Vô Thượng Sát Thần
Chương 469: Tự Mộng La Sát Phấn
Bàn Tử mang theo Tiêu Phàm đi vào một gian biệt viện, mấy nha hoàn lập tức cúi chào, cung kính nói:
- Nô tỳ bái kiến Cửu Đế Tử.
Bàn Tử khoát khoát tay, sau khi mấy nha hoàn cung kính thối lui, Bàn Tử đẩy cửa gian phòng, lập tức cùng Tiêu Phàm đi vào.
Trong phòng tất cả mọi thứ đập vào mắt Tiêu Phàm tầm, gian phòng bố trí vô cùng đơn sơ, chỉ trưng bày một cái bình phong, một cái bàn, vài cái ghế dựa, còn có một chiếc giường lớn.
Trên giường có một thân ảnh xinh đẹp đang nằm, chính là Tuyết Lung Giác.
Tuyết Lung Giác giống như là đang ngủ, thần sắc yên bình, trên mặt lộ ra tiếu dung, căn bản không giống bộ dáng trúng độc.
Trong lòng Tiêu Phàm hơi trầm xuống, đây là lần đầu tiên hắn không nhìn ra triệu chứng của một người bằng mắt thường, phải biết dù là vấn đề nội tại trong cơ thể Hỏa Hoàng và Hướng Vinh, hắn cũng chỉ liếc mắt liền nhìn ra.
Đối với người khác, Tiêu Phàm có lẽ vẫn còn kiêng kị, về phần Tuyết Lung Giác, Tiêu Phàm ngược lại không hề suy nghĩ nhiều gì.
Chuyển một chiếc ghế đến gần, ngồi ở bên giường, Bàn Tử nhẹ nhàng cầm tay Tuyết Lung Giác đặt trước mặt Tiêu Phàm, Tiêu Phàm ba ngón ấn lên mạch của Tuyết Lung Giác.
Một tia Hồn Lực yên lặng rót vào trong cơ thể Tuyết Lung Giác, thẩm thấu vào trong kinh mạch và Hồn Hải.
Nhưng điều khiến Tiêu Phàm ngạc nhiên là Hồn Lực thông suốt, căn bản không hề phát hiện ra có chỗ nào bất thường.
Càng là như thế, trong lòng Tiêu Phàm càng ngày càng trầm trọng, với cấp bậc Thất Phẩm Luyện Dược Sư của hắn, vậy mà còn không nhìn ra bất cứ vấn đề gì.Thậm chí nếu như không có sự nhắc nhở của Bàn Tử, Tiêu Phàm thật sự không nhìn ra Tuyết Lung Giác đang trúng độc.
Nếu như thực sự là trúng độc, vậy cái loại độc này không phải đáng sợ bình thường.
Tiêu Phàm cực kỳ không cam lòng, dẫn ra Bạch Thạch cùng lực lượng U Linh Chiến Hồn, trong chớp mắt, Linh Giác Tiêu Phàm tăng cường gấp mười lần, một lần nữa tìm kiếm trong cơ thể Tuyết Lung Giác.
Nhưng khiến hắn thất vọng là hiệu quả vẫn như cũ, trong cơ thể Tuyết Lung Giác không hề có cái gì bất thường.
- Không đúng.
Tiêu Phàm sầm mặt lại, nếu như giải quyết không được vấn đề của Tuyết Lung Giác, Bàn Tử sẽ luôn bị Nam Cung Thiên Dật uy hiếp, chuyện này đối với hắn hay Bàn Tử đều không phải là chuyện tốt.
- Lão Tam, thế nào rồi?
Bàn Tử lo lắng nói.
- Bình thường Tuyết Lung Giác có triệu chứng gì hay không?
Trong lòng Tiêu Phàm bất đắc dĩ, nhưng mà hắn không muốn để cho Bàn Tử lo lắng, đành phải hỏi.
- Triệu chứng?
Bàn Tử cau mày một cái, bắt đầu rơi vào trầm tư, lúc này mới nói:
- Lúc trước sau khi rời khỏi Vân Thành, Lung Giác thường xuyên mệt rã rời, ngay từ đầu ta chỉ cho rằng nàng mệt mỏi quá mà thôi, nhưng sau đó mỗi ngày đều ngủ mười canh giờ, ta cảm thấy có gì đó không đúng liềm tìm mấy Luyện Dược Sư đến xem, nhưng căn bản không nhìn xuất ra bất cứ vấn đề gì.
- Hai tháng trước, sau khi Lung Giác ngủ rồi cứ như vậy không hề tỉnh lại, thẳng đến hiện tại, hơn nữa điều quái lạ là tu vi của nàng còn đột phá rất nhiều lần, hiện tại đã là Chiến Vương hậu kỳ.
Bàn Tử nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Lung Giác lóe qua một tia nhu hòa, chỉ là lúc nghĩ đến Nam Cung Thiên Dật, thần sắc lại trở nên vô cùng băng lãnh.
Tiêu Phàm biết rõ, Bàn Tử đoán chừng là hận thấu xương Nam Cung Thiên Dật, nếu như Tuyết Lung Giác không xảy ra chuyện, y đã sớm đấu với Nam Cung Thiên Dật.
Nghe thấy câu nói của Bàn Tử, Tiêu Phàm vô cùng kinh ngạc, sau đó nhanh chóng tìm tòi bên trong Tu La Truyền Thừa.
Đột phá Chiến Hoàng cảnh, ký ức Tu La Truyền Thừa lại được giải không ít phong ấn, chỉ là Tiêu Phàm còn chưa kịp dò xét, hôm nay vừa vặn tìm hiểu một chút nội dung.
Thấy Tiêu Phàm ngồi yên không nhúc nhích, Bàn Tử cũng không dám quấy nhiễu, đứng ở một bên lẳng lặng chờ đợi.
- Có rồi!
Trong mắt Tiêu Phàm lóe lên một tia tinh quang, nhưng rất nhanh liền trầm xuống, một tia sát khí lóe lên trong mắt hắn.
- Lão Tam, ngươi nhìn ra gì rồi?
Bàn Tử trong mắt vui vẻ.
- Ân.
Tiêu Phàm ngơ ngác gật đầu, cũng không phải là hắn nhìn ra vấn đề của Tuyết Lung Giác, mà là hắn tìm được triệu chứng tương tự từ trong Tu La Truyền Thừa.
Không thể không nói, Tu La Truyền Thừa cực kỳ cường đại, nội dung đầy đủ.
- Lão Nhị, ta đi trước chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa sẽ đến giải độc cho Tuyết Lung Giác.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói.
Hắn nói chuẩn bị một chút, chẳng qua chỉ là tùy ý kiếm một cái cớ mà thôi, mặc dù trong lòng hắn đã có tám phần xác định được độc trong người Tuyết Lung Giác.
Cũng khó trách Tiêu Phàm nổi lên sát tâm, không thể không nói, Nam Cung Thiên Dật thực sự hạ thủ được, đem một loại Bát Phẩm Độc Dược dùng trên người một Chiến Vương cảnh, quả thực là dùng dao môt trâu giết gà.
Nhưng điều này cũng chứng minh địa vị của Bàn Tử trong lòng Nam Cung Thiên Dật, muốn áp chế Bàn Tử, Nam Cung Thiên Dật không từ bất cứ thủ đoạn nào.
- Lão Tam, ngươi không cần gạt ta, loại độc này vô sắc vô vị, căn bản không có cách nào giải trừ.
Sắc mặt Bàn Tử trắng bệch, cả người lập tức chán nản hơn rất nhiều.
- Nếu như Lung Giác chết, Nam Cung Thiên Dật nhất định phải chôn cùng.
Chỉ một lát sau, trong mắt Bàn Tử trong lóe qua một tia tàn nhẫn, cho dù là Nam Cung Thiên Dật tính kế với hắn, hắn cũng không tức giận đến như vậy.
- Lão Nhị, việc không hề nghiêm trọng như ngươi tưởng, ngươi ở đây trông nàng, nếu xong nhanh, trời tối ngày mai ta sẽ trở lại, nếu chậm cũng sẽ không vượt qua ba ngày.
Con ngươi Tiêu Phàm kiên định nói.
- Thực sự?
Trên mặt Bàn Tử lại nổi lên ánh mắt chờ mong.
- Ta có lúc nào lừa huynh đệ của mình chưa?
Tiêu Phàm nhếch miệng cười nói.
Nhìn thấy tiếu dung trên mặt Tiêu Phàm, Bàn Tử lập tức cũng thở phào một hơi, nói:
- Được.
Tiêu Phàm gật đầu, hắn quên mất Đế Cung không phải hắn muốn vào thì vào.
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, Bàn Tử mới tiễn Tiêu Phàm rời khỏi Đế Cung.
Trên đường, Tiêu Phàm nhíu chặt lông mày, lại không hề thoải mái như lúc trước đó, trong lòng trầm ngâm nói:
- Nếu như thực sự là Bát Phẩm Tự Mộng La Sát Phấn, vậy thì có chút phiền phức, loại độc này vô sắc vô vị, trực tiếp tác động lên Hồn Lực và Chiến Hồn, khiến cho người ta lâm vào hôn mê mãi mãi.
- Mặc dù chúng ta thấy nàng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, nhưng Tuyết Lung Giác thực sự đang sống trong một thế giới như mộng ảo khác, cho dù có kích thích như thế nào nàng đều không tỉnh lại, trừ giải dược, không ai có thể đánh thức nàng.
Không sai, Tiêu Phàm đoán ra độc trong người Tuyết Lung Giác là gì, chỉ là hắn cũng căn bản không có bất cứ cách gì để giải độc, vì không để Bàn Tử lo lắng, chỉ có thể nghĩ ra một cái cớ.
Tự Mộng La Sát Phấn, độc tố Bát Phẩm quỷ dị, có thể khiến cho tu sĩ tiến vào một trạng thái cực kỳ huyền diệu, lúc rơi vào loại trạng thái này, người trúng độc căn bản không phát hiện ra vấn đề gì.
Bởi vì ý thức tinh thần của họ vẫn luôn không ngừng lưu chuyển, họ căn bản không biết mình đã rơi vào một mộng cảnh không ngừng.
Quỷ dị là ở trong mộng cảnh này, bản thân tu sĩ có thể không ngừng hấp thu linh khí thiên địa, bổ sung cho nhu cầu của bản thân, thậm chí có thể đột phá tu vi.
- Tự Mộng La Sát Phấn này, với thực lực của ta bây giờ không thể giải được, chỉ có thể đi thỉnh giáo Hề Lão.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói, xuyên qua bóng đêm đen như mực, nhanh chóng đi về hướng Luyện Dược Sư Công Hội.
Lúc Tiêu Phàm chuẩn bị tăng tốc, từng đạo đao khí rét lạnh, đao quang lấp lánh trong hư không, phải trái trước sau, bốn phương tám hướng đều là hàn ý, vô số hàn quang đột nhiên chém về phía hắn.
MinhLâm - Lục Đạo -
Vô Thượng Sát Thần
- Nô tỳ bái kiến Cửu Đế Tử.
Bàn Tử khoát khoát tay, sau khi mấy nha hoàn cung kính thối lui, Bàn Tử đẩy cửa gian phòng, lập tức cùng Tiêu Phàm đi vào.
Trong phòng tất cả mọi thứ đập vào mắt Tiêu Phàm tầm, gian phòng bố trí vô cùng đơn sơ, chỉ trưng bày một cái bình phong, một cái bàn, vài cái ghế dựa, còn có một chiếc giường lớn.
Trên giường có một thân ảnh xinh đẹp đang nằm, chính là Tuyết Lung Giác.
Tuyết Lung Giác giống như là đang ngủ, thần sắc yên bình, trên mặt lộ ra tiếu dung, căn bản không giống bộ dáng trúng độc.
Trong lòng Tiêu Phàm hơi trầm xuống, đây là lần đầu tiên hắn không nhìn ra triệu chứng của một người bằng mắt thường, phải biết dù là vấn đề nội tại trong cơ thể Hỏa Hoàng và Hướng Vinh, hắn cũng chỉ liếc mắt liền nhìn ra.
Đối với người khác, Tiêu Phàm có lẽ vẫn còn kiêng kị, về phần Tuyết Lung Giác, Tiêu Phàm ngược lại không hề suy nghĩ nhiều gì.
Chuyển một chiếc ghế đến gần, ngồi ở bên giường, Bàn Tử nhẹ nhàng cầm tay Tuyết Lung Giác đặt trước mặt Tiêu Phàm, Tiêu Phàm ba ngón ấn lên mạch của Tuyết Lung Giác.
Một tia Hồn Lực yên lặng rót vào trong cơ thể Tuyết Lung Giác, thẩm thấu vào trong kinh mạch và Hồn Hải.
Nhưng điều khiến Tiêu Phàm ngạc nhiên là Hồn Lực thông suốt, căn bản không hề phát hiện ra có chỗ nào bất thường.
Càng là như thế, trong lòng Tiêu Phàm càng ngày càng trầm trọng, với cấp bậc Thất Phẩm Luyện Dược Sư của hắn, vậy mà còn không nhìn ra bất cứ vấn đề gì.Thậm chí nếu như không có sự nhắc nhở của Bàn Tử, Tiêu Phàm thật sự không nhìn ra Tuyết Lung Giác đang trúng độc.
Nếu như thực sự là trúng độc, vậy cái loại độc này không phải đáng sợ bình thường.
Tiêu Phàm cực kỳ không cam lòng, dẫn ra Bạch Thạch cùng lực lượng U Linh Chiến Hồn, trong chớp mắt, Linh Giác Tiêu Phàm tăng cường gấp mười lần, một lần nữa tìm kiếm trong cơ thể Tuyết Lung Giác.
Nhưng khiến hắn thất vọng là hiệu quả vẫn như cũ, trong cơ thể Tuyết Lung Giác không hề có cái gì bất thường.
- Không đúng.
Tiêu Phàm sầm mặt lại, nếu như giải quyết không được vấn đề của Tuyết Lung Giác, Bàn Tử sẽ luôn bị Nam Cung Thiên Dật uy hiếp, chuyện này đối với hắn hay Bàn Tử đều không phải là chuyện tốt.
- Lão Tam, thế nào rồi?
Bàn Tử lo lắng nói.
- Bình thường Tuyết Lung Giác có triệu chứng gì hay không?
Trong lòng Tiêu Phàm bất đắc dĩ, nhưng mà hắn không muốn để cho Bàn Tử lo lắng, đành phải hỏi.
- Triệu chứng?
Bàn Tử cau mày một cái, bắt đầu rơi vào trầm tư, lúc này mới nói:
- Lúc trước sau khi rời khỏi Vân Thành, Lung Giác thường xuyên mệt rã rời, ngay từ đầu ta chỉ cho rằng nàng mệt mỏi quá mà thôi, nhưng sau đó mỗi ngày đều ngủ mười canh giờ, ta cảm thấy có gì đó không đúng liềm tìm mấy Luyện Dược Sư đến xem, nhưng căn bản không nhìn xuất ra bất cứ vấn đề gì.
- Hai tháng trước, sau khi Lung Giác ngủ rồi cứ như vậy không hề tỉnh lại, thẳng đến hiện tại, hơn nữa điều quái lạ là tu vi của nàng còn đột phá rất nhiều lần, hiện tại đã là Chiến Vương hậu kỳ.
Bàn Tử nói xong, ánh mắt nhìn về phía Tuyết Lung Giác lóe qua một tia nhu hòa, chỉ là lúc nghĩ đến Nam Cung Thiên Dật, thần sắc lại trở nên vô cùng băng lãnh.
Tiêu Phàm biết rõ, Bàn Tử đoán chừng là hận thấu xương Nam Cung Thiên Dật, nếu như Tuyết Lung Giác không xảy ra chuyện, y đã sớm đấu với Nam Cung Thiên Dật.
Nghe thấy câu nói của Bàn Tử, Tiêu Phàm vô cùng kinh ngạc, sau đó nhanh chóng tìm tòi bên trong Tu La Truyền Thừa.
Đột phá Chiến Hoàng cảnh, ký ức Tu La Truyền Thừa lại được giải không ít phong ấn, chỉ là Tiêu Phàm còn chưa kịp dò xét, hôm nay vừa vặn tìm hiểu một chút nội dung.
Thấy Tiêu Phàm ngồi yên không nhúc nhích, Bàn Tử cũng không dám quấy nhiễu, đứng ở một bên lẳng lặng chờ đợi.
- Có rồi!
Trong mắt Tiêu Phàm lóe lên một tia tinh quang, nhưng rất nhanh liền trầm xuống, một tia sát khí lóe lên trong mắt hắn.
- Lão Tam, ngươi nhìn ra gì rồi?
Bàn Tử trong mắt vui vẻ.
- Ân.
Tiêu Phàm ngơ ngác gật đầu, cũng không phải là hắn nhìn ra vấn đề của Tuyết Lung Giác, mà là hắn tìm được triệu chứng tương tự từ trong Tu La Truyền Thừa.
Không thể không nói, Tu La Truyền Thừa cực kỳ cường đại, nội dung đầy đủ.
- Lão Nhị, ta đi trước chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa sẽ đến giải độc cho Tuyết Lung Giác.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói.
Hắn nói chuẩn bị một chút, chẳng qua chỉ là tùy ý kiếm một cái cớ mà thôi, mặc dù trong lòng hắn đã có tám phần xác định được độc trong người Tuyết Lung Giác.
Cũng khó trách Tiêu Phàm nổi lên sát tâm, không thể không nói, Nam Cung Thiên Dật thực sự hạ thủ được, đem một loại Bát Phẩm Độc Dược dùng trên người một Chiến Vương cảnh, quả thực là dùng dao môt trâu giết gà.
Nhưng điều này cũng chứng minh địa vị của Bàn Tử trong lòng Nam Cung Thiên Dật, muốn áp chế Bàn Tử, Nam Cung Thiên Dật không từ bất cứ thủ đoạn nào.
- Lão Tam, ngươi không cần gạt ta, loại độc này vô sắc vô vị, căn bản không có cách nào giải trừ.
Sắc mặt Bàn Tử trắng bệch, cả người lập tức chán nản hơn rất nhiều.
- Nếu như Lung Giác chết, Nam Cung Thiên Dật nhất định phải chôn cùng.
Chỉ một lát sau, trong mắt Bàn Tử trong lóe qua một tia tàn nhẫn, cho dù là Nam Cung Thiên Dật tính kế với hắn, hắn cũng không tức giận đến như vậy.
- Lão Nhị, việc không hề nghiêm trọng như ngươi tưởng, ngươi ở đây trông nàng, nếu xong nhanh, trời tối ngày mai ta sẽ trở lại, nếu chậm cũng sẽ không vượt qua ba ngày.
Con ngươi Tiêu Phàm kiên định nói.
- Thực sự?
Trên mặt Bàn Tử lại nổi lên ánh mắt chờ mong.
- Ta có lúc nào lừa huynh đệ của mình chưa?
Tiêu Phàm nhếch miệng cười nói.
Nhìn thấy tiếu dung trên mặt Tiêu Phàm, Bàn Tử lập tức cũng thở phào một hơi, nói:
- Được.
Tiêu Phàm gật đầu, hắn quên mất Đế Cung không phải hắn muốn vào thì vào.
Hai người lại trò chuyện thêm một lúc, Bàn Tử mới tiễn Tiêu Phàm rời khỏi Đế Cung.
Trên đường, Tiêu Phàm nhíu chặt lông mày, lại không hề thoải mái như lúc trước đó, trong lòng trầm ngâm nói:
- Nếu như thực sự là Bát Phẩm Tự Mộng La Sát Phấn, vậy thì có chút phiền phức, loại độc này vô sắc vô vị, trực tiếp tác động lên Hồn Lực và Chiến Hồn, khiến cho người ta lâm vào hôn mê mãi mãi.
- Mặc dù chúng ta thấy nàng vẫn luôn hôn mê bất tỉnh, nhưng Tuyết Lung Giác thực sự đang sống trong một thế giới như mộng ảo khác, cho dù có kích thích như thế nào nàng đều không tỉnh lại, trừ giải dược, không ai có thể đánh thức nàng.
Không sai, Tiêu Phàm đoán ra độc trong người Tuyết Lung Giác là gì, chỉ là hắn cũng căn bản không có bất cứ cách gì để giải độc, vì không để Bàn Tử lo lắng, chỉ có thể nghĩ ra một cái cớ.
Tự Mộng La Sát Phấn, độc tố Bát Phẩm quỷ dị, có thể khiến cho tu sĩ tiến vào một trạng thái cực kỳ huyền diệu, lúc rơi vào loại trạng thái này, người trúng độc căn bản không phát hiện ra vấn đề gì.
Bởi vì ý thức tinh thần của họ vẫn luôn không ngừng lưu chuyển, họ căn bản không biết mình đã rơi vào một mộng cảnh không ngừng.
Quỷ dị là ở trong mộng cảnh này, bản thân tu sĩ có thể không ngừng hấp thu linh khí thiên địa, bổ sung cho nhu cầu của bản thân, thậm chí có thể đột phá tu vi.
- Tự Mộng La Sát Phấn này, với thực lực của ta bây giờ không thể giải được, chỉ có thể đi thỉnh giáo Hề Lão.
Tiêu Phàm hít sâu một hơi nói, xuyên qua bóng đêm đen như mực, nhanh chóng đi về hướng Luyện Dược Sư Công Hội.
Lúc Tiêu Phàm chuẩn bị tăng tốc, từng đạo đao khí rét lạnh, đao quang lấp lánh trong hư không, phải trái trước sau, bốn phương tám hướng đều là hàn ý, vô số hàn quang đột nhiên chém về phía hắn.
MinhLâm - Lục Đạo -
Vô Thượng Sát Thần
Đánh giá:
Truyện Vô Thượng Sát Thần
Story
Chương 469: Tự Mộng La Sát Phấn
10.0/10 từ 31 lượt.