Vô Thượng Sát Thần
Chương 532: Nghìn Cân Treo Sợi Tóc
Phù phù!
Ninh Xuyên cực kỳ không cam lòng ngã trong vũng máu, Hồn Lực trong cơ thể y nhanh chóng bay đi, sinh cơ chậm rãi biến mất, giãy dụa mấy lần liền không còn tiếng gì nữa.
Tiêu Phàm mặc dù chỉ đâm rách Hồn Hải của hắn, nhưng Hủy Diệt Chi Ý không phải đơn giản như vậy, Hủy Diệt Chi Ý vẫn đang không ngừng hủy diệt sự sống của Ninh Xuyên!
Một đao, Ninh Xuyên chết!
Đường đường cao thủ thứ ba Thiên Bảng lại bị một nhân tài mới nổi Linh Điện giết chết.
Đám người thấy thế liền hít vào mấy ngụm khí lạnh, những người còn muốn ra tay giết Tiêu Phàm, tất cả đều ngừng lại, thần sắc vô cùng hoảng sợ.
Rất nhiều người trong lòng tức giận mắng, ai mẹ nó bảo Tiêu Phàm bị thương, Tiêu Phàm nào có giống đang bị thương, nếu hắn bị thương, Ninh Xuyên có thể bị hắn giết chết sao?
Một đao của Tiêu Phàm trực tiếp trấn trụ những người muốn xông lên khác, nhưng mà Tiêu Phàm cũng không tiếp tục đồ sát nữa.
- Tiêu Phàm, ngươi vậy mà...
Nơi xa, Y Phi Mạch nhìn Ninh Xuyên đã biến thành một thi thể, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi, nguyên bản y cũng chuẩn bị xuất thủ, nhưng cuối cùng vẫn áp chế lại sự xúc động đó lại.
Trong mắt Y Phi Mạch, Tiêu Phàm không phải dễ giết như vậy, dù sao đến Đại Long Đế Triều Nhất Tử cũng không phải đối thủ, huống chi là Ninh Xuyên.
Chỉ là, Y Phi Mạch cũng cho rằng cho dù Tiêu Phàm mạnh hơn Ninh Xuyên cũng chưa chắc dám giết Ninh Xuyên, dù sao Ninh Xuyên cũng là dòng chính Ninh gia, mà Ninh gia lại là tam đại gia tộc lớn mạnh nhất của Đại Ly Đế Triều.
- Ta vậy mà dám can đảm giết hắn đúng không?
Tiêu Phàm nghiền ngẫm nhìn Y Phi Mạch, mặt coi thường, nói:
- May mà ngươi là Thiên Bảng đệ tứ, hắn muốn giết ta chẳng lẽ không cho ta giết hắn? Huống chi, Nam Cung Thiên Dật ta đều dám giết, vì sao lại không dám giết Ninh Xuyên? Ninh gia rất mạnh sao?
Ninh gia rất mạnh sao?
Lời nói của Tiêu Phàm có vẻ rất bá đạo, ngông cuồng, nhưng lại làm cho người khác không thể nào phản bác, đúng như Tiêu Phàm nói, đến Nam Cung Thiên Dật hắn đều dám giết, huống chi Ninh Xuyên đây?
Ninh gia có lẽ rất mạnh, nhưng trước mặt Đế Tộc Nam Cung gia tộc, thì tính là gì?
- Ngươi nếu muốn giết ta, ta cũng cho ngươi một cơ hội.
Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lẽo lần nữa nhìn về phía Y Phi Mạch, hắn không muốn qua một lúc nữa Y Phi Mạch lại đâm sau lưng hắn.
Trong mắt Tiêu Phàm, Y Phi Mạch Thiên Bảng đệ tứ này có lẽ mạnh hơn rất nhiều so với Ninh Xuyên Thiên Bảng đệ tam kia, bằng không lúc ấy tại Quý Tộc Yến Hội cũng sẽ không trấn áp được Ninh Xuyên.
Y Phi Mạch trầm mặc một lúc, cuối cùng lắc lắc đầu nói:
- Thôi, ta không bằng ngươi.
- Hi vọng ngươi nói lời giữ lời, ta người này không thích lật mặt, một lúc nữa ngươi nếu dám đâm sau lưng ta, ta sẽ khiến ngươi chết rất khó coi, dù là thể diện của Y Tam Gia cũng không quan tâm!
Thần sắc Tiêu Phàm vô cùng lạnh lùng.
Y Phi Mạch tất nhiên biết rõ Y Tam Gia là ai, đó chính là Y Vân, mặc dù bị Tiêu Phàm uy hiếp trong lòng y rất khó chịu, nhưng nếu đánh, trong lòng y vẫn còn chút e ngại với Tiêu Phàm.
- Nếu như tiến thêm một bước, có lẽ có thể đánh với Tiêu Phàm một trận, đáng tiếc.
Trong lòng Y Phi Mạch nghĩ thầm, cuối cùng nhìn về phía Tiêu Phàm gật đầu, nói:
- Nếu như ta đâm sau lưng, cũng nhất định sẽ một kích tất trúng, giết chết ngươi!
- Chỉ cần ngươi có năng lực này!
Tiêu Phàm ngược lại nhìn Y Phi Mạch với con mắt khác, lúc này rồi mà hắn còn dám nói chuyện với mình như vậy, cũng cần một chút dũng khí, chí ít Ninh Xuyên khó có thể sánh bằng.
Tiêu Phàm thu lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Nhược Lưu Thường ở chỗ xa nói:
- Ngươi thì sao?
Đối với Nhược Lưu Thường, trong lòng Tiêu Phàm dù sao cũng có chút phản cảm, chỉ là Nhược Lưu Thường không xuất thủ với hắn, hắn giết nàng cũng không hay cho lắm.
Dù sao, Tiêu Phàm có thể nhìn ra, trong lòng Sở Khinh Cuồng ít nhiều vẫn có Nhược Lưu Thường, bằng không với tính cách của Sở Khinh Cuồng, trước đó cũng đã giết Nhược Lưu Thường không 10 thì cũng 8 lần.
Nhược Lưu Thường lạnh lùng kêu lên một tiếng, thao túng vài Hồn Điêu Thú bay về hướng xa.
Ầm ầm!
Đột nhiên, vài Hồn Điêu Thú quanh thân Y Phi Mạch đều nổ tunh, vô số kiếm khí tung bay, số Hồn Điêu Thú còn lại trong nháy mắt bị chém giết hầu như không còn, trong tay Y Phi Mạch, xuất hiện mấy viên Hồn Yinh óng ánh trong suốt.
Tiêu Phàm hơi gật đầu, hành động này của Y Phi Mạch là vì loại bỏ lo lắng của hắn với hắn, bởi vì giết hết Hồn Điêu Thú liền mang ý nghĩa đối địch với Nam Cung Thiên Dật.
- Y Phi Mạch, ngươi sẽ chết rất thảm, Bản Đế Tử cam đoan!
Nơi xa truyền đến tiếng nói phẫn nộ của Nam Cung Thiên Dật, người dám phản bội hắn cho tới bây giờ đều chỉ có một con đường chết.
Thần tình Y Phi Mạch lạnh nhạt tựa như căn bản không nghe thấy lời nói của Nam Cung Thiên Dật vậy, lẳng lặng đứng ở đó, áo trắng không gió mà bay.
- Oanh!
Một tiếng nổ vang từ đằng xa truyền đến, ba đạo thân ảnh bị một sức mạnh hất bay, hung hăng đập trên mặt đất, tung lên vô số bụi bặm.
- Thật mạnh, ba người Sở Khinh Cuồng lại bị đánh bay!
Đám người kinh ngạc kêu lên, trong miệng đủ để nhét một quả trứng vịt, Nam Cung Thiên Dật thực lực quá là đáng sợ.
- Ha ha, Sở Khinh Cuồng, ngươi chẳng qua cũng chỉ như vậy, cho dù ngươi đột phá Chiến Hoàng hậu kỳ thì lại thế nào! Giết ngươi, dễ như bóp chết một con kiến!
Giọng nói tùy tiện của Nam Cung Thiên Dật vang vọng trong không trung, mãi không dứt.
- Giết!
Sở Khinh Cuồng hét lên giận dữ, cả người tràn ngập máu me từ dưới đất xông lên, quang mang đáng sợ phát ra từ trên người y, đó là lăng lệ kiếm quang!
- Kiếm Quang Diệu Cửu Thiên!
Dù là thân thể bị thương, Sở Khinh Cuồng y cũng chẳng lo sợ gì cả, bởi vì hắn lĩnh ngộ vốn chính là Cuồng Ngạo Kiếm Ý, chỉ cần dũng cảm tiến tới, bản thân hắn liền trở thành một thanh kiếm vô cùng thẳng, không cho phép uốn cong!
Cho dù là cách xa mấy trăm trượng, đám người cũng cảm nhận được một cỗ sát khí đáng sợ sắc bén.
- Đến vừa hay, Long Khiếu Cửu Châu!
Nam Cung Thiên Dật không hề mảy may e ngại, Long Đế Kiếm nhẹ nhàng vung lên, một đạo long hình kiếm khí bắn ra, sau đó chia ra làm chín, từ chín phương hướng nhắm thẳng vào Sở Khinh Cuồng, quỷ dị là chín đường kiếm khí trong quá trình bay đi còn không ngừng tăng nhanh, giống như Tiềm Long ra biển, uy thế ngập trời.
Ầm ầm!
Hai đại kiếm chiêu đập vào nhau, kiếm quanh lóe sáng đầy trời, bốn phía cuồng phong gào thét, một trận nổ lớn lấy hai người làm trung tâm bắn vè bốn phía, những nơi đi qua, mọi thứ đều hóa thành tro bụi.
Ầm! Cũng đúng lúc này, một vệt sáng từ trong gió lốc bắn ra, trượt dài trên mặt đất mấy trăm mét mới dừng lại.
- Sở Khinh Cuồng bại!
Đám người kinh hãi không thôi, thân ảnh kia trừ Sở Khinh Cuồng ra còn có thể là ai?
Tiêu Phàm vẻ mặt nghiêm túc, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Thiên Dật, trong lòng cũng cực kỳ chấn động trước thực lực đáng sợ của Nam Cung Thiên Dật đáng.
- Chết đi!
Đột nhiên, một tiếng quát như sấm từ trong gió lốc vang lên, Nam Cung Thiên Dật hóa thành một vệt sáng, mang theo Long Đế Kiếm cấp tốc đánh về phía Sở Khinh Cuồng.
- Hiện tại nên đến ta rồi!
Bắc Thần Phong vẫn luôn quan chiến hít sâu một hơi, hóa thành một đạo chớp lóe phóng về hướng Nam Cung Thiên Dật.
- Người ta muốn giết, ai cũng cứu không được!
Nam Cung Thiên Dật gầm thét một tiếng, hơi chuyển ý nghĩ, mấy con Hồn Điêu Thú đột nhiên đánh tới, ngăn lại bước chân của Bắc Thần Phong.
Khóe miệng Nam Cung Thiên Dật lộ ra một tia hung ác, Sở Khinh Cuồng, người có thực lực gần với hắn nhất, bây giờ có cơ hội giết y, làm sao có thể bỏ lỡ được đây?
- Có thể chết ở dưới Long Đế Kiếm, ngươi cũng có thể nhắm mắt!
Nam Cung Thiên Dật dường như đã thấy cảnh Sở Khinh Cuồng bỏ mình.
Thần sắc Sở Khinh Cuồng lạnh lùng nhìn Nam Cung Thiên Dật đang đánh tới, cũng đã chuẩn bị tốt một kích tuyệt sát, dù là chết, hắn cũng phải mang theo nửa cái mạng Nam Cung Thiên Dật.
Phốc!
Trường kiếm đâm vào thân thể, một đạo máu tươi văng ra không khí, chẳng biết từ lúc nào, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, giữa hai người đột nhiên xuất hiênn một bóng hồng xinh đẹp, đó là một nữ tử vô cùng gầy yếu.
Nàng dùng bản thân mình ngăn trước người Sở Khinh Cuồng, trong miệng máu tươi điên cuồng trào ra, nhuộm đỏ cả y phục Sở Khinh Cuồng, bắn tung tóe khắp mặt y, nhiệt độ nóng hổi khiến y trong nháy mắt thanh tỉnh hơn rất nhiều.
- Không được ~
Sở Khinh Cuồng ngửa mặt lên trời gào thét, sát khi đáng sợ sát khí trào ra từ trên người y, không biết sức lực đến từ nơi nào, nháy mắt nắm lấy eo bóng người xinh xắn kia, đồng thời, một kiếm bá đạo đâm về phía cánh tay Nam Cung Thiên Dật.
Vô Thượng Sát Thần
Ninh Xuyên cực kỳ không cam lòng ngã trong vũng máu, Hồn Lực trong cơ thể y nhanh chóng bay đi, sinh cơ chậm rãi biến mất, giãy dụa mấy lần liền không còn tiếng gì nữa.
Tiêu Phàm mặc dù chỉ đâm rách Hồn Hải của hắn, nhưng Hủy Diệt Chi Ý không phải đơn giản như vậy, Hủy Diệt Chi Ý vẫn đang không ngừng hủy diệt sự sống của Ninh Xuyên!
Một đao, Ninh Xuyên chết!
Đường đường cao thủ thứ ba Thiên Bảng lại bị một nhân tài mới nổi Linh Điện giết chết.
Đám người thấy thế liền hít vào mấy ngụm khí lạnh, những người còn muốn ra tay giết Tiêu Phàm, tất cả đều ngừng lại, thần sắc vô cùng hoảng sợ.
Rất nhiều người trong lòng tức giận mắng, ai mẹ nó bảo Tiêu Phàm bị thương, Tiêu Phàm nào có giống đang bị thương, nếu hắn bị thương, Ninh Xuyên có thể bị hắn giết chết sao?
Một đao của Tiêu Phàm trực tiếp trấn trụ những người muốn xông lên khác, nhưng mà Tiêu Phàm cũng không tiếp tục đồ sát nữa.
- Tiêu Phàm, ngươi vậy mà...
Nơi xa, Y Phi Mạch nhìn Ninh Xuyên đã biến thành một thi thể, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi, nguyên bản y cũng chuẩn bị xuất thủ, nhưng cuối cùng vẫn áp chế lại sự xúc động đó lại.
Trong mắt Y Phi Mạch, Tiêu Phàm không phải dễ giết như vậy, dù sao đến Đại Long Đế Triều Nhất Tử cũng không phải đối thủ, huống chi là Ninh Xuyên.
Chỉ là, Y Phi Mạch cũng cho rằng cho dù Tiêu Phàm mạnh hơn Ninh Xuyên cũng chưa chắc dám giết Ninh Xuyên, dù sao Ninh Xuyên cũng là dòng chính Ninh gia, mà Ninh gia lại là tam đại gia tộc lớn mạnh nhất của Đại Ly Đế Triều.
- Ta vậy mà dám can đảm giết hắn đúng không?
Tiêu Phàm nghiền ngẫm nhìn Y Phi Mạch, mặt coi thường, nói:
- May mà ngươi là Thiên Bảng đệ tứ, hắn muốn giết ta chẳng lẽ không cho ta giết hắn? Huống chi, Nam Cung Thiên Dật ta đều dám giết, vì sao lại không dám giết Ninh Xuyên? Ninh gia rất mạnh sao?
Ninh gia rất mạnh sao?
Lời nói của Tiêu Phàm có vẻ rất bá đạo, ngông cuồng, nhưng lại làm cho người khác không thể nào phản bác, đúng như Tiêu Phàm nói, đến Nam Cung Thiên Dật hắn đều dám giết, huống chi Ninh Xuyên đây?
Ninh gia có lẽ rất mạnh, nhưng trước mặt Đế Tộc Nam Cung gia tộc, thì tính là gì?
- Ngươi nếu muốn giết ta, ta cũng cho ngươi một cơ hội.
Ánh mắt Tiêu Phàm lạnh lẽo lần nữa nhìn về phía Y Phi Mạch, hắn không muốn qua một lúc nữa Y Phi Mạch lại đâm sau lưng hắn.
Trong mắt Tiêu Phàm, Y Phi Mạch Thiên Bảng đệ tứ này có lẽ mạnh hơn rất nhiều so với Ninh Xuyên Thiên Bảng đệ tam kia, bằng không lúc ấy tại Quý Tộc Yến Hội cũng sẽ không trấn áp được Ninh Xuyên.
Y Phi Mạch trầm mặc một lúc, cuối cùng lắc lắc đầu nói:
- Thôi, ta không bằng ngươi.
- Hi vọng ngươi nói lời giữ lời, ta người này không thích lật mặt, một lúc nữa ngươi nếu dám đâm sau lưng ta, ta sẽ khiến ngươi chết rất khó coi, dù là thể diện của Y Tam Gia cũng không quan tâm!
Thần sắc Tiêu Phàm vô cùng lạnh lùng.
Y Phi Mạch tất nhiên biết rõ Y Tam Gia là ai, đó chính là Y Vân, mặc dù bị Tiêu Phàm uy hiếp trong lòng y rất khó chịu, nhưng nếu đánh, trong lòng y vẫn còn chút e ngại với Tiêu Phàm.
- Nếu như tiến thêm một bước, có lẽ có thể đánh với Tiêu Phàm một trận, đáng tiếc.
Trong lòng Y Phi Mạch nghĩ thầm, cuối cùng nhìn về phía Tiêu Phàm gật đầu, nói:
- Nếu như ta đâm sau lưng, cũng nhất định sẽ một kích tất trúng, giết chết ngươi!
- Chỉ cần ngươi có năng lực này!
Tiêu Phàm ngược lại nhìn Y Phi Mạch với con mắt khác, lúc này rồi mà hắn còn dám nói chuyện với mình như vậy, cũng cần một chút dũng khí, chí ít Ninh Xuyên khó có thể sánh bằng.
Tiêu Phàm thu lại tinh thần, quay đầu nhìn về phía Nhược Lưu Thường ở chỗ xa nói:
- Ngươi thì sao?
Đối với Nhược Lưu Thường, trong lòng Tiêu Phàm dù sao cũng có chút phản cảm, chỉ là Nhược Lưu Thường không xuất thủ với hắn, hắn giết nàng cũng không hay cho lắm.
Dù sao, Tiêu Phàm có thể nhìn ra, trong lòng Sở Khinh Cuồng ít nhiều vẫn có Nhược Lưu Thường, bằng không với tính cách của Sở Khinh Cuồng, trước đó cũng đã giết Nhược Lưu Thường không 10 thì cũng 8 lần.
Nhược Lưu Thường lạnh lùng kêu lên một tiếng, thao túng vài Hồn Điêu Thú bay về hướng xa.
Ầm ầm!
Đột nhiên, vài Hồn Điêu Thú quanh thân Y Phi Mạch đều nổ tunh, vô số kiếm khí tung bay, số Hồn Điêu Thú còn lại trong nháy mắt bị chém giết hầu như không còn, trong tay Y Phi Mạch, xuất hiện mấy viên Hồn Yinh óng ánh trong suốt.
Tiêu Phàm hơi gật đầu, hành động này của Y Phi Mạch là vì loại bỏ lo lắng của hắn với hắn, bởi vì giết hết Hồn Điêu Thú liền mang ý nghĩa đối địch với Nam Cung Thiên Dật.
- Y Phi Mạch, ngươi sẽ chết rất thảm, Bản Đế Tử cam đoan!
Nơi xa truyền đến tiếng nói phẫn nộ của Nam Cung Thiên Dật, người dám phản bội hắn cho tới bây giờ đều chỉ có một con đường chết.
Thần tình Y Phi Mạch lạnh nhạt tựa như căn bản không nghe thấy lời nói của Nam Cung Thiên Dật vậy, lẳng lặng đứng ở đó, áo trắng không gió mà bay.
- Oanh!
Một tiếng nổ vang từ đằng xa truyền đến, ba đạo thân ảnh bị một sức mạnh hất bay, hung hăng đập trên mặt đất, tung lên vô số bụi bặm.
- Thật mạnh, ba người Sở Khinh Cuồng lại bị đánh bay!
Đám người kinh ngạc kêu lên, trong miệng đủ để nhét một quả trứng vịt, Nam Cung Thiên Dật thực lực quá là đáng sợ.
- Ha ha, Sở Khinh Cuồng, ngươi chẳng qua cũng chỉ như vậy, cho dù ngươi đột phá Chiến Hoàng hậu kỳ thì lại thế nào! Giết ngươi, dễ như bóp chết một con kiến!
Giọng nói tùy tiện của Nam Cung Thiên Dật vang vọng trong không trung, mãi không dứt.
- Giết!
Sở Khinh Cuồng hét lên giận dữ, cả người tràn ngập máu me từ dưới đất xông lên, quang mang đáng sợ phát ra từ trên người y, đó là lăng lệ kiếm quang!
- Kiếm Quang Diệu Cửu Thiên!
Dù là thân thể bị thương, Sở Khinh Cuồng y cũng chẳng lo sợ gì cả, bởi vì hắn lĩnh ngộ vốn chính là Cuồng Ngạo Kiếm Ý, chỉ cần dũng cảm tiến tới, bản thân hắn liền trở thành một thanh kiếm vô cùng thẳng, không cho phép uốn cong!
Cho dù là cách xa mấy trăm trượng, đám người cũng cảm nhận được một cỗ sát khí đáng sợ sắc bén.
- Đến vừa hay, Long Khiếu Cửu Châu!
Nam Cung Thiên Dật không hề mảy may e ngại, Long Đế Kiếm nhẹ nhàng vung lên, một đạo long hình kiếm khí bắn ra, sau đó chia ra làm chín, từ chín phương hướng nhắm thẳng vào Sở Khinh Cuồng, quỷ dị là chín đường kiếm khí trong quá trình bay đi còn không ngừng tăng nhanh, giống như Tiềm Long ra biển, uy thế ngập trời.
Ầm ầm!
Hai đại kiếm chiêu đập vào nhau, kiếm quanh lóe sáng đầy trời, bốn phía cuồng phong gào thét, một trận nổ lớn lấy hai người làm trung tâm bắn vè bốn phía, những nơi đi qua, mọi thứ đều hóa thành tro bụi.
Ầm! Cũng đúng lúc này, một vệt sáng từ trong gió lốc bắn ra, trượt dài trên mặt đất mấy trăm mét mới dừng lại.
- Sở Khinh Cuồng bại!
Đám người kinh hãi không thôi, thân ảnh kia trừ Sở Khinh Cuồng ra còn có thể là ai?
Tiêu Phàm vẻ mặt nghiêm túc, con ngươi gắt gao nhìn chằm chằm Nam Cung Thiên Dật, trong lòng cũng cực kỳ chấn động trước thực lực đáng sợ của Nam Cung Thiên Dật đáng.
- Chết đi!
Đột nhiên, một tiếng quát như sấm từ trong gió lốc vang lên, Nam Cung Thiên Dật hóa thành một vệt sáng, mang theo Long Đế Kiếm cấp tốc đánh về phía Sở Khinh Cuồng.
- Hiện tại nên đến ta rồi!
Bắc Thần Phong vẫn luôn quan chiến hít sâu một hơi, hóa thành một đạo chớp lóe phóng về hướng Nam Cung Thiên Dật.
- Người ta muốn giết, ai cũng cứu không được!
Nam Cung Thiên Dật gầm thét một tiếng, hơi chuyển ý nghĩ, mấy con Hồn Điêu Thú đột nhiên đánh tới, ngăn lại bước chân của Bắc Thần Phong.
Khóe miệng Nam Cung Thiên Dật lộ ra một tia hung ác, Sở Khinh Cuồng, người có thực lực gần với hắn nhất, bây giờ có cơ hội giết y, làm sao có thể bỏ lỡ được đây?
- Có thể chết ở dưới Long Đế Kiếm, ngươi cũng có thể nhắm mắt!
Nam Cung Thiên Dật dường như đã thấy cảnh Sở Khinh Cuồng bỏ mình.
Thần sắc Sở Khinh Cuồng lạnh lùng nhìn Nam Cung Thiên Dật đang đánh tới, cũng đã chuẩn bị tốt một kích tuyệt sát, dù là chết, hắn cũng phải mang theo nửa cái mạng Nam Cung Thiên Dật.
Phốc!
Trường kiếm đâm vào thân thể, một đạo máu tươi văng ra không khí, chẳng biết từ lúc nào, trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, giữa hai người đột nhiên xuất hiênn một bóng hồng xinh đẹp, đó là một nữ tử vô cùng gầy yếu.
Nàng dùng bản thân mình ngăn trước người Sở Khinh Cuồng, trong miệng máu tươi điên cuồng trào ra, nhuộm đỏ cả y phục Sở Khinh Cuồng, bắn tung tóe khắp mặt y, nhiệt độ nóng hổi khiến y trong nháy mắt thanh tỉnh hơn rất nhiều.
- Không được ~
Sở Khinh Cuồng ngửa mặt lên trời gào thét, sát khi đáng sợ sát khí trào ra từ trên người y, không biết sức lực đến từ nơi nào, nháy mắt nắm lấy eo bóng người xinh xắn kia, đồng thời, một kiếm bá đạo đâm về phía cánh tay Nam Cung Thiên Dật.
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 532: Nghìn Cân Treo Sợi Tóc
10.0/10 từ 31 lượt.