Vô Thượng Sát Thần
Chương 735: Âm Mưu Hoa Thiên Bảo
- Tiền bối, thi thể này xử lý như thế nào?
Bàn Tử lấy lại tinh thần, thu hồi Chiến Thiên Kích, quét thi thể trên mặt đất, nhìn về phía Mạc Thiên Nhai hỏi.
Mạc Thiên Nhai trong nháy mắt xuất một đạo kiếm khí, thi thể hắc y nhân trong nháy mắt hóa thành một trận huyết vụ.
- Tiền bối, những kẻ này là ai?
Bàn Tử lại hỏi.
- Diêm La Phủ.
Mạc Thiên Nhai cổ quái liếc mắt nhìn Bàn Tử, hắn thật đúng là nhìn không ra, Bàn Tử vì sao lại đáng sợ như thế.
Đây đâu phải một tu sĩ Chiến Hoàng cảnh, căn bản chính là tu sĩ Chiến Đế cảnh mà, bằng không làm sao có thể đến Chiến Đế cảnh trung kỳ đều có thể giết?
- Đây chính là chỗ đáng sợ của lực lượng Huyết Mạch sao?
Mạc Thiên Nhai hít sâu một hơi, cưỡng ép để bản thân bình tĩnh xuống, thực lực Bàn Tử quá biến thái, cũng quá đả kích người.
- Diêm La Phủ một trong Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ?
Sắc mặt Bàn Tử kinh biến, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
Ba tôn Chiến Đế Giết Diêm La Phủ, đây không phải sự tình đơn giản, một khi Diêm La Phủ tra được nơi này, bọn hắn đều phải chết.
Phải biết, Diêm La Phủ chính là tồn tại ngay cả đại gia tộc Thánh Thành đều phải kiêng kị.
Trong lòng Mạc Thiên Nhai cũng thập phần nghi hoặc, vì sao người Thánh Thành Lôi gia cùng Diêm La Phủ ở cùng một chỗ đây, hơn nữa còn là tìm kiếm Mộ Dung Tuyết.
- Mộ Dung Tuyết? Chẳng lẽ là người Mộ Dung gia tộc Thánh Thành? Mộ Dung gia tộc cùng Lôi gia không là người Cửu Tiêu Cung sao?
Trong lòng Mạc Thiên Nhai thập phần buồn bực, nghĩ thầm:
- Ta tại Tiêu Thành ngốc vài chục năm, có lẽ bên ngoài đã sớm phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất rồi.
Nghĩ vậy, Mạc Thiên Nhai thật sâu thở dài một hơi, hắn và Bàn Tử cũng trở về Tiêu phủ.
- Đại Trưởng Lão, Nam Cung huynh.
Tiêu Hàn nhìn thấy hai người không việc gì, cũng buông lỏng một hơi.
- Những ngày qua, đa tạ Tiêu huynh chiếu cố.
Bàn Tử chắp tay nói, sau đó vừa mềm tình nhìn Tuyết Lung Giác chậm rãi đi tới.
- Nam Cung huynh khách khí.
Tiêu Hàn vội vàng khoát tay, cũng không có quấy rầy Bàn Tử, nhìn về phía Mạc Thiên Nhai nói:
- Đại Trưởng Lão, tộc nhân có cần tiếp tục hay không...
Không đợi hắn nói chuyện, liền bị Mạc Thiên Nhai cắt ngang:
- Để một số người quản lý một chút sự vụ ngày thường là được, những người khác tạm thời không để bọn hắn đi ra.
Mạc Thiên Nhai luôn cảm giác việc này không đơn giản như vậy, người Diêm La Phủ lần này có thể tra được nơi này, khẳng định sẽ có lần tiếp theo, không tìm được Mộ Dung Tuyết, đoán chừng cũng sẽ không cam lòng.
- Vâng, Đại Trưởng Lão.
Tiêu Hàn tự nhiên không dám phản kháng, dù sao bên trong tiểu bí cảnh, người Tiêu gia cũng có thể tu luyện tốt hơn, sự tình Tiêu gia để một số người quản lý là được.
Bọn hắn không biết là Bạch Long cũng không có chân chính rời đi, mà là âm thầm tiềm phục, tất cả mọi thứ trước đó đều không trốn qua mắt hắn.
- Lôi Vân chết, mấy người Diêm La Phủ cũng chết? Tiêu Thành vậy mà đáng sợ như vậy!
Trong lòng Bạch Long sợ hãi vô cùng, phía sau lưng đã sớm mồ hôi ướt nhẹp.
Hắn rất may mắn bản thân chạy nhanh, bằng không hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Lôi Vân chết, gia tộc cũng tạm thời an toàn, việc này chi tiết nói cho Hoa Thiên Bảo là được, đương nhiên, sự tình có thể hơi sửa lại.
Hồi lâu, Bạch Long mới hồi phục tinh thần lại, sau đó rời đi
Mấy ngày sau, Bạch Long trở lại Long Hoàng Đế Đô, cố ý trước tiên cầu kiến Hoa Thiên Bảo, hắn toàn thân máu me đầm đìa, xem xét chính là bộ dáng bản thân bị trọng thương.
- Bạch ái khanh, ngươi làm sao thụ thương?
Hoa Thiên Bảo nhìn thấy bộ dáng Bạch Long, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị.
- Đế Chủ, Bạch Long làm việc bất lợi, cần phải muôn lần chết a!
Bạch Long phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt Hoa Thiên Bảo, nức nở nói:
- Lôi Vân Trưởng Lão chết, Hắc Hổ cũng chết!
- Lôi Vân chết?
Toàn thân Hoa Thiên Bảo run rẩy dữ dội, sắc mặt trong nháy mắt biến âm trầm vô cùng, Lôi Vân là Lôi gia Trưởng Lão, bây giờ chết ở Đại Long Đế Triều, Hoa gia hắn khó từ tội lỗi.
Lúc này, Hoa Thiên Bảo lấy lại tinh thần, quát lên:
- Chuyện gì xảy ra?
Bạch Long đem sự tình lúc đầu một năm một mười nói một lần, đương nhiên, hắn không đề cập tới sự tình bản thân chạy trốn, còn nói bản thân liều mạng như thế nào, nếu như không phải may mắn, đoán chừng đã chết tại Tiêu Thành.
Hoa Thiên Bảo ngồi ở trên bảo tọa, nghe Bạch Long kể, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng ngưng trọng.
- Đế Chủ, việc này cần phải như thế nào?
Bạch Long thần sắc lo lắng vô cùng, hắn cũng không phải lo lắng Hoa Thiên Bảo như thế nào, mà là lo lắng Lôi gia chất vấn.
- Ngươi xác định, Lôi Vân đi Tiêu Thành, không phải đi theo các ngươi, mà là vì kẻ gọi là Mộ Dung Tuyết?
Hoa Thiên Bảo sắc mặt nghiêm túc nói.
- Ta xác định!
Bạch Long không do dự nói, mặc dù lúc ấy cách có chút xa, nhưng nghe được nhất thanh nhị sở.
- Như thế, cái kia cũng không có sự tình gì, ngươi chỉ cần nhớ kỹ...
Hoa Thiên Bảo mỉm cười, lời đến khóe miệng, nhưng lại nghẹn trở về, tựa như sợ người khác nghe được:
- Ngươi lại thì thầm.
Bạch Long không do dự đi qua, nghiêng đầu ngồi xổm ở bên người Hoa Thiên Bảo.
Phốc phốc!
Đột nhiên, một tiếng vang giòn, một thanh kiếm sắc trong nháy mắt xuyên thủng lồng ngực Bạch Long, ngay lúc đó, một bàn tay Hoa Thiên Bảo đánh vào bên trên lồng ngực Bạch Long.
- Đế... Hoa Thiên Bảo, vì cái gì?
Bạch Long gọi thẳng tên huý, hoảng sợ nói.
Hắn không nghĩ tới, Hoa Thiên Bảo vậy mà sẽ xuất thủ với hắn, bản thân dù sao cũng là Chiến Đế cảnh, dù là một con chó cũng sẽ không tuỳ tiện giết chết hắn như thế.
- Bạch Long cùng Hắc Hổ bị Lôi Vân Trưởng Lão mang đi không biết tung tích, không liên quan gì đến ta, đây chính là cái ngươi muốn.
Hoa Thiên Bảo thản nhiên nói, ánh mắt Bạch Long kinh dị, một kiếm xoắn nát Hồn Hải hắn.
Hoa Thiên Bảo ngẩng đầu nhìn thi thể Bạch Long, con ngươi lạnh như băng nói:
- Tiêu Phàm, ngươi làm rùa đen rút đầu mấy tháng, lần này diệt không được Tiêu gia ngươi, bất quá lần tiếp theo không có vận tốt như vậy. Chỉ cần ngươi dám tham gia Nam Vực Đại Bỉ, lần tiếp theo đối phó ngươi, khả năng liền không phải Hắc Long và Bạch Hổ, mà là Vô Song Thánh Thành Lôi gia.
Không thể không nói, Hoa Thiên Bảo tính kế cũng không cạn, chỉ cần Bạch Long vừa chết, hắn liền có thể mượn tay Lôi gia diệt Tiêu Phàm, căn bản không cần hắn tự mình động thủ.
Mấy tháng qua, Hoa Thiên Bảo mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ cách giết chết Tiêu Phàm cùng Huyền Hoàng, đáng tiếc căn bản không có bóng dáng hai người bọn hắn, cho nên hắn cũng đành phải tìm Tiêu gia xuất khí.
Hắn không biết cũng chính là hắn vận khí tốt mới có thể tra được tin tức Tiêu Phàm, bằng không mà nói, Hắc Long và Bạch Long đã sớm biến mất trên thế gian, không tới gần được Tiêu gia.
Tiêu Thành, Tiêu gia.
- Thời gian mười ngày vẫn không có động tĩnh gì, sẽ không có chuyện gì chứ.
Bàn Tử mấy ngày nay một mực chú ý đến động tĩnh Tiêu Thành, lại không phát hiện cái gì ngoài ý muốn.
Thời gian nửa tháng tiếp theo chính là Nam Vực Đại Bỉ, Bàn Tử một mực nhớ, hắn không muốn bỏ qua lần thịnh hội này.
Chỉ là vừa nghĩ tới Vô Song Thánh Thành, Bàn Tử lại có chút rầu rỉ, bởi vì hắn biết thực lực Tuyết Lung Giác muốn đi vào Vô Song Thánh Thành có chút khó khăn, hơn nữa cho dù đi vào cũng có chút nguy hiểm, Bàn Tử không muốn để Tuyết Lung Giác gặp mạo hiểm.
- Bàn Tử, ngươi tham gia Nam Vực Đại Bỉ, cần phải nhớ đến ta đó, hơn nữa không thể ở bên ngoài thông đồng với nữ nhân khác.
Tay Tuyết Lung Giác nắm lỗ tai Bàn Tử.
- Yên tâm, nương tử, ta nhất định ngày ngày nghĩ đến nàng.
Bàn Tử cười ha ha, ôm Tuyết Lung Giác vào lòng, trong mắt lóe lên một vòng cảm kích, nói:
- Lung Giác, cảm ơn nàng.
- Tiểu Bàn Tử, ngươi đợi ở đây, ta rời đi một ngày.
Đột nhiên ở ngoài viện truyền đến thanh âm Mạc Thiên Nhai, cũng không đợi Bàn Tử đáp ứng, hắn cũng đã biến mất không thấy gì nữa.
MinhLâm - Lục Đạo -
Vô Thượng Sát Thần
Bàn Tử lấy lại tinh thần, thu hồi Chiến Thiên Kích, quét thi thể trên mặt đất, nhìn về phía Mạc Thiên Nhai hỏi.
Mạc Thiên Nhai trong nháy mắt xuất một đạo kiếm khí, thi thể hắc y nhân trong nháy mắt hóa thành một trận huyết vụ.
- Tiền bối, những kẻ này là ai?
Bàn Tử lại hỏi.
- Diêm La Phủ.
Mạc Thiên Nhai cổ quái liếc mắt nhìn Bàn Tử, hắn thật đúng là nhìn không ra, Bàn Tử vì sao lại đáng sợ như thế.
Đây đâu phải một tu sĩ Chiến Hoàng cảnh, căn bản chính là tu sĩ Chiến Đế cảnh mà, bằng không làm sao có thể đến Chiến Đế cảnh trung kỳ đều có thể giết?
- Đây chính là chỗ đáng sợ của lực lượng Huyết Mạch sao?
Mạc Thiên Nhai hít sâu một hơi, cưỡng ép để bản thân bình tĩnh xuống, thực lực Bàn Tử quá biến thái, cũng quá đả kích người.
- Diêm La Phủ một trong Tam Đại Tổ Chức Sát Thủ?
Sắc mặt Bàn Tử kinh biến, nhất thời không biết mở miệng như thế nào.
Ba tôn Chiến Đế Giết Diêm La Phủ, đây không phải sự tình đơn giản, một khi Diêm La Phủ tra được nơi này, bọn hắn đều phải chết.
Phải biết, Diêm La Phủ chính là tồn tại ngay cả đại gia tộc Thánh Thành đều phải kiêng kị.
Trong lòng Mạc Thiên Nhai cũng thập phần nghi hoặc, vì sao người Thánh Thành Lôi gia cùng Diêm La Phủ ở cùng một chỗ đây, hơn nữa còn là tìm kiếm Mộ Dung Tuyết.
- Mộ Dung Tuyết? Chẳng lẽ là người Mộ Dung gia tộc Thánh Thành? Mộ Dung gia tộc cùng Lôi gia không là người Cửu Tiêu Cung sao?
Trong lòng Mạc Thiên Nhai thập phần buồn bực, nghĩ thầm:
- Ta tại Tiêu Thành ngốc vài chục năm, có lẽ bên ngoài đã sớm phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất rồi.
Nghĩ vậy, Mạc Thiên Nhai thật sâu thở dài một hơi, hắn và Bàn Tử cũng trở về Tiêu phủ.
- Đại Trưởng Lão, Nam Cung huynh.
Tiêu Hàn nhìn thấy hai người không việc gì, cũng buông lỏng một hơi.
- Những ngày qua, đa tạ Tiêu huynh chiếu cố.
Bàn Tử chắp tay nói, sau đó vừa mềm tình nhìn Tuyết Lung Giác chậm rãi đi tới.
- Nam Cung huynh khách khí.
Tiêu Hàn vội vàng khoát tay, cũng không có quấy rầy Bàn Tử, nhìn về phía Mạc Thiên Nhai nói:
- Đại Trưởng Lão, tộc nhân có cần tiếp tục hay không...
Không đợi hắn nói chuyện, liền bị Mạc Thiên Nhai cắt ngang:
- Để một số người quản lý một chút sự vụ ngày thường là được, những người khác tạm thời không để bọn hắn đi ra.
Mạc Thiên Nhai luôn cảm giác việc này không đơn giản như vậy, người Diêm La Phủ lần này có thể tra được nơi này, khẳng định sẽ có lần tiếp theo, không tìm được Mộ Dung Tuyết, đoán chừng cũng sẽ không cam lòng.
- Vâng, Đại Trưởng Lão.
Tiêu Hàn tự nhiên không dám phản kháng, dù sao bên trong tiểu bí cảnh, người Tiêu gia cũng có thể tu luyện tốt hơn, sự tình Tiêu gia để một số người quản lý là được.
Bọn hắn không biết là Bạch Long cũng không có chân chính rời đi, mà là âm thầm tiềm phục, tất cả mọi thứ trước đó đều không trốn qua mắt hắn.
- Lôi Vân chết, mấy người Diêm La Phủ cũng chết? Tiêu Thành vậy mà đáng sợ như vậy!
Trong lòng Bạch Long sợ hãi vô cùng, phía sau lưng đã sớm mồ hôi ướt nhẹp.
Hắn rất may mắn bản thân chạy nhanh, bằng không hắn cũng khó thoát khỏi cái chết.
- Lôi Vân chết, gia tộc cũng tạm thời an toàn, việc này chi tiết nói cho Hoa Thiên Bảo là được, đương nhiên, sự tình có thể hơi sửa lại.
Hồi lâu, Bạch Long mới hồi phục tinh thần lại, sau đó rời đi
Mấy ngày sau, Bạch Long trở lại Long Hoàng Đế Đô, cố ý trước tiên cầu kiến Hoa Thiên Bảo, hắn toàn thân máu me đầm đìa, xem xét chính là bộ dáng bản thân bị trọng thương.
- Bạch ái khanh, ngươi làm sao thụ thương?
Hoa Thiên Bảo nhìn thấy bộ dáng Bạch Long, trong mắt lóe lên vẻ kinh dị.
- Đế Chủ, Bạch Long làm việc bất lợi, cần phải muôn lần chết a!
Bạch Long phù phù một tiếng quỳ gối trước mặt Hoa Thiên Bảo, nức nở nói:
- Lôi Vân Trưởng Lão chết, Hắc Hổ cũng chết!
- Lôi Vân chết?
Toàn thân Hoa Thiên Bảo run rẩy dữ dội, sắc mặt trong nháy mắt biến âm trầm vô cùng, Lôi Vân là Lôi gia Trưởng Lão, bây giờ chết ở Đại Long Đế Triều, Hoa gia hắn khó từ tội lỗi.
Lúc này, Hoa Thiên Bảo lấy lại tinh thần, quát lên:
- Chuyện gì xảy ra?
Bạch Long đem sự tình lúc đầu một năm một mười nói một lần, đương nhiên, hắn không đề cập tới sự tình bản thân chạy trốn, còn nói bản thân liều mạng như thế nào, nếu như không phải may mắn, đoán chừng đã chết tại Tiêu Thành.
Hoa Thiên Bảo ngồi ở trên bảo tọa, nghe Bạch Long kể, thỉnh thoảng nhíu mày, thỉnh thoảng ngưng trọng.
- Đế Chủ, việc này cần phải như thế nào?
Bạch Long thần sắc lo lắng vô cùng, hắn cũng không phải lo lắng Hoa Thiên Bảo như thế nào, mà là lo lắng Lôi gia chất vấn.
- Ngươi xác định, Lôi Vân đi Tiêu Thành, không phải đi theo các ngươi, mà là vì kẻ gọi là Mộ Dung Tuyết?
Hoa Thiên Bảo sắc mặt nghiêm túc nói.
- Ta xác định!
Bạch Long không do dự nói, mặc dù lúc ấy cách có chút xa, nhưng nghe được nhất thanh nhị sở.
- Như thế, cái kia cũng không có sự tình gì, ngươi chỉ cần nhớ kỹ...
Hoa Thiên Bảo mỉm cười, lời đến khóe miệng, nhưng lại nghẹn trở về, tựa như sợ người khác nghe được:
- Ngươi lại thì thầm.
Bạch Long không do dự đi qua, nghiêng đầu ngồi xổm ở bên người Hoa Thiên Bảo.
Phốc phốc!
Đột nhiên, một tiếng vang giòn, một thanh kiếm sắc trong nháy mắt xuyên thủng lồng ngực Bạch Long, ngay lúc đó, một bàn tay Hoa Thiên Bảo đánh vào bên trên lồng ngực Bạch Long.
- Đế... Hoa Thiên Bảo, vì cái gì?
Bạch Long gọi thẳng tên huý, hoảng sợ nói.
Hắn không nghĩ tới, Hoa Thiên Bảo vậy mà sẽ xuất thủ với hắn, bản thân dù sao cũng là Chiến Đế cảnh, dù là một con chó cũng sẽ không tuỳ tiện giết chết hắn như thế.
- Bạch Long cùng Hắc Hổ bị Lôi Vân Trưởng Lão mang đi không biết tung tích, không liên quan gì đến ta, đây chính là cái ngươi muốn.
Hoa Thiên Bảo thản nhiên nói, ánh mắt Bạch Long kinh dị, một kiếm xoắn nát Hồn Hải hắn.
Hoa Thiên Bảo ngẩng đầu nhìn thi thể Bạch Long, con ngươi lạnh như băng nói:
- Tiêu Phàm, ngươi làm rùa đen rút đầu mấy tháng, lần này diệt không được Tiêu gia ngươi, bất quá lần tiếp theo không có vận tốt như vậy. Chỉ cần ngươi dám tham gia Nam Vực Đại Bỉ, lần tiếp theo đối phó ngươi, khả năng liền không phải Hắc Long và Bạch Hổ, mà là Vô Song Thánh Thành Lôi gia.
Không thể không nói, Hoa Thiên Bảo tính kế cũng không cạn, chỉ cần Bạch Long vừa chết, hắn liền có thể mượn tay Lôi gia diệt Tiêu Phàm, căn bản không cần hắn tự mình động thủ.
Mấy tháng qua, Hoa Thiên Bảo mỗi thời mỗi khắc đều nghĩ cách giết chết Tiêu Phàm cùng Huyền Hoàng, đáng tiếc căn bản không có bóng dáng hai người bọn hắn, cho nên hắn cũng đành phải tìm Tiêu gia xuất khí.
Hắn không biết cũng chính là hắn vận khí tốt mới có thể tra được tin tức Tiêu Phàm, bằng không mà nói, Hắc Long và Bạch Long đã sớm biến mất trên thế gian, không tới gần được Tiêu gia.
Tiêu Thành, Tiêu gia.
- Thời gian mười ngày vẫn không có động tĩnh gì, sẽ không có chuyện gì chứ.
Bàn Tử mấy ngày nay một mực chú ý đến động tĩnh Tiêu Thành, lại không phát hiện cái gì ngoài ý muốn.
Thời gian nửa tháng tiếp theo chính là Nam Vực Đại Bỉ, Bàn Tử một mực nhớ, hắn không muốn bỏ qua lần thịnh hội này.
Chỉ là vừa nghĩ tới Vô Song Thánh Thành, Bàn Tử lại có chút rầu rỉ, bởi vì hắn biết thực lực Tuyết Lung Giác muốn đi vào Vô Song Thánh Thành có chút khó khăn, hơn nữa cho dù đi vào cũng có chút nguy hiểm, Bàn Tử không muốn để Tuyết Lung Giác gặp mạo hiểm.
- Bàn Tử, ngươi tham gia Nam Vực Đại Bỉ, cần phải nhớ đến ta đó, hơn nữa không thể ở bên ngoài thông đồng với nữ nhân khác.
Tay Tuyết Lung Giác nắm lỗ tai Bàn Tử.
- Yên tâm, nương tử, ta nhất định ngày ngày nghĩ đến nàng.
Bàn Tử cười ha ha, ôm Tuyết Lung Giác vào lòng, trong mắt lóe lên một vòng cảm kích, nói:
- Lung Giác, cảm ơn nàng.
- Tiểu Bàn Tử, ngươi đợi ở đây, ta rời đi một ngày.
Đột nhiên ở ngoài viện truyền đến thanh âm Mạc Thiên Nhai, cũng không đợi Bàn Tử đáp ứng, hắn cũng đã biến mất không thấy gì nữa.
MinhLâm - Lục Đạo -
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 735: Âm Mưu Hoa Thiên Bảo
10.0/10 từ 31 lượt.