời nói này của bà ta, cô không nhịn được nói: “Mẹ đừng quá vô lý, con đã nói rồi, con và Cảnh Đông chỉ là chị dâu và em chồng, mẹ muốn nghĩ thế nào thì tùy.”
Cô dứt lời thì quay người lên lầu, lẽ nào cô còn đứng đây cãi tay đôi với mẹ chồng sao. Dù sao có nói lý hay giải thích bà ấy cũng không nghe.
Thế nhưng bà Nhung lại chẳng để cô đi trong yên tĩnh, vẫn gắng gượng nói một câu: “Nếu để tôi nhìn cô dụ dỗ con trai tôi một lần nữa cô đừng trách sao tôi độc ác, đồ lẳng lơ nhà cô không yên thân yên phận mà còn muốn quyến rũ hết đàn ông nhà họ Sầm sao? Khéo khi cả ba chồng tôi cũng bị cô dụ dỗ rồi cũng nên, chính vì vậy mới ưu ái cô như thế.”
Càng nói càng quá đáng, Dương Ái Vân siết chặt bàn tay, cô đi đến cầu thang lại quay người đối diện với bà ta: “Mẹ đủ rồi đó, mẹ nghĩ con thế nào cũng được nhưng đừng có chạm đến ông, mẹ sống từng này tuổi rồi lời nào nên nói không nên nói mẹ chắc hẳn hiểu hơn con mới đúng, thế nhưng mẹ lại đi quá giới hạn rồi đó.”
“Cô, cô còn dám dạy lại tôi sao? Thứ con dâu láo toét như cô tôi sẽ không để yên cho cô đâu.” Bà Nhung tức đến mặt mày tái mét, thật sự muốn liều mạng với Dương Ái Vân.
Cả ngày hôm nay cô đã quá mệt mỏi không muốn nói thêm nữa nên xoay người rời đi, Sầm Cảnh Đình có một người mẹ thế này thật là đáng tiếc.
Nhìn bóng lưng của vô bà Nhung vẫn còn chứa thôi: “Dương Ái Vân, tôi nói rồi đó, cô vểnh tai mà nghe cho kỹ, đừng để tôi thấy cô dính dáng đến con trai của tôi, thứ phụ nữ đã xấu còn mất nết.”
Bao nhiêu lời khó nghe bà Nhung cũng đã nói xong, lúc này lại thở phì phò không ngừng.
Sầm Cảnh Đông đứng bên cạnh lại đột nhiên nói một câu: “Mẹ quá đáng rồi đó.”
“Cái gì?” Bà Nhung trố mắt không tin vào tai mình: “Con muốn phản nghịch với mẹ sao? Nói cho mẹ nghe Dương Ái Vân đã nói những gì với con, bây giờ con lại bênh nó không nghe mẹ.”
“Chị ấy chẳng nói gì cả, từ đầu đến cuối là do mẹ suy diễn rồi chửi chị ấy thôi.” Sầm Cảnh Đông mím môi nói.
Bà Nhung vừa hạ hỏa bây giờ lại muốn nổi xung với đứa con này, thế nhưng vừa vặn lúc này chuông điện thoại lại rung lên, nhìn thấy số sắc mặt bà ta có vẻ thay đổi lại nhìn con trai nói: “Con về phòng trước đi mẹ sẽ nói chuyện với con sau, đừng để mẹ phải tức giận với con.”
Sầm Cảnh Đông rũ mắt xoay người đi lên cầu thang, bà Nhung lại đi vào một căn phòng nghe điện thoại.
Không biết bên kia nói gì bà ta lại cau mày: “Anh nói cái gì cơ, muốn gặp thằng bé à? Nhưng như vậy có ổn không? Lỡ may có ai nhìn thấy….”
“Không sao đâu, anh đã có sắp xếp.” Giọng nói của người đàn ông truyền đến trấn an bà Nhung.
Bà ta nghe vậy cũng đồng ý: “Vậy được, nghe theo anh.”
Bệnh viện.
Phong Đại sắp xếp đồ ăn để ngăn nắp trên bàn lại nhìn người tựa lưng vào thành giường nói: “Thiếu gia, mời cậu dùng bữa.”
Sầm Cảnh Đình vẫn chưa có phản ứng gì, anh nín nhịn từ qua đến giờ mới hỏi: “Dương Ái Vân đâu rồi?”
Phong Đại trong lòng cười trộm lại bảo: “Thiếu phu nhân bảo tôi chuyển lời cho cậu cô ấy sẽ không can dự vào cuộc sống của cậu nữa, còn bảo tôi chăm sóc cho cậu.”
Anh nghe lời này muốn điếng người, không can dự vào cuộc sống của anh nữa sao?
Đáng lẽ anh nên cảm thấy thanh thản và vui mừng nhưng sao nghe lời này lại khó chịu đến thế?
Mặc dù vậy nhưng ngoài miệng anh lại thờ ơ nói: “Như thế là tốt nhất.”
Phong Đại quan sát rõ biểu hiện của anh, lại vô tình cố ý nói: “Hôm qua thiếu phu nhân bị phu nhân đánh còn mắng vô cùng thậm tế.”
“Mẹ tôi đánh cô ấy?” Sầm Cảnh Đình phản ứng lại nhanh chóng hỏi.
“Vâng, đại phu nhân nhìn thấy thiếu phu nhân nói chuyện với cậu Đông cho rằng cô ấy dụ dỗ cậu ấy nên đã ra tay tát người, còn chửi thiếu phu nhân là hồ ly tinh, má cô ấy đều sưng lên không thể gặp ai, vốn dĩ thiếu phu nhân có vết bớt bên má nay lại có thêm vết sưng này nên bị người làm nói thành đầu heo, cô ấy hình như có chút tổn thương.” Phong Đại ăn ngay nói thẳng, không hề phóng đại lời nói của mình.
Sầm Cảnh Đình nghe hắn nói sắc mặt âm trầm thấy rõ, mãi mới hỏi một câu: “Cô ấy… Thế nào?”
“Thiếu phu nhân toàn ở trong phòng tôi cũng không rõ lắm, thiếu gia, cậu đang lo lắng cho cô ấy phải không, hay là để tôi thăm dò cho cậu.” Phong Đại thăm dò, trong lòng xác định thiếu gia đang lo lắng cho thiếu phu nhân.
Sầm Cảnh Đình lập tức chối: “Tôi không có, đừng nhiều chuyện, cô ta thế nào không liên quan đến tôi.”
“Không lo lắng vậy cậu hỏi làm gì?” Phong Đại lầm bầm trong miệng.
“Phong Đại, câu quên quy định rồi sao?” Sầm Cảnh Đình không khỏi cảnh cáo.
Phong Đại nghiêm chỉnh nói: “Tôi không có, chỉ là tôi thấy thiếu phu nhân thật đáng thương, cô ấy lúc nào cũng lo lắng cho cậu, cậu không biết đó thôi lúc trên xe cứu thương cô ấy lúc nào cũng gọi tên cậu.”
“Hừm, có sao?” Sầm Cảnh Đình chỉ hỏi bâng quơ nhưng trong đầu lại loáng thoáng nghe được tiếng gọi của cô, hôm đó ý thức của anh không hoàn toàn mất hết.
“Thiếu gia, tôi lỡ nhiều lời rồi cậu cho tôi nhiều lời lần cuối được không?” Phong Đại tiếp tục xin ý kiến.
Sầm Cảnh Đình lạnh lùng: “Có gì thì nói.”
“Thiếu phu nhân rất tốt, cậu nên mở lòng với cô ấy, dù cô ấy hơi xấu một chút nhưng đối với cậu thật tâm thật dạ.” Phong Đại không ngừng tâng bốc Dương Ái Vân, không biết sắc mặt của thiếu gia nhà mình cũng dần trầm xuống.
“Phong Đại, cậu tiếp xúc với Dương Ái Vân được bao lâu, có vẻ như hiểu cô ta quá nhỉ.” Giọng điệu của anh không nghe ra được vui giận nhưng trong lòng thì vô cùng khó chịu.
Phong Đại nghe vậy gãi gãi đầu: “Thực ra lúc trước thiếu phu nhân từng giúp đỡ bạn gái tôi, tôi vẫn luôn cảm kích cô ấy, không ngờ khi gặp lại cô ấy lại là vợ của cậu, quá trùng hợp rồi.”
“Nói vậy cậu quen Dương Ái Vân từ trước.”
“Không hẳn là quen, tôi gặp cô ấy duy nhất một lần nửa năm về trước, lúc đó bạn gái tôi bị đám côn đồ chặn đường cô ấy đã giúp đỡ đánh bọn chúng.” Phong Đại giải thích sợ gây hiểu lầm.
Sầm Cảnh Đình chỉ thâm trầm lại nói: “Chỉ một lần như vậy cậu đã thấy cô ta tốt rồi sao?”
“Không có, mặc dù tôi không tài giỏi gì nhưng mắt nhìn người rất chuẩn, cậu không biết đó thôi thiếu phu nhân đánh nhau rất ngầu, tôi sợ cũng chưa bằng cô ấy.” Phong Đại không giấu được sự ngưỡng mộ trong giọng nói.
Sầm Cảnh Đình lại rơi vào trạng thái phức tạp, anh vẫn luôn đề phòng cô làm sao mà thấy được điểm tốt của cô chứ.
Nhà họ Sầm, phòng khách biệt thự trung tâm.
Ông Sầm nhìn con dâu thứ hai và giám đốc Ngô ngồi bên cạnh biểu cảm không mấy tốt đẹp, còn có mấy phần thiếu kiên nhẫn.
“Anh chị gặp tôi là muốn nói gì?”
Hai người nhìn nhau, ý tứ thể hiện trong ánh mắt vô cùng rõ ràng, bà Lê trừng mắt ông Khải một cái sau đó mới nhìn ba chồng mình nói: “Thưa ba, hôm đó anh họ và chị dâu họ của con không lựa lời nên mới vô ý phạm tới Cảnh Đình, mong ba thứ lỗi cho bọn họ.”
“Đúng vậy, chủ tịch, tôi với vợ chỉ vô ý mà thôi, không có ý gì hết, mong ngài bỏ qua cho.” Giám đốc Ngô giả lả nói.
Vợ Xấu Chồng Mù
Cô dứt lời thì quay người lên lầu, lẽ nào cô còn đứng đây cãi tay đôi với mẹ chồng sao. Dù sao có nói lý hay giải thích bà ấy cũng không nghe.
Thế nhưng bà Nhung lại chẳng để cô đi trong yên tĩnh, vẫn gắng gượng nói một câu: “Nếu để tôi nhìn cô dụ dỗ con trai tôi một lần nữa cô đừng trách sao tôi độc ác, đồ lẳng lơ nhà cô không yên thân yên phận mà còn muốn quyến rũ hết đàn ông nhà họ Sầm sao? Khéo khi cả ba chồng tôi cũng bị cô dụ dỗ rồi cũng nên, chính vì vậy mới ưu ái cô như thế.”
Càng nói càng quá đáng, Dương Ái Vân siết chặt bàn tay, cô đi đến cầu thang lại quay người đối diện với bà ta: “Mẹ đủ rồi đó, mẹ nghĩ con thế nào cũng được nhưng đừng có chạm đến ông, mẹ sống từng này tuổi rồi lời nào nên nói không nên nói mẹ chắc hẳn hiểu hơn con mới đúng, thế nhưng mẹ lại đi quá giới hạn rồi đó.”
“Cô, cô còn dám dạy lại tôi sao? Thứ con dâu láo toét như cô tôi sẽ không để yên cho cô đâu.” Bà Nhung tức đến mặt mày tái mét, thật sự muốn liều mạng với Dương Ái Vân.
Cả ngày hôm nay cô đã quá mệt mỏi không muốn nói thêm nữa nên xoay người rời đi, Sầm Cảnh Đình có một người mẹ thế này thật là đáng tiếc.
Nhìn bóng lưng của vô bà Nhung vẫn còn chứa thôi: “Dương Ái Vân, tôi nói rồi đó, cô vểnh tai mà nghe cho kỹ, đừng để tôi thấy cô dính dáng đến con trai của tôi, thứ phụ nữ đã xấu còn mất nết.”
Bao nhiêu lời khó nghe bà Nhung cũng đã nói xong, lúc này lại thở phì phò không ngừng.
Sầm Cảnh Đông đứng bên cạnh lại đột nhiên nói một câu: “Mẹ quá đáng rồi đó.”
“Cái gì?” Bà Nhung trố mắt không tin vào tai mình: “Con muốn phản nghịch với mẹ sao? Nói cho mẹ nghe Dương Ái Vân đã nói những gì với con, bây giờ con lại bênh nó không nghe mẹ.”
“Chị ấy chẳng nói gì cả, từ đầu đến cuối là do mẹ suy diễn rồi chửi chị ấy thôi.” Sầm Cảnh Đông mím môi nói.
Bà Nhung vừa hạ hỏa bây giờ lại muốn nổi xung với đứa con này, thế nhưng vừa vặn lúc này chuông điện thoại lại rung lên, nhìn thấy số sắc mặt bà ta có vẻ thay đổi lại nhìn con trai nói: “Con về phòng trước đi mẹ sẽ nói chuyện với con sau, đừng để mẹ phải tức giận với con.”
Sầm Cảnh Đông rũ mắt xoay người đi lên cầu thang, bà Nhung lại đi vào một căn phòng nghe điện thoại.
Không biết bên kia nói gì bà ta lại cau mày: “Anh nói cái gì cơ, muốn gặp thằng bé à? Nhưng như vậy có ổn không? Lỡ may có ai nhìn thấy….”
“Không sao đâu, anh đã có sắp xếp.” Giọng nói của người đàn ông truyền đến trấn an bà Nhung.
Bà ta nghe vậy cũng đồng ý: “Vậy được, nghe theo anh.”
Bệnh viện.
Phong Đại sắp xếp đồ ăn để ngăn nắp trên bàn lại nhìn người tựa lưng vào thành giường nói: “Thiếu gia, mời cậu dùng bữa.”
Sầm Cảnh Đình vẫn chưa có phản ứng gì, anh nín nhịn từ qua đến giờ mới hỏi: “Dương Ái Vân đâu rồi?”
Phong Đại trong lòng cười trộm lại bảo: “Thiếu phu nhân bảo tôi chuyển lời cho cậu cô ấy sẽ không can dự vào cuộc sống của cậu nữa, còn bảo tôi chăm sóc cho cậu.”
Anh nghe lời này muốn điếng người, không can dự vào cuộc sống của anh nữa sao?
Đáng lẽ anh nên cảm thấy thanh thản và vui mừng nhưng sao nghe lời này lại khó chịu đến thế?
Mặc dù vậy nhưng ngoài miệng anh lại thờ ơ nói: “Như thế là tốt nhất.”
Phong Đại quan sát rõ biểu hiện của anh, lại vô tình cố ý nói: “Hôm qua thiếu phu nhân bị phu nhân đánh còn mắng vô cùng thậm tế.”
“Mẹ tôi đánh cô ấy?” Sầm Cảnh Đình phản ứng lại nhanh chóng hỏi.
“Vâng, đại phu nhân nhìn thấy thiếu phu nhân nói chuyện với cậu Đông cho rằng cô ấy dụ dỗ cậu ấy nên đã ra tay tát người, còn chửi thiếu phu nhân là hồ ly tinh, má cô ấy đều sưng lên không thể gặp ai, vốn dĩ thiếu phu nhân có vết bớt bên má nay lại có thêm vết sưng này nên bị người làm nói thành đầu heo, cô ấy hình như có chút tổn thương.” Phong Đại ăn ngay nói thẳng, không hề phóng đại lời nói của mình.
Sầm Cảnh Đình nghe hắn nói sắc mặt âm trầm thấy rõ, mãi mới hỏi một câu: “Cô ấy… Thế nào?”
“Thiếu phu nhân toàn ở trong phòng tôi cũng không rõ lắm, thiếu gia, cậu đang lo lắng cho cô ấy phải không, hay là để tôi thăm dò cho cậu.” Phong Đại thăm dò, trong lòng xác định thiếu gia đang lo lắng cho thiếu phu nhân.
Sầm Cảnh Đình lập tức chối: “Tôi không có, đừng nhiều chuyện, cô ta thế nào không liên quan đến tôi.”
“Không lo lắng vậy cậu hỏi làm gì?” Phong Đại lầm bầm trong miệng.
“Phong Đại, câu quên quy định rồi sao?” Sầm Cảnh Đình không khỏi cảnh cáo.
Phong Đại nghiêm chỉnh nói: “Tôi không có, chỉ là tôi thấy thiếu phu nhân thật đáng thương, cô ấy lúc nào cũng lo lắng cho cậu, cậu không biết đó thôi lúc trên xe cứu thương cô ấy lúc nào cũng gọi tên cậu.”
“Hừm, có sao?” Sầm Cảnh Đình chỉ hỏi bâng quơ nhưng trong đầu lại loáng thoáng nghe được tiếng gọi của cô, hôm đó ý thức của anh không hoàn toàn mất hết.
“Thiếu gia, tôi lỡ nhiều lời rồi cậu cho tôi nhiều lời lần cuối được không?” Phong Đại tiếp tục xin ý kiến.
Sầm Cảnh Đình lạnh lùng: “Có gì thì nói.”
“Thiếu phu nhân rất tốt, cậu nên mở lòng với cô ấy, dù cô ấy hơi xấu một chút nhưng đối với cậu thật tâm thật dạ.” Phong Đại không ngừng tâng bốc Dương Ái Vân, không biết sắc mặt của thiếu gia nhà mình cũng dần trầm xuống.
“Phong Đại, cậu tiếp xúc với Dương Ái Vân được bao lâu, có vẻ như hiểu cô ta quá nhỉ.” Giọng điệu của anh không nghe ra được vui giận nhưng trong lòng thì vô cùng khó chịu.
Phong Đại nghe vậy gãi gãi đầu: “Thực ra lúc trước thiếu phu nhân từng giúp đỡ bạn gái tôi, tôi vẫn luôn cảm kích cô ấy, không ngờ khi gặp lại cô ấy lại là vợ của cậu, quá trùng hợp rồi.”
“Nói vậy cậu quen Dương Ái Vân từ trước.”
“Không hẳn là quen, tôi gặp cô ấy duy nhất một lần nửa năm về trước, lúc đó bạn gái tôi bị đám côn đồ chặn đường cô ấy đã giúp đỡ đánh bọn chúng.” Phong Đại giải thích sợ gây hiểu lầm.
Sầm Cảnh Đình chỉ thâm trầm lại nói: “Chỉ một lần như vậy cậu đã thấy cô ta tốt rồi sao?”
“Không có, mặc dù tôi không tài giỏi gì nhưng mắt nhìn người rất chuẩn, cậu không biết đó thôi thiếu phu nhân đánh nhau rất ngầu, tôi sợ cũng chưa bằng cô ấy.” Phong Đại không giấu được sự ngưỡng mộ trong giọng nói.
Sầm Cảnh Đình lại rơi vào trạng thái phức tạp, anh vẫn luôn đề phòng cô làm sao mà thấy được điểm tốt của cô chứ.
Nhà họ Sầm, phòng khách biệt thự trung tâm.
Ông Sầm nhìn con dâu thứ hai và giám đốc Ngô ngồi bên cạnh biểu cảm không mấy tốt đẹp, còn có mấy phần thiếu kiên nhẫn.
“Anh chị gặp tôi là muốn nói gì?”
Hai người nhìn nhau, ý tứ thể hiện trong ánh mắt vô cùng rõ ràng, bà Lê trừng mắt ông Khải một cái sau đó mới nhìn ba chồng mình nói: “Thưa ba, hôm đó anh họ và chị dâu họ của con không lựa lời nên mới vô ý phạm tới Cảnh Đình, mong ba thứ lỗi cho bọn họ.”
“Đúng vậy, chủ tịch, tôi với vợ chỉ vô ý mà thôi, không có ý gì hết, mong ngài bỏ qua cho.” Giám đốc Ngô giả lả nói.
Vợ Xấu Chồng Mù
Đánh giá:
Truyện Vợ Xấu Chồng Mù
Story
Chương 72: “Dương Ái Vân đâu?”
8.1/10 từ 62 lượt.